Edit: Thủy Tích
"Thiên Hào nói con đang giấu người đẹp trong đây." Giọng nữ mang theo trêu ghẹo, nghe có vẻ rất nhiệt tình.
Coong... Viên đá đang bị Lý Tân Hạo gắp lên lập tức rơi xuống bàn, mà còn chạm vào cái chén phát ra âm thanh trong trẻo.
"Ông xã, đúng là con trai đang giấu người đẹp ở trong đây này, rốt cuộc đã trưởng thành rồi." Mẹ Sơ đi vòng qua Sơ Lam Phong vào trong phòng.
Lý Tân Hạo run rẩy xoay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn mẹ Sơ, làm sao cũng không thể gọi hai chữ bác gái ra khỏi miệng.
"Woa, thiếu niên xinh đẹp này là ai?"
Năm nay, Hàn U Nhụy đã năm mươi tuổi. Ông cụ Hàn đến trung niên mới có con gái, cho nên từ lúc nhỏ bà đã được nuôi dưỡng như Đại tiểu thư rồi, tính cách hoạt bát, làm người cũng phóng khoáng, nhiệt tình. Ăn mặc thời thượng và vóc dáng cao gầy giúp bà che giấu được tuổi tác thật, nhìn qua tựa như một cô gái trẻ mới hơn ba mươi tuổi thôi. Cùng với lớp trang điểm đẹp tinh xảo cho thấy người phụ nữ này rất biết phải làm thế nào để bày ra một mặt xinh đẹp nhất của mình.
Người đi theo vào là ba Sơ, là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, khí thế rất mạnh mẽ, vừa nhìn là biết ngay đó là một người đàn ông đã quen với việc ra lệnh. Gương mặt của Sơ Lam Phong được di truyền từ ông, trên gương mặt anh tuấn có dấu vết năm tháng để lại, giương ánh mắt sâu hoắm nhìn về phía Lý Tân Hạo.
Nó mang theo một cảm giác sợ hãi tựa như có thể nhìn thấu người khác.
Đúng vậy, ánh mắt mà ở đời trước lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sơ Lam Phong chính là giống như ánh mắt ba Sơ lúc này.
Tuy nhiên, Lý Tân Hạo bây giờ đã khác xa Lý Tân Hạo khi đó rồi.
"Dì, chú." Lý Tân Hạo lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cậu khôn khéo gọi hai tiếng, rồi mới tiếp tục ăn cơm của mình.
Nụ cười của Sơ Lam Phong chợt lóe rồi biến mất: "Đây là Hạo Hạo, em trai của Tân Long." Sơ Lam Phong giải thích, mời ba mẹ ngồi vào ghế salon ở bên cạnh.
"Không ngồi, trưa mai ba mẹ lên máy bay về rồi, con có muốn đi cùng không?" Ba Sơ hỏi.
"Tạm thời chưa có ý định trở về, thành phố Hạ Giang có không gian rất tốt để phát triển." Sơ Lam Phong trả lời.
Ba Sơ không hỏi nhiều, từ trước tới giờ ông rất yên tâm về đứa con trai này. Nhưng ông lại đưa mắt nhìn Lý Tân Hạo, thiếu niên gầy yếu, làn da dưới ánh đèn ửng màu trắng sữa, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Sau khi suy nghĩ, ba Sơ lại nói thêm một câu: "Cậu ấy vẫn còn là con nít." Không biết là vô tình hay cố ý.
"Vâng, cho nên con định nuôi em ấy lớn lên." Sơ Lam Phong nhìn thẳng vào ba mình.
Nghe vậy, ba Sơ lập tức nhíu mày lại, ông vốn chỉ định dò xét thử xem thôi nhưng lại không ngờ con trai mình lại trả lời như vậy, không cần nói cũng biết ý nghĩa trong lời nói đó rồi. Không ở lâu thêm một giây nào nữa, ba Sơ nắm lấy tay vợ mình ung dung rời đi rồi.
Đợi tới khi ba Sơ và mẹ Sơ đều đã đi, Lý Tân Hạo mới thở ra một hơi dài, xoay đầu nói: "Đột nhiên em không muốn ăn nữa rồi."
"Sao vậy?"
"Ba anh khiến người ta thấy rất áp lực."
"Ông già mà thôi."
Phụt... Lý Tân Hạo cười toe toét: "Anh cũng là ông già mà."
Ba phút sau, Lý Tân Hạo bị cởi sạch quần áo, bị ông già nhà cậu ép trong bồn tắm.
Nước vòi sen rất nhẹ xối lên hai thân thể nhiệt tình, trái tim của Lý Tân Hạo đập bùm bùm không ngừng nghỉ nhìn người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi phía trên.
Thân thể kề sát có thể phác họa ra gợi cảm và sức quyến rũ của thân thể đối phương, CMN khiến người ta phải ghen tỵ. Nhưng, chính vì kề sát bên nhau như vậy mới khiến trái tim cùng thân thể cậu đều cảm thấy ngứa ngáy.
"Sơ Lam Phong." Lý Tân Hạo không kiềm được mà kêu tên đối phương, trái táo nơi cổ họng hoạt động lên xuống, cùng với động tác thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm môi đã đại nói lên khát vọng của cậu.
"Hửm?" Mồ hôi, từ trên trán y chảy xuống, nhỏ lên mặt Lý Tân Hạo, rồi theo đường nét gương mặt trượt xuống cần cổ cậu. Sơ Lam Phong biết nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì lý trí của y sẽ dần tan rã, nhưng vào giờ phút này, y hưởng thụ hơi nóng tỏa ra từ trên người thiếu niên, hưởng thụ nhịp tim thiếu niên đập dồn dập vì mình.
Sơ Lam Phong biết, mình còn nóng, càng vội vã muốn chiếm Lý Tân Hạo làm của riêng hơn cả cậu nữa.
"Sơ Lam Phong, anh còn muốn chờ em lớn lên sao?" Lý Tân Hạo nhướng mày hỏi. Cậu vốn đã xinh đẹp rồi mà bây giờ còn cố ý cong cong mi mắt lại càng trở nên quyến rũ hơn.
Thiếu niên này đang cố ý khiêu khích mình, Sơ Lam Phong biết.
"Nếu như... Nếu như tôi còn muốn chờ em lớn lên thì sao?" Chó má, y là thật sự muốn chờ Lý Tân Hạo lớn lên.
Nhưng Lý Tân Hạo chỉ cười, dùng đôi chân ôm lấy eo của Sơ Lam Phong: "Vậy thì anh không phải là đàn ông."
"Vậy thì tôi phải làm đàn ông rồi."
Không hề do dự nữa, y cúi đầu xuống, dùng môi và răng liếm lên người thiếu niên. Thiếu niên dưới người cũng nhiệt tình đáp lại. So với bất kỳ người nào khác, Lý Tân Hạo biết, ân ái là một chuyện đáng hưởng thụ biết là bao.
Tê dại đến thấu tim, có thể khiến cho người ta hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
Trong phòng tắm, sắc tình kiều diễm.
Một giờ sau.
Lý Tân Hạo mang theo đôi chân mềm oặt, để mặc cho Sơ Lam Phong bế mình lên giường, gương mặt hồng hào, nhưng hai mắt đã nhắm nghiền, dường như đã ngủ rồi. Lý Tân Hạo lúc ngủ tựa như là một con mèo con mới sinh ra, vừa lanh lợi lại đáng yêu.
Sơ Lam Phong ôm người vào trong ngực, đôi mắt đen nhánh mang theo gợi cảm và nguy hiểm sau khi đã phát tiết, kỹ thuật của Hạo Hạo khá tốt.
"Ưʍ..." Trong ngực có tiếng rêи ɾỉ không thoải mái truyền đến, giống như là đang kháng nghị ánh mắt nguy hiểm đang rơi lên người mình vậy. Lý Tân Hạo lại chui chui vào trong ngực Sơ Lam Phong, gương mặt dụi vào ngực Sơ Lam Phong. Hơi thở quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, chưa bao giờ yên lòng đến thế.
Đây là người đàn ông mà cậu đã yêu.
"Đúng là con mèo nhỏ mà, còn phải nuôi dưỡng cho tốt mới được, thể năng yếu quá." Sơ Lam Phong không nén nổi mà khẽ nói một câu.
Với tư cách là một học sinh được tuyển chọn đặc biệt, mà còn là học sinh đạt thành tích hạng nhất toàn tỉnh, được Bộ giáo dục chú ý tới cho nên Lý Tân Hạo xin phép nghỉ, cho dù là ở trường trung học nghiêm khắc nhất cũng là vô cùng dễ dàng.
Với tư cách là một thiếu niên mười bốn tuổi mới phá thân xử nam, ngày hôm sau Lý Tân Hạo vẫn tiếp tục nằm lười trên giường, kiêm luôn vuốt ve gương mặt của người đàn ông bên cạnh. Góc cạnh anh tuấn khiến cho người ta không thể không cảm thán, sao lại có người đẹp trai đến vậy chứ? Đầu ngón tay dừng lại trên hàng chân mày dày và đen nhánh của Sơ Lam Phong, sau đó lại cười phá lên, cảm giác phá thân thật là tốt.
Nếu như Sơ Lam Phong biết suy nghĩ lúc này của Lý Tân Hạo thì nhất định là rất lâu trước kia đã nuốt cậu rồi. Y không biết, cảm giác mà mỗi lần hôn nhưng không làm gì tiếp khiến cho Lý Tân Hạo ngứa ngáy đến cỡ nào đâu.
"Thích tôi đến vậy sao?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn, còn mang theo khát vọng vào sáng sớm, mà sự yêu thích trong mắt thiếu niên lại trực tiếp như vậy đã xông thẳng vào trong thân thể Sơ Lam Phong rồi.
"Ừm." Lý Tân Hạo gật đầu, yêu là phải dũng cảm bày tỏ.
Ha ha... Sơ Lam Phong cười thành tiếng, không phải là nụ cười nhã nhặn, lịch sự giống như trước nay mà là nụ cười mang theo cưng chiều cùng vui vẻ: "Đói bụng rồi sao?"
"Là anh đói bụng thì có?" Chân Lý Tân Hạo giật giật trong chăn, "Mới sáng sớm đã đói như vậy rồi, thật sự là không tốt lắm đâu."
"Hư hỏng." Sơ Lam Phong xoay người, "Còn nhỏ tuổi mà sao lại háo sắc như vậy rồi?" Vươn tay vào trong chăn.
Lý Tân Hạo bẹp miệng: "Chú à, là chú suy nghĩ nhiều đó."
"Đừng phát lãng."
(*) Với ngôn từ hạn hẹp của mình, tui không thể nghĩ ra được từ tiếng Việt nào tương tự như này mọi người ạ. Mặc dù tui hiểu nhưng tui không giải thích ra được = =. Ai có từ nào cứu giúp tui với.
Mẹ kiếp? Lý Tân Hạo nổi giận, đây là tình thú. Cho nên, Lý Tân Hạo nổi giận xoay người đè Sơ Lam Phong xuống dưới: "Ai bảo anh không biết điều."
"Đây là... Em muốn ăn tôi?"
Đing đong... Vào giờ phút này, chuông cửa lại reo lên.