EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: KIU
- o0o-
Đối với mấy hành vi lấy lòng Snape của Harry, Ron chỉ bỏ thêm một cái bánh tart trứng việt quốc vào - nếu không phải vảy cậu cứng quá, thì Snape chắc tính lột hết một tầng da của cậu rồi.

Vì để tương lai mình tốt chút, lấy lòng Snape là một hành động rất cần thiết.

"Hồi nãy cậu đi đâu vậy?" Harry bưng mâm đi vào bệnh thất.


"Theo dõi một người."
- - Theo dõi - ing --
Gilderoy Lockhart? Ron xác định nguyên nhân trái Bludger đột nhiên chuyển hướng nhất định là do ai đó động tay động chân, nhưng cậu không ngờ được đó lại là tên bao cỏ này.

Ngẫm lại tên này tương lai ngoại trừ cái mã ra thì chẳng còn gì, thời niên thiếu tuy ma lực vẫn bê bết như cũ, nhưng ít nhất vẫn dùng được thần chú....!
"Đúng là càng lớn càng vô dụng." Ron nhỏ giọng lẩm bẩm, cẩn thận theo sau Lockhart - cậu tự ếm bản thân bùa cường hoá để tăng cường cái bùa xem nhẹ cậu ếm trước đó không lâu, bị người khác đụng trúng thì chết, nơi này là địa bàn của Slytherin đó.

Lockhart vội vàng đi vào phòng nghỉ, Ron đang cẩn thận theo sau cũng đi vào.

Hiện tại là thời kỳ cường đại nhất của Chúa Tể Hắc Ám, đa số người trong phòng nghỉ đều đang nói việc mình sùng bái con người kia thế nào, hay là người nhà của mình nguyện ý trung thành với vị kia ra sao, không nữa cũng là người kia đẹp trai xuất sắc đến mức nào.

Nếu bọn họ biết tương lai Voldemort không chỉ huỷ dung mà còn vứt mũi đi, thì không biết là còn có thể sùng bái Voldemort như thế nữa hay không nhỉ.

Ron nhìn mấy nữ sinh say mê kia.

Quan hệ của Lockhart ở Slytherin có lẽ không tốt lắm, nếu không phải xuất thân thuần huyết, thì tính ra cậu ta thua cả Snape có thiên phú độc dược mấy con đường.

Dọc đường đi vào phòng ngủ của Lockhart, thái độ của mấy người đụng cậu ta trên đường đều chẳng ra gì, cái loại thái độ khinh thường này thậm chí còn chẳng bị che dấu.


"Mình sẽ làm bọn chúng biết Gilderoy không phải trái hồng mềm! Mình sẽ khiến bọn nó trả giá đắt!" Mới vừa vào phòng ngủ, Gilderoy đã tức hộc máu mà đập phá đồ đạc của mình.

Còn Ron đứng ở cửa nhìn Lockhart nguyền rủa một mớ người, trong đó không chỉ có mấy Slytherin vừa rồi đụng phải cậu ta, mà còn có vài cái tên khá lạ "Họ Malfoy thì sao! Cùng lắm chỉ là một tên đại thiếu gia dựa vào người người cha phong lưu của mình mà thôi, Malfoy có gì ngon chứ! Dựa vào đâu mà nói mình thua kém cậu ta!"
Tuy rằng lông trắng Malfoy đúng là chẳng ra gì, nhưng ít nhất vẫn mạnh hơn tên bao cỏ suốt ngày cứ nạm vàng lên người như mi rất nhiều.

Ron cũng đã nhìn ra, tên này chắc là đi tìm người ta tỏ tình, xong bị người đó thẳng thừng từ chối.

"Còn tên Snape kia là gì chứ! Chỉ là một tên máu lai biết nấu mấy bình độc dược mà thôi! Cậu ta mà cũng dám châm chọc mình" Lockhart còn rút đũa phép ra đốt bàn học "Hôm nay chẳng qua là mạng cậu ta lớn! Nếu không phải tên Levin kia thích chõ mũi vào chuyện người khác, thì mình đã sớm cho cậu ta trả giá đắt rồi!"
Á! Tìm được nguyên nhân rồi, thì ra là một đứa bé bị nọc độc của Snape xúc phạm đến tâm hồn mỏng manh, nhưng không biết vì sao mình lại cảm thấy đáng ghê á.

Ron nhướng mày, sau đó thừa dịp Lockhart còn đang đắm chìm trong cảm xúc mà lặng lẽ bỏ đi.

- - trốn - ing -
"Cho nên nói Lockhart ểm bùa lên trái Bludger kia, chỉ đơn giản là vì Snape châm chọc cậu ta?!" Harry hoàn toàn bó tay với tư tưởng của mấy loại người này "Sao cậu ta không trả thù cái người cậu ta thổ lộ ấy?"
"Chắc là do cậu ta không trêu vào người đó được.

Dù sao thì với tình huống hiện tại của Lockhart, cậu ta ngoài cái xuất thân tốt ra thì cũng chẳng khá khẩm hơn Snape bao nhiêu, cho nên Lockhart ngoại trừ đi quấy rối Snape ra thì cũng chẳng thể làm thế với ai được nữa." Nhớ lại thái độ của mấy người "bạn bè" Lockhart gặp trên đường về phòng nghỉ, còn kém hơn cả Snape dùng thiên phú độc dược để tạo địa vị trong Slytherin nữa.

"Ồ? Gia tộc Lockhart đã rớt đài đến thế rồi sao?" Gia tộc Lockhart dù sao cũng là gia tộc có huyết thống không tồi trên danh sách top gia tộc đó.


"Nếu không phải có ông nội từng làm bộ trưởng bộ quốc tế chèo chống, thì gia tộc Lockhart chắc chắn đã rớt khỏi hàng ngũ quý tộc lâu rồi." Ron còn nghe được từ miệng nữ sinh Slytherin "Lockhart này là gì chứ, nếu không phải ngày xưa ông nội cậu ta làm bộ trưởng bộ quốc tế, thì cậu ta nghĩ tớ sẽ nói chuyện với cậu ta hay sao!" Nữ sinh kia có vẻ là người Lockhart đã tỏ tình.

"Chẳng trách sao tính cách Lockhart lại thành ra thế kia." Hận nhất là ánh mắt mọi người không tập trung hết lên người mình.

Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc bọn Harry đã đến bệnh thất, vừa đến đã nghe âm thanh chứng minh Snape đã tỉnh.

"Trò Snape, tuy rằng xương trò đã mọc xong, nhưng mấy độc dược này nhất định phải uống một ngày ba lần!" Giọng nói tức giận của phu nhân Pomfrey xuyên qua cửa vang vọng khắp hành lang.

"Chào ngài, phu nhân.

Bọn con đến thăm Snape, thuận tiện mang bữa tối cho cậu ấy." Vừa đẩy cửa đã thấy phu nhân Pomfrey cầm ba bốn bình độc dược, cùng với Snape ngồi trên giường mím môi không nói gì nhưng ý từ chối lại hiện rõ ràng trên mặt.

"Quan hệ của mấy trò thật tốt, ăn xong ép trò ấy uống hết cái này cho ta, lát ta kiểm tra." Phu nhân Pomfrey kiểm tra mớ đồ ăn Harry cầm theo, thấy chúng không gây trở ngại gì với quá trình hồi phục của bệnh nhân thì bèn buông khay trong tay rồi rời khỏi phòng bệnh, bà còn vài loại độc dược cần nấu.
HẾT CHƯƠNG 76.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện