Đoan Mộc Hồi Xuân đi rồi, Viên Ngạo Sách lãnh trào (cười giễu) nói: “Đó chính là bộ mặt của nhân sĩ chính nghĩa trên giang hồ đó.”
Kỷ Vô Địch nói: “So với tà ma ngoại đạo vẫn tốt hơn.”
Con mắt Viên Ngạo Sách hơi nheo lại.
“Vì đến giờ ta còn chưa được thấy qua bộ mặt của Lam Diễm Minh rốt cuộc là thế nào.” Kỷ Vô Địch có chút tiếc nuối.
Viên Ngạo Sách xem thường nói: “Bọn hắn thì tính cái gì là tà ma ngoại đạo? Cùng lắm chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.”
“Người của Lam Diễm Minh không chỉ có mấy người thôi chứ?” Nếu thật chỉ có mấy người, bạch đạo võ lâm đại khái sẽ hưng phấn đến mức cùng hẹn nhau đi lỏa bôn.
“Thế nhưng có tư cách nhảy nhót, bất quá chỉ có mấy tên mà thôi.”
. . . . . .
Đây là đồng hành tương kị [1] trong truyền thuyết a.
Kỷ Vô Địch vẻ hiểu rõ gật đầu.
“Chỉ là không nghĩ ra Lăng Vân và Đoan Mộc Hồi Xuân cư nhiên lại hoài nghi lẫn nhau.” Trên khuôn mặt Viên Ngạo Sách tràn đầy vẻ hả hê.
“Lại là đồng hành tương kị a.” Kỷ Vô Địch thở dài.
Viên Ngạo Sách trầm mặc một chút, “Lại của ngươi là có ý gì?”
“Chính là Lăng Vân kiêng kị Đoan Mộc Hồi Xuân, Đoan Mộc Hồi Xuân lại kiêng kị Lăng Vân a.” Kỷ Vô Địch vô tội chớp mắt, “Ta nói sai rồi sao? A Sách.”
Viên Ngạo Sách nói: “Có thể bọn họ không phải là kiêng kị lẫn nhau.”
“Chẳng lẽ là ái mộ lẫn nhau?” Kỷ Vô Địch tiếp được rất nhanh.
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
“Vậy thì Từ Ân phương trượng làm sao bây giờ?”
“. . . . . .”
“Còn Trình Trừng Thành làm sao bây giờ?”
“. . . . . .” Từ bao giờ Trình Trừng Thành cũng bị mắc lên con đường của bọn họ rồi? Viên Ngạo Sách đối với cái tên đột nhiên được thốt ra này cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Kỷ Vô Địch đang ôm mặt, hai mắt lóe lên ánh sáng như cực kỳ hâm mộ, “Từ Ân phương trượng vì Lăng Vân đạo trưởng, dù đầu có bóng lưỡng, cũng đi theo không oán không hối.”
“. . . . . .” Đầu bóng lưỡng với đi theo có cái gì đụng chạm? “Mà Trình Trừng Thành vì Đoan Mộc Hồi Xuân, dù một thân thanh y, cũng ngạo nghễ đứng bên cạnh Đoan Mộc Hồi Xuân một thân bạch y.”
“. . . . . .” Thanh y vì sao không thể đứng bên cạnh bạch y? Lẽ nào sẽ bị nhiễm sắc? Tư tự của Viên Ngạo Sách càng ngày càng hỗn loạn.
Kỷ Vô Địch cảm khái mà tổng kết, “Bọn họ cứ như thể không chút sợ hãi, cứ thế mà cuồng dại không hối hận! Đây thật sự là một đoạn ái tình cố sự buồn vui lẫn lộn, già trẻ đều thích hợp.”
“. . . . . .” Viên Ngạo Sách xoay người, ngủ.
“A Sách.” Kỷ Vô Địch mặt dày sáp qua.
“Ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ đem đầu ngươi ninh (vặn) xuống dưới.” Viên Ngạo Sách đưa lưng về phía y cảnh cáo nói.
Kỷ Vô Địch ôn nhu nói: “A Sách, nếu như ngươi muốn ôm đầu ta mà ngủ thì, cơ thể của ta cũng có thể cùng nhau phối hợp. Hơn nữa, ngoại trừ không nhúc nhích ra, còn có thể phối hợp với động tác của ngươi mà trên dưới nữu động, trái phải hoảng động.”
Khanh khách.
Là thanh âm phát ra từ mấy đốt ngón tay.
. . . . . .
Kỷ Vô Địch vẻ mặt lo lắng nói: “A Sách, ngươi bị sái cổ rồi hả?”
Kỷ Vô Địch u buồn đứng ở trước cửa phòng Thượng Thước và Chung Vũ.
Thượng Thước bất đắc dĩ nói: “Viên tiên sinh lại giận nữa.”
Kỷ Vô Địch nói: “Không, là ta chọc A Sách không vui thôi.”
Kỳ thực đáp án này không cần nói cũng biết, Thượng Thước nghĩ hiếm khi mà Kỷ Vô Địch tự mình phát hiện ra điều đó. “Vì sao?” Chẳng lẽ sự kiện lần này rất nghiêm trọng?
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Tại ta vạch trần A Sách bị sái cổ đó.”
“. . . . . .” Thượng Thước tránh người, “Môn chủ mời vào.”
Kỷ Vô Địch đi vào gian phòng, phát hiện Chung Vũ đang ghé vào trên cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài. “A Chung đang nhớ Hằng Nga sao?”
Thượng Thước bật cười nói: “Môn chủ sẽ không nghĩ hắn là Hậu Nghệ chuyển thế chứ?”
“Không. Nhớ Hằng Nga, không nhất thiết phải là Hậu Nghệ, còn có thể là Bát Giới.”
Thượng Thước nhíu mày, “Môn chủ lại xem tạp thư (sách linh tinh) rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi hẳn là nên thấy may mắn vì ta xem là tạp thư, mà không phải là diễm thư (sách đen).”
Thượng Thước nói: “Vậy môn chủ đã xem qua diễm thư rồi sao?”
Kỷ Vô Địch trầm ngâm một chút, nói: “Ta nghĩ, vấn đề này không thành thực tương đối tốt hơn.”
. . . . . .
Thượng Thước thở dài.
Kỷ Vô Địch đối Chung Vũ nói: “A Chung, ngươi lên mái nhà cùng tình nhân liếc mắt đưa tình đi. Ta lạnh lắm, đóng cửa sổ lại trước đã.”
Chung Vũ yên lặng đóng cửa sổ.
“Được rồi, thấy các ngươi buồn chán như thế, nói cho các ngươi biết một chuyện nha.” Kỷ Vô Địch vuốt cằm nói, “Vừa nãy Đoan Mộc Hồi Xuân tới tìm ta, còn nói hắn hoài nghi Lăng Vân đạo trưởng là người xấu.”
. . . . . .
Thượng Thước kinh ngạc nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân nói như thế sao?” Nhìn sao thì Đoan Mộc Hồi Xuân cũng không giống người sẽ thành thật với người khác đến mức này a, đặc biệt đối tượng lại là môn chủ nhà mình nữa.
“Không phải.”
“Vậy nguyên câu là. . . . . .”
Kỷ Vô Địch nhìn trần nhà, “Rất dài. Ta nhớ không được đầy đủ.”
“Vậy thì đoạn về Lăng Vân đạo trưởng là. . . . . .”
“Hắn không đề cập tới.”
Dáng cười Thượng Thước rất miễn cưỡng, “Vừa nãy hình như môn chủ nói. . . . . .”
“Đây là kết luận mà ta dùng trí tuệ và kinh nghiệm để rút ra!” Kỷ Vô Địch lòng tin mười phần vỗ vỗ ngực.
Thượng Thước suy nghĩ một chút nói, “Có phải Đoan Mộc công tử tới đòi lại bộ bạch ngọc kỳ cụ rồi không?”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, “A Thượng, ngươi nghĩ ta sẽ vì một bộ bạch ngọc kỳ cụ mà vu hãm cho Đoan Mộc Hồi Xuân sao?”
Thượng Thước không có chính diện trả lời.
“A Thượng, ngươi thật không hiểu ta rồi.” Kỷ Vô Địch rất thương tâm, “Nếu như ta là vì bộ bạch ngọc kỳ cụ, vậy chỉ cần sống chết không trả lại là được rồi, hà tất phải lãng phí nước bọt vu hãm hắn như thế?”
“Vậy môn chủ vì sao lại lãng phí nước bọt như thế?” Thượng Thước hỏi.
“. . . . . . Buồn chán a.”
Có thể là sợ bọn họ buồn chán quá, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bang bang bang như thứ gì đó vỡ, chỉ chốc lát sau liền có người hô lớn “Thích khách” .
Lần này tiếng bước chân xông ra rất nhanh.
Lúc đi ra đại khái là chen chúc nhau dữ lắm, Kỷ Vô Địch hầu như có thể nghe thấy tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt của ván gỗ.
Kỷ Vô Địch nói: “Mọi người phản ứng thật nhanh a.”
Thượng Thước cười khổ nói: “Giờ này phút này, ai ai cũng cảm thấy bất an, phản ứng đương nhiên nhanh. Nếu không phải sợ Lam Diễm Minh đã ở ngoài nhà trọ sắp đặt nhiều bẫy rập hơn, chúng ta đã ly khai từ lâu.”
Chung Vũ thấy bọn họ đều bất động, hỏi: “Chúng ta không ra ngoài?”
Kỷ Vô Địch nói: “Thông thường ngư ông đều chờ trai cò chết hết rồi mới đi thu hoạch.”
Véo!
Một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Chung Vũ tiện tay nắm một cái, bắt lấy đuôi mũi tên.
Thượng Thước nói: “Tựa hồ, chúng ta là cò, không phải ngư ông.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch nói: “Lần sau xuất môn nhất định phải nhớ kỹ mang nón mặc áo tơi, vác cần câu cá!” Để xem như thế còn ai nhận sai nữa không.
Trở ra cửa, phát hiện Viên Ngạo Sách đang đi tới.
“A Sách, ngươi tới đón ta sao?” Kỷ Vô Địch hài lòng nhào qua.
Thân ảnh Viên Ngạo Sách chợt lóe, xách ở sau cổ y nói: “Nhà trọ rất tối, nến trong tất cả các gian phòng đều bị đánh tắt.”
Phảng phất như xác minh lời hắn nói, ngọn nến cuối cùng trong phòng Thượng Thước trong cũng bị bóng một mũi tên dập tắt.
Cửa sổ ở hành lang hai bên chẳng biết đã bị người dùng ván gỗ chặn từ thuở nào, ánh trăng không chiếu vào được, bốn phía tối om một mảnh. Lúc này bất kể là đi xốc lên mấy tấm ván đó hay trở về gian phòng có nến kia cũng đều rất nguy hiểm.
“A Sách, ngươi nên nói sớm một chút.” Kỷ Vô Địch lén lút nắm tay áo hắn.
Viên Ngạo Sách buông cổ áo trong tay ra, mặc y lôi kéo. Bởi vì động tác nhấc cổ áo từ sau thế này rất mệt.
Thượng Thước nói: “E rằng lần này Lam Diễm Minh chuẩn bị úng trung tróc miết [2] rồi.”
Viên Ngạo Sách cảm thấy trong bóng tối Kỷ Vô Địch đang lôi kéo tay áo hắn hướng về phía trước.
“Môn chủ, ngươi đi đâu?” Thượng Thước tuy rằng nghe không ra được tiếng bước chân của Viên Ngạo Sách, thế nhưng tiếng bước chân của Kỷ Vô Địch thì rất dễ nhận ra.
Kỷ Vô Địch không nói lời nào, chỉ lôi kéo tay áo Viên Ngạo Sách.
Thượng Thước và Chung Vũ chậm rãi hướng về phía bọn họ mà lần mò qua.
Viên Ngạo Sách cảm thấy tay áo bị giật càng lúc càng gấp, rốt cục thở dài, đem y ôm ngang lấy, trước khi Thượng Thước và Chung Vũ tới bên người, dựa theo ký ức trước đây đối với nhà trọ, hai ba bước chuyển xuống dưới lầu.
Dưới lầu lúc này chính là tinh phong huyết vũ, đánh nhau đánh đến túi bụi.
Viên Ngạo Sách ôm Kỷ Vô Địch đi tới dưới cầu thang.
“Vì sao tách ra khỏi Thượng Thước và Chung Vũ?” Thanh âm của hắn vốn trong trẻo lại thanh lãnh, lúc này nghe càng như gió mát đêm thu, trong một mảnh kêu gào ầm ĩ đặc biệt rõ ràng.
“Bởi vì. . . . . .” Kỷ Vô Địch ghé vào bên tai hắn nói, “Ta muốn ở riêng một mình với A Sách.”
Phanh.
Mông Kỷ Vô Địch rơi xuống đất.
Đột nhiên hỏa quang chợt lóe.
Là ai đó lấy ra hỏa chiết tử [3], thế nhưng rất nhanh bị người dùng chưởng phong dập tắt.
Chỉ trong một lúc điện quang hỏa thạch [4] đó, Viên Ngạo Sách đã thấy rõ được tình thế trong đại đường.
Ngoại trừ bọn họ và Thượng Thước, Chung Vũ ra mọi người hầu như đều ở chỗ này, hơn nữa chiến trường một mảnh hỗn loạn. Nếu như hắn không nhìn lầm thì, đối thủ của Tôn Ngọc Lương là Trình Trừng Thành và Hoa Hoài Tú. Đối thủ của Đoan Mộc Hồi Xuân là đám đệ tử thiếu lâm, đối thủ của Phiền Tế Cảnh thì thật ra chính là. . . . . .
“Làm sao vậy?” Kỷ Vô Địch xoa xoa cái mông đứng lên.
“Lăng Vân không ở đây.”
“. . . . . . Không nghĩ tới đường đường là chưởng môn phái Vũ Đương lúc thời khắc mấu chốt lại bỏ trốn mất.”
Viên Ngạo Sách nói: “Nếu bỏ trốn thì được rồi. Chỉ sợ là hắn đi bỏ mạng thôi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân thắng.”
“Cái gì?”
“Hiệp thứ nhất của Đoan Mộc Hồi Xuân và Lăng Vân đạo trưởng a.”
“. . . . . .” Hắn vì sao lúc nào cũng học mãi không thông minh cứ muốn đi lý giải suy nghĩ trong đầu Kỷ Vô Địch chứ?
Viên Ngạo Sách yên lặng nhấc y lên, chọn một hướng khác mà đi.
“A Sách.” Kỷ Vô Địch trở tay chăm chú nắm lấy hắn, “Ngươi muốn dẫn ta bỏ trốn hả?”
“Muốn bị diệt khẩu không?”
“Đi cùng với diệt khẩu là đã biết một bí mật nào đó. . . . . .” Kỷ Vô Địch nói, “Lẽ nào A Sách muốn dẫn ta bỏ trốn là một bí mật? Lẽ nào đây là sự thật?”
Âm thanh Viên Ngạo Sách trong bóng đêm âm trầm trầm, “Nếu như ngại một kẻ quá ồn ào, muốn hắn câm miệng, cũng có thể diệt khẩu.”
“Mấy chuyện này, thông thường dùng miệng để chặn miệng tương đối tốt hơn?” Kỷ Vô Địch trong ngượng ngùng, mang theo nồng đậm chờ mong. Trong chờ mong, lại mang theo chút vui thích nho nhỏ.
Viên Ngạo Sách đem miệng ngậm chặt thật chặt.
“Được rồi, A Sách, chúng ta giờ đi đâu?”
“Không biết.” Viên Ngạo Sách hạ giọng, “Nhấc chân.”
Kỷ Vô Địch nghe lời nhấc chân lên, nhưng đầu ngón chân vẫn đá trúng vào thứ gì đó như là bậc cửa.
“Nếu ta đoán không nhầm, nơi này hẳn là thông phô.” Viên Ngạo Sách nói, “Trù phòng và đại môn đều bị ván cửa chặn, chỉ ở đây không có ván gỗ.”
“Vậy chứng minh cái gì?”
“Chứng minh là. . . . . . một, có người tới đây trước một bước. Hai, có người muốn dẫn ai đó đi đường này. Bất kể là loại nào, ta đều cảm thấy rất hứng thú.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy là nói, chúng ta hiện tại rất có khả năng đang bước vào trong bẫy, hơn nữa bên cạnh còn có kẻ đang nhìn trộm?”
“Ngươi sợ?” Viên Ngạo Sách chế giễu nói.
Kỷ Vô Địch phiền muộn lầm bầm, “Rõ ràng là thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ, ai.”
“. . . . . .”
Kỷ Vô Địch hướng bốn phía nhìn quanh một chút, bất quá vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy. Lam Diễm Minh suy nghĩ chu đáo, ngay cả ở đây cũng lấp bằng mấy tấm ván gỗ. “Vậy rốt cuộc là có người hay không?”
“Không có.” Viên Ngạo Sách nói, “Chí ít, trong vòng năm trượng quanh ta, không có ai.”
**********************
[1] Đồng hành tương kị: những người giống nhau/cùng làm chung một nghề thì vừa giúp nhau lại vừa ghét nhau
[2] úng trung tróc miết: bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát
[3] hỏa chiết tử: thứ người xưa dùng để đánh lửa, hình như là một ống bên trong có bỏ than hồng thì phải =”=
[4] điện quang hỏa thạch: ánh điện và ánh lửa từ đá lửa – ý nói rất nhanh
Kỷ Vô Địch nói: “So với tà ma ngoại đạo vẫn tốt hơn.”
Con mắt Viên Ngạo Sách hơi nheo lại.
“Vì đến giờ ta còn chưa được thấy qua bộ mặt của Lam Diễm Minh rốt cuộc là thế nào.” Kỷ Vô Địch có chút tiếc nuối.
Viên Ngạo Sách xem thường nói: “Bọn hắn thì tính cái gì là tà ma ngoại đạo? Cùng lắm chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.”
“Người của Lam Diễm Minh không chỉ có mấy người thôi chứ?” Nếu thật chỉ có mấy người, bạch đạo võ lâm đại khái sẽ hưng phấn đến mức cùng hẹn nhau đi lỏa bôn.
“Thế nhưng có tư cách nhảy nhót, bất quá chỉ có mấy tên mà thôi.”
. . . . . .
Đây là đồng hành tương kị [1] trong truyền thuyết a.
Kỷ Vô Địch vẻ hiểu rõ gật đầu.
“Chỉ là không nghĩ ra Lăng Vân và Đoan Mộc Hồi Xuân cư nhiên lại hoài nghi lẫn nhau.” Trên khuôn mặt Viên Ngạo Sách tràn đầy vẻ hả hê.
“Lại là đồng hành tương kị a.” Kỷ Vô Địch thở dài.
Viên Ngạo Sách trầm mặc một chút, “Lại của ngươi là có ý gì?”
“Chính là Lăng Vân kiêng kị Đoan Mộc Hồi Xuân, Đoan Mộc Hồi Xuân lại kiêng kị Lăng Vân a.” Kỷ Vô Địch vô tội chớp mắt, “Ta nói sai rồi sao? A Sách.”
Viên Ngạo Sách nói: “Có thể bọn họ không phải là kiêng kị lẫn nhau.”
“Chẳng lẽ là ái mộ lẫn nhau?” Kỷ Vô Địch tiếp được rất nhanh.
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
“Vậy thì Từ Ân phương trượng làm sao bây giờ?”
“. . . . . .”
“Còn Trình Trừng Thành làm sao bây giờ?”
“. . . . . .” Từ bao giờ Trình Trừng Thành cũng bị mắc lên con đường của bọn họ rồi? Viên Ngạo Sách đối với cái tên đột nhiên được thốt ra này cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Kỷ Vô Địch đang ôm mặt, hai mắt lóe lên ánh sáng như cực kỳ hâm mộ, “Từ Ân phương trượng vì Lăng Vân đạo trưởng, dù đầu có bóng lưỡng, cũng đi theo không oán không hối.”
“. . . . . .” Đầu bóng lưỡng với đi theo có cái gì đụng chạm? “Mà Trình Trừng Thành vì Đoan Mộc Hồi Xuân, dù một thân thanh y, cũng ngạo nghễ đứng bên cạnh Đoan Mộc Hồi Xuân một thân bạch y.”
“. . . . . .” Thanh y vì sao không thể đứng bên cạnh bạch y? Lẽ nào sẽ bị nhiễm sắc? Tư tự của Viên Ngạo Sách càng ngày càng hỗn loạn.
Kỷ Vô Địch cảm khái mà tổng kết, “Bọn họ cứ như thể không chút sợ hãi, cứ thế mà cuồng dại không hối hận! Đây thật sự là một đoạn ái tình cố sự buồn vui lẫn lộn, già trẻ đều thích hợp.”
“. . . . . .” Viên Ngạo Sách xoay người, ngủ.
“A Sách.” Kỷ Vô Địch mặt dày sáp qua.
“Ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ đem đầu ngươi ninh (vặn) xuống dưới.” Viên Ngạo Sách đưa lưng về phía y cảnh cáo nói.
Kỷ Vô Địch ôn nhu nói: “A Sách, nếu như ngươi muốn ôm đầu ta mà ngủ thì, cơ thể của ta cũng có thể cùng nhau phối hợp. Hơn nữa, ngoại trừ không nhúc nhích ra, còn có thể phối hợp với động tác của ngươi mà trên dưới nữu động, trái phải hoảng động.”
Khanh khách.
Là thanh âm phát ra từ mấy đốt ngón tay.
. . . . . .
Kỷ Vô Địch vẻ mặt lo lắng nói: “A Sách, ngươi bị sái cổ rồi hả?”
Kỷ Vô Địch u buồn đứng ở trước cửa phòng Thượng Thước và Chung Vũ.
Thượng Thước bất đắc dĩ nói: “Viên tiên sinh lại giận nữa.”
Kỷ Vô Địch nói: “Không, là ta chọc A Sách không vui thôi.”
Kỳ thực đáp án này không cần nói cũng biết, Thượng Thước nghĩ hiếm khi mà Kỷ Vô Địch tự mình phát hiện ra điều đó. “Vì sao?” Chẳng lẽ sự kiện lần này rất nghiêm trọng?
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Tại ta vạch trần A Sách bị sái cổ đó.”
“. . . . . .” Thượng Thước tránh người, “Môn chủ mời vào.”
Kỷ Vô Địch đi vào gian phòng, phát hiện Chung Vũ đang ghé vào trên cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài. “A Chung đang nhớ Hằng Nga sao?”
Thượng Thước bật cười nói: “Môn chủ sẽ không nghĩ hắn là Hậu Nghệ chuyển thế chứ?”
“Không. Nhớ Hằng Nga, không nhất thiết phải là Hậu Nghệ, còn có thể là Bát Giới.”
Thượng Thước nhíu mày, “Môn chủ lại xem tạp thư (sách linh tinh) rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi hẳn là nên thấy may mắn vì ta xem là tạp thư, mà không phải là diễm thư (sách đen).”
Thượng Thước nói: “Vậy môn chủ đã xem qua diễm thư rồi sao?”
Kỷ Vô Địch trầm ngâm một chút, nói: “Ta nghĩ, vấn đề này không thành thực tương đối tốt hơn.”
. . . . . .
Thượng Thước thở dài.
Kỷ Vô Địch đối Chung Vũ nói: “A Chung, ngươi lên mái nhà cùng tình nhân liếc mắt đưa tình đi. Ta lạnh lắm, đóng cửa sổ lại trước đã.”
Chung Vũ yên lặng đóng cửa sổ.
“Được rồi, thấy các ngươi buồn chán như thế, nói cho các ngươi biết một chuyện nha.” Kỷ Vô Địch vuốt cằm nói, “Vừa nãy Đoan Mộc Hồi Xuân tới tìm ta, còn nói hắn hoài nghi Lăng Vân đạo trưởng là người xấu.”
. . . . . .
Thượng Thước kinh ngạc nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân nói như thế sao?” Nhìn sao thì Đoan Mộc Hồi Xuân cũng không giống người sẽ thành thật với người khác đến mức này a, đặc biệt đối tượng lại là môn chủ nhà mình nữa.
“Không phải.”
“Vậy nguyên câu là. . . . . .”
Kỷ Vô Địch nhìn trần nhà, “Rất dài. Ta nhớ không được đầy đủ.”
“Vậy thì đoạn về Lăng Vân đạo trưởng là. . . . . .”
“Hắn không đề cập tới.”
Dáng cười Thượng Thước rất miễn cưỡng, “Vừa nãy hình như môn chủ nói. . . . . .”
“Đây là kết luận mà ta dùng trí tuệ và kinh nghiệm để rút ra!” Kỷ Vô Địch lòng tin mười phần vỗ vỗ ngực.
Thượng Thước suy nghĩ một chút nói, “Có phải Đoan Mộc công tử tới đòi lại bộ bạch ngọc kỳ cụ rồi không?”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, “A Thượng, ngươi nghĩ ta sẽ vì một bộ bạch ngọc kỳ cụ mà vu hãm cho Đoan Mộc Hồi Xuân sao?”
Thượng Thước không có chính diện trả lời.
“A Thượng, ngươi thật không hiểu ta rồi.” Kỷ Vô Địch rất thương tâm, “Nếu như ta là vì bộ bạch ngọc kỳ cụ, vậy chỉ cần sống chết không trả lại là được rồi, hà tất phải lãng phí nước bọt vu hãm hắn như thế?”
“Vậy môn chủ vì sao lại lãng phí nước bọt như thế?” Thượng Thước hỏi.
“. . . . . . Buồn chán a.”
Có thể là sợ bọn họ buồn chán quá, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bang bang bang như thứ gì đó vỡ, chỉ chốc lát sau liền có người hô lớn “Thích khách” .
Lần này tiếng bước chân xông ra rất nhanh.
Lúc đi ra đại khái là chen chúc nhau dữ lắm, Kỷ Vô Địch hầu như có thể nghe thấy tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt của ván gỗ.
Kỷ Vô Địch nói: “Mọi người phản ứng thật nhanh a.”
Thượng Thước cười khổ nói: “Giờ này phút này, ai ai cũng cảm thấy bất an, phản ứng đương nhiên nhanh. Nếu không phải sợ Lam Diễm Minh đã ở ngoài nhà trọ sắp đặt nhiều bẫy rập hơn, chúng ta đã ly khai từ lâu.”
Chung Vũ thấy bọn họ đều bất động, hỏi: “Chúng ta không ra ngoài?”
Kỷ Vô Địch nói: “Thông thường ngư ông đều chờ trai cò chết hết rồi mới đi thu hoạch.”
Véo!
Một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Chung Vũ tiện tay nắm một cái, bắt lấy đuôi mũi tên.
Thượng Thước nói: “Tựa hồ, chúng ta là cò, không phải ngư ông.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch nói: “Lần sau xuất môn nhất định phải nhớ kỹ mang nón mặc áo tơi, vác cần câu cá!” Để xem như thế còn ai nhận sai nữa không.
Trở ra cửa, phát hiện Viên Ngạo Sách đang đi tới.
“A Sách, ngươi tới đón ta sao?” Kỷ Vô Địch hài lòng nhào qua.
Thân ảnh Viên Ngạo Sách chợt lóe, xách ở sau cổ y nói: “Nhà trọ rất tối, nến trong tất cả các gian phòng đều bị đánh tắt.”
Phảng phất như xác minh lời hắn nói, ngọn nến cuối cùng trong phòng Thượng Thước trong cũng bị bóng một mũi tên dập tắt.
Cửa sổ ở hành lang hai bên chẳng biết đã bị người dùng ván gỗ chặn từ thuở nào, ánh trăng không chiếu vào được, bốn phía tối om một mảnh. Lúc này bất kể là đi xốc lên mấy tấm ván đó hay trở về gian phòng có nến kia cũng đều rất nguy hiểm.
“A Sách, ngươi nên nói sớm một chút.” Kỷ Vô Địch lén lút nắm tay áo hắn.
Viên Ngạo Sách buông cổ áo trong tay ra, mặc y lôi kéo. Bởi vì động tác nhấc cổ áo từ sau thế này rất mệt.
Thượng Thước nói: “E rằng lần này Lam Diễm Minh chuẩn bị úng trung tróc miết [2] rồi.”
Viên Ngạo Sách cảm thấy trong bóng tối Kỷ Vô Địch đang lôi kéo tay áo hắn hướng về phía trước.
“Môn chủ, ngươi đi đâu?” Thượng Thước tuy rằng nghe không ra được tiếng bước chân của Viên Ngạo Sách, thế nhưng tiếng bước chân của Kỷ Vô Địch thì rất dễ nhận ra.
Kỷ Vô Địch không nói lời nào, chỉ lôi kéo tay áo Viên Ngạo Sách.
Thượng Thước và Chung Vũ chậm rãi hướng về phía bọn họ mà lần mò qua.
Viên Ngạo Sách cảm thấy tay áo bị giật càng lúc càng gấp, rốt cục thở dài, đem y ôm ngang lấy, trước khi Thượng Thước và Chung Vũ tới bên người, dựa theo ký ức trước đây đối với nhà trọ, hai ba bước chuyển xuống dưới lầu.
Dưới lầu lúc này chính là tinh phong huyết vũ, đánh nhau đánh đến túi bụi.
Viên Ngạo Sách ôm Kỷ Vô Địch đi tới dưới cầu thang.
“Vì sao tách ra khỏi Thượng Thước và Chung Vũ?” Thanh âm của hắn vốn trong trẻo lại thanh lãnh, lúc này nghe càng như gió mát đêm thu, trong một mảnh kêu gào ầm ĩ đặc biệt rõ ràng.
“Bởi vì. . . . . .” Kỷ Vô Địch ghé vào bên tai hắn nói, “Ta muốn ở riêng một mình với A Sách.”
Phanh.
Mông Kỷ Vô Địch rơi xuống đất.
Đột nhiên hỏa quang chợt lóe.
Là ai đó lấy ra hỏa chiết tử [3], thế nhưng rất nhanh bị người dùng chưởng phong dập tắt.
Chỉ trong một lúc điện quang hỏa thạch [4] đó, Viên Ngạo Sách đã thấy rõ được tình thế trong đại đường.
Ngoại trừ bọn họ và Thượng Thước, Chung Vũ ra mọi người hầu như đều ở chỗ này, hơn nữa chiến trường một mảnh hỗn loạn. Nếu như hắn không nhìn lầm thì, đối thủ của Tôn Ngọc Lương là Trình Trừng Thành và Hoa Hoài Tú. Đối thủ của Đoan Mộc Hồi Xuân là đám đệ tử thiếu lâm, đối thủ của Phiền Tế Cảnh thì thật ra chính là. . . . . .
“Làm sao vậy?” Kỷ Vô Địch xoa xoa cái mông đứng lên.
“Lăng Vân không ở đây.”
“. . . . . . Không nghĩ tới đường đường là chưởng môn phái Vũ Đương lúc thời khắc mấu chốt lại bỏ trốn mất.”
Viên Ngạo Sách nói: “Nếu bỏ trốn thì được rồi. Chỉ sợ là hắn đi bỏ mạng thôi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân thắng.”
“Cái gì?”
“Hiệp thứ nhất của Đoan Mộc Hồi Xuân và Lăng Vân đạo trưởng a.”
“. . . . . .” Hắn vì sao lúc nào cũng học mãi không thông minh cứ muốn đi lý giải suy nghĩ trong đầu Kỷ Vô Địch chứ?
Viên Ngạo Sách yên lặng nhấc y lên, chọn một hướng khác mà đi.
“A Sách.” Kỷ Vô Địch trở tay chăm chú nắm lấy hắn, “Ngươi muốn dẫn ta bỏ trốn hả?”
“Muốn bị diệt khẩu không?”
“Đi cùng với diệt khẩu là đã biết một bí mật nào đó. . . . . .” Kỷ Vô Địch nói, “Lẽ nào A Sách muốn dẫn ta bỏ trốn là một bí mật? Lẽ nào đây là sự thật?”
Âm thanh Viên Ngạo Sách trong bóng đêm âm trầm trầm, “Nếu như ngại một kẻ quá ồn ào, muốn hắn câm miệng, cũng có thể diệt khẩu.”
“Mấy chuyện này, thông thường dùng miệng để chặn miệng tương đối tốt hơn?” Kỷ Vô Địch trong ngượng ngùng, mang theo nồng đậm chờ mong. Trong chờ mong, lại mang theo chút vui thích nho nhỏ.
Viên Ngạo Sách đem miệng ngậm chặt thật chặt.
“Được rồi, A Sách, chúng ta giờ đi đâu?”
“Không biết.” Viên Ngạo Sách hạ giọng, “Nhấc chân.”
Kỷ Vô Địch nghe lời nhấc chân lên, nhưng đầu ngón chân vẫn đá trúng vào thứ gì đó như là bậc cửa.
“Nếu ta đoán không nhầm, nơi này hẳn là thông phô.” Viên Ngạo Sách nói, “Trù phòng và đại môn đều bị ván cửa chặn, chỉ ở đây không có ván gỗ.”
“Vậy chứng minh cái gì?”
“Chứng minh là. . . . . . một, có người tới đây trước một bước. Hai, có người muốn dẫn ai đó đi đường này. Bất kể là loại nào, ta đều cảm thấy rất hứng thú.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy là nói, chúng ta hiện tại rất có khả năng đang bước vào trong bẫy, hơn nữa bên cạnh còn có kẻ đang nhìn trộm?”
“Ngươi sợ?” Viên Ngạo Sách chế giễu nói.
Kỷ Vô Địch phiền muộn lầm bầm, “Rõ ràng là thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ, ai.”
“. . . . . .”
Kỷ Vô Địch hướng bốn phía nhìn quanh một chút, bất quá vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy. Lam Diễm Minh suy nghĩ chu đáo, ngay cả ở đây cũng lấp bằng mấy tấm ván gỗ. “Vậy rốt cuộc là có người hay không?”
“Không có.” Viên Ngạo Sách nói, “Chí ít, trong vòng năm trượng quanh ta, không có ai.”
**********************
[1] Đồng hành tương kị: những người giống nhau/cùng làm chung một nghề thì vừa giúp nhau lại vừa ghét nhau
[2] úng trung tróc miết: bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát
[3] hỏa chiết tử: thứ người xưa dùng để đánh lửa, hình như là một ống bên trong có bỏ than hồng thì phải =”=
[4] điện quang hỏa thạch: ánh điện và ánh lửa từ đá lửa – ý nói rất nhanh
Danh sách chương