Thanh âm này… có chút quen tai.
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình một cái, ‘Bàng hoàng’ mở mắt.
Người nọ nói: “Nếu ngươi dám kêu cứu, ta sẽ giết ngươi ngay, rõ chưa?”
Đoan Mộc Hồi Xuân muốn gật đầu, nhưng dường như ngại thanh chủy thủ gác trên cổ, nên chỉ có thể cứng đờ bất động.
Đối phương cơ hồ cầm chắc hắn không dám phản kháng, bèn chậm rãi buông bàn tay đang chận miệng hắn ra.
“Cô nương tha mạng.” Đoan Mộc Hồi Xuân cuống quýt nói.
Người nọ nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở về Trung Nguyên không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân ngập ngừng không chịu hé môi.
Người nọ khẽ quát: “Ta đặt ra câu hỏi, tốt nhất ngươi hãy thành tâm thành khẩn mà trả lời. Nếu có nửa điều không thực, ta sẽ giết không tha.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sợ đến phát run, lạc giọng đáp: “Vâng.”
Đối phương thỏa mãn phán: “Hảo. Chỉ cần ngươi làm theo chỉ thị của ta, ta sẽ thả ngươi về Trung Nguyên.”
“Thật chứ?” Đoan Mộc Hồi Xuân nửa mừng nửa lo chất vấn.
Người nọ bảo: “Dĩ nhiên là thật. Ta giữ phế vật như ngươi lại trong giáo để làm gì? Bất quá ngươi phải hoàn thành việc ta phân phó rồi ta mới thả ngươi đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân do do dự dự hỏi: “Chẳng hay cô nương muốn tiểu sinh làm việc gì?”
“Rất đơn giản. Đoạt một lọ thuốc từ dược phòng của Cơ Thanh Lan.” Người nọ nói.
Bụng dạ Đoan Mộc Hồi Xuân đánh bộp một tiếng, lập tức nghĩ ngay đến Trấn Tâm hoàn trong người, thầm hỏi: Lẽ nào cũng cùng là người lưu lạc thiên nhai? (đồng cảnh ngộ)
Đối phương dường như nhìn được ý nghĩ trong đầu hắn, lạnh lùng nói: “Có phải Cơ Thanh Lan đã cho ngươi nuốt một viên thuốc gọi là Trấn Tâm Hoàn không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Đúng. Công tử bảo thuốc ấy giúp cường thân kiện thể, ích thọ nguyên niên (kéo dài tuổi thọ).”
“Kiểu bịp bợm này chỉ ứng với loại ngu ngốc như ngươi.” Người nọ cười lạnh nói, “Nếu thực sự có thứ dược hảo đến thế, lẽ nào y lại ban cho hạng hạ nhân như ngươi dùng?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ý của cô nương là…” Hắn nhận ra thanh chủy thủ áp sát cổ thoáng dịch chuyển vài phân, nhất thời sợ hãi không dám nói tiếp.
Người nọ bảo: “Căn bản đó là độc dược, còn là thứ độc dược mãn tính mỗi tháng buộc phải dùng một lần.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ra vẻ chấn kinh nói: “Không, không thể nào? Cớ gì công tử phải cho ta nuốt độc dược?”
Người nọ đáp: “Y đã làm không ít chuyện trái lương tâm, rất sợ bị những người thân cận phản bội. Thế nhưng y càng như vậy, kẻ phản bội y lại càng nhiều.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sợ sệt hỏi: “Vậy nên làm thế nào mới được?”
Đối phương đáp: “Chẳng phải ta bảo ngươi đến dược thất trộm thuốc sao? Cứ nhân đó mà lấy thêm một viên cho chính ngươi, thế đã đủ để ngươi tự giải độc chưa? Vậy nên, ngươi thuận theo không những có thể trở về Trung nguyên, mà còn cứu được tính mệnh của bản thân nữa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nhưng dược thất của công tử cơ quan dày đặt, chỉ sợ ta còn chưa lấy được giải dược thì bị công tử phát hiện rồi.”
Người nọ bảo: “Chuyện đó ngươi yên tâm, đã giao ngươi làm, dĩ nhiên ta đây cũng nắm chắc phần thắng rồi. Tuy dược thất của y cơ quan trùng điệp, nhưng đâu hẳn không hề có kẽ hở. Vào được đến bên trong lại càng giản đơn. Y sở hữu hàng nghìn loại dược, nhằm tránh lẫn lộn, trên từng lọ đều có gián nhãn, không phải ngươi biết chữ sao? Khi ấy tự khắc ta sẽ cho ngươi biết lọ nào cần lấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tới đây, cũng ngầm đoán ra thân phận nàng ta.
“Nhưng có một điểm ngươi cần nhớ kỹ, Cơ Thanh Lan trời sinh tính đa nghi, ngay cả nha hoàn tâm phúc của chính mình y vẫn có phần phòng bị.” Người nọ nói, “Vì thế trước khi động thủ, ngươi tuyệt đối không được để lộ sai sót khiến y nhìn ra sơ hở.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Bao giờ thì ta động thủ?”
Người nọ nói: “Hiện tại vẫn chưa đến lúc, chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ báo ngươi biết.”
Đoan Mộc Hồi Xuân một dạ hai vâng nhất mực đáp ứng, bất chợt bóng hình che khuất ánh trăng vụt biến, cảm giác trên cổ bỗng tiêu tan, ngoái nhìn lại, người nọ đã như cá chép vượt long môn nhảy qua cửa sổ đi mất.
Đoan Mộc Hồi Xuân thở phào nhẹ nhõm, nào có ai vui nổi khi bị kẻ khác kề đao lên cổ đâu. Bất quá kinh qua một chuyến, có vài thứ lại trồi khỏi mặt nước, cục diện đã dần dần rõ nét.
Thật hiển nhiên, dùng phải Trấn Tâm Hoàn của Cơ Thanh Lan không chỉ có vài cá nhân tại Dị Khách Cư, hẳn còn bao gồm cả người trong Thánh Nguyệt giáo. Hắn không rõ Tân Cáp có biết việc này không, nhưng bất luận y biết hay không thì chuyện này cũng chuyển biến một cách phi thường…vi diệu.
Sáng sớm hôm sau, Đoan Mộc Hồi Xuân theo lệ rời giường đi quét dọn thư phòng, sau đó đến trù phòng kiếm ăn. Qua vài ngày ở đây, hắn đã quen với việc tự tìm cho mình vài món đơn giản để ăn.
Tới chính Ngọ, hắn lại đảo một vòng thư phòng, thấy Cơ Thanh Lan không đến, đang định trở về phòng tiếp tục tĩnh tọa phá khai những điểm ngưng trệ còn lại, chợt thấy A Bội hớn ha hớn hở chạy vào, kéo hắn ra ngoài.
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi: “Đi đâu vậy?”
A Bội nói: “Hôm nay các cao thủ giữa Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo luận võ, công tử bảo ta gọi ngươi đến cùng xem.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lấy làm bồn chồn, “Công tử muốn ngươi đưa ta đi xem?”
A Bội quay đầu liếc nhìn hắn, cười nói: “Ngươi đắc ý cái gì? Dị Khách Cư tổng cộng có bốn người công tử, ngươi, ta và A Hoàn, ngoài ra chỉ toàn đám hạ nhân thô thiển do Thánh Nguyệt giáo phái tới, không thể đánh đồng. Sự kiện hay ho thế, đương nhiên là công tử muốn triệu tập hết phe ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng an tâm.
“A. Ta quên mất.” Đột nhiên nàng dừng cước bộ nói, “Ngươi là văn nhân, chắc gì đã thích xem đấu võ kiểu này.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cuống quýt bảo: “Đương nhiên không phải. Ta chỉ là…thụ sủng nhược kinh mà thôi.” (được sủng mà kinh)
A Bội bấy giờ mới dịu mặt lại, tiếp tục lôi hắn về phía trước vừa chạy vừa nói: “Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo đều là giáo phái đệ nhất đệ nhị Tây Khương, còn có Tây Khương đệ nhất cao thủ đến xem, nhất định phải cực kỳ ngoạn mục.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Chắc hẳn rồi.”
A Bội nói: “Ai, có nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại chốc nữa ngươi chỉ việc mở to hai mắt mà xem là được.”
Cơ hội thế này nghiễm nhiên Đoan Mộc Hồi Xuân cầu còn không được. Có rất nhiều cao thủ ngày ấy tiến công Trung nguyên tập kích vào các phân đà của Ma giáo, võ công cao cường, khiến người ta không sao tả xiết. Hắn và mấy vị trưởng lão đều cho rằng với thực lực đó hẳn Thánh Nguyệt giáo phải xuất hết toàn lực, nay xem ra, tổn thất nhiều cao thủ đến thế tại Trung nguyên mà Thánh Nguyệt hầu như chẳng hề tổn hao nguyên khí! Nếu vậy, Thánh Nguyệt giáo thực lực hùng hậu, cao thủ đông đảo, có lẽ còn trên cả Ma giáo.
Hiện tại lên kế hoạch, trước hết hắn phải điều tra rõ vì sao Cơ Thanh Lan lại muốn Tân Cáp liên thủ với Hoàng đế nhằm vào Ma giáo, suy cho cùng, quan hệ giữa y và Thánh Nguyệt giáo vẫn chưa thực sự đáng để y phải bày mưu tính kế giúp Thánh Nguyệt giáo thôn tính võ lâm Trung nguyên. Nếu mở ra được khúc mắc này, biết đâu sẽ phá giải được thế đối địch giữa Thánh Nguyệt giáo với Ma giáo.
Trường đấu bành trướng tứ phương, phía trước có đặt một cái đài, bên trên bày năm cái ghế, Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo phân chia rõ ràng hai cánh tả hữu.
Cơ Diệu Hoa đứng sát bên Thánh Nguyệt giáo, diện một kiện quần dài son sắc cầu kỳ, đai lưng bạc óng ánh, khỏi nhìn mặt cũng đủ khiến người chú ý. Lúc này y đang hào hứng trò truyện cùng một lão nhân râu bạc. Lão già râu bạc này dường như tuyệt không màng tới trang phục của y, chỉ cười đến thập phần tâm đắc.
Đoan Mộc Hồi Xuân vừa bước vào liền bị ánh mắt của Cơ Diệu Hoa quét tới, vô thức rụt đầu lại, đến lúc hoàn hồn thì phát hiện A Bội đã kéo hắn sang tận địa bàn Xích giáo.
“Đây là?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng.
A Bội nói: “Bên này ít người, tầm nhìn hảo.” Xích giáo là khách, khoảng người đông thế mạnh đương nhiên không bằng Thánh Nguyệt giáo, may thay bọn họ đều vận hồng y, nhìn thoáng qua, cũng vớt được phần nào khí thế. Chỉ là Đoan Mộc Hồi Xuân và A Bội người lam y kẻ hoàng y, đứng giữa đám hồng y thật quá nổi trội.
Đoan Mộc Hồi Xuân bị cả rừng ánh mắt đối diện xăm xoi đến bức bối cả người, hỏi: “Công tử đâu?!”
A Bội nói: “Sẽ tới ngay.”
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, lập tức Tân Cáp và Xích giáo Giáo chủ dắt tay nhau tiến tới, ra vẻ rất thân thiết.
Cơ Thanh Lan cùng Lục Nhân Nghĩa một tả một hữu tháp tùng cả hai, tiếp đến là A Hoàn và hai gã thiếu niên.
A Hoàn thấy A Bội cùng Đoan Mộc Hồi Xuân đứng giữa hàng ngũ Xích giáo, mặt lộ vẻ bất mãn, nghiêm nghị hướng A Bội trừng mắt.
A Bội le le lưỡi, cố tình núp phía sau Đoan Mộc Hồi Xuân.
Hai vị giáo chủ đồng loạt thượng đài. Cơ Thanh Lan thì lại dẫn Lục Nhân Nghĩa và A Hoàn tiến tới.
“Công tử.” A Bội cúi đầu.
Cơ Thanh Lan cười nói: “Các ngươi đứng cùng hai vị công tử đây cũng tốt, đôi bên tiện thể trò truyện với nhau.”
A Bội mừng rỡ ngẩng đầu: “Đa tạ công tử.”
Lục Nhân Nghĩa cười bảo: “Cơ công tử nghĩ thật chu đáo, ta vốn đang lo hai người họ không rành tiếng Tây Khương, không ai chiếu ứng.”
Cơ Thanh Lan hàn huyên với hắn thêm vài câu rồi mới đồng loạt tiến lên đài.
Trên đài đặt năm cái ghế, Xích giáo Giáo chủ và Tân Cáp tọa hai ghế chính giữa, Lục Nhân Nghĩa cùng Cơ Thanh Lan chiếm hai vị trí bên cạnh, chừa lại một chỗ trống trung tâm.
Tân Cáp thấy Cơ Diệu Hoa vẫn tán hưu tán vượn không nể nang ai, nhịn chẳng đặng dùng tiếng Tây Khương rống lên: “Ni Khắc Tư Lực!”
Cơ Diệu Hoa thủng thỉnh xoay người lại, chớp chớp mắt hỏi: “Gì đấy?”
Tân Cáp liếc sang Cơ Thanh Lan bên cạnh, rồi hướng y ra dấu: “Bắt đầu.”
Cơ Diệu Hoa lúc này mới từ từ tốn tốn tiến đến tọa ngay ghế chính giữa.
Tân Cáp nhìn y đầy ấm ức, thiếu điều muốn thổ huyết. Vị trí này là do các vị đại trưởng lão trong giáo nhất trí yêu cầu hắn an bài, bảo rằng trừ chỗ ấy ra chẳng còn vị trí nào xứng để bày tỏ sự tôn trọng của Thánh Nguyệt giáo đối với đệ nhất cao thủ.
…
Nhưng đã từng có ai tôn trọng cảm nhận của hắn chưa? Hắn tuyệt không nghĩ đến việc tôn trọng tên chết dịch này!
Xích giáo Giáo chủ dạo gần đây rất hăng hái học tiếng Hán, dùng Hán ngữ nói: “Bắt đầu chứ?”
Tân Cáp định thần lại, gượng cười phán: “Hảo.” Hắn quay qua gọi lão già râu bạc mới vừa đàm đạo thập phần ăn ý với Cơ Diệu Hoa: “Hồ Diệp Mạc Dát Lạp.”
Hồ Diệp trưởng lão rời hàng, khẽ khom lưng với hắn.
Tân Cáp xổ một tràn tiếng Tây Khương.
Hồ Diệp trưởng lão gật đầu, sải bước đến giữa sân.
Xích giáo Giáo chủ phất tay ra hiệu cho một hán tử râu hùm trong hàng ngũ Xích giáo.
Hán tử râu hùm hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, giở một cặp Tử Mẫu hoàn (khuyên/vòng) trên cổ xuống, sẵn sàng tiến lên tiên phong.
A Bội rù rì thuyết minh với Đoan Mộc Hồi Xuân: “Hồ Diệp trưởng lão là Thánh Nguyệt giáo đệ nhất trưởng lão, địa vị cận với Giáo chủ. Nghe nói võ công của y xuất thần nhập hóa, đã đạt đến cảnh giới siêu phàm.”
A Hoàn nói: “Ngươi chớ xem nhẹ đối thủ của y. Lỗ Đề Tư là tổng hộ pháp của Xích giáo Giáo chủ, chuyên dùng Tử Mẫu hoàn đấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhướn mày. Nói vậy, song phương vừa xuất trận đã tung tuyệt phẩm trấn bảo ra rồi sao
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình một cái, ‘Bàng hoàng’ mở mắt.
Người nọ nói: “Nếu ngươi dám kêu cứu, ta sẽ giết ngươi ngay, rõ chưa?”
Đoan Mộc Hồi Xuân muốn gật đầu, nhưng dường như ngại thanh chủy thủ gác trên cổ, nên chỉ có thể cứng đờ bất động.
Đối phương cơ hồ cầm chắc hắn không dám phản kháng, bèn chậm rãi buông bàn tay đang chận miệng hắn ra.
“Cô nương tha mạng.” Đoan Mộc Hồi Xuân cuống quýt nói.
Người nọ nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở về Trung Nguyên không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân ngập ngừng không chịu hé môi.
Người nọ khẽ quát: “Ta đặt ra câu hỏi, tốt nhất ngươi hãy thành tâm thành khẩn mà trả lời. Nếu có nửa điều không thực, ta sẽ giết không tha.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sợ đến phát run, lạc giọng đáp: “Vâng.”
Đối phương thỏa mãn phán: “Hảo. Chỉ cần ngươi làm theo chỉ thị của ta, ta sẽ thả ngươi về Trung Nguyên.”
“Thật chứ?” Đoan Mộc Hồi Xuân nửa mừng nửa lo chất vấn.
Người nọ bảo: “Dĩ nhiên là thật. Ta giữ phế vật như ngươi lại trong giáo để làm gì? Bất quá ngươi phải hoàn thành việc ta phân phó rồi ta mới thả ngươi đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân do do dự dự hỏi: “Chẳng hay cô nương muốn tiểu sinh làm việc gì?”
“Rất đơn giản. Đoạt một lọ thuốc từ dược phòng của Cơ Thanh Lan.” Người nọ nói.
Bụng dạ Đoan Mộc Hồi Xuân đánh bộp một tiếng, lập tức nghĩ ngay đến Trấn Tâm hoàn trong người, thầm hỏi: Lẽ nào cũng cùng là người lưu lạc thiên nhai? (đồng cảnh ngộ)
Đối phương dường như nhìn được ý nghĩ trong đầu hắn, lạnh lùng nói: “Có phải Cơ Thanh Lan đã cho ngươi nuốt một viên thuốc gọi là Trấn Tâm Hoàn không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Đúng. Công tử bảo thuốc ấy giúp cường thân kiện thể, ích thọ nguyên niên (kéo dài tuổi thọ).”
“Kiểu bịp bợm này chỉ ứng với loại ngu ngốc như ngươi.” Người nọ cười lạnh nói, “Nếu thực sự có thứ dược hảo đến thế, lẽ nào y lại ban cho hạng hạ nhân như ngươi dùng?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ý của cô nương là…” Hắn nhận ra thanh chủy thủ áp sát cổ thoáng dịch chuyển vài phân, nhất thời sợ hãi không dám nói tiếp.
Người nọ bảo: “Căn bản đó là độc dược, còn là thứ độc dược mãn tính mỗi tháng buộc phải dùng một lần.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ra vẻ chấn kinh nói: “Không, không thể nào? Cớ gì công tử phải cho ta nuốt độc dược?”
Người nọ đáp: “Y đã làm không ít chuyện trái lương tâm, rất sợ bị những người thân cận phản bội. Thế nhưng y càng như vậy, kẻ phản bội y lại càng nhiều.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sợ sệt hỏi: “Vậy nên làm thế nào mới được?”
Đối phương đáp: “Chẳng phải ta bảo ngươi đến dược thất trộm thuốc sao? Cứ nhân đó mà lấy thêm một viên cho chính ngươi, thế đã đủ để ngươi tự giải độc chưa? Vậy nên, ngươi thuận theo không những có thể trở về Trung nguyên, mà còn cứu được tính mệnh của bản thân nữa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nhưng dược thất của công tử cơ quan dày đặt, chỉ sợ ta còn chưa lấy được giải dược thì bị công tử phát hiện rồi.”
Người nọ bảo: “Chuyện đó ngươi yên tâm, đã giao ngươi làm, dĩ nhiên ta đây cũng nắm chắc phần thắng rồi. Tuy dược thất của y cơ quan trùng điệp, nhưng đâu hẳn không hề có kẽ hở. Vào được đến bên trong lại càng giản đơn. Y sở hữu hàng nghìn loại dược, nhằm tránh lẫn lộn, trên từng lọ đều có gián nhãn, không phải ngươi biết chữ sao? Khi ấy tự khắc ta sẽ cho ngươi biết lọ nào cần lấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghe tới đây, cũng ngầm đoán ra thân phận nàng ta.
“Nhưng có một điểm ngươi cần nhớ kỹ, Cơ Thanh Lan trời sinh tính đa nghi, ngay cả nha hoàn tâm phúc của chính mình y vẫn có phần phòng bị.” Người nọ nói, “Vì thế trước khi động thủ, ngươi tuyệt đối không được để lộ sai sót khiến y nhìn ra sơ hở.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Bao giờ thì ta động thủ?”
Người nọ nói: “Hiện tại vẫn chưa đến lúc, chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ báo ngươi biết.”
Đoan Mộc Hồi Xuân một dạ hai vâng nhất mực đáp ứng, bất chợt bóng hình che khuất ánh trăng vụt biến, cảm giác trên cổ bỗng tiêu tan, ngoái nhìn lại, người nọ đã như cá chép vượt long môn nhảy qua cửa sổ đi mất.
Đoan Mộc Hồi Xuân thở phào nhẹ nhõm, nào có ai vui nổi khi bị kẻ khác kề đao lên cổ đâu. Bất quá kinh qua một chuyến, có vài thứ lại trồi khỏi mặt nước, cục diện đã dần dần rõ nét.
Thật hiển nhiên, dùng phải Trấn Tâm Hoàn của Cơ Thanh Lan không chỉ có vài cá nhân tại Dị Khách Cư, hẳn còn bao gồm cả người trong Thánh Nguyệt giáo. Hắn không rõ Tân Cáp có biết việc này không, nhưng bất luận y biết hay không thì chuyện này cũng chuyển biến một cách phi thường…vi diệu.
Sáng sớm hôm sau, Đoan Mộc Hồi Xuân theo lệ rời giường đi quét dọn thư phòng, sau đó đến trù phòng kiếm ăn. Qua vài ngày ở đây, hắn đã quen với việc tự tìm cho mình vài món đơn giản để ăn.
Tới chính Ngọ, hắn lại đảo một vòng thư phòng, thấy Cơ Thanh Lan không đến, đang định trở về phòng tiếp tục tĩnh tọa phá khai những điểm ngưng trệ còn lại, chợt thấy A Bội hớn ha hớn hở chạy vào, kéo hắn ra ngoài.
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi: “Đi đâu vậy?”
A Bội nói: “Hôm nay các cao thủ giữa Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo luận võ, công tử bảo ta gọi ngươi đến cùng xem.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lấy làm bồn chồn, “Công tử muốn ngươi đưa ta đi xem?”
A Bội quay đầu liếc nhìn hắn, cười nói: “Ngươi đắc ý cái gì? Dị Khách Cư tổng cộng có bốn người công tử, ngươi, ta và A Hoàn, ngoài ra chỉ toàn đám hạ nhân thô thiển do Thánh Nguyệt giáo phái tới, không thể đánh đồng. Sự kiện hay ho thế, đương nhiên là công tử muốn triệu tập hết phe ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng an tâm.
“A. Ta quên mất.” Đột nhiên nàng dừng cước bộ nói, “Ngươi là văn nhân, chắc gì đã thích xem đấu võ kiểu này.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cuống quýt bảo: “Đương nhiên không phải. Ta chỉ là…thụ sủng nhược kinh mà thôi.” (được sủng mà kinh)
A Bội bấy giờ mới dịu mặt lại, tiếp tục lôi hắn về phía trước vừa chạy vừa nói: “Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo đều là giáo phái đệ nhất đệ nhị Tây Khương, còn có Tây Khương đệ nhất cao thủ đến xem, nhất định phải cực kỳ ngoạn mục.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Chắc hẳn rồi.”
A Bội nói: “Ai, có nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại chốc nữa ngươi chỉ việc mở to hai mắt mà xem là được.”
Cơ hội thế này nghiễm nhiên Đoan Mộc Hồi Xuân cầu còn không được. Có rất nhiều cao thủ ngày ấy tiến công Trung nguyên tập kích vào các phân đà của Ma giáo, võ công cao cường, khiến người ta không sao tả xiết. Hắn và mấy vị trưởng lão đều cho rằng với thực lực đó hẳn Thánh Nguyệt giáo phải xuất hết toàn lực, nay xem ra, tổn thất nhiều cao thủ đến thế tại Trung nguyên mà Thánh Nguyệt hầu như chẳng hề tổn hao nguyên khí! Nếu vậy, Thánh Nguyệt giáo thực lực hùng hậu, cao thủ đông đảo, có lẽ còn trên cả Ma giáo.
Hiện tại lên kế hoạch, trước hết hắn phải điều tra rõ vì sao Cơ Thanh Lan lại muốn Tân Cáp liên thủ với Hoàng đế nhằm vào Ma giáo, suy cho cùng, quan hệ giữa y và Thánh Nguyệt giáo vẫn chưa thực sự đáng để y phải bày mưu tính kế giúp Thánh Nguyệt giáo thôn tính võ lâm Trung nguyên. Nếu mở ra được khúc mắc này, biết đâu sẽ phá giải được thế đối địch giữa Thánh Nguyệt giáo với Ma giáo.
Trường đấu bành trướng tứ phương, phía trước có đặt một cái đài, bên trên bày năm cái ghế, Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo phân chia rõ ràng hai cánh tả hữu.
Cơ Diệu Hoa đứng sát bên Thánh Nguyệt giáo, diện một kiện quần dài son sắc cầu kỳ, đai lưng bạc óng ánh, khỏi nhìn mặt cũng đủ khiến người chú ý. Lúc này y đang hào hứng trò truyện cùng một lão nhân râu bạc. Lão già râu bạc này dường như tuyệt không màng tới trang phục của y, chỉ cười đến thập phần tâm đắc.
Đoan Mộc Hồi Xuân vừa bước vào liền bị ánh mắt của Cơ Diệu Hoa quét tới, vô thức rụt đầu lại, đến lúc hoàn hồn thì phát hiện A Bội đã kéo hắn sang tận địa bàn Xích giáo.
“Đây là?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng.
A Bội nói: “Bên này ít người, tầm nhìn hảo.” Xích giáo là khách, khoảng người đông thế mạnh đương nhiên không bằng Thánh Nguyệt giáo, may thay bọn họ đều vận hồng y, nhìn thoáng qua, cũng vớt được phần nào khí thế. Chỉ là Đoan Mộc Hồi Xuân và A Bội người lam y kẻ hoàng y, đứng giữa đám hồng y thật quá nổi trội.
Đoan Mộc Hồi Xuân bị cả rừng ánh mắt đối diện xăm xoi đến bức bối cả người, hỏi: “Công tử đâu?!”
A Bội nói: “Sẽ tới ngay.”
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, lập tức Tân Cáp và Xích giáo Giáo chủ dắt tay nhau tiến tới, ra vẻ rất thân thiết.
Cơ Thanh Lan cùng Lục Nhân Nghĩa một tả một hữu tháp tùng cả hai, tiếp đến là A Hoàn và hai gã thiếu niên.
A Hoàn thấy A Bội cùng Đoan Mộc Hồi Xuân đứng giữa hàng ngũ Xích giáo, mặt lộ vẻ bất mãn, nghiêm nghị hướng A Bội trừng mắt.
A Bội le le lưỡi, cố tình núp phía sau Đoan Mộc Hồi Xuân.
Hai vị giáo chủ đồng loạt thượng đài. Cơ Thanh Lan thì lại dẫn Lục Nhân Nghĩa và A Hoàn tiến tới.
“Công tử.” A Bội cúi đầu.
Cơ Thanh Lan cười nói: “Các ngươi đứng cùng hai vị công tử đây cũng tốt, đôi bên tiện thể trò truyện với nhau.”
A Bội mừng rỡ ngẩng đầu: “Đa tạ công tử.”
Lục Nhân Nghĩa cười bảo: “Cơ công tử nghĩ thật chu đáo, ta vốn đang lo hai người họ không rành tiếng Tây Khương, không ai chiếu ứng.”
Cơ Thanh Lan hàn huyên với hắn thêm vài câu rồi mới đồng loạt tiến lên đài.
Trên đài đặt năm cái ghế, Xích giáo Giáo chủ và Tân Cáp tọa hai ghế chính giữa, Lục Nhân Nghĩa cùng Cơ Thanh Lan chiếm hai vị trí bên cạnh, chừa lại một chỗ trống trung tâm.
Tân Cáp thấy Cơ Diệu Hoa vẫn tán hưu tán vượn không nể nang ai, nhịn chẳng đặng dùng tiếng Tây Khương rống lên: “Ni Khắc Tư Lực!”
Cơ Diệu Hoa thủng thỉnh xoay người lại, chớp chớp mắt hỏi: “Gì đấy?”
Tân Cáp liếc sang Cơ Thanh Lan bên cạnh, rồi hướng y ra dấu: “Bắt đầu.”
Cơ Diệu Hoa lúc này mới từ từ tốn tốn tiến đến tọa ngay ghế chính giữa.
Tân Cáp nhìn y đầy ấm ức, thiếu điều muốn thổ huyết. Vị trí này là do các vị đại trưởng lão trong giáo nhất trí yêu cầu hắn an bài, bảo rằng trừ chỗ ấy ra chẳng còn vị trí nào xứng để bày tỏ sự tôn trọng của Thánh Nguyệt giáo đối với đệ nhất cao thủ.
…
Nhưng đã từng có ai tôn trọng cảm nhận của hắn chưa? Hắn tuyệt không nghĩ đến việc tôn trọng tên chết dịch này!
Xích giáo Giáo chủ dạo gần đây rất hăng hái học tiếng Hán, dùng Hán ngữ nói: “Bắt đầu chứ?”
Tân Cáp định thần lại, gượng cười phán: “Hảo.” Hắn quay qua gọi lão già râu bạc mới vừa đàm đạo thập phần ăn ý với Cơ Diệu Hoa: “Hồ Diệp Mạc Dát Lạp.”
Hồ Diệp trưởng lão rời hàng, khẽ khom lưng với hắn.
Tân Cáp xổ một tràn tiếng Tây Khương.
Hồ Diệp trưởng lão gật đầu, sải bước đến giữa sân.
Xích giáo Giáo chủ phất tay ra hiệu cho một hán tử râu hùm trong hàng ngũ Xích giáo.
Hán tử râu hùm hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, giở một cặp Tử Mẫu hoàn (khuyên/vòng) trên cổ xuống, sẵn sàng tiến lên tiên phong.
A Bội rù rì thuyết minh với Đoan Mộc Hồi Xuân: “Hồ Diệp trưởng lão là Thánh Nguyệt giáo đệ nhất trưởng lão, địa vị cận với Giáo chủ. Nghe nói võ công của y xuất thần nhập hóa, đã đạt đến cảnh giới siêu phàm.”
A Hoàn nói: “Ngươi chớ xem nhẹ đối thủ của y. Lỗ Đề Tư là tổng hộ pháp của Xích giáo Giáo chủ, chuyên dùng Tử Mẫu hoàn đấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhướn mày. Nói vậy, song phương vừa xuất trận đã tung tuyệt phẩm trấn bảo ra rồi sao
Danh sách chương