Edit: Thiên Di
Beta:
Trong đó có một tờ giấy mỏng, viết ngắn gọn mấy câu.
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua, tâm lại hạ xuống, cơ hồ là âm thầm thở hắt ra một hơi, giờ mới phát hiện trọng sam của mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiết Mông cũng ngó đầu qua nhìn.
“Cái gì thế.” Vừa nhìn thấy, mày nhăn lại, “Chuyện gì thế này?”
“… Bằng không thì có thể nói cái gì được, ta với nàng ta không quen thân.” Dưới sự nhẹ lòng, Mặc Nhiên thật sự cười lên, đặt giấy trên mặt bàn, “Ngươi xem chuyện kỳ quặc như vậy, cũng doạ ta thật sự.”
Hoá ra, mấy năm nay Mặc Nhiên hối hả ngược xuôi ở ngoài, chém yêu trừ tà có chút danh tiếng, trong đó có một con cá chép tinh, làm hại Vân Mộng Trạch nhiều năm, vì pháp lực nó cao thâm, lại ở nơi hoang vắng, không ít tu sĩ từng tới ứng chiến, cuối cùng đều bị nó biến thành xương trắng.
Tuy bảo Vân Mộng Trạch ngập tràn yêu khí, là nơi cực dễ tìm yêu quái để tu luyện, nhưng cá chép không phải loài có tính công kích cao, theo lý tu thành yêu, cũng không mạnh như vậy được. Mặc Nhiên đấu với nó hơn tám mươi hiệp, rốt cuộc cũng dùng Gặp Quỷ, mổ bụng nó ra, thế mới biết rõ nguyên do trong đó.
“Năm đó con cá chép tinh kia, chứa một vọng thư tinh thạch trong bụng.” Mặc Nhiên cười nói, “Tinh thạch này ngưng tụ ngàn năm nguyệt hoa, là cực phẩm linh thạch, dùng để luyện vũ khí, hoặc tu luyện linh hạch, đều là vật tốt nhất.”
Sở Vãn Ninh nói: “Nàng ta là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cần thứ đó làm gì?”
“Nói là muốn cho trượng phu của mình, chồng nàng ta là linh thạch thuộc tính hoả, nhưng mấy năm nay tu luyện quá gấp, từng tẩu hoả nhập ma, nên không tiếc số tiền lớn, muốn hỏi ta mua vọng thư tinh thạch, làm của hồi môn, cho chồng của nàng ta áp chế tà khí.”
Tiết Mông nghe xong gật đầu: “Mất ngàn kim cũng muốn chồng mình an ổn, tâm ý nàng ta thật sự hiếm có.”
Mặc Nhiên nghe vậy mà cười: “Nàng ta lấy đâu ra tiền? Còn không phải ngửa tay xin tiền Nho Phong Môn, nàng ta đẹp như vậy, nhẹ giọng nói mấy câu, có sư huynh sư đệ nào có thể cự tuyệt nàng ta? Nếu là ngươi có thể không?”
Tiết Mông lập tức trợn tròn mắt: “Ngươi đừng nói ta như kẻ bị sắc đẹp che mờ mắt như thế.”
“Ngươi đừng giận, ta lấy ví dụ khác.” Mặc Nhiên nói, đưa lá thư cho Tiết Mông, thư ở Tử Sinh Đỉnh nếu không giữ lại, đều sẽ được để lại ở hộp thư trong Tàng Thư Các, Mặc Nhiên nói: “Lưu lại đi.”
Tiết Mông sửng sốt: “Lưu lại?”
“Không quay về được? Vậy ngươi đốt đi cũng được.”
“… Không phải.” Tiết Mông hơi nôn nóng, “Đại hôn của người ta, xin linh thạch của ngươi, lại không hỏi ngươi về bạch thảo, nàng không tiếc giá cao, tâm ý cũng coi như thành khẩn, sao ngươi không bán?”
“Không phải ta không muốn bán, linh thạch kia giữ lại cũng chẳng dùng, nhưng ta lỡ đưa nó cho ngươi rồi.”
“Đưa, cho ta?”
“Đúng thế.” Mặc Nhiên cười nói, chỉ chỉ Long Thành đao bên hông Tiết Mông, nói, “Không phải cho ngươi tinh thạch ấy từ lâu, để bá phụ giúp ngươi rèn Long Thành rồi à? Long Thành giờ đã mạnh hơn, ngươi dùng cũng tốt, không kém thần võ là bao. Ngươi còn không cảm ơn con cá chép tinh kia đi?”
Tiết Mông mở miệng lớn, nửa ngày không nói ra lời.
“…”
Cậu biết Mặc Nhiên khi du lịch thiên hạ, nhận được linh thạch quý, nhưng chưa từng quan tâm linh thạch này rốt cuộc có giá trị thế nào. Đối với Mặc Nhiên, lòng cậu nghẹn lại, mặc kệ người này là người tốt hay kẻ ác, cậu đều có một tia không phục, một tia bài xích.
Cho nên, lúc nghe cha nói, Mặc Nhiên tặng hắn linh thạch để nâng cấp Long Thành, tuy lòng hắn cảm kích, nhưng vẫn nghẹn lại khó chịu, cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị địch thủ tranh cái tốt, nên nửa câu cũng chẳng hỏi, để cha cậu mang theo Long Thành đến Côn Luân Đạp Tuyết Cung rèn.
Hoá ra Mặc Nhiên cho cậu, là “Vọng thư tinh thạch” giá trị liên thành, Tiết Mông lập tức cảm thấy tâm tình phức tạp, cảm giác nói không nên lời.
Nửa ngày mới khô khốc nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí đừng khách khí.” Mặc Nhiên cười xua tay, “Trùng hợp thôi.”
Mặt Tiết Mông càng khó chịu, mạnh miệng nói: “Ta không cảm ơn ngươi, mà là mạng con cá chép tinh quy thiên rồi kia kìa. Ta cảm ơn nó đấy.”
“Ha ha ha ha ha, vậy sau này ngươi đừng ăn cá chép nữa, tích đức cho ân công đi ha.”
“Hừ!”
Cười đùa một lát, Mặc Nhiên bỗng nhớ ra cái gì, lúm đồng tiền rất sâu, hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy bị ngươi doạ, quên hỏi, Tống Thu Đồng thành thân với ai? Làm gì gõ trống khua chiêng như thế, nàng ta chỉ là tiểu sư muội, sao có thể kinh động Nho Phong Môn phát thiệp mời chứ, lợi hại, có phải liên hôn với Bích Đàm Sơn Trang không?”
“Không phải.”
“Không phải với Bích Đàm Sơn Trang? Ta cho rằng lão chủ nhân kia ham sắc, Nho Phong Môn quan hệ tốt với họ như thế, tặng Tống Thu Đồng cho lão ta chứ.” Mặc Nhiên cười nói, “Nhà nào? Có thể kết thân với Nho Phong Môn, còn gõ trống khua chiêng tổ chức… Cũng không phải Đạp Tuyết Cung đâu nhỉ?”
“Ngươi nghĩ cái gì thế!” Tiết Mông trừng hắn, “Sao lại là liên hôn?”
Mặc Nhiên sửng sốt, tươi cười cứng đờ lại: “Thế nàng ta có thể với ai nữa?”
“Nam Cung Tứ đó! Ngươi quên rồi à, Nho Phong Môn có công tử như ngựa hoang tới tuổi đón dâu rồi, Tống Thu Đồng xinh đẹp như thế, không xứng với hắn chắc…”
Hắn còn chưa nói xong, Mặc Nhiên bỗng bật dậy, kinh ngạc nói: “Nam Cung Tứ?!”
Tiết Mông hoảng sợ: “Làm gì?”
“Nàng ta… Nàng ta sao có thể gả cho Nam Cung Tứ? Sao có thể…” Quá chấn kinh rồi, trong lòng Mặc Nhiên nổi lên sóng to gió lớn, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, nhắc mãi, “Nam Cung Tứ…”
Chẳng trách hắn lại có phản ứng này.
Nên nhớ, kiếp trước, giờ Nam Cung Tứ đã bệnh nặng mà chết rồi!
Hắn mấy năm nay, một lòng với dân lưu lạc trong chiến loạn, cũng không quan tâm chuyện đại sự của các môn chính phái, Nho Phong Môn không có liên quan với hắn nhiều, hắn đương nhiên không quan tâm. Đến tận giờ, Tiết Mông bỗng tuyên bố Tống Thu Đồng thành hôn với Nam Cung Tứ, hắn mới chợt nhận ra—-
Không đúng.
Tất cả đều không đúng, vận mệnh thế giới tahy đổi, không ngừng xảy ra chuyện trên người hắn, không nghĩ ngay cả Nho Phong Môn, cũng thay đổi.
Người đáng ra nên vào quan tài từ lâu lại không vào, ngược lại tang lễ thành hôn lễ, còn muốn cưới thê tử kiếp trước từng là hoàng hậu của mình…
Tin này có hơi đáng sợ, hắn nhất thời nuốt không nổi, thành nghẹn.
Có có, Nam Cung Tứ có phải điên rồi không! Coi trọng nữ nhân như thế? Nhưng ăn mừng vẫn phải ăn mừng, tặng lễ vật vẫn phải tặng lễ vật, nếu Nam Cung Tứ đã đem thiếp mời tới tận của rồi, sao có đạo lý không đi cho được? Tiệc cưới định trăng rằm hôm mười lăm, Tiết Chính Ung xếp mọi chuyện ổn thoả, giao cả cho hai vị trưởng lão Tham Lang và Toàn Cơ, chuẩn bị đến Lâm Nghi.
Trừ ông, lễ tiết tới Tu Chân Giới, Vương phu nhân, Tiết Mông và Mặc Nhiên, đều nhất định phải tới. Mặt khác, Nam Cung Tứ đặc biệt mời Sở Vãn Ninh, nói là khi còn nhỏ được Ngọc Hành trưởng lão chỉ dẫn, vinh hạnh mời trưởng lão đến, nên Sở Vãn Ninh cũng đi.
“Nho Phong Môn là đệ nhất đại môn phái, thiếu chủ bọn họ đại hôn, các nhân vật uy danh khắp thiên hạ hẳn cũng đến ăn mừng.” Tiết Chính Ung nói, “Tử Sinh Đỉnh bình thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng gặp trường hợp như vậy, vẫn nên nói chút quy củ, đừng để người ta chê cười.”
Tiết Mông hỏi: “Quy củ gì? Con thấy con chính là quy củ rồi.”
Tiết Chính Ung kéo búi tóc của cậu, nói: “Phát quan con mang không được, con đeo phát quan vàng rồi.”
“Phát quan vàng thì làm sao?”
Vương phu nhân nhẹ cười nói: “Mông Nhi, đây là lần đầu con đến tiệc cưới, rất nhiều chuyện con không hiểu, mẹ nói cho con, con phải nghe kỹ, đón dâu ở Thượng Tu giới, chỉ có tân lang mới được đeo trang sức vàng, nếu con đeo phát quan vàng, đó là muốn cướp người, làm trò cười.”
Mặt Tiết Mông lập tức đỏ lên, nói lắp: “Cướp người? Không không không, con không đi cướp người đâu.”
Mặc Nhiên liền giễu cợt cậu: “Đến lúc đó người ta nhốt ngươi với Tống Thu Đồng vào nhà nhỏ, ngươi có sợ không?”
“Ngươi mới bị tống vào nhà nhỏ ấy!” Tiết Mông vừa xấu hổ vừa giận, “Ta không đeo là được chứ gì!”
Tiết Chính Ung nói: “Ta thấy các ngươi đều không rõ cách ăn mặc của khách ở Thượng Tu giới, ta sẽ may cho mỗi người một bộ, đến lúc đó lấy mặc là được.”
Ông dừng một chút, đặc biệt nhìn về phía Sở Vãn Ninh, hỏi thử: “Ngọc Hành, có thể đi không?”
Những người khác Tiết Chính Ung không lo, cùng lắm là làm loạn bị chê cười, nhưng Sở Vãn Ninh người này, toàn mặc bạch y, nếu không đề cập tới, y cũng không phải không thể mặc bạch y tham dự tiệc cưới, đến lúc đó khéo Nam Cung Liễu sẽ giận tới hộc máu, lúc đó Tử Sinh Đỉnh cũng có thể chia núi mà sống với Nho Phong Môn rồi.
Sở Vãn Ninh nói: “Có thể.”
Xuất phát trước một tối, Tiết Chính Ung cho mỗi người một bộ y phục hỉ yến. Y phục này đặc biệt may ở Lâm Nghi, chế thức nghiêm chỉnh, đường may cẩn thận, dáng vẻ đẹp đẽ, tuy Tiết Mông là người thích bắt bẻ như vậy, nhận y phục cũng hài lòng gật đầu.
Mặc Nhiên ôm một chồng y phục sạch, đến Nam Phong Tử Sinh Đỉnh, vào Hồng Liên Tạ Thuỷ, cất cao giọng nói: “Sư tôn, bá phụ bảo ta mang y phục tới cho người.”
Hắn đến bên hồ sen, nhìn thấy Sở Vãn Ninh đang múa kiếm.
Hắn nhớ thanh thần võ thứ hai của Sở Vãn Ninh là một thanh kiếm, nhưng sát khí quá đậm, thanh thế huỷ thiên diệt địa, Sở Vãn Ninh dùng cũng không dễ. Nhưng kiếm chém lên không trung sắc bén, công không luyện không thành thạo, dù sắc bén tới đâu cũng không có cơ hội rời vỏ, Sở Vãn Ninh vẫn thường thường lấy kiếm ra luyện.
Dưới ánh trăng lành lạnh, có lẽ do luyện kiếm nóng, y cởi áo người, chỉ mặc một lớp trung y bằng lụa trắng, lụa bay theo gió, nhìn nhanh nhẹn phiêu dật.
Y không buộc đuôi ngựa, mà búi cao tóc lên, búi tóc nghiêm chỉnh cẩn thận cao cao, khuôn mặt có vẻ phá lệ có tinh thàn, cũng càng thêm thon gọn. Trường kiếm đua thanh, mũi nhọn như tuyết, y múa kiếm có cương có nhu, vừa đủ vững chắc, sương hoa vãn khởi khi nhạt như hoa sen trên nước, chém tới phía sau như giao long phá không, vừa thu vừa phóng, đều là điểm tốt nhất, Mặc Nhiên đứng nhìn cách đó không xa, lại nhìn đường kiếm không chút tì vết.
Đột nhiên Sở Vãn Ninh run lên, trường kiếm đánh tới hồ hoa sen, nhưng chưa thấy chiêu thức sắc bén, nước trong ao đã bị kiếm chia thành hai nửa, lại vì kiếm phong bức bách, rất lâu không thể hợp lại—- Rút đao đoạn thuỷ! Mũi chân y điểm nhẹ, trường thân lướt lên, uyển chuyện nhẹ nhàng phiêu dật lướt qua gợn sóng, hai tay mơra, tay áo trắng phất mạnh, phiêu nhiên như thần tiên đến bên đình hồ hóng gió.
“Sư tôn!”
Mặc Nhiên sợ y đi mất, vội đuổi tới gọi y. Trăng sáng treo cao, trong đêm hơi lạnh, cây hải đường bên đình bay xuống cánh hoa trắng, Sở Vãn Ninh dẫm lên tiêm gác đình, vạt áo hơi mở, dưới ánh trăng như ngọc, y nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn, đôi mắt vừa đen vừa sâu, y thở dốc, môi vì múa kiếm mà tụ huyết sắc, nên có vẻ thực diễm lệ.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Gió đêm thổi qua trán y làm loạn tóc mái, y nheo mắt lại.
“Tới đưa y phục cho người, người thử đi, có vừa người không?”
Sở Vãn Ninh khẽ hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhớ ra Mặc Nhiên giờ cũng được người đời gọi là tông sư, sau khi mình tỉnh, còn chưa so chiêu với hắn, không khỏi hơi động lòng, nghĩ lại, người đã phiêu nhiên hạ xuống cùng kiếm, khẽ quát: “Ngươi tiếp kiếm của ta trước đi!”
Beta:
Trong đó có một tờ giấy mỏng, viết ngắn gọn mấy câu.
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua, tâm lại hạ xuống, cơ hồ là âm thầm thở hắt ra một hơi, giờ mới phát hiện trọng sam của mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiết Mông cũng ngó đầu qua nhìn.
“Cái gì thế.” Vừa nhìn thấy, mày nhăn lại, “Chuyện gì thế này?”
“… Bằng không thì có thể nói cái gì được, ta với nàng ta không quen thân.” Dưới sự nhẹ lòng, Mặc Nhiên thật sự cười lên, đặt giấy trên mặt bàn, “Ngươi xem chuyện kỳ quặc như vậy, cũng doạ ta thật sự.”
Hoá ra, mấy năm nay Mặc Nhiên hối hả ngược xuôi ở ngoài, chém yêu trừ tà có chút danh tiếng, trong đó có một con cá chép tinh, làm hại Vân Mộng Trạch nhiều năm, vì pháp lực nó cao thâm, lại ở nơi hoang vắng, không ít tu sĩ từng tới ứng chiến, cuối cùng đều bị nó biến thành xương trắng.
Tuy bảo Vân Mộng Trạch ngập tràn yêu khí, là nơi cực dễ tìm yêu quái để tu luyện, nhưng cá chép không phải loài có tính công kích cao, theo lý tu thành yêu, cũng không mạnh như vậy được. Mặc Nhiên đấu với nó hơn tám mươi hiệp, rốt cuộc cũng dùng Gặp Quỷ, mổ bụng nó ra, thế mới biết rõ nguyên do trong đó.
“Năm đó con cá chép tinh kia, chứa một vọng thư tinh thạch trong bụng.” Mặc Nhiên cười nói, “Tinh thạch này ngưng tụ ngàn năm nguyệt hoa, là cực phẩm linh thạch, dùng để luyện vũ khí, hoặc tu luyện linh hạch, đều là vật tốt nhất.”
Sở Vãn Ninh nói: “Nàng ta là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, cần thứ đó làm gì?”
“Nói là muốn cho trượng phu của mình, chồng nàng ta là linh thạch thuộc tính hoả, nhưng mấy năm nay tu luyện quá gấp, từng tẩu hoả nhập ma, nên không tiếc số tiền lớn, muốn hỏi ta mua vọng thư tinh thạch, làm của hồi môn, cho chồng của nàng ta áp chế tà khí.”
Tiết Mông nghe xong gật đầu: “Mất ngàn kim cũng muốn chồng mình an ổn, tâm ý nàng ta thật sự hiếm có.”
Mặc Nhiên nghe vậy mà cười: “Nàng ta lấy đâu ra tiền? Còn không phải ngửa tay xin tiền Nho Phong Môn, nàng ta đẹp như vậy, nhẹ giọng nói mấy câu, có sư huynh sư đệ nào có thể cự tuyệt nàng ta? Nếu là ngươi có thể không?”
Tiết Mông lập tức trợn tròn mắt: “Ngươi đừng nói ta như kẻ bị sắc đẹp che mờ mắt như thế.”
“Ngươi đừng giận, ta lấy ví dụ khác.” Mặc Nhiên nói, đưa lá thư cho Tiết Mông, thư ở Tử Sinh Đỉnh nếu không giữ lại, đều sẽ được để lại ở hộp thư trong Tàng Thư Các, Mặc Nhiên nói: “Lưu lại đi.”
Tiết Mông sửng sốt: “Lưu lại?”
“Không quay về được? Vậy ngươi đốt đi cũng được.”
“… Không phải.” Tiết Mông hơi nôn nóng, “Đại hôn của người ta, xin linh thạch của ngươi, lại không hỏi ngươi về bạch thảo, nàng không tiếc giá cao, tâm ý cũng coi như thành khẩn, sao ngươi không bán?”
“Không phải ta không muốn bán, linh thạch kia giữ lại cũng chẳng dùng, nhưng ta lỡ đưa nó cho ngươi rồi.”
“Đưa, cho ta?”
“Đúng thế.” Mặc Nhiên cười nói, chỉ chỉ Long Thành đao bên hông Tiết Mông, nói, “Không phải cho ngươi tinh thạch ấy từ lâu, để bá phụ giúp ngươi rèn Long Thành rồi à? Long Thành giờ đã mạnh hơn, ngươi dùng cũng tốt, không kém thần võ là bao. Ngươi còn không cảm ơn con cá chép tinh kia đi?”
Tiết Mông mở miệng lớn, nửa ngày không nói ra lời.
“…”
Cậu biết Mặc Nhiên khi du lịch thiên hạ, nhận được linh thạch quý, nhưng chưa từng quan tâm linh thạch này rốt cuộc có giá trị thế nào. Đối với Mặc Nhiên, lòng cậu nghẹn lại, mặc kệ người này là người tốt hay kẻ ác, cậu đều có một tia không phục, một tia bài xích.
Cho nên, lúc nghe cha nói, Mặc Nhiên tặng hắn linh thạch để nâng cấp Long Thành, tuy lòng hắn cảm kích, nhưng vẫn nghẹn lại khó chịu, cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị địch thủ tranh cái tốt, nên nửa câu cũng chẳng hỏi, để cha cậu mang theo Long Thành đến Côn Luân Đạp Tuyết Cung rèn.
Hoá ra Mặc Nhiên cho cậu, là “Vọng thư tinh thạch” giá trị liên thành, Tiết Mông lập tức cảm thấy tâm tình phức tạp, cảm giác nói không nên lời.
Nửa ngày mới khô khốc nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí đừng khách khí.” Mặc Nhiên cười xua tay, “Trùng hợp thôi.”
Mặt Tiết Mông càng khó chịu, mạnh miệng nói: “Ta không cảm ơn ngươi, mà là mạng con cá chép tinh quy thiên rồi kia kìa. Ta cảm ơn nó đấy.”
“Ha ha ha ha ha, vậy sau này ngươi đừng ăn cá chép nữa, tích đức cho ân công đi ha.”
“Hừ!”
Cười đùa một lát, Mặc Nhiên bỗng nhớ ra cái gì, lúm đồng tiền rất sâu, hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy bị ngươi doạ, quên hỏi, Tống Thu Đồng thành thân với ai? Làm gì gõ trống khua chiêng như thế, nàng ta chỉ là tiểu sư muội, sao có thể kinh động Nho Phong Môn phát thiệp mời chứ, lợi hại, có phải liên hôn với Bích Đàm Sơn Trang không?”
“Không phải.”
“Không phải với Bích Đàm Sơn Trang? Ta cho rằng lão chủ nhân kia ham sắc, Nho Phong Môn quan hệ tốt với họ như thế, tặng Tống Thu Đồng cho lão ta chứ.” Mặc Nhiên cười nói, “Nhà nào? Có thể kết thân với Nho Phong Môn, còn gõ trống khua chiêng tổ chức… Cũng không phải Đạp Tuyết Cung đâu nhỉ?”
“Ngươi nghĩ cái gì thế!” Tiết Mông trừng hắn, “Sao lại là liên hôn?”
Mặc Nhiên sửng sốt, tươi cười cứng đờ lại: “Thế nàng ta có thể với ai nữa?”
“Nam Cung Tứ đó! Ngươi quên rồi à, Nho Phong Môn có công tử như ngựa hoang tới tuổi đón dâu rồi, Tống Thu Đồng xinh đẹp như thế, không xứng với hắn chắc…”
Hắn còn chưa nói xong, Mặc Nhiên bỗng bật dậy, kinh ngạc nói: “Nam Cung Tứ?!”
Tiết Mông hoảng sợ: “Làm gì?”
“Nàng ta… Nàng ta sao có thể gả cho Nam Cung Tứ? Sao có thể…” Quá chấn kinh rồi, trong lòng Mặc Nhiên nổi lên sóng to gió lớn, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, nhắc mãi, “Nam Cung Tứ…”
Chẳng trách hắn lại có phản ứng này.
Nên nhớ, kiếp trước, giờ Nam Cung Tứ đã bệnh nặng mà chết rồi!
Hắn mấy năm nay, một lòng với dân lưu lạc trong chiến loạn, cũng không quan tâm chuyện đại sự của các môn chính phái, Nho Phong Môn không có liên quan với hắn nhiều, hắn đương nhiên không quan tâm. Đến tận giờ, Tiết Mông bỗng tuyên bố Tống Thu Đồng thành hôn với Nam Cung Tứ, hắn mới chợt nhận ra—-
Không đúng.
Tất cả đều không đúng, vận mệnh thế giới tahy đổi, không ngừng xảy ra chuyện trên người hắn, không nghĩ ngay cả Nho Phong Môn, cũng thay đổi.
Người đáng ra nên vào quan tài từ lâu lại không vào, ngược lại tang lễ thành hôn lễ, còn muốn cưới thê tử kiếp trước từng là hoàng hậu của mình…
Tin này có hơi đáng sợ, hắn nhất thời nuốt không nổi, thành nghẹn.
Có có, Nam Cung Tứ có phải điên rồi không! Coi trọng nữ nhân như thế? Nhưng ăn mừng vẫn phải ăn mừng, tặng lễ vật vẫn phải tặng lễ vật, nếu Nam Cung Tứ đã đem thiếp mời tới tận của rồi, sao có đạo lý không đi cho được? Tiệc cưới định trăng rằm hôm mười lăm, Tiết Chính Ung xếp mọi chuyện ổn thoả, giao cả cho hai vị trưởng lão Tham Lang và Toàn Cơ, chuẩn bị đến Lâm Nghi.
Trừ ông, lễ tiết tới Tu Chân Giới, Vương phu nhân, Tiết Mông và Mặc Nhiên, đều nhất định phải tới. Mặt khác, Nam Cung Tứ đặc biệt mời Sở Vãn Ninh, nói là khi còn nhỏ được Ngọc Hành trưởng lão chỉ dẫn, vinh hạnh mời trưởng lão đến, nên Sở Vãn Ninh cũng đi.
“Nho Phong Môn là đệ nhất đại môn phái, thiếu chủ bọn họ đại hôn, các nhân vật uy danh khắp thiên hạ hẳn cũng đến ăn mừng.” Tiết Chính Ung nói, “Tử Sinh Đỉnh bình thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng gặp trường hợp như vậy, vẫn nên nói chút quy củ, đừng để người ta chê cười.”
Tiết Mông hỏi: “Quy củ gì? Con thấy con chính là quy củ rồi.”
Tiết Chính Ung kéo búi tóc của cậu, nói: “Phát quan con mang không được, con đeo phát quan vàng rồi.”
“Phát quan vàng thì làm sao?”
Vương phu nhân nhẹ cười nói: “Mông Nhi, đây là lần đầu con đến tiệc cưới, rất nhiều chuyện con không hiểu, mẹ nói cho con, con phải nghe kỹ, đón dâu ở Thượng Tu giới, chỉ có tân lang mới được đeo trang sức vàng, nếu con đeo phát quan vàng, đó là muốn cướp người, làm trò cười.”
Mặt Tiết Mông lập tức đỏ lên, nói lắp: “Cướp người? Không không không, con không đi cướp người đâu.”
Mặc Nhiên liền giễu cợt cậu: “Đến lúc đó người ta nhốt ngươi với Tống Thu Đồng vào nhà nhỏ, ngươi có sợ không?”
“Ngươi mới bị tống vào nhà nhỏ ấy!” Tiết Mông vừa xấu hổ vừa giận, “Ta không đeo là được chứ gì!”
Tiết Chính Ung nói: “Ta thấy các ngươi đều không rõ cách ăn mặc của khách ở Thượng Tu giới, ta sẽ may cho mỗi người một bộ, đến lúc đó lấy mặc là được.”
Ông dừng một chút, đặc biệt nhìn về phía Sở Vãn Ninh, hỏi thử: “Ngọc Hành, có thể đi không?”
Những người khác Tiết Chính Ung không lo, cùng lắm là làm loạn bị chê cười, nhưng Sở Vãn Ninh người này, toàn mặc bạch y, nếu không đề cập tới, y cũng không phải không thể mặc bạch y tham dự tiệc cưới, đến lúc đó khéo Nam Cung Liễu sẽ giận tới hộc máu, lúc đó Tử Sinh Đỉnh cũng có thể chia núi mà sống với Nho Phong Môn rồi.
Sở Vãn Ninh nói: “Có thể.”
Xuất phát trước một tối, Tiết Chính Ung cho mỗi người một bộ y phục hỉ yến. Y phục này đặc biệt may ở Lâm Nghi, chế thức nghiêm chỉnh, đường may cẩn thận, dáng vẻ đẹp đẽ, tuy Tiết Mông là người thích bắt bẻ như vậy, nhận y phục cũng hài lòng gật đầu.
Mặc Nhiên ôm một chồng y phục sạch, đến Nam Phong Tử Sinh Đỉnh, vào Hồng Liên Tạ Thuỷ, cất cao giọng nói: “Sư tôn, bá phụ bảo ta mang y phục tới cho người.”
Hắn đến bên hồ sen, nhìn thấy Sở Vãn Ninh đang múa kiếm.
Hắn nhớ thanh thần võ thứ hai của Sở Vãn Ninh là một thanh kiếm, nhưng sát khí quá đậm, thanh thế huỷ thiên diệt địa, Sở Vãn Ninh dùng cũng không dễ. Nhưng kiếm chém lên không trung sắc bén, công không luyện không thành thạo, dù sắc bén tới đâu cũng không có cơ hội rời vỏ, Sở Vãn Ninh vẫn thường thường lấy kiếm ra luyện.
Dưới ánh trăng lành lạnh, có lẽ do luyện kiếm nóng, y cởi áo người, chỉ mặc một lớp trung y bằng lụa trắng, lụa bay theo gió, nhìn nhanh nhẹn phiêu dật.
Y không buộc đuôi ngựa, mà búi cao tóc lên, búi tóc nghiêm chỉnh cẩn thận cao cao, khuôn mặt có vẻ phá lệ có tinh thàn, cũng càng thêm thon gọn. Trường kiếm đua thanh, mũi nhọn như tuyết, y múa kiếm có cương có nhu, vừa đủ vững chắc, sương hoa vãn khởi khi nhạt như hoa sen trên nước, chém tới phía sau như giao long phá không, vừa thu vừa phóng, đều là điểm tốt nhất, Mặc Nhiên đứng nhìn cách đó không xa, lại nhìn đường kiếm không chút tì vết.
Đột nhiên Sở Vãn Ninh run lên, trường kiếm đánh tới hồ hoa sen, nhưng chưa thấy chiêu thức sắc bén, nước trong ao đã bị kiếm chia thành hai nửa, lại vì kiếm phong bức bách, rất lâu không thể hợp lại—- Rút đao đoạn thuỷ! Mũi chân y điểm nhẹ, trường thân lướt lên, uyển chuyện nhẹ nhàng phiêu dật lướt qua gợn sóng, hai tay mơra, tay áo trắng phất mạnh, phiêu nhiên như thần tiên đến bên đình hồ hóng gió.
“Sư tôn!”
Mặc Nhiên sợ y đi mất, vội đuổi tới gọi y. Trăng sáng treo cao, trong đêm hơi lạnh, cây hải đường bên đình bay xuống cánh hoa trắng, Sở Vãn Ninh dẫm lên tiêm gác đình, vạt áo hơi mở, dưới ánh trăng như ngọc, y nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn, đôi mắt vừa đen vừa sâu, y thở dốc, môi vì múa kiếm mà tụ huyết sắc, nên có vẻ thực diễm lệ.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Gió đêm thổi qua trán y làm loạn tóc mái, y nheo mắt lại.
“Tới đưa y phục cho người, người thử đi, có vừa người không?”
Sở Vãn Ninh khẽ hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhớ ra Mặc Nhiên giờ cũng được người đời gọi là tông sư, sau khi mình tỉnh, còn chưa so chiêu với hắn, không khỏi hơi động lòng, nghĩ lại, người đã phiêu nhiên hạ xuống cùng kiếm, khẽ quát: “Ngươi tiếp kiếm của ta trước đi!”
Danh sách chương