EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Xe ngựa dừng trước cửa nhà Weasley, Arthur sau khi chạy khỏi bộ phép thuật nôn nóng phóng lại "Ron, con không sao chứ! Đám chết tiệt kia không làm gì con phải không!"
"Con không sao..." Ron gian nan che bụng leo xuống, giờ cậu bước một bước cũng muốn ói.

"Ron, con sao thế?" Arthur sốt ruột kiểm tra con trai mình, ông lo lắng rằng huyết thống của con trai mình bị đám chết tiệt kia phát hiện, nhưng tên nhóc lông trắng với Moni kia là anh em với thằng nhỏ, ông cũng không thể cấm không cho nó đi, lo lắng đi làm trong bộ phép thuật, gian nan đến thời gian tan tầm, chưa bước ra khỏi cửa bộ phép thuật đã bị mấy tên trứng thúi kia cản lại, làm trễ nãi thời gian.

Ngay từ đầu không biết, sau đó lơ đãng thấy nhẫn trong tay một người, mới nhớ đến hai ngày trước đọc > có nói nhẫn này của mấy quý tộc có tác dụng đặc thù, cho nên mạnh mẽ đẩy mấy tên kia ra đi về, vừa về nhà đã thấy thằng nào đó có gia huy Malfoy mang theo người vây quanh hai đứa sinh đôi nhà mình.


Sau khi đạp thằng kia đi mới biết con trai mình vừa về đến cửa nhà đã bị đám kia bắt cóc vác về đại sảnh lại.

Nếu không hãi trên người con trai có khoá cảng với giá trị vũ lực không tồi của nó, ông đã sớm đuổi đến Malfoy rồi.

"Ăn no quá..." Ron gian nan thở dốc, cảm ơn Sirius, nhìn xe ngựa rời đi.

"..." Arthur hơi bất ngờ với câu hỏi này một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nguyên nhân này rất kì, nhưng con trai không sao là được.

"Anh George và anh Fred không sao chứ ạ?" Ron không quên cái cớ đám người kia dùng để uy hiếp mình.

"Hai đứa nó không sao, mục đích của đám người kia là con, George và Fred không biết đang nghịch cái gì trong phòng."
Vào nhà, Ron ngã ra sofa, no chết cậu.

Arthur đợi trước cửa mấy tiếng, chưa uống miếng nước nào, hiện tại nốc trà ừng ực, sau khi uống một mớ nước xong, mới thở ra một hơi "Ron, về sự chú ý mấy tên khốn nạn kia một chút."
"Con sẽ..." Ron vô lực lên tiếng.

Không nói Ron bên kia gian nan tiêu thục, Harry vừa về nhà đã nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi, nhìn bít tết còn bốc khói, Harry cảm thấy mình như sống lại.

Bánh ngọt của Malfoy có ngon cũng không so với thịt được!
Có thể nói là cảm động cắn thịt, cảnh tượng điên cuồng này của Harry khiến Remus nhảy dựng "Đừng vội Harry, ăn không đủ thì nói chú chú làm thêm cho."
"Ừm ưm ưm, ưm ưm." (Chú remus, cảm ơn chú) Harry ậm ừ không rõ.


Mỹ mãn buông nĩa sau khi xực hết hai bàn bít tết, Harry về phòng, vừa đóng cửa đã ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu la hét: A a a a a! Hôm nay y lúc cảm xúc không xong đã quát giáo sư, tuy rằng giáo sư không giận mà còn an ủi mình...nhưng mà rất kì á! May mà giáo sư không phải người hóng hớt, sẽ không nói chuyện này cho bọn Ron.

Cào kiểu tóc vất vả tạo thành tổ chim, Harry tháo mắt kính cười nhẹ, từ khi trọng sinh, y vẫn luôn giấu, giấu vấn đề linh hồn của mình, giấu chuyện mình đã sớm thất vọng với thế giới phép thuật, giấu mong muốn muốn tìm nơi nào trốn của bản thân, kết quả, từng cái từng cái đều bị giáo sư lột ra hết.

Mỗi lần gặp giáo sư đầu y cứ như đi chơi, không nghĩ được bất cứ thứ gì, không hổ là gián điệp hai mang....mé! Ngay cả vũ xà cũng bẫy được một cái đuôi của nó, sao có thể bị Snape lôi từng cái ra như vậy chứ, uống độc dược nhiều năm như thế sao có thể không phân biệt được mùi độc dược ổn định linh hồn trong miệng khi tỉnh lại...cơ bản là, do bản thân muốn trốn.....!
Làm thủ lĩnh, cho dù bị thương nặng cũng phải giả bộ còn có thể chiến đấu tiếp, làm bạn, mỗi khi đến ngày giỗ của Hermione phải áp đau lòng của mình xuống để đi khuyên giải ron, Moni thật sự rất sợ đau đó, còn Draco ngạo mạn lúc nào cũng tranh chấp với người khác, không ai có thể nghe y than vãn, mà y cũng không thể than vãn với ai.

Vấn đề sợ đám đông y giấy vài thập niên, hôm nay chỉ mới có mấy tiếng thôi mà đã mất khả năng khống chế cảm xúc, nhưng mà không muốn giấu nữa...cho dù là vì giáo sư hay gì ai, nhưng mà người duy nhất có thể vì y mà vứt bỏ tính mạng của mình, khó khăn lắm mới có người nghe y than vãn, không muốn giấu nữa....!
———————— ( □-□) ————————
Có lẽ là thái độ không hề khách khí của Sirius trong yến hội khiến mấy người kia biết ý định của Sirius nên tập trung giải quyết Ron, thẳng đến khi nhập học lại Harry cũng không nhận được bất kì hộp quà "mấy thứ quấy rầy không biết xấu hổ" trong miệng Sirius.

Ngược lại Ron vừa lên xe lửa đã hung hăng đập cửa.

"Cậu sao thế?" Harry nhìn Ron như con cá chết.

"Đám chết toi kia, đừng để tớ thấy bất kì hộp quà nào nữa!" Nhắc đến cái này Ron lại hung hăng bẻ gaỹ góc bàn.

"....." Harry chớp mắt, tuy rất tò mò, nhưng lý trí nói cho y rằng giờ y không nên đi hỏi Ron, nếu không sẽ bị cậu ta cào cho một phát, y không muốn xấu đi, càng không muốn thử nọc độc của hải yêu.

Sáng suốt đổi đề tài, Harry hỏi Ron chuyện của Grindelwald "Grindelwald sao rồi?"
"Ổn rồi." Ron áp lửa giận xuống "Trận pháp đã xong, phẩm chất của độc dược của giáo sư khỏi bàn, chờ Grindelwald thôi."

"Grindelwald về Đức?" Harry nhướng mày, không ngờ Grindelwald có thể bỏ được hiệu trưởng.

"Không biết, hình như gã ta đi coi tình huống của người thừa kế Thánh Đồ." Ron cũng không rõ lắm, chỉ biết Grindelwald hôm đó đi nhiều chuyện như thường ngày --- lão già cãi nhau với thằng điên --- đột nhiên một Thánh Đồ xuất hiện, Grindelwald nhướng mày, hiếm lạ rời đi "Nhưng mà trông Grindelwald thì có lẽ không phải chuyện lớn gì đâu."
Harry vừa định hỏi thăm tiếp, Ron đã đứng dậy sửa sửa quần áo, vẻ mặt đứng đắn mở cửa thùng xe "Tớ thấy Hermione, hình như cậu ấy mang cái gì theo, tớ đi giúp đây."
Harry ăn cẩu lương duỗi đầu nhìn, có bốn năm cuốn sách cũng cần cậu nữa hả! Cậu bị đám quý tộc kia phiền chết cũng đáng lắm!
Draco và Moni còn đang ngọt ngọt ngào ngào, ron sau khi đi là một đi không trở lại, Harry nhàm chán nằm lên ghế ngủ, Nhật Ký bỏ lại Hogwarts, bằng không đã có cái giết thời gian rồi.

Mở mắt ra đã đến Hogwarts, trên xe không còn ai nữa, Harry vội vàng xuống xe, giương mắt nhìn vong mã kéo xe tung bay trên trời.

Đứng tại chỗ chớp mắt, tức giận rủa xả mấy tên chỉ biết tú ân tú ái, nhận mệnh chuẩn bị đi qua.

"Potter, trò ở đây làm gì?" Snape nấu độc dược hơi muộn nên vừa đến cửa Hogwarts đã thấy Harry Potter đứng đó một mình.

"Giáo sư?" Harry xoay người, nhún vai bất đắc dĩ "Con ngủ trên xe lửa, lúc tỉnh thì vong mã cũng đã cất cánh."
"...Thật là xem nhẹ độ ngu của trò mà." Snape vung áo choàng "Lết ra đây."
HẾT CHƯƠNG 207.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện