EDITOR: PARK HOONWOO
BETA-ER: AKKI
- o0o-
Không thể không nói, đồ ăn của Sirius đích thực là Avada phiên bản ẩm thực mà.
Harry đen mặt nhìn cái đĩa đựng cái thứ đen thui không rõ hình dạng được Sirius gọi là bò bít tết trước mặt và cái tô bự chảng trông có vẻ là "canh" salad ở trên bàn.
"Khụ, có lẽ hình thức không đẹp, nhưng hương vị nhất định không tồi!" Sirius chứng minh ăn thử một miếng bít tết trước mặt, cắn mạnh một cái, sau đó Harry nghe được một tiếng "rắc" rất rõ.
"A!" Sirius che miệng, cảm giác răng đều muốn long ra luôn rồi.
"Cái này chỉ là ngoài ý muốn thôi, nếm thử salad nào." Nói xong liền dùng nĩa xiên một cái, nhưng vì nó quá nhũn nên chả xiên được một miếng nào.
"...." Sirius xấu hổ buông nĩa, cả người đột nhiên có cảm giác như sắp thăng thiên vậy, Harry thậm chí còn có thể cảm thấy được hai cái tai xù xù trên đầu hắn cụp xuống.
"Không sao, Sirius, dùng muỗng ăn là được rồi." Múc một muỗng nhỏ nhét vào miệng, ngay lúc đó, trước mắt Harry như thấy được tận thế.
Như bột nhão, ngoại trừ vị mù tạc ra, một chút vị rau dưa cũng không có.
"Phốc--" Sirius mới vừa múc một muỗng cũng nhét vào miệng xong liền phun sạch ra bàn, Harry ngồi đối diện cũng không may mắn tránh khỏi.
"Khụ khụ khụ....." Ho khan kịch liệt, uống một ly nước to tướng mới giảm được mùi vị kinh tởm trong miệng.
"Khụ khụ.............khụ, thực xin lỗi Harry, ta không quá giỏi nấu nướng."
"Ừm, không quan hệ." Thực sự không hề giỏi chút nào, yên lặng lau đi mớ bầy hầy trên mặt, Harry quyết định mấy ngày tiếp theo đừng ăn salad nữa thì hơn.
"Bữa tối cứ để con làm."
Cuối cùng vì Harry mãnh liệt yêu cầu, nên Sirius buộc phải đồng ý cho y nấu bữa tối, vừa tìm được phòng bếp đã thấy Lupin đang loay hoay bên trong.
"Tên kia nấu khó ăn lắm đúng không!" Tuy là nghi vấn, nhưng biểu cảm trên mặt Lupin lại là khẳng định "Gia hoả kia vẫn luôn cho rằng nêm gia vị nhiều, nấu lâu thật lâu là đồ ăn sẽ ngon, cho nên đồ ăn trước giờ cậu ta làm vẫn luôn rất kinh dị."
"Bữa tối ăn hải sản được không?" Nhìn nguyên liệu, Lupin bất đắc dĩ, ngoại trừ hải sản ra thì toàn bộ thịt tươi đã thành than hết, cái thứ được bê lên bàn là thành phẩm tốt nhất, ngay cả rau cũng vơi đi phân nửa.
"Con thích hải sản." Harry một bên đứng ở bồn rửa bên cạnh rửa rau, một bên nhìn Lupin thuần thục lột vỏ tôm "Người thường xuyên nấu ăn sao?"
"Cũng không tính là thường xuyên, chẳng qua là sống một mình, nên đôi khi cũng cần tự mình động thủ.
Không đến mức xuất sắc, nhưng không phải kinh khủng như Sirius." Lupin bất đắc dĩ cười.
"Sirius thích ăn gì ạ?" Harry lơ đãng hỏi, đời trước y cũng không ở chung với Sirius quá lâu, cho nên về mấy sở thích này của hắn cũng không hiểu rõ.
"Sirius đặc biệt thích ăn bít tết, không cần biết đó là bít tết gì, chỉ cần là bít tết, cậu ta cũng có thể ăn cả ngày.
Cậu ta không thích hải sản, lần nào cũng vậy, cậu ta sẽ chẳng bao giờ chạm vào hải sản trên bàn, nếu là salad hải sản thì cậu ta sẽ lựa hải sản ra, sau đó ăn mớ rau dư lại." Lupin nhớ đến hồi đi học, mỗi lần ăn hải sản Sirius đều bỏ sang đĩa của anh, còn tuyên bố đây là giúp anh cân đối dinh dưỡng.
"Cậu ta rất khắt khe với bánh, không thích quá ngọt, không ăn kem.
Nếu là bánh kem thì cậu ta sẽ quét toàn bộ kem xuống, nhưng bánh kem trái cây thì cậu ta vẫn sẽ ăn một chút." Lupin ôn nhu cười, lấy một ít bột mì "Ta còn nhớ rõ có một lần sinh nhật cậu ta, cậu ấy muốn ăn bánh trứng muối ta làm, cuối cùng ta làm cho cậu ta một cái bánh sandwich lớn.
Còn có......"
"......." Harry vài lần muốn chen miệng đều bị Lupin đang hứng thú bừng bừng đạp cho văng ra.
".......Đại khái chính là như vậy...." Lupin rốt cuộc cũng đã ngừng lại, nhìn gương mặt phức tạp của Harry, không biết vì sao nói một câu "Là bạn nên ta cũng nhớ khá rõ khẩu vị của cậu ta."
"Quan hệ của hai người thật tốt." Ai tin hai người chỉ là bạn a! Harry làm mắt cá chết xoa xoa lá xà lách, y cuối cùng cũng biết vì sao đời trước cứ cảm thấy Lupin và Sirius quái quái.
"Đúng vậy, thời điểm James ở trường lúc nào cũng dính Lily, còn ta và Sirius lúc nào cũng đứng lên cạnh xem Lily làm sao thu thập cậu ấy, mỗi lần như vậy Sirius đều sẽ cười nhạo James, nói cậu ấy giống chú chó nhỏ mà Lily phải nuôi." Lupin kinh hỉ phát hiện trong tủ bát còn có một hộp chân giò hun khói, "Xem ra tối nay Sirius có Sandwich ăn."
"............!Này thật sự là quá tốt rồi." Harry mắt cá chết, thật sự là chưa quá ba câu thì chủ đề lại vòng về Sirius a.
"Là....."
"Ngài giỡn phải không!" Tiếng rống giận của Sirius từ phòng khách truyền vào.
Harry và Lupin buông đồ vật trong tay xuống vội vã chạy ra phòng khách.
"Ta năm đó ngay cả phiên tòa cũng không có, cứ thế ngốc trong Azkaban mười mấy năm, trong khi cánh tay hắn ta có Dấu Hiệu Hắc Ám rõ rành rành ra đó mà các người lại muốn cho Wizengamot thẩm vấn, kết quả ngay cả một tuần còn chưa hết thì hắn đã đào tẩu, bộ phép thuật mấy người làm ăn đúng là vô tích sự!" Phòng khách, Dumbledore đứng một bên, sắc mặt nghiêm túc, Sirius đứng giữa phòng khách, nắm cổ áo một tên mập lớn tiếng mà quát, mà cái tên mập kia cũng chỉ có thể xấu hổ xoa xoa đầu mình.
"Sirius, chuyện gì xảy ra" Lupin cuống quít ngăn hành động sắp sửa làm cho Bộ trưởng bộ phép thuật phải rụng cổ của Sirius lại.
"Peter! Cái con chuột đáng chết kia! Bỏ trốn!" Sirius phẫn nộ đập nát mớ ly tách trên bàn.
"....." Lupin trầm mặc, sau đó dùng con mắt sung huyết phẫn nộ hơn Sirius gấp trăm ngàn lần trừng Cornelius Fudge.
HẾT CHƯƠNG 32.
BETA-ER: AKKI
- o0o-
Không thể không nói, đồ ăn của Sirius đích thực là Avada phiên bản ẩm thực mà.
Harry đen mặt nhìn cái đĩa đựng cái thứ đen thui không rõ hình dạng được Sirius gọi là bò bít tết trước mặt và cái tô bự chảng trông có vẻ là "canh" salad ở trên bàn.
"Khụ, có lẽ hình thức không đẹp, nhưng hương vị nhất định không tồi!" Sirius chứng minh ăn thử một miếng bít tết trước mặt, cắn mạnh một cái, sau đó Harry nghe được một tiếng "rắc" rất rõ.
"A!" Sirius che miệng, cảm giác răng đều muốn long ra luôn rồi.
"Cái này chỉ là ngoài ý muốn thôi, nếm thử salad nào." Nói xong liền dùng nĩa xiên một cái, nhưng vì nó quá nhũn nên chả xiên được một miếng nào.
"...." Sirius xấu hổ buông nĩa, cả người đột nhiên có cảm giác như sắp thăng thiên vậy, Harry thậm chí còn có thể cảm thấy được hai cái tai xù xù trên đầu hắn cụp xuống.
"Không sao, Sirius, dùng muỗng ăn là được rồi." Múc một muỗng nhỏ nhét vào miệng, ngay lúc đó, trước mắt Harry như thấy được tận thế.
Như bột nhão, ngoại trừ vị mù tạc ra, một chút vị rau dưa cũng không có.
"Phốc--" Sirius mới vừa múc một muỗng cũng nhét vào miệng xong liền phun sạch ra bàn, Harry ngồi đối diện cũng không may mắn tránh khỏi.
"Khụ khụ khụ....." Ho khan kịch liệt, uống một ly nước to tướng mới giảm được mùi vị kinh tởm trong miệng.
"Khụ khụ.............khụ, thực xin lỗi Harry, ta không quá giỏi nấu nướng."
"Ừm, không quan hệ." Thực sự không hề giỏi chút nào, yên lặng lau đi mớ bầy hầy trên mặt, Harry quyết định mấy ngày tiếp theo đừng ăn salad nữa thì hơn.
"Bữa tối cứ để con làm."
Cuối cùng vì Harry mãnh liệt yêu cầu, nên Sirius buộc phải đồng ý cho y nấu bữa tối, vừa tìm được phòng bếp đã thấy Lupin đang loay hoay bên trong.
"Tên kia nấu khó ăn lắm đúng không!" Tuy là nghi vấn, nhưng biểu cảm trên mặt Lupin lại là khẳng định "Gia hoả kia vẫn luôn cho rằng nêm gia vị nhiều, nấu lâu thật lâu là đồ ăn sẽ ngon, cho nên đồ ăn trước giờ cậu ta làm vẫn luôn rất kinh dị."
"Bữa tối ăn hải sản được không?" Nhìn nguyên liệu, Lupin bất đắc dĩ, ngoại trừ hải sản ra thì toàn bộ thịt tươi đã thành than hết, cái thứ được bê lên bàn là thành phẩm tốt nhất, ngay cả rau cũng vơi đi phân nửa.
"Con thích hải sản." Harry một bên đứng ở bồn rửa bên cạnh rửa rau, một bên nhìn Lupin thuần thục lột vỏ tôm "Người thường xuyên nấu ăn sao?"
"Cũng không tính là thường xuyên, chẳng qua là sống một mình, nên đôi khi cũng cần tự mình động thủ.
Không đến mức xuất sắc, nhưng không phải kinh khủng như Sirius." Lupin bất đắc dĩ cười.
"Sirius thích ăn gì ạ?" Harry lơ đãng hỏi, đời trước y cũng không ở chung với Sirius quá lâu, cho nên về mấy sở thích này của hắn cũng không hiểu rõ.
"Sirius đặc biệt thích ăn bít tết, không cần biết đó là bít tết gì, chỉ cần là bít tết, cậu ta cũng có thể ăn cả ngày.
Cậu ta không thích hải sản, lần nào cũng vậy, cậu ta sẽ chẳng bao giờ chạm vào hải sản trên bàn, nếu là salad hải sản thì cậu ta sẽ lựa hải sản ra, sau đó ăn mớ rau dư lại." Lupin nhớ đến hồi đi học, mỗi lần ăn hải sản Sirius đều bỏ sang đĩa của anh, còn tuyên bố đây là giúp anh cân đối dinh dưỡng.
"Cậu ta rất khắt khe với bánh, không thích quá ngọt, không ăn kem.
Nếu là bánh kem thì cậu ta sẽ quét toàn bộ kem xuống, nhưng bánh kem trái cây thì cậu ta vẫn sẽ ăn một chút." Lupin ôn nhu cười, lấy một ít bột mì "Ta còn nhớ rõ có một lần sinh nhật cậu ta, cậu ấy muốn ăn bánh trứng muối ta làm, cuối cùng ta làm cho cậu ta một cái bánh sandwich lớn.
Còn có......"
"......." Harry vài lần muốn chen miệng đều bị Lupin đang hứng thú bừng bừng đạp cho văng ra.
".......Đại khái chính là như vậy...." Lupin rốt cuộc cũng đã ngừng lại, nhìn gương mặt phức tạp của Harry, không biết vì sao nói một câu "Là bạn nên ta cũng nhớ khá rõ khẩu vị của cậu ta."
"Quan hệ của hai người thật tốt." Ai tin hai người chỉ là bạn a! Harry làm mắt cá chết xoa xoa lá xà lách, y cuối cùng cũng biết vì sao đời trước cứ cảm thấy Lupin và Sirius quái quái.
"Đúng vậy, thời điểm James ở trường lúc nào cũng dính Lily, còn ta và Sirius lúc nào cũng đứng lên cạnh xem Lily làm sao thu thập cậu ấy, mỗi lần như vậy Sirius đều sẽ cười nhạo James, nói cậu ấy giống chú chó nhỏ mà Lily phải nuôi." Lupin kinh hỉ phát hiện trong tủ bát còn có một hộp chân giò hun khói, "Xem ra tối nay Sirius có Sandwich ăn."
"............!Này thật sự là quá tốt rồi." Harry mắt cá chết, thật sự là chưa quá ba câu thì chủ đề lại vòng về Sirius a.
"Là....."
"Ngài giỡn phải không!" Tiếng rống giận của Sirius từ phòng khách truyền vào.
Harry và Lupin buông đồ vật trong tay xuống vội vã chạy ra phòng khách.
"Ta năm đó ngay cả phiên tòa cũng không có, cứ thế ngốc trong Azkaban mười mấy năm, trong khi cánh tay hắn ta có Dấu Hiệu Hắc Ám rõ rành rành ra đó mà các người lại muốn cho Wizengamot thẩm vấn, kết quả ngay cả một tuần còn chưa hết thì hắn đã đào tẩu, bộ phép thuật mấy người làm ăn đúng là vô tích sự!" Phòng khách, Dumbledore đứng một bên, sắc mặt nghiêm túc, Sirius đứng giữa phòng khách, nắm cổ áo một tên mập lớn tiếng mà quát, mà cái tên mập kia cũng chỉ có thể xấu hổ xoa xoa đầu mình.
"Sirius, chuyện gì xảy ra" Lupin cuống quít ngăn hành động sắp sửa làm cho Bộ trưởng bộ phép thuật phải rụng cổ của Sirius lại.
"Peter! Cái con chuột đáng chết kia! Bỏ trốn!" Sirius phẫn nộ đập nát mớ ly tách trên bàn.
"....." Lupin trầm mặc, sau đó dùng con mắt sung huyết phẫn nộ hơn Sirius gấp trăm ngàn lần trừng Cornelius Fudge.
HẾT CHƯƠNG 32.
Danh sách chương