Cháy hết hôm nay nàoooo
r( ꈍᴗꈍ)
Edit: Thủy Tích
Cha Lý đi theo bà nội Lý tới một căn phòng khác, nhưng vẫn còn có thể nghe được tiếng nói chuyện từ bên kia truyền tới. Bà nội Lý nhìn cha Lý ngập ngừng muốn nói lại thôi, bởi vì chẳng biết phải nói như thế nào.
Sau một hồi do dự, cuối cùng bà nội Lý vẫn lên tiếng: "Từ vợ thằng hai đến chị cả của con đều cãi vả ầm ĩ, không vui vẻ gì với nhà con. Một đứa trẻ ngoan ngoãn như Hạo Hạo lại bị nó dạy không ra hình dáng gì, mà Tân Long thì càng bị nó bán tới nhà họ Hàn từ lúc còn nhỏ. Vợ của con cưới về là để khắc nhà họ Lý chúng ta."
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Vợ của chú hai thì có liên quan gì đến Thái Quyên chứ? Thái Quyên sinh cho con hai đứa con trai, vợ chú hai không sinh được con trai, bán con gái còn mơ tưởng sinh được con trai là do bọn họ không có đạo đức. Từ trước đến nay, Thái Quyên chưa từng tán chuyện sau lưng người khác. Về chị cả, con còn chưa so đo với bà ta mà bà ta đã khua môi múa mép ngược lại rồi à. Mọi người ai mà chẳng biết chuyện Tân Vĩnh xách cuốc đánh Hạo Hạo, anh rể cầm dao xông vào nhà con, con nể tình Tân Vĩnh đã ngồi tù cho nên không muốn tính toán với bọn họ nữa, mà bọn họ lại quay sang nói xấu Thái Quyên trước? Còn chuyện Tân Long, lúc trước đây nhà con nghèo, chỉ có nước tương uống no bụng thì sao không có ai tới nói đi? Vậy mà bây giờ Tân Long và Vân Phỉ quen nhau, nhà họ Hàn sắp kết sui gia với nhà con thì mấy người lại lôi chuyện này ra nói, đó là do Thái Quyên bán Tân Long sao? Là con trai của mẹ là con đây không có bản lĩnh!" Cha Lý tức giận, nếu như bà cụ trước mặt đây không phải là mẹ mình thì ông đã tát cho một bạt tai rồi.
"Đó cũng là lỗi của Thái Quyên, nó tới khắc con. Lúc trước con đã đồng ý cho chị con mượn năm triệu rồi, nếu như không phải do Thái Quyên ngăn cản thì Tân Vĩnh và chồng chị con sẽ tới làm ầm ở nhà con sao?"
"Năm triệu đó là do con mượn mỗi tháng trả lãi. Con trai bà ta cướp bóc đánh người, bản thân không tự đi vay mà còn phải bắt con đi vay thay cho bà ta sao? Con không cho mượn tiền thì con trai con phải bị người khác xách cuốc đánh sao? Mẹ, Hạo Hạo là cháu trai của mẹ, con là con trai của mẹ, mẹ nên hiểu rõ mới phải chứ."
"Mẹ chưa nói con và Hạo Hạo không tốt, mà là do Thái Quyên không tốt. Con cưới người vợ khác đi, con vẫn là con trai mẹ, mà Hạo Hạo cũng vẫn là cháu mẹ."
"Nếu như con cưới vợ khác thì người đầu tiên xách cuốc tới đánh mẹ chính là Hạo Hạo đó." Sắc mặt cha Lý đã trắng bệch tới độ không còn chút máu, "Trước đây, lúc con kết hôn thì trong tay chẳng có cái gì cả, Thái Quyên đã đi theo con chịu khổ nhiều năm như vậy rồi. Mẹ, mắt mẹ đang nhìn ở nơi nào vậy? Hễ là người có mắt thì đều phải nhìn thấy chứ."
"Thằng cả..."
"Nếu như mẹ còn muốn cùng chị cả và mấy người con dâu khác âm mưu tính toán Thái Quyên thì sau này con sẽ không lại xen vào chuyện của các người nữa."
"Mày dám, ta là mẹ mày."
"Mẹ là mẹ của con, nhưng mẹ lại vẫn luôn tính toán với vợ con, suy nghĩ làm sao chia rẽ gia đình con thôi. Con không muốn nói thêm gì nữa, chính mẹ tự suy nghĩ lại đi. Con tự hỏi Thái Quyên có chỗ nào có lỗi với mẹ chứ? Có ăn luôn mang tới biếu mẹ, Tết nhất biếu mẹ tiền xài, thứ mà vợ của người khác có thể cho thì bà ấy có thiếu mẹ sao?"
"Đó cũng không phải là tiền của nó, đó là tiền con kiếm được."
"Tiền con kiếm được? Đó là tiền con trai bà ấy kiếm được, là tiền Hạo Hạo kiếm được, ăn là đồ Hạo Hạo mua, một người làm cha như con không có bản lĩnh, khiến cho con trai còn nhỏ như vậy mà phải kiếm tiền cho gia đình rồi." Cha Lý nói đến chỗ đau lòng thì giọng nói đã có hơi nghẹn ngào rồi.
"Đó cũng là tiền mà cháu ta kiếm được."
"Cháu trai của mẹ là con trai của bà ấy." Khi nói tới câu này, cha Lý đã không thể kiềm chế được mà hô to lên.
"Có chuyện gì vậy?" Tất cả mọi người đang có mặt trong nhà ăn đều đi tới.
"Anh cả, sao anh lại cãi nhau với mẹ." Chú út đi ra.
"Không có chuyện gì, chỉ là..."
"Nếu hôm nay đều đã có mặt ở đây thì chúng ta hãy nói cho rõ ràng luôn một thể đi." Cha Lý trước nay là một người thành thật, đến lúc này thì ông đã hiểu rõ được một ít chuyện rồi, "Mẹ là người lỗ tai mềm, thích nghe lời ngọt ngào của người khác, bây giờ còn âm mưu tính toán tới nhà của tôi, muốn tôi ly dị Thái Quyên. Tôi không biết trong những người đang ở đây là ai đưa ý kiến cho bà ấy, nhưng sau này quan hệ thân thích của chúng ta cũng chấm dứt tại đây đi, tôi không muốn bị những chuyện lung tung rối loạn của các người làm phiền nữa."
Bịch...
Cửa phòng khách có tiếng đồ vật bị rơi truyền tới, mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ Lý đang đứng giữa Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu. Lý Tân Long và một cô gái xa lạ thì đứng bên cạnh Lý Linh Linh. Mà thứ mẹ Lý đang xách trong tay chính là rượu vang mà mấy người Hàn Đông Lỗi mang về.
Bọn họ đều đã nghe thấy những lời vừa rồi rất rõ ràng.
"Xùy." Lý Linh Linh là người đầu tiên tức giận mắng to, "Lão bất tử nhà bà uổng công tôi gọi bà là bà nội, bà xúi giục ba tôi ly dị mẹ tôi, bà không sợ chết không có người đưa tiễn sao? Một nhà năm người chúng tôi sẽ không tới đưa bà đâu. Mẹ, chúng ta đi thôi."
"Chị cả tôi nói đúng, tôi cũng sẽ không tới, thứ họ hàng không đáng mặt này đã nên cắt đứt từ lâu rồi, người nào cũng tự cho mình là quan trọng lắm ấy, hứ." Lý Tiểu Tiểu lạnh mặt.
"Ba, ba không đi sao?" Lý Tân Long nói một câu như vậy. Mà cô gái bên cạnh thì vẫn luôn kéo lấy tay hắn.
Cha Lý không ngờ mẹ Lý và bọn nhỏ sẽ tới, ông còn muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì cả mà đi theo mẹ Lý rời khỏi đây.
"Ta..." Bà nội Lý bị con trai trách móc, lại bị hai cô cháu gái mắng, bà ta cảm thấy mình mới là người uất ức đây này.
"Thái Quyên, bà chờ tôi một chút." Cha Lý đuổi theo mẹ Lý, "Thái Quyên, tôi..."
"Ông không cần nói gì cả." Mẹ Lý thở dài một hơi, "Tôi đã sớm biết bộ mặt của những người trong nhà ông rồi, cũng biết ông là một người thành thật." Làm vợ chồng đã hơn hai mươi năm, có thể không hiểu cha Lý sao? "Nếu đã nói ra hết thì cứ cắt đứt đi, chúng ta còn có cuộc sống riêng cần phải trải qua, cũng đỡ phải phiền lòng vì những chuyện đó nữa." Thật ra thì bà cũng đã nghe được lời ra tiếng vào lan truyền ở bên ngoài rồi, đều là do bà cụ tự nói, cái gì mà con trai bà ta biết kiếm tiền, nói mẹ Lý chỉ biết ăn diện gì đó.
Ăn diện cái gì? Chỉ là mua mấy bộ quần áo mới thì thế nào, đây là tiền do con trai bà kiếm được mà, cho dù là cha Lý kiếm thì sao, bà xài tiền chồng mình thì đã sao chứ?
Vẫn luôn chịu đựng là vì thôn nhỏ, mà bà cụ lại bị người khác xúi giục, nhưng nếu hôm nay đã đến mức này rồi thì cứ làm to chuyện lên luôn đi.
"Mẹ, bọn họ thì tính là cái gì chứ, chúng ta tự mình sống qua ngày, còn trông cậy vào bọn họ sao. Bà cụ cũng đã tới tuổi này rồi, còn có thể kiếm bao nhiêu thủ đoạn bịp bợm được nữa? Để con nhìn sau này lúc bà ấy chân không thể đi, tay không thể nâng lên thì ai trong số mấy người con gái, con dâu đó sẽ tới chăm sóc cho bà ấy." Miệng Lý Linh Linh rất độc.
Lúc trước nhà không có tiền, cô không thể không nghỉ học, những người đó nhìn cô giống như đang nhìn một con chó vậy. Cô trưởng thành sớm hơn những người khác, cũng càng hiểu sự vất vả của cha mẹ cho nên muốn nói những lời này từ lâu rồi.
Bà cụ luôn là cảm thấy con gái tốt, cháu ngoại gái thì thân thiết, để cô chờ xem sau này ra sao.
"Linh Linh, chuyện của người lớn để người lớn lo, nếu lời con vừa nói bị truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe, mọi người còn tưởng rằng mẹ không biết dạy con, sau này ai dám cưới con đây?" Mẹ Lý nhẹ giọng dạy bảo.
"Mẹ, mẹ cho rằng sau này con lập gia đình sẽ còn chọn người trong thôn này sao? Con chẳng thèm đâu, ai nói không có ai muốn con chứ, có người nói con như thế là chân thật đó." Lý Linh Linh hơi đắc ý.
"Chị cả, chị có bạn trai sao?" Lý Tiểu Tiểu nói.
Lý Linh Linh khựng lại một lúc, định chối.
"Linh Linh có bạn trai? Sao không nói cho mẹ biết?" Tâm trạng mẹ Lý đang rất tốt, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của bà chính là chờ bọn nhỏ trưởng thành lập gia đình.
Chuyện không vui mới vừa rồi đã qua. Vào lúc này, mọi người đều đang vòng xung quanh truy hỏi Lý Linh Linh, chỉ có cha Lý im lặng, cảm thấy trong lòng buồn bã rất khó chịu.
Thím ba cũng theo ra khỏi nhà bà nội Lý, thím cảm thấy rất buồn cười, lúc còn trẻ bà nội Lý là một người thông minh hơn người, bây giờ đã có tuổi rồi thì lại biết ba hoa, thích hóng chuyện. Cha Lý kiếm được tiền, bà nội Lý cũng thường khoác lác bên ngoài, nhưng chẳng lẽ bà không biết năm đứa trẻ nhà họ Lý đều do mẹ Lý sinh, lòng của con cái thường sẽ nghiêng về mẹ mình hơn, chứ không phải nghiêng về bà nội.
Càng không thể ngờ tới hôm nay bà nội Lý sẽ nói ra những lời như vậy, bảo cha Lý ly dị với mẹ Lý, đây đúng là một chuyện cười chết mất mà.
Thím ba cảm thấy đợi chú ba trở về thì nên kể lại chuyện này cho chú ba nghe, để ông ấy cũng nhìn rõ được bộ mặt của mẹ và chị gái ông ấy, tránh cho sau này bà cụ lại tính lên trên đầu thím.
Có vẻ như mình cũng nên giữ khoảng cách với những người đó một chút, là người thì thường sẽ hướng về phía chỗ cao, nhất định bà phải ôm chắc cái đùi to là nhà họ Lý mới được.
Không hợp với nhà chú hai được, chị dâu hai không sinh được con trai, ghen tị nhà thím có con trai. Mà nhà chị cả lại là không có tương lai. Tân Nham đâu có thua kém ai, cho nên một người làm mẹ như bà cần phải tìm đường ra cho con trai mình.
Tính tới tính lui thì quan hệ tốt nhất trong gia đình bây giờ chính là nhà họ Lý, mỗi lần người nhà họ Hàn tới cũng đều chạy loại xe mắc tiền. Vả lại, Hạo Hạo học giỏi như vậy, sau này chắc chắn có tương lai, nhất định sẽ không quên Tân Nham.
Đừng trách bà tính toán, chỉ do tình thế bắt buộc, mà bà lại là người biết nhìn xa trông rộng.
...
Lúc Lý Tân Hạo tỉnh dậy, thân thể đau nhức thì cũng được đi, nhưng đầu óc cũng đau nữa.
"Tỉnh rồi à?" Thật ra, Sơ Lam Phong đã dậy từ sớm rồi nhưng lại không nỡ buông người ta ra, thế nên cứ ôm như vậy mà nằm ở trên giường.
"Ưm, em nhức đầu." Lý Tân Hạo xoay người lại, "Anh có phải là người hay không vậy? Say rượu mà anh cũng làm?"
"Oan uổng quá, do em ngồi lên người tôi, cưỡng * tôi." Sơ Lam Phong lấy điện thoại ra, "Tôi có chứng cứ này."
Lý Tân Hạo chộp lấy điện thoại, sau đó trừng lớn mắt: "Anh dám quay cái này, em liều mạng với anh." Cậu leo lên người Sơ Lam Phong, thứ mất mặt như vậy mà cũng dám quay lại.
Nhưng mà Sơ Lam Phong đang nằm ở mép giường, lại bị Lý Tân Hạo chen tới như vậy cho nên hai người đùa giỡn, Sơ Lam Phong mới dùng một chút sức lực thì Lý Tân Hạo đã rớt chổng vó xuống giường rồi.
"Sơ Lam Phong, đồ khốn kiếp."