Mặc dù bị điểm huyệt đạo, Viên Ngạo Sách vẫn có thể cảm giác được vải vóc trên người mình đang giảm bớt từng chút một.
Kỷ Vô Địch thật sự muốn đem hắn lột đến sạch sẽ.
“Kỷ Vô Địch, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức ngừng tay. Ta coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.” Viên Ngạo Sách cảm thấy được dục vọng bản thân bởi vì cơ thể đối phương lơ đãng chạm qua mà dần dần thức tỉnh.
Kỷ Vô Địch ngừng tay, mở lớn hai mắt, “A Sách, chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sao có thể xem như là chuyện gì cũng chưa tính phát sinh qua được?”
Ánh mắt Viên Ngạo Sách nhìn y chậm rãi nóng rực lên, phảng phất như liệt diễm hừng hực thiêu đốt, muốn đem cả người y nuốt trọn xuống.
Kỷ Vô Địch kinh ngạc kêu lên: “A Sách, nó, nó dựng thẳng lên kìa.”
“. . .” Viên Ngạo Sách nhíu mắt một cái, đột nhiên ngồi dậy, đặt tay lên bờ vai y, một cái đem y áp đảo dưới thân.
Kỷ Vô Địch ngạc nhiên nói: “A Sách, ngươi cử động được rồi?”
“Hanh. Chỉ là huyệt đạo, ngươi cho có thể vây khốn ta được bao lâu?”
“Ta còn cho có thể vây khốn được nguyên một đêm.” Kỷ Vô Địch thất vọng bĩu môi.
“Cả đêm?” Viên Ngạo Sách khóe miệng giương lên, “Tốt, đây là tự ngươi yêu cầu đó.”
Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút, trên mặt lần nữa nở rộ ánh sáng, “A Sách, ý ngươi là nói. . .”
Viên Ngạo Sách tà cười nói: “Chỉ thoát y phục của ta thôi sao đủ?” Ngón tay hắn như thoi, rất nhanh đã đem chướng ngại vật trên người Kỷ Vô Địch dẹp không còn một mảnh.
Kỷ Vô Địch khẩn trương mà nuốt khẩu nước bọt, vẻ mặt bi tráng nói: “A Sách, đến đây đi.”
Ngón tay Viên Ngạo Sách ở trên người y chậm rãi trượt xuống dưới, qua hai điểm trước ngực thì, còn đặc biệt dừng một chút, khiến cho thân thể y một trận run lên, nhịn không được làm nũng nói: “A Sách. . .”
Viên Ngạo Sách phúc hạ nhất thời giống như lửa đốt, một tay giữ lấy bên kia của Kỷ Vô Địch, thân thể nhẹ nhàng phủ xuống.
Kỷ Vô Địch khẩn cấp ngẩng đầu lên, ở trên môi hắn khẽ chạm một chút, thấp giọng ôm oán nói: “A Sách, ngươi cũng chưa từng chủ động hôn ta.”
Viên Ngạo Sách chân mày nhíu lại, cúi đầu, hung hăng hôn lên hai phiến môi vẫn thường lải nhải khiến hắn phải đau đầu.
Thân thể Kỷ Vô Địch hơi hướng phía trước nhướng lên, nghênh hợp với đòi hỏi của hắn.
Tóc đen hỗn cùng một chỗ, hai bên khó phân.
Viên Ngạo Sách một tay chống chính mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Kỷ Vô Địch.
Đôi môi triền miên chậm rãi xa nhau, chỉ bạc như tóc đen, vẫn ở giữa hai người quấn quýt dây dưa.
Kỷ Vô Địch cảm thấy sóng nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn, khiến y khô nóng không ngớt, kìm lòng không được phát sinh tiếng rên rỉ.
“Ân. . . A Sách. . .”
Ánh sáng trong mắt Viên Ngạo Sách lại càng sâu hơn, đột nhiên thấp giọng nguyền rủa: “Chết tiệt, sớm biết vậy trước kia đã đi thanh lâu một chuyến.”
Kỷ Vô Địch hai tay ôm lưng hắn, thân thể liều mạng dán chặt vào người hắn, “A Sách, không sao, ngươi không biết, ta chỉ cho ngươi. Ta có học qua rồi.”
. . .
Nam nhân kị nhất là ở những lúc thế này nói không biết cùng không được!
Viên Ngạo Sách nheo mắt lại, “Ngươi nói ai không biết?”
Kỷ Vô Địch vô tội dẩu môi chờ.
“Hanh.” Tay Viên Ngạo Sách chuyển qua ngực y, nặng nề nhéo một cái, “Ta không biết?” Thiêu đốt trong mắt hắn không chỉ là dục hỏa, mà còn có ngọn lửa chiến đấu bất phục.
Kỷ Vô Địch ôm cổ hắn, khiến đầu hắn thấp xuống, sau đó liếm liếm hầu kết hắn, nịnh nọt nói: “A Sách lợi hại nhất, cái gì cũng biết hết, ta nghe A Sách.”
“Hanh.” Viên Ngạo Sách ngăn trán y lại, khẽ cắn một cái lên môi dưới của y, sau đó ngẩng đầu nhìn, trong mắt lóe ra quang mang ‘coi như ngươi thức thời’.
“Như vậy, A Sách, ta nên làm gì?” Tay y chậm rãi trợt đến dục vọng ở tiểu phúc mình.
Viên Ngạo Sách trong họng truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp, bắt lấy tay y, thô ách nói: “Đem chân mở ra.”
“A?” Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút nói, “Mở chừng nào?”
“. . . Càng lớn càng tốt.” Hắn nhớ kỹ, lúc thấy qua hai người đang làm chuyện này thì, nữ phương là mở lớn chân kẹp lấy thắt lưng đối phương. Viên Ngạo Sách âm thầm hối hận trước kia đã chạy đi quá nhanh, sớm biết thế đã xem nhiều thêm một hồi rồi.
Kỷ Vô Địch trầm mặc một chút, chậm rãi đẩy hắn ra, đứng lên.
“Ngươi làm cái gì?” thanh âm Viên Ngạo Sách mang theo tức giận cùng ẩn nhẫn. Sẽ không phải châm lửa xong bỏ chạy đấy chứ? Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi không phải nói đem chân mở ra?”
Viên Ngạo Sách thiêu mi. Đem chân mở ra còn phải đứng lên?
“Ngươi chờ một chút.” Kỷ Vô Địch chà xát hai tay, hít một hơi thật sâu, hai chân chậm rãi mở ra ——
Giang thẳng chân!
Ngọn nến trên bàn đã đốt đến gần hết, ánh nến càng ngày càng yếu ớt.
Ánh mắt của Viên Ngạo Sách cũng giống như ánh nến, quỷ dị khó dò.
“Là A Sách nói càng lớn càng tốt mà.” Kỷ Vô Địch rất ủy khuất.
“. . .” Viên Ngạo Sách không tiếng động đứng lên, thân thủ đem Kỷ Vô Địch kéo lại.
Kỷ Vô Địch mờ mịt nhìn hắn, “A Sách thích đứng?” Tuy lần đầu tiên mà đã dùng tư thế này thì độ khó hơi cao, bất quá vì A Sách, y có thể thử xem.
Viên Ngạo Sách mỉm cười, đột nhiên đem y ôm lấy, đẩy ngã, sau đó cả người cũng nhào tới.
“A Sách, ngươi. . .”
“Câm miệng.” Viên Ngạo Sách cúi đầu, tự mình hoàn thành đại nghiệp. Hắn quyết định rồi, dù là lần đầu tiên, nhưng hắn tin tưởng lấy trí tuệ của mình nhất định có thể đối phó được. Tuyệt đối so với Kỷ Vô Địch tốt hơn.
“Ân, nga, A, A Sách.” Kỷ Vô Địch e thẹn mở miệng.
Viên Ngạo Sách không để ý tới y, tiếp tục miệt mài tìm kiếm. Chỉ là. . . Vì sao phía sau y lại chật như thế? Ngay cả ngón tay đi vào cũng trắc trở, vậy lát nữa hắn làm sao đi vào. Chết tiệt. Hắn sắp nhịn không được nữa rồi.
Kỷ Vô Địch trán đã toát ra mấy giọt mồ hôi nhỏ, “A, A, A Sách!”
Viên Ngạo Sách rốt cục dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn y.
Kỷ Vô Địch từ dưới gối lấy ra một cái chai nhỏ, “Hình như ngươi phải dùng cái này?”
Viên Ngạo Sách bán tín bán nghi rút tay ra, nhận lấy bình nhỏ mở ra, một mùi hương kì dị xông vào mũi. “Xuân dược?” Hắn cảm thấy rối loạn dưới phúc hạ càng rõ ràng hơn.
Khuôn mặt Kỷ Vô Địch chậm rãi hồng lên, nói: “Dùng để xoa.”
“Ngươi sao lại có thứ này?” Viên Ngạo Sách đem thứ bên trong đổ ra bàn tay, tiếp tục đại nghiệp lúc nãy.
“Nga, cái này, ách, là Thúy, Thúy Hoa đưa cho ta, nàng nói. . . A!” Kỷ Vô Địch đột nhiên kêu lên một tiếng.
Viên Ngạo Sách thấy mặt y chớp mắt hiện lên vẻ mê túy, mắt lại càng sâu hơn, thấp giọng nói: “Chuẩn bị được rồi?”
“Ân.” Mắt Kỷ Vô Địch bị che bởi một tầng sương mù mỏng manh. Y chờ ngày này chờ đã thật lâu.
Viên Ngạo Sách ôm lấy hông y, sau đó tự mình chậm rãi tiến vào.
. . .
“A!” Tiếng kêu to thống khổ.
“. . . Câm miệng!” Đồng dạng tiếng rống giận thống khổ.
Bên ngoài phòng.
Thượng Thước chăm chú cầm lấy tay Chung Vũ, cảm khái nói: “Ai, môn chủ a môn chủ, không biết hắn sao rồi. . .”
Chung Vũ thử đem tay rút về mấy lần đều không có kết quả xong, hờ hững nói: “Đây là môn chủ tự mình lựa chọn.”
“Thế nhưng. . .” Thượng Thước nhìn ván cửa đóng chặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Trải qua nhiều ngày như vậy, tình cảm giữa Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch hắn thấy được rất rõ ràng, cũng rất minh bạch bất kể mình không muốn cỡ nào, môn chủ nhà mình vẫn quyết định là đoạn tụ rồi. Nhưng hiểu rõ là một chuyện, mắt thấy chuyện xảy ra lại là chuyện khác, hắn nhịn không được nói: “Hay là chúng ta vào xem đi.”
“Ngươi có thể ngăn được kiếm của Viên Ngạo Sách?”
“Hắn giờ không có kiếm?”
“Chỉ?”
“. . . Không thể.”
Chung Vũ cắn răng đem tay ngạnh sinh sinh rút ra khỏi bàn tay hắn xong, ở trước cửa bĩu môi nhìn, “Ngươi đi đi.”
“. . .” Thượng Thước nhìn hắn liếc mắt, “Hắn cũng là môn chủ của ngươi.”
Chung Vũ nói: “Cho nên ta tôn trọng hắn.”
Ngươi rõ ràng là sợ bị Viên Ngạo Sách đánh. Thượng Thước ở trong ngực móc ra cây quạt, tức giận quạt quạt.
Môn kẹt một tiếng mở.
Lăng Vân đạo trưởng từ trong đi ra.
Để tiết kiệm, hắn vẫn cùng Từ Ân phương trượng ở một gian.
Trên mặt Thượng Thước và Chung Vũ đồng thời lộ ra biểu tình quái dị, lại ngay lúc Lăng Vân đạo trưởng ngẩng đầu, đem biểu tình thu thập rất sạch sẽ.
“Hai vị Đường chủ.” Lăng Vân đạo trưởng thi lễ.
“Đạo trưởng.” Bọn họ vội vã hoàn lễ.
Thượng Thước nhớ tới quan hệ của hắn và Từ Ân phương trượng, trên mặt nhất thời có chút không được tự nhiên. Nếu không phải có bọn họ là tiền bối làm tấm gương, nói không chừng môn chủ sẽ không ở trên con đường không lối về này đi xa đến như vậy, nghĩa vô phản cố như thế.
“Vạn vật thế gian đều có nhân có quả, có đến có đi. Có những chuyện chúng ta không cách nào hiểu được, nhưng không có nghĩa là không hề tồn tại, vị tất phải kỳ bất chính xác. Hoặc là chúng ta mục nhãn phàm thai, nhìn được nghĩ được nhưng không thể có được.” Lăng Vân đạo trưởng cũng không biết suy nghĩ lúc này của Thượng Thước, mỉm cười vuốt râu nói, “Vạn vật theo tự nhiên mà sinh, theo tự nhiên mà diệt. Sinh có kỳ căn, diệt có kỳ lý. Vạn vật như vậy, người sao không thế? Thuận theo tự nhiên, tự có hậu phúc.”
Hắn cười híp mắt nói xong, ấp lễ trở về phòng.
Chung Vũ nhìn thân ảnh hắn tiêu thất phía sau cửa, nhíu mày nói: “Hắn tới làm gì thế?”
Thượng Thước nói: “Khiến chúng ta nhận ra một chuyện, chớ xen vào việc của người khác.”
Chung Vũ trầm mặc một chút nói: “Ngươi đã thông suốt rồi sao?”
Thượng Thước thở dài, “Nghĩ đến Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, ta sao có thể không thông suốt. Chung quy so với chuyện sau này võ lâm có thêm một đôi Vô Địch đạo trưởng cùng Ngạo Sách đại sư thì vẫn tốt hơn chứ?”
Chung Vũ: “. . .”
Tiếng thống khổ rên rỉ nức nở ở trong phòng giằng co thật lâu.
Chờ đên khi Chung Vũ Thượng Thước cả hai đều ngồi dưới đất ngủ ngon lành.
Ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Trình Trừng Thành và Hoa Hoài Tú đang cầm áo choàng muốn đắp lên người họ.
Thượng Thước cùng với Chung Vũ vội vã đứng lên nói lời cảm tạ.
Thượng Thước nhìn thấy hai vòng đen không rõ dưới mắt hai người, cười khan nói: “Tối hôm qua, môn chủ nhà ta quấy rầy rồi.”
Không nói còn tốt, vừa nói xong vẻ mặt Hoa Hoài Tú nhất thời đã đen như đáy nồi.
Trình Trừng Thành vội ho một tiếng nói: “Đâu có đâu có.”
Chung Vũ nhìn cửa phòng, “Sao lại an tĩnh như thế?”
Hoa Hoài Tú cười lạnh nói: “Có thể là thể lực chống đỡ hết nổi, cùng nhau ngất đi rồi chứ gì?”
Thượng Thước và Chung Vũ nhìn chăm chú liếc mắt, tiến lên gõ cửa.
Cửa lên tiếng mà mở, dĩ nhiên không khóa.
“Môn chủ. . .” Thượng Thước khẽ gọi một tiếng, dừng một chút, lại cắn răng nói, “Viên tiên sinh?”
Bên trong như trước một mảnh lặng im.
. . .
Này đích thực không giống tác phong của Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách.
Thượng Thước cùng với Chung Vũ lập tức xông vào trong.
Bên trong phòng một mảnh hỗn độn, bàn ngã trái ngã phải, giường chiếu càng mất trật tự hơn. Tuy cửa sổ mở lớn, nhưng bốn người vẫn là ngửi thấy được một mùi dâm mỹ như có như không.
Thượng Thước mặt đỏ đến tận mang tai, làm bộ cúi đầu tìm kiếm đầu mối, ngây ngốc không dám nhìn thần sắc Trình Trừng Thành và Hoa Hoài Tú, trong lòng thầm tự trách mình vừa rồi lẽ ra không nên để hai người bọn họ theo vào.
Trình Trừng Thành cùng với Hoa Hoài Tú dù sao cũng là thanh niên, da mặt cũng rất mỏng, trong lòng lúng túng ảo não so với Thượng Thước không ít hơn.
Duy nhất không chịu ảnh hưởng chính là Chung Vũ, hắn từ trên bàn cầm lấy một tờ giấy, mắt nhìn qua xong thì đưa cho Thượng Thước, “Thư môn chủ lưu lại.”
Thượng Thước tiếp nhận vừa nhìn, mặt trên chỉ có bốn chữ ——
Bỏ trốn, đừng tìm.
Kỷ Vô Địch thật sự muốn đem hắn lột đến sạch sẽ.
“Kỷ Vô Địch, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức ngừng tay. Ta coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.” Viên Ngạo Sách cảm thấy được dục vọng bản thân bởi vì cơ thể đối phương lơ đãng chạm qua mà dần dần thức tỉnh.
Kỷ Vô Địch ngừng tay, mở lớn hai mắt, “A Sách, chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sao có thể xem như là chuyện gì cũng chưa tính phát sinh qua được?”
Ánh mắt Viên Ngạo Sách nhìn y chậm rãi nóng rực lên, phảng phất như liệt diễm hừng hực thiêu đốt, muốn đem cả người y nuốt trọn xuống.
Kỷ Vô Địch kinh ngạc kêu lên: “A Sách, nó, nó dựng thẳng lên kìa.”
“. . .” Viên Ngạo Sách nhíu mắt một cái, đột nhiên ngồi dậy, đặt tay lên bờ vai y, một cái đem y áp đảo dưới thân.
Kỷ Vô Địch ngạc nhiên nói: “A Sách, ngươi cử động được rồi?”
“Hanh. Chỉ là huyệt đạo, ngươi cho có thể vây khốn ta được bao lâu?”
“Ta còn cho có thể vây khốn được nguyên một đêm.” Kỷ Vô Địch thất vọng bĩu môi.
“Cả đêm?” Viên Ngạo Sách khóe miệng giương lên, “Tốt, đây là tự ngươi yêu cầu đó.”
Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút, trên mặt lần nữa nở rộ ánh sáng, “A Sách, ý ngươi là nói. . .”
Viên Ngạo Sách tà cười nói: “Chỉ thoát y phục của ta thôi sao đủ?” Ngón tay hắn như thoi, rất nhanh đã đem chướng ngại vật trên người Kỷ Vô Địch dẹp không còn một mảnh.
Kỷ Vô Địch khẩn trương mà nuốt khẩu nước bọt, vẻ mặt bi tráng nói: “A Sách, đến đây đi.”
Ngón tay Viên Ngạo Sách ở trên người y chậm rãi trượt xuống dưới, qua hai điểm trước ngực thì, còn đặc biệt dừng một chút, khiến cho thân thể y một trận run lên, nhịn không được làm nũng nói: “A Sách. . .”
Viên Ngạo Sách phúc hạ nhất thời giống như lửa đốt, một tay giữ lấy bên kia của Kỷ Vô Địch, thân thể nhẹ nhàng phủ xuống.
Kỷ Vô Địch khẩn cấp ngẩng đầu lên, ở trên môi hắn khẽ chạm một chút, thấp giọng ôm oán nói: “A Sách, ngươi cũng chưa từng chủ động hôn ta.”
Viên Ngạo Sách chân mày nhíu lại, cúi đầu, hung hăng hôn lên hai phiến môi vẫn thường lải nhải khiến hắn phải đau đầu.
Thân thể Kỷ Vô Địch hơi hướng phía trước nhướng lên, nghênh hợp với đòi hỏi của hắn.
Tóc đen hỗn cùng một chỗ, hai bên khó phân.
Viên Ngạo Sách một tay chống chính mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Kỷ Vô Địch.
Đôi môi triền miên chậm rãi xa nhau, chỉ bạc như tóc đen, vẫn ở giữa hai người quấn quýt dây dưa.
Kỷ Vô Địch cảm thấy sóng nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn, khiến y khô nóng không ngớt, kìm lòng không được phát sinh tiếng rên rỉ.
“Ân. . . A Sách. . .”
Ánh sáng trong mắt Viên Ngạo Sách lại càng sâu hơn, đột nhiên thấp giọng nguyền rủa: “Chết tiệt, sớm biết vậy trước kia đã đi thanh lâu một chuyến.”
Kỷ Vô Địch hai tay ôm lưng hắn, thân thể liều mạng dán chặt vào người hắn, “A Sách, không sao, ngươi không biết, ta chỉ cho ngươi. Ta có học qua rồi.”
. . .
Nam nhân kị nhất là ở những lúc thế này nói không biết cùng không được!
Viên Ngạo Sách nheo mắt lại, “Ngươi nói ai không biết?”
Kỷ Vô Địch vô tội dẩu môi chờ.
“Hanh.” Tay Viên Ngạo Sách chuyển qua ngực y, nặng nề nhéo một cái, “Ta không biết?” Thiêu đốt trong mắt hắn không chỉ là dục hỏa, mà còn có ngọn lửa chiến đấu bất phục.
Kỷ Vô Địch ôm cổ hắn, khiến đầu hắn thấp xuống, sau đó liếm liếm hầu kết hắn, nịnh nọt nói: “A Sách lợi hại nhất, cái gì cũng biết hết, ta nghe A Sách.”
“Hanh.” Viên Ngạo Sách ngăn trán y lại, khẽ cắn một cái lên môi dưới của y, sau đó ngẩng đầu nhìn, trong mắt lóe ra quang mang ‘coi như ngươi thức thời’.
“Như vậy, A Sách, ta nên làm gì?” Tay y chậm rãi trợt đến dục vọng ở tiểu phúc mình.
Viên Ngạo Sách trong họng truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp, bắt lấy tay y, thô ách nói: “Đem chân mở ra.”
“A?” Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút nói, “Mở chừng nào?”
“. . . Càng lớn càng tốt.” Hắn nhớ kỹ, lúc thấy qua hai người đang làm chuyện này thì, nữ phương là mở lớn chân kẹp lấy thắt lưng đối phương. Viên Ngạo Sách âm thầm hối hận trước kia đã chạy đi quá nhanh, sớm biết thế đã xem nhiều thêm một hồi rồi.
Kỷ Vô Địch trầm mặc một chút, chậm rãi đẩy hắn ra, đứng lên.
“Ngươi làm cái gì?” thanh âm Viên Ngạo Sách mang theo tức giận cùng ẩn nhẫn. Sẽ không phải châm lửa xong bỏ chạy đấy chứ? Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi không phải nói đem chân mở ra?”
Viên Ngạo Sách thiêu mi. Đem chân mở ra còn phải đứng lên?
“Ngươi chờ một chút.” Kỷ Vô Địch chà xát hai tay, hít một hơi thật sâu, hai chân chậm rãi mở ra ——
Giang thẳng chân!
Ngọn nến trên bàn đã đốt đến gần hết, ánh nến càng ngày càng yếu ớt.
Ánh mắt của Viên Ngạo Sách cũng giống như ánh nến, quỷ dị khó dò.
“Là A Sách nói càng lớn càng tốt mà.” Kỷ Vô Địch rất ủy khuất.
“. . .” Viên Ngạo Sách không tiếng động đứng lên, thân thủ đem Kỷ Vô Địch kéo lại.
Kỷ Vô Địch mờ mịt nhìn hắn, “A Sách thích đứng?” Tuy lần đầu tiên mà đã dùng tư thế này thì độ khó hơi cao, bất quá vì A Sách, y có thể thử xem.
Viên Ngạo Sách mỉm cười, đột nhiên đem y ôm lấy, đẩy ngã, sau đó cả người cũng nhào tới.
“A Sách, ngươi. . .”
“Câm miệng.” Viên Ngạo Sách cúi đầu, tự mình hoàn thành đại nghiệp. Hắn quyết định rồi, dù là lần đầu tiên, nhưng hắn tin tưởng lấy trí tuệ của mình nhất định có thể đối phó được. Tuyệt đối so với Kỷ Vô Địch tốt hơn.
“Ân, nga, A, A Sách.” Kỷ Vô Địch e thẹn mở miệng.
Viên Ngạo Sách không để ý tới y, tiếp tục miệt mài tìm kiếm. Chỉ là. . . Vì sao phía sau y lại chật như thế? Ngay cả ngón tay đi vào cũng trắc trở, vậy lát nữa hắn làm sao đi vào. Chết tiệt. Hắn sắp nhịn không được nữa rồi.
Kỷ Vô Địch trán đã toát ra mấy giọt mồ hôi nhỏ, “A, A, A Sách!”
Viên Ngạo Sách rốt cục dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn y.
Kỷ Vô Địch từ dưới gối lấy ra một cái chai nhỏ, “Hình như ngươi phải dùng cái này?”
Viên Ngạo Sách bán tín bán nghi rút tay ra, nhận lấy bình nhỏ mở ra, một mùi hương kì dị xông vào mũi. “Xuân dược?” Hắn cảm thấy rối loạn dưới phúc hạ càng rõ ràng hơn.
Khuôn mặt Kỷ Vô Địch chậm rãi hồng lên, nói: “Dùng để xoa.”
“Ngươi sao lại có thứ này?” Viên Ngạo Sách đem thứ bên trong đổ ra bàn tay, tiếp tục đại nghiệp lúc nãy.
“Nga, cái này, ách, là Thúy, Thúy Hoa đưa cho ta, nàng nói. . . A!” Kỷ Vô Địch đột nhiên kêu lên một tiếng.
Viên Ngạo Sách thấy mặt y chớp mắt hiện lên vẻ mê túy, mắt lại càng sâu hơn, thấp giọng nói: “Chuẩn bị được rồi?”
“Ân.” Mắt Kỷ Vô Địch bị che bởi một tầng sương mù mỏng manh. Y chờ ngày này chờ đã thật lâu.
Viên Ngạo Sách ôm lấy hông y, sau đó tự mình chậm rãi tiến vào.
. . .
“A!” Tiếng kêu to thống khổ.
“. . . Câm miệng!” Đồng dạng tiếng rống giận thống khổ.
Bên ngoài phòng.
Thượng Thước chăm chú cầm lấy tay Chung Vũ, cảm khái nói: “Ai, môn chủ a môn chủ, không biết hắn sao rồi. . .”
Chung Vũ thử đem tay rút về mấy lần đều không có kết quả xong, hờ hững nói: “Đây là môn chủ tự mình lựa chọn.”
“Thế nhưng. . .” Thượng Thước nhìn ván cửa đóng chặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Trải qua nhiều ngày như vậy, tình cảm giữa Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch hắn thấy được rất rõ ràng, cũng rất minh bạch bất kể mình không muốn cỡ nào, môn chủ nhà mình vẫn quyết định là đoạn tụ rồi. Nhưng hiểu rõ là một chuyện, mắt thấy chuyện xảy ra lại là chuyện khác, hắn nhịn không được nói: “Hay là chúng ta vào xem đi.”
“Ngươi có thể ngăn được kiếm của Viên Ngạo Sách?”
“Hắn giờ không có kiếm?”
“Chỉ?”
“. . . Không thể.”
Chung Vũ cắn răng đem tay ngạnh sinh sinh rút ra khỏi bàn tay hắn xong, ở trước cửa bĩu môi nhìn, “Ngươi đi đi.”
“. . .” Thượng Thước nhìn hắn liếc mắt, “Hắn cũng là môn chủ của ngươi.”
Chung Vũ nói: “Cho nên ta tôn trọng hắn.”
Ngươi rõ ràng là sợ bị Viên Ngạo Sách đánh. Thượng Thước ở trong ngực móc ra cây quạt, tức giận quạt quạt.
Môn kẹt một tiếng mở.
Lăng Vân đạo trưởng từ trong đi ra.
Để tiết kiệm, hắn vẫn cùng Từ Ân phương trượng ở một gian.
Trên mặt Thượng Thước và Chung Vũ đồng thời lộ ra biểu tình quái dị, lại ngay lúc Lăng Vân đạo trưởng ngẩng đầu, đem biểu tình thu thập rất sạch sẽ.
“Hai vị Đường chủ.” Lăng Vân đạo trưởng thi lễ.
“Đạo trưởng.” Bọn họ vội vã hoàn lễ.
Thượng Thước nhớ tới quan hệ của hắn và Từ Ân phương trượng, trên mặt nhất thời có chút không được tự nhiên. Nếu không phải có bọn họ là tiền bối làm tấm gương, nói không chừng môn chủ sẽ không ở trên con đường không lối về này đi xa đến như vậy, nghĩa vô phản cố như thế.
“Vạn vật thế gian đều có nhân có quả, có đến có đi. Có những chuyện chúng ta không cách nào hiểu được, nhưng không có nghĩa là không hề tồn tại, vị tất phải kỳ bất chính xác. Hoặc là chúng ta mục nhãn phàm thai, nhìn được nghĩ được nhưng không thể có được.” Lăng Vân đạo trưởng cũng không biết suy nghĩ lúc này của Thượng Thước, mỉm cười vuốt râu nói, “Vạn vật theo tự nhiên mà sinh, theo tự nhiên mà diệt. Sinh có kỳ căn, diệt có kỳ lý. Vạn vật như vậy, người sao không thế? Thuận theo tự nhiên, tự có hậu phúc.”
Hắn cười híp mắt nói xong, ấp lễ trở về phòng.
Chung Vũ nhìn thân ảnh hắn tiêu thất phía sau cửa, nhíu mày nói: “Hắn tới làm gì thế?”
Thượng Thước nói: “Khiến chúng ta nhận ra một chuyện, chớ xen vào việc của người khác.”
Chung Vũ trầm mặc một chút nói: “Ngươi đã thông suốt rồi sao?”
Thượng Thước thở dài, “Nghĩ đến Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, ta sao có thể không thông suốt. Chung quy so với chuyện sau này võ lâm có thêm một đôi Vô Địch đạo trưởng cùng Ngạo Sách đại sư thì vẫn tốt hơn chứ?”
Chung Vũ: “. . .”
Tiếng thống khổ rên rỉ nức nở ở trong phòng giằng co thật lâu.
Chờ đên khi Chung Vũ Thượng Thước cả hai đều ngồi dưới đất ngủ ngon lành.
Ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Trình Trừng Thành và Hoa Hoài Tú đang cầm áo choàng muốn đắp lên người họ.
Thượng Thước cùng với Chung Vũ vội vã đứng lên nói lời cảm tạ.
Thượng Thước nhìn thấy hai vòng đen không rõ dưới mắt hai người, cười khan nói: “Tối hôm qua, môn chủ nhà ta quấy rầy rồi.”
Không nói còn tốt, vừa nói xong vẻ mặt Hoa Hoài Tú nhất thời đã đen như đáy nồi.
Trình Trừng Thành vội ho một tiếng nói: “Đâu có đâu có.”
Chung Vũ nhìn cửa phòng, “Sao lại an tĩnh như thế?”
Hoa Hoài Tú cười lạnh nói: “Có thể là thể lực chống đỡ hết nổi, cùng nhau ngất đi rồi chứ gì?”
Thượng Thước và Chung Vũ nhìn chăm chú liếc mắt, tiến lên gõ cửa.
Cửa lên tiếng mà mở, dĩ nhiên không khóa.
“Môn chủ. . .” Thượng Thước khẽ gọi một tiếng, dừng một chút, lại cắn răng nói, “Viên tiên sinh?”
Bên trong như trước một mảnh lặng im.
. . .
Này đích thực không giống tác phong của Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách.
Thượng Thước cùng với Chung Vũ lập tức xông vào trong.
Bên trong phòng một mảnh hỗn độn, bàn ngã trái ngã phải, giường chiếu càng mất trật tự hơn. Tuy cửa sổ mở lớn, nhưng bốn người vẫn là ngửi thấy được một mùi dâm mỹ như có như không.
Thượng Thước mặt đỏ đến tận mang tai, làm bộ cúi đầu tìm kiếm đầu mối, ngây ngốc không dám nhìn thần sắc Trình Trừng Thành và Hoa Hoài Tú, trong lòng thầm tự trách mình vừa rồi lẽ ra không nên để hai người bọn họ theo vào.
Trình Trừng Thành cùng với Hoa Hoài Tú dù sao cũng là thanh niên, da mặt cũng rất mỏng, trong lòng lúng túng ảo não so với Thượng Thước không ít hơn.
Duy nhất không chịu ảnh hưởng chính là Chung Vũ, hắn từ trên bàn cầm lấy một tờ giấy, mắt nhìn qua xong thì đưa cho Thượng Thước, “Thư môn chủ lưu lại.”
Thượng Thước tiếp nhận vừa nhìn, mặt trên chỉ có bốn chữ ——
Bỏ trốn, đừng tìm.
Danh sách chương