EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
"....." Snape trầm mặc cái kết luận rối rắm này, Lockhart điên lên vò loạn mái tóc của mình, kết luận của hắn khiến hắn thấy cái danh bậc thầy tâm lý gì gì đó của mình cho chó ăn hết rồi.

Snape im lặng nửa ngày, đến tận khi Lockhart cho rằng gương của mình hư rồi mới mở miệng "Cách giải quyết."

"...Không có." Lockhart che mặt "Cho dù có tư vấn tâm lý riêng đi chăng nữa, chỉ bằng việc cậu ta không tin tôi thôi, cũng đủ khiến nước đổ đầu vịt."
"...." Đối với kết luận của Lockhart, Snape cảm thấy sau khi Potter nhập học não hắn cứ căng chặt, ngày xưa là lo lắng Potter tìm đường chết miết, bây giờ lại lo y tâm thần phân liệt, hắn là ba của Potter hay gì! Cẩn thận tự hỏi một chút, vấn đề dao động cảm xúc của y cũng rõ ràng hơn, tuy rằng hắn không thể hiểu được tại sao Potter lại tín nhiệm mình, nhưng vấn đề đầu tiên cần giải quyết là phải làm sao cho Potter không biến thành bệnh nhân tâm thần phân liệt sau khi giải quyết được màn ba năm sẽ thành người điên của y.

Thật sự muốn ném cho Potter một Avada, như thế thế giới sẽ thanh tịnh ngay lập tức! Snape ấn ấn cái trán căng cứng của mình "Cậu nói cho tôi nên tư vấn thế nào đi, tôi đi tìm người."
"Ừm, có thể...." Lockhart nghĩ nghĩ, tuy rằng hắn không cảm thấy tư vấn tâm lý có tác dụng lớn với cái tình huống của Potter, nhưng mà chuyện này không liên quan đến hắn, lát nữa lập tức chuyển nhà "Harry Potter cần một hoàn cảnh có thể khiến cậu cậu cảm thấy an toàn..."
.......!
Harry cảm thấy khí áp của Snape gần đây càng ngày càng thấp, đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy y, Hogwarts toàn thể ngang dọc, đá quý trong đồng hồ cát còn không đủ để che đáy đồng hồ cát, Harry đứng trong văn phòng độc dược vắt óc suy nghĩ rốt cuộc y đã đắc tội Snape chỗ nào, dẫn đến hiện trạng mỗi lần Snape nhìn thấy y như muốn vứt Avada đến nơi thế này.

Càng quan trọng hơn là....Harry nhìn sữa bò với bữa tối trên bàn, y ăn rồi mới đến cấm túc mà, nhưng mà thứ này còn đỡ hơn bị bẻ răng đồ, nhưng không phải y đến cấm túc hả! Lần nào cũng thêm bữa là sao! Sau lưng là Snape áp suất thấp, khiến y cảm thấy mình đang ăn bữa cuối trước khi chết đó!
"Cái đó, giáo sư...." Harry biểu cảm cứng ngắc cầm ly, thầy còn phóng khí lạnh như thế chưa nói đến chuyện con không dám ăn, mà đồ ăn cũng lạnh cứng!
"......" Biểu cảm của Snape cứng ngắc, nhưng Harry lại cho đó là mặt vô cảm "Không chừng sữa bò có thể cứu vớt cái chiều cao của trò" Snape nói xong chợt nhớ ra cái gì, biểu cảm hơi vặn vẹo, tận lực thả chậm câu nói "Không uống thì thôi."
Harry cứng người vội vàng bê ly nốc cạn, sau đó vùi đầu vào dĩa, đù mé! Này tuyệt đối không phải Snape! Không nhẽ thiếu hụt linh hồn còn có thể gây ảo giác sao!
"..." Nhìn gương mặt cứng ngắc của Harry, Snape cũng không thích ứng được, thật ra hắn không biết phải tư vấn tâm lý cho Potter thế nào, mặc dù Lockhart đã nói đại khái với hắn, nhưng hắn vẫn không nghĩ bản thân mình có thể làm được cái gì mà "dùng ghữ khí quan tâm tiến hành tâm sự với Potter"! Cho nên mấy ngày nay hắn liên tục bảo Potter đến cấm túc, nhưng ngoại trừ khiến cho y thêm bữa thứ tư ra, cũng chả có tí tiếng triển gì.


Mặc dù hắn có thể làm lơ ánh mắt của người khác, nhưng cách nói chuyện bình thường của hắn chắc chắn không luên quan gì đến ngữ khí quan tâm.

Nhìn Potter cúi đầu ngày càng thấp, Snape vẻ một kí tự hoa mỹ đầy giận dữ nào đó lên tấm da dê hắn dùng để giả vờ chấm bài, tựa như nội tâm có thể đứng dậy rồi gào thét bất kì lúc nào của hắn.

"Potter..." Rối rắm mấy ngày, Snape quyết định vẫn tiến hành tư vấn tâm lý, tuy rằng biết nên tâm sự thế nào, nhưng có nói chắc là ổn.

Nhớ đến Potter phát điên trong tiệc đính hôn của Draco, hẳn là cái đó nhỉ?
"Draco đã đính hôn rồi, đời trước trò có người yêu không?" Cái cớ gượng ép đến thế, bút lông chim trong tay Snape trực tiếp đâm thụng tờ giấy.

"Oái khụ khụ khụ..." Harry sặc đến trợn trắng mắt, không ngờ Snape tàn sát Hogwarst nhiều ngày đến thế, vất vả lắm mới mở miệng nói chuyện, thế mà lại đi hỏi cái câu này "Khụ khụ....không có, ừm, phải nói đã từng có, nhưng bị đá."
Nói xong Harry thấy áp suất trong hầm càng thấp hơn, Snape còn cảm thấy cái loại chuyện tâm sự này hoàn toàn không phù hợp với mình, vốn dị là muốn tìm đề tài, kết quả còn không bằng tiếp tục im lặng, cái chuyện bị đá này với Potter chắc chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì.


"Bạn gái khi đó là Ginny, em gái Ron, hiện tại nghĩ lại cũng không đau lòng lắm..." Harry quẫn bách nhiều hơn đau lòng khi nhớ lại loại chuyện này "Lúc ấy Ginny chắc do còn nhỏ, cho nên không phân biệt được đâu là ngưỡng mộ đâu là tình yêu, còn con, cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, lúc Ginny tỏ tình – lúc ấy xấu hổ cực, con thân là con trai mà lại để con gái người ta tỏ tình trước ——- con đồng ý, sau đó lại là Ginny nói lời chia tay, nguyên nhân vô cùng xấu hổ..." Harry gãi đầu, lý do chia tay cũng rất xấu hổ..." Harry gãi đầu "Ginny nói con nhạt quá, không biết lãng mạn, thấy yêu đương với con như có thêm người anh trai."
Nhìn thấy Harry hoàn toàn không để ý đến chuyện này, áp suất của Snape tốt hơn chút, an ủi một câu "Ánh mắt của con gái, không cần quan tâm, về sau thì sao?"
"Về sau?" Harry sửng sốt, mãi mới phản ứng lại Snape hỏi sau đó mình có quen thêm cô nào không "Sau đó cứ chạy trốn mãi, rồi lại đánh nhau với thuộc hạ của vũ xà, không có nghĩ đến chuyện này." Nhắc đến vấn đề tình cảm, Harry lập tức nhớ đến mấy cặp quanh mình "Nói đến cái này, giáo sư, thầy có biết Draco đã từng bị Moni tát cho cái vì chơi lưu manh không?"
Cảm nhận được cảm xúc của Potter không chuyển xấu đi khi nghe mình nhắc đến quá khứ, Snape cảm thấy mình hiểu thế nào là tâm sự rồi, bởi vì rối quá cho nên áp suất đỡ hơn rất nhiều "Chơi lưu manh?"
"Lúc ấy quan hệ của Draco và Moni chỉ ở khoảng hơi mờ ám mà thôi, nhưng hai người ai cũng trong trạng thái giả ngu, hôm đó con đến chợ đen, vừa trở về đã thấy Draco đang nói gì với Moni bên cạnh nơi cắm trại, sau đó Draco lại nhào lên tính cưỡng ép lột quần áo con nhà người ta ra, xong cái bị Moni vẫn còn đang nhát tát một phát vào mặt, còn tặng kèm một cú vào chỗ hiểm." Mỗi lần nhắc đến chuyện này Harry đều muốn cười "Sau đó Draco còn phải uống một lọ giảm đau chỉ vì nó, lúc đó bị bác sĩ không biết lý do trong đội mắng đến mức không dám ngẩng đầu, nói Draco lãng phí độc dược, rõ ràng không phải vết thương gì lớn tìm hắn ếm hai ba thần chú gì là được, mặt Draco khi ấy hài lắm luôn!"
Harry cười đến mức ngã xuống sofa, Snape cảm nhận cảm xúc không có gì bất ổn của Harry, nhẹ nhàng thở phào, lúc sau cứ vầy đi, sau đó túm Harry lên, ngữ khí còn có ít sung sướng khó nhận biết "Draco trên phương diện tình cảm quả thật không giống Malfoy."
"Ha ha ha khụ khụ..." Harry cười sặc họng, cầm ly nước Snape đưa qua "Cảm ơn thầy."
Sau khi kể một đống chuyện tình cảm của Draco với Moni trong quá khứ xong, Harry tâm trạng tốt kết thúc cấm túc, hoặc là nói ăn thêm bữa nữa, sau khi trở về ký túc xá không mang chút gánh nặng tâm lý nào ểm bùa hai bạn cùng phòng của mình —– Moni dọn sang chỗ Draco rồi – leo lên người ngủ ngon lành.

HẾT CHƯƠNG 215.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện