Lúc Vũ Đương chưởng môn thụ thương, vụ đơn độc mật hội với Huy Hoàng Môn môn chủ đã khiến cho khá nhiều người quan tâm. Bởi Huy Hoàng Môn môn chủ thường ngày không ra khỏi cửa, đại thể ai cũng chỉ mới nghe kỳ danh, chưa gặp được người, lúc này tự nhiên phải mượn cớ đi thám thính tin tức.
Bất quá Trình Trừng Thành hiển nhiên là không nằm ngoài đám đó.
Sáng sớm ngày kế, hắn đã dáng cười đầy mặt chạy đi tìm Kỷ Vô Địch.
“Kỷ môn chủ đêm qua ngủ có ngon giấc không?”
Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách, “Ngươi đoán hắn là tới làm cái gì?”
Viên Ngạo Sách đang uống chúc (cháo), nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hỏi thăm tin tức.”
Trình Trừng Thành dáng cười cứng ngắc, bất quá rất nhanh khôi phục lại vẻ thong dong nói: “Lăng Vân đạo trưởng là võ lâm danh túc [1], người người kính trọng. Hắn gặp chuyện, Thanh Thành trên dưới trong lòng đều nóng như lửa đốt, hy vọng có thể góp chút sức mọn.”
“Trước đây nghe nói có người có thể giận cực phản cười, còn ngươi đây là ưu cực phản cười?” Kỷ Vô Địch thở dài, “Ngươi quả nhiên là lòng như lửa đốt a, nếu không thì tuyệt đối sẽ không cười ra kiểu trong sung sướng lại mang theo ba phần buồn vô cớ, trong sung sướng lại mang theo vài tia thích thú thật thê mỹ.”
“. . . . . .” mặt Trình Trừng Thành đã cứng lại cỡ tượng thạch.
Viên Ngạo Sách nói: “Chúc lạnh rồi.”
Kỷ Vô Địch nhất thời không nhịn được nhìn Trình Trừng Thành nói: “Ngươi là tới làm cái gì thế?”
Trình Trừng Thành thẳng thắn nói: “Không biết hôm qua Lăng Vân đạo trưởng và Kỷ môn chủ thương thảo cái gì đại sự? Có chỗ nào cần Thanh Thành xuất lực hay không?”
Kỷ Vô Địch lẩm bẩm nói: “Sớm nói không phải xong rồi sao, làm hại chúc của ta lạnh hết.”
Trình Trừng Thành nhãn tình sáng lên, chờ y mở miệng.
Kỷ Vô Địch nói: “Chuyện ngày hôm qua Lăng Vân đạo trưởng nói a. . . . . .”
“Ân ân.”
“Không thể nói cho ngươi.”
Trình Trừng Thành: “. . . . . .”
“Được rồi, chúng ta đang ăn điểm tâm, là chúc. . . . . .” Kỷ Vô Địch hơi nghiêng người, để hắn có thể thấy được oa chúc.
Trình Trừng Thành sáng sớm đã vội vã tới, trong bụng chính là trống trơn, nghe được hương chúc, không khỏi nổi lên cảm giác muốn ăn.
Kỷ Vô Địch lại che ở trước mặt hắn nói: “Bất quá chỉ đủ phần cho ta và A Sách thôi, không thể cho ngươi ăn.”
“. . . . . .” Trình Trừng Thành vỗ tay một cái nói, “A, ta đột nhiên nhớ ra, còn có chuyện phải đi lo liệu, cáo từ trước vậy.”
Kỷ Vô Địch nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của Trình Trừng Thành, buồn bực nhìn về phía Viên Ngạo Sách, “Vì sao bọn họ mỗi lần muốn đi, đều nói là có chuyện quên làm chứ? Hắn thế, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng thế. Lẽ nào bọn họ cho là ta sẽ giữ bọn họ lại sao?” Y dừng một chút, cô đơn nhìn ánh bình minh phía xa vời, lắc đầu nói, “Bọn họ thực sự là quá không hiểu ta rồi.”
Viên Ngạo Sách nói: “Bởi vì loại này có thể khiến bọn họ dù chạy trối chết vẫn còn có chút thể diện.”
Trình Trừng Thành là lượt đầu tiên.
Hắn ly khai xong không lâu, Hiểu Phong đạo trưởng đã đến thăm.
Lúc đó, chén đang được tiểu đạo sĩ của Vũ Đương dọn dẹp, Kỷ Vô Địch đang nghĩ có nên mang cầm ra cao sơn lưu thủy một phen hay không.
“Kỷ môn chủ, ta có việc muốn nói riêng với ngươi.” Hiểu Phong đạo trưởng đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Vô Địch thâm tình nhìn Viên Ngạo Sách, nói: “Đạo trưởng, ta và A Sách từ trước đến nay đều như hình với bóng.”
Ánh mắt sắc bén của Hiểu Phong đạo trưởng nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách bất vi sở động (không hề động đậy).
“Đạo trưởng, nếu như không thể không nói riêng vậy thì ngươi đừng nói, ta cũng không khó dễ ngươi đâu.” Kỷ Vô Địch nói đến chân tâm thực ý (chân thành).
Ánh sắc trong mắt Hiểu Phong đạo trưởng biến mất, “Đã như vậy, chúng ta liền ở chỗ này nói đi.”
Có thể là do lần đầu Hiểu Phong đạo trưởng và Kỷ Vô Địch gặp mặt thì tinh thần y đã bị uy hiếp mười phần, thế nên Kỷ Vô Địch nhưng thật ra rất ngoan ngoãn nghe lời mà đóng cửa lại.
Hiểu Phong đạo trưởng ngồi xuống bên cạnh bàn, thở dài một hơi, “Kỷ môn chủ, bần đạo lần này đến, kỳ thực là có chuyện muốn nhờ.”
Kỷ Vô Địch rất phiền muộn, từ lúc y tới Vũ Đương sơn, đèn nhang ở đây toàn bộ đều đốt hết cho y rồi, ai thấy mặt cũng là có chuyện muốn nhờ*.
“Kỷ môn chủ, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng kiến nghị của chưởng môn sư huynh, suất lĩnh bạch đạo tinh anh đánh thẳng Lam Diễm Minh, diệt trừ yêu nghiệt của Lam Diễm Minh!” Hiểu Phong đạo trưởng vừa nghĩ đến lúc Lăng Vân đạo trưởng bị khiêng trở về, dáng vẻ hấp hối, lại giận đến mức không cách gì trút được.
“Việc này, còn cần bàn bạc kỹ hơn.” Kỷ Vô Địch vội ho một tiếng.
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Thứ bần đạo ngu muội, không biết Kỷ môn chủ đến tột cùng có gì lo lắng, chậm chạp không chịu đáp ứng thỉnh cầu của chưởng môn sư huynh?”
Kỷ Vô Địch nói: “Bởi vì ta sợ chết.”
. . . . . .
Hiểu Phong đạo trưởng trong vòng thời gian một chén trà nhỏ, nét mặt liên tục biến hóa đến bảy tám lần, mới khôi phục lại bình thường.
Viên Ngạo Sách đối hắn có chút đồng tình. Thiếu niên anh hùng trong suy nghĩ thoáng cái rơi xuống thành thiếu niên cẩu hùng (vô dụng), đây cũng không phải là chuyện người thường có thể tiếp thu.
“Kỷ môn chủ thật là thích nói giỡn.” Hiểu Phong đạo trưởng đưa tay muốn lấy cái chén, mới phát hiện từ lúc vào cửa đến giờ, Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách cũng không có châm trà. Hắn đành phải ngượng ngùng thu tay lại nói, “Nếu Kỷ môn chủ không muốn chịu khổ, bần đạo có một biện pháp, có thể vẹn cả đôi bên.”
Tinh thần Kỷ Vô Địch rốt cục cũng chịu phấn khởi lên nói: “Nguyện nghe kỳ tường.”
“Chẳng hay Kỷ môn chủ có từng nghe qua, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương?” Hiểu Phong đạo trưởng chậm rãi nói.
Kỷ Vô Địch nói: “Ngày hôm qua mới nghe qua.” Xem ra gần đây mọi người thường thích lúc sáng lúc tối, vừa tối vừa sáng, sáng rồi lại tối, tối tối sáng sáng.
Hiểu Phong đạo trưởng thật không có nghĩ nhiều, chỉ là nói tiếp: “Bần đạo muốn dùng, chính thị kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương! Minh là, Kỷ môn chủ đáp ứng thỉnh cầu của sư huynh, đem theo bạch đạo tinh anh len lén đi trước đến hang ổ của Lam Diễm Minh. Ám là, ta sẽ dẫn cao thủ của Vũ Đương, nhanh một bước đem bọn hắn tuyệt diệt! Như thế, Kỷ môn chủ sẽ không thất tín với chưởng môn sư huynh, lại tiêu diệt được đám tà ma ngoại đạo này, xác thực nhất cử lưỡng tiện.”
Viên Ngạo Sách nói: “Đạo trưởng vì sao không trực tiếp hướng Lăng Vân đạo trưởng thỉnh anh (xin đi giết giặc)?”
Hiểu Phong đạo trưởng thở dài nói: “Bần đạo không phải không muốn. Chỉ là chưởng môn sư huynh kiên trì muốn Kỷ môn chủ xuất chiến, bần đạo cũng hết cách. Thế nhưng chỉ cần Kỷ môn chủ đáp ứng, chưởng môn sư huynh sẽ cho ta mang cao thủ Vũ Đương theo giúp đỡ, như vậy mới có thể thực hiện được kế minh tu sạn đạo.”
Kỷ Vô Địch nhìn vẻ mặt như đã tính trước kỹ càng của Hiểu Phong đạo trưởng, từ từ nói: “Không biết đạo trưởng có nghĩ tới một kết cục khác hay không?”
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Kết cục gì?”
“Ngươi nếu như oanh liệt hi sinh mất thì làm sao?” Trả lời chính là Viên Ngạo Sách.
Hiểu Phong đạo trưởng hả miệng nửa ngày, mới nói: “Chưa nghĩ tới.”
Kỷ Vô Địch thành khẩn nói: “Đạo trưởng hãy về hảo hảo ngẫm lại đi.”
Hiểu Phong đạo trưởng cấp tốc hoàn hồn, phất tay nói: “Không cần suy nghĩ. Người chết như đèn tắt, nếu ông trời đã định trước như vậy, bần đạo cũng không có gì để nói.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch chớp mắt nói: “Đạo trưởng. Căn cứ theo kế hoạch của ngươi, lúc ngươi không còn gì để nói, ta vẫn còn đang trên đường tới đó.”
Hiểu Phong đạo trưởng nhìn y, thâm tình nói: “Trừ ma vệ đạo, theo lý thường là việc của chúng ta.”
Kỷ Vô Địch sắc mặt không đổi nói: “Ta là vãn bối.”
Hiểu Phong đạo trưởng thấy y hắt nước không tiến, đổ dầu cũng không tiến, không khỏi nổi giận nói: “Sở tác sở vi, sở ngôn sở hành của ngươi hôm nay, chẳng lẽ không sợ sẽ khiến Kỷ lão môn chủ hổ thẹn sao?”
Kỷ Vô Địch ngửa đầu, dùng ngữ khí vô hạn cảm khái nói: “Nếu là sợ, ta đã không đến chúc thọ rồi.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách nhìn dáng hắn nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, đạm nhiên nói: “Ngươi không sợ danh vọng của Huy Hoàng Môn chốc lát sẽ bị hủy hoại trong tay ngươi?”
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ta là người như thế sao?”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách nhất thời không rõ nên vui hay nên buồn. Theo lý mà nói, hậu nhân của Kỷ Huy Hoàng vô năng thế này, hắn hẳn là vui mừng khôn xiết mới đúng. Thế nhưng vừa nghĩ việc mình phải cùng một kẻ như thế sớm chiều tương đối tận hai năm, vui mừng khôn xiết đã trở thành chó chê mèo lắm lông rồi**.
Hiểu Phong đạo trưởng ly khai xong, Thượng Thước và Chung Vũ lập tức trở về khép cửa, cũng tinh tế nghe ngóng được vài chuyện từ khách khứa.
Kỷ Vô Địch chỉ phải nhất nhất kể lại, phàm là những chỗ không tường tận, Viên Ngạo Sách cũng sẽ nhất nhất vạch ra.
Thượng Thước nghe được niết chặt lấy cây quạt, “Kiến nghị của Hiểu Phong đạo trưởng thực sự là trăm lợi mà không hại, môn chủ không nên cự tuyệt thẳng thắn như thế.”
Kỷ Vô Địch tội nghiệp nói: “A Thượng, ngươi sao lại nhẫn tâm đem ta đẩy vào hố lửa?”
“Môn chủ nếu có thể nhân cơ hội này diệt trừ Lam Diễm Minh, vậy từ nay về sau, Tả hộ pháp Hữu hộ pháp cũng sẽ không giục ngươi luyện võ nữa rồi.” Thượng Thước dùng lợi dụ khị.
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu diệt trừ không được thì sao?”
Thượng Thước nói: “Đã có Hiểu Phong đạo trưởng xung phong, môn chủ hà tất lo lắng?”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngay cả Lăng Vân đạo trưởng đều tiêu rồi, Hiểu Phong đạo trưởng có đi, bất quá cũng chỉ là bữa ngon cho người ta. Dù có thêm ta, cũng chỉ đủ nhắc răng.”
Thượng Thước nói: “Lăng Vân đạo trưởng là Lăng Vân đạo trưởng, Hiểu Phong đạo trưởng là Hiểu Phong đạo trưởng, sao lại nhập làm một được?”
“Nhưng Lăng Vân đạo trưởng là chưởng môn, Hiểu Phong đạo trưởng đâu có phải.”
“. . . . . .”
Chung Vũ thấy Thượng Thước nghẹn lời, xuất khẩu tương trợ nói: “Nếu Hiểu Phong đạo trưởng bất hạnh thất bại, môn chủ có thể mượn cớ gì đó, vòng vèo trên đường đi. Thực chính là trăm lợi mà không có hại.”
Kỷ Vô Địch nói: “A Chung, trước tiên ngươi cho ta một cái cớ để dẫn người giết tới cửa nhà người ta rồi, đột nhiên tự mình bỏ chạy trước đi?”
Chung Vũ suy nghĩ thật lâu, chậm rãi nói: “Tỷ như, hôn sự của Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp?”
Thượng Thước, Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
Chung Vũ nói: “Hay là nói Tả hộ pháp thân hoài lục giáp (mang thai)? Ta nghĩ nếu chuyện liên quan đến an nguy của môn chủ, hai vị hộ pháp có thể sẽ thông cảm bỏ qua cho.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vì sao ta nghĩ hai cái cớ này nghe có chút quen tai?”
Viên Ngạo Sách thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hai cái cớ này thật đúng là phóng chư tứ hải nhi giai chuẩn [2].”
Lượt thứ ba.
Viên Ngạo Sách vốn đoán người tới là Đoan Mộc Hồi Xuân, ai biết tới cư nhiên là Phiền Tế Cảnh.
Câu đầu tiên Phiền Tế Cảnh nói là: “Lăng Vân đạo trưởng trúng độc đã giải được rồi?”
Kỷ Vô Địch 囧 [3] nói: “Cái này hẳn là nên tự hỏi hoặc hỏi đại phu chứ?”
Phiền Tế Cảnh cười khổ nói: “Chỗ Đoan Mộc công tử người đông nghịt, có người nói khách đến thăm đều nhất nhất bị chặn ngoài cửa. Chỗ Lăng Vân đạo trưởng cũng thế. Hiểu Phong đạo trưởng sáng sớm đã không thấy bóng, cũng chẳng biết đi đâu để tìm.”
. . . . . .
Chẳng trách Đoan Mộc Hồi Xuân không có tới, nguyên lai là bị vây rồi.
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, đột nhiên toát ra một câu, “Ngươi cũng biết ngày hôm qua Lăng Vân đạo trưởng tìm ta vì chuyện gì?”
Thượng Thước và Chung Vũ nhất tề ngẩn ra.
Phiền Tế Cảnh nói: “Lăng Vân đạo trưởng nếu chỉ hẹn riêng các vị, chắc chắn là việc cơ mật.”
Kỷ Vô Địch làm bộ thần bí nói: “Đích thật một một chuyện đại cơ mật, hơn nữa còn liên quan đến việc diệt trừ Lam Diễm Minh. Chỉ là, ta không thể nói cho ngươi.”
Phiền Tế Cảnh khen: “Kỷ môn chủ quả nhiên là người trọng lời hứa. Tế Cảnh bội phục.”
. . . . . .
Đám người Thượng Thước nhìn sự kính ngưỡng trên khuôn mặt đơn thuần của hắn, không khỏi thở dài. Nếu môn chủ nhà mình, cũng như đơn thuần dễ gạt như vậy thì tốt rồi.
********************
Kỷ Vô Địch và Phiền Tế Cảnh nhất kiến như cố, lại có thể khiến cho hai vị đường chủ một phen hết vía
Để thoát ‘nợ’, bạn Kỷ bắt đầu đi tung tin, bất quá…
********************
[1] võ lâm danh túc: tên tuổi lớn trong võ lâm
*ý nói là giống như cầu thần cầu phật là phải thắp hương lên để xin ấy
** ở đây anh Sách nghĩ bạch đạo và bác Kỷ có đứa con như bạn Kỷ là xui xẻo mà quên mất mình cũng sẽ ở cạnh bạn í cả đời nên mới nói là chó chê mèo lắm lông
[2] phóng chư tứ hải nhi giai chuẩn: ý là lúc nào dùng đều vẫn chuẩn như nhau
[3] ý chỉ một trạng thái tinh thần rất là suy sụp
Bất quá Trình Trừng Thành hiển nhiên là không nằm ngoài đám đó.
Sáng sớm ngày kế, hắn đã dáng cười đầy mặt chạy đi tìm Kỷ Vô Địch.
“Kỷ môn chủ đêm qua ngủ có ngon giấc không?”
Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách, “Ngươi đoán hắn là tới làm cái gì?”
Viên Ngạo Sách đang uống chúc (cháo), nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hỏi thăm tin tức.”
Trình Trừng Thành dáng cười cứng ngắc, bất quá rất nhanh khôi phục lại vẻ thong dong nói: “Lăng Vân đạo trưởng là võ lâm danh túc [1], người người kính trọng. Hắn gặp chuyện, Thanh Thành trên dưới trong lòng đều nóng như lửa đốt, hy vọng có thể góp chút sức mọn.”
“Trước đây nghe nói có người có thể giận cực phản cười, còn ngươi đây là ưu cực phản cười?” Kỷ Vô Địch thở dài, “Ngươi quả nhiên là lòng như lửa đốt a, nếu không thì tuyệt đối sẽ không cười ra kiểu trong sung sướng lại mang theo ba phần buồn vô cớ, trong sung sướng lại mang theo vài tia thích thú thật thê mỹ.”
“. . . . . .” mặt Trình Trừng Thành đã cứng lại cỡ tượng thạch.
Viên Ngạo Sách nói: “Chúc lạnh rồi.”
Kỷ Vô Địch nhất thời không nhịn được nhìn Trình Trừng Thành nói: “Ngươi là tới làm cái gì thế?”
Trình Trừng Thành thẳng thắn nói: “Không biết hôm qua Lăng Vân đạo trưởng và Kỷ môn chủ thương thảo cái gì đại sự? Có chỗ nào cần Thanh Thành xuất lực hay không?”
Kỷ Vô Địch lẩm bẩm nói: “Sớm nói không phải xong rồi sao, làm hại chúc của ta lạnh hết.”
Trình Trừng Thành nhãn tình sáng lên, chờ y mở miệng.
Kỷ Vô Địch nói: “Chuyện ngày hôm qua Lăng Vân đạo trưởng nói a. . . . . .”
“Ân ân.”
“Không thể nói cho ngươi.”
Trình Trừng Thành: “. . . . . .”
“Được rồi, chúng ta đang ăn điểm tâm, là chúc. . . . . .” Kỷ Vô Địch hơi nghiêng người, để hắn có thể thấy được oa chúc.
Trình Trừng Thành sáng sớm đã vội vã tới, trong bụng chính là trống trơn, nghe được hương chúc, không khỏi nổi lên cảm giác muốn ăn.
Kỷ Vô Địch lại che ở trước mặt hắn nói: “Bất quá chỉ đủ phần cho ta và A Sách thôi, không thể cho ngươi ăn.”
“. . . . . .” Trình Trừng Thành vỗ tay một cái nói, “A, ta đột nhiên nhớ ra, còn có chuyện phải đi lo liệu, cáo từ trước vậy.”
Kỷ Vô Địch nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của Trình Trừng Thành, buồn bực nhìn về phía Viên Ngạo Sách, “Vì sao bọn họ mỗi lần muốn đi, đều nói là có chuyện quên làm chứ? Hắn thế, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng thế. Lẽ nào bọn họ cho là ta sẽ giữ bọn họ lại sao?” Y dừng một chút, cô đơn nhìn ánh bình minh phía xa vời, lắc đầu nói, “Bọn họ thực sự là quá không hiểu ta rồi.”
Viên Ngạo Sách nói: “Bởi vì loại này có thể khiến bọn họ dù chạy trối chết vẫn còn có chút thể diện.”
Trình Trừng Thành là lượt đầu tiên.
Hắn ly khai xong không lâu, Hiểu Phong đạo trưởng đã đến thăm.
Lúc đó, chén đang được tiểu đạo sĩ của Vũ Đương dọn dẹp, Kỷ Vô Địch đang nghĩ có nên mang cầm ra cao sơn lưu thủy một phen hay không.
“Kỷ môn chủ, ta có việc muốn nói riêng với ngươi.” Hiểu Phong đạo trưởng đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Vô Địch thâm tình nhìn Viên Ngạo Sách, nói: “Đạo trưởng, ta và A Sách từ trước đến nay đều như hình với bóng.”
Ánh mắt sắc bén của Hiểu Phong đạo trưởng nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách bất vi sở động (không hề động đậy).
“Đạo trưởng, nếu như không thể không nói riêng vậy thì ngươi đừng nói, ta cũng không khó dễ ngươi đâu.” Kỷ Vô Địch nói đến chân tâm thực ý (chân thành).
Ánh sắc trong mắt Hiểu Phong đạo trưởng biến mất, “Đã như vậy, chúng ta liền ở chỗ này nói đi.”
Có thể là do lần đầu Hiểu Phong đạo trưởng và Kỷ Vô Địch gặp mặt thì tinh thần y đã bị uy hiếp mười phần, thế nên Kỷ Vô Địch nhưng thật ra rất ngoan ngoãn nghe lời mà đóng cửa lại.
Hiểu Phong đạo trưởng ngồi xuống bên cạnh bàn, thở dài một hơi, “Kỷ môn chủ, bần đạo lần này đến, kỳ thực là có chuyện muốn nhờ.”
Kỷ Vô Địch rất phiền muộn, từ lúc y tới Vũ Đương sơn, đèn nhang ở đây toàn bộ đều đốt hết cho y rồi, ai thấy mặt cũng là có chuyện muốn nhờ*.
“Kỷ môn chủ, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng kiến nghị của chưởng môn sư huynh, suất lĩnh bạch đạo tinh anh đánh thẳng Lam Diễm Minh, diệt trừ yêu nghiệt của Lam Diễm Minh!” Hiểu Phong đạo trưởng vừa nghĩ đến lúc Lăng Vân đạo trưởng bị khiêng trở về, dáng vẻ hấp hối, lại giận đến mức không cách gì trút được.
“Việc này, còn cần bàn bạc kỹ hơn.” Kỷ Vô Địch vội ho một tiếng.
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Thứ bần đạo ngu muội, không biết Kỷ môn chủ đến tột cùng có gì lo lắng, chậm chạp không chịu đáp ứng thỉnh cầu của chưởng môn sư huynh?”
Kỷ Vô Địch nói: “Bởi vì ta sợ chết.”
. . . . . .
Hiểu Phong đạo trưởng trong vòng thời gian một chén trà nhỏ, nét mặt liên tục biến hóa đến bảy tám lần, mới khôi phục lại bình thường.
Viên Ngạo Sách đối hắn có chút đồng tình. Thiếu niên anh hùng trong suy nghĩ thoáng cái rơi xuống thành thiếu niên cẩu hùng (vô dụng), đây cũng không phải là chuyện người thường có thể tiếp thu.
“Kỷ môn chủ thật là thích nói giỡn.” Hiểu Phong đạo trưởng đưa tay muốn lấy cái chén, mới phát hiện từ lúc vào cửa đến giờ, Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách cũng không có châm trà. Hắn đành phải ngượng ngùng thu tay lại nói, “Nếu Kỷ môn chủ không muốn chịu khổ, bần đạo có một biện pháp, có thể vẹn cả đôi bên.”
Tinh thần Kỷ Vô Địch rốt cục cũng chịu phấn khởi lên nói: “Nguyện nghe kỳ tường.”
“Chẳng hay Kỷ môn chủ có từng nghe qua, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương?” Hiểu Phong đạo trưởng chậm rãi nói.
Kỷ Vô Địch nói: “Ngày hôm qua mới nghe qua.” Xem ra gần đây mọi người thường thích lúc sáng lúc tối, vừa tối vừa sáng, sáng rồi lại tối, tối tối sáng sáng.
Hiểu Phong đạo trưởng thật không có nghĩ nhiều, chỉ là nói tiếp: “Bần đạo muốn dùng, chính thị kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương! Minh là, Kỷ môn chủ đáp ứng thỉnh cầu của sư huynh, đem theo bạch đạo tinh anh len lén đi trước đến hang ổ của Lam Diễm Minh. Ám là, ta sẽ dẫn cao thủ của Vũ Đương, nhanh một bước đem bọn hắn tuyệt diệt! Như thế, Kỷ môn chủ sẽ không thất tín với chưởng môn sư huynh, lại tiêu diệt được đám tà ma ngoại đạo này, xác thực nhất cử lưỡng tiện.”
Viên Ngạo Sách nói: “Đạo trưởng vì sao không trực tiếp hướng Lăng Vân đạo trưởng thỉnh anh (xin đi giết giặc)?”
Hiểu Phong đạo trưởng thở dài nói: “Bần đạo không phải không muốn. Chỉ là chưởng môn sư huynh kiên trì muốn Kỷ môn chủ xuất chiến, bần đạo cũng hết cách. Thế nhưng chỉ cần Kỷ môn chủ đáp ứng, chưởng môn sư huynh sẽ cho ta mang cao thủ Vũ Đương theo giúp đỡ, như vậy mới có thể thực hiện được kế minh tu sạn đạo.”
Kỷ Vô Địch nhìn vẻ mặt như đã tính trước kỹ càng của Hiểu Phong đạo trưởng, từ từ nói: “Không biết đạo trưởng có nghĩ tới một kết cục khác hay không?”
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Kết cục gì?”
“Ngươi nếu như oanh liệt hi sinh mất thì làm sao?” Trả lời chính là Viên Ngạo Sách.
Hiểu Phong đạo trưởng hả miệng nửa ngày, mới nói: “Chưa nghĩ tới.”
Kỷ Vô Địch thành khẩn nói: “Đạo trưởng hãy về hảo hảo ngẫm lại đi.”
Hiểu Phong đạo trưởng cấp tốc hoàn hồn, phất tay nói: “Không cần suy nghĩ. Người chết như đèn tắt, nếu ông trời đã định trước như vậy, bần đạo cũng không có gì để nói.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch chớp mắt nói: “Đạo trưởng. Căn cứ theo kế hoạch của ngươi, lúc ngươi không còn gì để nói, ta vẫn còn đang trên đường tới đó.”
Hiểu Phong đạo trưởng nhìn y, thâm tình nói: “Trừ ma vệ đạo, theo lý thường là việc của chúng ta.”
Kỷ Vô Địch sắc mặt không đổi nói: “Ta là vãn bối.”
Hiểu Phong đạo trưởng thấy y hắt nước không tiến, đổ dầu cũng không tiến, không khỏi nổi giận nói: “Sở tác sở vi, sở ngôn sở hành của ngươi hôm nay, chẳng lẽ không sợ sẽ khiến Kỷ lão môn chủ hổ thẹn sao?”
Kỷ Vô Địch ngửa đầu, dùng ngữ khí vô hạn cảm khái nói: “Nếu là sợ, ta đã không đến chúc thọ rồi.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách nhìn dáng hắn nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, đạm nhiên nói: “Ngươi không sợ danh vọng của Huy Hoàng Môn chốc lát sẽ bị hủy hoại trong tay ngươi?”
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ta là người như thế sao?”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách nhất thời không rõ nên vui hay nên buồn. Theo lý mà nói, hậu nhân của Kỷ Huy Hoàng vô năng thế này, hắn hẳn là vui mừng khôn xiết mới đúng. Thế nhưng vừa nghĩ việc mình phải cùng một kẻ như thế sớm chiều tương đối tận hai năm, vui mừng khôn xiết đã trở thành chó chê mèo lắm lông rồi**.
Hiểu Phong đạo trưởng ly khai xong, Thượng Thước và Chung Vũ lập tức trở về khép cửa, cũng tinh tế nghe ngóng được vài chuyện từ khách khứa.
Kỷ Vô Địch chỉ phải nhất nhất kể lại, phàm là những chỗ không tường tận, Viên Ngạo Sách cũng sẽ nhất nhất vạch ra.
Thượng Thước nghe được niết chặt lấy cây quạt, “Kiến nghị của Hiểu Phong đạo trưởng thực sự là trăm lợi mà không hại, môn chủ không nên cự tuyệt thẳng thắn như thế.”
Kỷ Vô Địch tội nghiệp nói: “A Thượng, ngươi sao lại nhẫn tâm đem ta đẩy vào hố lửa?”
“Môn chủ nếu có thể nhân cơ hội này diệt trừ Lam Diễm Minh, vậy từ nay về sau, Tả hộ pháp Hữu hộ pháp cũng sẽ không giục ngươi luyện võ nữa rồi.” Thượng Thước dùng lợi dụ khị.
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu diệt trừ không được thì sao?”
Thượng Thước nói: “Đã có Hiểu Phong đạo trưởng xung phong, môn chủ hà tất lo lắng?”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngay cả Lăng Vân đạo trưởng đều tiêu rồi, Hiểu Phong đạo trưởng có đi, bất quá cũng chỉ là bữa ngon cho người ta. Dù có thêm ta, cũng chỉ đủ nhắc răng.”
Thượng Thước nói: “Lăng Vân đạo trưởng là Lăng Vân đạo trưởng, Hiểu Phong đạo trưởng là Hiểu Phong đạo trưởng, sao lại nhập làm một được?”
“Nhưng Lăng Vân đạo trưởng là chưởng môn, Hiểu Phong đạo trưởng đâu có phải.”
“. . . . . .”
Chung Vũ thấy Thượng Thước nghẹn lời, xuất khẩu tương trợ nói: “Nếu Hiểu Phong đạo trưởng bất hạnh thất bại, môn chủ có thể mượn cớ gì đó, vòng vèo trên đường đi. Thực chính là trăm lợi mà không có hại.”
Kỷ Vô Địch nói: “A Chung, trước tiên ngươi cho ta một cái cớ để dẫn người giết tới cửa nhà người ta rồi, đột nhiên tự mình bỏ chạy trước đi?”
Chung Vũ suy nghĩ thật lâu, chậm rãi nói: “Tỷ như, hôn sự của Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp?”
Thượng Thước, Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
Chung Vũ nói: “Hay là nói Tả hộ pháp thân hoài lục giáp (mang thai)? Ta nghĩ nếu chuyện liên quan đến an nguy của môn chủ, hai vị hộ pháp có thể sẽ thông cảm bỏ qua cho.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vì sao ta nghĩ hai cái cớ này nghe có chút quen tai?”
Viên Ngạo Sách thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hai cái cớ này thật đúng là phóng chư tứ hải nhi giai chuẩn [2].”
Lượt thứ ba.
Viên Ngạo Sách vốn đoán người tới là Đoan Mộc Hồi Xuân, ai biết tới cư nhiên là Phiền Tế Cảnh.
Câu đầu tiên Phiền Tế Cảnh nói là: “Lăng Vân đạo trưởng trúng độc đã giải được rồi?”
Kỷ Vô Địch 囧 [3] nói: “Cái này hẳn là nên tự hỏi hoặc hỏi đại phu chứ?”
Phiền Tế Cảnh cười khổ nói: “Chỗ Đoan Mộc công tử người đông nghịt, có người nói khách đến thăm đều nhất nhất bị chặn ngoài cửa. Chỗ Lăng Vân đạo trưởng cũng thế. Hiểu Phong đạo trưởng sáng sớm đã không thấy bóng, cũng chẳng biết đi đâu để tìm.”
. . . . . .
Chẳng trách Đoan Mộc Hồi Xuân không có tới, nguyên lai là bị vây rồi.
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, đột nhiên toát ra một câu, “Ngươi cũng biết ngày hôm qua Lăng Vân đạo trưởng tìm ta vì chuyện gì?”
Thượng Thước và Chung Vũ nhất tề ngẩn ra.
Phiền Tế Cảnh nói: “Lăng Vân đạo trưởng nếu chỉ hẹn riêng các vị, chắc chắn là việc cơ mật.”
Kỷ Vô Địch làm bộ thần bí nói: “Đích thật một một chuyện đại cơ mật, hơn nữa còn liên quan đến việc diệt trừ Lam Diễm Minh. Chỉ là, ta không thể nói cho ngươi.”
Phiền Tế Cảnh khen: “Kỷ môn chủ quả nhiên là người trọng lời hứa. Tế Cảnh bội phục.”
. . . . . .
Đám người Thượng Thước nhìn sự kính ngưỡng trên khuôn mặt đơn thuần của hắn, không khỏi thở dài. Nếu môn chủ nhà mình, cũng như đơn thuần dễ gạt như vậy thì tốt rồi.
********************
Kỷ Vô Địch và Phiền Tế Cảnh nhất kiến như cố, lại có thể khiến cho hai vị đường chủ một phen hết vía
Để thoát ‘nợ’, bạn Kỷ bắt đầu đi tung tin, bất quá…
********************
[1] võ lâm danh túc: tên tuổi lớn trong võ lâm
*ý nói là giống như cầu thần cầu phật là phải thắp hương lên để xin ấy
** ở đây anh Sách nghĩ bạch đạo và bác Kỷ có đứa con như bạn Kỷ là xui xẻo mà quên mất mình cũng sẽ ở cạnh bạn í cả đời nên mới nói là chó chê mèo lắm lông
[2] phóng chư tứ hải nhi giai chuẩn: ý là lúc nào dùng đều vẫn chuẩn như nhau
[3] ý chỉ một trạng thái tinh thần rất là suy sụp
Danh sách chương