“Nói ra rất dài dòng.” Hải Nhĩ cúi đầu thở dài.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng ta ở nơi này ngay cả thần còn không thấy, còn có thể làm những chuyện khác sao?” Ai cũng thở dài, càng lúc càng lớn.
“Chuyện của Tráng Tráng với anh họ tôi, anh biết được bao nhiêu?”
“Không phải là quá nhiều, chỉ biết anh họ anh vì tiền đồ mà vứt bỏ Tráng Tráng.”
“Anh cũng có mắt nhìn chứ, lúc ban đầu bọn họ ở cùng nhau, anh họ tôi đối với Tráng Tráng thế nào?”
“Rất... quan tâm .” Tả Nhất như cũ nhớ rõ lần đó ở trên thao trường, đôi mắt Thường Hoằng nhìn mình, lạnh đến dọa người, mặc dù Tả Nhất mặt ngoài bình tĩnh, nhưng cơ hồ vẫn có chút không khống chế được mà sợ hãi.
“Mà anh ấy cũng vì quan tâm Tráng Tráng, cho nên mới phải rời đi.” Hải Nhĩ nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý trong hai năm này.
Hắn chỉ nhớ rõ mùa đông năm ấy, ngày rất lạnh, ngày nào đó anh họ đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đến nhà cũ đón Tráng Tráng. Hắn còn chưa kịp hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, điện thoại đã bị ngắt.
Mang đầy bụng nghi hoặc, chịu đựng thân thể khó chịu ngồi xe lửa vài tiếng đồng hồ đi đến nhà cũ của Thường Hoằng, Hải Nhĩ nhìn thấy Chu Tráng Tráng dường như bị rút đi cả sinh mệnh chỉ sau một đêm.
Chu Tráng Tráng trong lòng Hải Nhĩ, luôn luôn là người sáng sủa nhiệt tình, mạnh mẽ đến mức có thể một lần ăn hết hai mươi cánh gà nướng. Mà không phải là Chu Tráng Tráng ở trước mặt vững vàng bắt lấy tay hắn, tựa như một người tuyệt vọng bắt lấy tấm ván cuối cùng trên biển khơi rộng lớn.
“Anh ấy bảo anh đến đón em? Nhất định là Phó Dương Dương uy hiếp anh ấy, anh ấy không thể không tạm thời thỏa hiệp có đúng hay không?” Ngay lúc đó Chu Tráng Tráng không ý thức được, lúc câu nói này ra khỏi miệng cũng là lúc cô đã mất đi tất cả lòng tin.
Hải Nhĩ cũng không nói được gì, duy nhất có thể làm là đem cô mang về thành phố A.
Mà trên sân ga, Thường Hoằng xuất hiện, lại phảng phất biến thành một người khác, một người mà cô không quen biết.
“Tráng Tráng, em đừng hiểu lầm, anh đến để đem quan hệ của chúng ta nói rõ ràng .”
“Tráng Tráng, chúng ta chia tay đi, như vậy đối với hai bên đều tốt.”
“Không có bất kỳ người nào ép anh, ép anh là xã hội.”
“Tráng Tráng, anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự yêu em. Chỉ là anh chỉ có thể lựa chọn một người phụ nữ thích hợp có thể trợ giúp anh trên con đường sự nghiệp. Anh xin lỗi.”
Những lời kia, như tên bắn vào tim Chu Tráng Tráng, mà người vụn vỡ còn có Hải Nhĩ.
Hắn không thể tin được Thường Hoằng lại có thể nói ra những lời này, người mà từ nhỏ đã ghét ác như vậy, là thiên thần trong mắt hắn thế nhưng có thể thốt nên những lời này .
Mà vào buổi tối đó, Thường Hoằng cùng Chu Tráng Tráng hoàn toàn chia tay .
Sau đó, Chu Tráng Tráng tinh thần sa sút như đống tro tàn.
Hải Nhĩ vọt tới trước mặt Thường Hoằng, chất vấn hắn đến tột cùng là thế nào, Thường Hoằng không đáp, chỉ bảo hắn chăm sóc Tráng Tráng thật tốt.
Hải Nhĩ cũng không phải người dễ gạt, lúc này cũng không nói nhiều, chỉ là đem tình hình sau khi chia tay Chu Tráng Tráng giống như cây khô cặn kẽ nói qua một lần với hắn.
Ngày đầu tiên sau chia tay, cô khóc gọi tên của hắn đến tỉnh dậy.
Ngày chia tay thứ hai, cô một đêm không dám ngủ, chỉ sợ mơ thấy hắn.
Ngày thứ ba chia tay, trong lúc rót nước uống, sơ ý làm nước nóng đổ vào người, bàn tay bị phỏng có nhiều bọng nước nhỏ.
Hải Nhĩ ngày nói từng chuyện một, Thường Hoằng chăm chú nghe, sau đó, Hải Nhĩ không nói tiếp.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Thường Hoằng vành mắt đỏ.
“Anh không muốn nói cho em biết sao?” Hải Nhĩ hạ thấp thanh âm: “Phó Dương Dương rốt cuộc đã làm chuyện gì?”
Hải Nhĩ nhớ đến lúc ấy Thường Hoằng thong thả bước đến phía trước cửa sổ, thân hình cao lớn như thế nhưng nhìn thật lạnh lẽo, mơ hồ. Thật lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Không phải là một mình Phó Dương Dương, mà là cả gia tộc bọn họ.”
Mặc dù Hải Nhĩ luôn đối với chuyện của gia tộc không có hứng thú lắm, nhưng ngày thường cũng đã nghe qua, cũng biết một chút đại khái.
Phó gia căn cơ chính là Phó lão tướng quân, cha Phó Dương Dương là con ruột Phó lão tướng quân. Mà ông ngoại Thường Hoằng lại là chiến hữu thân thiết nhất của Phó lão tướng quân, trên chiến trường Triều Tiên vì cứu Phó lão tướng quân, trên đầu gối trúng một phát đạn, đến nay mỗi khi trời chuyển vết thương kia lại đau đến tận xương cốt.
Bởi vì có những chuyện xa xưa này nên hai nhà quan hệ rất tốt.
Phó tướng quân mặc dù cả đời trong sạch, nhưng đến lúc tuổi già, quá nuông chiều con cháu, tác phong làm việc quả là ức hiếp người khác. Mà Thường Hoằng nhìn thấy Phó gia hành động khinh người như vậy, dần dần cùng bọn họ bất hòa.
Anh họ Phó Dương Dương Phó Lôi tuy còn trẻ tuổi nhưng lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn làm việc âm hiểm. Bởi vì Thường Hoằng từ chối Phó Dương Dương mà cảm thấy mất mặt cả nhà, thường xuyên gây sự với Thường Hoằng. Kể từ sau khi Thường Hoằng vào bộ đội, nhiều lần cản trở, Thường Hoằng cùng hắn đấu trí đấu dũng, giữa hai người luôn luôn không vừa mắt.
Tính tình Phó Dương Dương rất giống Phó Lôi, mắt thấy Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng quan hệ đột nhiên chuyển tốt, trong lòng vặn vẹo, rốt cuộc sử dụng ám chiêu, phối hợp với Phó Lôi cùng chú nhỏ của cô ta, thừa dịp lúc tết bộ đội phòng bị không nghiêm, đem tài liệu bí mật quân sự lấy ra, lại đem dấu vân tay đã lén lấy được của Chu Tráng trên cầu thang đặt trên tài liệu, rồi đem bọc nhựa chứa đĩa cứng đặt dưới giường Chu Tráng Tráng, cuối cùng lại vừa ăn cướp vừa la làng, dẫn theo người đến phòng tiếp khách lục soát, thành công giá họa cho Chu Tráng Tráng.
“Chẳng lẽ bọn họ không để lại dấu vết gì sao?” Nghe đến đó, Hải Nhĩ vội hỏi.
“Không có, chuyện này bọn họ đã lên kế hoạch kĩ càng mới thực hiện, hết sức cẩn thận.” Thường Hoằng nhắm mắt lại.
Hắn không ngủ không nghỉ nhiều ngày, muốn minh oan cho Chu Tráng Tráng, nhưng mà không điều tra được gì.
Phó Dương Dương đúng vào lúc này xuất hiện, cô ta không hề che dấu chuyện bản thân làm ra những chuyện này, đưa ra yêu cầu: “Em muốn anh bỏ Chu Tráng Tráng, cùng một chỗ với em.”
“Cô cảm thấy có khả năng sao?” Trước đây ánh mắt Thường Hoằng nhìn cô ta là lạnh lùng, mà hiện nay, càng tăng thêm một phần chán ghét.
“Anh sẽ không trơ mắt nhìn Chu Tráng Tráng bị phán tội gián điệp phải không?” Phó Dương Dương nắm tay Thường Hoằng, Thường Hoằng lui về phía sau một bước, Phó Dương Dương chậm rãi nở nụ cười: “Hiện nay, chỉ có em mới có thể làm cho cô ta thoát tội.”
Thường Hoằng hiểu cô ta ám chỉ điều gì – camera trong phòng tiếp khách cùng trên hành lang quay lại, có thể chứng minh có người đã từng lẻn vào phòng Chu Tráng Tráng để lại bọc nhựa chứa đĩa cứng đó đã bị đánh cắp.
“Băng ghi hình trong tay cô.” Đây không phải là câu hỏi.
“Chỉ cần anh đáp ứng cùng em cùng một chỗ, tự nhiên em sẽ đưa ra băng ghi hình đó.” Điều khoản hợp đồng rốt cục đã nói ra.
“Cô không lo lắng, tôi giả vờ đáp ứng cô, đợi sau khi cô ấy thoát tội, sẽ đem ước định của chúng ta xé bỏ?” Thường Hoằng biết Phó Dương Dương sẽ không ngu ngốc như vậy.
“Chuyện này anh không cần lo lắng.” Màu son môi của Phó Dương Dương lấp lánh: “Sau khi giao ra băng ghi hình, người đặt túi tài liệu đó rất nhanh sẽ bị bắt, đến lúc đó, hắn sẽ tạm thời chịu toàn bộ trách nhiệm, phủi bỏ liên quan cùng Chu Tráng Tráng. Sau khi Chu Tráng Tráng được thả ra ngoài, nếu anh bỏ em, hắn sẽ lập tức phản cung, một mực chắc chắn Chu Tráng Tráng là đồng bọn của hắn. Đến lúc đó, nhà em lại trợ giúp một chút, Chu Tráng Tráng nếu bị bắt lại, cửa ải này đúng là hơn mười năm, tội trạng không nhẹ, anh cảm thấy Chu Tráng Tráng sẽ chịu đựng được sao?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng ta ở nơi này ngay cả thần còn không thấy, còn có thể làm những chuyện khác sao?” Ai cũng thở dài, càng lúc càng lớn.
“Chuyện của Tráng Tráng với anh họ tôi, anh biết được bao nhiêu?”
“Không phải là quá nhiều, chỉ biết anh họ anh vì tiền đồ mà vứt bỏ Tráng Tráng.”
“Anh cũng có mắt nhìn chứ, lúc ban đầu bọn họ ở cùng nhau, anh họ tôi đối với Tráng Tráng thế nào?”
“Rất... quan tâm .” Tả Nhất như cũ nhớ rõ lần đó ở trên thao trường, đôi mắt Thường Hoằng nhìn mình, lạnh đến dọa người, mặc dù Tả Nhất mặt ngoài bình tĩnh, nhưng cơ hồ vẫn có chút không khống chế được mà sợ hãi.
“Mà anh ấy cũng vì quan tâm Tráng Tráng, cho nên mới phải rời đi.” Hải Nhĩ nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý trong hai năm này.
Hắn chỉ nhớ rõ mùa đông năm ấy, ngày rất lạnh, ngày nào đó anh họ đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đến nhà cũ đón Tráng Tráng. Hắn còn chưa kịp hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, điện thoại đã bị ngắt.
Mang đầy bụng nghi hoặc, chịu đựng thân thể khó chịu ngồi xe lửa vài tiếng đồng hồ đi đến nhà cũ của Thường Hoằng, Hải Nhĩ nhìn thấy Chu Tráng Tráng dường như bị rút đi cả sinh mệnh chỉ sau một đêm.
Chu Tráng Tráng trong lòng Hải Nhĩ, luôn luôn là người sáng sủa nhiệt tình, mạnh mẽ đến mức có thể một lần ăn hết hai mươi cánh gà nướng. Mà không phải là Chu Tráng Tráng ở trước mặt vững vàng bắt lấy tay hắn, tựa như một người tuyệt vọng bắt lấy tấm ván cuối cùng trên biển khơi rộng lớn.
“Anh ấy bảo anh đến đón em? Nhất định là Phó Dương Dương uy hiếp anh ấy, anh ấy không thể không tạm thời thỏa hiệp có đúng hay không?” Ngay lúc đó Chu Tráng Tráng không ý thức được, lúc câu nói này ra khỏi miệng cũng là lúc cô đã mất đi tất cả lòng tin.
Hải Nhĩ cũng không nói được gì, duy nhất có thể làm là đem cô mang về thành phố A.
Mà trên sân ga, Thường Hoằng xuất hiện, lại phảng phất biến thành một người khác, một người mà cô không quen biết.
“Tráng Tráng, em đừng hiểu lầm, anh đến để đem quan hệ của chúng ta nói rõ ràng .”
“Tráng Tráng, chúng ta chia tay đi, như vậy đối với hai bên đều tốt.”
“Không có bất kỳ người nào ép anh, ép anh là xã hội.”
“Tráng Tráng, anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự yêu em. Chỉ là anh chỉ có thể lựa chọn một người phụ nữ thích hợp có thể trợ giúp anh trên con đường sự nghiệp. Anh xin lỗi.”
Những lời kia, như tên bắn vào tim Chu Tráng Tráng, mà người vụn vỡ còn có Hải Nhĩ.
Hắn không thể tin được Thường Hoằng lại có thể nói ra những lời này, người mà từ nhỏ đã ghét ác như vậy, là thiên thần trong mắt hắn thế nhưng có thể thốt nên những lời này .
Mà vào buổi tối đó, Thường Hoằng cùng Chu Tráng Tráng hoàn toàn chia tay .
Sau đó, Chu Tráng Tráng tinh thần sa sút như đống tro tàn.
Hải Nhĩ vọt tới trước mặt Thường Hoằng, chất vấn hắn đến tột cùng là thế nào, Thường Hoằng không đáp, chỉ bảo hắn chăm sóc Tráng Tráng thật tốt.
Hải Nhĩ cũng không phải người dễ gạt, lúc này cũng không nói nhiều, chỉ là đem tình hình sau khi chia tay Chu Tráng Tráng giống như cây khô cặn kẽ nói qua một lần với hắn.
Ngày đầu tiên sau chia tay, cô khóc gọi tên của hắn đến tỉnh dậy.
Ngày chia tay thứ hai, cô một đêm không dám ngủ, chỉ sợ mơ thấy hắn.
Ngày thứ ba chia tay, trong lúc rót nước uống, sơ ý làm nước nóng đổ vào người, bàn tay bị phỏng có nhiều bọng nước nhỏ.
Hải Nhĩ ngày nói từng chuyện một, Thường Hoằng chăm chú nghe, sau đó, Hải Nhĩ không nói tiếp.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Thường Hoằng vành mắt đỏ.
“Anh không muốn nói cho em biết sao?” Hải Nhĩ hạ thấp thanh âm: “Phó Dương Dương rốt cuộc đã làm chuyện gì?”
Hải Nhĩ nhớ đến lúc ấy Thường Hoằng thong thả bước đến phía trước cửa sổ, thân hình cao lớn như thế nhưng nhìn thật lạnh lẽo, mơ hồ. Thật lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Không phải là một mình Phó Dương Dương, mà là cả gia tộc bọn họ.”
Mặc dù Hải Nhĩ luôn đối với chuyện của gia tộc không có hứng thú lắm, nhưng ngày thường cũng đã nghe qua, cũng biết một chút đại khái.
Phó gia căn cơ chính là Phó lão tướng quân, cha Phó Dương Dương là con ruột Phó lão tướng quân. Mà ông ngoại Thường Hoằng lại là chiến hữu thân thiết nhất của Phó lão tướng quân, trên chiến trường Triều Tiên vì cứu Phó lão tướng quân, trên đầu gối trúng một phát đạn, đến nay mỗi khi trời chuyển vết thương kia lại đau đến tận xương cốt.
Bởi vì có những chuyện xa xưa này nên hai nhà quan hệ rất tốt.
Phó tướng quân mặc dù cả đời trong sạch, nhưng đến lúc tuổi già, quá nuông chiều con cháu, tác phong làm việc quả là ức hiếp người khác. Mà Thường Hoằng nhìn thấy Phó gia hành động khinh người như vậy, dần dần cùng bọn họ bất hòa.
Anh họ Phó Dương Dương Phó Lôi tuy còn trẻ tuổi nhưng lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn làm việc âm hiểm. Bởi vì Thường Hoằng từ chối Phó Dương Dương mà cảm thấy mất mặt cả nhà, thường xuyên gây sự với Thường Hoằng. Kể từ sau khi Thường Hoằng vào bộ đội, nhiều lần cản trở, Thường Hoằng cùng hắn đấu trí đấu dũng, giữa hai người luôn luôn không vừa mắt.
Tính tình Phó Dương Dương rất giống Phó Lôi, mắt thấy Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng quan hệ đột nhiên chuyển tốt, trong lòng vặn vẹo, rốt cuộc sử dụng ám chiêu, phối hợp với Phó Lôi cùng chú nhỏ của cô ta, thừa dịp lúc tết bộ đội phòng bị không nghiêm, đem tài liệu bí mật quân sự lấy ra, lại đem dấu vân tay đã lén lấy được của Chu Tráng trên cầu thang đặt trên tài liệu, rồi đem bọc nhựa chứa đĩa cứng đặt dưới giường Chu Tráng Tráng, cuối cùng lại vừa ăn cướp vừa la làng, dẫn theo người đến phòng tiếp khách lục soát, thành công giá họa cho Chu Tráng Tráng.
“Chẳng lẽ bọn họ không để lại dấu vết gì sao?” Nghe đến đó, Hải Nhĩ vội hỏi.
“Không có, chuyện này bọn họ đã lên kế hoạch kĩ càng mới thực hiện, hết sức cẩn thận.” Thường Hoằng nhắm mắt lại.
Hắn không ngủ không nghỉ nhiều ngày, muốn minh oan cho Chu Tráng Tráng, nhưng mà không điều tra được gì.
Phó Dương Dương đúng vào lúc này xuất hiện, cô ta không hề che dấu chuyện bản thân làm ra những chuyện này, đưa ra yêu cầu: “Em muốn anh bỏ Chu Tráng Tráng, cùng một chỗ với em.”
“Cô cảm thấy có khả năng sao?” Trước đây ánh mắt Thường Hoằng nhìn cô ta là lạnh lùng, mà hiện nay, càng tăng thêm một phần chán ghét.
“Anh sẽ không trơ mắt nhìn Chu Tráng Tráng bị phán tội gián điệp phải không?” Phó Dương Dương nắm tay Thường Hoằng, Thường Hoằng lui về phía sau một bước, Phó Dương Dương chậm rãi nở nụ cười: “Hiện nay, chỉ có em mới có thể làm cho cô ta thoát tội.”
Thường Hoằng hiểu cô ta ám chỉ điều gì – camera trong phòng tiếp khách cùng trên hành lang quay lại, có thể chứng minh có người đã từng lẻn vào phòng Chu Tráng Tráng để lại bọc nhựa chứa đĩa cứng đó đã bị đánh cắp.
“Băng ghi hình trong tay cô.” Đây không phải là câu hỏi.
“Chỉ cần anh đáp ứng cùng em cùng một chỗ, tự nhiên em sẽ đưa ra băng ghi hình đó.” Điều khoản hợp đồng rốt cục đã nói ra.
“Cô không lo lắng, tôi giả vờ đáp ứng cô, đợi sau khi cô ấy thoát tội, sẽ đem ước định của chúng ta xé bỏ?” Thường Hoằng biết Phó Dương Dương sẽ không ngu ngốc như vậy.
“Chuyện này anh không cần lo lắng.” Màu son môi của Phó Dương Dương lấp lánh: “Sau khi giao ra băng ghi hình, người đặt túi tài liệu đó rất nhanh sẽ bị bắt, đến lúc đó, hắn sẽ tạm thời chịu toàn bộ trách nhiệm, phủi bỏ liên quan cùng Chu Tráng Tráng. Sau khi Chu Tráng Tráng được thả ra ngoài, nếu anh bỏ em, hắn sẽ lập tức phản cung, một mực chắc chắn Chu Tráng Tráng là đồng bọn của hắn. Đến lúc đó, nhà em lại trợ giúp một chút, Chu Tráng Tráng nếu bị bắt lại, cửa ải này đúng là hơn mười năm, tội trạng không nhẹ, anh cảm thấy Chu Tráng Tráng sẽ chịu đựng được sao?”
Danh sách chương