Hứa Ninh mặc kệ đầu tóc bị đánh đến rối tung, quay người chạy ra ngoài, trời vừa hay đổ mưa truyện này đi mượn ở tiệm sách, bây giờ ăn nói với người ta thế nào. Cô loay hoay tìm truyện cuối cùng ngồi dưới mưa ôm mặt khóc.Châu Tinh Duật đứng ở cửa sổ, tâm tình khó đoán nhìn người con gái đang dầm mưa.

Hứa Ninh bị ướt nhưng không về nhà, cũng không qua nhà Châu Tinh Duật để ở ké.Cứ ngồi im dưới khu nhà đến tối, Sa Chỉ Lôi cũng không đi tìm cô. Mưa thấm vào người, Hứa Ninh bắt đầu hắt hơi. "Về nhà tôi đi hôm bữa đồ cậu thay vẫn còn bên nhà tôi ". Cô thoáng ngẩng đầu rồi lại cúi xuống.

"Bố mẹ tôi đi chơi rồi, ở nhà có mình tôi thôi ". Châu Tinh Duật giải thích,Hứa Ninh khi này cũng chuẩn bị đứng dậy nhưng chợt nhận ra chân bị tê rồi."Chân tôi, tê rồi ".Cô nói,mắt đảo xung quanh. Châu Tinh Duật không nói lời nào ngồi xổm đưa lưng trước mặt cô. Hứa Ninh khi này mới khẽ mỉm cười vòng tay qua cổ anh.

"Bị ngốc sao không đâu lại đi dầm mưa ".Hứa Ninh khi này tựa đầu vào vai anh, giọng hạ xuống không ít. "Châu Tinh Duật tôi mệt quá ". Anh nghe cô nói tốc độ đi cũng nhanh hơn. Về đến nhà anh lấy đồ bắt cô đi tắm.

"Cậu mau đi tắm, nước mưa thấm vào người nên cảm mạo rồi ". Hứa Ninh nhận đồ khịt khịt mũi rồi vào phòng tắm. Châu Tinh Duật ngồi bên ngoài một lúc lâu sau thì nghe giọng Hứa Ninh. "Châu Tinh Duật máy sấy tóc ở đâu?".

"Ở kệ tủ trên bồn rửa ".

Một lát sau Hứa Ninh mệt mỏi bước ra, cô mượn áo phông của anh mặc với quần đùi, so với váy ngủ của cô thì không khác là mấy. "Thuốc hạ sốt và cháo trên bàn lại ăn rồi uống thuốc đi ". Châu Tinh Duật dùng tay vỗ vào ghế bên cạnh mình, Hứa Ninh cũng ngoan ngoãn đi lại."Đêm này ở nhờ nhà cậu một bữa nhé ".



"Ăn xong thì mau về nhà tôi không phải nhà trẻ". Châu Tinh Duật lạnh lùng nói, gắp một đũa mì cho vào miệng. "Châu Tinh Duật tôi không muốn về nhà, nếu không đồng ý vậy cậu đuổi tôi đi cho rồi". Hứa Ninh nhăn nhó quyết không chịu về. "Cửa bên ngoài, không tiễn ".

Hứa Ninh biết chiêu lạt mềm không có tác dụng với anh, chỉ đành chuyển sang năn nỉ. "Châu thiếu gia, cậu nói xem sao cậu nỡ để tôi bên ngoài một mình ". Vừa nói cô vừa cầm cánh tay anh lay lay. Châu Tinh Duật hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn phải để cô ở lại.Đêm đó, Sa Chỉ Lôi cũng mặc kệ cô,Hứa Yến Đinh biết tin từ Châu Tinh Duật nên cũng không mấy lo lắng.

Hứa Ninh vì bị cảm nên cơ thể rất mệt sau khi uống thuốc, vệ sinh cá nhân liền đi ngủ. Khi ngủ được một giấc thì nửa đêm cô chợt tỉnh. Miệng khô khốc xuống giường đi tìm nước. Xuống nhà bếp thì bắt gặp Châu Tinh Duật đang ngồi ăn bánh mì không. "Sao vậy?" Thấy Hứa Ninh xuống anh liền lên tiếng hỏi.

"Tôi khát nước ". Hứa Ninh nhíu chặt mày, tay cầm chặt bình nước."Ngồi xuống đi ". Châu Tinh Duật nhìn qua liền biết Hứa Ninh bị nhức đầu, giành lấy bình nước ở tay cô rồi rót vào ly. "Cảm ơn ". Hứa Ninh uống cạn ly nước, tóc đen rũ xuống che nửa bên mặt của cô. "Muốn ăn gì không? ".

"Ừm ". Hứa Ninh khẽ gật đầu, hồi nãy chỉ có chút cháo vào bụng nên giờ khá đói. Châu Tinh Duật đứng dậy bắt tay vào làm mì cho cô. Hứa Ninh ngồi ở bàn lấy trong bịch ra một lát bánh mì ăn ngon lành. "Châu Tinh Duật ". Cô khẽ gọi anh."Ừ ".

"Tôi muốn cùng cậu vào Thanh Hoa ". Châu Tinh Duật im lặng không đáp lại cô, hồi lâu sau đặt cả nồi mì lên bàn. Quay lưng lấy hai cái bát và hai đôi đũa. "Ăn đi ". Hứa Ninh cầm đũa gắp mì, nghĩ đến câu nói của Điền Tư cô cũng rất sợ. Sợ nếu người cùng vào Thanh Hoa với Châu Tinh Duật là Điền Tư chứ không phải cô. Họ giống như trời sinh một cặp.

"Nếu cậu muốn vậy thì tôi sẽ cùng cậu vào Thanh Hoa ". Hứa Ninh bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình, vừa hay chạm mắt với Châu Tinh Duật, ngoài trời mưa không ngớt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện