“Cô ấy là chân mệnh Thiên nữ của tôi, nhưng tôi không phải là chân mệnh thiên tử của cô ấy.”

“Anh đây là yêu thầm.”

“Đúng vậy... Chỉ là đã có một lần, đến rất gần... Nhưng đã bỏ qua.”

“Anh không yêu cô ấy?”

“Không, vẫn luôn yêu.”

“Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Bởi vì trong lúc vô tình tôi nghe được tình trạng bệnh tình của tôi... Cho dù tôi yêu cô ấy, cũng chỉ có thể cùng cô ấy sống vài năm, chuyện này quá tàn nhẫn.”

“Cho nên anh tình nguyện đem cô ấy tặng cho người khác.”

“Không phải tặng cho, chỉ là... hi vọng cô ấy cùng người có thể cho cô ấy hạnh phúc cùng một chỗ.”

Tả Nhất vỗ vai hắn: “Người anh em, anh thật sự vĩ đại.”

Chu Tráng Tráng túc trực bên Thường Hoằng, mãi cho đến đêm khuya mới mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc đó, phảng phất lại mơ thấy thao trường năm ấy, rất nhiều tân sinh viên đứng ở đó quân huấn, huấn luyện viên vẫn là cái tên đầy dã tính – Thường Hoằng. Trông thấy hắn không ngừng trêu chọc những nữ sinh chân dài eo thon mặt đẹp, Chu Tráng Tráng bị chọc tức, xông tới chỉ vào mũi Thường Hoằng mắng, mắng hắn đứng núi này trông núi nọ, mắng hắn háo sắc ngập trời, mắng hắn có mới nới cũ, mắng hắn sinh con trai không có “tiểu đệ đệ”.

Thường Hoằng khoanh tay trước ngực, yên lặng nghe cô mắng xong, mỉa mai cười: “Em cũng không phải vợ tôi, dựa vào cái gì trông nom tôi cùng người khác làm quen?”

Chu Tráng Tráng lửa giận hừng hực thiêu đốt, há to mồm hung hăng cắn tay của hắn.

Ai ngờ cắn như vậy, tay mình lại đau lên, tỉnh lại vừa nhìn, phát hiện trên mu bàn tay của mình có vài dấu răng.

Không ngờ lại cắn chính mình.

Ai ngờ mở mắt ra lại phát hiện đôi mắt đen thẳm của Thường Hoằng đang nhìn mình chăm chú .

“Anh nhìn cái gì?” Chu Tráng Tráng lúng túng, sợ bị hắn nhìn thấu.

“Nhìn em.” Thường Hoằng mỉm cười.

“Nhìn tôi làm gì, tự anh về nhà mà nhìn Phó Dương Dương của anh đi.” Chu Tráng Tráng nổi giận nói.

Ai ngờ lời này vừa ra, Thường Hoằng lại “Vèo” một tiếng từ trên giường nhảy dựng lên, nhăn nhó nói: “Sao em có thể nói những lời như vậy, em có biết là em nói vậy chính là lấy dao khoét vào lòng anh không?”

“Ai khoét lòng anh, anh không được vu oan cho tôi!” Chu Tráng Tráng tức giận đến ngực cũng run lên: “Anh dám dùng khổ nhục kế, anh tin chắc tôi nhất định sẽ tới cứu anh, anh cơ bản là rảnh rỗi đi diễn trò, anh biết chắc tôi sẽ không nhẫn tâm!”

“Đúng là anh dùng khổ nhục kế.” Thường Hoằng dịu giọng: “Nhưng không phải là rảnh rỗi đi diễn trò, cả ngày, người anh bị mặt trời cho nướng cháy khét, lòng của anh cũng bị lo lắng nung chảy. Tráng Tráng, nếu hai năm trước anh tin mười phần đứng ở đó chờ em chịu không được mà đến tìm anh. Nhưng hiện tại anh không nắm chắc, em xa anh hai năm, anh cũng vậy lo lắng hai năm, để được ở cùng em mỗi phút mỗi giây, anh đều suy tính thiệt hơn, sợ hãi có chút sơ sẩy, em sẽ biến mất. Rất nhiều đêm, anh cũng muốn liều lĩnh trở lại, ôm em hôn em, dẫn em chạy trốn, chết trong tay bọn họ thì thôi. Mỗi lần thám tử tư báo cáo với anh nói bên cạnh em xuất hiện một người đàn ông mới, cả người anh giống như bị đốt cháy bừng bừng, không ăn không ngủ, vắt hết óc nghĩ biện pháp chia rẽ hai người. Tráng Tráng, hai năm qua anh biết em khổ sở, nhưng anh cũng không phải vui vẻ mà qua ngày . Anh thật sự rất sợ, sợ vừa buông tay thì em đã không thấy tăm hơi, thật sự rất sợ.”

Giọng nói Thường Hoằng cũng không nặng, nhưng từng câu từng chữ đều như nện vào lòng Chu Tráng Tráng.

“Như vậy anh cũng không cần phải dọa em.” Chu Tráng Tráng càng nói càng không chắc chắn.

Thường Hoằng nắm lấy tay Chu Tráng Tráng, đem cô ôm đến bên cạnh mình: “Không phải là dọa, Tráng Tráng, là anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh, thừa nhận anh, em nói đi. Em muốn anh sống, anh sẽ sống đối xử thật tốt với em, nếu em muốn anh chết, anh lập tức mắt không nháy mắt mà làm theo để em được yên tĩnh, chỉ cần em nói, chuyện gì anh cũng nguyện ý làm.”

“Chuyện cho tới bây giờ nhưng em còn chưa biết gì. Mọi người đều lừa em, bây giờ em rất loạn!” Chu Tráng Tráng bỏ tay Thường Hoằng ra, đặt mông ngồi trên giường, che mặt, hu hu khóc lên.

Cô từ nhỏ tuy có ngực lớn, nhưng không có chí lớn, chỉ muốn có ăn có uống, bình yên qua ngày, ai ngờ Thường Hoằng đem cô ăn không còn một mảnh, tim cũng trao cho hắn xong rồi hắn lại vứt bỏ cô. Thật vất vả qua hai năm, chữa thương xong, Thường Hoằng lại đột nhiên xuất hiện, dẫn cô chạy trốn.

Cả cuộc đời bị hắn làm cho rối loạn, đến nay vẫn còn trong trạng thái hồ đồ, mà cô còn chưa biết nguyên nhân từ đâu.

Thường Hoằng dịu dàng vuốt sống lưng cô, giống như đang vuốt ve một con mèo lông xù: “Anh biết là mình đã quá vội vàng, vậy chúng ta từ từ được không em? Hiện tại anh không cần em phải hiểu cho anh, chỉ cần em không buông tay anh, từ chối anh. Chỉ cần chúng ta đợi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi.”

“Hải Nhĩ người anh em, tôi có nghi vấn, chứng cớ này thu thập xong rồi, vì sao các người nói phải chờ mấy ngày nữa mới ra ra tay? Trực tiếp đưa lên cho cấp trên là xong rồi, chẳng lẽ còn phải đợi ngày hoàng đạo?” Dùng xong cơm lạnh canh nguội, Tả Nhất tiến hành nói chuyện phiếm sau khi ăn.

“Không phải đợi ngày hoàng đạo, mà là đang chờ Phó lão tướng quân về hưu.”

“Phó lão tướng quân biết rõ chuyện này?”

“Thật ra mà nói, Phó lão tướng quân yêu thương anh họ còn hơn cả Phó Lôi. Khi còn bé anh họ thường xuyên đến viện của ông chơi, Phó lão tướng quân mỗi lần cũng sẽ cảm thán nói đáng tiếc Thường Hoằng không phải cháu nội của ông, cũng bởi vì chuyện này, Phó Lôi từ nhỏ cùng anh họ không hòa thuận. Kỳ thật chứng cứ tại mấy tháng trước cũng đã thu thập thỏa đáng, cũng bí mật đưa lên, nhưng trên đường bị Phó lão tướng quân ngăn lại. Ngay đêm đó, Phó lão tướng quân gọi Thường Hoằng đi, xem hết những tài liệu kia, cả người giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi. Ông nhắm mắt thật lâu, cuối cùng thở dài, nói với anh họ, nói những năm gần đây con cháu Phó gia ỷ vào uy thế của ông mà làm xằng làm bậy bên ngoài, ông cũng nghe thấy. Nếu là lúc trước tính tình nóng nảy, nhất định đem những đứa cháu xấu xa này nhốt vào tù rồi. Có thể tuổi càng lớn, càng coi trọng thân tình, thế nên mới dung túng cho bọn họ đến bước này. Phó lão tướng quân nói với Thường Hoằng, chuyện đã như thế, ông chưa bao giờ nghĩ đến cũng không cách nào cứu vãn. Yêu cầu duy nhất là muốn anh họ chờ sau khi ông về hưu mới giao nộp bằng chứng, ông không muốn lúc tại vị mà trơ mắt nhìn con cháu của mình vào tù. Anh họ biết rõ, Phó lão tướng quân đã bước đến bước đường cùng, anh ấy chỉ có đáp ứng, tiếp tục kiềm chế bất động.”

“Mãi cho đến khi Tráng Tráng muốn kết hôn với tôi, mắt thấy mọi chuyện phát triển lệch quỹ đạo, mới không thể không ra một chiêu này?”

“Đúng vậy, ngày đó trong bệnh viện, phát hiện Tráng Tráng đột nhiên thay đổi ngày kết hôn với anh, làm tôi cùng anh họ dự liệu không kịp. Anh họ không làm sao được, chỉ có thể khuyên nhủ cô ấy. Nhưng những năm này, Phó Dương Dương liên tục sai người giám thị anh họ, cho nên anh ấy mới không dám cùng Tráng Tráng tiếp xúc, lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ. Mà những ngày này, Phó gia cũng có ít nhiều phát giác hành động của anh ấy, mà ngày đó anh ấy và Tráng Tráng thân mật cùng nhau, nhất định sẽ khiến họ cảnh giác, kể từ đó, mọi chuyện đều bại lộ.”

“Nói cách khác, bất kể là sớm hay muộn, tôi cũng bị các người cướp dâu.” Tả Nhất rốt cuộc hiểu được hàm ý trong những lời này.

Hải Nhĩ không trả lời, chỉ cho hắn một ánh mắt đồng tình.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng đã có cảm giác bị báo săn để mắt tới. Thật vất vả sống yên ổn hai năm, loại cảm giác này lại bắt đầu xuất hiện.

“Anh có thể đừng dùng loại này ánh mắt nhìn em không?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Loại ánh mắt gì?” Thường Hoằng cười đến rạo rực, ánh mắt rạo rực, tâm tư rạo rực.

“Chính là loại ánh mắt vừa phong tình vừa khát vọng.” Chu Tráng Tráng nắm chặt tay.

Vốn dĩ không được ăn thịt đã làm cho cô đau khổ, mà bây giờ lại bị người ta coi như thịt để xem.

Ở đâu không tàn nhẫn, ở đâu không khó qua, ở đâu không để cho cô đau đến không muốn sống.

“Con mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt là tâm linh chỗ khát vọng sâu nhất, Tráng Tráng, em cần phải hiểu anh nghĩ muốn gì.” Thường Hoằng thản nhiên nói.

“Anh cũng phải biết nếu anh dám làm loạn, đừng trách em lòng dạ độc ác.” Chu Tráng Tráng đắp chăn bông nhàn nhạt uy hiếp.

“Tráng Tráng, hai năm qua anh chưa từng làm chuyện kia.” Khẩu khí của Thường Hoằng cũng uyển chuyển đến vài phần.

“Anh nói như em có không bằng.” Chu Tráng Tráng không động đậy tiếp lời: “Em cũng như anh, hai năm cũng không làm chuyện kia, nhưng thân thể vẫn vui vẻ khỏe mạnh, anh có cần thiết giả thành bộ dáng bệnh tình nguy kịch không?”

“Nhưng em ở bên cạnh anh, nhìn được, sờ được, thật sự là... không nhịn được.” Thường Hoằng vừa nói vừa từ từ bò lên giường.

“Vừa rồi là ai nói không ép em, để cho em suy nghĩ thật kĩ .” Chu Tráng Tráng cầm lấy khúc gỗ nhặt được sau núi vỗ thật mạnh vào giường, để đạt được mục đích đốt núi dọa hổ: “Cho nên bây giờ lập tức lùi về cho em, còn cái lều của anh nữa, cũng rụt về cho em.”

Về tình về lý tại gậy gộc, Thường Hoằng cũng không dám tiến lên.

Mắt thấy Thường Hoằng an phận trên nằm chăn đệm trải dưới đất, Chu Tráng Tráng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng không bao lâu đã bị một hồi âm thanh sột soạt làm cho bực mình.

Mở nửa con mắt ra nhìn trên mặt đất, Chu Tráng Tráng thiếu chút nữa ngay cả tròng mắt đều rơi ra: “Thường Hoằng, anh anh anh tay anh, đặt ở đâu.. Anh dừng lại cho em, dừng lại cho em?!”

“Em không cho anh chạm vào người, anh chỉ có tự mình giải quyết.” Đến lúc này, Thường Hoằng vẫn bình tĩnh như thường.

“Nơi này là Phật môn yên tịnh, nhưng anh dám làm loại chuyện xấu xa này, anh không sợ bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục à?!” Chu Tráng Tráng vội vàng niệm vài tiếng mà a di đà Phật.

“Thực sắc dã tính.” (ăn uống với xxoo là bản năng của con người) Thường Hoằng bắt đầu thuyết phục Chu Tráng Tráng .

Mắt thấy tay Thường Hoằng càng có xu hướng làm động tác mạnh hơn, Chu Tráng Tráng chịu không nổi, lật chăn đứng dậy đi ra ngoài: “Anh từ từ giải quyết, em ra ngoài đi dạo.”

Hình ảnh vừa rồi khắc quá sâu vào đầu Chu Tráng Tráng, dẫn tới tư tưởng cô dâng trào, một đường đi dạo lại đến cửa sau.

Ánh trăng sáng trong, ngẫu nhiên có tiếng ve kêu nổi bật lên khiến miếu tự càng thêm yên tĩnh, Chu Tráng Tráng đứng tại chỗ, giống như con gà với cái đầu gật lên gật xuống, đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ từ sau vang lên.

Chu Tráng Tráng cho là Thường Hoằng, đang muốn mở miệng nói vài lời châm chọc, ai ngờ một con dao lành lạnh đột nhiên đặt trên cổ cô.

“Nếu dám kêu một tiếng, cô liền mất mạng.”

Lời uy hiếp mặc dù cũ rích, nhưng rất có tác dụng, Chu Tráng Tráng không muốn máu tươi tại chỗ, cho nên trầm mặc hợp tác.

Trong lúc trái tim nảy lên kịch liệt, cô biết, truy binh đến đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện