(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Là trùng hợp? Hay là…

Giờ ngực sư tôn, đương nhiên không phải hắn muốn nhìn là được, hắn chỉ có thể dựa vào ký ức nhớ lại vết thương kia, hình trăng non nhàn nhạt, hẳn là do lưỡi dao đâm vào, mà không như Sở Tuân, năm ngón tay dồn sức đâm vào, để lại vết thương dữ tợn.

Chung quy không giống nhau.

Nghĩ như vậy, Mặc Nhiên thoáng thở hắt ra, Sở Tuân và Sở Vãn Ninh tuy tính cách khác nhau, nhưng họ cũng có nhiều điểm tương đồng, từ diện mạo, đến “Có người nói, chúng sinh làm đầu, mình ở cuối”, lại tới vết thương ở ngực, trùng hợp chồng chất nhau khiến người ta nghi ngờ.

Cũng không biết vì sao, có lẽ bởi vì Sở Tuân quá mức ôn nhu, hoàn toàn khác Sở Vãn Ninh hung hãn, hoặc có lẽ Sở Tuân đã có thê tử, nên nếu Sở Vãn Ninh là Sở Tuân chuyển thế, hoặc là Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên sẽ cảm thấy mình chịu không nói, sẽ suy sụp.

May mà không phải như vậy.

Lâm An mất sự bảo hộ của Sở Tuân phải đối mặt với tai kiếp thế nào, đương nhiên không cần nói nhiều.

Quỷ vương đương nhiên nuốt lời, tới đêm, gió tanh mưa máu, trời đất chao đảo. Sông nhuộm đỏ máu người, người sống mất trí gào thét trong đêm.

Trong thành toàn là tang thi du tẩu, ăn tươi nuốt sống ruột gan, móc não nuốt ăn.

Mặc Nhiên đưa theo Sở Vãn Ninh trốn vào một chiếc phòng nhỏ tồi tàn, chủ nhà đã chết từ lâu, đồ trong nhà đều phủ một tầng bụi.

Mặc Nhiên đóng cửa phòng, đóng kín mọi nơi, chỉ chừa một chiếc cửa sổ nhỏ trong phòng bếp, có thể xem xét tình huống bên ngoài.

Bên ngoài thỉnh thoảng trên tới tiếng gào thét sắc nhọn, còn có tiếng nhai nuốt bất thường.

Mặc Nhiên bế Sở Vãn Ninh vào góc tối, xoa xoa đầu y: “Theo lời Thập Bát cô nương nói, đánh bại Quỷ Vương thì chúng ta có thể rời khỏi đây rồi. Nên đệ ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng làm loạn.”

Sở Vãn Ninh nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Huynh muốn ra ngoài?”

“Giờ thì chưa đi, chờ Quỷ Vương hiện thân ta mới ra ngoài.”

“Nhưng mà bên ngoài rất nguy hiểm. Ảo cảnh đã hóa thành thật, với sức của một mình huynh, sao mà cản nổi?”

“Ta cũng không thể đưa theo một đứa trẻ đi đánh nhau.”

Sở Vãn Ninh lắc đầu: “Ta đi với huynh.”

“Ha ha ha, sư đệ thật đáng yêu, nhưng đệ còn nhỏ, đi theo ta sẽ kéo chân sau của ta. Chờ khi đệ lớn hơn, gặp chuyện này ta sẽ không cản đệ xuất đầu, nhưng lần này đệ phải nghe lời sư huynh.”

“Ta sẽ không kéo chân sau huynh.”

“Ai kéo chân sau cũng nói thế.” Mặc Nhiên nói, “Đệ ngoan ngoãn, đừng làm loạn, được không?”

“…”

Thấy Sở Vãn Ninh rốt cuộc không nói nữa, Mặc Nhiên thoáng thở hắt ra, ánh mắt xuyên qua cửa sổ gỗ nghe ngóng bên ngoài, thần sắc dần dần nghiêm túc.

Ảo cảnh vốn dùng để kiểm tra luyện tập vì sao lại hóa thành thật? Tiểu sư đệ nói không sai, có người muốn hại hắn. Kiếp trước muôn vàn kẻ muốn hắn chết, nhưng đời này hắn còn chưa đắc tội với nhân vật lợi hại nào, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chỉ có Câu Trần giả muốn đòi mạng hắn gặp ở Kim Thành Trì.

Nhưng thân phận Câu Trần giả kia đến tột cùng là thế nào? Có thể thuần thục sử dụng Trân Lung Kỳ Cục, đời trước sao chưa từng bộc lộ tài năng? Hay là trên đời này trọng sinh, không chỉ có mình hắn…

Suy nghĩ này làm hắn không rét mà run, thậm chí mắt lộ hàn quang.

Sau khi trọng sinh, hắn chỉ muốn chôn vùi quá khứ, nếu có kẻ chuyển thế thứ hai, chuyện đó chỉ sợ thật sự khó mà giải quyết.

Hắn nhăn mày càng sâu, lại chợt nghe thấy Sở Vãn Ninh nói: “… Mặc Nhiên, ta …”

“Sao thế?”

Sở Vãn Ninh âm thầm cắn răng, suy nghĩ hồi lâu, mới quyết tâm, định dứt khoát nói sự thật cho hắn nghe.

“Ngươi nghe ta nói, kỳ thật ta có thể giúp ngươi, ta là…”

Nhưng Mặc Nhiên nghe thấy “Ta có thể giúp ngươi”, chỉ cảm thấy tiểu sư đệ lại muốn đôi co với mình, nên cắt ngang lời y, bảo: “Được rồi được rồi, đã bảo không cho đệ ra ngoài, thì sẽ không cho đệ ra ngoài. Đệ đừng có mà cậy mạnh, nghe lời.”

“Không phải, ngươi nghe ta nói——-“

Mặc Nhiên đang phiền lòng, nên nói: “Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.”

“…”

Thấy sắc mặt Sở Vãn Ninh khó coi, Mặc Nhiên có lẽ cảm thấy ngữ khí khi nãy của mình có không tốt, nên chọc chọc giữa mày y, lại cười nói: “Đệ còn nhỏ, sao lắm thâm cừu đại hận thế, cứ không chịu nghe lời trưởng bối nói. Chuyện kia, ta nói với đệ rồi, nếu đệ gọi ta một tiếng sư huynh, hai ta cũng là đồng môn, gặp tình cảnh nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ đệ chu toàn, có hiểu không?”

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “… Hiểu rồi.”

“Hiểu thì tốt, vậy đệ——“

“Nhưng ta lo cho ngươi.”

Mặc Nhiên sửng sốt, ngón tay đặt trên trán y tựa hồ run lên nhè nhẹ, lại nhất thời nói không nên lời. Hắn sống hai đời, bốn chữ “Ta lo cho ngươi”, chưa bao giờ nghe người ta nói. Cho dù Sư Muội đối xử ôn nhu với hắn, cũng chưa từng biểu đạt rõ ràng với hắn như vậy.

Hắn cứng đờ nhìn đứa nhỏ trước mắt, lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Qua hồi lâu, ánh mắt hắn mới dần trở nên thực ôn nhu, sau đó hắn dùng tay nhẹ nhàng gạt ít tóc Sở Vãn Ninh rủ xuống, đặt lên đỉnh đầu mềm mại của đối phương, xoa xoa.

“Đừng lo lắng, sư huynh đồng ý với đệ, sẽ tung tăng nhảy nhót trở về.”

“Mặc Nhiên, ngươi có thể nghe ta nói xong…”

Mặc Nhiên mỉm cười: “Được rồi, đệ muốn nói gì nào?”

“Kỳ thật ta là——“

“Rầm!” một tiếng, cửa bị phá ra.

Một nam nhân đầu tóc tán loạn thét chói tai xông vào, cả người hắn toàn máu, một bên đùi đã nát bét, phía sau là một đám xác chết bị mùi máu tươi dẫn tới.

Nam nhân kéo chân gãy lảo đảo bước vào phòng, tóm lấy đồ vật bên cạnh có thể với được ném vào đám cương thi, vừa ném vừa gào: “Cút ngay! Đừng qua đây! Cút ngay! Mau cút ngay!”

Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, đưa Sở Vãn Ninh vào trong, ánh đỏ trong tay sáng lên, triệu Gặp Quỷ ra bảo vệ, nghiêng nửa khuôn mặt nói:

“Sư đệ, đệ trốn kỹ, ngàn vạn lần đừng tới đây!”

Nói xong đã vọt lên, chém giết nhóm cương thi vào phòng. Gặp Quỷ cũng như Thiên Vấn, nhưng chiêu thức thì Sở Vãn Ninh vẫn chưa hoàn toàn truyền thụ cho Mặc Nhiên, mà vũ khí kiếp trước của Mặc Nhiên là đao, không quen binh khí mềm nhẹ, nên lúc đầu chém giết tuy chưa rơi vào thế hạ phong, nhưng dần có chút lực bất tòng tâm.

Nhưng Gặp Quỷ đang đánh hỗn loạn, chợt nghe sau lưng có tiếng trẻ con, giòn tan thanh lãnh vang lên: “Vòng tay qua trái đánh ba cái, sau đó nhảy lên, cong người quất roi về sau.”

Mặc Nhiên nhất thời không kịp nghĩ nhiều, cứ làm theo y chỉ bảo, dây liễu đánh lên đám cương thi bên trái một lần, chỉ thấy ít cánh tay cương thi đã bị thần võ cắt đứt, người thường sẽ không bao giờ nhàm chán mà đánh trực diện với nó lần hai. Nhưng nếu tiểu sư đệ nói vậy, thì tạm thời thử một lần cũng chẳng mất gì, lập tức đánh vào đám cương thi lượt hai, sau đó nhảy lên, cong người, xoay lại lập tức quất roi ra sau——

Xoát!

Lúc này không sớm không muộn, vừa lúc đánh được đám cương thi ào tới lần nữa, Gặp Quỷ đánh ba lần tóe ra ánh đỏ rực rỡ, ầm ầm đánh về phía chúng nó, đám cương thi bị thần võ chặn lại chém giết, những cương thi ấy đầu mình hai nơi, đầu rơi xuống đất tản ra từng đợt khói đen.

Mặc Nhiên ngạc nhiên, giật mình nhìn tiểu sư đệ lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên đống cúi.

Gia hỏa này… Có thể à?

“Tiếp theo đánh thế nào?” Mặc Nhiên hăng hái, cao hứng bừng bừng nói.

Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình: “Tiếp theo… Giữ tay trái huynh, cầm vạt áo bên phải huynh ấy.”

“Ồ ồ, đúng là cao thâm khó đoán, chiêu thức gì vậy?”

Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: “Không có gì cao thâm khó đoán, lúc nãy huynh đánh quá đắc ý, bị vũ khí đốt tay áo mình thôi.”

Mặc Nhiên “Á” một tiếng, cúi đầu nhìn, quả nhiên là thế, vội vàng luống cuống chân tay dập tắt lửa Gặp Quỷ tóe ra. Người này da mặt cũng thật dày, thế mà còn không biết xấu hổ, cười ngâm ngâm ngẩng đầu, nói với đối phương: “Sư đệ nhà ta thật lợi hại, ta thích.”

Sở Vãn Ninh ho nhẹ một tiếng, yên lặng quay mặt đi, nhìn bức tường phủ bụi trơ trọi, tai có hơi đỏ lên.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hơn sáu cương thi có thể cử động, Sở Vãn Ninh cũng chắng muốn nhìn Mặc Nhiên, vẫn quay đầu, nhìn tường chỉ huy nói: “Cổ tay thả lỏng, nâng dây liễu lên đỉnh đầu, dồn sức xoay sáu vòng, nhất tự trảm.”

Mặc Nhiên nghe lời làm theo, nhưng xoay đến vòng thứ năm, bỗng nhớ ra: “Nhất tự trảm là trảm thế nào?”

“… Bình thường huynh dùng kiếm thế nào thì trảm y thế đó.”

“À, ra thế!” Mặc Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, một kích chém xuống, lửa tóe khắp nơi, dây liễu mềm mại tựa như nháy mắt có thể đốt thành trường đao không gì phá nổi, xoẹt một tiếng chém đứt sáu cương thi!

“Òa——“

Lần này Mặc Nhiên mở mắt tròn xoe.

“Đệ học ở đâu thế? Ta chưa từng thấy đệ dùng roi mây, có phải thuần thục như sư tôn ta rồi không? Không đúng, không khéo đệ còn lợi hại hơn cả y, đệ dạy ta mấy cái này, tới giờ y còn chưa từng giảng cho ta luôn.”

“…”

Mặc Nhiên cười rạng rỡ: “Được được được, rất tốt, sau này ta không cần nhìn sắc mặt sư tôn nữa, ta theo đệ học, chẳng phải sướng hơn à?”

Sở Vãn Ninh trừng mắt lườm hắn: “Huynh ngại nhìn sắc mặt Ngọc Hành trưởng lão à? Huynh sao không chê nhìn sắc mặt ta luôn đi.”

Mặc Nhiên thu roi, lại đóng kín cửa lần nữa, kéo bàn chắn lại, cười nói: “Sắc mặt đệ với ta, cũng rất tốt với ta nha. Hai ta ấy à, cũng coi như cùng vượt qua hoạn nạn, đệ đối xử tốt với sư huynh, sư huynh đều nhớ rõ, sau này sẽ coi đệ là đệ đệ ruột mà thương đệ. Đừng nói đệ vứt sắc mặt xấu cho ta, có không vui mà đánh ta hai cái, ta cũng không giận.”

Sở Vãn Ninh đen mặt: “Ai thèm làm đệ đệ huynh.”

Nói xong nhảy xuống, không muốn để ý tới Mặc Nhiên, mà đi tới xem vết thương của nam nhân kia.

Ai ngờ xem xét, Sở Vãn Ninh lại hơi mở to mắt: “… Sao lại là nó?”

“Là ai cơ?”

Mặc Nhiên thò đầu lại xem, cũng ngẩn ra: “Kia… Kia là Tiểu Mãn?”

Nằm trong vũng máu khóc đứt quãng đúng là Tiểu Mãn, nó bị thương rất nặng, Sở Vãn Ninh xem xét một lúc, lắc đầu nói: “Người và quỷ chưa từng chung sống, chắc Quỷ Vương lợi dụng nó xong, liền mặc kệ nó. Tên này thật là…”

Mặc Nhiên nói: “Trừng phạt đúng tội thôi.”

Sở Vãn Ninh liếc hắn. Mặc Nhiên cười ha ha, bỗng có hơi chột dạ, muốn nói trừng phạt đúng tội, thì hẳn người nên chịu báo ứng nhất, không phải là hắn à?

Mặc Nhiên đổi đề tài, hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy đệ định nói gì với ta? Kỳ thật đệ là gì?”

Sở Vãn Ninh rủ mi, dừng một chút, thấp giọng nói: “Kỳ thật ta là——“

Lời chưa ra khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi gió, Sở Vãn Ninh bỗng kinh hãi, xoay người định đánh, nhưng dù sao thân hình y cũng là trẻ con, sức không đủ để cản kẻ lao tới, không thể chạy nổi, bị đối phương khóa chặt yết hầu!

Tiểu Mãn không biết từ khi nào giãy dụa, bò dậy từ vũng máu!

Nó nâng đôi tay nhảy gân xanh bóp cổ Sở Vãn Ninh, một tay khác giữ hai tay Sở Vãn Ninh bắt chéo sau lưng, khuôn mặt bẩn không chịu nổi cháy ngọn lửa điên cuồng, khát vọng sống sót khiến cả người nó vặn vẹo, như sáp nặn tượng, chảy ra trong lửa nóng.

Mắt nó đỏ ngầu, gào lên với Mặc Nhiên: “Đưa ta… Ra khỏi đây…”

“Ngươi buông đệ ấy ra!”

“Đưa ta ra khỏi đây!!” Tiểu Mãn giận dữ rít gào, khóe mắt muốn nứt ra theo, “Nếu không ta lấy mạng nó! Đi!”

“Ngươi muốn ta cứu ngươi, thì ta cứu ngươi, ngươi bắt một đứa bé không làm được gì để làm gì? Ngươi thả đệ ấy ra trước——“

“Ngươi còn nói thêm nữa thì ta giết nó!! Dù sao ta đã làm đủ chuyện xấu, không thiếu chuyện này! Ngươi rốt cuộc có đi không!”

Sở Vãn Ninh bị nó siết không lên tiếng, gương mặt thanh tú nho nhỏ nghẹn đỏ bừng. Mặc Nhiên thấy thế nóng nảy, tuy rằng giờ một kích là lấy được mạng Tiểu Mãn, nhưng vì ảo cảnh hóa thành thật, nhỡ đâu Tiểu Mãn thật sự nổi giận, chỉ sợ trước khi mình động thủ đánh chết, đối phương đã làm sư đệ trọng thương.

Mặc Nhiên nói: “Được được được, ta nghe ngươi, ngươi đừng kích động, ngươi buông tay ra chút, ta đây liền…”

Lời còn chưa dứt, máu văng khắp nơi!

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc Nhiên: Tiểu sư đệ đối xử tốt với ta, tiểu sư đệ thông minh nhanh trí lại đáng yêu *^o^* Khác hoàn toàn với sư tôn!

Sở Vãn Ninh: A. Mù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện