Đoan Mộc Mộ Dung giận đến cả người run bần bật, con mắt hầu như muốn phun lửa. Thế nhưng hắn biết rõ, luận võ công, có mười kẻ như hắn cũng không phải là đối thủ của Viên Ngạo Sách. Cho nên hắn chỉ dùng mũi nặng nề hừ lạnh một tiếng, “Tùy tiện các ngươi muốn nói thế nào, dù sao thì ngày này năm sau cũng sẽ là ngày giỗ của các ngươi!”

Đòn công kích của Lam Diễm Minh càng hung hiểm hơn.

Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Vì sao người xấu nào cũng thích nói mấy câu này thế nhỉ?”

Viên Ngạo Sách xoay người tiện tay chém một tên Lam Diễm Minh đệ tử đang muốn đánh lén Kỷ Vô Địch, lạnh nhạt nói: “Bởi vì trước khi bọn họ biến thành người xấu, thường hay luyện qua.”

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Ta vẫn thích câu kia hơn, ngươi kêu đi, ngươi có kêu thế nào cũng không ai nghe thấy đâu.”

Đoan Mộc Mộ Dung nhíu mày hỏi: “Ai nói những lời này?”

Kỷ Vô Địch cười híp mắt mà công bố đáp án: “Hái hoa đạo tặc.”

. . .

Đoan Mộc Mộ Dung đột nhiên không tức giận nữa.

Bởi vì hái hoa hai chữ khiến hắn nhớ đến Hoa Vân Hải. Nếu như trên đời này thật sự có tên hái hoa tặc đến hái Hoa Vân Hải, hắn sẽ rất cảm kích kẻ đó.

Kỷ Vô Địch hướng xung quanh nhìn một chút nói: “Con trai ngươi đâu rồi? Lần trước chúng ta chia tay vội vội vàng vàng, còn không biết xấu hổ đòi hắn lộ phí nữa. Dù sao, chuyện hắn tặng bộ bạch ngọc kỳ cụ làm lễ gặp mặt cũng đã xảy ra từ lâu lắm rồi.”

Đoan Mộc Mộ Dung từ lúc sinh ra đến giờ đại khái là lần đầu gặp được người da mặt dày đến mức này, một lát mới lấy lại tinh thần nói: “Hắn ở một nơi rất an toàn.”

Chân mày Kỷ Vô Địch hơi nhíu lại, “Ngươi không phải là đem con mình bắt lại, nhốt rồi chứ?”

Đoan Mộc Mộ Dung nhất thời hơi thở nghẹn giữa họng, “Ngươi, ngươi, ngươi. . .”

“Thẹn quá hóa giận?” Kỷ Vô Địch kinh ngạc.

Mặc dù đang là trạng thái đối địch, nhưng người của Huy Hoàng Môn vẫn nhìn Đoan Mộc Mộ Dung với ánh mắt cảm thông.

“Kỷ Vô Địch, không giết ngươi, ta thề không làm người!” Miệng Đoan Mộc Mộ Dung giật rất nhanh, mắt của đám khôi lỗi bị Lam Diễm Minh thao túng từ từ sáng lên. Thế nhưng sáng lên này không phải là thần trí thanh tỉnh, mà là loại sáng lên như sói đói mấy ngày không ăn nhìn thấy thịt.

Kỷ Vô Địch cao giọng nói: “A Chung, nhanh, dùng đầu ngươi đâm chết hắn!”

Chung Vũ: “. . .”

Gương mặt của đám người Tả Tư Văn đều không nhịn được co quắp.

Hữu Khổng Vũ hét lớn: “Những chuyện như đâm chết người này vẫn là loại dã man nhân như ta đi làm tốt nhất.”

“Không thể.” Bởi thế công của Lam Diễm Minh ngày càng sắc bén, Kỷ Vô Địch dù ở dưới sự bảo vệ của Viên Ngạo Sách, cũng dần không thở nổi, “A Hữu, ngươi còn có A Tả. . . Không thể để hắn thủ tiết được.”

Hữu Khổng Vũ ở khoảng giữa trận chiến liếc mắt nhìn trộm Tả Tư Văn, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc mà đối địch, lẩm bẩm nói: “Môn chủ sao không đem Thượng đường chủ cùng Chung đường chủ ghép thành một đôi?”

Kỷ Vô Địch nói: “A Thượng ta để dành cho A Hạ mà.”

Tay nắm quạt của Thượng Thước mềm nhũn, thiếu chút nữa bị người lột mất nửa cánh tay, may mà có Tả Tư Văn ở bên cạnh giải vây. Cả người hắn chảy ra một thân mồ hôi lạnh, oán giận nói: “Môn chủ, đối địch quan trọng hơn.”

“Cách của ta đảm bảo là vạn vô nhất thất!” Kỷ Vô Địch giơ nắm tay lên, lặng lẽ nắm chặt, “Đâm chết hắn!”

“Vạn vô nhất thất?” Viên Ngạo Sách vì vừa muốn chém người vừa muốn bảo vệ người mà sắp phải phân thân ra đột nhiên đem Kỷ Vô Địch ném tới phía trước.

Đoan Mộc Mộ Dung không thể tin nổi nhìn Kỷ Vô Địch đang ngày càng gần lại, bất giác mà rụt cổ lại. Lẽ nào Viên Ngạo Sách định dùng Kỷ Vô Địch để đâm chết hắn? Trong lúc hắn đang kinh hoảng thì bụng đã bị một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua, ngay sau đó là một trận đau đến bài sơn đảo hải, ý thức từ từ tan rã.

Những chuyện quan trọng lúc xưa từ khi sinh ra đến tận giờ đan xen vào nhau hiện lên trong đầu.

Nụ cười mong đợi của cha mẹ, khuôn mặt kinh ngạc của Đoan Mộc Hồi Xuân chậm rãi mờ đi. . .

Dung mạo Hoa Vân Hải như thiên nhân xuất chúng lại bá đạo hiện ra…

Thẳng cho đến khi toàn bộ đều đen tối.

Viên Ngạo Sách đem kiếm từ trong bụng Đoan Mộc Mộ Dung thu hồi, đưa tay tiếp lấy Kỷ Vô Địch đang muốn ngã xuống.

Kỷ Vô Địch thở ra một hơi nói: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng sẽ đụng trúng người hắn nữa chứ.”

“Không tốt sao?” Viên Ngạo Sách nhấc chân đem thi thể của Đoan Mộc Mộ Dung đá văng, xoay người đem y thả xuống đất, tay cầm kiếm lại quét qua đám Lam Diễm Minh đệ tử đang tấn công.

“Không tốt. Vạn nhất đụng trúng mặt hắn thì sao? Sẽ gặp ác mộng đó.” Kỷ Vô Địch cuộn mình trong ngực hắn.

Viên Ngạo Sách nhíu mày nói: “Ngươi không phải nói loại bỏ Đoan Mộc Mộ Dung sẽ vạn vô nhất thất sao?” Vì sao đám khôi lỗi của Lam Diễm Minh này hình như càng lúc càng điên cuồng hơn?

Kỷ Vô Địch nói: “Ta là nói, đem đầu A Chung đâm Đoan Mộc Mộ Dung sẽ tuyệt đối vạn vô nhất thất, đâm là chết luôn.”

. . .

Thực sự là, ngay cả thời khắc giữa sinh và tử cũng không thể trông mong đầu Kỷ Vô Địch sẽ bình thường.

Viên Ngạo Sách thở dài vung kiếm.

Mặc dù Đoan Mộc Mộ Dung đã chết, thế nhưng tình thế của Huy Hoàng Môn lúc này vẫn không hề lạc quan.

Thượng Thước đã bị thương nhiều chỗ, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Sau lưng Tả Tư Văn cũng bị chém một nhát.

Chung Vũ và Hữu Khổng Vũ đến giúp đỡ, nhưng vẫn đang ở sát bên bờ nguy hiểm.

Trán Viên Ngạo Sách cũng đã chảy mồ hôi lạnh. Khôi lỗi của Lam Diễm Minh hơn bọn họ gấp mấy chục lần, hắn cũng không biết mình có thể chống được bao lâu.

Kỷ Vô Địch đột nhiên “A” một tiếng.

“Ngươi lại có biện pháp vạn vô nhất thất nào nữa?” Thanh âm của Viên Ngạo Sách từ trong kẽ răng nghiến ra.

“Không có, ta chỉ muốn hỏi, chúng ta vì sao không chạy?”

. . .

Bọn họ vì sao không chạy?

Tất cả những người của Huy Hoàng Môn đều có loại xung động muốn bó tay chịu chết.

Đại khái là đánh rất thuận lợi, thế nên trong đầu bọn họ trừ việc đem những người kia giải quyết sạch ra, không nghĩ tới mình còn có thể trốn.

“Lâm trận lùi bước, không phải là tác phong của ta.” Mắt Viên Ngạo Sách nghiêm túc.

“Chúng ta là rút lui chiến lược.”

“. . .” Viên Ngạo Sách tiếp tục chém người.

“Chúng ta là thâm nhập phúc địa, bắt giặc trước bắt vua!” Tả Tư Văn nói.

Viên Ngạo Sách xốc Kỷ Vô Địch lên, phi thân hướng phía trong chạy.

. . .

Đám người Tả Tư Văn nhìn bóng lưng bọn hắn ngay cả thời gian để than cũng không có, đành phải tựa vào một chỗ, giúp nhau đột phá vòng vây.

Viên Ngạo Sách cùng Kỷ Vô Địch ở trong hành lang chậm rãi đi tới.

Thiết kế của Vô Hồi cung thập phần quái dị. Phía sau phòng là hành lang, cuối hành lang lại là phòng.

Viên Ngạo Sách nhíu mày, hắn từ nhỏ ở nơi này lớn lên, đối nơi này đương nhiên hiểu rõ. Lại thấy Kỷ Vô Địch đi lại quen thuộc như hậu viện nhà mình, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Nếu ta nhớ không lầm, phía trước hẳn là luyện công mật thất.”

“Ngươi ngay cả luyện công mật thất cũng biết?” Viên Ngạo Sách bất ngờ.

“Ta thấy qua địa đồ trong thư phòng của cha ta.”

Viên Ngạo Sách trầm mặc một lát nói: “Lam Diễm Minh minh chủ là một trong bốn người này?”

“Ân.”

Viên Ngạo Sách có chút phiền muộn. Hắn cùng mấy người Huy Hoàng Môn dù không có giao tình gì, nhưng tốt xấu cũng coi như có chút quen biết. Hắn nhìn khuôn mặt thong dong của Kỷ Vô Địch, khẽ ôm lấy hông y, “Nếu như đau lòng, không cần nhịn.”

“Đau lòng?” Kỷ Vô Địch kinh ngạc chớp mắt, “Ta vì sao lại đau lòng?”

“Bị người bên cạnh trăm phương nghìn kế muốn hại chết, ngươi không cảm thấy đau lòng?” Viên Ngạo Sách hiện lên vẻ ngươi không cần cố chịu đựng.

“Không đau lòng.” Kỷ Vô Địch nhún vai nói, “Hắn cũng không có hại chết ta.”

“. . .”

Kỷ Vô Địch dừng một chút, cười nói: “Kỳ thực ta vẫn cảm thấy thật là thú vị.”

Viên Ngạo Sách đem thương tiếc dành cho Kỷ Vô Địch hóa hết thành thương hại, dùng cho tên Lam Diễm Minh minh chủ xấu số kia. Còn tưởng Kỷ Vô Địch là người bị lừa gạt bị phản bội, giỡn nửa ngày, thì ra Lam Diễm Minh minh chủ mới là kẻ bị lừa gạt bị trêu đùa.

“Ngươi chuẩn bị vạch trần hắn sao đây?”

“Ôm cây đợi thỏ.” Kỷ Vô Địch cười đến gian trá.

Chờ chư vị tinh anh của Huy Hoàng Môn liều mạng phá vòng vây, chạy đến đại đường tiếp theo, mới phát hiện đám người Kỷ Vô Địch đang chờ đến buồn ngủ.

Tiếng bước chân của truy binh ngày càng gần.

Viên Ngạo Sách đi tới cạnh cửa, xoay cơ quan, trên cửa đột nhiên rớt xuống một tảng đá lớn, đem cửa chặn lại đến kiên kiên cố cố.

Hữu Khổng Vũ kêu lên: “Đem cửa chặn rồi, chúng ta chẳng phải sẽ đói chết ở đây sao?”

Tả Tư Văn nói: “Yên tâm, ngươi sẽ không chết đói.”

Hữu Khổng Vũ hồ nghi mà nhìn hắn.

“Trước đó ngươi đã chết vì ngốc rồi.”

Tay nắm đao của Hữu Khổng Vũ lộ ra gân xanh.

Tả Tư Văn xem như không thấy, xoay người đỡ lấy Thượng Thước lúc này đang mặt mày tái nhợt: “Ngươi sao rồi?”

Thượng Thước nắm cánh tay hắn, chậm rãi ngồi xuống, hổn hển thở ra nói: “Còn được.”

Gian phòng này so với gian trước còn muốn lớn hơn, thế nhưng bố trí lại rất giống thư phòng.

Viên Ngạo Sách mở một ngăn tủ, lấy ra vài bình đan dược, mở ra ngửi thử. Không ngờ Lam Diễm Minh cư nhiên không hề động vào những thứ kia, hắn ném một chai màu trắng tuyền cho Tả Tư Văn, “Thuốc trị thương.”

Tả Tư Văn tuy đối với việc hắn và môn chủ nhà mình ở cùng một chỗ rất bất mãn, thế nhưng trong lòng đã sớm xem hắn là một thành viên trong Huy Hoàng Môn, cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp kéo y phục Thượng Thước ra.

Thượng Thước theo bản năng hướng bên cạnh rụt lui.

Hữu Khổng Vũ đi tới, đoạt lấy dược trong tay Tả Tư Văn, hừ lạnh nói: “Đến thượng dược (xức thuốc) cũng không biết.”

Tả Tư Văn mở to mắt, giận đến mức nửa ngày không nói được lời nào.

Dám nói mình không biết thượng dược? Cũng không nghĩ lại năm đó hắn trở về vết thương chằng chịt, là ai giúp thượng dược cho! Giờ thì giỏi rồi, qua sông đoạn cầu! Tả Tư Văn ở trong lòng dùng mọi thể loại văn đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Kỷ Vô Địch chợp mắt một chút, cuối cùng cũng chịu dụi mắt tỉnh lại, thấy Hữu Khổng Vũ thượng dược cho Thượng Thước, kinh ngạc nói: “A Hữu, ngươi muốn thu A Thượng làm tiểu thiếp sao?”

. . .

Thượng Thước bất động thanh sắc đem quần áo mặc lại tử tế, hướng Hữu Khổng Vũ nói lời tạ ơn, lập tức ngồi qua một bên.

Hữu Khổng Vũ cầm dược trong tay, bất đắc dĩ nhìn Kỷ Vô Địch nói: “Nếu môn chủ đối với luyện võ cũng cố chấp như thế, võ công từ lâu đã thuộc vào hàng thập đại cao thủ rồi.”

Kỷ Vô Địch nói: “Nếu là thế, ta sẽ không ăn nói cố chấp, mà sẽ hành động cố chấp đó.”

. . .

Tả Tư Văn, Thượng Thước cùng với Hữu Khổng Vũ đồng thời cảm thấy trên người phát lạnh.

Chung Vũ nói: “Môn chủ đặc biệt mang chúng ta đến Vô Hồi cung, chắc không phải chỉ để vạch trần Đoan Mộc Mộ Dung thôi chứ?”

Kỷ Vô Địch xoa tay nói: “Quả nhiên sinh ta là cha mẹ, hiểu ta là. . .”

Ánh mắt Viên Ngạo Sách sáng quắc mà nhìn y.

“A Sách a. . .” Kỷ Vô Địch chuyển khẩu.

Tả Tư Văn nói: “Môn chủ mang chúng ta đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chuyện là như vậy.” Kỷ Vô Địch lấy tay vuốt cằm, “Ta mấy hôm trước đột nhiên nhớ tới, cha ta từng nói với ta thân phận thật sự của Lam Diễm Minh minh chủ.”

. . .

Lời này vừa ra, cả phòng yên lặng.

Viên Ngạo Sách nhìn thần tình mỗi người xung quanh, âm thầm suy đoán rốt cuộc là dưới khuôn mặt nào đang mang mặt nạ của Lam Diễm Minh minh chủ. Hắn bỗng phát hiện, nguyên lai y không vội công bố đáp án, là vì đối câu đố này cảm thấy hứng thú.

Kỷ Vô Địch chống cằm, chậm rãi nói: “Hắn nói, ở trong Huy Hoàng Môn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện