EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
"Cậu nói cái gì?!!!" Draco bật dậy, xíu nữa đã đụng ngã cái ghế sofa sau lưng.

Đùa gì vậy hả! Cái gì mà huyết thống của Đầu Bô biến mất vì vấn đề linh hồn?! Cái gì mà Đầu Bô bảo bọn họ đi tìm một người khác để thức tỉnh huyết thống đi?! Y coi đây là mua đũa phép hả! Phải thử từng bước từng bước mới tìm ra được một cái thích hợp! Người thức tỉnh huyết thống dễ tìm quá ha!
"Harry phải không? Cậu ấy đâu rồi!" Ron đứng dậy muốn đi tìm Harry, cậu phải hỏi y rõ ràng cái này!
"Không biết, hẳn là đang ở chỗ nào đó thảo luận vấn đề tu bổ linh hồn với Vương Miện đi." Moni thở dài, cũng biết là vì thế, cho nên ngay từ đầu cậu mới không phát hiện linh hồn Harry có vấn đề "Cậu cũng đừng tìm cậu ấy, có chuyện gì thì hỏi tớ này, mặc dù Harry trông có vẻ không sao, nhưng huyết thống đột nhiên biến mất, chắc chắc cậu ấy vẫn không thích ứng kịp."

"...Linh hồn cậu ấy sao rồi?" Draco tỉnh táo lại, tạm thời bỏ qua mấy thứ khác, thứ quan trọng nhất bây giờ là linh hồn của Đầu Bô ngu xuẩn, nếu không vũ xà chưa kịp tỉnh, y đã bái bai thế giới vì linh hồn rồi.

"Nói thế nào đây..." Moni nhớ lại trạng thái linh hồn của Harry "Cậu ấy cắt một phần năm linh hồn của mình tạo ra Trường Sinh Linh Giá, mà mảnh hồn trong Trường Sinh Linh Giá ấy lại thiếu mất hai phần ba, mặc dù bộ phận thiếu không ảnh hưởng đến mạng của Harry, nhưng cái vết kia sẽ khiến linh hồn của cậu ấy vơi đi, tốc độ tuy không nhanh, nhưng cứ để thế này mãi, thì trước sau gì Harry cũng trở thành Chúa Tể Hắc Ám thứ ba thôi."
"Không thể nhét linh hồn trong Trường Sinh Linh Giá về được sao?" Ron cau mày nhìn tay vịn bằng gỗ, đường vân xoắn ốc ấy bây giờ rất giống tâm trạng của cậu – lung tung rối bời.

"Không thể, phần linh hồn này được bảo tồn nguyên vẹn là nhờ có Trường Sinh Linh Giá, nếu như gặp lúc nguy cấp, mảnh hồn ấy có thề làm cọng rợm cứu mạng được." Moni đau đầu đỡ trán "Ngay cả nếu như cộng thêm được mảnh hồn trong Trường Sinh Linh Giá vào rồi thêm cả độc dược ổn định linh hồn nữa, thì nhiều nhất là ba năm, Harry cũng sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám, tốc độ vơi linh hồn của cậu ấy quá nhanh."
"Ba năm! Chúa Tể Hắc Ám năm đó chế tác bảy Trường Sinh Linh Giá cũng sống đến tận khi sáu bảy, sao đến Harry tụt xuống còn ba năm!" Ron không dám tin trợn tròn mắt, mà Draco cũng một bộ "sao có thể chứ".

"Chúa Tể Hắc Ám chết tạo Trường Sinh Linh Giá là để trường sinh, căn bản không có nghĩ cách bù khuyết, hắn ta chia tính cách của mình đi chung với linh hồn, linh hồn chỉ nhỏ lại thôi, nhưng không chết được." Moni than thở, vô lực dựa vào ghế sofa "Phương pháp của Harry hơi khác, vì để tu bổ linh hồn của mình, nên Harry xé một lỗ trên linh hồn, nhưng không đủ linh hồn để vá cái lỗ đó, trong khi linh hồn của cậu ấy ngày càng chảy bớt."
"Nếu như không bổ túc vào được, vậy có thể khiến nó không vơi bớt đi được không?" Không thì kệ cái lỗ ấy đi, cùng lắm thì tính tình Đầu Bô nóng nảy thôi.

"Không thể luôn." Mặc dù cậu là nightmare, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

"Tớ đi nấu độc dược ổn định linh hồn đã, còn một người thức tỉnh huyết thống khác..." Draco thở dài "Đi tìm Grindelwald đi, mấy Slytherin kia tuy nói là hậu duệ của máu trong ngàn năm, nhưng toàn thùng rỗng kêu to, không trải qua bất kì trui rèn nào, bọn họ không có đủ nghị lực để trải qua quá trình thức tỉnh huyết thống đâu." Nếu không vào lúc mở mắt ở cái thời đại này thì cậu đã kéo cả đám đi thức tỉnh huyết thống rồi, ai mà chẳng hiểu chuyện càng nhiều người mạnh càng tốt chứ.

"Nhưng mà, Grindelwald, dù sao cũng là một người hơn trăm tuổi rồi..." Moni có chút lo lắng cái lão Grindelwald trăm tuổi hơn kia có gánh nổi không.


"Yên tâm, có hiệu trưởng Dumbledore ở đó, với tính cách của ngài ấy, thể nào cũng đi chiến đấu với vũ xà mà thôi, Grindelwald chắc chắn có liều mạng cũng phải thức tỉnh huyết thống cho bằng được." Nếu không bộ xương già kia của hiệu trưởng có thể sẽ đánh không lại vũ xà.

Ron nhớ đến khi trở về quá khứ, biểu hiện mặt dày ngày nào cũng bám dính lấy Dumbledore của Grindelwald.

"Như vậy, tớ đi nấu dược, Moni không giỏi nói chuyện, cho nên cậu ấy giúp tớ, chuyện Grindelwald giao cho cậu đấy." Trước khi Ron kịp phản đối, Draco đã kéo Moni đi.

".." Chỉ là độc dược ổn định linh hồn mà thôi! Một mình cái thân bậc thầy độc dược của cậu không nấu được hay gì! Bên Grindelwald cũng chả phải khó khăn gì, Moni cho dù có không giỏi nói chuyện cũng làm được! Đối với hai cái con người lúc nào cũng tim hồng phấp phới kia, Ron rời khỏi phòng Yêu Cầu ngay và luôn để đi tìm Hermione —- tớ có phải như ai kia đâu mà không có đối tượng!
Harry – không đối tượng – Potter quả thật giống như Moni đoán đang rúc trong một cái phòng học bỏ hoang, nhưng mà không cầm vương miện, mà là một mình khoác áo choàng tàng hình rúc trong góc tường phòng học ngẩn người.

Cái phòng này cách phòng Yêu Cầu không xa lắm, Harry nghe được tiếng bước chân của bọn Draco ngoài cửa, từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học đi qua đi lại trước cửa phòng Yêu Cầu ba lần.

Vào trong, Harry không thể không co rúm lại, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, Harry cười, đây là cái tủ bát ở nhà dì.

Y mong một căn phòng có thể khiến mình an tâm, không ngờ nơi này sẽ xuất hiện.


Nhớ lại trước kia một chút, mặc dù nhà dì cũng không đối xử tốt với y chút nào, nhưng sau khi y bị khóa vào trong này, thì chả còn ai quản y đang làm cái quái gì nữa, mặc dù không có đồ ăn, nhưng cũng không bị đánh hay phải làm việc nhà.

Sau khi đến Hogwarts, mặc dù nói Hogwarts giống như nhà y vậy, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, Hogwarts cũng không còn khiến y an tâm như trước.

Đến khi y dọn đến nhà cũ Black, khi đó, là thời điểm y bị cả thế giới phép thuật cười nhạo, nhà cũ Black khi đó là trụ sở chính của Hội Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều có sứ mệnh của riêng mình, y luôn lo rằng mình sẽ làm phiền người khác, sau đó chú Sirius....nhà cũ Black trở nên trống rỗng đối với y.

Sau đó nữa, y không có chỗ ở cố định, tính đi tính lại, cũng chỉ có nơi này có thể khiến y an tâm.

Harry co người thành một cục, tuy cái tủ bát này đối với y bây giờ là quá nhỏ, chui vào đây rất chật chội khó chịu, Harry lại tạo thêm một vết xước nữa khi hìn thấy mấy vế xước cũ trên tủ.

Co rúc quá lâu khiến Harry hít thở không thông, đẩy cửa ra ngoài, nằm ngửa trên đất thở hổn hển mấy cái, Harry đứng dậy kéo lại áo choàng tàng hình, hồi nãy nghe Ron nói đi tìm Grindelwald, nếu không giúp được trên phương diện chiến đấu, vậy để y giải quyết mấy chuyện khác đi.
HẾT CHƯƠNG 175.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện