*Quyết không buông tay
Mọi người nhất tề dừng bước, nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc nhìn nhau, đồng loạt dùng khinh công vượt nguyệt phóng lên ngọn cây, quan sát phía dưới. Đoan Mộc Hồi Xuân tung người vẽ một đường hồ lô, cũng nhảy lên ngọn cây gần đó, chỉ còn Hoắc thái y lượn qua lượn lại quanh gốc cây. Lúc này, bọn họ đang đứng ở sườn núi, vị trí rất thuận lợi để nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy được bên dưới sườn núi rõ mồn một không chút trở ngại.
Dưới sơn cốc có hai đạo nhân mã đang chiến đấu.
Một nhóm tầm sáu chục người, thanh thế cường đại, một toán chỉ có mười mấy người, dẫn đầu lại chính là Hách Cốt, nhân số tuy ít, nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc nhau, ánh mắt cùng có chút hả hê. Xét mối hiềm khích giữa Tiết Linh Bích và Hách Cốt rồi lại đến ân oán với đôi phu phụ ở quán trọ Bình An, e rằng việc kết minh giữa Hồn Hồn vương và Ma giáo đã tan thành bọt nước, vì vậy, võ lâm nhân sĩ Tây Khương trong mắt bọn họ tất sẽ không phân thân thích gần xa cao thấp chi nữa.
Phùng Cổ Đạo đang định xoay người xuống cây, ống tay áo bị Tiết Linh Bích kéo lại, rồi chỉ một ngón tay sang bên phải y. Y quay đầu, bắt gặp Đoan Mộc Hồi Xuân đang nhìn về một góc dưới chân núi cây cối rậm rạp như mây che. Y chú mục nhìn theo, vừa vặn thấy một vạt áo xanh biếc, sắc màu gần giống cỏ cây, nếu không quan sát cẩn thận, e là đã bỏ sót mất.
Như thể cảm giác được ánh nhìn của bọn họ, góc áo xanh biếc đột nhiên khẽ động, chuyển sang một góc tay áo càng nhạt màu hơn, tức thì có ánh mắt nhìn ngược lại. Đối phương nhìn Tiết Linh Bích trước, rồi đến Phùng Cổ Đạo, cuối cùng dừng lại trên mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vã nhìn đi chỗ khác.
Phùng Cổ Đạo nhảy xuống khỏi cây.
Đoan Mộc Hồi Xuân lần lượt xuống tới.
Phùng Cổ Đạo hỏi Đoan Mộc Hồi Xuân: “Ngươi muốn báo thù chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân yên lặng nhìn y hồi lâu, đột nhiên bảo: “Phải chăng Minh tôn còn có dự tính khác?”
Mắt Phùng Cổ Đạo vụt sáng, rồi điềm nhiên nói: “Dựa vào đâu mà thấy được?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu không có chủ ý khác, Minh tôn sẽ không hỏi ta những lời này.”
Phùng Cổ Đạo cười phán: “Người hiểu ta…” Y đưa mắt liếc chừng biểu tình của Tiết Linh Bích, thong thả nói tiếp, “Không ai bằng Hầu gia và Ma giáo.”
Tiết Linh Bích nghe thấy mình vẫn là xếp phía trước Ma giáo, sắc mặt dịu đi.
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng hay Minh tôn có chủ ý gì?”
Phùng Cổ Đạo nhếch miệng, cười phát lạnh, “Nếu ngươi không vội báo thù, chi bằng chúng ta hãy tạm khoanh tay đứng nhìn, xem hắn dự tính sẽ cùng đám người trong Hoàng cung chó cắn chó ra sao.” Vì chuyện Cơ Thanh Lan, mấy tháng ròng Ma giáo ăn không ngon, ngủ không yên, món nợ này trước sau gì y cũng đòi đủ từ Cơ Thanh Lan, Hoàng đế và Thánh Nguyệt giáo. Bất quá nếu bọn chúng nguyện ý trai cò tương tranh, y cũng không ngại thủ vai ngư ông đắc lợi, để xem bọn chúng nhởn nhơ được bao lâu.
Di Nhiên hỏi: “Ngộ nhỡ mục tiêu của hắn cũng không phải là người trong Hoàng cung thì sao?”
Phùng Cổ Đạo khoan thai nói: “Nếu đã tới Trung Nguyên, chúng ta đây nghiễm nhiên sẽ tận tình với vai trò chủ nhà.”
Những ngươi còn lại lòng hiểu miệng bất tuyên bật cười.
Lô trưởng lão hỏi: “Người trong sơn cốc thì phải thế nào?” Nơi đó là tuyến đường bắt buộc. Phe ta không ngại phe chúng đánh cho long trời lở đất, lưỡng bại câu thương, chỉ sợ cả bọn đang đánh giữa chừng, thì lại thối lui. Ở đây chỉ có một con đường, nếu muốn tránh, ắt lại phải trở về chốn cũ.
Phùng Cổ Đạo trầm ngâm nói: “Nếu bắt đắc dĩ, cứ giúp Hách Cốt một tay là xong.” Hách Cốt chung quy vẫn là một đại tướng dưới tay Hồn Hồn vương, đôi bên đã từng kết giao, dù sau đó có hiềm khích, nhưng cũng không thể trở mặt nhanh như thế.
An Nhiên đưa mắt nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, nói khẽ: “Có khi nào đối phương là môn hạ của Tuyệt Ảnh phong không?”
Điểm này thì Phùng Cổ Đạo, lẫn Đoan Mộc Hồi Xuân sao có thể chưa nghĩ tới? Thánh Nguyệt giáo đã rút khỏi Phong Thước lĩnh, hiện ở Phong Thước Lĩnh người đông thế mạnh dường ấy ắt chỉ còn các đại môn phái trực thuộc Tuyệt Ảnh phong.
Đoan Mộc Hồi Xuân đắn đo một lượt, mới từ tốn nói: “Bọn họ nhắm vào Cơ Thanh Lan, nếu không nhất thiết, cũng chẳng cần phải trực diện đối đầu với bọn họ.”
Phùng Cổ Đạo ngắm nghía ngọc tiêu, mỉm cười phán: “Chí phải chí phải.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gượng gạo quay người đi, mới được đôi bước, chợt nghe một giọng trầm tiếng Tây Khương vang vang trên đỉnh đầu: “Dừng tay!” Thanh âm phát ra từ nội lực thâm hậu ở đan điền, hệt như tiếng chuông đồng, nháy mắt liền vang vọng khắp trên dưới sơn cốc.
Đoan Mộc Hồi Xuân sững người, ngẩng mặt nhìn lên đỉnh núi.
Một bóng bạch y, đứng đơn độc lẻ loi, ẩn hiện giữa trời lam mây trắng.
Thái độ người tại sơn cốc phân làm hai chiều. Môn hạ Tuyệt Ảnh phong hoan hỉ đến chân mày, tuy phải thu tay, nhưng cũng khoác lên thái độ ung dung tự đắc, về phần Hách Cốt mặc dù chẳng mất mác tấc nào, nhưng vẻ khiếp đảm vẫn hiện lên rõ.
Hách Cốt hướng đỉnh núi ôm quyền, cao giọng nói tiếng Tây Khương: “Bọn ta chỉ muốn mượn đường qua, hoàn thỉnh Phong chủ quản thúc môn hạ của quý phái.” Tuy trang phục của Cơ Diệu Hoa không giống trước kia, nhưng giọng y tuyệt đối không lẫn đi đâu được, nhất là nội lực vừa mới sử dụng, dù trong bụng lấy làm lạ, hắn cũng chưa từng hoài nghi không phải là người đó.
Cơ Diệu Hoa đột nhiên chuyển sang tiếng Hán, nói: “Đi đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm giác chấn động, đủ loại tư vị trào dâng trong lòng, nhưng khó mà tả xiết là ngọt là đắng hay là cay.
Nhân mã hai phái trong sơn cốc đối mặt nhìn nhau. Duy chỉ Hách Cốt nghe hiểu được thì mặt đầy kinh ngạc. Quá một hồi, hắn lại thấy Cơ Thanh Lan dẫn theo đôi nha hoàn ung dung tiến tới, tựa như không hề trông thấy bọn họ, hướng về một phía khác.
Hai chân Hách Cốt kìm không được toan nhấc lên, chợt thấy một đoàn nhân mã đang xuống núi. Hắn nhìn hai người đi đầu, dù chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn mơ hồ trông quen mắt, tức thì ngộ ra khí độ của hai người này không phải thập phần trùng khớp với “Viên Ngạo Sách” và “Kỷ Vô Địch” đồng hành ở trước quán trọ Bình An ngày đó sao? Hắn lấy làm thất kinh, càng chẳng dám manh động, chờ nhóm bọn họ đi qua xong, hắn mới lại nhìn đỉnh núi, bóng dáng Cơ Diệu Hoa cũng đã không còn.
Phùng Cổ Đạo lẳng lặng dẫn người băng qua sơn cốc, trèo lên một ngọn núi khác. Ân huệ này Cơ Diệu Hoa trao quả là vô pháp chối từ.
Phùng Cổ Đạo liếc nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, âm thầm nhíu nhíu mày.
“Di? Đây là cái gì?” Mạc Cư đi tít phía trước dò đường bật thốt lên.
Giữa đường đặt chễm chệ một tay nải xanh biếc, kỳ thực có chút tương đồng với màu sắc trên trang phục của A Hoàn A Bội.
Di Nhiên ngăn Mạc Cư lại: “Cơ Thanh Lan quỷ kế đa đoan, cẩn thận có bẫy.”
Mạc Cư ngoái đầu nhìn Hoắc thái y.
Hoắc thái y sợ đến mức nhảy ngược ra sau, kêu ca: “Cái mạng của lão nhân gia cũng là một mạng, sao có thể đem làm đá dò đường?”
Mạc Cư nói: “Ngươi y thuật cao minh, xem thử có độc không?”
Bấy giờ Hoắc thái y mới cẩn cẩn trọng trọng tiến lên, dùng ngân châm thử hồi lâu rồi phán: “Không độc.”
Mạc Cư nhanh nhẹn mở tay nải, lộ ra một pho tượng Bạch ngọc Quan Âm.
Đoan Mộc Hồi Xuân kích động bước tới, hai mắt chăm chăm nhìn tượng quan âm, khóe mắt đỏ hoe.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Ngươi biết vật này?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Di vật của gia phụ, hình như do Cơ Vô Thường tiền bối tặng. Nhưng về sau trong trang có nội tặc, lấy cắp tượng ra ngoài. Sau ta có dò hỏi được tượng đã qua nhiều người rồi lọt vào tay Chu bác bì (Chu lột da), tiếc rằng đã đến chậm một bước. Không ngờ cư nhiên lại tìm được ở đây.” Kỳ thực pho tượng Bạch ngọc Quan âm này có phải do Cơ Vô Thường ban cho Đoan Mộc Mộ Dung hay không, e rằng cũng chẳng ai biết. Nhưng trong tâm tưởng của hắn, dù Đoan Mộc Mộ Dung có trăm vạn điều không phải, thì đến tột cùng vẫn là phụ thân mình, nghiễm nhiên phải nghĩ về y thật lý tưởng.
Mạc Cư đưa tay nải cho Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn hai tay, trịnh trọng đón lấy. Nghĩ đến Bạch ngọc Quan Âm vẫn như xưa, mà Tê Hà sơn trang đã thành dĩ vãng bụi mờ, lòng hắn không khỏi bồi hồi.
Phùng Cổ Đạo biết hắn thương tâm chuyện cũ, lên tiếng gián đoạn: “Nói vậy, pho tượng Bạch ngọc Quan Âm này e rằng do Cơ Thanh Lan lấy đi rồi cố ý để lại nơi đây.”
An Nhiên nói: “Sư phụ ban Bạch ngọc Quan Âm cho phụ thân, nay đồ đệ lại trao Bạch ngọc Quan Âm cho nhi tử, âu cũng coi như duyên phận đi.”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Chỉ là sư phụ thì tặng, còn đồ đệ thì chuộc tội.”
An Nhiên thè lưỡi.
Đoan Mộc Hồi Xuân gói kỹ Bạch ngọc Quan Âm một lần nữa, đeo lên người. Cho dù không muốn chịu ân Cơ Thanh Lan, nhưng phần đại lễ này hắn vô phương thoái thác.
Lần khởi hành thứ hai, suốt chặng đường hanh thông.
Bộ hạ của Tuyệt Ảnh phong và Hách Cốt cũng không quấy rầy thêm, bọn họ tìm hơn nửa tháng, cuối cùng cũng thoát khỏi Phong Thước lĩnh, trở lại địa phận Trung Nguyên.
Đặt chân xuống cố hương, lòng ai cũng nhẹ nhõm.
Hoa Tượng đem một đoàn nhân mã hùng hậu nghênh đón tại cửa khẩu.
Song phương hội hợp, không khỏi hàn huyên một trận, rồi cũng tới hồi ly biệt.
Hoắc thái y rời nhà đã lâu, sợ người nhà sốt ruột, nhất mực ca thán đòi trở về. Phùng Cổ Đạo sợ lão tuổi già sức yếu dọc đường có bề gì không ai chiếu cố, bèn phái An Nhiên hộ tống tận nơi.
Lô trưởng lão nhớ Đào Mặc, muốn về Đàm Dương huyện. Võ công y cao cường, độc lai độc vãng chẳng có gì đáng ngại.
Tiết Linh Bích người ở Vân Nam, cũng không thể ở lâu, bất quá hắn không giống Hoắc thái y nói vài ba câu là có thể đi. Hắn liếc Phùng Cổ Đạo nhắc: “Đến lúc phải trở về trông Minh Giác học bài rồi.”
Phùng Cổ Đạo xoa xoa mũi nói: “Ta rời khỏi Bễ Nghễ sơn mấy tháng ròng, cũng nên quay lại xem.”
Tiết Linh Bích nhìn y đầy hàm ý, “Ân?”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Ta đến đó rồi trở về ngay, lưu lại dăm ba ngày là được.”
Tiết Linh Bích nhìn y, một lúc lâu mới nhượng bộ nói: “Nếu quá ba ngày, đừng trách ta xuất binh san bằng Bễ Nghễ sơn.”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói: “Vết xe đỗ còn ngay trước mắt, sao ta dám phiền Hầu gia đại giá nữa.”
Tiết Linh Bích giật giật khóe miệng, rốt cuộc đành tọa mã xa Hoa Tượng mang tới, khởi hành tiến về hướng Đông Nam.
Kể từ đó, đội ngũ vốn vô cùng náo nhiệt chỉ còn lại bốn người Phùng Cổ Đạo, Mạc Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân cùng Hoa Tượng mới đến.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Mọi người trong giáo ổn cả chứ?”
Hoa Tượng nói: “Đều hảo. Nhưng vài hôm trước ta có gặp một người ở Phong Thước lĩnh, các ngươi đoán xem là ai?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Cơ Thanh Lan?”
Hoa Tượng nói: “Di? Ngươi biết.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Ngươi có biết hắn đi đến nơi nào không?”
Hoa Tượng nói: “Ngươi đoán?”
Phùng Cổ Đạo tự tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Hoa Tượng bĩu môi nói: “Kinh thành, Hoàng cung, gặp Hoàng đế.”
Phùng Cổ Đạo và Đoan Mộc Hồi Xuân liếc nhìn nhau. Phùng Cổ Đạo hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
Hoa Tượng đáp: “Tin tức từ Hoàng cung truyền ra, nói Hoàng đế sắp mở tiệc chiêu đãi khách quý Tây Khương. Chắc không phải Đoan Mộc trưởng lão đâu ha?”
Nghe được hai chữ Tây Khương, Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời bàng hoàng. Dù hai chân đã đặt trên đất Trung Nguyên, nhưng hắn vẫn chưa thực sự cảm nhận được. Rõ ràng mỗi ngày mỗi đêm ở Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong, không thời khắc nào hắn không tưởng nhớ cố hương, nhưng hiện tại đã về tới, mà lòng dạ lại trở nên trống rỗng.
Hoa Tượng thấy Đoan Mộc Hồi Xuân thất thần, nghi hoặc nhìn sang Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo nháy mắt, bảo: “Nơi này chỉ cách Tây Khương mấy ngọn núi, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng tay hãy tăng tốc đi.”
Mạc Cư nói khẽ: “Đã về tới Trung Nguyên, còn đêm dài lắm mộng cái gì nữa? Chẳng lẽ bọn họ dám đuổi tới tận đây sao?”
Phùng Cổ Đạo nói đầy hàm ý: “Thế sự khó lường.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bàng hoàng quay người lại, nhìn Phùng Cổ Đạo, nhưng y lại dời ánh mắt đi.
Nhiều năm nay kể từ khi thế lực Ma giáo ngày càng mở rộng, mấy trăm dặm trong phạm vi Bễ Nghễ sơn đã không còn bất kỳ võ lâm môn phái nào không liên đới với Ma giáo. Vì vậy, suốt dọc đường toán người của Phùng Cổ Đạo cùng Đoan Mộc Hồi Xuân không hề gặp trở ngại.
Hoa Tượng vừa tiễn bọn họ về đến phạm vi thế lực Bễ Nghễ sơn, liền khởi hành quay lại trấn thủ kinh thành.
Lúc Phùng Cổ Đạo, Đoan Mộc Hồi Xuân lẫn Mạc Cư xuất hiện ở chân núi, Cổ Tường đã dẫn theo đại đội nhân mã của Ma giáo phục sẵn.
“Minh tôn!” Cổ Tường bước vội tới, hai mắt khẩn trương quan sát Phùng Cổ Đạo một vòng, xác định y bình an vô sự, bèn quay đầu bảo Đoan Mộc Hồi Xuân: “Vất vả cho Đoan Mộc trưởng lão rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Làm phiền Cổ trưởng lão lo lắng.”
Cổ Tường gật đầu. Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân gia nhập hàng ngũ trưởng lão Ma giáo trễ nhất, nhưng toàn thể Ma giáo chỉ có hai người bọn họ là quanh năm trấn thủ tổng bộ Bễ Nghễ sơn, những nỗ lực của Đoan Mộc Hồi Xuân đối với Ma giáo từng chút một đều lọt vào mắt y, nên cách y nhìn nhận về hắn nghiễm nhiên cũng bất đồng so với kẻ khác.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Trong núi ổn chứ?”
Cổ Tường nói: “Hoàng đế có phái người thám thính chung quanh vài lần, nhưng cuối cùng đều thất thểu trở về.” Quá trình bên trong không cần thiết phải nhiều lời.
Phùng Cổ Đạo và hắn vừa trò truyện vừa tiến lên núi.
Đoan Mộc Hồi Xuân theo sau bọn họ, tai nghe công việc thường nhật của Ma giáo, mắt nhìn cảnh sắc quen thuộc ở Bễ Nghễ sơn, tâm trạng vốn lơ lửng giữa không trung từng bước hạ dần xuống.
Mạc Cư bất chợt vỗ vỗ vai hắn nói: “Những ngày này nhất định Đoan Mộc trưởng lão phải hảo hảo bồi bổ thân thể mới được.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn bảo: “Mạc trưởng lão cũng vậy, dọc đường tàu xe vất vả nhiều.”
Mạc Cư nói: “Ta quen rồi, chủ yếu là Đoan Mộc trưởng lão, đi một vòng Tây Khương, người cũng gầy như cái sào luôn.”
Cổ Tường so với Đoan Mộc Hồi Xuân càng giống cái sào hơn nghe vậy bất mãn quay lại nói: “Có phải mọi người đều thành heo hết thì mới dễ coi không.”
Mạc Cư phán: “Là thanh niên, hai gò má phải có chút thịt mới dễ nhìn.”
Cổ Tường nói: “Đoan Mộc trưởng lão thiếu thịt ở chỗ nào? Ta thấy một tấc cũng không dư, một phân cũng không thiếu, vừa hảo!”
Đoan Mộc Hồi Xuân hiếm khi bị mọi người xăm soi bình luận như thế, lúng túng bảo: “Chắc vì đêm qua ngủ không được, nên khí sắc không tốt.” Hắn đem ngọn nguồn đổ hết vào khí sắc, nhằm tạm chắn miệng cả hai.
Phùng Cổ Đạo ngoái đầu hỏi: “Đoan Mộc trưởng lão còn tâm sự gì để ở trong lòng, không thể an giấc?”
Đoan Mộc Hồi Xuân khép mắt nói: “Có lẽ là nhớ gối đầu ở Ma giáo.”
Mạc Cư cười ha hả: “Chuyện đó thì xá gì? Chốc nữa ngươi cứ việc ngủ, ta sẽ phái người trấn thủ cửa phòng ngươi, đảm bảo không ai quấy rầy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Đa tạ Mạc trưởng lão.”
Dọc đường lên Bễ Nghễ sơn, những trạm gác chính đều ra hành lễ, trạm gác ngầm vẫn ẩn tại nơi bí mật gần đó, bất động thanh sắc.
Mọi người nhất tề dừng bước, nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc nhìn nhau, đồng loạt dùng khinh công vượt nguyệt phóng lên ngọn cây, quan sát phía dưới. Đoan Mộc Hồi Xuân tung người vẽ một đường hồ lô, cũng nhảy lên ngọn cây gần đó, chỉ còn Hoắc thái y lượn qua lượn lại quanh gốc cây. Lúc này, bọn họ đang đứng ở sườn núi, vị trí rất thuận lợi để nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy được bên dưới sườn núi rõ mồn một không chút trở ngại.
Dưới sơn cốc có hai đạo nhân mã đang chiến đấu.
Một nhóm tầm sáu chục người, thanh thế cường đại, một toán chỉ có mười mấy người, dẫn đầu lại chính là Hách Cốt, nhân số tuy ít, nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc nhau, ánh mắt cùng có chút hả hê. Xét mối hiềm khích giữa Tiết Linh Bích và Hách Cốt rồi lại đến ân oán với đôi phu phụ ở quán trọ Bình An, e rằng việc kết minh giữa Hồn Hồn vương và Ma giáo đã tan thành bọt nước, vì vậy, võ lâm nhân sĩ Tây Khương trong mắt bọn họ tất sẽ không phân thân thích gần xa cao thấp chi nữa.
Phùng Cổ Đạo đang định xoay người xuống cây, ống tay áo bị Tiết Linh Bích kéo lại, rồi chỉ một ngón tay sang bên phải y. Y quay đầu, bắt gặp Đoan Mộc Hồi Xuân đang nhìn về một góc dưới chân núi cây cối rậm rạp như mây che. Y chú mục nhìn theo, vừa vặn thấy một vạt áo xanh biếc, sắc màu gần giống cỏ cây, nếu không quan sát cẩn thận, e là đã bỏ sót mất.
Như thể cảm giác được ánh nhìn của bọn họ, góc áo xanh biếc đột nhiên khẽ động, chuyển sang một góc tay áo càng nhạt màu hơn, tức thì có ánh mắt nhìn ngược lại. Đối phương nhìn Tiết Linh Bích trước, rồi đến Phùng Cổ Đạo, cuối cùng dừng lại trên mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vã nhìn đi chỗ khác.
Phùng Cổ Đạo nhảy xuống khỏi cây.
Đoan Mộc Hồi Xuân lần lượt xuống tới.
Phùng Cổ Đạo hỏi Đoan Mộc Hồi Xuân: “Ngươi muốn báo thù chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân yên lặng nhìn y hồi lâu, đột nhiên bảo: “Phải chăng Minh tôn còn có dự tính khác?”
Mắt Phùng Cổ Đạo vụt sáng, rồi điềm nhiên nói: “Dựa vào đâu mà thấy được?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu không có chủ ý khác, Minh tôn sẽ không hỏi ta những lời này.”
Phùng Cổ Đạo cười phán: “Người hiểu ta…” Y đưa mắt liếc chừng biểu tình của Tiết Linh Bích, thong thả nói tiếp, “Không ai bằng Hầu gia và Ma giáo.”
Tiết Linh Bích nghe thấy mình vẫn là xếp phía trước Ma giáo, sắc mặt dịu đi.
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng hay Minh tôn có chủ ý gì?”
Phùng Cổ Đạo nhếch miệng, cười phát lạnh, “Nếu ngươi không vội báo thù, chi bằng chúng ta hãy tạm khoanh tay đứng nhìn, xem hắn dự tính sẽ cùng đám người trong Hoàng cung chó cắn chó ra sao.” Vì chuyện Cơ Thanh Lan, mấy tháng ròng Ma giáo ăn không ngon, ngủ không yên, món nợ này trước sau gì y cũng đòi đủ từ Cơ Thanh Lan, Hoàng đế và Thánh Nguyệt giáo. Bất quá nếu bọn chúng nguyện ý trai cò tương tranh, y cũng không ngại thủ vai ngư ông đắc lợi, để xem bọn chúng nhởn nhơ được bao lâu.
Di Nhiên hỏi: “Ngộ nhỡ mục tiêu của hắn cũng không phải là người trong Hoàng cung thì sao?”
Phùng Cổ Đạo khoan thai nói: “Nếu đã tới Trung Nguyên, chúng ta đây nghiễm nhiên sẽ tận tình với vai trò chủ nhà.”
Những ngươi còn lại lòng hiểu miệng bất tuyên bật cười.
Lô trưởng lão hỏi: “Người trong sơn cốc thì phải thế nào?” Nơi đó là tuyến đường bắt buộc. Phe ta không ngại phe chúng đánh cho long trời lở đất, lưỡng bại câu thương, chỉ sợ cả bọn đang đánh giữa chừng, thì lại thối lui. Ở đây chỉ có một con đường, nếu muốn tránh, ắt lại phải trở về chốn cũ.
Phùng Cổ Đạo trầm ngâm nói: “Nếu bắt đắc dĩ, cứ giúp Hách Cốt một tay là xong.” Hách Cốt chung quy vẫn là một đại tướng dưới tay Hồn Hồn vương, đôi bên đã từng kết giao, dù sau đó có hiềm khích, nhưng cũng không thể trở mặt nhanh như thế.
An Nhiên đưa mắt nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, nói khẽ: “Có khi nào đối phương là môn hạ của Tuyệt Ảnh phong không?”
Điểm này thì Phùng Cổ Đạo, lẫn Đoan Mộc Hồi Xuân sao có thể chưa nghĩ tới? Thánh Nguyệt giáo đã rút khỏi Phong Thước lĩnh, hiện ở Phong Thước Lĩnh người đông thế mạnh dường ấy ắt chỉ còn các đại môn phái trực thuộc Tuyệt Ảnh phong.
Đoan Mộc Hồi Xuân đắn đo một lượt, mới từ tốn nói: “Bọn họ nhắm vào Cơ Thanh Lan, nếu không nhất thiết, cũng chẳng cần phải trực diện đối đầu với bọn họ.”
Phùng Cổ Đạo ngắm nghía ngọc tiêu, mỉm cười phán: “Chí phải chí phải.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gượng gạo quay người đi, mới được đôi bước, chợt nghe một giọng trầm tiếng Tây Khương vang vang trên đỉnh đầu: “Dừng tay!” Thanh âm phát ra từ nội lực thâm hậu ở đan điền, hệt như tiếng chuông đồng, nháy mắt liền vang vọng khắp trên dưới sơn cốc.
Đoan Mộc Hồi Xuân sững người, ngẩng mặt nhìn lên đỉnh núi.
Một bóng bạch y, đứng đơn độc lẻ loi, ẩn hiện giữa trời lam mây trắng.
Thái độ người tại sơn cốc phân làm hai chiều. Môn hạ Tuyệt Ảnh phong hoan hỉ đến chân mày, tuy phải thu tay, nhưng cũng khoác lên thái độ ung dung tự đắc, về phần Hách Cốt mặc dù chẳng mất mác tấc nào, nhưng vẻ khiếp đảm vẫn hiện lên rõ.
Hách Cốt hướng đỉnh núi ôm quyền, cao giọng nói tiếng Tây Khương: “Bọn ta chỉ muốn mượn đường qua, hoàn thỉnh Phong chủ quản thúc môn hạ của quý phái.” Tuy trang phục của Cơ Diệu Hoa không giống trước kia, nhưng giọng y tuyệt đối không lẫn đi đâu được, nhất là nội lực vừa mới sử dụng, dù trong bụng lấy làm lạ, hắn cũng chưa từng hoài nghi không phải là người đó.
Cơ Diệu Hoa đột nhiên chuyển sang tiếng Hán, nói: “Đi đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm giác chấn động, đủ loại tư vị trào dâng trong lòng, nhưng khó mà tả xiết là ngọt là đắng hay là cay.
Nhân mã hai phái trong sơn cốc đối mặt nhìn nhau. Duy chỉ Hách Cốt nghe hiểu được thì mặt đầy kinh ngạc. Quá một hồi, hắn lại thấy Cơ Thanh Lan dẫn theo đôi nha hoàn ung dung tiến tới, tựa như không hề trông thấy bọn họ, hướng về một phía khác.
Hai chân Hách Cốt kìm không được toan nhấc lên, chợt thấy một đoàn nhân mã đang xuống núi. Hắn nhìn hai người đi đầu, dù chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn mơ hồ trông quen mắt, tức thì ngộ ra khí độ của hai người này không phải thập phần trùng khớp với “Viên Ngạo Sách” và “Kỷ Vô Địch” đồng hành ở trước quán trọ Bình An ngày đó sao? Hắn lấy làm thất kinh, càng chẳng dám manh động, chờ nhóm bọn họ đi qua xong, hắn mới lại nhìn đỉnh núi, bóng dáng Cơ Diệu Hoa cũng đã không còn.
Phùng Cổ Đạo lẳng lặng dẫn người băng qua sơn cốc, trèo lên một ngọn núi khác. Ân huệ này Cơ Diệu Hoa trao quả là vô pháp chối từ.
Phùng Cổ Đạo liếc nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, âm thầm nhíu nhíu mày.
“Di? Đây là cái gì?” Mạc Cư đi tít phía trước dò đường bật thốt lên.
Giữa đường đặt chễm chệ một tay nải xanh biếc, kỳ thực có chút tương đồng với màu sắc trên trang phục của A Hoàn A Bội.
Di Nhiên ngăn Mạc Cư lại: “Cơ Thanh Lan quỷ kế đa đoan, cẩn thận có bẫy.”
Mạc Cư ngoái đầu nhìn Hoắc thái y.
Hoắc thái y sợ đến mức nhảy ngược ra sau, kêu ca: “Cái mạng của lão nhân gia cũng là một mạng, sao có thể đem làm đá dò đường?”
Mạc Cư nói: “Ngươi y thuật cao minh, xem thử có độc không?”
Bấy giờ Hoắc thái y mới cẩn cẩn trọng trọng tiến lên, dùng ngân châm thử hồi lâu rồi phán: “Không độc.”
Mạc Cư nhanh nhẹn mở tay nải, lộ ra một pho tượng Bạch ngọc Quan Âm.
Đoan Mộc Hồi Xuân kích động bước tới, hai mắt chăm chăm nhìn tượng quan âm, khóe mắt đỏ hoe.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Ngươi biết vật này?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Di vật của gia phụ, hình như do Cơ Vô Thường tiền bối tặng. Nhưng về sau trong trang có nội tặc, lấy cắp tượng ra ngoài. Sau ta có dò hỏi được tượng đã qua nhiều người rồi lọt vào tay Chu bác bì (Chu lột da), tiếc rằng đã đến chậm một bước. Không ngờ cư nhiên lại tìm được ở đây.” Kỳ thực pho tượng Bạch ngọc Quan âm này có phải do Cơ Vô Thường ban cho Đoan Mộc Mộ Dung hay không, e rằng cũng chẳng ai biết. Nhưng trong tâm tưởng của hắn, dù Đoan Mộc Mộ Dung có trăm vạn điều không phải, thì đến tột cùng vẫn là phụ thân mình, nghiễm nhiên phải nghĩ về y thật lý tưởng.
Mạc Cư đưa tay nải cho Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn hai tay, trịnh trọng đón lấy. Nghĩ đến Bạch ngọc Quan Âm vẫn như xưa, mà Tê Hà sơn trang đã thành dĩ vãng bụi mờ, lòng hắn không khỏi bồi hồi.
Phùng Cổ Đạo biết hắn thương tâm chuyện cũ, lên tiếng gián đoạn: “Nói vậy, pho tượng Bạch ngọc Quan Âm này e rằng do Cơ Thanh Lan lấy đi rồi cố ý để lại nơi đây.”
An Nhiên nói: “Sư phụ ban Bạch ngọc Quan Âm cho phụ thân, nay đồ đệ lại trao Bạch ngọc Quan Âm cho nhi tử, âu cũng coi như duyên phận đi.”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Chỉ là sư phụ thì tặng, còn đồ đệ thì chuộc tội.”
An Nhiên thè lưỡi.
Đoan Mộc Hồi Xuân gói kỹ Bạch ngọc Quan Âm một lần nữa, đeo lên người. Cho dù không muốn chịu ân Cơ Thanh Lan, nhưng phần đại lễ này hắn vô phương thoái thác.
Lần khởi hành thứ hai, suốt chặng đường hanh thông.
Bộ hạ của Tuyệt Ảnh phong và Hách Cốt cũng không quấy rầy thêm, bọn họ tìm hơn nửa tháng, cuối cùng cũng thoát khỏi Phong Thước lĩnh, trở lại địa phận Trung Nguyên.
Đặt chân xuống cố hương, lòng ai cũng nhẹ nhõm.
Hoa Tượng đem một đoàn nhân mã hùng hậu nghênh đón tại cửa khẩu.
Song phương hội hợp, không khỏi hàn huyên một trận, rồi cũng tới hồi ly biệt.
Hoắc thái y rời nhà đã lâu, sợ người nhà sốt ruột, nhất mực ca thán đòi trở về. Phùng Cổ Đạo sợ lão tuổi già sức yếu dọc đường có bề gì không ai chiếu cố, bèn phái An Nhiên hộ tống tận nơi.
Lô trưởng lão nhớ Đào Mặc, muốn về Đàm Dương huyện. Võ công y cao cường, độc lai độc vãng chẳng có gì đáng ngại.
Tiết Linh Bích người ở Vân Nam, cũng không thể ở lâu, bất quá hắn không giống Hoắc thái y nói vài ba câu là có thể đi. Hắn liếc Phùng Cổ Đạo nhắc: “Đến lúc phải trở về trông Minh Giác học bài rồi.”
Phùng Cổ Đạo xoa xoa mũi nói: “Ta rời khỏi Bễ Nghễ sơn mấy tháng ròng, cũng nên quay lại xem.”
Tiết Linh Bích nhìn y đầy hàm ý, “Ân?”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Ta đến đó rồi trở về ngay, lưu lại dăm ba ngày là được.”
Tiết Linh Bích nhìn y, một lúc lâu mới nhượng bộ nói: “Nếu quá ba ngày, đừng trách ta xuất binh san bằng Bễ Nghễ sơn.”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói: “Vết xe đỗ còn ngay trước mắt, sao ta dám phiền Hầu gia đại giá nữa.”
Tiết Linh Bích giật giật khóe miệng, rốt cuộc đành tọa mã xa Hoa Tượng mang tới, khởi hành tiến về hướng Đông Nam.
Kể từ đó, đội ngũ vốn vô cùng náo nhiệt chỉ còn lại bốn người Phùng Cổ Đạo, Mạc Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân cùng Hoa Tượng mới đến.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Mọi người trong giáo ổn cả chứ?”
Hoa Tượng nói: “Đều hảo. Nhưng vài hôm trước ta có gặp một người ở Phong Thước lĩnh, các ngươi đoán xem là ai?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Cơ Thanh Lan?”
Hoa Tượng nói: “Di? Ngươi biết.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Ngươi có biết hắn đi đến nơi nào không?”
Hoa Tượng nói: “Ngươi đoán?”
Phùng Cổ Đạo tự tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Hoa Tượng bĩu môi nói: “Kinh thành, Hoàng cung, gặp Hoàng đế.”
Phùng Cổ Đạo và Đoan Mộc Hồi Xuân liếc nhìn nhau. Phùng Cổ Đạo hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
Hoa Tượng đáp: “Tin tức từ Hoàng cung truyền ra, nói Hoàng đế sắp mở tiệc chiêu đãi khách quý Tây Khương. Chắc không phải Đoan Mộc trưởng lão đâu ha?”
Nghe được hai chữ Tây Khương, Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời bàng hoàng. Dù hai chân đã đặt trên đất Trung Nguyên, nhưng hắn vẫn chưa thực sự cảm nhận được. Rõ ràng mỗi ngày mỗi đêm ở Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong, không thời khắc nào hắn không tưởng nhớ cố hương, nhưng hiện tại đã về tới, mà lòng dạ lại trở nên trống rỗng.
Hoa Tượng thấy Đoan Mộc Hồi Xuân thất thần, nghi hoặc nhìn sang Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo nháy mắt, bảo: “Nơi này chỉ cách Tây Khương mấy ngọn núi, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng tay hãy tăng tốc đi.”
Mạc Cư nói khẽ: “Đã về tới Trung Nguyên, còn đêm dài lắm mộng cái gì nữa? Chẳng lẽ bọn họ dám đuổi tới tận đây sao?”
Phùng Cổ Đạo nói đầy hàm ý: “Thế sự khó lường.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bàng hoàng quay người lại, nhìn Phùng Cổ Đạo, nhưng y lại dời ánh mắt đi.
Nhiều năm nay kể từ khi thế lực Ma giáo ngày càng mở rộng, mấy trăm dặm trong phạm vi Bễ Nghễ sơn đã không còn bất kỳ võ lâm môn phái nào không liên đới với Ma giáo. Vì vậy, suốt dọc đường toán người của Phùng Cổ Đạo cùng Đoan Mộc Hồi Xuân không hề gặp trở ngại.
Hoa Tượng vừa tiễn bọn họ về đến phạm vi thế lực Bễ Nghễ sơn, liền khởi hành quay lại trấn thủ kinh thành.
Lúc Phùng Cổ Đạo, Đoan Mộc Hồi Xuân lẫn Mạc Cư xuất hiện ở chân núi, Cổ Tường đã dẫn theo đại đội nhân mã của Ma giáo phục sẵn.
“Minh tôn!” Cổ Tường bước vội tới, hai mắt khẩn trương quan sát Phùng Cổ Đạo một vòng, xác định y bình an vô sự, bèn quay đầu bảo Đoan Mộc Hồi Xuân: “Vất vả cho Đoan Mộc trưởng lão rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Làm phiền Cổ trưởng lão lo lắng.”
Cổ Tường gật đầu. Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân gia nhập hàng ngũ trưởng lão Ma giáo trễ nhất, nhưng toàn thể Ma giáo chỉ có hai người bọn họ là quanh năm trấn thủ tổng bộ Bễ Nghễ sơn, những nỗ lực của Đoan Mộc Hồi Xuân đối với Ma giáo từng chút một đều lọt vào mắt y, nên cách y nhìn nhận về hắn nghiễm nhiên cũng bất đồng so với kẻ khác.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Trong núi ổn chứ?”
Cổ Tường nói: “Hoàng đế có phái người thám thính chung quanh vài lần, nhưng cuối cùng đều thất thểu trở về.” Quá trình bên trong không cần thiết phải nhiều lời.
Phùng Cổ Đạo và hắn vừa trò truyện vừa tiến lên núi.
Đoan Mộc Hồi Xuân theo sau bọn họ, tai nghe công việc thường nhật của Ma giáo, mắt nhìn cảnh sắc quen thuộc ở Bễ Nghễ sơn, tâm trạng vốn lơ lửng giữa không trung từng bước hạ dần xuống.
Mạc Cư bất chợt vỗ vỗ vai hắn nói: “Những ngày này nhất định Đoan Mộc trưởng lão phải hảo hảo bồi bổ thân thể mới được.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn bảo: “Mạc trưởng lão cũng vậy, dọc đường tàu xe vất vả nhiều.”
Mạc Cư nói: “Ta quen rồi, chủ yếu là Đoan Mộc trưởng lão, đi một vòng Tây Khương, người cũng gầy như cái sào luôn.”
Cổ Tường so với Đoan Mộc Hồi Xuân càng giống cái sào hơn nghe vậy bất mãn quay lại nói: “Có phải mọi người đều thành heo hết thì mới dễ coi không.”
Mạc Cư phán: “Là thanh niên, hai gò má phải có chút thịt mới dễ nhìn.”
Cổ Tường nói: “Đoan Mộc trưởng lão thiếu thịt ở chỗ nào? Ta thấy một tấc cũng không dư, một phân cũng không thiếu, vừa hảo!”
Đoan Mộc Hồi Xuân hiếm khi bị mọi người xăm soi bình luận như thế, lúng túng bảo: “Chắc vì đêm qua ngủ không được, nên khí sắc không tốt.” Hắn đem ngọn nguồn đổ hết vào khí sắc, nhằm tạm chắn miệng cả hai.
Phùng Cổ Đạo ngoái đầu hỏi: “Đoan Mộc trưởng lão còn tâm sự gì để ở trong lòng, không thể an giấc?”
Đoan Mộc Hồi Xuân khép mắt nói: “Có lẽ là nhớ gối đầu ở Ma giáo.”
Mạc Cư cười ha hả: “Chuyện đó thì xá gì? Chốc nữa ngươi cứ việc ngủ, ta sẽ phái người trấn thủ cửa phòng ngươi, đảm bảo không ai quấy rầy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Đa tạ Mạc trưởng lão.”
Dọc đường lên Bễ Nghễ sơn, những trạm gác chính đều ra hành lễ, trạm gác ngầm vẫn ẩn tại nơi bí mật gần đó, bất động thanh sắc.
Danh sách chương