Gần 1 giờ sáng cả đám chia tay nhau Hứa Ninh trên đường đi về cùng Châu Tinh Duật.

"Ước gì đó? ". Châu Tinh Duật tùy tiện lên tiếng, Hứa Ninh nghe câu hỏi thì cười tươi rồi lắc đầu,cô đúng là có một đôi mắt biết cười, vì lạnh mà mũi hơi ửng đỏ, làn da tuyết trắng càng nổi bật trong đêm và đôi môi đỏ hồng cười rất tươi, làm Châu Tinh Duật nhìn đên ngây người. "Nói ra sẽ không thành hiện thực ". Thiếu niên nghe cô nói thì cười khẩy, thầm nghĩ. Trẻ con.

"Thật ra tất cả đều thật tốt, cùng Cố Mạn Đình nói những chuyện bí mật hay đùa vui cùng Tiêu Vĩ và cùng cậu đi học mỗi ngày, có bạn cùng bàn như cậu đối với tôi thật sự rất tốt".

Khi cô quay qua liền chạm mắt Tinh Duật, nụ cười trên môi dần hạ xuống có chút gượng gạo "Ừ làm bạn cùng bàn với người ngốc như cậu thật ra cũng rất tốt". Theo cảm nhận của anh cô khi học rất chăm chú không hề để tâm đến những việc anh làm,nếu là mấy đứa con gái khác chắc chắn sẽ rất phiền.

"Châu Tinh Duật miệng chó không mọc được ngà voi ". Hứa Ninh liếc xéo anh một cái vừa đi vừa khoanh tay để sưởi ấm. Châu Tinh Duật liếc qua cô một cái rồi cởi áo khoác sơmi, khoác lên vai cô. "Không cần, cậu chỉ mặc áo thun thôi, khoác vào đi ".

"Đừng nhiều lời ". Cô còn định đưa áo cho anh thì bị câu nói của Tinh Duật ngăn lại nên Hứa Ninh chỉ đành khoác vào cho đỡ lạnh, trong đầu vụt lên một suy nghĩ.

Ôm gián tiếp.

Về đến dưới khu nhà Hứa Ninh dừng lại, thở ra làn khói trắng khẽ mỉm cười. "Châu Tinh Duật năm mới vui vẻ ". Chàng trai cũng nhếch môi gật đầu. "Năm mới vui vẻ ". Nói xong liền đi lại phía khu nhà mình rồi bước vào. Hứa Ninh vẫn chôn chân tại chỗ trên vai còn khoác áo khoác của Châu Tinh Duật.

Khi bóng lưng anh khuất dạng cô cũng chịu nhấc chân vào nhà. Ở sau bụi cây Châu Tinh Duật tay đút túi quần tản mạn nhìn bóng lưng người con gái qua các nhánh cây trước nhà.

...



Sau kì nghỉ tết vừa lên lớp Cố Mạn Đình đã kêu ca. "Tôi mập lên 2 kí lô, bây giờ nhìn lại sủi cảo tớ vẫn còn sợ ". Hứa Ninh chống cằm nghe cô bạn phàn nàn. "Bọn con gái đều khó hiểu như vậy, ăn cho nhiều rồi lại than phiền ". Dạ Tiêu Vĩ bá vai Tinh Duật đứng từ xa đánh giá.

"Ai thì không biết nhưng cậu ấy nãy giờ chỉ ngồi nghe chưa lên tiếng ". Châu Tinh Duật hất tay Tiêu Vĩ ra đi lại bàn kéo ghế ngồi xuống. "Tiểu ngốc, cậu chỉ biết cười thôi sao? "Tiêu Vĩ đi lại đứng cạnh Mạn đình hỏi.

"Dạ Tiêu Vĩ nhờ cậu nói tôi ngốc nên tôi mới nhớ ra việc tại sao Điền Tư biết nhà tôi ".Hứa Ninh vừa nói vừa hất cằm về phía Tiêu Vĩ. "Tiểu ngốc cậu ta biết nhà cậu thì liên quan gì đến tôi? ". Tiêu Vĩ gãi gãi đầu mắt không dám nhìn thẳng vào cô.

"Tiêu Vĩ cậu còn nói không phải, cái thứ bán đứng bạn bè ". Cố Mạn Đình gằn giọng đạp vào chân Tiêu Vĩ một cái. Còn định gào lên thì đã nghe thấy giọng Bách Thâm,cậu ta chỉ còn cách ngậm miệng.

"Cười cái gì? ". Châu Tinh Duật gõ đầu cô một cái, rất nhẹ lên tiếng hỏi. "Không có gì ". Hứa Ninh nhún vai rồi không để ý đến anh nữa. Ra chơi hôm đó cô lại bị kéo xuống nhà ăn, lấy cơm ra thì đụng mặt An Cửu Dị.

"Hứa Ninh từ tết đến giờ mới gặp lại ". An Cửu Dị ôn hòa cười với cô. "Chào học trưởng". Hứa Ninh mỉm cười, nói một hồi thì An Cửu Dị cùng bạn rời đi, Hứa Ninh cũng cầm khay cơm lại chỗ đám Châu Tinh Duật.

"Ninh Ninh cậu ăn trứng không? ". Cố Mạn Đình bày ra vẻ năn nỉ, bởi cô biết Hứa Ninh ghét ăn trứng. "Được cậu ăn đi ".

"Cảm ơn Ninh Ninh, cho cậu lại anh đào ". Mạn Đình cầm hết anh đào để qua khay cơm của cô."Anh đào ngon mà cậu không thích sao? ".Hứa Ninh thắc mắc, cô cảm thấy tất cả thứ gì làm từ anh đào cũng đều ngon, nhưng thứ này không phải lúc nào cũng được ăn. "Không thích, đều cho cậu ". Mạn Đình trả lời rồi tiếp tục gặm đùi gà.

"Vậy tiểu ngốc cậu ăn thịt kho không? ". Tiêu Vĩ mím môi hỏi Hứa Ninh. "Được cho cậu thịt ".Cô vừa đặt khay cơm xuống, chưa kịp đụng đũa đã bị xin bớt. Tiêu Vĩ gắp miếng thịt thì cô mới cầm đũa lên. "Cho cậu ". Châu Tinh Duật nãy giờ ăn đã xong, cầm mấy quả anh đào để vào khay Hứa Ninh rồi đứng dậy rời đi.

"Ồ, cảm ơn "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện