HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 4
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Sau bữa tiệc ở Ngư Long Các, người được chọn cho vị trí Thái tử phi đã quá rõ ràng.
Huyên Cảnh Thần từ Vân Châu trở về, khi bị Hoàng đế hạ chỉ vây ở Nguyên Châu thì đã lờ mờ đoán được ý đồ của Hoàng đế, thế nên nàng cũng chẳng mấy kinh ngạc với những lời tại Ngư Long Các.
Nàng đã biết kết cục của mình, thế nên cứ mang một trái tim trung thành hướng trăng sáng mà vô tư bước tiếp.
Nhưng Chung Ly Sóc lại bị những lời của Hoàng đế làm kinh sợ, vẫn luôn né tránh Huyên Cảnh Thần trên triều suốt mấy hôm liền.
Có lẽ một khúc tại Ngư Long Các đã khơi dậy sự mềm mại nơi đáy lòng Hoàng đế nên từ khi mùa hoa đào bắt đầu nở rộ đến nay, ngày nào Hoàng đế cũng dẫn theo Chung Ly Sóc đến thư phòng xử lí chính vụ.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà trong những khoảnh khắc tình cờ đối diện, Chung Ly Sóc luôn có thể bắt gặp một chút từ ái trong đôi mắt quá mức lạnh bạc kia.
Chỉ là một ít quan tâm thôi nhưng lại khiến Chung Ly Sóc cảm thấy nếu Hoàng đế cứ tiếp tục như thế thì nói không chừng Đại Sở vẫn có thể vực dậy, con đường phía trước có lẽ cũng chẳng còn quá mức gian nan.
Chiều hôm ấy, Chung Ly Sóc cùng Hoàng đế dùng bữa tối xong, mẹ con hai người ở lại Triêu Huy Điện xem những tấu chương còn sót lại của hôm nay.
Địa long tại Triêu Huy Điện đốt ấm hơn so với năm trước.
Hoàng đế chỉ khoác một lớp ngoại bào mỏng, đang lật một quyển tấu chương trong tay thì bất chợt nâng mắt, nhìn về phía Thái tử quấn huyền bào dày nặng, trầm ngâm một chốc rồi nói: “Thái tử, xem bản tấu chương này.”
Chung Ly Sóc ngẩng đầu, ứng một tiếng vâng, đoạn đứng dậy bước đến trước án Hoàng đế, tiếp nhận phần tấu chương người kia vừa xem mà đọc thật cẩn thận.
Đây là tấu chương mà Binh bộ Thị lang dâng lên, nói rằng Tết đã qua, Thứ sử và những quan viên của các châu về kinh báo cáo công tác đều đã trở về nơi sở tại.
Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần trấn thủ biên cảnh Lan Châu bao lâu nay, thế mà giờ lại ở Nguyên Châu những nửa năm, e sẽ khiến biên cảnh bất ổn.
Mong bệ hạ có thể để Đại Tướng quân nhanh chóng trở về trấn thủ biên quan.
Chung Ly Sóc xem xong bản tấu chương thì cau mày: “Bệ hạ, Binh bộ Thị lang nói có lí.
Man tộc dòm ngó Đại Sở ta đã lâu.
Đại quân Man tộc hiện nay lại là một kẻ dã tâm bừng bừng.
Biên cảnh giờ đây vẫn cần có Đại Tướng quân trấn thủ.
Giữ nàng ở lại Nguyên Châu quá lâu thật sự không thích hợp.”
Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Thái tử non trẻ trước mắt, nói: “Từ sau trận chiến ở Vân Châu thì thiên hạ không một ai không biết đến Đại Tướng quân.
Thái tử, Huyên Cảnh Thần kia chính là một con hổ dữ, một con sư tử hung mãnh.
Nếu nàng trở lại Lan Châu, ngươi cho rằng có thể gọi nàng về Nguyên Châu được sao?”
“Đại Tướng quân nắm binh ngàn vạn, trong quân từ lâu đã chẳng còn người của Chung Ly gia ta.
Sau này, nếu nàng lòng lang dạ thú thì ngươi sẽ xử lí thế nào?”
Chung Ly Sóc mím môi, nói: “Tộc Huyên thị đời đời cống hiến cho hoàng thất.
Khi ta ở Vân Châu, cũng thấy Huyên Đại Tướng quân điều quân nghiêm cẩn, thương dân như con, là một người không hề mong chiến loạn.
Huống hồ, hiện giờ bệ hạ thánh minh, Sở quốc ta trời yên biển lặng, nghĩ chắc vì vạn dân, nàng cũng sẽ không nổi tâm làm phản.”
Hoàng đế cười khẽ một tiếng: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
“Vâng.” Chung Ly Sóc chắp tay, lại không nhịn được mà nói thêm vài lời hay cho Huyên Cảnh Thần, “Khi ở trong quân của Đại Tướng quân, ta đã quan sát rất lâu.
Trong lòng Tướng quân tự có đạo quân thần, có lòng trung thành sâu sắc, chắc chắn sẽ không giữ binh tự luyện.
Bệ hạ, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Nếu ngài thật sự không tin tưởng thì tội gì phải giữ nàng ở lại Nguyên Châu? Tìm cớ thu lại binh phù của nàng chẳng phải được rồi sao?”
Hoàng đế cười: “Thu lại binh phù của nàng rồi thì ai tiếp nhận nha?”
Chung Ly Sóc đáp: “Đương nhiên là người muốn thu binh phù tiếp nhận.”
Ý tứ ẩn giấu trong lời nàng nói đã vô cùng rõ ràng, chỉ còn chưa lộ thẳng ra là có người dòm ngó quân quyền, vì thế mới gài bẫy trung thần như Huyên Cảnh Thần.
Hoàng đế nghe ra ý bênh vực trong lời ấy, lòng cảm thấy buồn cười, song ngoài miệng lại không buông tha: “Ngươi đúng là thay nàng nói hết lời hay.
Vậy thì cô lại càng không thể để nàng trở lại Lan Châu.”
“Bệ hạ…”
“Binh quyền này không thể buông ra.
Chung Ly thị ta không ai có thể tiếp nhận binh quyền, đành phải giữ nàng ở lại.” Hoàng đế hít một hơi, lại nhìn Chung Ly Sóc, đáy mắt mang theo mấy phần trêu đùa, “Thái tử à…”
“Nhi thần nghe.”
“Huyên Cảnh Thần này trung quân ái quốc, mang binh giỏi giang, năng lực xử lí sự vụ cũng mạnh, cô thấy rất tốt.
Không bằng để nàng làm Thái tử phi cho ngươi, thế nào?”
Chung Ly Trần hiền hòa nhìn đứa trẻ trước mắt, thấy một thoáng ngơ ngác chợt lướt qua gương mặt nàng, lòng thầm dậy lên chút đắng chát.
Chung Ly Sóc sững sờ, lát sau mới tìm lại được tiếng nói: “Bệ hạ…”
“Sao? Nàng không đẹp à?” Giọng Chung Ly Trần mang đầy ý cười, “Chung Ly thị ta chưa bao giờ có ai xấu xí.
Đại Tướng quân tuy giỏi binh nghiệp nhưng cô xem dung mạo của nàng đứng trong hàng quý nữ Nguyên Châu cũng là xuất sắc bậc nhất.
Nàng làm Thái tử phi của ngươi, sau này chính là Hoàng hậu, rất xứng.”
“Ngươi nên biết, làm Thái tử phi của ngươi thì vị Đại Tướng quân này mới có thể được bảo vệ.
Bằng không, dù là trẫm cũng không giữ được nàng.” Hoàng đế đưa ra câu này rồi thu lại nụ cười trên mặt, im lặng nhìn Chung Ly Sóc.
Chuyện mà ngay cả Chung Ly Sóc cũng hiểu, Hoàng đế sao có thể không biết cho được? Nàng không sợ Huyên Cảnh Thần công cao chấn chủ, chỉ là binh quyền trong tay Huyên Cảnh Thần khiến người ta quá ganh ghét, tị nạnh.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Đám người manh động kia phần nhiều là hạ những thủ đoạn ngáng chân Huyên Cảnh Thần.
Huống hồ, Hoàng đế vốn cũng chẳng có suy nghĩ muốn bảo hộ người nọ.
Điều nàng muốn làm chỉ là tìm cho A Sóc một Thái tử phi có thể che chở mà thôi.
Chung Ly Sóc trầm ngâm một lúc, rồi nhìn về phía Hoàng đế, hỏi: “Chỉ có cách ấy thôi sao?”
Hoàng đế không đáp, chỉ cười: “Lẽ nào Thái tử không thích nàng? Nếu không thích thì cô lại tìm cho ngươi một Thái tử phi khác nhé?”
Ánh mắt Hoàng đế lộ ra mấy phần mỏng lạnh tựa đã nhìn thấu trần gian, như thể người vừa dịu dàng với Chung Ly Sóc căn bản không phải nàng.
Đối với chuyện Hoàng đế hỉ nộ vô thường, Chung Ly Sóc đã quá hiểu.
Nàng thậm chí còn nghe ra được ý tứ trong lời vừa rồi của Hoàng đế.
Nếu Huyên Cảnh Thần khônng phải Thái tử phi của nàng, như vậy thứ chờ đón Huyên Cảnh Thần nếu không phải cái chết thì chính là bị giam cầm tại thành Nguyên Châu cả đời, làm một kẻ tầm thường vô vi.
Chung Ly Sóc miễn cưỡng gật đầu, đáp: “Thích.”
Đáp án ấy khiến Hoàng đế rất mực hài lòng.
Sau, hai người không nói về Huyên Cảnh Thần nữa, nhưng Chung Ly Sóc vẫn lấn cấn mãi không thôi.
Hoa đào tàn, lại nghênh đón tiết trời trăm hoa đua nở, Huyên Cảnh Thần vẫn cứ chờ ở Nguyên Châu.
Bá quan thấy Hoàng đế mãi vẫn không quyết định kết cục cho Huyên Cảnh Thần lại bắt đầu gây sức ép.
Mãi đến khi hoa anh đào trong Đông Cung nở rộ, một ngày nọ, sau khi tan triều, Hoàng đế giữ Huyên Cảnh Thần và Thái tử ở lại.
“Năm xưa Huyên lão Tướng quân tử trận Ải Vọng Nguyệt, khiến cô vô cùng đau lòng.
May mà hổ phụ không sinh khuyển nữ.
Huyên khanh giờ kế thừa y bát của Đại Tướng quân, cũng trở thành trọng thần của Sở quốc ta, lòng cô rất an ủi.”
“Chỉ là biên cảnh lạnh lẽo, cô không nỡ để hậu đại của cố nhân phải chịu khổ.
Nghe nói Tướng quân còn hai muội muội ở Lan Châu.
Thế này đi, cô hạ chỉ đón hai đứa bé kia đến Nguyên Châu.
Ái khanh… liền bám rễ đâm chồi tại Nguyên Châu, thế nào?”
Hoàng đế vừa dứt lời, Chung Ly Sóc đứng bên cạnh đã biến sắc.
Nàng nhìn sang Huyên Cảnh Thần theo bản năng, lại thấy người kia khom lưng đã lâu, nhẹ giọng nói rõ: “Bệ hạ thương cảm vi thần, để cả nhà vi thần được đoàn viên.
Thần, tạ chủ long ân.”
Huyên Cảnh Thần rất thức thời, đã nhẫn nhịn sau khi Hoàng đế bộc lộ ý định.
Hoàng đế nghe được đáp án hài lòng, bèn phất tay để hai người Thái tử cùng Tướng quân lui ra.
Ra khỏi Triêu Huy Điện, Huyên Cảnh Thần khoác quan phục tím, đón ánh nắng xuân tươi đẹp mà đi hướng ngoài cung.
Song chưa được mấy bước thì đằng sau đã truyền đến một tiếng gọi réo rắt: “Đại Tướng quân xin dừng bước.”
Huyên Cảnh Thần nghe ra giọng Chung Ly Sóc, bèn dừng lại, quay đầu nhìn Thái tử trẻ tuổi đang đi hướng mình, thi lễ: “Tham kiến điện hạ.”
Nàng không hỏi Chung Ly Sóc gọi mình có việc gì, hành lễ xong liền lẳng lặng chờ Chung Ly Sóc tự nói ra.
Chung Ly Sóc dừng lại trước mặt Huyên Cảnh Thần, nhìn vị võ quan nhỏ người hơn mình này, do dự một thoáng mới nói: “Dạo gần đây hoa anh đào ở Đông Cung nở rất đẹp, cảnh xuân hôm nay cũng tươi tắn, nếu Tướng quân không vội thì chẳng hay có thể theo ta đến rừng anh đào trong Đông Cung dạo một lúc được không?”
Người trước mắt rõ ràng là quân chủ, nhưng khi nói ra những lời này lại mang theo đôi phần thấp thỏm, không yên.
Huyên Cảnh Thần chỉ suy tư trong thoáng chốc đã gật đầu: “Vinh hạnh được điện hạ mời, thần cầu còn không được.”
Chung Ly Sóc thả lỏng vẻ mặt, “Vậy mời Tướng quân đi theo ta.” Nói đoạn, nàng dẫn Huyên Cảnh Thần đến rừng anh đào Đông Cung, suốt đường đi vô cùng im lặng.
Hiện đang là lúc tiết xuân rực rỡ nhất.
Chỉ đứng nhìn từ xa mà đã thấy Đông Cung được bao phủ giữa một biển hoa phấn hồng.
Sắc thái tươi đẹp ấy kết hợp cùng cảnh xuân rạng rỡ đánh sâu vào tâm trí Huyên Cảnh Thần.
Nhìn màu sắc sống động như thế, tâm trạng cũng phấn khởi hơn phần nào.
Chung Ly Sóc dẫn Huyên Cảnh Thần xuyên qua rừng anh đào.
Gió xuân khẽ đưa, những cánh hoa phấn hồng lả tả tung bay.
Cánh hoa rơi trên áo, trên vai, và cả trên tóc Huyên Cảnh Thần.
Nhìn dung nhan được màu anh đào tôn lên thêm phần mềm mại ấy, Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy mình như bị gió xuân mê mắt, bèn cong mi nói: “Ta nghe người ta nói năm nay là năm mà hoa anh đào nở rực rỡ nhất.
Đặc biệt là gốc anh đào trăm năm sâu trong rừng kia, rất mực sum sê, lộng lẫy.”
Huyên Cảnh Thần nghe thế, bèn đưa mắt nhìn sang Thái tử trẻ tuổi.
Chung Ly Sóc cong môi nở nụ cười: “Ta sai người chuẩn bị rượu xuân và đồ nhắm.
Nếu Tướng quân không chê thì cùng ta uống một chút nhé?”
Nụ cười ấy quá mức gần gũi, khiến người ta không cách nào chối từ.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại đáp lời đôi câu.
Hai người đi đến dưới tán cây anh đào trăm năm, nhìn hoa anh đào nở rợp che kín bầu trời, nhìn những cành hoa khẽ khàng buông rủ.
Chung Ly Sóc đưa tay, xoa lên cánh hoa mềm mại, “Hoa anh đào rực rỡ, nhiệt thành lại thuần khiết.
Lần đầu tiên gặp Tướng quân thì ta đã cảm thấy Tướng quân cũng như anh đào này, vô cùng cao nhã.”
Nàng quay đầu, không hề che giấu sự khen ngợi dành cho Huyên Cảnh Thần.
.
Truyện Đông Phương
Huyên Cảnh Thần cụp mắt, mím môi đáp: “Điện hạ quá khen.”
Chung Ly Sóc lắc đầu, nói: “Không phải.
Tướng quân cái thế vô song, chính là tài tuấn thế gian hiếm thấy.
Có được Tướng quân chính là may mắn của Sở quốc ta.”
“Chỉ là hiện giờ nịnh thần lộng quyền, đảng tranh hỗn loạn, làm liên lụy Tướng quân như vậy.”
“Hôm nay bệ hạ hạ chỉ, để cả nhà Tướng quân đoàn viên tại Nguyên Châu, âu cũng là hành động bất đắc dĩ.”
“Mời Tướng quân đến đây là Chiêu Minh có một chuyện muốn nói với Tướng quân.”
Huyên Cảnh Thần yên lặng đứng đó, nhìn vị Thái tử với tướng mạo còn tươi đẹp hơn cả hoa anh đào bên cạnh, “Thái tử xin cứ nói.”
“Thật không dám giấu giếm, là bệ hạ muốn chỉ định Tướng quân làm Thái tử phi của ta.” Chung Ly Sóc hít một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười, “Chiêu Minh có tài cán gì mà cưới được thê tử kinh tài tuyệt diễm như Tướng quân đây.
Nếu trở thành Thái tử phi của ta, e là sẽ thiệt cho Tướng quân.”
Huyên Cảnh Thần siết nắm tay, không nói một lời, lại nghe Chung Ly Sóc tiếp tục cất tiếng: “Tướng quân một thân văn võ, bị mai một trong cung đình thì thật sự uổng phí.
Chiêu Minh tiếc cho tài của Tướng quân, không muốn ngươi không có đất dụng võ.
Chỉ mong ngày sau Tướng quân vẫn có thể nắm giữ binh quyền, chờ Chiêu Minh làm chủ được rồi tất sẽ để Tướng quân đại triển hùng phong.”
Ánh mắt nàng chân thành, lấp lánh hiện rõ sự coi trọng cùng thưởng thức.
Huyên Cảnh Thần xúc động trong thoáng chốc, nhìn người đối diện mà rằng: “Điện hạ…”
“Tướng quân chính là thần tử trụ cột, Chiêu Minh rất tiếc.”
Huyên Cảnh Thần nới tay, rồi nói một cách thoải mái: “Hôm nay điện hạ nói với ta những lời này thì chắc cũng hiểu, nếu bệ hạ đã có lòng ấy thì rất khó thay đổi được.
Điện hạ bây giờ, chính là lựa chọn duy nhất của thần.”
Thông tuệ như Huyên Cảnh Thần, đã sớm quyết định được con đường cho bản thân.
Chuyện tình ái, trước giờ nàng vốn không bận tâm.
Nếu như gả cho Chung Ly Sóc là có lợi cho cả đôi bên, như vậy cớ gì nàng lại không đồng ý?
Nàng nói Chung Ly Sóc là lựa chọn duy nhất, như vậy chứng minh nàng sẽ không thay đổi suy nghĩ.
Chung Ly Sóc mím môi, cụp mắt, trầm giọng nói: “Ta không phải phu quân, chỉ sợ không xứng với Tướng quân.”
Đoạn, nàng ngẩng đầu, nhìn tán anh đào đang nở bừng lộng lẫy nhất, nói tiếp: “Hoa anh đào ở Đông Cung thật đẹp.
Ta nghĩ với tiết trời này, cảnh sắc ngoài hoàng thành sẽ càng rực rỡ hơn.
Đại Tướng quân nếu gả cho ta, vậy thì cả đời cũng chỉ có thể ngắm mỗi một gốc anh đào này.
Tướng quân, dù thế, cũng nguyện ý gả ta sao?”
Huyên Cảnh Thần nở nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Thái tử điện hạ cả nghĩ quá rồi.
Trong mắt ta, điện hạ xứng chức phu quân.”
_____________.
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Sau bữa tiệc ở Ngư Long Các, người được chọn cho vị trí Thái tử phi đã quá rõ ràng.
Huyên Cảnh Thần từ Vân Châu trở về, khi bị Hoàng đế hạ chỉ vây ở Nguyên Châu thì đã lờ mờ đoán được ý đồ của Hoàng đế, thế nên nàng cũng chẳng mấy kinh ngạc với những lời tại Ngư Long Các.
Nàng đã biết kết cục của mình, thế nên cứ mang một trái tim trung thành hướng trăng sáng mà vô tư bước tiếp.
Nhưng Chung Ly Sóc lại bị những lời của Hoàng đế làm kinh sợ, vẫn luôn né tránh Huyên Cảnh Thần trên triều suốt mấy hôm liền.
Có lẽ một khúc tại Ngư Long Các đã khơi dậy sự mềm mại nơi đáy lòng Hoàng đế nên từ khi mùa hoa đào bắt đầu nở rộ đến nay, ngày nào Hoàng đế cũng dẫn theo Chung Ly Sóc đến thư phòng xử lí chính vụ.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà trong những khoảnh khắc tình cờ đối diện, Chung Ly Sóc luôn có thể bắt gặp một chút từ ái trong đôi mắt quá mức lạnh bạc kia.
Chỉ là một ít quan tâm thôi nhưng lại khiến Chung Ly Sóc cảm thấy nếu Hoàng đế cứ tiếp tục như thế thì nói không chừng Đại Sở vẫn có thể vực dậy, con đường phía trước có lẽ cũng chẳng còn quá mức gian nan.
Chiều hôm ấy, Chung Ly Sóc cùng Hoàng đế dùng bữa tối xong, mẹ con hai người ở lại Triêu Huy Điện xem những tấu chương còn sót lại của hôm nay.
Địa long tại Triêu Huy Điện đốt ấm hơn so với năm trước.
Hoàng đế chỉ khoác một lớp ngoại bào mỏng, đang lật một quyển tấu chương trong tay thì bất chợt nâng mắt, nhìn về phía Thái tử quấn huyền bào dày nặng, trầm ngâm một chốc rồi nói: “Thái tử, xem bản tấu chương này.”
Chung Ly Sóc ngẩng đầu, ứng một tiếng vâng, đoạn đứng dậy bước đến trước án Hoàng đế, tiếp nhận phần tấu chương người kia vừa xem mà đọc thật cẩn thận.
Đây là tấu chương mà Binh bộ Thị lang dâng lên, nói rằng Tết đã qua, Thứ sử và những quan viên của các châu về kinh báo cáo công tác đều đã trở về nơi sở tại.
Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần trấn thủ biên cảnh Lan Châu bao lâu nay, thế mà giờ lại ở Nguyên Châu những nửa năm, e sẽ khiến biên cảnh bất ổn.
Mong bệ hạ có thể để Đại Tướng quân nhanh chóng trở về trấn thủ biên quan.
Chung Ly Sóc xem xong bản tấu chương thì cau mày: “Bệ hạ, Binh bộ Thị lang nói có lí.
Man tộc dòm ngó Đại Sở ta đã lâu.
Đại quân Man tộc hiện nay lại là một kẻ dã tâm bừng bừng.
Biên cảnh giờ đây vẫn cần có Đại Tướng quân trấn thủ.
Giữ nàng ở lại Nguyên Châu quá lâu thật sự không thích hợp.”
Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Thái tử non trẻ trước mắt, nói: “Từ sau trận chiến ở Vân Châu thì thiên hạ không một ai không biết đến Đại Tướng quân.
Thái tử, Huyên Cảnh Thần kia chính là một con hổ dữ, một con sư tử hung mãnh.
Nếu nàng trở lại Lan Châu, ngươi cho rằng có thể gọi nàng về Nguyên Châu được sao?”
“Đại Tướng quân nắm binh ngàn vạn, trong quân từ lâu đã chẳng còn người của Chung Ly gia ta.
Sau này, nếu nàng lòng lang dạ thú thì ngươi sẽ xử lí thế nào?”
Chung Ly Sóc mím môi, nói: “Tộc Huyên thị đời đời cống hiến cho hoàng thất.
Khi ta ở Vân Châu, cũng thấy Huyên Đại Tướng quân điều quân nghiêm cẩn, thương dân như con, là một người không hề mong chiến loạn.
Huống hồ, hiện giờ bệ hạ thánh minh, Sở quốc ta trời yên biển lặng, nghĩ chắc vì vạn dân, nàng cũng sẽ không nổi tâm làm phản.”
Hoàng đế cười khẽ một tiếng: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
“Vâng.” Chung Ly Sóc chắp tay, lại không nhịn được mà nói thêm vài lời hay cho Huyên Cảnh Thần, “Khi ở trong quân của Đại Tướng quân, ta đã quan sát rất lâu.
Trong lòng Tướng quân tự có đạo quân thần, có lòng trung thành sâu sắc, chắc chắn sẽ không giữ binh tự luyện.
Bệ hạ, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Nếu ngài thật sự không tin tưởng thì tội gì phải giữ nàng ở lại Nguyên Châu? Tìm cớ thu lại binh phù của nàng chẳng phải được rồi sao?”
Hoàng đế cười: “Thu lại binh phù của nàng rồi thì ai tiếp nhận nha?”
Chung Ly Sóc đáp: “Đương nhiên là người muốn thu binh phù tiếp nhận.”
Ý tứ ẩn giấu trong lời nàng nói đã vô cùng rõ ràng, chỉ còn chưa lộ thẳng ra là có người dòm ngó quân quyền, vì thế mới gài bẫy trung thần như Huyên Cảnh Thần.
Hoàng đế nghe ra ý bênh vực trong lời ấy, lòng cảm thấy buồn cười, song ngoài miệng lại không buông tha: “Ngươi đúng là thay nàng nói hết lời hay.
Vậy thì cô lại càng không thể để nàng trở lại Lan Châu.”
“Bệ hạ…”
“Binh quyền này không thể buông ra.
Chung Ly thị ta không ai có thể tiếp nhận binh quyền, đành phải giữ nàng ở lại.” Hoàng đế hít một hơi, lại nhìn Chung Ly Sóc, đáy mắt mang theo mấy phần trêu đùa, “Thái tử à…”
“Nhi thần nghe.”
“Huyên Cảnh Thần này trung quân ái quốc, mang binh giỏi giang, năng lực xử lí sự vụ cũng mạnh, cô thấy rất tốt.
Không bằng để nàng làm Thái tử phi cho ngươi, thế nào?”
Chung Ly Trần hiền hòa nhìn đứa trẻ trước mắt, thấy một thoáng ngơ ngác chợt lướt qua gương mặt nàng, lòng thầm dậy lên chút đắng chát.
Chung Ly Sóc sững sờ, lát sau mới tìm lại được tiếng nói: “Bệ hạ…”
“Sao? Nàng không đẹp à?” Giọng Chung Ly Trần mang đầy ý cười, “Chung Ly thị ta chưa bao giờ có ai xấu xí.
Đại Tướng quân tuy giỏi binh nghiệp nhưng cô xem dung mạo của nàng đứng trong hàng quý nữ Nguyên Châu cũng là xuất sắc bậc nhất.
Nàng làm Thái tử phi của ngươi, sau này chính là Hoàng hậu, rất xứng.”
“Ngươi nên biết, làm Thái tử phi của ngươi thì vị Đại Tướng quân này mới có thể được bảo vệ.
Bằng không, dù là trẫm cũng không giữ được nàng.” Hoàng đế đưa ra câu này rồi thu lại nụ cười trên mặt, im lặng nhìn Chung Ly Sóc.
Chuyện mà ngay cả Chung Ly Sóc cũng hiểu, Hoàng đế sao có thể không biết cho được? Nàng không sợ Huyên Cảnh Thần công cao chấn chủ, chỉ là binh quyền trong tay Huyên Cảnh Thần khiến người ta quá ganh ghét, tị nạnh.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Đám người manh động kia phần nhiều là hạ những thủ đoạn ngáng chân Huyên Cảnh Thần.
Huống hồ, Hoàng đế vốn cũng chẳng có suy nghĩ muốn bảo hộ người nọ.
Điều nàng muốn làm chỉ là tìm cho A Sóc một Thái tử phi có thể che chở mà thôi.
Chung Ly Sóc trầm ngâm một lúc, rồi nhìn về phía Hoàng đế, hỏi: “Chỉ có cách ấy thôi sao?”
Hoàng đế không đáp, chỉ cười: “Lẽ nào Thái tử không thích nàng? Nếu không thích thì cô lại tìm cho ngươi một Thái tử phi khác nhé?”
Ánh mắt Hoàng đế lộ ra mấy phần mỏng lạnh tựa đã nhìn thấu trần gian, như thể người vừa dịu dàng với Chung Ly Sóc căn bản không phải nàng.
Đối với chuyện Hoàng đế hỉ nộ vô thường, Chung Ly Sóc đã quá hiểu.
Nàng thậm chí còn nghe ra được ý tứ trong lời vừa rồi của Hoàng đế.
Nếu Huyên Cảnh Thần khônng phải Thái tử phi của nàng, như vậy thứ chờ đón Huyên Cảnh Thần nếu không phải cái chết thì chính là bị giam cầm tại thành Nguyên Châu cả đời, làm một kẻ tầm thường vô vi.
Chung Ly Sóc miễn cưỡng gật đầu, đáp: “Thích.”
Đáp án ấy khiến Hoàng đế rất mực hài lòng.
Sau, hai người không nói về Huyên Cảnh Thần nữa, nhưng Chung Ly Sóc vẫn lấn cấn mãi không thôi.
Hoa đào tàn, lại nghênh đón tiết trời trăm hoa đua nở, Huyên Cảnh Thần vẫn cứ chờ ở Nguyên Châu.
Bá quan thấy Hoàng đế mãi vẫn không quyết định kết cục cho Huyên Cảnh Thần lại bắt đầu gây sức ép.
Mãi đến khi hoa anh đào trong Đông Cung nở rộ, một ngày nọ, sau khi tan triều, Hoàng đế giữ Huyên Cảnh Thần và Thái tử ở lại.
“Năm xưa Huyên lão Tướng quân tử trận Ải Vọng Nguyệt, khiến cô vô cùng đau lòng.
May mà hổ phụ không sinh khuyển nữ.
Huyên khanh giờ kế thừa y bát của Đại Tướng quân, cũng trở thành trọng thần của Sở quốc ta, lòng cô rất an ủi.”
“Chỉ là biên cảnh lạnh lẽo, cô không nỡ để hậu đại của cố nhân phải chịu khổ.
Nghe nói Tướng quân còn hai muội muội ở Lan Châu.
Thế này đi, cô hạ chỉ đón hai đứa bé kia đến Nguyên Châu.
Ái khanh… liền bám rễ đâm chồi tại Nguyên Châu, thế nào?”
Hoàng đế vừa dứt lời, Chung Ly Sóc đứng bên cạnh đã biến sắc.
Nàng nhìn sang Huyên Cảnh Thần theo bản năng, lại thấy người kia khom lưng đã lâu, nhẹ giọng nói rõ: “Bệ hạ thương cảm vi thần, để cả nhà vi thần được đoàn viên.
Thần, tạ chủ long ân.”
Huyên Cảnh Thần rất thức thời, đã nhẫn nhịn sau khi Hoàng đế bộc lộ ý định.
Hoàng đế nghe được đáp án hài lòng, bèn phất tay để hai người Thái tử cùng Tướng quân lui ra.
Ra khỏi Triêu Huy Điện, Huyên Cảnh Thần khoác quan phục tím, đón ánh nắng xuân tươi đẹp mà đi hướng ngoài cung.
Song chưa được mấy bước thì đằng sau đã truyền đến một tiếng gọi réo rắt: “Đại Tướng quân xin dừng bước.”
Huyên Cảnh Thần nghe ra giọng Chung Ly Sóc, bèn dừng lại, quay đầu nhìn Thái tử trẻ tuổi đang đi hướng mình, thi lễ: “Tham kiến điện hạ.”
Nàng không hỏi Chung Ly Sóc gọi mình có việc gì, hành lễ xong liền lẳng lặng chờ Chung Ly Sóc tự nói ra.
Chung Ly Sóc dừng lại trước mặt Huyên Cảnh Thần, nhìn vị võ quan nhỏ người hơn mình này, do dự một thoáng mới nói: “Dạo gần đây hoa anh đào ở Đông Cung nở rất đẹp, cảnh xuân hôm nay cũng tươi tắn, nếu Tướng quân không vội thì chẳng hay có thể theo ta đến rừng anh đào trong Đông Cung dạo một lúc được không?”
Người trước mắt rõ ràng là quân chủ, nhưng khi nói ra những lời này lại mang theo đôi phần thấp thỏm, không yên.
Huyên Cảnh Thần chỉ suy tư trong thoáng chốc đã gật đầu: “Vinh hạnh được điện hạ mời, thần cầu còn không được.”
Chung Ly Sóc thả lỏng vẻ mặt, “Vậy mời Tướng quân đi theo ta.” Nói đoạn, nàng dẫn Huyên Cảnh Thần đến rừng anh đào Đông Cung, suốt đường đi vô cùng im lặng.
Hiện đang là lúc tiết xuân rực rỡ nhất.
Chỉ đứng nhìn từ xa mà đã thấy Đông Cung được bao phủ giữa một biển hoa phấn hồng.
Sắc thái tươi đẹp ấy kết hợp cùng cảnh xuân rạng rỡ đánh sâu vào tâm trí Huyên Cảnh Thần.
Nhìn màu sắc sống động như thế, tâm trạng cũng phấn khởi hơn phần nào.
Chung Ly Sóc dẫn Huyên Cảnh Thần xuyên qua rừng anh đào.
Gió xuân khẽ đưa, những cánh hoa phấn hồng lả tả tung bay.
Cánh hoa rơi trên áo, trên vai, và cả trên tóc Huyên Cảnh Thần.
Nhìn dung nhan được màu anh đào tôn lên thêm phần mềm mại ấy, Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy mình như bị gió xuân mê mắt, bèn cong mi nói: “Ta nghe người ta nói năm nay là năm mà hoa anh đào nở rực rỡ nhất.
Đặc biệt là gốc anh đào trăm năm sâu trong rừng kia, rất mực sum sê, lộng lẫy.”
Huyên Cảnh Thần nghe thế, bèn đưa mắt nhìn sang Thái tử trẻ tuổi.
Chung Ly Sóc cong môi nở nụ cười: “Ta sai người chuẩn bị rượu xuân và đồ nhắm.
Nếu Tướng quân không chê thì cùng ta uống một chút nhé?”
Nụ cười ấy quá mức gần gũi, khiến người ta không cách nào chối từ.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại đáp lời đôi câu.
Hai người đi đến dưới tán cây anh đào trăm năm, nhìn hoa anh đào nở rợp che kín bầu trời, nhìn những cành hoa khẽ khàng buông rủ.
Chung Ly Sóc đưa tay, xoa lên cánh hoa mềm mại, “Hoa anh đào rực rỡ, nhiệt thành lại thuần khiết.
Lần đầu tiên gặp Tướng quân thì ta đã cảm thấy Tướng quân cũng như anh đào này, vô cùng cao nhã.”
Nàng quay đầu, không hề che giấu sự khen ngợi dành cho Huyên Cảnh Thần.
.
Truyện Đông Phương
Huyên Cảnh Thần cụp mắt, mím môi đáp: “Điện hạ quá khen.”
Chung Ly Sóc lắc đầu, nói: “Không phải.
Tướng quân cái thế vô song, chính là tài tuấn thế gian hiếm thấy.
Có được Tướng quân chính là may mắn của Sở quốc ta.”
“Chỉ là hiện giờ nịnh thần lộng quyền, đảng tranh hỗn loạn, làm liên lụy Tướng quân như vậy.”
“Hôm nay bệ hạ hạ chỉ, để cả nhà Tướng quân đoàn viên tại Nguyên Châu, âu cũng là hành động bất đắc dĩ.”
“Mời Tướng quân đến đây là Chiêu Minh có một chuyện muốn nói với Tướng quân.”
Huyên Cảnh Thần yên lặng đứng đó, nhìn vị Thái tử với tướng mạo còn tươi đẹp hơn cả hoa anh đào bên cạnh, “Thái tử xin cứ nói.”
“Thật không dám giấu giếm, là bệ hạ muốn chỉ định Tướng quân làm Thái tử phi của ta.” Chung Ly Sóc hít một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười, “Chiêu Minh có tài cán gì mà cưới được thê tử kinh tài tuyệt diễm như Tướng quân đây.
Nếu trở thành Thái tử phi của ta, e là sẽ thiệt cho Tướng quân.”
Huyên Cảnh Thần siết nắm tay, không nói một lời, lại nghe Chung Ly Sóc tiếp tục cất tiếng: “Tướng quân một thân văn võ, bị mai một trong cung đình thì thật sự uổng phí.
Chiêu Minh tiếc cho tài của Tướng quân, không muốn ngươi không có đất dụng võ.
Chỉ mong ngày sau Tướng quân vẫn có thể nắm giữ binh quyền, chờ Chiêu Minh làm chủ được rồi tất sẽ để Tướng quân đại triển hùng phong.”
Ánh mắt nàng chân thành, lấp lánh hiện rõ sự coi trọng cùng thưởng thức.
Huyên Cảnh Thần xúc động trong thoáng chốc, nhìn người đối diện mà rằng: “Điện hạ…”
“Tướng quân chính là thần tử trụ cột, Chiêu Minh rất tiếc.”
Huyên Cảnh Thần nới tay, rồi nói một cách thoải mái: “Hôm nay điện hạ nói với ta những lời này thì chắc cũng hiểu, nếu bệ hạ đã có lòng ấy thì rất khó thay đổi được.
Điện hạ bây giờ, chính là lựa chọn duy nhất của thần.”
Thông tuệ như Huyên Cảnh Thần, đã sớm quyết định được con đường cho bản thân.
Chuyện tình ái, trước giờ nàng vốn không bận tâm.
Nếu như gả cho Chung Ly Sóc là có lợi cho cả đôi bên, như vậy cớ gì nàng lại không đồng ý?
Nàng nói Chung Ly Sóc là lựa chọn duy nhất, như vậy chứng minh nàng sẽ không thay đổi suy nghĩ.
Chung Ly Sóc mím môi, cụp mắt, trầm giọng nói: “Ta không phải phu quân, chỉ sợ không xứng với Tướng quân.”
Đoạn, nàng ngẩng đầu, nhìn tán anh đào đang nở bừng lộng lẫy nhất, nói tiếp: “Hoa anh đào ở Đông Cung thật đẹp.
Ta nghĩ với tiết trời này, cảnh sắc ngoài hoàng thành sẽ càng rực rỡ hơn.
Đại Tướng quân nếu gả cho ta, vậy thì cả đời cũng chỉ có thể ngắm mỗi một gốc anh đào này.
Tướng quân, dù thế, cũng nguyện ý gả ta sao?”
Huyên Cảnh Thần nở nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Thái tử điện hạ cả nghĩ quá rồi.
Trong mắt ta, điện hạ xứng chức phu quân.”
_____________.
Danh sách chương