Lý Mục Trạch mang theo cái đuôi nhỏ mang tên mùa hè trở về nước.

Lúc này, hắn đang ngồi trên băng ghế dài trong công viên, nhìn lên những tán cây to. Hạnh phúc vỡ thành những tia nắng chói chang, rơi rớt một chút lên trên người hắn. Mặt trời ngày hè, nóng và nóng, đã vậy còn đến công viên trò chơi. Đúng là ác mộng mà.

Trên ngón tay Lý Mục Trạch truyền đến cảm giác lành lạnh và dính dính.

“Kem tan hết rồi kìa.” Là âm thanh của Thẩm Thính Miên.

Lý Mục Trạch thoát khỏi dòng suy nghĩ, hắn chậm rãi đứng lên thì thấy Thẩm Thính Miên đứng trước mặt mình, cậu mặc một chiếc áo phông màu xanh lam và một chiếc quần dài màu nâu sẫm. Nhìn cứ như ngày và đêm phân chia hết trên người cậu vậy.   

“Ừ” Lý Mục Trạch gật đầu, giơ tay lên liếm mấy cái. Hắn nhíu mày: “Ngọt quá đi.”

“Vậy đừng ăn nữa, ném nó đi.” Thẩm Thính Miên lắc tay mấy cái, cậu mới đi từ WC ra và vừa rửa tay xong. Cậu chỉ vào túi mình: “Này, tớ có giấy này, lau đi.”

Lý Mục Trạch phục hồi tinh thần lại, đưa tay ra lấy giấy. Đột nhiên, đang chuẩn bị lấy ra thì hắn đưa tay nhéo đùi Thẩm Thính Miên một cái. Cậu cũng không trốn, thấy hắn cứ sờ tới sờ lui nhưng không giống một đứa nhỏ sẽ làm chuyện gì xấu cả, cậu chỉ còn biết cười rồi đưa bàn tay đã lau khô sạch sẽ lên vén mấy sợi tóc dính trên trán hắn ra.

Dịu dàng vậy lại không làm cho người kia vui vẻ chút nào, Lý Mục Trạch cứ như một đứa nhỏ đang giận dỗi, mở miệng oán than: “Nóng muốn chết, nóng vầy đến công viên trò chơi làm gì chứ.”

Thẩm Thính Miên đăm chiêu nhìn hắn đang lấy giấy cẩn thẩn lâu tay từng chút từng chút. Hắn không thích nơi này. Thẩm Thính Miên ra sân bay đón hắn về, lúc xe đi ngang qua thì dừng đèn đỏ ở đây. Lý Mục Trạch đang hưng phấn bừng bừng, giây trước còn lôi kéo Thẩm Thính Miên nhìn đông nhìn tây, luyên thuyên đủ thứ. Vậy mà nhìn thấy nơi này, nụ cười liền vụt tắt ngay. Đối với Thẩm Thính Miên mà nói, cậu có lẽ cũng giống vậy, nhưng không thể lúc nào cũng vậy được. Chung quy thì tùy thời điểm cũng phải có người dũng cảm đối mặt.

Trí nhớ cũ cần phải được trí nhớ mới đè lên.

Thẩm Thính Miên đã nhắc mãi chuyện cậu muốn tới công viên trò chơi, chắc cũng hơn 40 lần rồi. Lý Mục Trạch cứ im lặng rồi tìm lý do lảng tránh sang chuyện khác. Cuối cùng là trưng cái bản mặt sầu đời, hùng hùng hổ hổ cùng cậu đi tới đây.

“Cậu muốn chơi cái gì?”

“…Không biết.” Lý Mục Trạch lơ đãng nhìn xung quanh, hắn hắt xì một cái, cúi mặt nói, “Cậu muốn chơi gì thì chơi đó.”

Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng cười nói, “Gì cũng được à?” Cậu tiếp tục, “Vậy chơi tháp thả nha.”

Cậu nhìn Lý Mục Trạch, cảm thấy biểu cảm hiện giờ của hắn cực kì đáng yêu, cái biểu cảm đột nhiên cứng ngắc lại, rồi cả ánh mắt mở to ra, miệng cứ há ra cứ như một đứa nhỏ đang thổi bong bóng vậy, có nằm mơ cũng không mơ ra cái biểu cảm đáng yêu như vậy.

“Tớ thấy mình chắc còn lợi hại hơn cả phi công nữa, nghe nói cả bọn họ cũng không thích chơi trò này, vậy là có khi tớ đỉnh hơn họ rồi.” Thẩm Thính Miên thản nhiên cười, kéo tay Lý Mục Trạch, “Chơi thử không?”

“Không chơi.” Lý Mục Trạch rầu rĩ nói, hắn kéo Thẩm Thính Miên lại gần mình, kiên quyết từ chối, “Không chơi mà, tớ thật sự không muốn chơi.”

“Vậy thôi không chơi nữa.” Thảm Thính Miên nắm lấy tay hắn, “Chơi cái gì nhẹ nhàng hơn vậy, chơi vòng xoay ngựa gỗ đi.”

Lý Mục Trạch không trả lời, Thẩm Thính Miên vào lúc này không đành lòng bỏ qua cơ hội tạo ra kí ức mới thay thế cho kí ức cũ, đành phải thức giục hắn: “Có đi không, Mục Trạch?”

Lý Mục Trạch rầu rĩ không vui nhìn Thẩm Thính Miên. Thẩm Thính Miên đã tích cực rủ rê như vậy, ánh mắt hưng phấn như vậy, vui như vậy. Thôi, đành phải đi vậy.

Tới nơi rồi, Thẩm Thính Miên cực kỳ hưng phấn, loại hưng phấn này làm cho Lý Mục Trạch hoảng sợ như vừa mới ngã vào một cơn ác mộng tăm tối.

Thẩm Thính Miên kéo hắn ngồi vào một con ngựa gỗ. Cậu như chẳng quan tâm đến ánh mắt tò mò từ những người xung quanh, nói với hắn: “Mục Trạch, ôm tớ đi.”

Thật ra, nếu hắn nắm tay vịn phía trước thì cũng như là đã ôm cậu rồi, hắn kéo người cậu rồi ôm vào lòng. Đúng vậy, Lý Mục Trạch đột nhiên ý thức được khoảnh khắc hạnh phúc này có lẽ là thật. Nếu cả hai cùng ngồi trên một con ngựa gỗ mà vẫn duy trì khoảng cách thì mới khiến hắn sợ hãi. Con ngựa chậm rãi di chuyển, tiếng nhạc hộp vang lên. Lý Mục Trạch nhắm mắt lại, tìm kiếm hiện thực trong hơi thở của Thẩm Thính Miên, ôm lấy thứ hạnh phúc không tên này.

Có lẽ không cần phải khẩn trương như vậy, Lý Mục Trạch hít hít mũi, phát hiện Thẩm Thính Miên đang nhìn mình, cậu rầu rĩ khuyên bảo hắn: “Tớ không có khóc mà.”

Nhất thời, mọi âm thanh như ngưng lại, trong tai hắn chỉ có tiếng thầm thì của Thẩm Thính Miên: “Mục Trạch, cậu không muốn chơi tháp thả thì sẽ không chơi, về sau cũng có thể không cần đến đây nữa. Nhưng tớ thấy nơi này không đáng sợ, tớ thật không muốn cậu cứ mãi bị ám ảnh trong lòng.”

“Trước kia là tớ lừa cậu thôi, hiện giờ tớ sẽ nói mọi thứ với cậu.”

Âm thanh này cứ quẩn quanh Lý Mục Trạch, còn hắn lúc này đã ngẩn ngơ không phản ứng gì nữa.

“Ngày cậu tỏ tình với tớ là ngày tớ muốn chết, nhưng khi cậu nói thích tớ, tớ lại luyến tiếc cuộc sống này, không dám liều lĩnh đi tìm cái chết nữa. Ngày lễ Thiếu nhi cậu có tặng tớ một gói kẹo, tớ biết cậu đã mua rất nhiều kẹo, cũng biết cậu chỉ muốn tặng hết cho tớ. Kẹo tớ đã ăn rồi, tuy là lúc đó tớ không thể cảm nhận được chính xác mùi vị ngọt của kẹo. Cậu nói tớ mặc nhiều sẽ nóng lắm, nói tớ sợ mập, còn tớ lại không thích việc cậu cứ quan sát tìm hiểu tớ, lại không muốn cậu suy nghĩ mọi chuyện sâu xa hơn nên mới lảng tránh cậu, việc này không hề mâu thuẫn với việc tớ thích cậu.”

“Tớ đối xử lạnh nhạt với cậu không phải vì tớ chán ghét cậu. Cái bánh mì nhân đậu cậu mua cho tớ, tớ đã cầm về nhà rồi. Cái bánh mè cậu cho tớ cũng cẩn thận đặt vào tủ lạnh. Lần thi đó nói nặng nhẹ với cậu, còn cố ý cúp điện thoại của cậu là bởi vì tớ phát hiện cậu vì muốn ngồi cùng chỗ với tớ mà tự kéo thành tích của bản thân xuống, tớ không muốn liên lụy đến cậu, cũng không muốn cậu vì yêu tớ mà tự hạ thấp bản thân.”

Lý Mục Trạch không ngờ Thẩm Thính Miên sẽ nói những lời đó. Hắn kinh ngạc mở to mắt. Đoạn ký ức này hắn không dám chạm vào, cũng không dám tìm cậu để xác nhận lại.

“Tớ cùng người khác vào khách sạn không phải là để làm chuyện xấu xa như cậu nghĩ, mà tớ đã có hẹn với tên đó cùng nhau đốt than để tự sát trong phòng đó, nhưng giữa chừng tên đó lại hối hận nên chuyện đó cũng không thành. Cậu đến tìm tớ, dẫn tớ về nhà cậu, nói với tớ những điều ngọt ngào kia, tất cả lại khiến tớ chùng bước trước cái chết. Bác sĩ Tiết bảo tớ phải nằm viện, tớ không dám nói cho mẹ biết, lúc đó tớ chẳng có một chút lòng tin nào với mẹ mình cả, tớ đã từ bỏ việc để cả hai hiểu nhau hơn rồi, con đường này là chính tay tớ phá hủy. Sau đó tớ lại không uống thuốc đầy đủ, học hành cũng không còn bao nhiêu sức để tập trung, trạng thái của tớ càng ngày càng đi xuống, thời gian phát bệnh cũng trở nên khó lường hơn. Lần xem phim trên lớp đó, tớ khóc là vì tớ phát bệnh thôi. Có lần vì một câu nói của mẹ tớ mà buổi tối đó tớ đã định cầm dao đi tìm cái chết nhưng cậu lại xuất hiện dưới lầu nhà tớ, gọi điện cho tớ, cho tớ xem cây đũa thần của cậu, vì vậy tớ mới buông dao xuống được.”

Là như vậy. Hóa ra là như vậy.

Lý Mục Trạch đảo mắt, miệng hơi há ra như đang khống chế hô hấp rối loạn của mình, cánh tay ôm chặt Thẩm Thính Miên hơn, làm cho cậu hoàn toàn im lặng trong vòng tay của hắn.

“Nhưng cậu rất nuông chiều tớ, tớ lại không muốn kéo cậu xuống với tớ nên tớ đã nói ra những lời làm tổn thương cậu, tớ xin lỗi.”

“Cho dù có đối với cậu như thế thì đến lúc tớ định nhảy xuống sông, cậu vẫn xuất hiện trước mặt tớ, tớ thấy mình như đang mơ vậy. Cho nên lúc tớ nói với cậu, tớ mắc bệnh trầm cảm, cậu không hiểu nó là gì. Thật ra nếu kiên nhẫn thêm thì đã tốt rồi nhưng tớ không thể kiên nhẫn thêm một giây phút nào nữa.”

Mắt nhắm lại dưới cái nóng của ngày hè và gió thì ngừng thổi.

Thẩm Thính Miên lựa chọn giải cứu Lý Mục Trạch, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn và nói ra tất cả những sự thật đau đớn: “Thương tổn bản thân không phải là để cảm thấy ngầu hơn mà là để giảm bớt thống khổ trong lòng…

…tớ có để gặp bác sĩ nhưng chưa bao giờ uống thuốc đúng liều…

…Mẹ tớ biết chuyện này nhưng bà không hiểu, bà không quan tâm đến bệnh tình đó, cũng không cùng tớ đến gặp bác sĩ…

…tớ chỉ nó chuyện này cho 1 người bạn biết thôi và nó cũng không hiểu, có thể là nó đối tới tớ không tốt nhưng nó đã cố hết sức rồi. Là tớ đã lừa cậu, đoạn thời gian đó, tớ muốn chết đến phát điên lên, tớ không phân rõ đâu là mơ đâu là thật, thậm chí có không thể nhớ rõ mình có nói chuyện với cậu hay không nữa.”

Sự thật tàn khốc chạy nhanh về phía Lý Mục Trạch, trong lòng hắn rõ ràng biết những thứ này sẽ không thể nào nhẹ nhàng được, khóe mắt hắn nóng lên, ươn ướt.

Thẩm Thính Miên tự nhiên tiếp tục: “Quá khứ là tớ không tốt, trừ việc thật sự thích cậu, còn lại tớ đều lừa cậu cả. Ngày hôm nay tớ nói tất cả với cậu là muốn cậu biết…chỉ có mỗi cậu, Mục Trạch, là người quan tâm tớ, đối tốt với tớ.” 

“Tuy mỗi lần cậu ngăn cản tớ chết đều khiến tớ đau đớn khổ sở không thôi, vì lúc đó chỉ việc phải sống thôi cũng làm tớ thống khổ. Nhưng hiện tại tớ tốt lắm, tớ phải cảm ơn cậu. Cậu đã kéo tớ lại với cuộc đời, tình yêu của cậu là thứ cực kì quan trọng. Cậu làm cho tớ có thể tin rằng tình yêu có thể cứu vớt một người. Đương nhiên, bác sĩ, trị liệu và thuốc khách quan mà nói thì đều là quan trọng nhất, không có tình yêu của cậu tớ vẫn có thể khỏe lại nhưng sẽ không thể được như bây giờ. Tớ không chỉ khỏe lại mà còn cảm nhận được một sức mạnh tinh thần cực lớn. Đây đều là công lao của cậu, cậu làm cho tớ hiểu được sống trong tình yêu là một chuyện rất hạnh phúc.”



Màn đêm buông xuống.

Bọn họ mượn ánh sáng vàng cam của ánh đèn nhìn vòng xoay ngựa gỗ chuyển động. Không khí vẫn còn xót lại khí nóng ban ngày, không gian tĩnh mịch làm lòng Lý Mục Trạch bình tĩnh lại. Hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Miên, nhìn thấy cậu khỏe mạnh như vậy, hắn biết cậu vẫn ở đây tối nay và cả quãng đời còn lại.

Trước đó không lâu, hắn nói với Thẩm Thính Miên: “Chúng ta đừng chơi tháp thả nữa, trước đây chơi rồi giờ không chơi nữa.”

Lý Mục Trạch không biết Thẩm Thính Miên đang nghĩ gì, hắn chậm rãi thở ra, hà hơi trên cổ cậu: “Chúng ta ngồi đây chốc lát nha.”

Thẩm Thính Miên bây giờ làm theo mọi thứ hắn mong muốn, ngồi lên ghế dài, cúi đầu nghịch mấy tấm sticker Shin-chan. Cậu cảm nhận được Lý Mục Trạch thỉnh thoảng quay sang nhìn cậu như để xác nhận xem cậu còn ở đó không.

Thẩm Thính Miên dán 2 miếng sticker lên tay áo Lý Mục Trạch, chọn tới chọn lui mấy lần cũng chọn được 2 miếng sticker rồi dán lên tay áo mình. Lý Mục Trạch nghĩ ra gì đó, cầm 2 miếng sticker dán lên mặt cậu, một trái một phải. Cậu ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn, cầm một miếng sticker khác dán lên mặt hắn để trả thù, một cái khác dán lên trán hắn, dưới ánh sáng đèn lấp lánh.  

Hai người bật cười ha ha.

Luôn có vài thứ được khắc sâu trong giấc mơ, Thẩm Thính Miên hôn lên môi Lý Mục Trạch, lúc này cậu mới thật lòng tin một trong những bí quyết của sự khỏe mạnh là hôn môi.

Lý Mục Trạch không cho rằng đây là nụ hôn của người yêu dành cho nhau, mà là cách Miên Miên của hắn nói lời cảm ơn với hắn. Nhưng không sao, hắn tình nguyện đáp lại nụ hôn ấy thật dịu dàng, giống như cách hắn tình nguyện nắm lấy tay cậu tới bạc đầu. Âm thanh từ vòng xoay ngựa gỗ cùng với tiếng kim loại va chạm nho nhỏ hòa vào giấc mơ từng là đáng sợ nhất của Lý Mục Trạch. Nhưng lần này, Thẩm Thính Miên sẽ không đi đâu nữa cả. Bất luận là trong mơ hay là ngoài thực tế, cậu sẽ vẫn mãi bên người ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện