Sau khi Thẩm Thính Miên xuất viện, cậu dường như không đụng vào điện thoại, rời xa những mối quan hệ để tránh cho bản thân lại bị tổn thương. Cậu không muốn phải nặn óc nghĩ cách đối đáp với những người đó. Với những người bỗng dưng ào ào hỏi han cậu, cậu cũng không thể nói với họ rằng cậu ổn lắm không có việc gì đâu được, cũng chẳng muốn nói câu cảm ơn gì hết. Sau này muốn tồn tại được, nguyên tắc sinh tổn tối thương chính là không cần làm vừa lòng tất cả mọi người.

Trịnh Văn Anh mỗi ngày đều sẽ khẩn trương hỏi cậu vài lần: “Bây giờ con cảm thấy thế nào?”

Nếu cậu giật giật nhẹ vành tai hay ho khan vài tiếng, Trịnh Văn Anh sẽ cuống quýt lên: “Con khó chịu ở đâu?”

Vài lời hỏi thăm này với cậu mà nói thì chẳng có ích gì cả, ngược lại còn khiến cậu tăng thêm cảm giác mình đang mắc nợ nhân thế này vậy. Cậu nói Trịnh Văn Anh: “Mẹ đừng hỏi nữa mà, con thật sự không có việc gì hết.”

Trịnh Văn Anh vẫn không an tâm, mà thật ra chẳng có bà mẹ nào có thể yên tâm khi con mình như vậy cả, bà tiếp tục nói với cậu: “Nếu con cảm thấy không ổn, chúng ta liền tiếp tục đi làm sốc điện.”

“Bác sĩ Tiết không có dặn như vậy, không cần làm nữa đâu mẹ.” Thẩm Thính Miên chầm chậm nói, cậu cố kiềm nén bản thân để không phát giận với Trịnh Văn Anh và làm giọng mình mềm mại hơn một chút, “Mẹ đừng lo lắng nữa, con thật sự không có việc gì cả.”

Lý Mục Trạch gần đây luôn đến nhà cậu thăm cậu, cùng làm bài tập với cậu, kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện trên trường. Trong tiềm thức của Lý Mục Trạch luôn muốn cho Thẩm Thính Miên cảm thấy như mình vẫn còn đi học, mọi việc đều bình thường, muốn cho cậu cảm thấy nếu mình quay về trường thì mọi người vẫn sẽ hoan nghênh cậu.

Thẩm Thính Miên vài lần đầu đều lắng nghe chăm chú nhưng về sau bỗng nhiên nói với hắn: “Mục Trạch, cậu thật ra không cần phải vậy đâu.”

Hiện tại, Thẩm Thính Miên thật ra chuyên chú vào việc điều trị hơn: “Hai ngày nay tớ mới đổi thuốc nhưng mà cảm giác nó mang lại cho tớ làm tớ khó chịu quá.” 

Thẩm Thính Miên càng ngày càng thành thật với hắn hơn, dường như cậu đã loại bỏ được bức tường lớn giữa cậu và hắn, “Cậu đã làm cho tớ rất nhiều thứ rồi cho nên cậu không cần phải cảm thấy thất bại đâu.”

Cậu để lộ ra sự mệt mỏi, dựa vào ghế lẩm bẩm: “Mẹ tớ mỗi ngày đều hỏi tớ cảm thấy thế nào, tớ biết mọi người đều là người tốt, rất quan tâm tớ nhưng thật sự một câu tớ cũng không muốn trả lời luôn ấy.”

Nói xong, cậu nằm dài lên bàn, mặt vô cảm nhìn Lý Mục Trạch: “Tớ không muốn nói gì cả.”

Lý Mục Trạch sờ đầu cậu, khẽ cười. Hắn nói: “Miên Miên, về sau cậu đều như thế này có được không.”

Thẩm Thính Miên ngước mắt lên nhìn một cách khó hiểu.

“Trong lòng nghĩ như thế nào thì cứ nói với tớ như vậy.” Giọng nói của Lý Mục Trạch mềm mại như bơ làm cậu ngây ngất, “Không cần nghĩ xem phải nói gì làm người khác vui lòng mới được, cậu có thể lạnh nhạt, có thể thích thì chửi vài câu cũng chẳng sao.”

Thẩm Thính Miên vùi đầu xuống bàn, không nói gì.

Lý Mục Trạch lại nói: “Không cần quan tâm cảm xúc của người khác nhiều quá, không cần nghĩ xem người khác sẽ nghĩ gì nếu cậu nói những lời đó, cậu cũng chẳng cần làm người tốt đâu.”

Nói xong, Lý Mục Trạch cười một chút, tựa như tình yêu của hắn với Thẩm Thính Miên không cần những thứ này, không cần vỏ bọc tốt bụng quá hoàn hảo của cậu, cũng không cần sự hiểu chuyện đến mức ám ảnh của cậu. Quỹ đạo chuyển động của Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch giống nhau như được thiên mệnh sắp đặt, trời đất bao la, ngàn vạn tinh tú cứ xoay vần, mọi thứ tất sẽ về bên nhau.

Chắc là do chuyện đổi thuốc, mấy ngày nay bệnh tình của Thẩm Thính Miên có chút tái diễn, đôi lúc sẽ mất khống chế. Cậu sẽ khóc rất to, mỗi động tác đều để biểu thị sự thống khổ, những chuyển biến tốt đẹp trước kia như bị bóp vụn trong giây phút đó. Lý Mục Trạch có mấy lần ở đó lúc cậu mất kiểm soát, mặc kệ cậu có nói gì, làm gì, có mắng hắn hay đánh hắn, hắn đều ôm thật chặt cậu trong lòng, không chịu buông tay.

Thời điểm mất khống chế như vậy mà hắn vẫn kiên trì ôm cậu, thật làm người người khác phải kinh ngạc. Lý Mục Trạch dù gì cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, nhưng khi Thẩm Thính Miên phát bệnh, hắn lại có thể kiên nhẫn đến thế, giống như dù cho Thẩm Thính Miên có xấu xa, có bất thường ra sao, Lý Mục Trạch đều sẽ nguyện ý ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn cậu. Cuối cùng, Thẩm Thính Miên mệt lả cả người, kiệt sức ngã vào lòng hắn.

Lý Mục Trạch lấy khăn ấm lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt cậu: “Tớ biết bây giờ cậu đang nghĩ gì.”

Thẩm Thính Miên mệt mỏi nhìn hắn.

“Tớ thấy cậu thật là đáng yêu mà.” Lý Mục Trạch vuốt ve khuôn mặt chật vật của Thẩm Thính Miên, vuốt chiếc mũi nhỏ xinh của cậu, thì thầm: “Rốt cuộc cậu cũng cho tớ thấy khía cạnh này, hiện tại tớ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.”

Thẩm Thính Miên giật giật khóe miệng. Cậu cảm thấy dường như Lý Mục Trạch đang phát bệnh với cậu, mà đối phương xem ra còn bệnh nặng hơn cả cậu nữa.

Hắn nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Thẩm Thính Miên: “Trước kia cậu không hề chân thật chút nào, Miên Miên, tớ nghĩ lại lúc trước tớ muốn tiếp cận cậu, muốn hiểu cậu hơn, cậu lại dùng sự lạnh nhạt đẩy tớ ra xa, muốn làm tớ thấy khó mà lui đó.”

Hắn ôm Thẩm Thính Miên, giọng nói nhẹ nhàng mà lại có chút hoảng hốt: “Chúng ta về sau không cần lo lắng đề phòng gì nữa, làm tổn thương nhau thì lại cho nhau nhiều sự tha thứ hơn là được.” Hắn lại tiếp tục, “Tớ hứa sẽ không nói với điều gì cả. Thậm chí nếu cậu có muốn chết đi chăng nữa, hãy nói với tớ, tớ có thể đưa ra cho cậu chút ý kiến.”

Những lời này kéo Thẩm Thính Miên ra khỏi vùng ý thức hỗn độn, cậu bỗng cảm thấy ngay cả một hơi thở cũng mang hương vị ngọt ngào.

“Đừng đặt tớ ở ngoài được không…” Lý Mục Trạch không tự chủ được mà nói, “Hãy thử tin tưởng tớ, tớ sẽ không bán đứng cậu.”

“Không phải…” Hắn lại hối hận, nắm lấy bả vai Thẩm Thính Miên, nhìn đôi mắt đang dần phục hồi lại thần trí của cậu, “Dũng cảm tin tưởng tớ. Sau này tớ có phản bội cậu đi chăng nữa, cậu cũng không cần phải sợ, cậu phải có sự tự tin để bị tổn thương.”

Không ai có thể biết Lý Mục Trạch đã trải qua bao nhiêu lần giãy giụa trong đau đớn mới có thể nói ra những lời như vậy. Thống khổ bủa vây từ mọi phía, Lý Mục Trạch từng phải cùng với hơi thở ngắt quãng mà ôm lấy bóng hình mờ ảo của Thẩm Thính Miên trong đêm đen. Hắn không muốn đi học, cũng không muốn thứ gọi là công thành danh toại gì gì đó. Mỗi giây mỗi phút không được ở bên Thẩm Thính Miên là mỗi giây mỗi phút hắn nhận ra công danh gì đó đều không thể mang lại cho hắn hạnh phúc bằng cậu. Hắn không biết mình có phải là lý do để Thẩm Thính Miên chịu ở lại với cuộc đời này không, ngày ngày đêm đêm tự vấn chính mình, hắn khao khát có thể đào xới ra nhiều điểm tốt hơn, để bản thân có thể tiếp nhận những thứ mà thế nhân bác bỏ và những suy nghĩ dị dạng và cầu xin Thẩm Thính Miên có thể coi đây lý do cuối cùng để cậu chịu lưu lại trên đòi này.  

Thẩm Thính Miên còn đang mờ mịt suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. Cậu không muốn nghĩ thâm sâu như những ông cụ non nhưng những suy nghĩ đó vẫn cứ ùn ùn kéo về. Lý Mục Trạch là của cậu, là người thương cùng cậu bước qua những cửa ái khó khăn, là chiến hữu vĩnh viễn có được sự tín nhiệm của cậu, cả hai sẽ ôm nhau chết trận nơi sa trường nhưng nhờ vậy mà Thẩm Thính Miên sẽ trút hết những nợ nần ở trên đời này.

Cậu đã quyết định nghe Lý Mục Trạch nói, sẽ làm một người ích kỷ, máu lạnh. Nếu sống lạnh nhạt có thể làm cho cậu giải phòng được bản thân thì mọi thứ đều đáng giá cả.

Việc đau ốm của Thẩm Thính Miên sẽ luôn làm tổn thương Lý Mục Trạch, quá trình này làm cả hai đều rất mệt mỏi, một lúc sau, Thẩm Thính Miên xụi lơ trong ngực cậu, lầm bẩm trong nỗi thống khổ: “Tớ chán ghét thế này.”

“Ừ” Lý Mục Trạch hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, dịu dàng lặp đi lặp lại từ này.

Thẩm Thính Miên á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng mà nói: “Tớ không có sức để mà mắng người nữa.”

Lý Mục Trạch cảm thấy cậu sao mà đáng yêu thế, liền khẽ cười, nói: “Cậu ấu trĩ quá đi mất.”

Thẩm Thính Miên nghe được, không cảm thấy thương tâm hay sợ hãi gì, cậu dùng chút sức lực còn lại, nắm chặt áo Lý Mục Trạch: “Tớ ghét cậu nhưng tớ không để cậu đi nữa đâu.”

Đây là ngày cả hai đều đang ở trong một bài thi của cuộc đời, hai người trẻ tuổi đầy ấu trĩ đua nhau đem hết tình yêu của mình ra, nghiến răng nghiến lợi mong chờ kết quả cuối cùng.

Ban ngày, Lý Mục Trạch đi học, Thẩm Thính Miên đi theo Trịnh Văn Anh ra siêu thị. Cậu ngồi bên phòng trong của siêu thị, không đọc sách mà là viết thứ gì đó, nội dung bất định. Cậu viết tất cả mọi suy nghĩ của mình xuống, mỗi ý nghĩ, mỗi cảm xúc, toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ cậu đều viết ra hết. Đây là cách cậu để cậu tìm lại chính mình, hiểu mình hơn và cuối cùng là để cứu vớt chính mình.

Lúc rảnh rỗi, Trịnh Văn Anh sẽ tới xem cậu, thỉnh thoảng khi đang đứng nói chuyện cùng bạn ở ngoài cũng sẽ quay đầu vào nhìn cậu, nỗi bất an cậu có thể cảm nhận rõ. Thẩm Thính Miên biết chính mình đã biến thành trò cười trong mắt người ngoài, hoặc là đề tài bàn tán trong miệng những người ngoài kia.

Lần này khi Trịnh Văn Anh tiến lại, Thẩm Thính Miên đột nhiên ngẩng đầu nói với bà: “Mẹ…”

“…con rất yêu mẹ, cũng luôn vì mẹ mà suy nghĩ.”

“Những lời này vốn dĩ không nên được nói ra, nhưng con vẫn muốn nói cho mẹ biết. Mẹ có nghĩ ra sao cũng không sao cả.”

“Trước kia, con vẫn cho rằng mẹ hiểu con, nhưng hiện tại lại phát hiện dù cho mẹ có không hiểu con đi chăng nữa cũng không hề ảnh hưởng tới việc con vẫn sẽ yêu mẹ, tựa như việc dù con có không hiểu mẹ thì mẹ cũng sẽ tiếp tục yêu thương con vậy.”

Máu mủ tình thâm vốn có thể không cần hiểu nhau nhưng vẫn có thể dành tình yêu thương cho nhau.

Trịnh Văn Anh ngẩn ra một lát, thở dài: “Con luôn trách mẹ không hiểu con nhưng chẳng phải con cũng không hiểu được mẹ sao, đúng không”

“Đúng ạ” Thẩm Thính Miên khẽ nói, “Con đã thử nhưng hình như vẫn không sao làm tốt được.”

Trịnh Văn Anh ở bên cạnh, yên lặng nhìn hắn, một lát sau nói: “Mẹ về sau cũng sẽ cố gắng hiểu những suy nghĩ của con.”

Thẩm Thính Miên có thể cảm nhận được nỗ lực vụng về từ và, cười nói: “Mẹ, mẹ có biết không? Mẹ thật sự không biết cách biểu đạt tình cảm gì hết.”

“Con có đôi khi nghĩ, nếu chúng ta không phải là mẹ con mà là người xa lạ, chúng ta nhất định chẳng cách nào trở thành bạn bè được đâu…”

Cậu còn muốn nói thêm gì đó: “… nhưng điều đó chẳng sao cả. Con vẫn hiểu mẹ có cách riêng của mình để yêu thương con mà.”

Trịnh Văn Anh là người phụ nữ truyền thống, đối với chuyện biểu đạt tình cảm bà vẫn cảm thấy ngượng không thôi, thấy con mình nghiêm túc nói những điều này, bà vẫn nhịn không được xua xua tay: “Thôi được rồi, được rồi, cái đứa nhỏ này…”

Lúc này có khách đến, bà nhắc nhở: “Viết một lát rồi nghỉ ngơi đó, đừng để mệt mỏi quá.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Thính Miên dần dần hiểu rõ lời nói của mẹ Lý Mục Trạch, cậu muốn buông bỏ chấp niệm với người thân, thay đổi cách suy nghĩ của bản thân, điều này có thể kết thúc bi ai của cậu. Người trưởng thành có lẽ đều làm như vậy. Tình yêu là thứ gì đó muôn hình muôn vẻ, kể cả tình yêu đôi lứa hay tình thân đều cần sự nhường nhịn lẫn nhau. Lúc cậu thật sự lớn lên, cậu sẽ có một nhân cách độc lập, không cần phụ thuộc vào ái tình và sự thấu hiểu để trưởng thành, khi đó cậu sẽ lại một nơi vững chắc để mẹ cậu dựa vào, chứ không phải cứ để mẹ cậu che chở mình.

Mỗi người đều là một hòn đảo nhỏ, cho dù đã được trời đất nuôi dưỡng cũng chưa chắc muốn trời đất lúc nào cũng chăm sóc từng ly từng tí đến nó, nào là không cho thời tiết khắc nghiệt xâm phạm, không cho khí hậu thay đổi liên tục. Không cần như vậy vì những hòn đảo ấy đều có bản năng riêng của mình, có thể tự cung tự cấp cho chính nó.



Thẩm Thính Miên nói với Lý Mục Trạch: “Về sau tớ vẫn sẽ cãi nhau với mẹ.”

Lý Mục Trạch buông bút, xoa xoa bả vai: “Tớ cũng vậy.”

“Mẹ cậu tốt như vậy mà.”

“Ai cũng như nhau mà cậu.” Lý Mục Trạch vuốt đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi cậu, “Không chỉ riêng gì chúng ta đâu, chị họ tớ đã học đại học rồi nhưng vẫn còn cãi nhau với người nhà mà.”

Không chỉ như thế, Lý Mục Trạch còn nói với cậu: “Sau này, tớ cũng sẽ có lúc mất kiểm soát, cậu không cần để ý gì cả, tính tớ bực lên là sẽ phát hỏa ngay, ngay cả cậu cũng không ngoại lệ đâu. Cậu cũng không cần vì thế mà nghi ngờ tình cảm của tớ với cậu.”

Thẩm Thính Miên hôn một cái thật kêu trên mặt hắn, nói: “Tớ chưa từng nghi ngờ cậu.”

“Kể cả sau này cậu có từ bỏ tớ, tớ cũng có thể hiểu mà.” Cậu cúi đầu, nắm lấy tay Lý Mục Trạch, “Lỡ như không làm người yêu của nhau thì cũng có thể làm bạn bè mà, như vậy là tớ cũng vui lắm rồi.”

“Không thể nào đâu.” Lý Mục Trạch lập tức phản bác lại, “Tớ thật sự muốn cùng cậu yêu nhau thật dài lâu cơ. Miên Miên, không phải cậu cố gắng bù đắp cho tớ gì cả mà là để chúng ta đều vui vẻ, đều sẽ thoải mái yêu đương.”

Bọn họ câu được câu không mà trò chuyện, sau đó Thẩm Thính Miên lại nằm lên giường mà tiếp tục trò chuyện với hắn còn Lý Mục Trạch ngồi trước bàn học, dụi mắt, khép sách vở lại, quay đầu nhìn sang Thẩm Thính Miên.

Ban nãy hắn nghe thấy tiếng Thẩm Thính Miên trở mình rất nhiều lần, vì thế liền hỏi cậu: “Cậu nằm không thoải mái sao?”

Thẩm Thính Miên lắc đầu, ngoan ngoãn đưa tay lên trước ngực: “Nằm sấp và nằm nghiêng một bên sẽ làm tớ có cảm giác tim đập rất mãnh liệt, nếu hướng về phía trước một chút thì sẽ thoải mái hơn.”

Chút kinh nghiệm này làm Lý Mục Trạch có chút khổ sở, hắn trầm mặc nhìn Thẩm Thính Miên rồi bước đến nằm kế bên cậu.

Thẩm Thính Miên nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười. Lý Mục Trạch hỏi cậu đang cười cái gì.

“Cậu đừng lo, hiện tại lâu lâu tớ mới bị như vậy thôi.” Thẩm Thính Miên kéo tay hắn tới trước ngực mình, đôi mắt tỏa sáng nhìn hắn: “Nơi này về sau sẽ vì cậu mà đập thôi.”

Lý Mục Trạch bị sự ngây thơ của cậu chọc cười, trong bóng tối, hắn giấu đi nụ cười đầy chua xót, nhéo nhéo má cậu, hỏi: “Cậu có muốn ra ngoài chơi không?”

Thẩm Thính Miên nắm lấy tay cậu: “Mẹ tớ không đồng ý đâu.”

Lý Mục Trạch lắc đầu: “Bà ấy sẽ đồng ý.”

Thẩm Thính Miên dùng chóp mũi cọ vào bàn tay của Lý Mục Trạch, có chút lười biếng hỏi hắn: “Đi ăn nha?”

Đến bây giờ, Lý Mục Trạch cũng không từ bỏ sự trẻ con và cả những suy nghĩ thơ ngây của mình. Hắn vẫn muốn cho Thẩm Thính Miên hiểu rằng cậu xứng đáng được yêu thương, cũng có thể cho đi tình yêu, có thể tin tưởng vào thế giới này. Những cảm xúc bi quan, buồn chán, đau khổ không hề có lỗi, cậu không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân, cậu phải học được cách tha thứ cho chính mình. Tình yêu sẽ giải cứu cậu, làm cho cậu thật sự được giải thoát. Tình yêu sẽ làm cậu tích cực hơn. Tình yêu sẽ giúp cậu có đủ dũng khí để đối mặt với tất cả.

Lý Mục Trạch kéo tay cậu, giống như động tác cả hai vẫn hay lén lút làm dưới hộc bàn: “Ừ, đi ăn nào.”

Có lẽ tình yêu cũng sẽ làm tiêu tan ý nghĩ về cái chết của Thẩm Thính Miên. Lý Mục Trạch bình tĩnh ôm cậu vào lồng ngực, ở nơi cậu không thấy được lặng lẽ đỏ mắt. Hắn khắc chế bản thân lại, ngửi lấy mùi vị đau xót trên người cậu, bất lực mà mấp máy môi. Nếu cậu không được hạnh phúc, hắn cũng không thể hạnh phúc được. Lý Mục Trạch chưa bao giờ thôi chất vấn bản thân nhưng hắn không biết đáp án là gì, cũng không hề muốn biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện