Gió lùa qua, cỏ cây xào xạc lay động.
Đoan Mộc Hồi Xuân dần dần thả chậm cước bộ.
Phía trước, kẻ bịt mặt đứng dưới dương quang rực cháy, lạnh lùng nhìn hắn. Tay nắm một thanh chủy thủ, lưỡi đao ngập nắng ánh màu tuyết trắng, chói đến chẳng dám nhìn trực diện.
“Trù phòng ở phía sau ngươi.” Đối phương nói.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo, “Ta biết.”
Kẻ bịt mặt lạnh giọng, “Ngươi định lâm trận lùi bước.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta chợt nghĩ đến một việc rất quan trọng, phải làm trước chính ngọ.”
Kẻ bịt mặt hỏi: “Việc gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân vừa viện nhanh một cái cớ, vừa kéo dài thời gian nói: “Chuyện này tối can hệ đến việc phóng hỏa có thành hay không.”
Kẻ bịt mặt nói: “Tất cả những gì ngươi cần ta đều chuẩn bị tốt ở trù phòng rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vụt lóe lên một ý: “Thế còn đường lui của ta thì sao?”
Kẻ bịt mặt bảo: “Ngươi yên tâm, có ta thủ sẵn ở đây, bao giờ ngươi phóng hỏa xong, tự khắc ta sẽ mang ngươi đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Vậy cũng được. Nhưng nếu lúc đó ngươi đưa ta đi ngay, chẳng phải đến thời gian trở về phòng thu thập đồ đạt ta cũng không có? Cho nên ta muốn trở về lấy những thứ quan trọng đem theo trước.”
Kẻ bịt mặt hỏi: “Ngươi tới đây với mỗi bộ y phục tồi tàn trên người, còn thứ gì đáng để thu thập sao?”
Bấy giờ Đoan Mộc Hồi Xuân mới nhớ ra dáng vẻ chật vật của hắn lúc mới đến đều bị đối phương thấy hết rồi, đành nói: “Thì…thì mấy thứ A Bội cô nương cho ta.”
Kẻ bịt mặt lặng thinh nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân biết chỉ cần hắn đừng thẳng thừng từ chối phóng hỏa, đối phương tuyệt đối sẽ không động thủ với hắn, vì vậy tuy ngoài mặt hoảng, nhưng tâm hắn không hề loạn.
Kẻ bịt mặt nói: “Đợi ngươi phóng hỏa xong, ta đưa ngươi đi lấy.”
“Đến lúc đó chỉ e chẳng kịp.”
“Ngươi dông dông dài dài như vậy, chẳng qua là không muốn động thủ thôi.” Hàn ý trong mắt kẻ bịt mặt tương giao cùng sự sắc lạnh của chủy thủ trên tay, lãnh liệt như sương, “Bất quá quyết định không thuộc về ngươi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe lòng trầm xuống. Đối phương nói năng đầy tự tin, chỉ sợ nguyên nhân là bởi…
Quả nhiên, kẻ kia nói: “Phong chủ đã đi, ngươi có muốn tìm cứu binh cũng muộn rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vờ như không hiểu: “Phong chủ? Ta với y không thân không thuộc, sao có thể nghĩ đến việc nhờ y cứu viện?”
“Nguyên lai quả nhiên ngươi muốn tìm viện binh a.” Kẻ bịt mặt xiết chặt chủy thủ, tiến thẳng về phía hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm thấy hắn luôn sa vào cảnh bắt nhạn bị nhạn mổ. Vội nói: “Dĩ nhiên là không phải.”
Kẻ bịt mặt bảo: “Ngươi đã không muốn phóng hỏa, ta đây cũng không làm khó ngươi nữa. Chi bằng tiễn ngươi một đoạn, giúp hồn ngươi chóng đến âm phủ, đầu thai về Trung Nguyên đi.” Vừa dứt lời, lập tức đối phương vung chủy thủ lao vào hắn.
Tuy công lực của Đoan Mộc Hồi Xuân chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chiêu thức và kinh nghiệm thì vẫn còn, hắn theo bản năng lách qua một bên.
Kẻ bịt mặt ‘di’ một tiếng, hạ thủ càng ngoan độc, hoàn toàn chẳng chừa đường sống.
Đoan Mộc Hồi Xuân đã giao thủ với cao thủ Thánh Nguyệt giáo mấy lần, lại từng quan sát Tân Cáp và Hồ Diệp trưởng lão xuất thủ, đối võ công Thánh Nguyệt giáo không ít thì nhiều có chút hiểu biết, nên tuy thân pháp hắn kém kẻ bịt mặt, nhưng dùng kinh nghiệm mà phán đoán chiêu thức đối phương cũng tránh được sáu bảy chiêu.
Bất quá kiểu này chỉ cầm được nhất thời đâu kham nổi cả trận.
Kẻ bịt mặt nhận thấy hắn có thể nhìn võ công mà đoán biết được chiêu thức sắp tới của mình, bèn dứt khoát bỏ luôn bài bản, cứ thế đánh loạn. Chung quy với nội lực vượt trên Đoan Mộc Hồi Xuân, dù bị hắn đánh trúng cũng chẳng đau chẳng ngứa.
Cứ thế, quả nhiên Đoan Mộc Hồi Xuân luống cuống chân tay, chỉ đỡ được hai chiêu, cánh tay đã trúng phải một nhát chủy thủ sâu.
Thấy được sắc máu, đôi mắt kẻ bịt mặt càng thâm trầm, vừa tấn công vừa bảo: “Ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì chớ trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Từ lúc Đoan Mộc Hồi Xuân bước chân vào giang hồ đến nay, số lần thực sự thụ thương cũng không nhiều, hai lần gần nhất chính là lần ở ngoài Tụ Thành và lần này, đều do Thánh Nguyệt giáo động thủ. Mà hai lần đây nói không chừng lại là hai lần cuối cùng trong đời hắn!
Ứng với suy nghĩ, thân pháp của hắn ngày càng chậm đi.
Kẻ bịt mặt vung chủy thủ, đâm thẳng ngực hắn không chút lưu tình.
“Mạn Hoa thân thân…”
Tiếng Cơ Diệu Hoa xa xa vọng tới, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vào tai cả hai tự khắc hóa thành tiếng sấm kinh hồn!
Thủ pháp của kẻ bịt mặt thoáng khựng lại. Đoan Mộc Hồi Xuân như vừa tỉnh mộng mà né tránh.
Lưỡi chủy thủ lướt qua y phục hắn, quét sát da thịt. Đoan Mộc Hồi Xuân gần như có thể dùng da thịt để cảm nhận được độ dày của chủy thủ.
Đánh hụt một đòn, kẻ bịt mặt tức tốc thu tay về, cấp cấp bách bách đe dọa: “Việc ngươi có võ công tuyệt không được để cho ai biết đó.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đang định lên tiếng thì kẻ bịt mặt đã vụt đi, lẫn vào bụi cỏ biến mất dạng.
Thoáng chốc sau, Cơ Diệu Hoa một thân vàng ròng tà tà bước tới, trông thấy Đoan Mộc Hồi Xuân ôm ngực ngồi bệt dưới đất. Vừa rồi tuy chiêu thức nọ chỉ xẹt qua, nhưng chủy thủ vẫn kịp tiếp xúc, nên đã rạch ra một vết thương, có điều không sâu.
“Thân thân, ngươi làm sao vậy?” Thân ảnh Cơ Diệu Hoa tức tốc vụt đến cạnh hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân không hề ngẩng đầu nói: “Việc nhỏ, không dám phiền Phong chủ lưu tâm.”
Cơ Diệu Hoa trông thấy từng giọt máu chầm chậm chảy qua kẽ tay hắn, trán khẽ nhăn lại, khom người xuống định ôm hắn nâng lên.
Mặc dù từ lâu Đoan Mộc Hồi Xuân đã không còn chấp nhất những hành động khó đỡ của y, nhưng cử chỉ này đã vượt quá giới hạn của hắn. Tuyệt không có người nam tử nào muốn nằm trong lòng một tên nam tử khác như thế. Hắn vùng vẫy kịch liệt, “Phong chủ…” Lần trước phó mặc y ôm eo nhảy lên nhảy xuống đã là cực hạn, sao còn có thể để bị bế lên như nữ tử được? Cơ Diệu Hoa định gia lực, lại nhác thấy người trong vòng tay y vùng vẫy không ngừng khiến vết thương ứa máu, khẽ than một tiếng, buông tay tiến tới trước mặt, khom người ngồi xổm xuống nói: “Hai, lên đi. Ai bảo thân thân nhà ta ngượng ngùng như thế chứ.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cố nén đau đứng dậy, lánh sang một bên vài bước bảo: “Phong chủ chớ phí tâm. Tôn Ẩn có thể tự lo liệu.”
Cơ Diệu Hoa vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng nói: “Hay thân thân vẫn thích tư thế vừa rồi hơn?”
…
Đây đích thị là uy hiếp.
Đoan Mộc Hồi Xuân căm phẫn nghĩ. Nhưng giữa hai quả đấm vẫn nên chọn cú nhẹ hơn. Hắn chậm chạp cất bước, đến sau lưng Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa vẫn một mực bất động. Tấm lưng y tuy khom, nhưng chẳng mảy may suy suyển, tựa như nếu hắn không chịu nằm lên, cái tư thế ấy sẽ được Cơ Diệu Hoa duy trì cả đời.
Rốt cuộc hắn cũng nằm sấp lên.
“Thân thân. Ngươi không ôm cổ ta sao?” Cơ Diệu Hoa bất bình.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Không cần.”
Cơ Diệu Hoa đứng phắt dậy.
Đoan Mộc Hồi Xuân vịn một tay lên vai Cơ Diệu Hoa lấy thăng bằng, hai chân bất giác bám chặt vào người y.
“Thân thân, ngươi kẹp ta hảo chặt nga.” Cơ Diệu Hoa ngượng ngùng nói.
Rõ ràng chỉ là một câu nói phổ thông, chẳng hiểu vì sao từ miệng y phát ra, lại tăng thêm mấy phần thiếu minh bạch. Đoan Mộc Hồi Xuân đành buộc bản thân ngắm nghía phong cảnh hai bên.
“Thân thân, chúng ta xuất phát đây.”Cơ Diệu Hoa nói, khoát tay ôm lấy hai chân hắn, đạp một phát, lập tức cả người thong thong thả thả phóng lên mái nhà, nhắm khoảng viện của y lao tới.
Luận khinh công, Cơ Diệu Hoa nghiễm nhiên không tầm thường.
Đoan Mộc Hồi Xuân tự đánh giá khinh công của bản thân khá tốt, thế mà so với y lại kém xa.
Cơ Diệu Hoa đáp xuống trước cửa phòng y, đẩy cửa tiến vào.
Một đợt hương khí còn nồng nặc hơn cả thứ mùi trên người y xộc lên mũi, khiến Đoan Mộc Hồi Xuân mất tự chủ liên tục hắt hơi ba cái.
“Thân thân bị nhiễm lạnh sao?” Cơ Diệu Hoa thả hắn xuống, xoay người nhìn hắn đầy lo lắng hỏi, “Lẽ nào vừa rồi ta phóng quá nhanh nên gió tạt mạnh?”
“…” Cơ thể Đoan Mộc Hồi Xuân mất máu khiến đầu choáng váng, vết thương đau đớn càng thêm khó chịu. Hắn cứ coi những lời Cơ Diệu Hoa nói như gió thoảng ngang tai, lần mò đôi bước, tìm cái ghế ngồi xuống.
“Thân thân chờ chút, ta kiếm thuốc cho ngươi.” Cơ Diệu Hoa lục lọi bới tung cả lên, mất nửa ngày mới tìm ra một chiếc bình nhỏ đã bị lãng quên từ lâu, miệng bình còn sứt một mẫu nhỏ. “Thứ này mấy năm trước Thanh Lan thân thân đưa ta, chắc là vẫn còn dùng được.”
“Chắc là?”Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay nhận lấy chiếc bình.
Cơ Diệu Hoa sợ hắn dùng tay bị thương mở nắp bình, nhanh tay bỏ nắp bình ra trước.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngửi ngửi, sau đó rắc đôi chút lên tay, đưa lưỡi nếm nếm.
“Thân thân biết y thuật?” Cơ Diệu Hoa dí sát đầu, chớp mắt nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhích đầu sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Ta chỉ nếm thử xem có vị hỏng không.”
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Vậy có thể dùng chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân không lên tiếng, chỉ đưa tay giở vạt áo bên ngoài vết thương.
Cơ Diệu Hoa cắn móng tay, mắt tha thiết nhìn hắn bảo: “Thân thân, làm thế sao đắp thuốc được, ngươi cởi y phục ra đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân dần dần thả chậm cước bộ.
Phía trước, kẻ bịt mặt đứng dưới dương quang rực cháy, lạnh lùng nhìn hắn. Tay nắm một thanh chủy thủ, lưỡi đao ngập nắng ánh màu tuyết trắng, chói đến chẳng dám nhìn trực diện.
“Trù phòng ở phía sau ngươi.” Đối phương nói.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo, “Ta biết.”
Kẻ bịt mặt lạnh giọng, “Ngươi định lâm trận lùi bước.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta chợt nghĩ đến một việc rất quan trọng, phải làm trước chính ngọ.”
Kẻ bịt mặt hỏi: “Việc gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân vừa viện nhanh một cái cớ, vừa kéo dài thời gian nói: “Chuyện này tối can hệ đến việc phóng hỏa có thành hay không.”
Kẻ bịt mặt nói: “Tất cả những gì ngươi cần ta đều chuẩn bị tốt ở trù phòng rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vụt lóe lên một ý: “Thế còn đường lui của ta thì sao?”
Kẻ bịt mặt bảo: “Ngươi yên tâm, có ta thủ sẵn ở đây, bao giờ ngươi phóng hỏa xong, tự khắc ta sẽ mang ngươi đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Vậy cũng được. Nhưng nếu lúc đó ngươi đưa ta đi ngay, chẳng phải đến thời gian trở về phòng thu thập đồ đạt ta cũng không có? Cho nên ta muốn trở về lấy những thứ quan trọng đem theo trước.”
Kẻ bịt mặt hỏi: “Ngươi tới đây với mỗi bộ y phục tồi tàn trên người, còn thứ gì đáng để thu thập sao?”
Bấy giờ Đoan Mộc Hồi Xuân mới nhớ ra dáng vẻ chật vật của hắn lúc mới đến đều bị đối phương thấy hết rồi, đành nói: “Thì…thì mấy thứ A Bội cô nương cho ta.”
Kẻ bịt mặt lặng thinh nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân biết chỉ cần hắn đừng thẳng thừng từ chối phóng hỏa, đối phương tuyệt đối sẽ không động thủ với hắn, vì vậy tuy ngoài mặt hoảng, nhưng tâm hắn không hề loạn.
Kẻ bịt mặt nói: “Đợi ngươi phóng hỏa xong, ta đưa ngươi đi lấy.”
“Đến lúc đó chỉ e chẳng kịp.”
“Ngươi dông dông dài dài như vậy, chẳng qua là không muốn động thủ thôi.” Hàn ý trong mắt kẻ bịt mặt tương giao cùng sự sắc lạnh của chủy thủ trên tay, lãnh liệt như sương, “Bất quá quyết định không thuộc về ngươi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe lòng trầm xuống. Đối phương nói năng đầy tự tin, chỉ sợ nguyên nhân là bởi…
Quả nhiên, kẻ kia nói: “Phong chủ đã đi, ngươi có muốn tìm cứu binh cũng muộn rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vờ như không hiểu: “Phong chủ? Ta với y không thân không thuộc, sao có thể nghĩ đến việc nhờ y cứu viện?”
“Nguyên lai quả nhiên ngươi muốn tìm viện binh a.” Kẻ bịt mặt xiết chặt chủy thủ, tiến thẳng về phía hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm thấy hắn luôn sa vào cảnh bắt nhạn bị nhạn mổ. Vội nói: “Dĩ nhiên là không phải.”
Kẻ bịt mặt bảo: “Ngươi đã không muốn phóng hỏa, ta đây cũng không làm khó ngươi nữa. Chi bằng tiễn ngươi một đoạn, giúp hồn ngươi chóng đến âm phủ, đầu thai về Trung Nguyên đi.” Vừa dứt lời, lập tức đối phương vung chủy thủ lao vào hắn.
Tuy công lực của Đoan Mộc Hồi Xuân chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chiêu thức và kinh nghiệm thì vẫn còn, hắn theo bản năng lách qua một bên.
Kẻ bịt mặt ‘di’ một tiếng, hạ thủ càng ngoan độc, hoàn toàn chẳng chừa đường sống.
Đoan Mộc Hồi Xuân đã giao thủ với cao thủ Thánh Nguyệt giáo mấy lần, lại từng quan sát Tân Cáp và Hồ Diệp trưởng lão xuất thủ, đối võ công Thánh Nguyệt giáo không ít thì nhiều có chút hiểu biết, nên tuy thân pháp hắn kém kẻ bịt mặt, nhưng dùng kinh nghiệm mà phán đoán chiêu thức đối phương cũng tránh được sáu bảy chiêu.
Bất quá kiểu này chỉ cầm được nhất thời đâu kham nổi cả trận.
Kẻ bịt mặt nhận thấy hắn có thể nhìn võ công mà đoán biết được chiêu thức sắp tới của mình, bèn dứt khoát bỏ luôn bài bản, cứ thế đánh loạn. Chung quy với nội lực vượt trên Đoan Mộc Hồi Xuân, dù bị hắn đánh trúng cũng chẳng đau chẳng ngứa.
Cứ thế, quả nhiên Đoan Mộc Hồi Xuân luống cuống chân tay, chỉ đỡ được hai chiêu, cánh tay đã trúng phải một nhát chủy thủ sâu.
Thấy được sắc máu, đôi mắt kẻ bịt mặt càng thâm trầm, vừa tấn công vừa bảo: “Ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì chớ trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Từ lúc Đoan Mộc Hồi Xuân bước chân vào giang hồ đến nay, số lần thực sự thụ thương cũng không nhiều, hai lần gần nhất chính là lần ở ngoài Tụ Thành và lần này, đều do Thánh Nguyệt giáo động thủ. Mà hai lần đây nói không chừng lại là hai lần cuối cùng trong đời hắn!
Ứng với suy nghĩ, thân pháp của hắn ngày càng chậm đi.
Kẻ bịt mặt vung chủy thủ, đâm thẳng ngực hắn không chút lưu tình.
“Mạn Hoa thân thân…”
Tiếng Cơ Diệu Hoa xa xa vọng tới, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vào tai cả hai tự khắc hóa thành tiếng sấm kinh hồn!
Thủ pháp của kẻ bịt mặt thoáng khựng lại. Đoan Mộc Hồi Xuân như vừa tỉnh mộng mà né tránh.
Lưỡi chủy thủ lướt qua y phục hắn, quét sát da thịt. Đoan Mộc Hồi Xuân gần như có thể dùng da thịt để cảm nhận được độ dày của chủy thủ.
Đánh hụt một đòn, kẻ bịt mặt tức tốc thu tay về, cấp cấp bách bách đe dọa: “Việc ngươi có võ công tuyệt không được để cho ai biết đó.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đang định lên tiếng thì kẻ bịt mặt đã vụt đi, lẫn vào bụi cỏ biến mất dạng.
Thoáng chốc sau, Cơ Diệu Hoa một thân vàng ròng tà tà bước tới, trông thấy Đoan Mộc Hồi Xuân ôm ngực ngồi bệt dưới đất. Vừa rồi tuy chiêu thức nọ chỉ xẹt qua, nhưng chủy thủ vẫn kịp tiếp xúc, nên đã rạch ra một vết thương, có điều không sâu.
“Thân thân, ngươi làm sao vậy?” Thân ảnh Cơ Diệu Hoa tức tốc vụt đến cạnh hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân không hề ngẩng đầu nói: “Việc nhỏ, không dám phiền Phong chủ lưu tâm.”
Cơ Diệu Hoa trông thấy từng giọt máu chầm chậm chảy qua kẽ tay hắn, trán khẽ nhăn lại, khom người xuống định ôm hắn nâng lên.
Mặc dù từ lâu Đoan Mộc Hồi Xuân đã không còn chấp nhất những hành động khó đỡ của y, nhưng cử chỉ này đã vượt quá giới hạn của hắn. Tuyệt không có người nam tử nào muốn nằm trong lòng một tên nam tử khác như thế. Hắn vùng vẫy kịch liệt, “Phong chủ…” Lần trước phó mặc y ôm eo nhảy lên nhảy xuống đã là cực hạn, sao còn có thể để bị bế lên như nữ tử được? Cơ Diệu Hoa định gia lực, lại nhác thấy người trong vòng tay y vùng vẫy không ngừng khiến vết thương ứa máu, khẽ than một tiếng, buông tay tiến tới trước mặt, khom người ngồi xổm xuống nói: “Hai, lên đi. Ai bảo thân thân nhà ta ngượng ngùng như thế chứ.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cố nén đau đứng dậy, lánh sang một bên vài bước bảo: “Phong chủ chớ phí tâm. Tôn Ẩn có thể tự lo liệu.”
Cơ Diệu Hoa vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng nói: “Hay thân thân vẫn thích tư thế vừa rồi hơn?”
…
Đây đích thị là uy hiếp.
Đoan Mộc Hồi Xuân căm phẫn nghĩ. Nhưng giữa hai quả đấm vẫn nên chọn cú nhẹ hơn. Hắn chậm chạp cất bước, đến sau lưng Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa vẫn một mực bất động. Tấm lưng y tuy khom, nhưng chẳng mảy may suy suyển, tựa như nếu hắn không chịu nằm lên, cái tư thế ấy sẽ được Cơ Diệu Hoa duy trì cả đời.
Rốt cuộc hắn cũng nằm sấp lên.
“Thân thân. Ngươi không ôm cổ ta sao?” Cơ Diệu Hoa bất bình.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Không cần.”
Cơ Diệu Hoa đứng phắt dậy.
Đoan Mộc Hồi Xuân vịn một tay lên vai Cơ Diệu Hoa lấy thăng bằng, hai chân bất giác bám chặt vào người y.
“Thân thân, ngươi kẹp ta hảo chặt nga.” Cơ Diệu Hoa ngượng ngùng nói.
Rõ ràng chỉ là một câu nói phổ thông, chẳng hiểu vì sao từ miệng y phát ra, lại tăng thêm mấy phần thiếu minh bạch. Đoan Mộc Hồi Xuân đành buộc bản thân ngắm nghía phong cảnh hai bên.
“Thân thân, chúng ta xuất phát đây.”Cơ Diệu Hoa nói, khoát tay ôm lấy hai chân hắn, đạp một phát, lập tức cả người thong thong thả thả phóng lên mái nhà, nhắm khoảng viện của y lao tới.
Luận khinh công, Cơ Diệu Hoa nghiễm nhiên không tầm thường.
Đoan Mộc Hồi Xuân tự đánh giá khinh công của bản thân khá tốt, thế mà so với y lại kém xa.
Cơ Diệu Hoa đáp xuống trước cửa phòng y, đẩy cửa tiến vào.
Một đợt hương khí còn nồng nặc hơn cả thứ mùi trên người y xộc lên mũi, khiến Đoan Mộc Hồi Xuân mất tự chủ liên tục hắt hơi ba cái.
“Thân thân bị nhiễm lạnh sao?” Cơ Diệu Hoa thả hắn xuống, xoay người nhìn hắn đầy lo lắng hỏi, “Lẽ nào vừa rồi ta phóng quá nhanh nên gió tạt mạnh?”
“…” Cơ thể Đoan Mộc Hồi Xuân mất máu khiến đầu choáng váng, vết thương đau đớn càng thêm khó chịu. Hắn cứ coi những lời Cơ Diệu Hoa nói như gió thoảng ngang tai, lần mò đôi bước, tìm cái ghế ngồi xuống.
“Thân thân chờ chút, ta kiếm thuốc cho ngươi.” Cơ Diệu Hoa lục lọi bới tung cả lên, mất nửa ngày mới tìm ra một chiếc bình nhỏ đã bị lãng quên từ lâu, miệng bình còn sứt một mẫu nhỏ. “Thứ này mấy năm trước Thanh Lan thân thân đưa ta, chắc là vẫn còn dùng được.”
“Chắc là?”Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay nhận lấy chiếc bình.
Cơ Diệu Hoa sợ hắn dùng tay bị thương mở nắp bình, nhanh tay bỏ nắp bình ra trước.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngửi ngửi, sau đó rắc đôi chút lên tay, đưa lưỡi nếm nếm.
“Thân thân biết y thuật?” Cơ Diệu Hoa dí sát đầu, chớp mắt nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhích đầu sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Ta chỉ nếm thử xem có vị hỏng không.”
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Vậy có thể dùng chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân không lên tiếng, chỉ đưa tay giở vạt áo bên ngoài vết thương.
Cơ Diệu Hoa cắn móng tay, mắt tha thiết nhìn hắn bảo: “Thân thân, làm thế sao đắp thuốc được, ngươi cởi y phục ra đi.”
Danh sách chương