Phu nhân Danbury hiếm khi đi đâu mà không có mèo của bà. Malcolm, không may thay, đã đánh giá một cách khó khăn những khía cạnh tốt hơn của cuộc sống bên ngoài Nhà Danbury. Oh, nó thỉnh thoảng đi đến chuồng ngựa, thường là để tìm kiếm một chú chuột mập mạp, nhưng được nuôi nấng giữa những quý tộc, nó rõ ràng xem mình ngang hàng với họ, và nó không thích bị kéo ra khỏi môi trường dễ chịu của nó.

Trước sự thích thú của Lucas và Jane, Malcolm đã chọn cách thể hiện sự giận dữ của mình bằng tiếng rên rỉ sầu thảm, có phần buộc tội. Nó lặp lại cứ hai giây một lần, với một sự đều đặn gây chú ý mà âm thanh lại không quá khó chịu một cách ghê gớm.

“Maw”, nó rên rỉ.

“Tiếng đó là gì vậy?” Caroline hỏi.

CỘP.

“Tiếng rên rỉ hay tiếng cộp?” Elizabeth quay lại, áp tay vào trán cô.

“Maw.”

“Cả hai”.

CỘP.

Elizabeth đợi tiếng “maw” tiếp theo của Malcolm, và đáp “Đó là mèo của Phu nhân Danbury, và đó” – CỘP – “là Phu nhân Dabury.”

Trước khi Caroline có thể đáp lời, họ nghe một tiếng động khác, tiếng bước chân vội vã quanh nhà.

“Đó, mình nghĩ là”, Elizabeth nói một cách khô khan, “em Susan của mình, chuẩn bị trà cho Phu nhân Danbury.”

“Mình chưa bao giờ gặp Phu nhân Danbury.”, Caroline nói.

Elizabeth chụp lấy tay cô và đẩy cô tới trước. “Vậy bạn sẽ được thích thú đấy.”

“Elizabeth!” Phu nhân D la lên từ phòng khách. “Ta nghe cháu rồi đấy!”

“Bà ấy nghe tất cả”, Elizabeth lầm bầm.

“Ta cũng nghe câu đó nữa!”

Elizabeth nhướn mày và thốt ra “Thấy chưa?” về phía Caroline.

Caroline mở miệng để nói điều gì đó, rồi ngừng lại với một cái liếc hoảng sợ về phía phòng khách. Cô giật lấy quyển sách của mình từ tay Elizabeth, chụp lấy cây bút lông từ bàn viết và ngồi trong sảnh, vội vàng viết gì đó.

Elizabeth nhìn xuống và đọc:

Bà ấy khiến tôi hoảng sợ.

Cô gật. “Bà ấy làm thế với hầu hết mọi người.”

“Elizabeth!”

“Maw.”

Elizabeth lắc đầu. “Mình không thể tin rằng bà ấy mang theo con mèo.”

“ELIZABETH!”

“Mình nghĩ bạn tốt hơn nên vào trong và gặp bà ấy”, Caroline thì thầm.

Elizabeth thở dài, bước về phía phòng khách với những bước chậm nhất có thể. Phu nhân Danbury chắc chắn có ý kiến về những sự kiện bẽ mặt tối hôm trước, và Elizabeth chắc chắn phải ngồi đó trong khi bà nói. Sự an ủi duy nhất của cô là kéo theo Caroline.

“Mình sẽ đợi ở đây”, Caroline thì thầm.

“Oh, không, bạn không được”, Elizabeth vặn lại. “Mình đã nghe bạn nói. Bây giờ bạn phải nghe bà ấy.”

Miệng Caroline há hốc ra sửng sốt.

“Bạn đi với mình”, Elizabeth la lớn, vòng cả hai tay quanh cánh tay Caroline, “và thế là xong.”

“Nhưng...”

“Ngày tốt lành, Phu nhân Danbury”, Elizabeth nói, mỉm cười qua hàm răng nghiến chặt khi cô thò đầu vào phòng khách. “Chắc chắn đây là một sự ngạc nhiên.”

“Cháu đã ở đâu đấy hả?” Phu nhân Danbury hỏi, cựa quậy trong cái ghế cũ kĩ ưa thích của Elizabeth. “Ta đã đợi mấy tiếng rồi.”

Elizabeth nhướn một bên mày. “Cháu chỉ mới đi có mười lăm phút thôi, Phu nhân Danbury.”

“Hmmph. Cháu ngày càng táo tợn đấy, Elizabeth Hotchkiss.”

“Vâng”, Elizabeth nói, giấu đi một nụ cười, “Cháu như thế đúng không?”

“Hmmph. Mèo của ta đâu?”

“Maaaaawwwwwww!”

Elizabeth quay xung quanh, phát hiện ra một bộ lông màu mộc đang băng qua sảnh, theo sau bởi hai đứa trẻ đang kêu thét lên. “Cháu tin là nó đang được chăm sóc, Phu nhân Danbury.”

“Hmmph. Con mèo phiền phức. Ta sẽ giải quyết với nó sau. Ta cần nói chuyện với cháu, Elizabeth.”

Elizabeth kéo mạnh Caroline vào phòng. “Bà đã gặp Mrs. Ravenscroft chưa, Phu nhân Danbury?”

“Vợ của Blake phải không?”

Caroline gật.

“Một người bạn đủ tốt, ta cho là thế”, Phu nhân D công nhận, “Những người bạn của cháu ta. Lúc nhỏ thường đến chơi.”

“Vâng”, Caroline đáp lại, “Anh ấy rất sợ bà.”

“Hmmph. Người đàn ông thông minh. Cháu cũng nên thế.”

“Oh, chắc chắn rồi ạ.”

Mắt Phu nhân Danbury nheo lại. “Cháu đang đùa ta đấy à?”

“Làm như cô ấy dám ấy”, Elizabeth chen vào. “Người duy nhất bà không khiến cho sợ hãi là cháu, Phu nhân Danbury.”

“Well, ta sẽ cố gắng làm vậy ngay bây giờ, Elizabeth Hotchkiss. Ta cần nói chuyện với cháu, và rất khẩn cấp.”

“Vâng”, Elizabeth thận trọng nói, ngồi xuống cạnh ghế sô-pha. “Cháu rất lo sợ. Bà chưa bao giờ đến nhà chúng cháu bao giờ.”

Khi Phu nhân Danbury hắng giọng, Elizabeth thở dài, chờ đợi một bài diễn thuyết mà cô chắc chắn sẽ nhận được. Phu nhân Danbury có ý kiến về mọi chuyện, và Elizabeth chắc chắn rằng những sự kiện tốt qua không có loại trừ. Vì James là cháu của bà, đương nhiên bà sẽ đứng về phía anh ta, và Elizabeth sẽ bị ép buộc chịu đựng một danh sách dài về những nét tính cách tốt của anh ta, thỉnh thoảng được nhấn mạnh bằng cách đề cập đến những tính tốt của Phu nhân Danbury.

“Cháu”, Phu nhân Danbury nói một cách kích động, chỉ ngón tay về phía Elizabeth, “đã không tham dự buổi tiệc hóa trang của ta tối hôm qua.”

Quai hàm Elizabeth muốn rơi ra. “Đó là điều bà muốn hỏi cháu sao?”

“Ta rất không hài lòng. Cháu”, bà chỉ về phía Caroline, “Ta có thấy. Trái bí ngô, phải không? Loại trái cây man rợ nhất.”

“Cháu tin nó là một loại rau”, Caroline lầm bầm.

“Không thể nào, nó là một loại trái cây. Nếu hạt giống của nó nhỏ và mập, đó là trái cây. Cháu đã học sinh học ở đâu vậy, cháu gái?”

“Đó là một loại bí”, Elizabeth la lớn, “Chúng ta có thể bỏ qua chuyện đó được không?”

Phu nhân Danbury phẩy tay bác bỏ, “Dù nó là gì, nó cũng không mọc ở Anh. Do đó ta không dùng nó.”

Elizabeth cảm thấy bản thân bắt đầu rũ xuống. Phu nhân Danbury làm cô kiệt sức.

Nữ bá tước đầy câu hỏi quay đầu để nhìn cô, “Ta chưa xong với cháu đâu, Elizabeth.”

Elizabeth sẽ rên rỉ, nếu cô có thời gian trước khi Phu nhân Danbury thêm vào một cách nhạy bén, “Và ngồi thẳng lên.”

Elizabeth ngồi thẳng.

“Bây giờ”, Phu nhân Danbury tiếp tục, “ta đã rất cố gắng để thuyết phục cháu tham dự buổi tiệc của ta. Ta tìm trang phục cho cháu – một bộ trang phục rất thích hợp, ta phải nói thế - và cháu đáp lại ta bằng cách thậm chí không thể hiện sự tôn trọng của cháu theo cách phù hợp sao? Ta bị sỉ nhục đấy. Hầu như...”

“Maaaaawwwwwww!”

Phu nhân Danbury nhìn lên ngay lập tức và thấy Lucas và Jane vừa chạy vừa hét trong sảnh. “Chúng làm gì với mèo của ta thế?” bà hỏi.

Elizabeth nghển cổ lên. “Cháu không chắc chúng đang rượt đuổi Malcolm hay nó rượt đuổi chúng.”

Caroline phấn khởi. “Cháu rất vui lòng đi xem xét.”

Elizabeth nắm chặt cánh cánh tay Caroline. “Làm ơn”, cô nói cực kì ngọt ngào “ở lại.”

“Elizabeth”, Phu nhân Danbury quát, “cháu có định trả lời ta không?”

Elizabeth chớp mắt bối rối. “Bà đã hỏi cháu câu gì sao?”

“Cháu đã ở đâu? Tại sao cháu không tham dự?”

“Cháu... cháu...” Elizabeth lúng túng. Cô đương nhiên không thể nói sự thật – rằng cô đã bị quyến rũ bởi cháu của bà.

“Sao?”

Cốc cốc cốc.

Elizabeth lao ra khỏi phòng như một viên đạn. “Cháu phải mở cửa”, cô nói to qua vai.

“Cháu sẽ không thoát khỏi ta, Lizzie Hotchkiss!” cô nghe Phu nhân Danbury hét lên. Cô cũng nghĩ cô nghe Caroline lầm bầm từ “kẻ phản bội” trong hơi thở, nhưng Elizabeth đã mất sức khi lo lắng có thể James đang đứng phía bên kia cánh cửa gỗ sồi nặng nề.

Cô hít thở sâu. Nếu anh ở đó, cô sẽ không thể làm gì. Cô mở toang cánh cửa.

“Oh, ngày tốt lành, Mr. Ravenscroft.” Bây giờ, tại sao cô lại cảm thấy quá thất vọng chứ? “Miss Hotchkiss”, anh gật đầu. “Có vợ tôi ở đây không?”

“Có, trong phòng khách với Phu nhân Danbury.”

Blake rụt lại. “Có lẽ tôi sẽ quay lại sau...”

“Blake?” họ nghe Caroline gọi to – với một giọng khá tuyệt vọng. “Anh đấy à?”

Elizabeth đánh vào cánh tay Blake. “Quá muộn rồi.”

Blake lê bước vào phòng khác, biểu cảm trên mặt anh chính xác là của một đứa bé tám tuổi sắp bị rầy la vì trò chơi khăm với con cóc và áo gối.

“Blake” Giọng Caroline thực sự vang lên với sự nhẹ nhõm.

“Phu nhân Danbury”, anh lầm bầm.

“Blake Ravenscroft!” Phu nhân Danbury nói lớn, “ta chưa gặp lại cháu từ khi cháu tám tuổi.”

“Cháu đã bị giấu đi.”

“Hmmph. Tất cả các cháu đang trở nên táo tợn với cái tuổi già của ta.”

“Và bà dạo này thế nào?” Blake hỏi thăm.

“Đừng cố đổi chủ đề.” Phu nhân D cảnh báo.

Caroline quay sang Elizabeth và thì thầm. “Có chủ đề nào à?”

Phu nhân Danbury nheo mắt lại và lắc ngón tay về phía Blake. “Ta vẫn chưa nói xong chuyện với cháu cái lần cháu để con cóc trong gối của Miss Bowater tội nghiệp đâu.”

“Bà ấy là một cô giáo khủng khiếp”, Blake đáp lại, “và ngoài ra, đó là ý của James.”

“Ta chắc chắn là thế, nhưng cháu nên có thái độ đạo đức đúng đắn...” Phu nhân Danbury ngừng lại đột ngột, và bắn một cái liếc hoảng sợ về phía Elizabeth, người vừa nhớ đến rằng người chủ của cô không biết rằng cô đã biết thân phận thật của James.

Elizabeth, không muốn đó là khởi nguồn cho một cuộc nói chuyện, quay đi và xem xét móng tay của cô một cách cần mẫn. Sau một lúc, cô nhìn lên, chớp mắt, giả vờ ngạc nhiên, và hỏi, “Bà đang nói chuyện với cháu à?”

“Không”, Phu nhân D trả lời với một giọng bối rối. “Ta thậm chí không nhắc đến tên cháu.”

“Oh”, Elizabeth nói, nghĩ rằng cô có lẽ hơi quá trong việc vờ như không chú ý. “Cháu thấy bà nhìn cháu, và...”

“Không có gì”, Phu nhân Danbury nhanh chóng nói. Bà quay lại Blake và mở miệng, có lẽ để trách mắng anh, nhưng không có gì được thốt ra.

Elizabeth mím môi để kiềm chế một nụ cười. Phu nhân Danbury tội nghiệp hẳn rất muốn rầy la Blake vì một trò chơi khăm của một cậu bé vào hai thập kỉ trước, nhưng bà không thể, bởi vì đó sẽ dẫn đến việc đề cập đến James, về người bà nghĩ Elizabeth không biết sự thật, và...

“Trà, có ai dùng không?” Susan loạng choạng bước vào phòng với một khay trà quá tải.

“Vừa đúng lúc!” Phu nhân Danbury có vẻ sẵn sàng để nhảy ra khỏi ghế với sự vội vàng đổi chủ đề.

Lần này Elizabeth đã cười. Lạy Chúa, từ khi nào cô đã xoay sở để có sự hài hước với sự thất bại này chứ?

“Elizabeth?” Caroline thì thầm. “Bạn đang cười à?”

“Không”, Ho, “Mình đang ho.”

Caroline lầm bầm trong hơi thở điều gì đó mà Elizabeth không thể hiểu được.

Susan đặt khay trà xuống bàn với tiếng lách cách lớn, bị ngắt quãng bởi Phu nhân Danbury, người đang kéo mạnh cái ghế lại gần hơn và thông báo, “Ta sẽ rót trà.”

Susan lùi lại, va vào Blake, người đang len lỏi bước về phía vợ mình và thì thầm, “Tất cả những gì khung cảnh tuyệt diệu này cần là James.”

“Đừng nói nữa”, Elizabeth lầm bầm, không hề xin lỗi vì nghe trộm.

“Phu nhân Danbury không biết rằng Elizabeth đã biết”, Caroline thì thầm.

“Cả ba đang thì thầm gì đấy?” Phu nhân D quát.

“Không có gì!” Thật khó để phân biệt ai trong ba người nói to nhất.

Im lặng duy trì khi Phu nhân Danbury đưa một tách trà cho Susan, rồi Blake vươn tới trước và thì thầm, “Có phải anh nghe tiếng gõ cửa không?”

“Đừng chọc ghẹo nữa”, Caroline trách móc.

“Đó là con mèo” Elizabeth quả quyết nói.

“Cô có một con mèo à?” Blake hỏi.

“Đó là mèo của Phu nhân Danbury.”

“Mèo của ta đâu?” Phu nhân D hỏi.

“Bà ấy nghe thấy mọi điều.” Elizabeth lầm bầm.

“Ta nghe đấy!”

Elizabeth đảo mắt.

“Cô có vẻ trong tâm trạng khá tốt hôm nay”, Blake nói.

“Điên cuồng thật quá mệt mỏi. Tôi đã quyết định trở lại thói quen thường ngày để làm điều tệ nhất trở nên tốt nhất.”

“Tôi mừng khi nghe thấy thế”, Blake lẩm bẩm, “vì tôi vừa thấy James cưỡi ngựa đến.”

“Cái gì?” Elizabeth chạy vụt đi để nhìn qua cửa sổ. “Tôi không thấy anh ta.”

“Cậu ấy vừa chạy qua rồi.”

“Cả ba đang nói về cái gì đấy?” Phu nhân Danbury hỏi.

“Mình nghĩ cậu đã nói bà ấy nghe mọi điều.” Caroline nói.

Phu nhân Danbury quay sang Susan và nói, “Chị cháu trông như thể phải chịu đựng một cơn đau dữ dội.”

“Chị ấy như thế từ tối qua”, Susan nói.

Phu nhân D vừa cười vừa nói lớn, “Ta thích em cháu, Elizabeth. Nếu cháu lớn và lấy chồng, ta muốn con bé làm người bầu bạn của ta.”

“Cháu sẽ không lấy chồng”, Elizabeth nói, như một thói quen hơn bất cứ thứ gì.

Điều đó khiến cả hai Ravenscroft quay sang và nhìn cô với biểu hiện ngờ vực.

“Cháu sẽ không!”

Đó là khi tiếng đập cửa bắt đầu.

Blake nhướn mày, “Và cô nói cô không kết hôn”, anh lầm bầm.

“Elizabeth”, Phu nhân Danbury quát “Chẳng phải cháu nên mở cửa sao?”

“Cháu sẽ lờ nó đi”, Elizabeth trệu trạo.

Lucas và Jane chọn lúc đó để xuất hiện ở ngưỡng cửa.

“Chị có muốn em mở cửa không?” Jane hỏi.

“Em nghĩ em lạc mất mèo của Phu nhân Danbury rồi”, Lucas thêm vào.

Phu nhân D bỏ tách trà xuống. “Malcolm đáng thương của ta đâu?”

“Well, nó chạy vào phòng bếp, và rồi vào vườn, và sau những luống củ cải, và...”

“Em có thể nhảy valse tới chỗ cánh cửa”, Jane thêm vào, “Em cần thực hành.”

“Malcolm!” Phu nhân D hét lên. “Ở đây này, mèo ngoan mèo ngoan!”

Elizabeth quay sang để quắc mắt với Caroline và Blake, cả hai người đang rung lên với những tiếng cười thầm không thể kiểm soát.

Lucas nói, “Cháu không nghĩ nó sẽ nghe bà từ đây, Phu nhân Danbury.”

Tiếng đập cửa lớn hơn. Hình như Jane đã quyết định xoay tròn quanh sảnh trước khi nghiêng người đến cánh cửa trước.

Rồi James bắt đầu rống lên tên Elizabeth, theo sau đó là một lời khá đe dọa, “Mở cửa ngay lập tức!”

Elizabeth ngồi sụp xuống cái ghế nệm dài, cố chống lại thôi thúc ngớ ngẩn là cười. Nếu nhiệt độ trong phòng chỉ cần nóng hơn vài độ, cô thề là cô đang ở địa ngục.

James Sidwell, Hầu tước Riverdale, không ở trong một tâm trạng tốt. Tính khí của anh thậm chí không thể được coi là lịch sự có thể chấp nhận được. Anh đã đập tường cả ngày, gần như trói mình vào giường để không chạy tới chỗ Elizabeth.

Việc đầu tiên anh muốn là đến chỗ cô, nhưng không, cả Caroline và Blake đã nói đi nói lại rằng anh nên cho cô ít thời gian. Cô đã quá mệt mỏi, họ nói. Tốt hơn nên đợi cho đến khi cảm xúc của cô không quá dữ dội.

Vì vậy anh đã đợi. Chống lại óc phán đoán tốt hơn của anh, và, điều quan trọng hơn gắn liền với tính khí của anh, chống lại sự bản năng tự nhiên của anh, anh đã đợi. Và rồi, khi cuối cùng anh đến phòng Ravenscroft để hỏi họ xem họ nghĩ anh đã đợi đủ lâu chưa, anh thấy lời nhắn Caroline dành cho Blake, giải thích rằng cô đến nhà Hotchkiss.

Và rồi anh thấy lời nhắn từ Blake dành cho anh, nói tương tự như thế.

Và rồi, để thêm sự sỉ nhục vào tổn thương, khi anh lao vào sảnh lớn nhà Danbury, người quản gia đã chặn anh để nói rằng nữ bá tước đã đến nhà Hotchkiss.

Kẻ chết tiệt duy nhất không đi một chuyến dài cả dặm như thế là con mèo đáng nguyền rủa.

“Elizabeth!” James gào lên, giộng nắm đấm vào cánh cửa được làm tốt cứng cáp một cách đáng ngạc nhiên. “Để anh vào ngay lập tức hoặc anh thề anh sẽ...”

Cánh cửa đột nhiên bật mở. James nhìn lên vô thức, rồi chuyển ánh nhìn của anh xuống vài inche. Jane Hotchkiss bé nhỏ đang đứng ở ngưỡng cửa, tươi cười với anh. “Ngày tốt lành, Mr. Siddons”, cô nói vui vẻ, chìa tay ra, “Em đã học được điệu valse.”

James miễn cưỡng đối diện với sự thật là anh không thể xô đẩy một cô bé chín tuổi và sống với lương tâm của mình. “Miss Jane”, anh đáp, “Thật vui được gặp em lần nữa.”

Cô ngọ nguậy ngón tay.

Anh chớp mắt.

Cô ngọ nguậy chúng lần nữa.

“Oh, phải rồi”, anh nhanh chóng nói, cúi xuống để hôn tay cô. Có vẻ một lần bạn hôn vào tay một cô gái nhỏ, bạn sẽ phải lặp lại cử chỉ đó cả tuổi thơ của cô ấy.

“Thật là một ngày tốt lành, ngài không nghĩ thế sao?” Jane hỏi, nhấn mạnh sự xúc động.

“Vâng, tôi...” Từ ngữ của anh kéo dài khi anh nhìn qua vai cô, cố thấy một hình ảnh của bất cứ cái gì tạo ra sự rối loạn trong phòng khách. Dì anh đang gào lên vì điều gì đó, Lucas đang gọi cái gì đó, và rồi Susan vội vàng ra ngoài, chạy qua sảnh và vào bếp.

“Cháu sẽ tìm nó!” Susan hét lên.

Trước sự ngạc nhiên của James, một vật hình cầu mập mạp đầy lông chạy lon ton ra từ nhà bếp, băng qua sảnh và nhàn hạ bước vào phòng khách.

Chết tiệt. Thậm chí con mèo quý tộc đó cũng tới đây trước anh.

“Jane”, anh nói với biểu hiện mà anh nghĩ là mức độ kiên nhẫn có thể có, “Anh thực sự cần nói chuyện với chị em.”

“Elizabeth à?”

Không, Susan. “Đúng, Elizabeth”, anh nói chậm rãi.

“Oh. Chị ấy đang trong phòng khách. Nhưng em phải cảnh báo anh”, Jane ngẩng đầu, “chị ấy rất bận. Chúng em có rất nhiều khách sáng nay.”

“Anh biết”, James lầm bầm, chờ Jane di chuyển để anh không phải đẩy cô khỏi đường tới phòng khách.

“Maw!”

“Con mèo đó không cư xử tốt lắm”, Jane nghiêm nghị nói, không có biểu hiện di chuyển khi cô có đề tài để nói chuyện. “Nó rên rỉ như thế cả ngày.”

James nhận ra tay anh đang cuộn thành nắm đấm mất kiên nhẫn, “Thật sao?” anh hỏi, lịch sự nhất có thể. Nếu anh dùng tông giọng phản ánh đúng như anh đang cảm thấy, cô gái bé nhỏ chắc chắn sẽ vừa chạy vừa hét theo hướng khác.

Và con đường tới trái tim Elizabeth hoàn toàn không bao gồm khiến cho em gái cô khóc.

Jane gật. “Nó là một con mèo khủng khiếp.”

“Jane”, James nói, chùng chân xuống ngang bằng cô, “anh có thể nói chuyện với Elizabeth bây giờ không?”

Cô gái bé nhỏ bước sang một bên. “Tất nhiên. Anh nên yêu cầu chứ.”

James chống lại thôi thúc nói thêm nữa. Thay vào đó, anh cảm ơn Jane, hôn tay cô lần nữa để có một đánh giá tốt, và rồi lao vào phòng khách, nơi, quá mức so với sự ngạc nhiên và hơi thích thú của anh, anh thấy Elizabeth đang bò.

“Malcolm”, Elizabeth rít lên, “ra khỏi gầm tủ ngay.”

Malcolm khụt khịt.

“Ngay bây giờ, con mèo nhỏ khốn khổ.”

“Đừng nói mèo của ta là con mèo nhỏ khốn khổ”, Phu nhân Danbury nói oang oang.

Elizabeth vươn tới và cố chụp lấy con vật đầy lông bướng bỉnh đó. Con vật đầy lông bướng bỉnh đáp lại bằng một cú vồ với chân của nó.

“Phu nhân Danbury”, Elizabeth thông báo mà không ngẩng đầu lên, “con mèo này là một con quái vật.”

“Đừng có lố bịch như thế. Malcolm là một con mèo nhỏ hoàn hảo, và cháu biết điều đó.”

“Malcolm”, Elizabeth lầm bầm, “là hiện thân của quái vật.”

“Elizabeth Hotchkiss!”

“Đó là sự thật.”

“Mới tuần trước cháu nói nó là một con mèo tuyệt vời.”

“Tuần trước nó tử tế với cháu. Theo cháu nhớ, bà đã gọi nó là một kẻ phản bội.”

Phu nhân Danbury khịt mũi khi bà nhìn Elizabeth cố chụp lấy con mèo lần nữa. “Nó rõ ràng lộn xộn như thế là bởi những đứa trẻ hung hăng kia rượt theo nó quanh nhà.”

Thế đấy! Elizabeth nhảy dựng lên, cố định một cái nhìn chết chóc theo hướng Phu nhân Danbury, và gào lên, “Không ai được gọi Jane và Lucas hung hăng trừ cháu!”

Những gì theo đó không hoàn toàn là sự tĩnh lặng. Blake đang cười ra tiếng dưới tay anh, và Phu nhân Danbury đang lắp bắp, tạo ra những âm thanh ồng ộc kì lạ, và chớp mắt liên tục đến nỗi Elizabeth thề cô có thể nghe thấy lông mi bà cụp xuống.

Nhưng cô đã không chuẩn bị cho âm thanh vỗ tay chậm rãi từ phía sau cô. Elizabeth chầm chậm quay lại, nhăn nhó nhìn ngưỡng cửa.

James. Đang đứng đí với một biểu hiện nửa mỉm cười nửa cau mày. Anh ngẩng đầu nhìn dì anh và nói, “Cháu không thể nhớ lần cuối cháu nghe người khác nói với dì như thế, Dì à.”

“Trừ cháu!” Phu nhân D vặn lại. Rồi, nhận ra anh mới gọi bà là “dì”, bà bắt đầu lắp bắp lần nữa, giật mạnh đầu về phía Elizabeth.

“Mọi thứ ổn cả”, James nói, “Cô ấy biết cả rồi.”

“Từ khi nào?”

“Từ tối qua.”

Phu nhân Danbury quay sang Elizabeth và trách, “Cháu không nói với ta à?”

“Bà không hỏi!” Rồi Elizabeth quay lại nhìn James và quát lên, “Anh đã đứng đó bao lâu rồi?”

“Anh thấy em bò dưới gầm kệ, nếu đó là điều em đang hỏi.”

Elizabeth rên rỉ trong lòng. Cô đã giữ chặt lấy Jane và năn nỉ nó chặn James, và cô đã hi vọng rằng Jane sẽ giữ anh ở trong sảnh ít nhất cho đến khi cô xoay sở để trả lại con mèo quá đáng đó cho Phu nhân Danbury.

Cô thực sự không muốn lần đầu James thấy cô từ sự thảm hại tối qua là việc cô bò dưới sàn.

Khi cô đặt tay vào con mèo đó...

“Tại sao”, Phu nhân Danbury nói the thé, “không ai báo cho ta sự thay đổi thân phận của James?”

“Blake”, Caroline nói, giật mạnh cánh tay chồng cô, “đây có lẽ là cơ hội để chúng ta rời đi.”

Anh lắc đầu. “Anh sẽ không bỏ lỡ việc này đâu.”

“Well, cậu phải thế thôi”, James nói quả quyết. Anh băng qua phòng và chụp lấy tay Elizabeth. “Mọi người đều được chào đón và thưởng thức trà, nhưng Elizabeth và tôi sẽ rời khỏi.”

“Đợi một chút”, cô phản đối, cố gắng trong vô vọng để giải thoát tay cô, “Anh không thể làm thế này.”

Anh nhìn cô dứt khoát. “Anh không thể làm gì chứ?”

“Điều này!” cô đáp trả, “Anh không có quyền gì với tôi...”

“Anh sẽ làm”, anh nói, dành cho cô một nụ cười rất tự tin, rất đàn ông.

“Chiến lược xấu”, Caroline thì thầm với Blake.

Elizabeth cào mạnh tay, cố thêm vào cơn giận của cô, “Đây là nhà tôi”, cô la lớn, “Nếu có ai mời khách của tôi thoải mái ở đây, người đó sẽ là tôi.”

“Vậy hãy làm thế đi”, James quay lại.

“Và anh không thể bắt tôi rời khỏi với anh.”

“Anh không thể. Anh nói với những người khách của em – tất cả những người anh cho rằng không được mời – rằng chúng ta tời khỏi.”

“Anh ấy đang làm mọi việc tệ hơn”, Caroline thì thầm với Blake.

Elizabeth khoanh tay lại. “Tôi không đi đâu cả.”

Nét mặt của James trở nên hoàn toàn đe dọa.

“Nếu cậu ấy chỉ cần hỏi bạn ấy thật tử tế...” Caroline thì thầm với Blake.

“Blake”, James nói, “khóa miệng vợ cậu lại.”

Blake cười, điều đó đã dành cho anh một cú đấm khá mạnh vào tay từ vợ anh.

“Và em”, James nói với Elizabeth. “Anh đã duy trì mọi sự kiên nhẫn anh có thể cho phép. Chúng ta cần nói chuyện. Chúng ta có thể nói ở ngoài hay trong này, trước dì anh, các em của em và”, anh giật mạnh một tay về phía Caroline và Blake, “hai người này.”

Elizabeth nuốt xuống lo lắng, đông cứng với sự do dự.

James cúi xuống gần hơn. “Quyết định đi, Elizabeth.”

Cô không làm gì cả, kì lạ là không thể mở miệng ra để nói.

“Tốt thôi”, James chen vào. “Anh sẽ quyết định cho em.” Và rồi, không tốn công sức nữa, anh chụp lấy thắt lưng Elizabeth, quăng cô lên vai, và đưa cô ra khỏi phòng.

Blake, người đang quan sát vở kịch trước mắt với một nụ cười thích thú trên mặt, quay sang vợ anh và nói, “Thực ra, em yêu, anh phải không đồng tình. Mọi chuyện, anh nghĩ cậu ấy giải quyết khá tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện