Cơ Diệu Hoa thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn còn do dự, thở dài nói: “Nếu ngươi không thích ta lấy tên Trung Nguyên, không bằng gọi ta bằng tên Tây Khương đi.”

“Ni Khắc Tư Lực?” So với Hoa Hoa, Diệu Diệu, Ni Khắc Tư Lực dễ chấp nhận hơn nhiều. Đoan Mộc Hồi Xuân vừa gật đầu một cái, Cơ Diệu Hoa liền nói: “Không, gọi là Đại Lực.”

Tuy Đại Lực nghe qua có chút tục khí, nhưng được cái giản dị.

Đoan Mộc Hồi Xuân hạ giọng gọi: “Đại Lực.”

Cơ Diệu Hoa mặt mày rạng rỡ nói: “Tiểu Xuân thân thân. Ta đại ngươi tiểu, rất chi là xứng đôi!”



Đoan Mộc Hồi Xuân vội ho một tiếng nói: “Ta nghĩ kỹ lại rồi, vẫn lấy Diệu Diệu đi.”

Cơ Diệu Hoa chấm chấm cằm, trầm ngâm bảo: “Vậy ta phải gọi ngươi là cái gì thân thân mới được đây?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Không bằng cứ gọi Đoan Mộc.” Xưng thẳng kỳ danh (tên) thì thân mật thái quá, chẳng thà gọi kỳ tính (họ) cho tự nhiên.

Cơ Diệu Hoa dường như không nhận ra ý nghĩ này của hắn, cười nói: “Nguyên lai thân thân thích Đoan Mộc thân thân a.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Vậy Phong…Diệu Diệu hãy về phòng thay y phục trước đi.”

Cơ Diệu Hoa bất mãn trừng hắn hỏi: “Phong Diệu Diệu (Diệu Diệu điên)? Cớ gì thân thân lại chửi người ta?”

Đoan Mộc Hồi Xuân lúng túng bảo: “Nhất thời khó mà đổi giọng được.”

“Vậy thân thân phải bồi thường ta thế nào đây?” Cơ Diệu Hoa đưa ngón tay cuốn cuốn lọn tóc ướt rũ trên vai Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân đưa tay chặn tay y, hỏi: “Vậy ý ngươi thì sao?” Cũng may trên đời còn có ‘ngươi’ ‘ta’ hắn có thể dùng làm đại từ nhân xưng.

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân gọi ta liên tục mười tiếng đi.”

“Mười tiếng?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Muốn thêm ‘thân thân’ vào phía sau hay không, thân thân có thể tùy ý nga.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vỗ vỗ trán bảo: “Nếu ta gọi xong, ngươi sẽ đi thay y phục chứ?”

Cơ Diệu Hoa gật đầu cười híp mắt.

“…”

Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu, hít sâu một hơi, ngẩng mặt nhìn y nói: “Diệu Diệu (妙 妙: mìao miào = meo meo a~XD), Diệu Diệu Diệu Diệu Diệu Diệu…” Hai mốt từ Diệu kết thúc, hắn tự thấy mình sắp hóa thành con mèo.

Cơ Diệu Hoa tâm mãn ý túc điểm vào trán hắn, “Thân thân chờ ta nga.”

Nhìn y biến mất sau cánh cửa, Đoan Mộc Hồi Xuân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Hồi tưởng vừa rồi bản thân gọi Diệu Diệu thì đôi mắt Cơ Diệu Hoa lóe lên ánh nhìn cháy bỏng, hắn nhịn không được lắc lắc đầu, đưa tay vịn vào lan can trúc lâu, phóng tầm nhìn ra xa. Nhưng mãi đến khi Cơ Diệu Hoa cả người nhẹ nhõm bước ra, Đoan Mộc Hồi Xuân mới phát hiện mặc dù hắn hướng ánh mắt đi xa, nhưng tâm tư vẫn nhất mực quẩn quanh tòa trúc lâu này.

“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa tiến tới khoảng cách nửa bước thì dừng lại, hai gò má ửng hồng: “Chúng ta dùng bữa thôi.”

Bớt đi cái tính tùy tiện tứ vô kỵ đạn, sự phòng bị của Đoan Mộc Hồi Xuân với y giảm mạnh, hắn chủ động nở một nụ cười hiếm hoi nói: “Thỉnh.” Đang định dời bước, tay áo lại bị Cơ Diệu Hoa tóm lấy.

Đoan Mộc Hồi Xuân nghi hoặc ngoái đầu lại, mắt không ngừng nhìn y từ trên xuống dưới, tựa hồ đang hoài nghi việc y nói lúc trang điểm và không trang điểm thì như hai người khác nhau rốt cuộc là thật, hay lại là một mưu tính khác của y.

“Thân thân vẫn chưa gọi.” Sắc mặt Cơ Diệu Hoa càng đỏ hơn, đường nhìn đảo lia đảo lịa, nhưng bàn tay vẫn níu áo hắn chết cứng.

Đoan Mộc Hồi Xuân giấu điểm ngờ vực vào lòng, khẽ nói: “Diệu Diệu thỉnh.”

Bấy giờ Cơ Diệu Hoa mới hài lòng thỏa dạ mà buông tay, cùng hắn tiến vào nhà.

Thức ăn lấy món chay làm chủ đạo.

Đoan Mộc Hồi Xuân để ý đũa Cơ Diệu Hoa ít động tới đồ chay, chỉ nhắm vào bát thịt, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ngươi không thích món chay sao?”

Cơ Diệu Hoa chẳng hề ngẩng đầu đáp: “Thân thân thích là được rồi.”

“Sao ngươi biết ta không thích món mặn?”

Dù Cơ Diệu Hoa cúi đầu, nhưng vẫn nghiễm nhiên thấy được khóe miệng y nhếch nhếch lên, “Chúng ta đâu phải lần đầu dùng bữa chung.”

Đũa của Đoan Mộc Hồi Xuân khựng lại một chút, rồi bất động thanh sắc tiếp tục ăn.

Xong bữa tối, màn đêm buông dần.

Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ngỡ như gần trong gang tấc, giữa núi gió đêm vắng lặng, lướt như thoi đưa qua vách đá, thổi dọc quét ngang, có chút dọa dẫm.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa sổ.

Bên ngoài gió thổi ngày càng mãnh liệt, tương phản một trời một vực với sự tĩnh lặng ban ngày.

Hắn nằm trên giường tựa lưng vào vách tường, lặng lẽ lắng nghe, chuyện cũ như thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió) thoáng qua đầu, mãi đến khi cơn mệt xâm lấn mới ngả lưng. Có điều nằm xuống, lại càng nghe rõ tiếng rít ngoài cửa sổ, như tiếng mãnh thú tùng lâm rít gào, chỉ chực phá cửa xông vô. Hắn vốn ngủ không sâu, gặp cảnh này, hầu như trằn trọc cả một đêm, thẳng đến tờ mờ sáng, tiếng gió tạm lắng, mới mơ mơ màng màng thiếp đi, tới sắc trời sáng tỏ mới dậy.

Đoan Mộc Hồi Xuân dùng nước múc sẵn đêm qua rửa mặt xong, đẩy cửa ra.

Giữa không trung phù ảnh lướt qua.

Hắn hoảng hốt, vô thức rút quạt khỏi hông.

“Thân thân cũng đến chứ?” Bóng trắng dừng trước lầu, quay đầu lại, nhẩn nha cười nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn khuôn mặt như tỏa hào quang của y, mở quạt phe phẩy nói: “Khí trời nóng bức, ta chỉ muốn quạt một cái.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta đã lấy bữa sáng về trước rồi, dùng xong chúng ta hạ sơn đi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân dừng quạt, nghi hoặc hỏi: “Hạ sơn?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Đi câu cá.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thu quạt lại, nhanh nhẹn tiến hai bước tới lầu một, mỉm cười nói: “Câu cá thì ta thích nhất rồi.”

Cơ Diệu Hoa vượt lên, thấy hắn vào phòng định ngồi xuống, đột ngột đưa tay nắm tay áo hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân dừng lại trong tư thế đang khom lưng, chậm rãi ngoái đầu hỏi: “Phong chủ?”

Cơ Diệu Hoa yên lặng nhìn hắn, mặt tuy đỏ, nhưng động tác lắc đầu vẫn tuyệt đối nghiêm túc.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngầm thở dài, nặn ra vẻ tươi cười nói: “Diệu Diệu.”

Cơ Diệu Hoa thỏa mãn, buông tay áo an tọa.

Bữa này Đoan Mộc Hồi Xuân ăn mà thấp tha thấp thỏm. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có mỗi câu ‘hạ sơn’ kia của Cơ Diệu Hoa. Mặc dù không rõ vì sao y lại hứng chí bừng bừng nguyện ý hạ sơn, nhưng đối với hắn, có thể rời khỏi tuyệt cảnh nghìn núi vắng bóng chim, vạn nẻo thiếu bóng người này, chính là một hảo sự.

Nhưng hảo sự vẫn luôn trắc trở.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy Cơ Diệu Hoa soạn lương khô bỏ vào tay nải, lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành. Nếu thực sự rời khỏi Tuyệt Ảnh phong, hẳn bọn họ sẽ đến gian nhà của Cổ Tháp Tạp mới đúng, hà tất phải mang lương khô? Quả nhiên, sau khi xuống lầu Cơ Diệu Hoa không những không hướng về phía sơn đạo, mà còn tiến ngược về phía vách núi.

Đoan Mộc Hồi Xuân nối gót y, miệng chưa hỏi, nhưng lòng đã không ngừng phỏng đoán ý đồ của y.

Cơ Diệu Hoa dừng bước ngay vách đá, ngồi xổm, vươn tay ra ngoài vách, với xuống mò mẫm.

Đoan Mộc Hồi Xuân nghe được tiếng dây xích va vào vách núi.

Cơ Diệu Hoa ngẩng đầu nhìn qua hắn nói: “Để ta cõng thân thân xuống dưới.”



Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn vách núi trơn nhẵn đối lập với Tuyệt Ảnh phong, lòng bàn tay chớm toát mồ hôi lạnh, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Không phải nói đi câu cá sao?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nắm liên tử trượt xuống dưới, sẽ đến được đài câu cá.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hôm nay khí trời có chút âm u, e là sắp mưa, chi bằng để hôm khác lại câu.”

Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Yên tâm, khí trời ở đây ta rành nhất, nhất thời tam khắckhông mưa được đâu. A, ta nhớ ra rồi, ngươi đã nói sợ cao. Bất qua thì ta cõng ngươi xuống dưới, ngươi chỉ cần bám chặt ta, nhắm mắt lại là ổn.”

Đoan Mộc Hồi Xuân cắn răng nói: “Không cần, Phong chủ đi trước, ta sẽ theo sau.” Hiện tại võ công của hắn đã hồi phục, chỉ cần khắc phục nỗi sợ hãi, nắm thiết liên từ đầu đến cuối chắc cũng chẳng hề chi. Hắn ngầm khuyến khích bản thân.

Cơ Diệu Hoa im phăng phắc nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân hiểu ý, “Diệu Diệu thỉnh.”

Lúc này Cơ Diệu Hoa mới nhoẻn miệng cười, cầm xích sắt lên lại, rồi thả người nhảy xuống.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy tim thót lên một cái, cơ hồ ngạt thở.

“Thân thân xuống đây đi.” Tiếng Cơ Diệu Hoa từ dưới vọng lên.

Đoan Mộc Hồi Xuân hơi nhoài người ra, trông thấy y đang đu trên xích sắt, ung dung tự đắc thoắt ẩn thoắt hiện. Phía dưới y, là vách núi vạn trượng hung hiểm như vòm miệng lớn ngập máu!

Giả như lúc này hắn tìm một tảng đá thả từ trên xuống…

Một ý niệm còn hung hiểm hơn cả vách núi vạn trượng bật lên trong đầu hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhắm nghiền mắt lại, nỗ lực đè nén ý nghĩ này xuống. Ngoại trừ bắt ép bản thân đến đây ra, Cơ Diệu Hoa không hề bạc đãi hắn. Huống chi, nếu hắn giết Cơ Diệu Hoa, chỉ e sẽ biến Ma giáo thành kẻ thù của toàn thể võ lâm Tây Khương.

Mà nhân lúc này bỏ trốn…

Lấy võ công lẫn khinh công của Cơ Diệu Hoa, bản thân hắn tuyệt không có đường thắng.

Lại nói, từ nãy đến giờ Cơ Diệu Hoa chẳng hề nói năng gì, phải chăng có nghĩa là, thực chất y vẫn còn đang thử bản thân?

Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy tay áo lau lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, rồi mới vươn tay bám vào sợi xích kia.

Sợi xích lạnh ngắt, buốt đến nỗi hắn rụt tay trở về ngay.

Một cái bóng trắng phi thân khỏi bờ vực, ngồi xổm trước mặt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện