Sau khi cơm nước xong xuôi, Chu Tráng
Tráng lại bị Thường Hoằng cắp đi xem phim, là series phim Harry Potter,
đúng là phim yêu thích của Chu Tráng Tráng, huống chi Thường Hoằng còn
đặc biệt chu đáo mua cho Chu Tráng Tráng 3 túi bỏng ngô, cầm bỏng trên
tay, Chu Tráng Tráng nhất thời mặt mày hớn hở.
Một khi được ăn uống phả phê, Chu Tráng Tráng dễ dàng thả lỏng cảnh giác, Harry Potter vừa chiếu, nàng bật người chỉ vào người đeo mắt kính nói: “Ngày xưa lúc học tiểu học, tôi ngồi phía sau một cậu bạn cũng đeo mắt kính như vậy, đặc biệt rất đáng yêu, lúc ấy chúng tôi đều rất thích nhau, ngày đó tốt nghiệp tiểu học còn ôm nhau gào khóc đến khan giọng.”
“Còn nhớ rõ như vậy ah.” Trong bóng đêm Thường Hoằng ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên, chúng tôi còn định ra lời thề nói 10 năm sau bên cạnh thùng rác thứ 3 ở ngoài cổng lớn trường tiểu học gặp lại tiếp tục nhân duyên, lúc ấy rất hồn nhiên thuần khiết a.” Chu Tráng Tráng cảm khái.
“Vậy em có đi không?” Thường Hoằng hỏi.
“Đương nhiên không có, tốt nghiệp tiểu học xong thì không có liên lạc.” Nhớ tới quá khứ, Chu Tráng Tráng còn rất thổn thức.
Vừa dứt lời, ba bịch bỏng ngô trong tay bị Thường Hoằng cướp đi hai túi.
“ê ê ê ê, sao lại thế này?”
“Trước mặt bạn trai hiện tại nhớ nhung lại mối tình đầu mắt kính nhỏ, cũng may em không đi gặp hắn, nếu không túi bỏng còn lại cũng không cho em.” Thường Hoằng trực tiếp đem hai bọc bỏng cướp được cho hai bạn nhỏ ngồi bên cạnh. (anh Hoằng ghen rùi kìa, giấm chua quá)
Cầm túi bỏng ngô còn sót lại, Chu Tráng Tráng khóc không ra nước mắt.
Hôm nay lúc quay về phòng ngủ, Chu Tráng Tráng tay trái cầm N túi quần áo giầy dép, tay phải cầm N túi đồ ăn vặt, tất cả đều là Thường Hoằng kiên quyết mua cho nàng. (oa oa, ta cũng muốn có người mua cho n túi quần áo, giày dép aaah)
“Cuối tuần, anh lại hẹn em” Trước khi đi, Thường Hoằng nói như vậy với nàng.
Đẩy cửa ký túc xá ra, Chu Tráng Tráng đang định khóc lóc kể lể chuyện hôm nay nàng gặp phải với các chị em cùng phòng, lại phát hiện ba người đang cao hứng vây quanh bàn ăn cái gì, trên bàn chất đống nào là Pizza, mì ống, salad, nước ép trái cây, cơm chiên hải sản, các loại bánh ngọt, trông giống lễ ăn mừng năm mới. Nhưng khi thấy Zhu Tráng Tráng lại gần, ba người giống như kẻ trộm, cái nĩa trong tay ba người nhất thời dừng lại giữa không trung.
Chu Tráng Tráng không nghĩ nhiều, buông đồ vật này nọ rồi lập tức than thở khóc lóc, bắt đầu lên án Thường Hoằng.
Vốn nghĩ đến Đại Kiều các nàng có thể có cùng chung mối thù với mình, ai ngờ ba người ho nhẹ một tiếng, nhưng lại bắt đầu hội nghị khuyên nhủ.
Đại Kiều cầm lấy một khối Pizza đưa vào trong miệng: “Tráng Tráng a, mình nói Thường huấn luyện viên thật sự là nam nhân chất lượng tốt, hội tụ đầy đủ 3 phẩm chất cao ráo đẹp trai giàu sang, quá tốt rồi còn gì, cậu cũng đừng phân vân nửa.”
Đồng Ý cầm lấy một miếng bánh ngọt, nhét vào trong miệng: “Tráng Tráng a, cậu nhớ nụ hôn đầu của cậu là bị anh ấy đoạt không, con gái phải trung trinh, đời này cậu nhất định phải là của anh ấy.”
Tiểu Thúy cầm lấy một ly nước trái cây, vừa uống vừa nhỏ giọng nói: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.”
Nhìn thấy mỹ thực (thức ăn ngon) trên bàn, Chu Tráng Tráng ngay lập tức hiểu được: “Thường Hoằng hối lộ các cậu!”
“Cái gì kêu hối lộ a, cái này gọi là hiếu kính. Chúng mình sao lại có thể vì …đồ ăn này bán đứng cậu chứ? Quá coi thường chúng mình .” Đại Kiều sửa đúng.
“Nói tóm lại, các cậu làm cho mình quá thất vọng rồi!” Chu Tráng Tráng vừa ngẩng đầu vừa ưỡn ngực, biểu hiện thần sắc của liệt sĩ cách mạng coi thường nội phản rồi trèo lên giường mình.
Tất nhiên tất cả đồ ăn trên bàn này đều bị nàng đoạt lại không còn miếng nào.
Chu Tráng Tráng không dự đoán được các tỷ muội cùng phòng sẽ bị mua chuộc —— lại bị mua bởi một ít thức ăn ít ỏi này, quả thực giống nàng cùng một loại, thật là làm người ta vô cùng đau đớn.
Để có của hối lộ, kể từ đó, mỗi ngày 24 giờ, ba người Đại Kiều bên tai Chu Tráng Tráng liên tục đưa tin ca tụng Thường Hoằng, thành công làm cho Chu Tráng Tráng ngay cả ăn mì gói cũng cảm thấy lạt lẽo.
Chiêu này của Thường Hoằng thật sự là rất độc ác, Chu Tráng Tráng khó lòng phòng bị, phiền chịu không nổi, chỉ có thể giảm bớt thời gian ở phòng ngủ.
Hôm nay ở ngoài cổng trường học có xâu bánh nướng hình trái tim, vừa ăn vừa đi, gặp được các xã đoàn đang chiêu mộ thành viên mới, tình cảnh kia mới sôi động làm sao, tất cả xã đoàn đều lớn tiếng thét to, liều mạng thổi phồng chính mình, hạn chế mặt xấu, trong đó thành viên hội trà đạo cùng với hội cắm hoa bởi vì tranh đoạt thành viên mới mà cải nhau một trận. Đi trong đám người này, Chu Tráng Tráng cảm thấy chính mình như là đi lạc vào tà giáo.
Ăn xong xiên bánh hình trái tim cuối cùng, Chu Tráng Tráng chùi chùi miệng, đang chuẩn bị đi quầy bán quà vặt mua khoai chiên, lại bị người gọi lại: “Bạn ơi, bạn ơi, heo Tráng Tráng?”
Đây là kẻ đáng chết nào dám tự đặt loạn biệt danh cho nàng? Chu Tráng Tráng cầm chắc que tre xiên bánh còn lại chuẩn bị đánh nhau, xoay người lại thấy hé ra khuôn mặt trắng nõn —— chính là mỹ nam bị bệnh – Hải Nhĩ.
Anh chàng giờ khắc này đang ngồi trước bàn của hội những người quan tâm công nghệ sinh học, thần sắc vẫn gầy yếu như lần gặp trước, cùng với vóc dáng gầy một cách tinh tế, hoàn toàn có thể rung động trái tim của nữ giới, Chu Tráng Tráng vội vứt bỏ hung khí là que trúc trong tay, vui vẻ chạy tới trước mặt Hải Nhĩ, không để cho hắn chạy lại, miễn cho mệt hắn.
Hai người nói chuyện với nhau, Chu Tráng Tráng mới biết được, nguyên lai Hải Nhĩ là sinh viên năm hai khoa sinh học, phó hội trưởng hội những người quan tâm công nghệ sinh học, quả nhiên là phân vượn thối hoắc nóng hầm hập a (ko chịu nổi TT luôn, vừa nghe sinh học là nghĩ liền đến …, pó tay), Chu Tráng Tráng lúc này quyết định chiếu cố việc kinh doanh của Hải Nhĩ, vung bút lên ký đem chính mình bán —— vào hội công nghệ sinh học.
Khi trở về hướng Đại Kiều nghe ngóng, nguyên lai Hải Nhĩ ở trường coi cũng rất nổi danh, khi mới vừa vào trường, có nhiều nữ sinh thầm mến đang dự định theo đuổi hắn, đáng tiếc sau lại bởi vì người này tính cách rất kỳ quái, suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, một lần vào chính là vài ngày, các bạn nữ không chịu đựng nổi, dần dần đem ánh mắt chuyển dời đến các chàng đẹp trai khác.
Lúc nói xong, Đại Kiều nghiêm túc xem xét Chu Tráng Tráng rồi nói: “Bạn học Chu Tráng Tráng, bánh mỳ thì cậu một lần ăn hai cái còn chưa tính, hiện tại ngay cả nam nhân cũng muốn một lần ăn hai sao, thật sự quá phận, cậu đem Thường huấn luyện viên để ở chỗ nào?”
“Mình đem hắn quăng trong nhà vệ sinh.” Chu Tráng Tráng nói thầm: “Mình cùng Thường Hoằng căn bản là rất trong sạch, nói sau, mình cùng Hải Nhĩ cũng là đơn thuần, như thế nào lại biến thành một chân đạp hai thuyền?”
“Thường Hoằng là người luyện võ, Hải Nhĩ muốn làm độc dược không màu không mùi cực kỳ dễ dàng, hai ngươi này đều không thể trêu vào, đợi đến khi sự tình bại lộ, khó giữ được cái mạng nhỏ này.” Đại Kiều nhắc nhở.
Chu Tráng Tráng khó lòng giãi bày, cũng lười giải thích, xem đã đến giờ tới hội, liền đi phòng thí nghiệm tìm Hải Nhĩ.
Hội cộng đồng quan tâm công nghệ sinh học rất ít được chú ý, chỉ có ít ỏi vài người, tất cả đều là các chàng trai cùng một vẻ cao ráo cận thị, tóc dựng kiểu đầu gà, Chu Tráng Tráng vừa thấy thề trận kia, nhất thời viên mãn ——”các đoá hoa hội cộng đồng quan tâm công nghệ sinh học” danh hiệu này không ai dám phản đối đi.
Đang vui vẻ, bên người truyền đến tiếng Hải Nhĩ: “Tráng Tráng heo, em đã đến rồi, lại đây ngồi bên cạnh anh.”
Này xuất quỷ nhập thần, Chu Tráng Tráng một thân mồ hôi lạnh, quả nhiên Hải Nhĩ đi đường nhẹ nhàng lay động như gió.
“Chúng ta hôm nay muốn thực nghiệm gì?” Chu Tráng Tráng ngồi xuống bên cạnh Hải Nhĩ, hỏi: “Chỉ dùng kính hiển vi để quan sát ấu trùng trên cây cỏ, hay là xét nghiệm tảo.
Lời này vừa nói ra, cả phòng thí nghiệm một mảnh yên tĩnh, toàn bộ nam sinh chung quanh dùng ánh mắt xem một loại sinh vật chỉ số thông minh không đủ 70 nhìn Chu Tráng Tráng. Ngoại trừ Hải Nhĩ lương thiện —— hắn là dùng ánh mắt xem người chỉ số thông minh mới vừa đủ 70 nhìn Chu Tráng Tráng. (thế mà gọi là lương thiện a)
Một khi được ăn uống phả phê, Chu Tráng Tráng dễ dàng thả lỏng cảnh giác, Harry Potter vừa chiếu, nàng bật người chỉ vào người đeo mắt kính nói: “Ngày xưa lúc học tiểu học, tôi ngồi phía sau một cậu bạn cũng đeo mắt kính như vậy, đặc biệt rất đáng yêu, lúc ấy chúng tôi đều rất thích nhau, ngày đó tốt nghiệp tiểu học còn ôm nhau gào khóc đến khan giọng.”
“Còn nhớ rõ như vậy ah.” Trong bóng đêm Thường Hoằng ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên, chúng tôi còn định ra lời thề nói 10 năm sau bên cạnh thùng rác thứ 3 ở ngoài cổng lớn trường tiểu học gặp lại tiếp tục nhân duyên, lúc ấy rất hồn nhiên thuần khiết a.” Chu Tráng Tráng cảm khái.
“Vậy em có đi không?” Thường Hoằng hỏi.
“Đương nhiên không có, tốt nghiệp tiểu học xong thì không có liên lạc.” Nhớ tới quá khứ, Chu Tráng Tráng còn rất thổn thức.
Vừa dứt lời, ba bịch bỏng ngô trong tay bị Thường Hoằng cướp đi hai túi.
“ê ê ê ê, sao lại thế này?”
“Trước mặt bạn trai hiện tại nhớ nhung lại mối tình đầu mắt kính nhỏ, cũng may em không đi gặp hắn, nếu không túi bỏng còn lại cũng không cho em.” Thường Hoằng trực tiếp đem hai bọc bỏng cướp được cho hai bạn nhỏ ngồi bên cạnh. (anh Hoằng ghen rùi kìa, giấm chua quá)
Cầm túi bỏng ngô còn sót lại, Chu Tráng Tráng khóc không ra nước mắt.
Hôm nay lúc quay về phòng ngủ, Chu Tráng Tráng tay trái cầm N túi quần áo giầy dép, tay phải cầm N túi đồ ăn vặt, tất cả đều là Thường Hoằng kiên quyết mua cho nàng. (oa oa, ta cũng muốn có người mua cho n túi quần áo, giày dép aaah)
“Cuối tuần, anh lại hẹn em” Trước khi đi, Thường Hoằng nói như vậy với nàng.
Đẩy cửa ký túc xá ra, Chu Tráng Tráng đang định khóc lóc kể lể chuyện hôm nay nàng gặp phải với các chị em cùng phòng, lại phát hiện ba người đang cao hứng vây quanh bàn ăn cái gì, trên bàn chất đống nào là Pizza, mì ống, salad, nước ép trái cây, cơm chiên hải sản, các loại bánh ngọt, trông giống lễ ăn mừng năm mới. Nhưng khi thấy Zhu Tráng Tráng lại gần, ba người giống như kẻ trộm, cái nĩa trong tay ba người nhất thời dừng lại giữa không trung.
Chu Tráng Tráng không nghĩ nhiều, buông đồ vật này nọ rồi lập tức than thở khóc lóc, bắt đầu lên án Thường Hoằng.
Vốn nghĩ đến Đại Kiều các nàng có thể có cùng chung mối thù với mình, ai ngờ ba người ho nhẹ một tiếng, nhưng lại bắt đầu hội nghị khuyên nhủ.
Đại Kiều cầm lấy một khối Pizza đưa vào trong miệng: “Tráng Tráng a, mình nói Thường huấn luyện viên thật sự là nam nhân chất lượng tốt, hội tụ đầy đủ 3 phẩm chất cao ráo đẹp trai giàu sang, quá tốt rồi còn gì, cậu cũng đừng phân vân nửa.”
Đồng Ý cầm lấy một miếng bánh ngọt, nhét vào trong miệng: “Tráng Tráng a, cậu nhớ nụ hôn đầu của cậu là bị anh ấy đoạt không, con gái phải trung trinh, đời này cậu nhất định phải là của anh ấy.”
Tiểu Thúy cầm lấy một ly nước trái cây, vừa uống vừa nhỏ giọng nói: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.”
Nhìn thấy mỹ thực (thức ăn ngon) trên bàn, Chu Tráng Tráng ngay lập tức hiểu được: “Thường Hoằng hối lộ các cậu!”
“Cái gì kêu hối lộ a, cái này gọi là hiếu kính. Chúng mình sao lại có thể vì …đồ ăn này bán đứng cậu chứ? Quá coi thường chúng mình .” Đại Kiều sửa đúng.
“Nói tóm lại, các cậu làm cho mình quá thất vọng rồi!” Chu Tráng Tráng vừa ngẩng đầu vừa ưỡn ngực, biểu hiện thần sắc của liệt sĩ cách mạng coi thường nội phản rồi trèo lên giường mình.
Tất nhiên tất cả đồ ăn trên bàn này đều bị nàng đoạt lại không còn miếng nào.
Chu Tráng Tráng không dự đoán được các tỷ muội cùng phòng sẽ bị mua chuộc —— lại bị mua bởi một ít thức ăn ít ỏi này, quả thực giống nàng cùng một loại, thật là làm người ta vô cùng đau đớn.
Để có của hối lộ, kể từ đó, mỗi ngày 24 giờ, ba người Đại Kiều bên tai Chu Tráng Tráng liên tục đưa tin ca tụng Thường Hoằng, thành công làm cho Chu Tráng Tráng ngay cả ăn mì gói cũng cảm thấy lạt lẽo.
Chiêu này của Thường Hoằng thật sự là rất độc ác, Chu Tráng Tráng khó lòng phòng bị, phiền chịu không nổi, chỉ có thể giảm bớt thời gian ở phòng ngủ.
Hôm nay ở ngoài cổng trường học có xâu bánh nướng hình trái tim, vừa ăn vừa đi, gặp được các xã đoàn đang chiêu mộ thành viên mới, tình cảnh kia mới sôi động làm sao, tất cả xã đoàn đều lớn tiếng thét to, liều mạng thổi phồng chính mình, hạn chế mặt xấu, trong đó thành viên hội trà đạo cùng với hội cắm hoa bởi vì tranh đoạt thành viên mới mà cải nhau một trận. Đi trong đám người này, Chu Tráng Tráng cảm thấy chính mình như là đi lạc vào tà giáo.
Ăn xong xiên bánh hình trái tim cuối cùng, Chu Tráng Tráng chùi chùi miệng, đang chuẩn bị đi quầy bán quà vặt mua khoai chiên, lại bị người gọi lại: “Bạn ơi, bạn ơi, heo Tráng Tráng?”
Đây là kẻ đáng chết nào dám tự đặt loạn biệt danh cho nàng? Chu Tráng Tráng cầm chắc que tre xiên bánh còn lại chuẩn bị đánh nhau, xoay người lại thấy hé ra khuôn mặt trắng nõn —— chính là mỹ nam bị bệnh – Hải Nhĩ.
Anh chàng giờ khắc này đang ngồi trước bàn của hội những người quan tâm công nghệ sinh học, thần sắc vẫn gầy yếu như lần gặp trước, cùng với vóc dáng gầy một cách tinh tế, hoàn toàn có thể rung động trái tim của nữ giới, Chu Tráng Tráng vội vứt bỏ hung khí là que trúc trong tay, vui vẻ chạy tới trước mặt Hải Nhĩ, không để cho hắn chạy lại, miễn cho mệt hắn.
Hai người nói chuyện với nhau, Chu Tráng Tráng mới biết được, nguyên lai Hải Nhĩ là sinh viên năm hai khoa sinh học, phó hội trưởng hội những người quan tâm công nghệ sinh học, quả nhiên là phân vượn thối hoắc nóng hầm hập a (ko chịu nổi TT luôn, vừa nghe sinh học là nghĩ liền đến …, pó tay), Chu Tráng Tráng lúc này quyết định chiếu cố việc kinh doanh của Hải Nhĩ, vung bút lên ký đem chính mình bán —— vào hội công nghệ sinh học.
Khi trở về hướng Đại Kiều nghe ngóng, nguyên lai Hải Nhĩ ở trường coi cũng rất nổi danh, khi mới vừa vào trường, có nhiều nữ sinh thầm mến đang dự định theo đuổi hắn, đáng tiếc sau lại bởi vì người này tính cách rất kỳ quái, suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, một lần vào chính là vài ngày, các bạn nữ không chịu đựng nổi, dần dần đem ánh mắt chuyển dời đến các chàng đẹp trai khác.
Lúc nói xong, Đại Kiều nghiêm túc xem xét Chu Tráng Tráng rồi nói: “Bạn học Chu Tráng Tráng, bánh mỳ thì cậu một lần ăn hai cái còn chưa tính, hiện tại ngay cả nam nhân cũng muốn một lần ăn hai sao, thật sự quá phận, cậu đem Thường huấn luyện viên để ở chỗ nào?”
“Mình đem hắn quăng trong nhà vệ sinh.” Chu Tráng Tráng nói thầm: “Mình cùng Thường Hoằng căn bản là rất trong sạch, nói sau, mình cùng Hải Nhĩ cũng là đơn thuần, như thế nào lại biến thành một chân đạp hai thuyền?”
“Thường Hoằng là người luyện võ, Hải Nhĩ muốn làm độc dược không màu không mùi cực kỳ dễ dàng, hai ngươi này đều không thể trêu vào, đợi đến khi sự tình bại lộ, khó giữ được cái mạng nhỏ này.” Đại Kiều nhắc nhở.
Chu Tráng Tráng khó lòng giãi bày, cũng lười giải thích, xem đã đến giờ tới hội, liền đi phòng thí nghiệm tìm Hải Nhĩ.
Hội cộng đồng quan tâm công nghệ sinh học rất ít được chú ý, chỉ có ít ỏi vài người, tất cả đều là các chàng trai cùng một vẻ cao ráo cận thị, tóc dựng kiểu đầu gà, Chu Tráng Tráng vừa thấy thề trận kia, nhất thời viên mãn ——”các đoá hoa hội cộng đồng quan tâm công nghệ sinh học” danh hiệu này không ai dám phản đối đi.
Đang vui vẻ, bên người truyền đến tiếng Hải Nhĩ: “Tráng Tráng heo, em đã đến rồi, lại đây ngồi bên cạnh anh.”
Này xuất quỷ nhập thần, Chu Tráng Tráng một thân mồ hôi lạnh, quả nhiên Hải Nhĩ đi đường nhẹ nhàng lay động như gió.
“Chúng ta hôm nay muốn thực nghiệm gì?” Chu Tráng Tráng ngồi xuống bên cạnh Hải Nhĩ, hỏi: “Chỉ dùng kính hiển vi để quan sát ấu trùng trên cây cỏ, hay là xét nghiệm tảo.
Lời này vừa nói ra, cả phòng thí nghiệm một mảnh yên tĩnh, toàn bộ nam sinh chung quanh dùng ánh mắt xem một loại sinh vật chỉ số thông minh không đủ 70 nhìn Chu Tráng Tráng. Ngoại trừ Hải Nhĩ lương thiện —— hắn là dùng ánh mắt xem người chỉ số thông minh mới vừa đủ 70 nhìn Chu Tráng Tráng. (thế mà gọi là lương thiện a)
Danh sách chương