Edit: Chu
Beta: Đại Lục
Giận thì giận, đường vẫn phải đi.
Sau khi cáo biệt Mai Hàm Tuyết, bọn họ đi tới đại thành, đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc tới đại phái đệ nhất thiên hạ—- Lâm Nghi Nho Phong Môn.
Nhìn tên sẽ rõ, Nho Phong Môn ở Lâm Nghi, trong thành này, có bảy mươi hai toà tiên phủ lớn lớn bé bé chạy dài, vì phủ đệ quá lớn, từ cửa chính đến cửa sau, cưỡi ngựa cũng mất một buổi mới tới, nên phủ đệ này gọi là “Thành” luôn, bảy mươi hai thành của Nho Phong Môn, luật rõ ràng, so với luật ở Tử Sinh Đỉnh như trời với đất, căn bản không thể nói giống nhau. Tuy Tiết Mông từ khi sinh ra đã ghét người Thượng Tu giới tận xương tuỷ, nhưng đứng trước cửa thành, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Nho Phong Môn là hậu duệ quý tộc.
Lời này quả nhiên không sai.
Bọn họ tới thành chính, cũng là thành lớn nhất ở Nho Phong Môn, tường trắng ngói cao, chạm tới bầu trời, tứ cung giác lâu, nguy nga chót vót, phía đông nam tây bắc có sao thạch khuyết, cửa chủ thành sơn đỏ mạ vàng, xe ngựa phải chạy năm thước, thật sự nhìn không thấy điểm dừng, bày ra đều là đá luyện khí thượng đẳng, tuy không nhiều lắm, nhưng đạo lý tích cát thành tháp mọi người ai cũng hiểu, nên mấy cục đá này có thể bán từ ngàn kim đổ lên.
Tiết Chính Ung cảm thán nói: “Có tiền thích thật nhỉ…”
Vương phu nhân cười: “Ông có tiền cũng muốn Tử Sinh Đỉnh bày đá luyện khí ra sao?”
“À không, ta để cho mỗi thôn ở Hạ Tu giới bày ra trên quảng trường chứ, mấy cục đá linh khí bày ra, tiểu quỷ tiểu quái cũng không dám tới gần, nếu mỗi thôn để một hòn, gặp yêu mà quấy phá, lúc chúng đệ tử tới không kịp, cũng có chỗ mà trốn.” Tiết Chính Ung lải nhải, gập tay tính, lắc đầu nói, “Tiếc là làm không nổi.”
Tiết Mông nghe xong cũng thở dài: “Tử Sinh Đỉnh…ầy, có hơi nghèo rồi.”
“Đúng vậy.” Tiết Chính Ung gật đầu như xào tỏi, “Đều tu đạo, cũng chẳng biết vì sao Nho Phong Môn nhiều tiền thế.”
Sở Vãn Ninh luôn không hé răng chợt nói: “Tôn chủ có biết, bình thường đệ tử Nho Phong Môn trừ ma, nhận bao nhiêu tiền của bách tính không?”
“Ta chưa từng hỏi, muốn bao nhiêu?”
Sở Vãn Ninh giơ bốn ngón tay.
“Bốn trăm bạc?” Tiết Chính Ung mở to hai mắt nhìn, “Đắt vậy sao?”
Sở Vãn Ninh nói: “Bốn ngàn kim.”
“… …”
“Thượng tu giới nhiều phú thương cự giả, Nho Phong Môn dễ kiếm tiền, còn tôn chủ nhận uỷ thác chỉ tám mươi bạc, làm sao đuổi kịp họ? Huống chi có lúc tôn chủ còn không lấy một xu.” Sở Vãn Ninh nói, ánh mắt lại rất nhu hoà, “Đi thôi, vào thành.”
Đại môn phái, bình thường đối nhân xử thế đều rất có quy củ, Tư Lễ Bộ Nho Phong Môn mấy ngày nay đều đứng ở cửa thành tiếp khách, tuy với ai họ cũng cười, nhưng khách khứa thế nào, số lượng ra sao, trong lòng đều rõ như tuyết trắng.
Là tán khách tiểu tu thì dẫn họ đi khắp nơi tham quan, sau đó đưa tới chỗ ở là được, mà môn phái nhỏ có chút địa vị, đưa tới gặp các trưởng lão, để trưởng lão tiếp khách.
Còn Tử Sinh Đỉnh thân là một trong thập đại môn phái, Nho Phong Môn không nghĩ nhiều, mời thẳng họ tới chỗ nghỉ, chờ chưởng môn Nho Phong Môn Nam Cung Liễu xử lý xong việc, sẽ tới điện gặp khách quý.
Trong điện đốt huân hương đậm mùi, thảm trải mềm mại cơ hồ lún nửa bàn chân, hoa sơn trà kiều diễm, tám đoá dị sắc trên cây, gọi là bát tiên quá hải, cánh hoa trắng điểm chút cánh đỏ, là hồng trang tố khoả, trên cánh hoa có màu hồng nhạt ở cuối, là ỷ lan kiều, Tiết Chính Ung xem mấy cái này chả hiểu gì, nhưng Vương phu nhân thì hiểu, nơi này để đều là thượng phẩm tuyệt hảo.
Tiết Mông cũng không hiểu, thấy một đoá hoa trà Bạch Sơn nở rộ, cánh hoa mềm mại có một đốm đen nhỏ, cảm thấy nghịch được, duỗi tay muốn chạm vào.
Sở Vãn Ninh nói: “Đừng có sờ vào.”
“Vì sao?”
Sở Vãn Ninh không nói, chỉ lắc đầu, Vương phu nhân thở dài, nói: “Trân phẩm nhãn nhi mị, một bông như vậy, có thể bán giá vạn lượng hoàng kim.”
“…” Mặt Tiết Mông xanh mét rút tay về, sau đó ngồi sụp xuống ghế bành lót đệm mềm mại.
Cậu nhớ tới bảng xếp hạng bán ở sạp sách, lúc ấy còn giận vì trăm tên phú hào thanh niên tuấn kiệt không có tên mình, giờ cậu lại thấy, quyển sách kia không khinh thường cậu.
Trên trán mình thật sự khắc một chữ màu đen to đùng:
Nghèo.
Có điều nói đi nói lại, quyển sách kia chẳng biết đi đâu mất, cậu còn chưa kịp xem xong đã bị lấy đi…
Một lát sau, ngọc san hô đỏ xen kẽ trân châu lao xao rung động, hai vị nữ tu tú khí đoan trang, mặc tuyết sa tiên y của Nho Phong Môn phiêu dật đi tới, vén màn châu, rủ mắt nhún người, giọng như oanh chuyển hoàng đề.
“Chưởng môn Tiên Quân đến.”
Tiếng vừa dứt, một nam tử tuổi khoảng bốn mươi cười mà đi vào cửa, tướng mạo gã không mấy đặc biệt, có chút dáng vẻ thư sinh, nếu vứt vào giữa đám người bình thường, ngoài việc rất trắng ra, tựa hồ chẳng có gì đáng để xem.
Nhưng gã vừa mở miệng, Mặc Nhiên đang ngồi uống trà thiếu chút nữa phun hết trà ra—-
“Ái chà, Tiết chưởng môn, Tiết chưởng môn, kẻ hèn chờ sao, chờ trăng, ngày nào cũng chờ ngài tới Nho Phong Môn thật sớm, ngài xem xem, ngài vừa đến, oai hùng phấn chấn, khí vũ hiên ngang, anh hùng thiên hạ, ai có thể với tới chứ! Thật quá tốt thật quá tốt, rực rỡ xua tan cái lạnh! Quá tốt! Quá tốt! Quá tốt!”
Tiết Mông: “… …”
Mặc Nhiên: “… …”
Đường đường là chưởng phái đệ nhất thiên hạ, gặp chưởng môn môn phái đệ nhất Tử Sinh Đỉnh đếm ngược từ dưới lên, lại cố hết sức khen tứ phía, liên tục ba lần “Quá tốt!”, tiếng đầu khẳng khái, tiếng sau càng nhiệt tình.
Gã ra sức khen ngợi Tiết Chính Ung, Tiết Chính Ung đương nhiên thập phần hưởng thụ, cười tủm tỉm nói: “Nào có nào có, Nam Cung chưởng môn quá khách khí rồi.”
“Không khách khí, kẻ hèn thật lòng hâm mộ Tiết chưởng môn, Tiết chưởng môn là một thế hệ anh kiệt, uy phong lẫm liệt, làm người ta bái bục, lại nhìn kẻ hèn này, đã trung niên rồi vẫn chẳng có chút khí chất, chỉ là cái xác, ngồi không rửng mỡ, thật sự hổ thẹn.”
Nam Cung Liễu nói chuyện gần gũi, Tiết Chính Ung vốn định không nói gì, nhưng đuôi khổng tước đã chịu không được, hơi xoè ra: “Không dám nhận, không dám nhận, ha ha, ha ha ha ha, Nam Cung chưởng môn khiêm tốn rồi.”
Kiếp trước Mặc Nhiên chưa từng nói chuyện với Nam Cung Liễu, lúc đồ sát Nho Phong Môn, người này đã chạy trốn từ lâu, Mặc Nhiên căn bản lười để ý một con cá lọt lưới, cũng chẳng quan tâm gã chết dưới mũi đao nào, hay chạy ra ngoài mai danh ẩn tích cho qua tuổi già.
Đời này vẫn là lần đầu tiên hắn chạm mặt Nam Cung Liễu, nhưng thấy giọng điệu của gã, Mặc Nhiên đã không thích, hạ giọng nói: “Hoá ra chưởng môn phái thiên hạ đệ nhất, chỉ là dẻo mồm dẻo miệng mà thôi.”
Tiết Mông nghe thấy, hiếm khi tán đồng với hắn, nhỏ giọng bảo: “Không sai, ngươi xem gã vừa mở miệng, nhìn lưỡi nhanh nhảu dẻo miệng chưa kia, trong nhà toàn hương hoa ta chưa nói, xì, còn có cả Nam Cung Liễu ngọt miệng.”
Nam Cung Liễu khen già xong rồi, khen tới người nhỏ.
“Ấy chà, đây không phải thiên chi kiêu tử, tiểu Tiết công tử sao?”
Thiếu gia Tiết Mông nghèo rớt, trên người còn đầy khí vị túng bần.
Cậu không mặn không nhạt chắp tay: “Nam Cung chưởng môn.”
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tuấn tiếu! Lợi hại! Ngươi nhìn mũi, mắt, chậc chậc, hùng dũng! Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử!”
Tiết Mông: “… …”
Nam Cung Liễu lại quay qua nói với Tiết Chính Ung: “Tiết huynh, kẻ hèn thật ngưỡng mộ huynh, huynh xem, nhìn khắp thiên hạ, nhà ai có công tử bằng nửa tấc khí khái của lệnh lang chứ! Để ta nói, Tu Chân giới to tới như vậy, nhiều thanh niên nhân tài kiệt xuất, lệnh lang mà xưng đệ nhị, chẳng ai dám xưng đệ nhất đâu!”
Tiết Mông vốn còn khó chịu, chán ghét gã, nhưng Nam Cung Liễu như không thấy xa cách trên mặt Tiết Mông, đổ luôn cái sọt khen thưởng nhiệt tình lên đầu cậu, làm tiểu Tiết công tử choáng váng, cuối cùng vẫn vui vẻ mà cười.
Đến khi cậu nhỏ giọng nói chuyện với Mặc Nhiên, đã thành nói: “Khụ, Nam Cung chưởng môn này, tuy hơi phù hoa, nhưng nói phần lớn là thật.”
“Có lời nào phần lớn là thật?” Mặc Nhiên buồn cười, liếc nhìn cậu, “Nói thiên hạ ngươi đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất?”
“Thì sao, ta chính là linh sơn đại hội…”
“Đó là thi đấu, rất nhiều tán tu không tham dự, ngươi cho rằng anh kiệt thiên hạ, thật sự đều từ trên cái sân bé đấy thi ra à?”
“… …” Mặt Tiết Mông đỏ lên, một lát sau, khó chịu lầm bầm, “Kệ đi, biết ngươi hâm mộ ta rồi.”
Nếu là hồi còn niên thiếu, Mặc Nhiên đương nhiên lại muốn cười nhạo cậu, nhưng giờ lời đến bên miệng, cảm thấy không nên so đo làm gì chút tính nết tranh cường háo thắng lại tự luyến của Tiết Mông, nên gật đầu, cười nói: “Được được được, là ta hâm mộ ngươi, ngươi lợi hại nhất.”
Có điều lúc nâng mắt nhìn Nam Cung Liễu, ý cười trong đáy mắt Mặc Nhiên lạnh đi.
Ác nhân trên đời chia thành nhiều loại, có người đại nghịch bất đạo, tội ác ngút trời, khắp thiên hạ đều hận không thể tru di, giết cho thống khoái.
Nhưng có người, tuy không mấy lợi hại, họ lại dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo, khả năng nịnh nọt êm tai để trèo lên, rõ ràng dơ bẩn tận xương cốt, lại không bị ai khinh thường.
Kiếp trước Mặc Nhiên là loại thứ nhất, nhưng hắn hận nhất không phải những người thiện lương đối nghịch với hắn, hắn không hận Mai Hàm Tuyết, không hận Tiết Mông, thậm chí hắn kính nể Diệp Vong Tích, thương hại Diệp Vong Tích.
Hắn ghét nhất loại người như Nam Cung Liễu, chỉ cần lợi dụng đúng chỗ, đã quỳ trên đất liếm cả trĩ vua nịnh nọt.
Mẹ nó, liếm mủ liếm trĩ đồ đệ.
Từ lúc Nam Cung Liễu vào, Sở Vãn Ninh vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng ốc chỉnh tề ở Nho Phong Môn, cảnh tượng rộng lớn tráng lệ.
Chỗ cao gió thổi qua, thổi đúng rèm mỏng rủ xuống bên cửa sổ, Sở Vãn Ninh đứng bên rèm, dáng vẻ thân thiết tràn ngập trên mặt Nam Cung Liễu ngưng lại giây lát, rất nhanh lại bình thường, đi tới bên cửa sổ.
“Sở tông sư…”
Sở Vãn Ninh không nhìn gã, biểu tình nhạt nhẽo, nói: “Nam Cung chưởng môn, giữa ta và ngươi, đã hiểu tận gốc rễ từ lâu rồi.”
Rèm lụa mềm mại bị gió đông phong thổi qua, chạm qua mặt y, làm Sở Vãn Ninh không kiên nhẫn, bỗng giơ tay giữ lại thứ phiền phức kia, nhàn nhạt nói: “Không cần hàn huyên.”
Nam Cung Liễu liền cười, nói: “Kẻ hèn không có ý khác, nghĩ rằng nhiều năm không gặp tông sư rồi, tới hỏi thăm một tiếng, không hơn. Tông sư, ngươi đâu thể vượt ngàn dặm tới vì người ngoài chứ?”
“Ta là tới vì Nam Cung Tứ.” Sở Vãn Ninh vẫn không quay đầu lại, “Không phải vì ngươi.”
“Tứ nhi thấy ngươi sẽ rất vui vẻ, tuy ngươi không nhận nó làm đồ đệ, nhưng lại có ơn vỡ lòng với nó, sau khi ngươi đi, nó vẫn luôn nói với ta muốn gặp ngươi.”
“…”
Thấy Sở Vãn Ninh không mở miệng mắng lại, Nam Cung Liễu lại nói: “Tông sư, lúc thiên liệt ở trấn Thải Điệp xảy ra, ngươi bỏ mình, làm thế nhân thán phục, sau được Hoài Tội đại sư cứu về, trở lại dương gian, nhưng thân thể chưa khôi phục tốt nhỉ? Nho Phong Môn cố ý vì ngươi để ra hai mươi cực phẩm Dưỡng Hồn Đan, thay tiên sĩ thiên hạ, biểu đạt tâm ý với tông sư, mong tông sư nhận—-“
“Nam Cung Liễu.”
Sở Vãn Ninh rốt cuộc quay đầu lại nhìn gã, nhưng xưng hô đã thay đổi. Y thu cánh tay giữ rèm lại, đoạn xoay người, thân ảnh che phần lớn ánh mặt trời.
Mắt y như toé điện, mi ngưng sương giá, ánh mắt cực kỳ âm trầm.
“Đừng đặt ta tới chỗ cao không thể với, một kẻ hèn ở Nho Phong Môn, thay chúng sĩ thiên hạ cảm tạ kiểu gì? Ai cho ngươi thể diện đó.”
“…” Khoé miệng Nam Cung Liễu giật giật, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, lúc lâu sau mới cười nói, “Ngươi xem ngươi sao phải…”
Tiết Chính Ung biết quan hệ giữa Sở Vãn Ninh và Nam Cung Liễu không tốt, toàn bộ Tu Chân giới đều rõ, khi Sở Vãn Ninh mười lăm tuổi, Nam Cung Liễu mời vị khách khanh này đến, ăn ngon ở tốt, coi như thần mà cung phụng, nhưng không được mấy năm, Sở Vãn Ninh bỗng trở mặt với Nam Cung Liễu giữa đại điện Nho Phong Môn, trước mặt mọi người, hai người ngươi một câu ta một câu, nói gì “Kim Thành Trì” “Thần Võ” “Quái dưới hồ muốn” “Đạo nghĩa” “Bệnh lâu”, “Phu nhân” dù sao người nghe cũng không hiểu.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Sở Vãn Ninh cuối cùng không át được cơn giận, đập bàn đứng dậy.
“Lúc ấy y nhận lộc vạn kim, mỗi tháng có ngàn món linh thạch linh phù, nhưng y không thèm lấy một xu, một ít cũng không thèm. Y đứng giữa điện, cởi túi càn khôn bên hông xuống trước mặt mọi người, trả lại tất cả tiền mình có, sau đó đen mặt không nói gì, tháo phát quan khách khanh năm đó Nam Cung Liễu tặng y, là ngọc quan thượng sư cực phẩm, tóc dài xoã xuống, hoàn trả ngọc quan cho tư lễ quan Nho Phong Môn.”
—- Đây là câu chuyện rất nhiều thư sinh ở Hạ Tu giới kể say sưa.
“Sắc mặt Nam Cung Liễu rất khó coi, lại vẫn có ý muốn giảng hoà, nên nói với Sở Tông sư: ‘tiên trưởng làm cùng bổn môn lâu như vậy, tuy muốn đi, nhưng tiền vẫn phải trả đủ, Nho Phong Môn không muốn vào miệng người ta nói lợi dụng ngươi.’
Sở tông sư lại nói: ‘ngày xưa ta cống hiến trước điện, chỉ vì báo ân của Dung phu nhân. Mà nay phu nhân đã qua đời, quý phái và ta đã hết nợ, ta không ở lại nữa. Tiền bạc không cần, ta không muốn lương bổng của các người.’ Nói xong xoay người, rời khỏi Nho Phong Môn.”
Tiết Chính Ung vốn tưởng các thư sinh chỉ nói quá lên, bởi vậy cũng đã từng hỏi Sở Vãn Ninh rốt cuộc Nho Phong Môn đắc tội với y như thế nào, nhưng Sở Vãn Ninh không thích nói xấu sau lưng người khác, chỉ lắc đầu, chưa bao giờ kể tới.
Nhưng xem ra trước mắt, thư sinh kể chuyện chưa chắc đã nói sai.
Vương phu nhân thấy không khí nặng nề, không nhịn được phải hoà giải, nói: “Ngọc Hành trưởng lão, ngươi đừng tức giận, đừng giận hại thân được không?” Lại xoay người thi lễ với Nam Cung Liễu, “Nam Cung tiên quân, ý tốt của ngài chúng ta xin nhận, nhưng linh thạch trân dược ở Tử Sinh Đỉnh không thiếu, Dưỡng Hồn Đan của ngài chúng ta không thể nhận…”
“… Ha ha, phu nhân nói không sai, là kẻ hèn này suy xét không chu toàn.” Nam Cung Liễu lại cố cười, rất biết nghe lời đúng nói, “Ngọc Hành trưởng lão, đắc tội rồi, mong trưởng lão không để trong lòng.”
Mặc Nhiên ở cạnh, thầm nghĩ, người này bị sư tôn dùng vẻ mặt như hắt nước lạnh, vậy mà còn cười được thong dong tự nhiên đến thế, cũng thật giỏi.
Nghĩ như vậy, cúi đầu uống một ngụm trà trung dương quang tuyết thanh.
Ai ngờ hắn đang uống trà, Nam Cung Liễu đã cười tủm tỉm, đến trước mặt hắn.
Beta: Đại Lục
Giận thì giận, đường vẫn phải đi.
Sau khi cáo biệt Mai Hàm Tuyết, bọn họ đi tới đại thành, đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc tới đại phái đệ nhất thiên hạ—- Lâm Nghi Nho Phong Môn.
Nhìn tên sẽ rõ, Nho Phong Môn ở Lâm Nghi, trong thành này, có bảy mươi hai toà tiên phủ lớn lớn bé bé chạy dài, vì phủ đệ quá lớn, từ cửa chính đến cửa sau, cưỡi ngựa cũng mất một buổi mới tới, nên phủ đệ này gọi là “Thành” luôn, bảy mươi hai thành của Nho Phong Môn, luật rõ ràng, so với luật ở Tử Sinh Đỉnh như trời với đất, căn bản không thể nói giống nhau. Tuy Tiết Mông từ khi sinh ra đã ghét người Thượng Tu giới tận xương tuỷ, nhưng đứng trước cửa thành, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Nho Phong Môn là hậu duệ quý tộc.
Lời này quả nhiên không sai.
Bọn họ tới thành chính, cũng là thành lớn nhất ở Nho Phong Môn, tường trắng ngói cao, chạm tới bầu trời, tứ cung giác lâu, nguy nga chót vót, phía đông nam tây bắc có sao thạch khuyết, cửa chủ thành sơn đỏ mạ vàng, xe ngựa phải chạy năm thước, thật sự nhìn không thấy điểm dừng, bày ra đều là đá luyện khí thượng đẳng, tuy không nhiều lắm, nhưng đạo lý tích cát thành tháp mọi người ai cũng hiểu, nên mấy cục đá này có thể bán từ ngàn kim đổ lên.
Tiết Chính Ung cảm thán nói: “Có tiền thích thật nhỉ…”
Vương phu nhân cười: “Ông có tiền cũng muốn Tử Sinh Đỉnh bày đá luyện khí ra sao?”
“À không, ta để cho mỗi thôn ở Hạ Tu giới bày ra trên quảng trường chứ, mấy cục đá linh khí bày ra, tiểu quỷ tiểu quái cũng không dám tới gần, nếu mỗi thôn để một hòn, gặp yêu mà quấy phá, lúc chúng đệ tử tới không kịp, cũng có chỗ mà trốn.” Tiết Chính Ung lải nhải, gập tay tính, lắc đầu nói, “Tiếc là làm không nổi.”
Tiết Mông nghe xong cũng thở dài: “Tử Sinh Đỉnh…ầy, có hơi nghèo rồi.”
“Đúng vậy.” Tiết Chính Ung gật đầu như xào tỏi, “Đều tu đạo, cũng chẳng biết vì sao Nho Phong Môn nhiều tiền thế.”
Sở Vãn Ninh luôn không hé răng chợt nói: “Tôn chủ có biết, bình thường đệ tử Nho Phong Môn trừ ma, nhận bao nhiêu tiền của bách tính không?”
“Ta chưa từng hỏi, muốn bao nhiêu?”
Sở Vãn Ninh giơ bốn ngón tay.
“Bốn trăm bạc?” Tiết Chính Ung mở to hai mắt nhìn, “Đắt vậy sao?”
Sở Vãn Ninh nói: “Bốn ngàn kim.”
“… …”
“Thượng tu giới nhiều phú thương cự giả, Nho Phong Môn dễ kiếm tiền, còn tôn chủ nhận uỷ thác chỉ tám mươi bạc, làm sao đuổi kịp họ? Huống chi có lúc tôn chủ còn không lấy một xu.” Sở Vãn Ninh nói, ánh mắt lại rất nhu hoà, “Đi thôi, vào thành.”
Đại môn phái, bình thường đối nhân xử thế đều rất có quy củ, Tư Lễ Bộ Nho Phong Môn mấy ngày nay đều đứng ở cửa thành tiếp khách, tuy với ai họ cũng cười, nhưng khách khứa thế nào, số lượng ra sao, trong lòng đều rõ như tuyết trắng.
Là tán khách tiểu tu thì dẫn họ đi khắp nơi tham quan, sau đó đưa tới chỗ ở là được, mà môn phái nhỏ có chút địa vị, đưa tới gặp các trưởng lão, để trưởng lão tiếp khách.
Còn Tử Sinh Đỉnh thân là một trong thập đại môn phái, Nho Phong Môn không nghĩ nhiều, mời thẳng họ tới chỗ nghỉ, chờ chưởng môn Nho Phong Môn Nam Cung Liễu xử lý xong việc, sẽ tới điện gặp khách quý.
Trong điện đốt huân hương đậm mùi, thảm trải mềm mại cơ hồ lún nửa bàn chân, hoa sơn trà kiều diễm, tám đoá dị sắc trên cây, gọi là bát tiên quá hải, cánh hoa trắng điểm chút cánh đỏ, là hồng trang tố khoả, trên cánh hoa có màu hồng nhạt ở cuối, là ỷ lan kiều, Tiết Chính Ung xem mấy cái này chả hiểu gì, nhưng Vương phu nhân thì hiểu, nơi này để đều là thượng phẩm tuyệt hảo.
Tiết Mông cũng không hiểu, thấy một đoá hoa trà Bạch Sơn nở rộ, cánh hoa mềm mại có một đốm đen nhỏ, cảm thấy nghịch được, duỗi tay muốn chạm vào.
Sở Vãn Ninh nói: “Đừng có sờ vào.”
“Vì sao?”
Sở Vãn Ninh không nói, chỉ lắc đầu, Vương phu nhân thở dài, nói: “Trân phẩm nhãn nhi mị, một bông như vậy, có thể bán giá vạn lượng hoàng kim.”
“…” Mặt Tiết Mông xanh mét rút tay về, sau đó ngồi sụp xuống ghế bành lót đệm mềm mại.
Cậu nhớ tới bảng xếp hạng bán ở sạp sách, lúc ấy còn giận vì trăm tên phú hào thanh niên tuấn kiệt không có tên mình, giờ cậu lại thấy, quyển sách kia không khinh thường cậu.
Trên trán mình thật sự khắc một chữ màu đen to đùng:
Nghèo.
Có điều nói đi nói lại, quyển sách kia chẳng biết đi đâu mất, cậu còn chưa kịp xem xong đã bị lấy đi…
Một lát sau, ngọc san hô đỏ xen kẽ trân châu lao xao rung động, hai vị nữ tu tú khí đoan trang, mặc tuyết sa tiên y của Nho Phong Môn phiêu dật đi tới, vén màn châu, rủ mắt nhún người, giọng như oanh chuyển hoàng đề.
“Chưởng môn Tiên Quân đến.”
Tiếng vừa dứt, một nam tử tuổi khoảng bốn mươi cười mà đi vào cửa, tướng mạo gã không mấy đặc biệt, có chút dáng vẻ thư sinh, nếu vứt vào giữa đám người bình thường, ngoài việc rất trắng ra, tựa hồ chẳng có gì đáng để xem.
Nhưng gã vừa mở miệng, Mặc Nhiên đang ngồi uống trà thiếu chút nữa phun hết trà ra—-
“Ái chà, Tiết chưởng môn, Tiết chưởng môn, kẻ hèn chờ sao, chờ trăng, ngày nào cũng chờ ngài tới Nho Phong Môn thật sớm, ngài xem xem, ngài vừa đến, oai hùng phấn chấn, khí vũ hiên ngang, anh hùng thiên hạ, ai có thể với tới chứ! Thật quá tốt thật quá tốt, rực rỡ xua tan cái lạnh! Quá tốt! Quá tốt! Quá tốt!”
Tiết Mông: “… …”
Mặc Nhiên: “… …”
Đường đường là chưởng phái đệ nhất thiên hạ, gặp chưởng môn môn phái đệ nhất Tử Sinh Đỉnh đếm ngược từ dưới lên, lại cố hết sức khen tứ phía, liên tục ba lần “Quá tốt!”, tiếng đầu khẳng khái, tiếng sau càng nhiệt tình.
Gã ra sức khen ngợi Tiết Chính Ung, Tiết Chính Ung đương nhiên thập phần hưởng thụ, cười tủm tỉm nói: “Nào có nào có, Nam Cung chưởng môn quá khách khí rồi.”
“Không khách khí, kẻ hèn thật lòng hâm mộ Tiết chưởng môn, Tiết chưởng môn là một thế hệ anh kiệt, uy phong lẫm liệt, làm người ta bái bục, lại nhìn kẻ hèn này, đã trung niên rồi vẫn chẳng có chút khí chất, chỉ là cái xác, ngồi không rửng mỡ, thật sự hổ thẹn.”
Nam Cung Liễu nói chuyện gần gũi, Tiết Chính Ung vốn định không nói gì, nhưng đuôi khổng tước đã chịu không được, hơi xoè ra: “Không dám nhận, không dám nhận, ha ha, ha ha ha ha, Nam Cung chưởng môn khiêm tốn rồi.”
Kiếp trước Mặc Nhiên chưa từng nói chuyện với Nam Cung Liễu, lúc đồ sát Nho Phong Môn, người này đã chạy trốn từ lâu, Mặc Nhiên căn bản lười để ý một con cá lọt lưới, cũng chẳng quan tâm gã chết dưới mũi đao nào, hay chạy ra ngoài mai danh ẩn tích cho qua tuổi già.
Đời này vẫn là lần đầu tiên hắn chạm mặt Nam Cung Liễu, nhưng thấy giọng điệu của gã, Mặc Nhiên đã không thích, hạ giọng nói: “Hoá ra chưởng môn phái thiên hạ đệ nhất, chỉ là dẻo mồm dẻo miệng mà thôi.”
Tiết Mông nghe thấy, hiếm khi tán đồng với hắn, nhỏ giọng bảo: “Không sai, ngươi xem gã vừa mở miệng, nhìn lưỡi nhanh nhảu dẻo miệng chưa kia, trong nhà toàn hương hoa ta chưa nói, xì, còn có cả Nam Cung Liễu ngọt miệng.”
Nam Cung Liễu khen già xong rồi, khen tới người nhỏ.
“Ấy chà, đây không phải thiên chi kiêu tử, tiểu Tiết công tử sao?”
Thiếu gia Tiết Mông nghèo rớt, trên người còn đầy khí vị túng bần.
Cậu không mặn không nhạt chắp tay: “Nam Cung chưởng môn.”
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tuấn tiếu! Lợi hại! Ngươi nhìn mũi, mắt, chậc chậc, hùng dũng! Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử!”
Tiết Mông: “… …”
Nam Cung Liễu lại quay qua nói với Tiết Chính Ung: “Tiết huynh, kẻ hèn thật ngưỡng mộ huynh, huynh xem, nhìn khắp thiên hạ, nhà ai có công tử bằng nửa tấc khí khái của lệnh lang chứ! Để ta nói, Tu Chân giới to tới như vậy, nhiều thanh niên nhân tài kiệt xuất, lệnh lang mà xưng đệ nhị, chẳng ai dám xưng đệ nhất đâu!”
Tiết Mông vốn còn khó chịu, chán ghét gã, nhưng Nam Cung Liễu như không thấy xa cách trên mặt Tiết Mông, đổ luôn cái sọt khen thưởng nhiệt tình lên đầu cậu, làm tiểu Tiết công tử choáng váng, cuối cùng vẫn vui vẻ mà cười.
Đến khi cậu nhỏ giọng nói chuyện với Mặc Nhiên, đã thành nói: “Khụ, Nam Cung chưởng môn này, tuy hơi phù hoa, nhưng nói phần lớn là thật.”
“Có lời nào phần lớn là thật?” Mặc Nhiên buồn cười, liếc nhìn cậu, “Nói thiên hạ ngươi đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất?”
“Thì sao, ta chính là linh sơn đại hội…”
“Đó là thi đấu, rất nhiều tán tu không tham dự, ngươi cho rằng anh kiệt thiên hạ, thật sự đều từ trên cái sân bé đấy thi ra à?”
“… …” Mặt Tiết Mông đỏ lên, một lát sau, khó chịu lầm bầm, “Kệ đi, biết ngươi hâm mộ ta rồi.”
Nếu là hồi còn niên thiếu, Mặc Nhiên đương nhiên lại muốn cười nhạo cậu, nhưng giờ lời đến bên miệng, cảm thấy không nên so đo làm gì chút tính nết tranh cường háo thắng lại tự luyến của Tiết Mông, nên gật đầu, cười nói: “Được được được, là ta hâm mộ ngươi, ngươi lợi hại nhất.”
Có điều lúc nâng mắt nhìn Nam Cung Liễu, ý cười trong đáy mắt Mặc Nhiên lạnh đi.
Ác nhân trên đời chia thành nhiều loại, có người đại nghịch bất đạo, tội ác ngút trời, khắp thiên hạ đều hận không thể tru di, giết cho thống khoái.
Nhưng có người, tuy không mấy lợi hại, họ lại dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo, khả năng nịnh nọt êm tai để trèo lên, rõ ràng dơ bẩn tận xương cốt, lại không bị ai khinh thường.
Kiếp trước Mặc Nhiên là loại thứ nhất, nhưng hắn hận nhất không phải những người thiện lương đối nghịch với hắn, hắn không hận Mai Hàm Tuyết, không hận Tiết Mông, thậm chí hắn kính nể Diệp Vong Tích, thương hại Diệp Vong Tích.
Hắn ghét nhất loại người như Nam Cung Liễu, chỉ cần lợi dụng đúng chỗ, đã quỳ trên đất liếm cả trĩ vua nịnh nọt.
Mẹ nó, liếm mủ liếm trĩ đồ đệ.
Từ lúc Nam Cung Liễu vào, Sở Vãn Ninh vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng ốc chỉnh tề ở Nho Phong Môn, cảnh tượng rộng lớn tráng lệ.
Chỗ cao gió thổi qua, thổi đúng rèm mỏng rủ xuống bên cửa sổ, Sở Vãn Ninh đứng bên rèm, dáng vẻ thân thiết tràn ngập trên mặt Nam Cung Liễu ngưng lại giây lát, rất nhanh lại bình thường, đi tới bên cửa sổ.
“Sở tông sư…”
Sở Vãn Ninh không nhìn gã, biểu tình nhạt nhẽo, nói: “Nam Cung chưởng môn, giữa ta và ngươi, đã hiểu tận gốc rễ từ lâu rồi.”
Rèm lụa mềm mại bị gió đông phong thổi qua, chạm qua mặt y, làm Sở Vãn Ninh không kiên nhẫn, bỗng giơ tay giữ lại thứ phiền phức kia, nhàn nhạt nói: “Không cần hàn huyên.”
Nam Cung Liễu liền cười, nói: “Kẻ hèn không có ý khác, nghĩ rằng nhiều năm không gặp tông sư rồi, tới hỏi thăm một tiếng, không hơn. Tông sư, ngươi đâu thể vượt ngàn dặm tới vì người ngoài chứ?”
“Ta là tới vì Nam Cung Tứ.” Sở Vãn Ninh vẫn không quay đầu lại, “Không phải vì ngươi.”
“Tứ nhi thấy ngươi sẽ rất vui vẻ, tuy ngươi không nhận nó làm đồ đệ, nhưng lại có ơn vỡ lòng với nó, sau khi ngươi đi, nó vẫn luôn nói với ta muốn gặp ngươi.”
“…”
Thấy Sở Vãn Ninh không mở miệng mắng lại, Nam Cung Liễu lại nói: “Tông sư, lúc thiên liệt ở trấn Thải Điệp xảy ra, ngươi bỏ mình, làm thế nhân thán phục, sau được Hoài Tội đại sư cứu về, trở lại dương gian, nhưng thân thể chưa khôi phục tốt nhỉ? Nho Phong Môn cố ý vì ngươi để ra hai mươi cực phẩm Dưỡng Hồn Đan, thay tiên sĩ thiên hạ, biểu đạt tâm ý với tông sư, mong tông sư nhận—-“
“Nam Cung Liễu.”
Sở Vãn Ninh rốt cuộc quay đầu lại nhìn gã, nhưng xưng hô đã thay đổi. Y thu cánh tay giữ rèm lại, đoạn xoay người, thân ảnh che phần lớn ánh mặt trời.
Mắt y như toé điện, mi ngưng sương giá, ánh mắt cực kỳ âm trầm.
“Đừng đặt ta tới chỗ cao không thể với, một kẻ hèn ở Nho Phong Môn, thay chúng sĩ thiên hạ cảm tạ kiểu gì? Ai cho ngươi thể diện đó.”
“…” Khoé miệng Nam Cung Liễu giật giật, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, lúc lâu sau mới cười nói, “Ngươi xem ngươi sao phải…”
Tiết Chính Ung biết quan hệ giữa Sở Vãn Ninh và Nam Cung Liễu không tốt, toàn bộ Tu Chân giới đều rõ, khi Sở Vãn Ninh mười lăm tuổi, Nam Cung Liễu mời vị khách khanh này đến, ăn ngon ở tốt, coi như thần mà cung phụng, nhưng không được mấy năm, Sở Vãn Ninh bỗng trở mặt với Nam Cung Liễu giữa đại điện Nho Phong Môn, trước mặt mọi người, hai người ngươi một câu ta một câu, nói gì “Kim Thành Trì” “Thần Võ” “Quái dưới hồ muốn” “Đạo nghĩa” “Bệnh lâu”, “Phu nhân” dù sao người nghe cũng không hiểu.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Sở Vãn Ninh cuối cùng không át được cơn giận, đập bàn đứng dậy.
“Lúc ấy y nhận lộc vạn kim, mỗi tháng có ngàn món linh thạch linh phù, nhưng y không thèm lấy một xu, một ít cũng không thèm. Y đứng giữa điện, cởi túi càn khôn bên hông xuống trước mặt mọi người, trả lại tất cả tiền mình có, sau đó đen mặt không nói gì, tháo phát quan khách khanh năm đó Nam Cung Liễu tặng y, là ngọc quan thượng sư cực phẩm, tóc dài xoã xuống, hoàn trả ngọc quan cho tư lễ quan Nho Phong Môn.”
—- Đây là câu chuyện rất nhiều thư sinh ở Hạ Tu giới kể say sưa.
“Sắc mặt Nam Cung Liễu rất khó coi, lại vẫn có ý muốn giảng hoà, nên nói với Sở Tông sư: ‘tiên trưởng làm cùng bổn môn lâu như vậy, tuy muốn đi, nhưng tiền vẫn phải trả đủ, Nho Phong Môn không muốn vào miệng người ta nói lợi dụng ngươi.’
Sở tông sư lại nói: ‘ngày xưa ta cống hiến trước điện, chỉ vì báo ân của Dung phu nhân. Mà nay phu nhân đã qua đời, quý phái và ta đã hết nợ, ta không ở lại nữa. Tiền bạc không cần, ta không muốn lương bổng của các người.’ Nói xong xoay người, rời khỏi Nho Phong Môn.”
Tiết Chính Ung vốn tưởng các thư sinh chỉ nói quá lên, bởi vậy cũng đã từng hỏi Sở Vãn Ninh rốt cuộc Nho Phong Môn đắc tội với y như thế nào, nhưng Sở Vãn Ninh không thích nói xấu sau lưng người khác, chỉ lắc đầu, chưa bao giờ kể tới.
Nhưng xem ra trước mắt, thư sinh kể chuyện chưa chắc đã nói sai.
Vương phu nhân thấy không khí nặng nề, không nhịn được phải hoà giải, nói: “Ngọc Hành trưởng lão, ngươi đừng tức giận, đừng giận hại thân được không?” Lại xoay người thi lễ với Nam Cung Liễu, “Nam Cung tiên quân, ý tốt của ngài chúng ta xin nhận, nhưng linh thạch trân dược ở Tử Sinh Đỉnh không thiếu, Dưỡng Hồn Đan của ngài chúng ta không thể nhận…”
“… Ha ha, phu nhân nói không sai, là kẻ hèn này suy xét không chu toàn.” Nam Cung Liễu lại cố cười, rất biết nghe lời đúng nói, “Ngọc Hành trưởng lão, đắc tội rồi, mong trưởng lão không để trong lòng.”
Mặc Nhiên ở cạnh, thầm nghĩ, người này bị sư tôn dùng vẻ mặt như hắt nước lạnh, vậy mà còn cười được thong dong tự nhiên đến thế, cũng thật giỏi.
Nghĩ như vậy, cúi đầu uống một ngụm trà trung dương quang tuyết thanh.
Ai ngờ hắn đang uống trà, Nam Cung Liễu đã cười tủm tỉm, đến trước mặt hắn.
Danh sách chương