HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 80
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chung Ly Sóc bị những lời này của Huyên Cảnh Thần làm chấn động đến mức sững sờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú của người nọ, đoạn đưa tay ôm lấy hông rồi kéo người ngồi lên đùi mình, nói: “Vậy không thích hợp.

Tiền triều chưa từng có tiền lệ Vương khác họ.

Bệ hạ tùy tiện ban cho ta ân sủng như thế, sẽ dẫn đến chê trách.”
Khác họ thì không phong Vương.

Cho dù hoàng tộc Chung Ly không hề đông đúc nhưng Sở quốc vẫn giữ đặc quyền cho họ.

Huyên Cảnh Thần không phản bác, chỉ nói: “Có gì không thích hợp? Tiền triều không có thì Khánh quốc cũng không thể có sao? Nàng là Hoàng phu của trẫm, cùng trẫm chấp chưởng thiên hạ.

Chỉ phong nàng thành một Lê Châu Vương thì đã sao?”
Chung Ly Sóc bất đắc dĩ nhìn Huyên Cảnh Thần, ôm người thấp giọng nói: “Bệ hạ, nàng phải hiểu rằng một khi mở ra tiền lệ thì tước vị cao nhất của Khánh quốc chính là Vương.

Vương một vùng có bao nhiêu đặc quyền, sẽ thu nhận biết bao nhân tố bất ổn? Chính vì lẽ đó, tiền lệ này là tuyệt đối không thể.”
Bắt đầu từ giây phút Chung Ly Sóc từ chối thì Huyên Cảnh Thần đã biết dự định của mình sẽ không còn giá trị.

Giờ nghe người ấy phân tích kĩ càng như vậy lại cảm thấy khá thú vị.

Nàng đưa tay xoa xoa má Chung Ly Sóc, dịu giọng nói: “Phong Vương không được, cho đất phong cũng không cần.

Vậy cho nàng tước vị Quốc công thế nào?”
Chung Ly Sóc bất đắc dĩ: “Trước khi đại hôn, bệ hạ ban ân sủng cho phủ Trấn Bắc Hầu.

Phụ thân ta cùng lắm chỉ có thể là Quốc công.


Bệ hạ lại phong cho ta làm Quốc công nữa, thế sao được?”
“Thế này không được, thế kia cũng không được.

Vậy rốt cuộc làm sao mới được?” Ánh mắt như chứa đầy sao trời của Huyên Cảnh Thần nhìn Chung Ly Sóc thật mềm mại, còn mang nét nuông chiều.

Chung Ly Sóc nở nụ cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Huyên Cảnh Thần đang đặt bên má, rồi đưa lên môi hạ xuống một nụ hôn: “Thế này, đã không thể tốt hơn.”
Có thể nắm lấy tay nàng, ấy đã là ân sủng lớn nhất.

Hơi thở Huyên Cảnh Thần thoáng ngập ngừng.

Nhìn thiếu niên lang tuấn tú đang ôm lấy mình, nàng vươn tay nâng đôi má người nọ, nhẹ giọng gọi: “Tiểu tiên sinh…”
“Ừ?” Chung Ly Sóc ngẩng đầu, chạm phải ánh nhìn ẩn tình nóng cháy của Huyên Cảnh Thần.

“Còn đau không?” Huyên Cảnh Thần hỏi.

Chung Ly Sóc không hiểu ra sao, bèn lắc lắc đầu.

Bóng dáng ánh lên trong mắt phóng to đến vô hạn.

Đôi môi mềm mại, ấm áp của nữ tử chợt buông.

Chung Ly Sóc khép mắt theo bản năng, lại nghe bên tai vang một câu thủ thỉ khẽ khàng: “Đêm nay lại thêm lần nữa có được không?”
Đây là một chuyện không cần phải từ chối.

Thế nên Chung Ly Sóc ngẩng đầu, đảo khách thành chủ mà ngậm lấy môi Huyên Cảnh Thần.

Đêm xuân ngắn ngủi.

Sáng sớm hôm sau, hai người ngọ ngoạy đứng lên từ trướng phù dung lại mỗi người mỗi việc.

Trên điện triều sớm đang thảo luận kịch liệt về chuyện Tố Bắc.

Huyên Cảnh Thần ngồi trên vương tọa, nhìn chăm chú vào các thần tử ai cũng cho là mình đúng bên dưới.

Trong cuộc phản loạn lần này, dã tâm mà Đại quân Tố Bắc Minh Qua Tề bộc lộ qua những hành động có liên quan khiến cả triều chính từ trên xuống dưới đều vô cùng bất an.

Tô Hợp bị ám sát ở Tây Sơn, tiếp đến là Chung Ly Trình và Từ Minh Nghĩa mưu phản.

Có lẽ không lâu nữa, tin tức Tố Bắc xâm lấn Lan Châu sẽ truyền đến đô thành.

“Từ đảng và Thế tử Trung Châu Sở nghịch trộm binh khí trong kho của Nguyên Châu chuyển đến các nơi, còn bán cho Minh Qua Tề.

Dã tâm của Minh Qua Tề đã quá rõ ràng, tuyệt đối không thể khoan nhượng.

Khẩn cầu bệ hạ phát binh Lan Châu, triệt để thu Tố Bắc vào Khánh quốc.”
Phái chủ chiến dõng dạc trên điện, rằng: “Thời tiền Sở, ranh giới của các Tiên tộc thuộc Man tộc đã bị Sở quốc chinh phục, gom lại thành Lan Châu, còn từng xuất hiện bộ tộc Nguyên thị hiển hách.

Khánh quốc ta vì cớ gì lại không thể gom Tố Bắc vào quốc thổ, khiến Cửu Châu thống nhất?!”
“Bốn năm trước, Tố Bắc bị bệ hạ đánh cho tan tác.

Như vậy, hôm nay, chúng thần cũng có thể mượn uy của bệ hạ mà hàng phục Minh Qua Tề kia!”
Đại thần khuyên ngăn chiến đứng dậy cau mày nói: “Án Sở nghịch vừa mới kết thúc, mầm họa vẫn còn khắp nơi.

Khánh quốc mới chỉ hơi chỉnh đốn.

Tướng quân nói thì hùng hồn lắm, nhưng có nghĩ đến việc sau này có chi viện được hay không chưa? Bá tánh mới an lành được mấy hôm, làm sao có thể đón nhận thêm một cuộc chiến loạn nữa?”
“Hạ thần cho rằng bệ hạ có thể tập binh Tố Bắc, mệnh quý tộc Tố Bắc xử tử Minh Qua Tề, sau đó lại đưa Thế tử Tô Hợp trở về dẹp yên đại cục.”
Hai bên, bên nào cũng có lí, mỗi người cân nhắc một kiểu.

Huyên Cảnh Thần nghe xong, lại chuyển mắt sang Nhạc Chính Dĩnh, hỏi: “Nhạc Chính Thị lang, ngươi thấy thế nào?”
Cả điện yên lặng.

Nhạc Chính Dĩnh trầm ngâm một lúc rồi giơ thẻ ngọc nói: “Thần cho rằng, phải chiến.”
“Nếu không thu phục Tố Bắc thì biên cảnh vẫn là vấn đề lớn.


Trước đây bọn chúng đã xưng thần, như vậy phải để bọn chúng vĩnh viễn cúi đầu xưng thần.” Nhạc Chính Dĩnh thong thả nói: “Minh Qua Tề lòng lang dạ thú, đương nhiên không thể giữ.

Vậy thì đánh một trận ở Tố Bắc, đánh cho chúng ngoan ngoãn rồi lại bàn.

Thế tử Tô Hợp vẫn ở Nguyên Châu, đợi đến khi hắn đủ năng lực gánh vác một nước lại đưa về thảo nguyên.”
Đây cũng chính là ý của Huyên Cảnh Thần.

Nàng gật đầu, cuối cùng hạ kết luận: “Trẫm cũng thấy thế.

Vậy thì chiến đi!”
“Khánh quốc ta sao lại e ngại một tên quân vương man rợ trên ngựa cơ chứ? Nếu Tố Bắc liên tục bất kính với Khánh quốc ta, vậy thì đánh, đánh đến khi chúng chịu hàng mới thôi.”
“Không phải nói Man tộc chính là sói hổ hùng ưng được Trường Sinh Thiên bảo hộ sao? Vậy trẫm sẽ đánh nát đầu hổ, đập gãy cốt sói, lại bẻ quặc cánh của chúng.

Có thể tung bay trên Cửu Châu bao là này chỉ có cờ xí của Khánh quốc ta!”
Huyên Cảnh Thần nói thật dõng dạc, ánh mắt cũng ẩn chứa vẻ uy nghi vô tận.

Đây chính là khí thế của Nữ hoàng Khánh quốc.

Khi nàng trầm giọng nói ra câu cuối cùng, bách quan lập tức khom người như nước đổ, nhất trí tán đồng quyết nghị của nàng: “Bệ hạ thiên thu.

Khánh quốc vạn thế!”
Huyên Cảnh Thần đã có quyết định từ sớm.

Sau khi biểu đạt ý chí với chúng thần lại bắt đầu thương nghị đến người sẽ lĩnh quân khai chiến với Tố Bắc.

Mỗi nhà đều có người được chọn riêng.

Huyên Cảnh Thần vừa hỏi, họ liền dồn dập tiến cử, hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm.

Huyên Cảnh Thần điểm một vị Tướng quân thận trọng làm Thống soái, để ít hôm nữa hắn sẽ xuất phát đến Tố Bắc, sau đó hội hợp cùng trú quân tại Lan Châu.

Ý chỉ vừa truyền đi, chúng thần cũng đều hiểu chuyện Nữ hoàng chiến với Tố Bắc là ván đã đóng thuyền.

Hình bộ lại hỏi đến canh giờ xử trảm Chung Ly Trình vào mùa thu.

Huyên Cảnh Thần định Ngọ môn, từ Nhạc Chính Dĩnh cùng Tô Ngạn Khanh giám trảm.

Đến lúc này thì chuyện trên triều hôm nay gần như đã hoàn toàn ngã ngũ.

“Chư vị ái khanh, việc thương nghị hôm nay đã quyết.

Có chuyện dâng tấu, không thì tan triều đi.” Huyên Cảnh Thần nói xong câu này, ánh mắt lại chuyển sang Lễ bộ Thượng thư đang đứng hàng đầu tiên, khẽ ra hiệu.

Lão Thượng thư hiểu ý, bèn giơ thẻ ngọc đứng dậy, dõng dạc nói: “Thần có việc khởi bẩm.”
“Lão Thượng thư đại nhân, mời nói.” Huyên Cảnh Thần thẳng người, đưa mắt nhìn Lễ bộ Thượng thư.

Bá quan cũng chú ý, chậm rãi đợi lão Thượng thư lên tiếng.

Lão Thượng thư ho nhẹ, rồi nghiêm túc nói: “Bệ hạ, Khánh quốc khai quốc mấy năm, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Chỉ là gần đây loạn tượng nảy sinh, vi thần thật sự cảm thấy chính là do bệ hạ đăng cơ nhiều năm mà vẫn không có Hoàng trữ, quốc cơ bất ổn mới khiến tiểu nhân quấy phá.”
“Vì lẽ đó, vi thần bẩm tấu, kính mong bệ hạ có thể đưa chuyện đại hôn vào thương nghị.

Chỗ này của lão thần có không ít thanh niên tuấn kiệt, tuyệt đối xứng đáng trở thành lựa chọn cho vị trí Hoàng phu.

Bệ hạ, vì giang sơm xã tắc, kính xin bệ hạ sớm ngày đại hôn!”
Những lời này, từ đầu năm ngoái thì chúng thần đã nghe Lệ bộ Thượng thư nói qua không ít lần trước mặt Hoàng đế.

Chỉ là không ngờ trong triều vừa giải quyết xong một Từ đảng, lại sắp sửa tuyên chiến với Tố Bắc mà lão Thượng thư vẫn không quên bức hôn Nữ hoàng.

Các đại thần đều bội phục sự dai dẳng của lão Thượng thư.

Ngay cả lão hữu Vương Thừa tướng cũng không khỏi nghi hoặc nhìn lão mấy lần, nghĩ thầm lão già này là đang làm gì đây.


Huyên Cảnh Thần khẽ nhướng mày.

Chính vào lúc chúng thần cho rằng Nữ hoàng sẽ mở miệng từ chối như bao lần thì Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên đứng dậy.

Đại Ty Mệnh cúi người, hướng về phía Nữ hoàng mà nói: “Bệ hạ, Thượng thư đại nhân nói có lí.

Sắp tới đây bệ hạ phải đại hôn.

Trung cung vững thì mới có lợi cho vận nước Khánh quốc ta.”
“Huống hồ, gần đây thần tính tinh mệnh, biết được ý chỉ của Đông Hoàng.”
Huyên Cảnh Thần chuyển mắt sang Hạng Tư Niên, chỉ thấy người nọ nói mà không hề biến sắc: “Bệ hạ đã gặp gỡ người mà số mệnh an bài, tuyển lựa trung cung đã định.

Tinh mệnh của người này chủ trung cung, khiến vận nước hưng thịnh, là phu tế mà Đông Hoàng chọn cho bệ hạ.

Chính vì thế, Giám Thiên Ty ta hy vọng bệ hạ có thể thận trọng cân nhắc đề nghị của Thượng thư đại nhân, chuẩn bị đại hôn.”
Lễ bộ Thượng thư nghe thế thì cười ha hả, lại nhìn Nữ hoàng nói: “Bệ hạ, người được chọn đã định rồi.

Mong bệ hạ nghe theo tinh mệnh, chuẩn bị đại hôn.”
“Đợi chiến Tố Bắc trở về, liền để đại hôn của bệ hạ trở thành thịnh lễ cho chiến thắng.”
Bá quan đầu óc mơ hồ, nhìn Giám Thiên Ty và Lễ bộ thống nhất với nhau, trong lòng cũng mấp máy đôi phần tính toán.

Huyên Cảnh Thần im lặng không nói, chỉ nhìn Hạng Tư Niên, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Vương Thừa tướng trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng: “Đại hôn lúc này đối với Khánh quốc ta mà nói chính là một việc vô cùng trọng đại.

Chỉ là không biết tinh mệnh mà Đại Ty Mệnh tính ra là người phương nào?”
“Là tiểu công tử nhà Trấn Bắc Hầu, Nhạc Chính Tố.”
Hạng Tư Niên nói dứt lời, lại khom người thi lễ với Nữ hoàng, cất cao giọng trong tiếng bá quan xì xầm bàn tán: “Nhạc Chính Tố của phủ Trấn Bắc Hầu chính là người gánh vác tinh mệnh, làm chủ trung cung.

Vì vận nước hưng thịnh, giang sơn phồn vinh, kính xin bệ hạ nghe theo ý chỉ của Đông Hoàng, sớm ngày đại hôn.”
Rất nhiều người ở đây vẫn nhớ khúc Vân Ca vô cùng rực rỡ đêm Trung thu, và cả hành động đưa tay mời bên ngoài hành cung Tây Sơn hôm ấy.

Thời khắc này thấy Đại Ty Mệnh cùng Lễ bộ Thượng thư như thế thì còn gì không hiểu nữa? Bất luận có tâm tư gì thì giờ đây, bọn họ đều khom người, đồng thanh nói: “Mong bệ hạ nghe theo tinh mệnh, sớm ngày đại hôn!”
Trong tiếng hô của bách quan, Trấn Bắc Hầu tâm tình phức tạp khom người, không nói một lời.

Huyên Cảnh Thần sửng sốt một chốc, lại vỗ tay vịn, nhìn bách quan dưới điện, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đưa mắt nhìn Trấn Bắc Hầu, lát sau mới nói: “Trần Bắc Hầu…”
“Có thần…”
“Đại Ty Mệnh nói vậy, ngươi đã nghe rõ chưa?”
“Vâng.”
“Vậy trẫm… trẫm muốn cầu cưới Nhạc Chính Tố công tử, hứa ngôi vị Hoàng phu, không biết Trấn Bắc Hầu có đồng ý?”
“Đây là đại hạnh của khuyển tử, thần đương nhiên sẽ đồng ý.

Tạ bệ hạ ưu ái.”
Đối thoại gần như y hệt.

Lại được cho phép lần nữa, Huyên Cảnh Thần không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Nàng nhìn bá quan dưới điện, nói: “Như vậy… thì đại hôn đi!”
“Chúc mừng bệ hạ! Bệ hạ thiên thu vạn tuế!” Bách quan hô lớn, nhấn chìm tiếng cười không ghìm được của Huyên Cảnh Thần trong làn sóng chúc mừng.
_____________.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện