“Lạy Thánh Peter” Susan la lên. “Chuyện gì xảy ra với chị vậy?”
“Chỉ một tai nạn nhỏ thôi.” Elizabeth đáp lại. Việc nói dối của cô hẳn phải được cải thiện, vì Susan không đảo mắt ngay lập tức và khụt khịt mũi tỏ vẻ không tin. Việc tát nước là một kế hoạch không hoàn mỹ, nhưng chắc chắn đầy sáng tạo. Nếu cô không thể khiến cho đầu cô trông tốt hơn, cô có thể làm nó trông tệ hơn. Ít nhất không ai sẽ nghi ngờ rằng sự lộn xộn là bởi ngón tay của James.
Mái đầu nhỏ màu vàng của Lucas quay qua quay lại khi cậu xem xét thiệt hại. “Có vẻ như thể chúng ta được một trận lụt lớn ghé thăm.”
Elizabeth cố không quắc mắt vì sự can thiệp của cậu. “Chị đang chuẩn bị một mảnh vải ướt cho Mr. Siddons đang bị thương ở mắt, và rồi chị va vào cái lu, và...”
“Vậy sao cái lu vẫn đứng?” cậu hỏi.
“Bởi vì chị đã đặt nó lại.” Elizabeth cáu cẳn.
Lucas chớp mắt, và thực sự lùi lại một bước.
“Tốt hơn tôi nên về thôi.” James nói.
Elizabeth liếc về phía anh. Anh đang vẩy nước khỏi tay, và trông đặc biệt kiên nhẫn, thấy rằng cô vừa dội nước lên anh mà không chút cảnh báo.
Susan hắng giọng. Elizabeth lờ đi. Susan hắng giọng lần nữa.
“Tôi có thể dùng một cái khăn chứ?” James nói thầm.
“Oh, vâng, tất nhiên.”
Susan hắng giọng lần nữa, một tiếng ho khan lớn khiến một người sẽ mong muốn một bác sĩ, thầy thuốc, và một bệnh viện sạch sẽ sáng sủa. Không đề cập đến một phòng cách li.
“Gì vậy, Susan?” Elizabeth rít lên.
“Chị có thể giới thiệu em chứ?”
“Oh, đúng rồi.” Elizabeth cảm thấy má cô trở nên ấm hơn vì sự thiếu sót nghi lễ rõ ràng này. “Mr. Siddons, tôi muốn giới thiệu em tôi, Miss Susan Hotchkiss. Susan, đây là...”
“Mr. Siddons?” Susan há hốc miệng.
Anh mỉm cười và nghiêng đầu theo một cách tao nhã nhất. “Nghe như thể cô biết tôi.”
“Oh, không hoàn toàn.” Susan đáp lại, quá nhanh đến nỗi kẻ ngốc nhất cũng có thể bảo cô đang nói dối. Cô mỉm cười – hơi quá đại khái, theo ý của Elizabeth – và rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Elizabeth, chị mới làm gì với mái tóc của mình à?”
“Nó ướt.” Elizabeth nghiến răng.
“Em biết, nhưng trông vẫn...”
“Nó ướt.”
Susan khép miệng lại, rồi làm cách nào đó xoay sở để nói. “Xin lỗi.” Mà không cử động môi.
“Mr. Siddons phải về nhà.” Elizabeth đánh liều nói. Cô bật về phía trước và chộp lấy cánh tay anh. “Tôi sẽ gặp anh ngoài cổng.”
“Thật vui được gặp cô, Miss Hotchkiss.” Anh nói với Susan qua vai – anh không thể làm cách nào khác, vì Elizabeth đã kéo mạnh anh qua ba người trẻ tuổi nhà Hotchkiss và ngay sau đó đẩy anh qua cửa tới phòng khách. “Còn cậu, Lucas!” anh gọi to. “Chúng ra phải đi câu nào ngày nào đó!”
Lucas ré lên sung sướng và chạy vào phòng khách sau họ. “Oh, cảm ơn, Mr. Siddons. Cảm ơn!”
Elizabeth thực tế đã đẩy James ra những bậc thang phía trước khi anh yêu cầu dừng lại và nói. “Còn một việc nữa tôi phải làm.”
“Anh còn có thể phải làm gì chứ?” cô hỏi.
Nhưng anh đã giật mạnh khỏi sự kềm kẹp của cô và bước dài quay lại phòng bếp.
Khi cô nghĩ anh đã khỏi tầm nghe, cô lầm bầm. “Đối với tôi có vẻ chúng ta đã làm hết mọi việc hôm nay.”
Anh ném một nụ cười toe toét tinh quái qua vai. “Chưa phải tất cả.”
Cô lắp bắp và lắp bắp, cố nói tiếp một câu trả treo gay gắt thích hợp, khi anh hoàn toàn phá hỏng thời khắc làm tan chảy trái tim cô
“Oh, Jane.” Anh gọi to, dựa vào khung cửa.
Elizabeth không thể nhìn vào bếp, nhưng cô có thể hình dung cảnh tượng hoàn hảo khi cô em gái nhỏ của cô nghiêng đầu, đôi mắt xanh đậm mở to và lạ lùng.
James hôn gió vào phòng bếp. “Tạm biệt, Jane dễ thương. Tôi ước em lớn hơn chút nữa.”
Elizabeth thở dài hạnh phúc và ngồi sụp xuống một cái ghế. Em cô sẽ mơ về nụ hôn đó cả thời con gái của cô.
Lời nói khó thuyết phục, nhưng ngụ ý chắc chắn chân thành. Elizabeth biết cô sẽ phải đối chất với James về cách xử sự xấu xa của họ, và cô đã diễn một cuộc nói chuyện trong đầu cả đêm và buổi sáng hôm sau. Cô vẫn đang học thuộc lòng lời nói của mình khi cô bước nặng nề qua vũng bùn – sau trận mưa tối qua – để đến nhà Danbury.
Kế hoạch này – cái kế hoạch kì lạ, kì quái, không thể hiểu được này phải giúp cô kết hôn – nó cần những luật lệ. Những quy định về cách hành xử, những nguyên tắc, dạng như thế. Bởi vì nếu cô không có ý kiến gì về những điều cô phải mong đợi ở sự bầu bạn của James, cô có khả năng bị điên.
Ví dụ, cách cư xử của cô vào chiều hôm trước rõ ràng là dấu hiệu của một trí óc cực kì quẫn trí. Cô đã tát nước lên cả người mình trong một cơn hoảng hốt. Chưa kể đến việc đáp lại nụ hôn của James một cách phóng đãng.
Cô sẽ phải giả vờ như có chút kiểm soát. Cô từ chối làm một trường hợp đáng thương hại cho sự giải trí của anh. Cô nhất định sẽ trả ơn cho anh vì sự giúp đỡ của anh, và chỉ vậy thôi.
Vả lại, anh không thể chụp lấy cô và ôm cô trong vòng tay anh khi cô không muốn thế. Nghe thật ngốc nghếch, những nụ hôn của anh phải chỉ là lý thuyết. Chỉ là cách đơn giản để cô thoát khỏi phần này với một tâm trí không bị ảnh hưởng.
Đối với tim cô… well, hoàn toàn mất lí lẽ.
Nhưng dù cô cố tập lại những lời nói cô chuẩn bị bao nhiêu lần, cũng có vẻ không đúng. Đầu tiên là quá hống hách, tiếp đó là quá mềm yếu. Quá đinh tai nhức óc, và quá phỉnh phờ. Một người phụ nữ có thể tìm thấy lời khuyên ở chỗ quái quỉ nào chứ? Có lẽ cô nên hé nhìn quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC thêm một chút. Nếu có những luật lệ và những chỉ dẫn cô muốn, cô chắc chắn tìm được chúng ở trong đó. Có thể bà Seeton đã kể thêm vài điều về việc làm cách nào để thuyết phục một người đàn ông rằng anh ta sai mà không quá sỉ nhục. Hoặc làm cách nào để khiến một người đàn ông làm theo điều bạn muốn trong khi làm anh ta nghĩ rằng đó toàn bộ là ý của anh ta ngay từ đầu. Elizabeth chắc chắn cô đã thấy vài điều về tác động này trong những lần cô đọc.
Và nếu không có, chắc chắn là nó phải có.
Elizabeth không thể tưởng tượng ra một khả năng hữu dụng hơn. Có vài điều trong những lời khuyên cho phụ nữ mà mẹ cô đã truyền lại cho cô trước khi bà chết. “Không bao giờ giành sự vẻ vang.” Claire Hotchkiss đã nói thế. “Con sẽ đạt được mục đích cao xa hơn nếu con để anh ta nghĩ anh ta là người đàn ông thông minh nhất, khéo léo nhất, có quyền lực nhất được tạo thành.”
Và theo những gì Elizabeth đã quan sát, nó có tác dụng. Cha cô đã hoàn toàn mê muội mẹ cô. Anthony Hotchkiss không thể thấy gì khác – kể cả con cái của ông – khi vợ ông bước đi trong phòng.
Tuy nhiên, không may cho Elizabeth, khi mẹ cô đã nói qua những điều phải làm với một người đàn ông, cô chưa bao giờ được giải thích phải thực hiện nó như thế nào.
Có lẽ những thứ đó là trực giác của vài phụ nữ, nhưng chắc chăn không phải Elizabeth. Lạy Chúa, nếu cô buộc phải tham khảo một cuốn sách hướng dẫn chỉ để chỉ bảo cho cô phải nói gì với một người đàn ông, cô chắc chắn không biết làm thế nào để anh ta tin rằng ý kiến của cô thực ra là của anh ta.
Cô vẫn cố nắm vững những bài học cơ bản nhất của nghệ thuật tán tỉnh. Đó quả thực có vẻ như là một kĩ thuật cao cấp.
Elizabeth giậm chân ở bậc thang phía ngoài nhà Danbury, rồi cô bước vào cửa trước và chạy nhanh ngang qua sảnh để đến thư viện. Phu nhân D vẫn đang ăn sáng, khu vực này của căn nhà vẫn tĩnh lặng, và quyển sách nhỏ đáng nguyền rủa đó đang chờ...
Cô bước chân trên tấm thảm tao nhã trải rộng phần lớn sảnh. Điều gì đó về sự tĩnh lặng khiến cô sợ, tất nhiên có thể có điều gì đó phải làm với trận cãi nhau vặt không ngơi nghỉ cô đã chịu đựng suốt bữa sáng khi Lucas và Jane cãi nhau về việc tới lượt ai dọn dẹp. Vào giây phút chân cô chạm vào cánh cửa, có một tiếng lách cách đáng ghét, vang qua sảnh, và đánh bật sự can đảm mới đây của cô. Cô lao nhanh vào phòng, hít vào mùi gỗ và sách cũ. Cô thưởng thức khoảnh khắc riêng tư ngắn ngủi, cô đóng cánh cửa sau lưng cô và liếc qua kệ. Nó ở đó, nằm về một phía của cái kệ nơi cô đã tìm thấy nó hôm trước.
Chỉ hé nhìn thì không tổn thương ai. Cô biết đó là một quyển sách ngốc nghếch, và hầu hết là chuyện vớ vẩn và vô lí, nhưng nếu cô có thể tìm thấy chỉ một đoạn nhỏ về lời khuyên sẽ giúp cô trong tình huống khó xử hiện tại...
Cô cầm quyển sách lên và giở ra, ngón tay cô khéo léo lật những trang sách khi cô lướt qua những từ ngữ của bà Seeton. Cô bỏ qua phần quần áo, và sự phi lí về việc thực hành. Có lẽ có gì đó phía cuối...
“Cô đang làm gì vậy?”
Cô nhìn lên, bối rối nhận ra nét mặt của cô trông như những con vật nhỏ bé trước nòng súng săn. “Không có gì cả?”
James sải chân bước ngang qua phòng, đôi chân dài của anh mang anh đến gần một cách đáng sợ chỉ trong năm bước. “Cô lại đang đọc quyển sách đó phải không?
“Không phải đọc, hoàn toàn không.” Elizabeth lắp bắp. Cô hoàn toàn là một người ngờ nghệch khi quá xấu hổ như thế, nhưng cô không thể ngừng cảm thấy như cô mới bị bắt gặp làm một việc ghê tởm. “Đọc lướt thì đúng hơn.”
“Tôi cảm thấy không hề quan tâm tới sự khác nhau giữa chúng.”
Elizabeth nhanh chóng quyết định rằng hướng ứng phó tốt nhất là thay đổi chủ đề. “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
“Tôi nghe tiếng chân cô. Lần sau, nếu cô muốn làm động tác lẩn tránh, hãy bước trên thảm ấy.”
“Tôi đã làm thế! Nhưng thảm có giới hạn, anh biết đấy. Người ta phải đi vài bước trên sàn để vào thư viện.”
Đôi mắt nâu của anh ánh lên một tia sáng kì lạ, gần như rất am hiểu khi anh nói “Có những cách để bớt tiếng ồn… Oh, đừng để ý. Đó không phải là vấn đề.” Anh tiến tới và tước quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC khỏi cô. “Tôi nghĩ chúng ta đã đồng ý rằng thứ này không có gì ngoài sự vô lí. Một bộ sưu tập những lời nói ngớ ngẩn và phô trương được đặt ra để khiến phụ nữ trở nên không có đầu óc, yếu đuối ngu ngốc.”
“Tôi có ấn tượng là đàn ông đã nghĩ chúng tôi không có đầu óc, yếu ớt ngu ngốc rồi.”
“Hầu hết là thế” anh làu bàu đồng ý. “Nhưng cô không phải thế.”
“Sao cơ, Mr. Siddons, anh đụng chạm đến tôi đấy. Tôi nghĩ có thể đó là một lời tán dương đấy.”
“Và cô nói cô không biết tán tỉnh như thế nào.” Anh gào lên.
Elizabeth không thể nén nụ cười đang trào lên trong cô. Tất cả những lời tán dương của anh, những điều miễn cưỡng đụng chạm đến cô nhiều nhất.
Anh quắc mắt với cô, nét mặt anh trở nên gần như nóng nảy như trẻ con khi anh nhét quyển sách lại trên kệ. “Đừng để tôi bắt gặp cô xem nó lần nữa.”
“Tôi chỉ đang kiếm vài lời khuyên.” Cô phân trần.
“Nếu cô cần lời khuyên, tôi sẽ cho cô.”
Môi cô mím lại một chốc trước khi cô trả lời. “Tôi không nghĩ việc đó thích hợp trong trường hợp này.”
“Điều đó có nghĩa quái gì chứ?”
“Mr. Siddons…”
“James” anh ngắt lời.
“James,” cô lặp lại. “Tôi không biết điều gì khiến anh giận dữ như thế, nhưng tôi không đánh giá lời nói của anh. Hay tông giọng của anh.”
Anh trút ra hơi dài, hoảng hốt bởi cái cách mà cơ thể anh rùng mình khi anh làm vậy. Ruột anh đã quặn xoắn lại gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, và tất cả là bởi sự trượt chân của một cô gái. Cô vừa chạm vào vai anh, Lạy Chúa.
Bắt đầu bởi nụ hôn đó. Không, anh dứt khoát nghĩ, đã bắt đầu từ rất lâu trước đó, với sự đoán trước, băn khoăn, giấc mơ về việc sẽ như thế nào khi cảm thấy miệng cô dưới anh.
Và tất nhiên không đủ. Chưa đủ gần. Anh xoay sở tốt để ứng xử khá thờ ơ chiều hôm trước – với sự giúp đỡ của lu nước đầy hữu dụng, thứ chắc chắn đã xóa bỏ nhu cầu của anh.
Nhưng buổi đêm đã để anh lại một mình với sự tưởng tượng. Và James đã có một sự tưởng tượng sống động.
“Tôi cáu giận”, cuối cùng anh trả lời cô, ngăn sự nói dối hoàn toàn bằng cách thêm vào “bởi vì tôi ngủ không ngon vào tối qua.”
“Oh.” Cô trông ngạc nhiên bởi sự đơn giản của câu trả lời. Cô mở miệng ra như thể dò hỏi nhiều hơn, rồi đóng lại.
Tốt cho cô, anh cay đắng nghĩ. Nếu cô tỏ vẻ nhiều hơn một sự quan tâm mập mờ tại sao anh không ngủ ngon, anh sẽ nói cô. Anh sẽ tả những giấc mơ đến từng chi tiết rõ ràng nhất.
“Tôi rất tiếc vì anh bị mất ngủ”, cuối cùng cô nói, “nhưng tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về đề nghị của anh giúp đỡ tôi tìm một người chồng. Tôi chắc anh nhận ra rằng điều đó rất không bình thường.”
“Tôi nghĩ chúng ta đã quyết định chúng ta sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến việc làm của chúng ta.”
Cô lờ anh. “Tôi cần một tiêu chuẩn chắc chắn trong đời mình, Mr. Siddons.”
“James.”
“James.” Cô lặp lại tên anh, từ ngữ thốt ra với một tiếng thở dài. “Tôi không thể luôn luôn đề phòng, quan sát anh nếu có chụp lấy tôi mọi lúc.”
“Chụp lấy?” Khóe miệng anh nhếch lên giấu một nụ cười. Anh khá thích hình ảnh vồ lấy trong đầu.
“Và chắc chắn không tốt cho chúng ta khi quá, ah…”
“Thân mật?” anh đỡ lời cô, chỉ để chọc tức.
Nó có tác dụng. Cái nhìn cô ném vào anh có thể làm vỡ một cái cửa sổ. “Vấn đề là”, cô nói to, như thể điều đó có thể át đi sự cản trở của anh, “mục tiêu của chúng ta là tìm cho tôi một người chồng, và…”
“Đừng lo”, anh dứt khoát nói. “Chúng ta sẽ tìm cho cô một người chồng.” Nhưng thậm chí khi anh nói những lời đó, anh dần lờ mờ nhận thức một sự chán ghét kì lạ trong miệng anh. Anh có thể hình dung những bài học hướng dẫn với Elizabeth – hình ảnh mỗi và mỗi giây phút ngắn ngủi tuyệt vời – nhưng suy nghĩ của cô về việc thực sự hoàn thành mục tiêu đã định về hôn nhân khiến anh hơi khó chịu.
“Điều này dẫn tôi đến một ý kiến khác.” Cô nói.
James vòng chéo tay lại. Một ý kiến nữa thôi và anh có lẽ phải bịt miệng cô lại.
“Về việc này, và sự mong muốn của anh giúp tôi tìm một người chồng – Tôi chắc tôi sẽ không thoải mái khi mang ơn anh.”
“Không đâu.”
“Có”, Elizabeth nói dứt khoát. “Tôi có nợ. Và tôi nhất định sẽ trả ơn anh.”
Nụ cười anh dành cho cô quá nam tính và có sức thuyết phục khiến chân cô như tan chảy. “Làm thế nào” anh lè nhè “cô định trả ơn tôi à?”
“Kẻ tống tiền.”
Anh chớp mắt ngạc nhiên. Cô trông hơi tự hào về điều đó. “Kẻ tống tiền ư?” anh lặp lại.
“Phu nhân Danbury nói với tôi là anh đang giúp tìm ra kẻ tống tiền bà, tôi muốn hỗ trợ anh.”
''Không"
“Nhưng…”
“Tôi nói không.”
Cô liếc anh, và rồi, khi anh không nói gì thêm, cô nói. “Tại sao không?”
“Vì có thể rất nguy hiểm, đó là tại sao.”
“Anh đang làm việc đó đấy thôi.”
“Tôi là một người đàn ông.”
“Oh!” cô la lên, nắm chặt tay hai bên hông. “Anh chỉ là một kẻ đạo đức giả! Mọi điều anh nói hôm qua về việc tôn trọng tôi, và nghĩ rằng tôi thông minh hơn những phụ nữ bình thường khác… chỉ toàn là những thứ vô lí để khiến tôi tin anh để anh có thể… để anh có thể…”
“Sự tôn trọng không có tác dụng gì ở đây cả, Elizabeth.” Anh chống tay lên hông, và cô thực sự phải lùi lại một bước bởi biểu cảm kì lạ trong mắt anh. Gần như thể anh trở nên một người đàn ông khác ngay đây chỉ trong năm giây – một người luôn làm những điều nguy hiểm, biết những người nguy hiểm.
“Tôi đi đây,” cô nói. “Anh có thể ở lại, tôi chẳng quan tâm.”
Anh bắt lấy thắt lưng váy cô. “Tôi không nghĩ chúng ta đã kết thúc cuộc nói chuyện.”
“Tôi không chắc tôi muốn nói chuyện với anh.”
Anh thở ra một hơi dài, thất vọng. “Tôi trọng không có nghĩa tôi muốn đặt cô vào nguy hiểm.”
“Tôi thấy khó mà tin được kẻ chống phu nhân Danbury là một người nguy hiểm. Không như thể bà ấy bị tống tiền bởi những bí mật xã hội hay những thứ như thế.”
“Làm sao cô chắc chắn về điều đó?”
Cô há hốc miệng. “Bà ấy bị như thế sao?”
“Không, tất nhiên không.” Anh cáu kỉnh. “Nhưng cô khó mà biết được điều đó phải không?”
“Tất nhiên không! Tôi đã làm việc cho bà hơn năm năm. Anh có thực sự nghĩ Phu nhân Danbury có thể có thái độ kì lạ mà tôi không nhận ra sao? Chao ôi, chỉ cần nhìn cái cách tôi phản ứng khi bà bắt đầu ngủ.”
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sẫm màu của anh không có phản ứng nào. “Cô sẽ không tham gia vào việc điều tra kẻ tống tiền, và thế là đủ.”
Cô bắt chéo tay lại để đáp trả và không nói gì.
“Elizabeth?”
Một người thận trọng hơn có thể chú ý đến sự cảnh báo nặng nề trong giọng nói của anh, nhưng Elizabeth không cảm thấy thận trọng vào lúc này. “Anh không thể ngăn tôi cố gắng giúp Phu nhân Danbury. Bà như một người mẹ đối với tôi, và…” cô tắc nghẹn lời khi anh ép cô dựa vào một cái bàn, tay anh bao quanh cánh tay cô bằng sức mạnh gây choáng váng.
“Tôi sẽ trói cô, tôi sẽ bịt miệng cô lại. Tôi sẽ trói cô vào một cái cây chết tiệt nếu đó là thứ giữ cái mũi hay xen vào việc khác của cô ở nơi nó thuộc về.”
Elizabeth nuốt xuống. Cô chưa từng thấy một người đàn ông quá điên tiết. Đôi mắt anh sáng rực lên, tay anh đang rung, và cổ anh căng thẳng trông như một cái nút chai nhỏ nhất cũng có thể chặt phăng đầu anh xuống.
“Vậy,” cô rít lên, cố làm cho ngón tay anh lỏng ra. Anh trông không có ý niệm anh giữ chặt cô đến thế nào… hoặc thậm chí anh đang giữ cô. “Tôi không nói tôi sẽ xen vào chuyện của anh, chỉ là giúp đỡ anh phần nào đó, hoàn toàn là những cố gắng an toàn, và…”
“Hứa với tôi, Elizabeth.” Giọng anh trầm và kiên quyết, và gần như không thể không tan chảy dưới sự cảm nhận đáng sợ ba từ nho nhỏ đó.
“Tôi… ah…” Oh, bà Seeton ở đâu khi cô cần chứ? Elizabeth đã cố phỉnh phờ dụ anh khỏi sự tức giận – cô khá chắc chắn điều đó nằm trong Chỉ Dẫn Số Hai Mươi Sáu – nhưng nó không có tí tác dụng nào. James vẫn giận dữ, tay anh vẫn bao quanh cánh tay cô như kẹp đôi, và Chúa cứu cô, nhưng Elizabeth dường như không thể rời mắt khỏi miệng anh.
“Hứa với tôi, Elizabeth.” Anh lặp lại, và tất cả những gì cô có thể làm là quan sát môi anh khi anh nói.
Tay anh siết chặt quanh cánh tay cô, và điều đó, cộng thêm vài lực ép siêu phàm, làm cô giật mình khỏi sự lơ mơ, và cô giật phắt lên nhìn anh. “Tôi sẽ không làm gì mà không hỏi anh trước.” cô thì thầm.
“Chưa đủ.”
“Sẽ như thế thôi.” Cô co rúm lại. “James, anh làm tôi đau.”
Anh nhìn xuống tay mình như thể chúng là những vật lạ, rồi bất ngờ thả cô ra. “Tôi xin lỗi.” anh nói điên cuồng. “Tôi đã không nhận ra.”
Cô lùi lại vài bước, xoa vào cánh tay. “Ổn cả.”
James nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu trước khi nguyền rủa trong hơi thở và quay đi. Anh đã căng thẳng, và anh đã nổi cáu, nhưng anh chưa bao giờ lường trước sự làn sóng xúc cảm dữ dội cô đã gây ra. Một điều nhỏ nhất về việc Elizabeth gặp nguy hiểm, và anh trở thành một thằng ngốc nói lung tung.
Sự mỉa mai đang thấm thía. Chỉ mới năm ngoái anh cười vào mặt người bạn tốt nhất của mình khi anh ta trong trường hợp tương tự. Blake Ravenscroft đã hoàn toàn rối trí khi vợ chưa cưới của anh ta cố gắng tham gia vào hoạt động của Văn phòng Chiến tranh. James đã nghĩ toàn bộ tình huống đó vô cùng thú vị. Rõ ràng đối với anh Caroline sẽ không đối mặt với bất kì nguy hiểm nào, và anh đã nghĩ Blake là một kẻ đần độn khi làm ầm lên như thế.
James có thể xem xét tình huống hiện tại với sự khách quan để biết rằng Elizabeth đang thậm chí đối mặt với ít nguy hiểm hơn ở nhà Danbury. Và máu anh cuộn lên sợ hãi và điên tiết với mỗi từ đề cập đến sự dính líu của cô đến vụ tống tiền.
Anh có cảm giác đây không phải một dấu hiệu tốt.
Hẳn phải có vài sự ám ảnh thần kinh, Anh chẳng làm gì ngoài việc nghĩ về Elizabeth Hotchkiss từ khi anh đến nhà Danbury tuần trước. Đầu tiên anh phải điều tra cô như cô là một người có khả năng tống tiền, rồi anh cảm thấy bản thân bị đẩy vào vị trí không bình thường là một người hướng dẫn việc tán tỉnh.
Thực ra, anh đã đẩy bản thân vào vai trò đó, nhưng anh chọn cách không đào sâu vào điều đó.
Thực tế là, chỉ đơn giản anh lo về sự an toàn của cô. Anh đã đóng vai như một người bảo trợ của cô, và cô chỉ làm một tạo vật bé nhỏ; bất kì người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy cần bảo vệ.
Và như nhu cầu của anh – thứ đã cào ruột anh và thiêu đốt mạch đập của anh – well, dù sao đi nữa anh là một người đàn ông, và cô là một người đàn bà, và cô ở đây, và cô thực sự rất xinh đẹp, ít nhất là theo đánh giá của anh, và khi cô cười gây nên những điều kì lạ đến…
“Chết tiệt” anh lầm bầm. “Tôi sẽ phải hôn cô.”
“Chỉ một tai nạn nhỏ thôi.” Elizabeth đáp lại. Việc nói dối của cô hẳn phải được cải thiện, vì Susan không đảo mắt ngay lập tức và khụt khịt mũi tỏ vẻ không tin. Việc tát nước là một kế hoạch không hoàn mỹ, nhưng chắc chắn đầy sáng tạo. Nếu cô không thể khiến cho đầu cô trông tốt hơn, cô có thể làm nó trông tệ hơn. Ít nhất không ai sẽ nghi ngờ rằng sự lộn xộn là bởi ngón tay của James.
Mái đầu nhỏ màu vàng của Lucas quay qua quay lại khi cậu xem xét thiệt hại. “Có vẻ như thể chúng ta được một trận lụt lớn ghé thăm.”
Elizabeth cố không quắc mắt vì sự can thiệp của cậu. “Chị đang chuẩn bị một mảnh vải ướt cho Mr. Siddons đang bị thương ở mắt, và rồi chị va vào cái lu, và...”
“Vậy sao cái lu vẫn đứng?” cậu hỏi.
“Bởi vì chị đã đặt nó lại.” Elizabeth cáu cẳn.
Lucas chớp mắt, và thực sự lùi lại một bước.
“Tốt hơn tôi nên về thôi.” James nói.
Elizabeth liếc về phía anh. Anh đang vẩy nước khỏi tay, và trông đặc biệt kiên nhẫn, thấy rằng cô vừa dội nước lên anh mà không chút cảnh báo.
Susan hắng giọng. Elizabeth lờ đi. Susan hắng giọng lần nữa.
“Tôi có thể dùng một cái khăn chứ?” James nói thầm.
“Oh, vâng, tất nhiên.”
Susan hắng giọng lần nữa, một tiếng ho khan lớn khiến một người sẽ mong muốn một bác sĩ, thầy thuốc, và một bệnh viện sạch sẽ sáng sủa. Không đề cập đến một phòng cách li.
“Gì vậy, Susan?” Elizabeth rít lên.
“Chị có thể giới thiệu em chứ?”
“Oh, đúng rồi.” Elizabeth cảm thấy má cô trở nên ấm hơn vì sự thiếu sót nghi lễ rõ ràng này. “Mr. Siddons, tôi muốn giới thiệu em tôi, Miss Susan Hotchkiss. Susan, đây là...”
“Mr. Siddons?” Susan há hốc miệng.
Anh mỉm cười và nghiêng đầu theo một cách tao nhã nhất. “Nghe như thể cô biết tôi.”
“Oh, không hoàn toàn.” Susan đáp lại, quá nhanh đến nỗi kẻ ngốc nhất cũng có thể bảo cô đang nói dối. Cô mỉm cười – hơi quá đại khái, theo ý của Elizabeth – và rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Elizabeth, chị mới làm gì với mái tóc của mình à?”
“Nó ướt.” Elizabeth nghiến răng.
“Em biết, nhưng trông vẫn...”
“Nó ướt.”
Susan khép miệng lại, rồi làm cách nào đó xoay sở để nói. “Xin lỗi.” Mà không cử động môi.
“Mr. Siddons phải về nhà.” Elizabeth đánh liều nói. Cô bật về phía trước và chộp lấy cánh tay anh. “Tôi sẽ gặp anh ngoài cổng.”
“Thật vui được gặp cô, Miss Hotchkiss.” Anh nói với Susan qua vai – anh không thể làm cách nào khác, vì Elizabeth đã kéo mạnh anh qua ba người trẻ tuổi nhà Hotchkiss và ngay sau đó đẩy anh qua cửa tới phòng khách. “Còn cậu, Lucas!” anh gọi to. “Chúng ra phải đi câu nào ngày nào đó!”
Lucas ré lên sung sướng và chạy vào phòng khách sau họ. “Oh, cảm ơn, Mr. Siddons. Cảm ơn!”
Elizabeth thực tế đã đẩy James ra những bậc thang phía trước khi anh yêu cầu dừng lại và nói. “Còn một việc nữa tôi phải làm.”
“Anh còn có thể phải làm gì chứ?” cô hỏi.
Nhưng anh đã giật mạnh khỏi sự kềm kẹp của cô và bước dài quay lại phòng bếp.
Khi cô nghĩ anh đã khỏi tầm nghe, cô lầm bầm. “Đối với tôi có vẻ chúng ta đã làm hết mọi việc hôm nay.”
Anh ném một nụ cười toe toét tinh quái qua vai. “Chưa phải tất cả.”
Cô lắp bắp và lắp bắp, cố nói tiếp một câu trả treo gay gắt thích hợp, khi anh hoàn toàn phá hỏng thời khắc làm tan chảy trái tim cô
“Oh, Jane.” Anh gọi to, dựa vào khung cửa.
Elizabeth không thể nhìn vào bếp, nhưng cô có thể hình dung cảnh tượng hoàn hảo khi cô em gái nhỏ của cô nghiêng đầu, đôi mắt xanh đậm mở to và lạ lùng.
James hôn gió vào phòng bếp. “Tạm biệt, Jane dễ thương. Tôi ước em lớn hơn chút nữa.”
Elizabeth thở dài hạnh phúc và ngồi sụp xuống một cái ghế. Em cô sẽ mơ về nụ hôn đó cả thời con gái của cô.
Lời nói khó thuyết phục, nhưng ngụ ý chắc chắn chân thành. Elizabeth biết cô sẽ phải đối chất với James về cách xử sự xấu xa của họ, và cô đã diễn một cuộc nói chuyện trong đầu cả đêm và buổi sáng hôm sau. Cô vẫn đang học thuộc lòng lời nói của mình khi cô bước nặng nề qua vũng bùn – sau trận mưa tối qua – để đến nhà Danbury.
Kế hoạch này – cái kế hoạch kì lạ, kì quái, không thể hiểu được này phải giúp cô kết hôn – nó cần những luật lệ. Những quy định về cách hành xử, những nguyên tắc, dạng như thế. Bởi vì nếu cô không có ý kiến gì về những điều cô phải mong đợi ở sự bầu bạn của James, cô có khả năng bị điên.
Ví dụ, cách cư xử của cô vào chiều hôm trước rõ ràng là dấu hiệu của một trí óc cực kì quẫn trí. Cô đã tát nước lên cả người mình trong một cơn hoảng hốt. Chưa kể đến việc đáp lại nụ hôn của James một cách phóng đãng.
Cô sẽ phải giả vờ như có chút kiểm soát. Cô từ chối làm một trường hợp đáng thương hại cho sự giải trí của anh. Cô nhất định sẽ trả ơn cho anh vì sự giúp đỡ của anh, và chỉ vậy thôi.
Vả lại, anh không thể chụp lấy cô và ôm cô trong vòng tay anh khi cô không muốn thế. Nghe thật ngốc nghếch, những nụ hôn của anh phải chỉ là lý thuyết. Chỉ là cách đơn giản để cô thoát khỏi phần này với một tâm trí không bị ảnh hưởng.
Đối với tim cô… well, hoàn toàn mất lí lẽ.
Nhưng dù cô cố tập lại những lời nói cô chuẩn bị bao nhiêu lần, cũng có vẻ không đúng. Đầu tiên là quá hống hách, tiếp đó là quá mềm yếu. Quá đinh tai nhức óc, và quá phỉnh phờ. Một người phụ nữ có thể tìm thấy lời khuyên ở chỗ quái quỉ nào chứ? Có lẽ cô nên hé nhìn quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC thêm một chút. Nếu có những luật lệ và những chỉ dẫn cô muốn, cô chắc chắn tìm được chúng ở trong đó. Có thể bà Seeton đã kể thêm vài điều về việc làm cách nào để thuyết phục một người đàn ông rằng anh ta sai mà không quá sỉ nhục. Hoặc làm cách nào để khiến một người đàn ông làm theo điều bạn muốn trong khi làm anh ta nghĩ rằng đó toàn bộ là ý của anh ta ngay từ đầu. Elizabeth chắc chắn cô đã thấy vài điều về tác động này trong những lần cô đọc.
Và nếu không có, chắc chắn là nó phải có.
Elizabeth không thể tưởng tượng ra một khả năng hữu dụng hơn. Có vài điều trong những lời khuyên cho phụ nữ mà mẹ cô đã truyền lại cho cô trước khi bà chết. “Không bao giờ giành sự vẻ vang.” Claire Hotchkiss đã nói thế. “Con sẽ đạt được mục đích cao xa hơn nếu con để anh ta nghĩ anh ta là người đàn ông thông minh nhất, khéo léo nhất, có quyền lực nhất được tạo thành.”
Và theo những gì Elizabeth đã quan sát, nó có tác dụng. Cha cô đã hoàn toàn mê muội mẹ cô. Anthony Hotchkiss không thể thấy gì khác – kể cả con cái của ông – khi vợ ông bước đi trong phòng.
Tuy nhiên, không may cho Elizabeth, khi mẹ cô đã nói qua những điều phải làm với một người đàn ông, cô chưa bao giờ được giải thích phải thực hiện nó như thế nào.
Có lẽ những thứ đó là trực giác của vài phụ nữ, nhưng chắc chăn không phải Elizabeth. Lạy Chúa, nếu cô buộc phải tham khảo một cuốn sách hướng dẫn chỉ để chỉ bảo cho cô phải nói gì với một người đàn ông, cô chắc chắn không biết làm thế nào để anh ta tin rằng ý kiến của cô thực ra là của anh ta.
Cô vẫn cố nắm vững những bài học cơ bản nhất của nghệ thuật tán tỉnh. Đó quả thực có vẻ như là một kĩ thuật cao cấp.
Elizabeth giậm chân ở bậc thang phía ngoài nhà Danbury, rồi cô bước vào cửa trước và chạy nhanh ngang qua sảnh để đến thư viện. Phu nhân D vẫn đang ăn sáng, khu vực này của căn nhà vẫn tĩnh lặng, và quyển sách nhỏ đáng nguyền rủa đó đang chờ...
Cô bước chân trên tấm thảm tao nhã trải rộng phần lớn sảnh. Điều gì đó về sự tĩnh lặng khiến cô sợ, tất nhiên có thể có điều gì đó phải làm với trận cãi nhau vặt không ngơi nghỉ cô đã chịu đựng suốt bữa sáng khi Lucas và Jane cãi nhau về việc tới lượt ai dọn dẹp. Vào giây phút chân cô chạm vào cánh cửa, có một tiếng lách cách đáng ghét, vang qua sảnh, và đánh bật sự can đảm mới đây của cô. Cô lao nhanh vào phòng, hít vào mùi gỗ và sách cũ. Cô thưởng thức khoảnh khắc riêng tư ngắn ngủi, cô đóng cánh cửa sau lưng cô và liếc qua kệ. Nó ở đó, nằm về một phía của cái kệ nơi cô đã tìm thấy nó hôm trước.
Chỉ hé nhìn thì không tổn thương ai. Cô biết đó là một quyển sách ngốc nghếch, và hầu hết là chuyện vớ vẩn và vô lí, nhưng nếu cô có thể tìm thấy chỉ một đoạn nhỏ về lời khuyên sẽ giúp cô trong tình huống khó xử hiện tại...
Cô cầm quyển sách lên và giở ra, ngón tay cô khéo léo lật những trang sách khi cô lướt qua những từ ngữ của bà Seeton. Cô bỏ qua phần quần áo, và sự phi lí về việc thực hành. Có lẽ có gì đó phía cuối...
“Cô đang làm gì vậy?”
Cô nhìn lên, bối rối nhận ra nét mặt của cô trông như những con vật nhỏ bé trước nòng súng săn. “Không có gì cả?”
James sải chân bước ngang qua phòng, đôi chân dài của anh mang anh đến gần một cách đáng sợ chỉ trong năm bước. “Cô lại đang đọc quyển sách đó phải không?
“Không phải đọc, hoàn toàn không.” Elizabeth lắp bắp. Cô hoàn toàn là một người ngờ nghệch khi quá xấu hổ như thế, nhưng cô không thể ngừng cảm thấy như cô mới bị bắt gặp làm một việc ghê tởm. “Đọc lướt thì đúng hơn.”
“Tôi cảm thấy không hề quan tâm tới sự khác nhau giữa chúng.”
Elizabeth nhanh chóng quyết định rằng hướng ứng phó tốt nhất là thay đổi chủ đề. “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
“Tôi nghe tiếng chân cô. Lần sau, nếu cô muốn làm động tác lẩn tránh, hãy bước trên thảm ấy.”
“Tôi đã làm thế! Nhưng thảm có giới hạn, anh biết đấy. Người ta phải đi vài bước trên sàn để vào thư viện.”
Đôi mắt nâu của anh ánh lên một tia sáng kì lạ, gần như rất am hiểu khi anh nói “Có những cách để bớt tiếng ồn… Oh, đừng để ý. Đó không phải là vấn đề.” Anh tiến tới và tước quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC khỏi cô. “Tôi nghĩ chúng ta đã đồng ý rằng thứ này không có gì ngoài sự vô lí. Một bộ sưu tập những lời nói ngớ ngẩn và phô trương được đặt ra để khiến phụ nữ trở nên không có đầu óc, yếu đuối ngu ngốc.”
“Tôi có ấn tượng là đàn ông đã nghĩ chúng tôi không có đầu óc, yếu ớt ngu ngốc rồi.”
“Hầu hết là thế” anh làu bàu đồng ý. “Nhưng cô không phải thế.”
“Sao cơ, Mr. Siddons, anh đụng chạm đến tôi đấy. Tôi nghĩ có thể đó là một lời tán dương đấy.”
“Và cô nói cô không biết tán tỉnh như thế nào.” Anh gào lên.
Elizabeth không thể nén nụ cười đang trào lên trong cô. Tất cả những lời tán dương của anh, những điều miễn cưỡng đụng chạm đến cô nhiều nhất.
Anh quắc mắt với cô, nét mặt anh trở nên gần như nóng nảy như trẻ con khi anh nhét quyển sách lại trên kệ. “Đừng để tôi bắt gặp cô xem nó lần nữa.”
“Tôi chỉ đang kiếm vài lời khuyên.” Cô phân trần.
“Nếu cô cần lời khuyên, tôi sẽ cho cô.”
Môi cô mím lại một chốc trước khi cô trả lời. “Tôi không nghĩ việc đó thích hợp trong trường hợp này.”
“Điều đó có nghĩa quái gì chứ?”
“Mr. Siddons…”
“James” anh ngắt lời.
“James,” cô lặp lại. “Tôi không biết điều gì khiến anh giận dữ như thế, nhưng tôi không đánh giá lời nói của anh. Hay tông giọng của anh.”
Anh trút ra hơi dài, hoảng hốt bởi cái cách mà cơ thể anh rùng mình khi anh làm vậy. Ruột anh đã quặn xoắn lại gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, và tất cả là bởi sự trượt chân của một cô gái. Cô vừa chạm vào vai anh, Lạy Chúa.
Bắt đầu bởi nụ hôn đó. Không, anh dứt khoát nghĩ, đã bắt đầu từ rất lâu trước đó, với sự đoán trước, băn khoăn, giấc mơ về việc sẽ như thế nào khi cảm thấy miệng cô dưới anh.
Và tất nhiên không đủ. Chưa đủ gần. Anh xoay sở tốt để ứng xử khá thờ ơ chiều hôm trước – với sự giúp đỡ của lu nước đầy hữu dụng, thứ chắc chắn đã xóa bỏ nhu cầu của anh.
Nhưng buổi đêm đã để anh lại một mình với sự tưởng tượng. Và James đã có một sự tưởng tượng sống động.
“Tôi cáu giận”, cuối cùng anh trả lời cô, ngăn sự nói dối hoàn toàn bằng cách thêm vào “bởi vì tôi ngủ không ngon vào tối qua.”
“Oh.” Cô trông ngạc nhiên bởi sự đơn giản của câu trả lời. Cô mở miệng ra như thể dò hỏi nhiều hơn, rồi đóng lại.
Tốt cho cô, anh cay đắng nghĩ. Nếu cô tỏ vẻ nhiều hơn một sự quan tâm mập mờ tại sao anh không ngủ ngon, anh sẽ nói cô. Anh sẽ tả những giấc mơ đến từng chi tiết rõ ràng nhất.
“Tôi rất tiếc vì anh bị mất ngủ”, cuối cùng cô nói, “nhưng tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về đề nghị của anh giúp đỡ tôi tìm một người chồng. Tôi chắc anh nhận ra rằng điều đó rất không bình thường.”
“Tôi nghĩ chúng ta đã quyết định chúng ta sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến việc làm của chúng ta.”
Cô lờ anh. “Tôi cần một tiêu chuẩn chắc chắn trong đời mình, Mr. Siddons.”
“James.”
“James.” Cô lặp lại tên anh, từ ngữ thốt ra với một tiếng thở dài. “Tôi không thể luôn luôn đề phòng, quan sát anh nếu có chụp lấy tôi mọi lúc.”
“Chụp lấy?” Khóe miệng anh nhếch lên giấu một nụ cười. Anh khá thích hình ảnh vồ lấy trong đầu.
“Và chắc chắn không tốt cho chúng ta khi quá, ah…”
“Thân mật?” anh đỡ lời cô, chỉ để chọc tức.
Nó có tác dụng. Cái nhìn cô ném vào anh có thể làm vỡ một cái cửa sổ. “Vấn đề là”, cô nói to, như thể điều đó có thể át đi sự cản trở của anh, “mục tiêu của chúng ta là tìm cho tôi một người chồng, và…”
“Đừng lo”, anh dứt khoát nói. “Chúng ta sẽ tìm cho cô một người chồng.” Nhưng thậm chí khi anh nói những lời đó, anh dần lờ mờ nhận thức một sự chán ghét kì lạ trong miệng anh. Anh có thể hình dung những bài học hướng dẫn với Elizabeth – hình ảnh mỗi và mỗi giây phút ngắn ngủi tuyệt vời – nhưng suy nghĩ của cô về việc thực sự hoàn thành mục tiêu đã định về hôn nhân khiến anh hơi khó chịu.
“Điều này dẫn tôi đến một ý kiến khác.” Cô nói.
James vòng chéo tay lại. Một ý kiến nữa thôi và anh có lẽ phải bịt miệng cô lại.
“Về việc này, và sự mong muốn của anh giúp tôi tìm một người chồng – Tôi chắc tôi sẽ không thoải mái khi mang ơn anh.”
“Không đâu.”
“Có”, Elizabeth nói dứt khoát. “Tôi có nợ. Và tôi nhất định sẽ trả ơn anh.”
Nụ cười anh dành cho cô quá nam tính và có sức thuyết phục khiến chân cô như tan chảy. “Làm thế nào” anh lè nhè “cô định trả ơn tôi à?”
“Kẻ tống tiền.”
Anh chớp mắt ngạc nhiên. Cô trông hơi tự hào về điều đó. “Kẻ tống tiền ư?” anh lặp lại.
“Phu nhân Danbury nói với tôi là anh đang giúp tìm ra kẻ tống tiền bà, tôi muốn hỗ trợ anh.”
''Không"
“Nhưng…”
“Tôi nói không.”
Cô liếc anh, và rồi, khi anh không nói gì thêm, cô nói. “Tại sao không?”
“Vì có thể rất nguy hiểm, đó là tại sao.”
“Anh đang làm việc đó đấy thôi.”
“Tôi là một người đàn ông.”
“Oh!” cô la lên, nắm chặt tay hai bên hông. “Anh chỉ là một kẻ đạo đức giả! Mọi điều anh nói hôm qua về việc tôn trọng tôi, và nghĩ rằng tôi thông minh hơn những phụ nữ bình thường khác… chỉ toàn là những thứ vô lí để khiến tôi tin anh để anh có thể… để anh có thể…”
“Sự tôn trọng không có tác dụng gì ở đây cả, Elizabeth.” Anh chống tay lên hông, và cô thực sự phải lùi lại một bước bởi biểu cảm kì lạ trong mắt anh. Gần như thể anh trở nên một người đàn ông khác ngay đây chỉ trong năm giây – một người luôn làm những điều nguy hiểm, biết những người nguy hiểm.
“Tôi đi đây,” cô nói. “Anh có thể ở lại, tôi chẳng quan tâm.”
Anh bắt lấy thắt lưng váy cô. “Tôi không nghĩ chúng ta đã kết thúc cuộc nói chuyện.”
“Tôi không chắc tôi muốn nói chuyện với anh.”
Anh thở ra một hơi dài, thất vọng. “Tôi trọng không có nghĩa tôi muốn đặt cô vào nguy hiểm.”
“Tôi thấy khó mà tin được kẻ chống phu nhân Danbury là một người nguy hiểm. Không như thể bà ấy bị tống tiền bởi những bí mật xã hội hay những thứ như thế.”
“Làm sao cô chắc chắn về điều đó?”
Cô há hốc miệng. “Bà ấy bị như thế sao?”
“Không, tất nhiên không.” Anh cáu kỉnh. “Nhưng cô khó mà biết được điều đó phải không?”
“Tất nhiên không! Tôi đã làm việc cho bà hơn năm năm. Anh có thực sự nghĩ Phu nhân Danbury có thể có thái độ kì lạ mà tôi không nhận ra sao? Chao ôi, chỉ cần nhìn cái cách tôi phản ứng khi bà bắt đầu ngủ.”
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sẫm màu của anh không có phản ứng nào. “Cô sẽ không tham gia vào việc điều tra kẻ tống tiền, và thế là đủ.”
Cô bắt chéo tay lại để đáp trả và không nói gì.
“Elizabeth?”
Một người thận trọng hơn có thể chú ý đến sự cảnh báo nặng nề trong giọng nói của anh, nhưng Elizabeth không cảm thấy thận trọng vào lúc này. “Anh không thể ngăn tôi cố gắng giúp Phu nhân Danbury. Bà như một người mẹ đối với tôi, và…” cô tắc nghẹn lời khi anh ép cô dựa vào một cái bàn, tay anh bao quanh cánh tay cô bằng sức mạnh gây choáng váng.
“Tôi sẽ trói cô, tôi sẽ bịt miệng cô lại. Tôi sẽ trói cô vào một cái cây chết tiệt nếu đó là thứ giữ cái mũi hay xen vào việc khác của cô ở nơi nó thuộc về.”
Elizabeth nuốt xuống. Cô chưa từng thấy một người đàn ông quá điên tiết. Đôi mắt anh sáng rực lên, tay anh đang rung, và cổ anh căng thẳng trông như một cái nút chai nhỏ nhất cũng có thể chặt phăng đầu anh xuống.
“Vậy,” cô rít lên, cố làm cho ngón tay anh lỏng ra. Anh trông không có ý niệm anh giữ chặt cô đến thế nào… hoặc thậm chí anh đang giữ cô. “Tôi không nói tôi sẽ xen vào chuyện của anh, chỉ là giúp đỡ anh phần nào đó, hoàn toàn là những cố gắng an toàn, và…”
“Hứa với tôi, Elizabeth.” Giọng anh trầm và kiên quyết, và gần như không thể không tan chảy dưới sự cảm nhận đáng sợ ba từ nho nhỏ đó.
“Tôi… ah…” Oh, bà Seeton ở đâu khi cô cần chứ? Elizabeth đã cố phỉnh phờ dụ anh khỏi sự tức giận – cô khá chắc chắn điều đó nằm trong Chỉ Dẫn Số Hai Mươi Sáu – nhưng nó không có tí tác dụng nào. James vẫn giận dữ, tay anh vẫn bao quanh cánh tay cô như kẹp đôi, và Chúa cứu cô, nhưng Elizabeth dường như không thể rời mắt khỏi miệng anh.
“Hứa với tôi, Elizabeth.” Anh lặp lại, và tất cả những gì cô có thể làm là quan sát môi anh khi anh nói.
Tay anh siết chặt quanh cánh tay cô, và điều đó, cộng thêm vài lực ép siêu phàm, làm cô giật mình khỏi sự lơ mơ, và cô giật phắt lên nhìn anh. “Tôi sẽ không làm gì mà không hỏi anh trước.” cô thì thầm.
“Chưa đủ.”
“Sẽ như thế thôi.” Cô co rúm lại. “James, anh làm tôi đau.”
Anh nhìn xuống tay mình như thể chúng là những vật lạ, rồi bất ngờ thả cô ra. “Tôi xin lỗi.” anh nói điên cuồng. “Tôi đã không nhận ra.”
Cô lùi lại vài bước, xoa vào cánh tay. “Ổn cả.”
James nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu trước khi nguyền rủa trong hơi thở và quay đi. Anh đã căng thẳng, và anh đã nổi cáu, nhưng anh chưa bao giờ lường trước sự làn sóng xúc cảm dữ dội cô đã gây ra. Một điều nhỏ nhất về việc Elizabeth gặp nguy hiểm, và anh trở thành một thằng ngốc nói lung tung.
Sự mỉa mai đang thấm thía. Chỉ mới năm ngoái anh cười vào mặt người bạn tốt nhất của mình khi anh ta trong trường hợp tương tự. Blake Ravenscroft đã hoàn toàn rối trí khi vợ chưa cưới của anh ta cố gắng tham gia vào hoạt động của Văn phòng Chiến tranh. James đã nghĩ toàn bộ tình huống đó vô cùng thú vị. Rõ ràng đối với anh Caroline sẽ không đối mặt với bất kì nguy hiểm nào, và anh đã nghĩ Blake là một kẻ đần độn khi làm ầm lên như thế.
James có thể xem xét tình huống hiện tại với sự khách quan để biết rằng Elizabeth đang thậm chí đối mặt với ít nguy hiểm hơn ở nhà Danbury. Và máu anh cuộn lên sợ hãi và điên tiết với mỗi từ đề cập đến sự dính líu của cô đến vụ tống tiền.
Anh có cảm giác đây không phải một dấu hiệu tốt.
Hẳn phải có vài sự ám ảnh thần kinh, Anh chẳng làm gì ngoài việc nghĩ về Elizabeth Hotchkiss từ khi anh đến nhà Danbury tuần trước. Đầu tiên anh phải điều tra cô như cô là một người có khả năng tống tiền, rồi anh cảm thấy bản thân bị đẩy vào vị trí không bình thường là một người hướng dẫn việc tán tỉnh.
Thực ra, anh đã đẩy bản thân vào vai trò đó, nhưng anh chọn cách không đào sâu vào điều đó.
Thực tế là, chỉ đơn giản anh lo về sự an toàn của cô. Anh đã đóng vai như một người bảo trợ của cô, và cô chỉ làm một tạo vật bé nhỏ; bất kì người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy cần bảo vệ.
Và như nhu cầu của anh – thứ đã cào ruột anh và thiêu đốt mạch đập của anh – well, dù sao đi nữa anh là một người đàn ông, và cô là một người đàn bà, và cô ở đây, và cô thực sự rất xinh đẹp, ít nhất là theo đánh giá của anh, và khi cô cười gây nên những điều kì lạ đến…
“Chết tiệt” anh lầm bầm. “Tôi sẽ phải hôn cô.”
Danh sách chương