Lúc Lý Mục Trạch cùng mẹ mình đi vào phòng bệnh, hắn như muốn khụy xuống, xa xa, hắn thấy một người trên giường bệnh, toàn thân đều là màu trắng, không thể nhận ra đó là Thẩm Thính Miên nữa. Mới một thời gian không gặp nhau mà thời gian trôi qua đâu chỉ là mấy ngày đó thậm chí còn xa xôi hơn thế nữa.

Trên mặt Trịnh Văn Anh phảng phất nét già nua, tóc hoa râm lỗ chỗ, bà ngồi im trước giường bệnh, bàn tay chống lên giường, ngửa cổ, đôi mắt trống rỗng.

“Tới đây, mau nói xin lỗi dì đi.”

Mẹ Lý kéo Lý Mục Trạch tới trước, “Mau nói xin lỗi.”

Lý Mục Trạch giống như con rối gỗ bị giật dây, nhẹ giọng: “Con xin lỗi dì ạ.”

Trịnh Văn Anh sửng sốt trong chốc lát, vội xua xua tay: “Không cần không cần.”

Đối với chuyện “Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên cùng nhau trốn học ra ngoài chơi, sau khi trở về tự mình về phòng học trước mà không để ý Thẩm Thính Miên”, mẹ Lý biểu hiện sự áy náy rất lớn. Trịnh Văn Anh vì chuyện của con trai mình mà đã như muốn sụp đổ, mẹ Lý thấy vậy mới nắm lấy tay bà nói: “Như vầy đi, trước tiên cô đi ngủ một lát đi, chúng tôi sẽ giúp cô trông Thẩm Thính Miên cho, yên tâm không có việc gì đâu.”

Trịnh Văn Anh cuống quít cự tuyệt: “Không cần, không cần.”

Mẹ Lý nhìn ra việc Trịnh Văn Anh không yên tâm giao con trai mình cho bà, bà vuốt tay trấn an Trịnh Văn Anh: “Không sao, sẽ không sao đâu, y tá ở bên ngoài, Miên Miên cũng không động đậy gì được, sẽ không sao đâu.”

Một người đang ở trong trạng thái mệt mỏi cực độ sẽ dễ sinh ra tâm lý ỷ lại nhiều hơn. Mẹ Lý dùng ngữ khí nhẹ nhàng, chân thành khuyên bảo Trịnh Văn Anh nên cuối cùng cũng có được sự tín nhiệm từ người kia.

Bà dìu Trịnh Văn Anh ra ngoài, quay đầu lại nhìn Lý Mục Trạch, Lý Mục Trạch thành thật gật đầu với bà rồi xoay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thính Miên đang nhìn hắn. Bọn họ tựa như chẳng hề quen biết nhau, như hai người dưng xa lạ. Thậm chí, Lý Mục Trạch còn có ảo giác như Thẩm Thính Miên đã chết, đây là cuộc gặp gỡ ở kiếp sau.

Nhưng quan điểm của hắn về sinh tử không có chuyện kiếp sau có tồn tại, hắn sẽ không hứa hẹn tình yêu nào đó ở cái gọi là kiếp sau. Một lúc lâu sau, Lý Mục Trạch sực tỉnh, hắn kéo ghế lại ngồi cạnh giường bệnh, nhỏ giọng kêu: “Miên Miên”

Hắn muốn hỏi cậu hiện giờ có phải là thấy rất đau hay không.

Nhưng rồi lại tự thấy hỏi vấn đề này quả là ngu ngốc, nhìn bằng mắt thường thôi cũng thấy Miên Miên của hắn đau đớn ra sao. Hắn quay mặt đi, nước mắt chực trào.

Hắn rất muốn ôm lấy Thẩm Thính Miên mà khóc thật to, rồi gào lên: “Tớ tưởng cậu đã chết rồi!” Nhưng hắn không thể làm như vậy được, vì thế phải bình tình, phải bình tĩnh. Hắn đưa tay nhẹ xoa mặt cậu, giọng nghẹn lại nói: “Rất đau đúng không.”

Thẩm Thính Miên không trả lời câu hỏi của hắn, toàn thân cậu đều là vải trắng, tư thế cứng đờ, chân bị nhấc lên, không phải là đang nằm trên giường mà là bị người ta cố định trên giường. Thẩm Thính Miên không có biểu cảm nào, ánh mắt vô hồn trống rỗng giống như những con búp bê trong phim kinh dị. Lý Mục Trạch lại không hề có cảm giác sợ hãi, sợ rằng dù cho Thẩm Thính Miên có biến thành thây khô, hắn cũng sẽ tìm ra chỗ đáng yêu thôi.

Lý Mục Trạch kiềm chế bản thân không để nước mắt chảy ra, nhưng hắn thật sự không nhận ra Thẩm Thính Miên nữa, trước mặt hắn bây giờ như là một cái xác rỗng còn linh hồn của người kia đã bị bắt đi rồi.

Hắn nghẹn ngào hỏi lại lần nữa: “Có phải rất đau không.”

“Đau.” Thẩm Thính Miên nhanh chóng trả lời hắn, ngữ khí nhẹ bâng, Lý Mục Trạch không nhận ra đây là ngữ khí đang chất vấn hay là đang khẳng định nữa, lại giống như một câu chế nhạo.

Nhưng là chỉ cần nghe Thẩm Thính Miên nói một chữ, nước mắt Lý Mục Trạch liền tuôn trào, hắn cố gắng quay đi nơi khác để kiềm chế lại nhưng không thành, “Tớ không hiểu, trước giờ cậu đều không có hạnh phúc sao?”

“Không có.”

Lần này, Thẩm Thính Miên vẫn nhanh chóng trả lời hắn, đôi mắt vẫn trống rỗng nhìn Lý Mục Trạch.

Lý Mục Trạch thở mạnh: “Lúc nào cậu cũng muốn làm như vậy sao?”

“Mỗi giây mỗi khắc.”

Người hắn yêu không chút do dự nói cho hắn biết mỗi giây mỗi khắc đều muốn buông bỏ thế giới này. Trong mỗi giây mỗi khắc ấy bao gồm luôn cả những giây phút hắn và Thẩm Thính Miên bên nhau mà hắn tự cho là đó là những giây phút hạnh phúc, cho dù là thời điểm đau khổ hắn cũng chưa bao giờ quên. Vậy mà giờ đây Thẩm Thính Miên lại phủ nhận toàn bộ những thứ ấy.

Lý Mục Trạch cũng không cảm thấy quá đau đớn. Cho tới giờ, hắn chưa một lần từ bỏ bản tính vốn có của mình, khẩn cầu Thẩm Thính Miên: “Coi như tớ cầu xin cậu, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa được không.”

“Việc ngốc nghếch sao?” Thẩm Thính Miên hơi hơi ngẩng lên, có lẽ là vô thức mà làm vậy, bộ dạng lạnh lẽo tuyệt vọng nói, “Cậu sẽ không bao giờ có thể hiểu đâu.”  

“… Bên cạnh tớ cũng không hạnh phúc sao?”

“Dù có chút vui vẻ ấy…” Thẩm Thính Miên bình thản tự thuật lại. Lý Mục Trạch nghe người hắn thích nhất nói ra: “…cũng không ý nghĩa gì.”

Lý Mục Trạch khóc nức nở, cố gắng để không gào lên: “Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu mà!”

Thẩm Thính Miên cười một tiếng mơ hồ, tuyệt vọng hỏi lại hắn: “Cậu cảm thấy có ích gì sao?”

Âm thanh của Thẩm Thính Miên đã lạnh lẽo đến tột cùng: “Cậu yêu tôi, quan tâm tôi, nói tôi hãy cố lên, ôm tôi một cái, khuyên tôi kiên trì một chút, có phải làm những thứ này thì cậu cảm thấy mình tốt bụng như thánh sống đúng không?”

Cả thể xác và tinh thần của Lý Mục Trạch như bị đóng băng, hắn không tìm thấy cảm giác được tồn tại nữa, linh hồn cứ như đang lang thang ở một thế giới khác. Thẩm Thính Miên đang cách mình rất xa, xa đến vô tận.

“Tôi thật sự cảm thấy ghê tởm, cậu làm vậy với tôi chi bằng cứ chán ghét tôi, mắng tôi thì hơn.”

Thẩm Thính Miên thoải mái nói ra những lời này, Lý Mục Trạch hoàn toàn chết lặng, hắn không hề biết bên trong cậu đang rất oán hận hắn. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cậu nghe loáng thoáng đâu đó rằng lý do cậu chưa chết là vì mắc vào điều hòa, cậu lập tức nghĩ ngay đến vẻ mặt sung sướng của Lý Mục Trạch lúc nói với cậu: “Phụ huynh học sinh đề xuất lên nhà trường rằng không có điều hòa sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của học sinh, cậu đoán xem ai đề xuất nào?…Là tớ nói với mẹ mình, sau đó mẹ mình có liên hệ với vài phụ huynh khác đấy, lợi hại không nào?”

Đúng vậy. Thật sự lợi hại.

Nhiều thứ, quá nhiều thứ như vậy, Lý Mục Trạch đã rất nhiều lần ngăn cản cậu được rời khỏi cái thế giới đáng ghét này, thành thạo lại ngây thơ vô tội mà kéo cậu vào trong biển lửa nói chuyện yêu đương. Ôm cậu, hôn cậu, nói những lời ngon tiếng ngọt với cậu.

Thẩm Thính Miên nhìn chằm chằm Lý Mục Trạch, ánh mắt càng thêm oán hận, giống như sự tồn tại của Lý Mục Trạch cũng là một loại tội lỗi, cậu dùng âm thanh yếu ớt của mình hung dữ nói: “Tôi thật sự hy vọng mình chưa từng gặp cậu.”

Người kia nói như vậy, Lý Mục Trạch không cách nào không thương tâm. Hắn biết trạng thái của Thẩm Thính Miên bây giờ, mắt thường cũng có thể thấy được là không bình thường nhưng nói thì dễ chứ thời khắc này hắn không cách nào thờ ơ, không cách nào bình tĩnh được. Cõi lòng hắn như bị người kia xé ra trăm mảnh. Mỗi tế bào, mỗi phần xương cốt của hắn đều biết hắn yêu Thẩm Thính Miên, lúc này bị người mình yêu làm tổn thương, nước mắt hòa tan cùng đau đớn, chỉ là nước mắt ấy không thể cứu được Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên cũng không thể cảm thấy sung sướng khi thấy Lý Mục Trạch đau khổ được, không thể tránh được làm cả hai phải tổn thương. Cậu liếc nhìn Lý Mục Trạch một cái, âm thanh đột nhiên trở nên mềm mại, thậm chí còn mang theo tiếng khóc: “Mục Trạch, tôi biết cậu yêu tôi, nhưng căn bản là tôi không thể cảm nhận được tình yêu ra sao, đó là vấn đề của tôi, không phải của cậu đâu.” 

Thẩm Thính Miên thở dốc, nức nở khóc, nói: “Tôi đã rất muốn ở bên cậu, không muốn để cậu thương tâm như vậy, chỉ là…”

“Đừng gấp gáp, cậu… cậu từ từ nói.” Lý Mục Trạch như tìm lại được linh hồn của chính mình. Hắn không biết phải làm sao cả, không dám chạm vào cậu nhưng lại không nhẫn tâm nhìn cậu khóc như thế này.

Hắn sai rồi. Hắn đã luôn muốn đến nhìn Thẩm Thính Miên nhưng rồi lại phát hiện ra mình lại ưu ái ánh trăng tròn trong sương mù hơn là ánh sao mờ. Khi đã nhìn thấu người ấy, tâm can hắn đau không kể xiết. Hắn thật sự không biết phải giải mệnh đề mang tên chân tướng trong bài toán tình yêu của hắn và người ấy như thế nào nữa.

“Tôi không cần cậu quan tâm cũng không muốn cậu yêu tôi.”

Thẩm Thính Miên mở miệng nói, hàng loạt từ ngữ lộn xộn, lúc nhanh lúc chậm: “Tôi không hiểu… cũng không rõ cái gì là tốt với tôi. Không phải mấy người quan tâm tôi sao, mấy người chỉ biết thể hiện cái sự lương thiện của mình thôi… mấy người cho rằng kéo tôi về là tốt… chức trách của bác sĩ là cứu người nhưng lại chẳng biết tôi thật sự cần gì… nếu cậu là tôi, mỗi giây mỗi phút đều không thể chịu đựng được… cậu có hiểu không…”

Lý Mục Trạch đang muốn nói gì đó nữa nhưng Thẩm Thính Miên căn bản không để cho hắn nói gì nữa, cậu chỉ hướng lên trần nhà, phát ra âm thanh yếu ớt: “Các người thì tốt rồi, các người thật sự quá tốt mà! Ngăn cản tôi đi tìm cái chết, các người quả thật là lương thiện như thánh sống mà.”  

Lúc này, cậu tạm dừng một lát, Lý Mục Trạch cứ thế ngơ ngác rơi nước mắt. Hắn thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ.

Thẩm Thính Miên hỏi hắn, nước mắt rơi xuống cuốn trôi luôn cả vũ trụ bao la mà hắn từng yêu nhất, “Lý Mục Trạch, chẳng lẽ đến quyền được chết mà tôi cũng không có sao?”

Cậu cũng cuồng loạn hỏi mẹ mình câu hỏi này như cách mà Lý Mục Trạch hỏi mẹ hắn, chẳng qua ở Lý Mục Trạch, hắn cầu xin quyền được yêu Thẩm Thính Miên, còn ở Thẩm Thính Miên, cậu lại cầu xin quyền được chết. Hai người kể từ lúc bắt đầu đã định sẵn phải bước đi trên hai con đường khác nhau. Một lúc sau, Thẩm Thính quay ra cầu xin hắn, cậu dùng ánh mắt van nài tha thiết, âm thanh nghẹn ngào đau đớn như thể Lý Mục Trạch là cọng rơm cứu mạng duy nhất bây giờ vậy.

Cậu đột nhiên bộc lộ ra toàn bộ những biểu cảm phong phú nhất của mình, cầu xin người kia: “Mục Trạch, tớ rất khó chịu, vô cùng khó chịu, tớ không chịu nổi thêm giây phút nào nữa.”

“Cậu tốt bụng như vậy, cậu yêu tớ như vậy thì cậu mau cho tớ được chết đi. Tớ biết cậu rất tốt với tớ, cậu hãy thương xót tớ mà cho tớ được chết đi.”

“Mau cho tớ chết đi, cầu xin cậu, cho tớ chết đi! Mục Trạch, van xin cậu, mau cho tớ chết đi…”

Lý Mục Trạch lắc đầu liên tục, cự tuyệt cậu: “Không được, Miên Miên à, không được mà.”

Thẩm Thính Miên yếu ớt buông xuôi, biểu tình dần trở lại trạng thái lạnh lẽo, tuyệt vọng thì thào: “Cậu nói cậu luyến tiếc tôi thế mà không cho tôi được chết.”

“Không được đâu mà!” Lý Mục Trạch nói xong câu này thì lại bật khóc, hắn khóc thật to như muốn trút hết thống khổ ra ngoài, “Không được, Miên Miên, tớ xin lỗi nhưng tuyệt đối không thể được.”

Thẩm Thính Miên không nói gì nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên giống như đang cười thứ gì đó. Sau cùng, cậu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy người kia nữa.

Lý Mục Trạch thấy thân thể Thẩm Thính Miên run lên thì hoảng sợ đến tột độ, vội vàng ấn chuông khẩn cấp gọi bác sĩ đến. Bác sĩ và y tá nhanh chóng đến, Lý Mục Trạch đành phải lui ra ngoài, run rẩy đứng nhìn từ ngoài cửa nhìn vào.

Hắn bây giờ không làm được gì cả, không hiểu thứ gì cả. Thanh xuân của hắn đã yêu một người như thế đấy, nếu phải dùng định nghĩa đúng sai của cuộc đời để định đoạt mối tình này thì chẳng phải là quá tàn nhẫn rồi sao. Những người sinh ra chỉ quan tâm đúng sai chẳng bao giờ có thể hiểu được những niềm vui mong manh ẩn giấu sau những chuyển tình thế này.

Mẹ hắn đã đúng.

Lý Mục Trạch rốt cuộc cũng đã hiểu những gì mà hắn cố gắng thể hiện, trong mắt Thẩm Thính Miên chỉ là thứ ngây ngô đáng chê cười. Để có thể phá tan nỗi tuyệt vọng của một người là điều khó khăn vô cùng, còn tình yêu tuy dài lâu đấy nhưng lại không đủ để lay động điều gì cả. Thế giới của Thẩm Thính Miên đang bị nghiêng ngả, muốn cân bằng nó lại thì cần biết bao nhiêu là sức mạnh mà một thiếu niên còn ấu trĩ như cậu vĩnh viễn không thể làm được.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình lại có lúc vô dụng như vậy. Dù cho có bị cảm xúc tối tăm kia vấy bẩn thì cũng phải kéo người kia ra chứ không phải là chìm vào nơi ấy rồi cùng nhau bi thương.

Hóa ra lại là như vậy. Ở trước mặt người bệnh trầm cảm, tình yêu đều là thứ ngu ngốc không thuốc chữa.

Thân thể Thẩm Thính Miên là biên giới dài nhất ngăn cách Lý Mục Trạch, nó vạch ra đường phân chia rõ ràng giữa sáng và tối. Thẩm Thính Miên ở bên trong bị nước mắt nhấn chìm, hắn ở bên ngoài chỉ biết nhìn người mình thương đang lao đao ở trong biển lớn mà không biết phải làm gì. 

Mẹ Lý đi tới, nắm tay kéo Lý Mục Trạch đang cứng đờ ra, vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của hắn: “Con ra ngoài trước đi, đợi mẹ một chút, mẹ có chút chuyện muốn nói với Miên Miên.”

Lý Mục Trạch lắc lắc đầu: “Con cũng có chuyện cần nói.”

Mẹ Lý bi thương nói: “Hiện tại cậu ấy đã không còn muốn nghe con nói gì đâu.”

Hắn không quan tâm, Lý Mục Trạch chờ đến khi Thẩm Thính Miên bình tĩnh trở lại, hắn đi vào gọi cậu, “Miên Miên”.

Lý Mục Trạch đặt món quà của mình trên tủ đầu giường cho Thẩm Thính Miên, đưa đôi mắt đã khô cạn nước mắt nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Đây là món quà tớ tặng cậu.”

“Nếu rảnh cậu hãy mở ra xem nhé, được không?”

Thẩm Thính Miên vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà. Lý Mục Trạch không nhận được câu trả lời nhưng hắn không buồn chút nào. Không trả lời, thờ ơ vô cảm, tất cả đều rõ ràng như vậy nhưng Lý Mục Trạch vẫn cố chấp muốn bay vào vũ trụ tối tăm trong con người Thẩm Thính Miên. Nếu không thể kéo hắn thoát khỏi vũng bùn ấy thì hắn nguyện cùng người ấy trở nên dơ bẩn. Nếu mặt trời không chào đón họ thì hắn nguyện cùng người ấy làm hai ngôi sao le lói giữa màn đêm thăm thẳm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện