Trình Trừng Thành trong lòng phiền muộn. Không nghĩ tới hắn trăm phương ngàn kế muốn cùng Kỷ Vô Địch lôi kéo làm quen, nhưng lại không có cửa mà vào. Đối với Phiền Tế Cảnh tuy rằng chỉ là nói giỡn, nhưng chữ chữ đều thâm ý, tựa hồ như đang nhắc nhở chính mình. Xem ra vị môn chủ Huy Hoàng Môn này lòng dạ thâm sâu, nhất là hiểu được làm sao giả ngây giả dại, liên tiêu đái đả [1]. Nghĩ như vậy, hắn lại càng không dám sơ suất, đối Kỷ Vô Địch cũng càng thêm kiêng kỵ.
Viên Ngạo Sách đột nhiên từ trong gian phòng của Thượng Thước và Chung Vũ đi tới, chậm rãi nói: “Ngươi một đường chạy đến thở hồng hộc, hẳn là có chuyện muốn thông báo?”
Phiền Tế Cảnh bị hắn nhắc thế chợt tỉnh, mới vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy. Lăng Vân đạo trưởng đã trở về, hơn nữa còn trúng độc, hôn mê bất tỉnh!”
Mọi người đều là thất kinh, cuống quýt theo sát sau Phiền Tế Cảnh hướng Tịnh Nhạc cung chạy đi.
Viên Ngạo Sách do dự một chút, chính là cũng theo tới.
Tịnh Nhạc cung lúc này chính là đang loạn thành một đoàn.
Hiểu Phong đạo trưởng khuôn mặt đen lại, đứng ở trên thềm đá ngoài điện Chân Vũ loay hoay.
Dưới thềm đá, người nghe tin chạy đến đông nghịt một mảnh, mọi người ai cũng ló đầu ra nhìn, tiếng thảo luận xì xà xì xầm không ngừng.
Đám người Kỷ Vô Địch chạy tới thì, đã không chỗ để chen được vào bên trong, đành phải đứng bên ngoài nhìn quanh bốn phía.
Phiền Tế Cảnh nói: “Thiếu trang chủ Tê Hà sơn trang đang ở bên trong thay Lăng Vân đạo trưởng trị liệu.”
Trình Trừng Thành nói: “Chỉ mong Lăng Vân đạo trưởng có thể qua khỏi kiếp nạn này.”
Thượng Thước nhìn Viên Ngạo Sách liếc mắt, thấy đối phương như đang có chút suy nghĩ.
Bọn họ biết Lăng Vân đạo trưởng đi đâu, chỉ là bằng võ công Hoàng Sơn ngũ quỷ, dù là Lăng Vân đạo trưởng có mất một tay, cũng có thể dễ dàng bắt được. Hơn nữa Lăng Vân đạo trưởng trước khi kế nhiệm Vũ Đương chưởng môn, vẫn luôn lang bạt giang hồ, Hoàng Sơn ngũ quỷ muốn dùng độc kế gạt hắn cũng không phải là chuyện dễ.
Hắn đang trong mớ trăm điều không giải được, không khỏi đem tâm tư chuyển tới trên người Viên Ngạo Sách.
Lúc đó chính Viên Ngạo Sách nói hung thủ là Hoàng Sơn ngũ quỷ, chuyện này, có thể nào còn ẩn dấu gì đó? Hắn nghĩ, nhất thời có điểm bất an.
Nếu như những việc Viên Ngạo Sách làm trước đây đều là diễn kịch, mục đích là để trả thù Huy Hoàng Môn và bạch đạo, một người lòng dạ thâm sâu như vậy, thật đúng là kinh người.
Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “A Thượng, ngươi không sao chứ?”
Thượng Thước hoàn hồn nói: “A?”
“Sắc mặt ngươi lúc xanh lúc trắng, như vậy thật không tốt.” Kỷ Vô Địch lắc đầu nói, “A Thượng, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, nếu như muốn tính kế người khác, tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra. Nếu không ngươi cứ chờ người ta tương kế tựu kế lại đi.”
. . . . . .
Thượng Thước dùng sức phe phẩy quạt nói: “Môn chủ nghĩ nhiều rồi, ta cũng không định tính kế kẻ khác. Ta chỉ là lo lắng cho thương thế của Lăng Vân đạo trưởng thôi.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Cũng phải. Hắn chân trước mới rời khỏi Huy Hoàng Môn, chân sau đã gặp phải chuyện này, rất dễ khiến người khác hiểu lầm Huy Hoàng Môn chúng ta phong thuỷ không tốt. Như vậy việc làm ăn của Huy Hoàng Môn sẽ càng khó khăn hơn, tóc A Tả sẽ càng bạc hơn, tiền tiêu vặt hàng tháng của ta sẽ càng ít hơn.”
Thượng Thước dùng quạt che che lấy miệng, “Môn chủ suy nghĩ sâu xa.”
Trình Trừng Thành kinh ngạc nói: “Lăng Vân đạo trưởng lúc trước là ở Huy Hoàng Môn?”
Kỳ thực lúc đoàn người bọn họ tới, đã khiến cho không ít người chú ý, bởi vậy lời Kỷ Vô Địch đã vào tai không ít người. Mà câu này của Trình Trừng Thành, cũng chính là câu bọn hắn muốn hỏi.
Kỷ Vô Địch nói: “Đúng thế. Nếu như không phải Lăng Vân đạo trưởng tự mình mời, ta lần này thực rất muốn nhân lúc thọ đản, lại ‘bệnh nặng một hồi’.”
“. . . . . .” Loại chuyện này không cần nói ra. Trình Trừng Thành cười đến xấu hổ.
Phiền Tế Cảnh nói: “Vậy Kỷ môn chủ cũng biết Lăng Vân đạo trưởng sau đó đên nơi nào sao?”
Viên Ngạo Sách đột nhiên nhân lúc Kỷ Vô Địch chưa kịp mở miệng nói: “Lăng Vân đạo trưởng nếu trúng độc hôn mê, vừa nãy làm sao trở về được?”
Hắn vừa mở miệng, lập tức khiến Thượng Thước nhìn chăm chăm.
Phiền Tế Cảnh nói: “Là được một nông phu dưới chân núi Vũ Đương đưa về. Theo bọn họ nói, mới sáng sớm dậy, đã thấy Lăng Vân đạo trưởng ngất trong cánh đồng, liền đưa hắn về đây.”
Trình Trừng Thành trầm ngâm nói: “Chỉ không biết Lăng Vân đạo trưởng là ngất ở cánh đồng, hay là bị người đưa đến cánh đồng.”
Phiền Tế Cảnh nói: “Hơn phân nửa là cố chống đến được cánh đồng, mới ngất đi. Nếu là người khác đưa tới, vì sao không trực tiếp đưa lên Vũ Đương sơn?”
Thượng Thước đặc biệt có thâm ý nói: “Có thể người nọ không muốn xuất đầu lộ diện.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm giác trong lời nói hắn có chuyện, lại không rõ là vì sao. Chỉ có Viên Ngạo Sách khóe miệng nhếch một cái, mắt lộ vẻ châm chọc.
Đại môn Chân Vũ điện đóng chặt cuối cùng cũng mở ra trước sự chờ mong của mọi người.
Đoan Mộc Hồi Xuân nét mặt hơi lộ vẻ uể oải, ghé vào tai Hiểu Phong đạo trưởng nói mấy câu, liền khiến Hiểu Phong đạo trưởng đột nhiên quay đầu, hướng đám người Kỷ Vô Địch nhìn tới.
Kỷ Vô Địch nói: “Ta đánh đố, hắn đang tìm chúng ta.”
Viên Ngạo Sách nói tiếp: “Ta đánh đố, Lăng Vân tỉnh.”
Hắn đối với Vũ Đương chưởng môn cư nhiên gọi thẳng tên, liên cả tôn xưng cũng không thêm vào, lại nói thuận miệng tự nhiên như vậy, khiến Trình Trừng Thành không khỏi kinh nghi liếc mắt nhìn hắn.
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, phải có lễ phép, phải gọi là đạo trưởng.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta không gọi hắn đạo trưởng hắn sẽ không là đạo sĩ sao?”
Kỷ Vô Địch nói: “Vẫn là đạo sĩ.”
“Vậy gọi hay không có gì khác nhau?”
Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Ngươi chính là lười nói thêm hai chữ.”
Viên Ngạo Sách không nói gì. Hắn nếu thực sự lười nói thêm hai chữ, vậy hắn căn bản sẽ không mở miệng.
Phiền Tế Cảnh ở một bên chen vào nói: “Ta lại nghĩ vị hiệp sĩ thật rộng rãi. Kỳ thực thế gian vạn vật cùng với sự sinh tồn của chúng đều thế cả, cùng con người có quan hệ gì chứ? Núi là núi, dù không gọi là núi, vẫn chính là núi. Nước là nước, dù tên không phải nước, nhưng nó chính là nước. Ngay cả khi ngôn ngữ có thể thiên biến vạn hóa, cũng không cách nào cải biến được bản chất. Người cũng vậy. Vị hiệp sĩ này lại lĩnh ngộ được đến tầng này, thực sự khiến Tế Cảnh kính phục.”
Mọi người: “. . . . . .”
Viên Ngạo Sách nghĩ, còn không bằng lúc nãy thừa nhận hắn rất lười đi.
Bọn họ đang nói, Hiểu Phong đạo trưởng đã vượt qua dòng người, hướng bọn họ đi tới, “Kỷ môn chủ.”
Kỷ Vô Địch mỉm cười.
“Sư huynh đã tỉnh, muốn mời Kỷ môn chủ và. . . . . .” Hắn chăm chú nhìn Viên Ngạo Sách và Thượng Thước, “Hai vị đi vào nói chuyện.” Hắn cố ý đem nửa câu đầu ‘sư huynh đã tỉnh’ nói thật to, đó là nói cho những kẻ có tâm đang dỏng tai lên từ bốn phía nghe thấy.
Đám Kỷ Vô Địch trong lòng vừa lúc hiếu kỳ muốn chết, nghe vậy tự nhiên không nói hai lời theo sát sau hắn, dưới ánh mắt ước ao nghi ngờ của mọi người, cao đầu ưỡn ngực đi vào điện Chân Vũ.
Trong điện tràn ngập một mùi vị tanh hôi.
Mặc dù đã mở cửa sổ, nhưng mùi vị này vẫn như cũ vướng vào trong mũi, thật lâu không tiêu tan.
Lăng Vân đạo trưởng đang nằm trên giường đệm giữa điện, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, đôi môi phát tím, thế nhưng khí tức bình ổn, hiển nhiên đã không còn trở ngại.
Đoan Mộc Hồi Xuân ở một bên chỉ huy đám tùy tùng đem một thùng nước sóng sánh màu đen nhạt ra, lại tự mình ở bên ngoài đem cửa chắn lại.
Trong điện nhất thời chỉ còn lại bọn họ năm người.
Hiểu Phong đạo trưởng lúc này mới đi tới bên người Lăng Vân đạo trưởng, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, Kỷ môn chủ tới.”
Chân mày Lăng Vân đạo trưởng run run, chậm rãi mở mắt.
Ngay cả khi thân trúng kịch độc, suy yếu vô lực, thế nhưng khi hắn mở mắt ra, đám Kỷ Vô Địch đã như thấy lại người lúc đó gặp ở Huy Hoàng Môn, một cao nhân tiên phong đạo cốt.
“Xin thứ cho bần đạo không thể đứng dậy chào.” Lăng Vân đạo trưởng thanh âm khàn khàn nói.
Kỷ Vô Địch nói: “Ta nếu là thân trúng kịch độc, lúc này đừng nói đứng dậy chào, ngay cả gặp khách cũng không thể.”
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Kỷ môn chủ quá khiêm nhường rồi. Kỷ môn chủ võ công cao cường, cơ trí hơn người, sao có thể vô dụng như bần đạo được?”
. . . . . .
Quả nhiên là trúng độc rồi.
Thượng Thước và Viên Ngạo Sách trong lòng bi ai nghĩ: nếu như không trúng độc, nhãn thần sao lại kém thành như vậy?
Thượng Thước vội ho một tiếng nói: “Không biết đạo trưởng là làm sao trúng độc?”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Là bần đạo nhất thời vô ý, lầm trúng phải độc thủ của Lam Diễm Minh.”
Lam Diễm Minh?
Kỷ Vô Địch nhịn không được mở miệng nói: “Vậy không phải là Hoàng Sơn ngũ quỷ sao?”
Hiểu Phong đạo trưởng bất ngờ nhìn hắn một cái.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Ta đi Hoàng Sơn, vẫn chưa tìm được ngũ quỷ, trái lại còn trúng bẫy rập của Lam Diễm Minh. . . . . .”
Thượng Thước nói: “Đạo trưởng xác định là Lam Diễm Minh?”
Hắn nói lời ấy có chút bất ngờ, nhưng Lăng Vân đạo trưởng cũng không có nửa phần không duyệt, hơi gật đầu nói: “Đích thực là Lam Diễm Minh. Con đường võ công của bọn họ, bần đạo gặp qua nhiều lần, nhất định sẽ không nhận sai. Huống hồ, ta còn trong lúc vô ý nghe được một việc.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt mờ mịt của hắn như thêm một tầng sương. Hiểu Phong đạo trưởng không đành lòng nói: “Sư huynh, không bằng ngày mai nói tiếp.”
Lăng Vân đạo trưởng cố chấp lắc đầu, “Từ từ, phải nói.”
Hiểu Phong đạo trưởng thấy hắn kiên trì, đành phải yên lặng lui ra giữ một bên.
Lăng Vân đạo trưởng nhìn chằm chằm Kỷ Vô Địch, từng chữ một nói: “Ta đã biết, Lam Diễm Minh. . . . . . tổng bộ ở đâu.”
Tổng bộ Lam Diễm Minh?
Hiểu Phong đạo trưởng và Thượng Thước song song cả kinh.
Sở dĩ Lam Diễm Minh có thể gây họa cho giang hồ đến tận hôm nay, ngoại trừ bộ tà thuật khống chế nhân tâm ra, quan trọng hơn là chỗ ẩn thân thần không biết quỷ chẳng hay. Bạch đạo võ lâm tuy rằng mấy lần muốn chủ động tiến công, nhưng khổ nỗi không thành công.
Mà hôm nay Lăng Vân đạo trưởng phát hiện được tổng bộ của Lam Diễm Minh, nghĩa là, việc bị động chịu đòn đã kết thúc rồi.
Hiểu Phong đạo trưởng không khỏi kích động nói: “Sư huynh, ngươi đã phát hiện được tổng bộ bọn hắn thật sao?”
Lăng Vân đạo trưởng lặng lẽ gật đầu.
“Vậy cuối cùng là ở nơi nào?” Tuy rằng từ lúc Kỷ Huy Hoàng tạ thế, Huy Hoàng Môn cũng ít đi lại trong võ lâm, thế nhưng đối với những chuyện lớn nhỏ trong chốn võ lâm vẫn là có chút quan tâm.
Lăng Vân đạo trưởng nhìn Viên Ngạo Sách liếc mắt, thản nhiên nói: “Địa điểm cũ của ma giáo.”
Viên Ngạo Sách nhíu mày. Hắn mấy hôm trước mới bị người báo cho biết, ma giáo đã dọn nhà rồi, hiện tại lại được báo cho biết, nguyên lai nhà hắn là bị người chiếm mất, cảm giác này thật là cực độ đáng ghét. Hắn nguyên bản đối với đám Lam Diễm Minh vô dụng gì đó vẫn thờ ơ, dù sao trong lòng hắn cái loại tổ chức lúc ma giáo hoành hành thì không dám thò đầu ra, đến khi ma giáo đi rồi mới nhảy ra tác oai tác quái cũng như đám tiểu nhân ngang ngược, thế nhưng lúc biết được nhà mình bị cưu chiêm thước sào [2], loại này thờ ơ lại biến thành ghi hận trong lòng rồi.
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Nếu đã biết bọn họ ở nơi nào, vậy thì dễ xử rồi. Ta đi tụ tập nhân mã, giết tới sào huyệt bọn hắn, thay sư huynh báo thù!”
Thượng Thước nói: “Như vậy gióng trống khua chiêng, sợ rằng đến nơi đã vườn không nhà trống.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Đúng thế. Bởi vậy, ta mới nghĩ muốn nhờ Kỷ chưởng môn ngươi một việc.”
Kỷ Vô Địch trong lòng nhất thời có dự cảm không hay, chặn lại nói: “Nếu như quá phiền phức, vậy thì đừng nói nữa, tránh để đại gia xấu hổ.”
Lăng Vân đạo trưởng nói thẳng: “Ta muốn đề nghị Kỷ môn chủ làm người đứng đầu bạch đạo, tuyển ra bạch đạo tinh anh, lặng lẽ đánh Lam Diễm Minh.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch khuôn mặt khổ sở. Rõ ràng đã bảo ngươi đừng nói mà.
*************************
Ta là người xem danh lợi như rác rưởi, thế nên các ngươi nhanh nhanh nghĩ cách cứu ta đi.
Lại giả thương hàn?
Không bằng mắc bệnh tương tư đi.
Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi chính là cái dạng này đây…
*************************
[1] liên tiêu đái đả: ngay cả trong lúc đùa giỡn cũng không quên đánh người khác, ý nói bạn Kỷ thích đá đểu.
[2] cưu chiêm thước sào: chim gáy cướp ổ chim khách, ý nói nhà mình mà bị người khác nhảy vô chiếm mất
Viên Ngạo Sách đột nhiên từ trong gian phòng của Thượng Thước và Chung Vũ đi tới, chậm rãi nói: “Ngươi một đường chạy đến thở hồng hộc, hẳn là có chuyện muốn thông báo?”
Phiền Tế Cảnh bị hắn nhắc thế chợt tỉnh, mới vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy. Lăng Vân đạo trưởng đã trở về, hơn nữa còn trúng độc, hôn mê bất tỉnh!”
Mọi người đều là thất kinh, cuống quýt theo sát sau Phiền Tế Cảnh hướng Tịnh Nhạc cung chạy đi.
Viên Ngạo Sách do dự một chút, chính là cũng theo tới.
Tịnh Nhạc cung lúc này chính là đang loạn thành một đoàn.
Hiểu Phong đạo trưởng khuôn mặt đen lại, đứng ở trên thềm đá ngoài điện Chân Vũ loay hoay.
Dưới thềm đá, người nghe tin chạy đến đông nghịt một mảnh, mọi người ai cũng ló đầu ra nhìn, tiếng thảo luận xì xà xì xầm không ngừng.
Đám người Kỷ Vô Địch chạy tới thì, đã không chỗ để chen được vào bên trong, đành phải đứng bên ngoài nhìn quanh bốn phía.
Phiền Tế Cảnh nói: “Thiếu trang chủ Tê Hà sơn trang đang ở bên trong thay Lăng Vân đạo trưởng trị liệu.”
Trình Trừng Thành nói: “Chỉ mong Lăng Vân đạo trưởng có thể qua khỏi kiếp nạn này.”
Thượng Thước nhìn Viên Ngạo Sách liếc mắt, thấy đối phương như đang có chút suy nghĩ.
Bọn họ biết Lăng Vân đạo trưởng đi đâu, chỉ là bằng võ công Hoàng Sơn ngũ quỷ, dù là Lăng Vân đạo trưởng có mất một tay, cũng có thể dễ dàng bắt được. Hơn nữa Lăng Vân đạo trưởng trước khi kế nhiệm Vũ Đương chưởng môn, vẫn luôn lang bạt giang hồ, Hoàng Sơn ngũ quỷ muốn dùng độc kế gạt hắn cũng không phải là chuyện dễ.
Hắn đang trong mớ trăm điều không giải được, không khỏi đem tâm tư chuyển tới trên người Viên Ngạo Sách.
Lúc đó chính Viên Ngạo Sách nói hung thủ là Hoàng Sơn ngũ quỷ, chuyện này, có thể nào còn ẩn dấu gì đó? Hắn nghĩ, nhất thời có điểm bất an.
Nếu như những việc Viên Ngạo Sách làm trước đây đều là diễn kịch, mục đích là để trả thù Huy Hoàng Môn và bạch đạo, một người lòng dạ thâm sâu như vậy, thật đúng là kinh người.
Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “A Thượng, ngươi không sao chứ?”
Thượng Thước hoàn hồn nói: “A?”
“Sắc mặt ngươi lúc xanh lúc trắng, như vậy thật không tốt.” Kỷ Vô Địch lắc đầu nói, “A Thượng, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, nếu như muốn tính kế người khác, tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra. Nếu không ngươi cứ chờ người ta tương kế tựu kế lại đi.”
. . . . . .
Thượng Thước dùng sức phe phẩy quạt nói: “Môn chủ nghĩ nhiều rồi, ta cũng không định tính kế kẻ khác. Ta chỉ là lo lắng cho thương thế của Lăng Vân đạo trưởng thôi.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Cũng phải. Hắn chân trước mới rời khỏi Huy Hoàng Môn, chân sau đã gặp phải chuyện này, rất dễ khiến người khác hiểu lầm Huy Hoàng Môn chúng ta phong thuỷ không tốt. Như vậy việc làm ăn của Huy Hoàng Môn sẽ càng khó khăn hơn, tóc A Tả sẽ càng bạc hơn, tiền tiêu vặt hàng tháng của ta sẽ càng ít hơn.”
Thượng Thước dùng quạt che che lấy miệng, “Môn chủ suy nghĩ sâu xa.”
Trình Trừng Thành kinh ngạc nói: “Lăng Vân đạo trưởng lúc trước là ở Huy Hoàng Môn?”
Kỳ thực lúc đoàn người bọn họ tới, đã khiến cho không ít người chú ý, bởi vậy lời Kỷ Vô Địch đã vào tai không ít người. Mà câu này của Trình Trừng Thành, cũng chính là câu bọn hắn muốn hỏi.
Kỷ Vô Địch nói: “Đúng thế. Nếu như không phải Lăng Vân đạo trưởng tự mình mời, ta lần này thực rất muốn nhân lúc thọ đản, lại ‘bệnh nặng một hồi’.”
“. . . . . .” Loại chuyện này không cần nói ra. Trình Trừng Thành cười đến xấu hổ.
Phiền Tế Cảnh nói: “Vậy Kỷ môn chủ cũng biết Lăng Vân đạo trưởng sau đó đên nơi nào sao?”
Viên Ngạo Sách đột nhiên nhân lúc Kỷ Vô Địch chưa kịp mở miệng nói: “Lăng Vân đạo trưởng nếu trúng độc hôn mê, vừa nãy làm sao trở về được?”
Hắn vừa mở miệng, lập tức khiến Thượng Thước nhìn chăm chăm.
Phiền Tế Cảnh nói: “Là được một nông phu dưới chân núi Vũ Đương đưa về. Theo bọn họ nói, mới sáng sớm dậy, đã thấy Lăng Vân đạo trưởng ngất trong cánh đồng, liền đưa hắn về đây.”
Trình Trừng Thành trầm ngâm nói: “Chỉ không biết Lăng Vân đạo trưởng là ngất ở cánh đồng, hay là bị người đưa đến cánh đồng.”
Phiền Tế Cảnh nói: “Hơn phân nửa là cố chống đến được cánh đồng, mới ngất đi. Nếu là người khác đưa tới, vì sao không trực tiếp đưa lên Vũ Đương sơn?”
Thượng Thước đặc biệt có thâm ý nói: “Có thể người nọ không muốn xuất đầu lộ diện.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm giác trong lời nói hắn có chuyện, lại không rõ là vì sao. Chỉ có Viên Ngạo Sách khóe miệng nhếch một cái, mắt lộ vẻ châm chọc.
Đại môn Chân Vũ điện đóng chặt cuối cùng cũng mở ra trước sự chờ mong của mọi người.
Đoan Mộc Hồi Xuân nét mặt hơi lộ vẻ uể oải, ghé vào tai Hiểu Phong đạo trưởng nói mấy câu, liền khiến Hiểu Phong đạo trưởng đột nhiên quay đầu, hướng đám người Kỷ Vô Địch nhìn tới.
Kỷ Vô Địch nói: “Ta đánh đố, hắn đang tìm chúng ta.”
Viên Ngạo Sách nói tiếp: “Ta đánh đố, Lăng Vân tỉnh.”
Hắn đối với Vũ Đương chưởng môn cư nhiên gọi thẳng tên, liên cả tôn xưng cũng không thêm vào, lại nói thuận miệng tự nhiên như vậy, khiến Trình Trừng Thành không khỏi kinh nghi liếc mắt nhìn hắn.
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, phải có lễ phép, phải gọi là đạo trưởng.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta không gọi hắn đạo trưởng hắn sẽ không là đạo sĩ sao?”
Kỷ Vô Địch nói: “Vẫn là đạo sĩ.”
“Vậy gọi hay không có gì khác nhau?”
Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Ngươi chính là lười nói thêm hai chữ.”
Viên Ngạo Sách không nói gì. Hắn nếu thực sự lười nói thêm hai chữ, vậy hắn căn bản sẽ không mở miệng.
Phiền Tế Cảnh ở một bên chen vào nói: “Ta lại nghĩ vị hiệp sĩ thật rộng rãi. Kỳ thực thế gian vạn vật cùng với sự sinh tồn của chúng đều thế cả, cùng con người có quan hệ gì chứ? Núi là núi, dù không gọi là núi, vẫn chính là núi. Nước là nước, dù tên không phải nước, nhưng nó chính là nước. Ngay cả khi ngôn ngữ có thể thiên biến vạn hóa, cũng không cách nào cải biến được bản chất. Người cũng vậy. Vị hiệp sĩ này lại lĩnh ngộ được đến tầng này, thực sự khiến Tế Cảnh kính phục.”
Mọi người: “. . . . . .”
Viên Ngạo Sách nghĩ, còn không bằng lúc nãy thừa nhận hắn rất lười đi.
Bọn họ đang nói, Hiểu Phong đạo trưởng đã vượt qua dòng người, hướng bọn họ đi tới, “Kỷ môn chủ.”
Kỷ Vô Địch mỉm cười.
“Sư huynh đã tỉnh, muốn mời Kỷ môn chủ và. . . . . .” Hắn chăm chú nhìn Viên Ngạo Sách và Thượng Thước, “Hai vị đi vào nói chuyện.” Hắn cố ý đem nửa câu đầu ‘sư huynh đã tỉnh’ nói thật to, đó là nói cho những kẻ có tâm đang dỏng tai lên từ bốn phía nghe thấy.
Đám Kỷ Vô Địch trong lòng vừa lúc hiếu kỳ muốn chết, nghe vậy tự nhiên không nói hai lời theo sát sau hắn, dưới ánh mắt ước ao nghi ngờ của mọi người, cao đầu ưỡn ngực đi vào điện Chân Vũ.
Trong điện tràn ngập một mùi vị tanh hôi.
Mặc dù đã mở cửa sổ, nhưng mùi vị này vẫn như cũ vướng vào trong mũi, thật lâu không tiêu tan.
Lăng Vân đạo trưởng đang nằm trên giường đệm giữa điện, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, đôi môi phát tím, thế nhưng khí tức bình ổn, hiển nhiên đã không còn trở ngại.
Đoan Mộc Hồi Xuân ở một bên chỉ huy đám tùy tùng đem một thùng nước sóng sánh màu đen nhạt ra, lại tự mình ở bên ngoài đem cửa chắn lại.
Trong điện nhất thời chỉ còn lại bọn họ năm người.
Hiểu Phong đạo trưởng lúc này mới đi tới bên người Lăng Vân đạo trưởng, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, Kỷ môn chủ tới.”
Chân mày Lăng Vân đạo trưởng run run, chậm rãi mở mắt.
Ngay cả khi thân trúng kịch độc, suy yếu vô lực, thế nhưng khi hắn mở mắt ra, đám Kỷ Vô Địch đã như thấy lại người lúc đó gặp ở Huy Hoàng Môn, một cao nhân tiên phong đạo cốt.
“Xin thứ cho bần đạo không thể đứng dậy chào.” Lăng Vân đạo trưởng thanh âm khàn khàn nói.
Kỷ Vô Địch nói: “Ta nếu là thân trúng kịch độc, lúc này đừng nói đứng dậy chào, ngay cả gặp khách cũng không thể.”
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Kỷ môn chủ quá khiêm nhường rồi. Kỷ môn chủ võ công cao cường, cơ trí hơn người, sao có thể vô dụng như bần đạo được?”
. . . . . .
Quả nhiên là trúng độc rồi.
Thượng Thước và Viên Ngạo Sách trong lòng bi ai nghĩ: nếu như không trúng độc, nhãn thần sao lại kém thành như vậy?
Thượng Thước vội ho một tiếng nói: “Không biết đạo trưởng là làm sao trúng độc?”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Là bần đạo nhất thời vô ý, lầm trúng phải độc thủ của Lam Diễm Minh.”
Lam Diễm Minh?
Kỷ Vô Địch nhịn không được mở miệng nói: “Vậy không phải là Hoàng Sơn ngũ quỷ sao?”
Hiểu Phong đạo trưởng bất ngờ nhìn hắn một cái.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Ta đi Hoàng Sơn, vẫn chưa tìm được ngũ quỷ, trái lại còn trúng bẫy rập của Lam Diễm Minh. . . . . .”
Thượng Thước nói: “Đạo trưởng xác định là Lam Diễm Minh?”
Hắn nói lời ấy có chút bất ngờ, nhưng Lăng Vân đạo trưởng cũng không có nửa phần không duyệt, hơi gật đầu nói: “Đích thực là Lam Diễm Minh. Con đường võ công của bọn họ, bần đạo gặp qua nhiều lần, nhất định sẽ không nhận sai. Huống hồ, ta còn trong lúc vô ý nghe được một việc.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt mờ mịt của hắn như thêm một tầng sương. Hiểu Phong đạo trưởng không đành lòng nói: “Sư huynh, không bằng ngày mai nói tiếp.”
Lăng Vân đạo trưởng cố chấp lắc đầu, “Từ từ, phải nói.”
Hiểu Phong đạo trưởng thấy hắn kiên trì, đành phải yên lặng lui ra giữ một bên.
Lăng Vân đạo trưởng nhìn chằm chằm Kỷ Vô Địch, từng chữ một nói: “Ta đã biết, Lam Diễm Minh. . . . . . tổng bộ ở đâu.”
Tổng bộ Lam Diễm Minh?
Hiểu Phong đạo trưởng và Thượng Thước song song cả kinh.
Sở dĩ Lam Diễm Minh có thể gây họa cho giang hồ đến tận hôm nay, ngoại trừ bộ tà thuật khống chế nhân tâm ra, quan trọng hơn là chỗ ẩn thân thần không biết quỷ chẳng hay. Bạch đạo võ lâm tuy rằng mấy lần muốn chủ động tiến công, nhưng khổ nỗi không thành công.
Mà hôm nay Lăng Vân đạo trưởng phát hiện được tổng bộ của Lam Diễm Minh, nghĩa là, việc bị động chịu đòn đã kết thúc rồi.
Hiểu Phong đạo trưởng không khỏi kích động nói: “Sư huynh, ngươi đã phát hiện được tổng bộ bọn hắn thật sao?”
Lăng Vân đạo trưởng lặng lẽ gật đầu.
“Vậy cuối cùng là ở nơi nào?” Tuy rằng từ lúc Kỷ Huy Hoàng tạ thế, Huy Hoàng Môn cũng ít đi lại trong võ lâm, thế nhưng đối với những chuyện lớn nhỏ trong chốn võ lâm vẫn là có chút quan tâm.
Lăng Vân đạo trưởng nhìn Viên Ngạo Sách liếc mắt, thản nhiên nói: “Địa điểm cũ của ma giáo.”
Viên Ngạo Sách nhíu mày. Hắn mấy hôm trước mới bị người báo cho biết, ma giáo đã dọn nhà rồi, hiện tại lại được báo cho biết, nguyên lai nhà hắn là bị người chiếm mất, cảm giác này thật là cực độ đáng ghét. Hắn nguyên bản đối với đám Lam Diễm Minh vô dụng gì đó vẫn thờ ơ, dù sao trong lòng hắn cái loại tổ chức lúc ma giáo hoành hành thì không dám thò đầu ra, đến khi ma giáo đi rồi mới nhảy ra tác oai tác quái cũng như đám tiểu nhân ngang ngược, thế nhưng lúc biết được nhà mình bị cưu chiêm thước sào [2], loại này thờ ơ lại biến thành ghi hận trong lòng rồi.
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Nếu đã biết bọn họ ở nơi nào, vậy thì dễ xử rồi. Ta đi tụ tập nhân mã, giết tới sào huyệt bọn hắn, thay sư huynh báo thù!”
Thượng Thước nói: “Như vậy gióng trống khua chiêng, sợ rằng đến nơi đã vườn không nhà trống.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Đúng thế. Bởi vậy, ta mới nghĩ muốn nhờ Kỷ chưởng môn ngươi một việc.”
Kỷ Vô Địch trong lòng nhất thời có dự cảm không hay, chặn lại nói: “Nếu như quá phiền phức, vậy thì đừng nói nữa, tránh để đại gia xấu hổ.”
Lăng Vân đạo trưởng nói thẳng: “Ta muốn đề nghị Kỷ môn chủ làm người đứng đầu bạch đạo, tuyển ra bạch đạo tinh anh, lặng lẽ đánh Lam Diễm Minh.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch khuôn mặt khổ sở. Rõ ràng đã bảo ngươi đừng nói mà.
*************************
Ta là người xem danh lợi như rác rưởi, thế nên các ngươi nhanh nhanh nghĩ cách cứu ta đi.
Lại giả thương hàn?
Không bằng mắc bệnh tương tư đi.
Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi chính là cái dạng này đây…
*************************
[1] liên tiêu đái đả: ngay cả trong lúc đùa giỡn cũng không quên đánh người khác, ý nói bạn Kỷ thích đá đểu.
[2] cưu chiêm thước sào: chim gáy cướp ổ chim khách, ý nói nhà mình mà bị người khác nhảy vô chiếm mất
Danh sách chương