Cơ Diệu Hoa thu hồi dây xích, một tay tóm Mạc Cư ra làm lá chắn.
Phùng Cổ Đạo sợ ném chuột vỡ đồ, xuất thủ không khỏi chùng tay vướng chân, ngọc tiêu mấy lượt lướt qua sát mặt Mạc Cư.
Cơ Diệu Hoa đột nhiên đẩy Mạc Cư tới trước người Phùng Cổ Đạo, một bước sấn vào giữa phòng, “Thân thân…” Y còn chưa dứt lời, liền cảm thấy một trận sát khí mãnh liệt ập thẳng vào mặt, khiến y phải rụt lại bước chân đang tiến.
Phía sau, Phùng Cổ Đạo tức tốc giải khai huyệt đạo của Mạc Cư, rồi nhắm ngọc tiêu vào mấy vị trí đại huyệt sau lưng Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa đành phải thối lui ra ngoài.
Mạc Cư duỗi gân duỗi cốt, nguyên bản cũng toan ra trận, nhưng còn chưa kịp xuất thủ thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiết Linh Bích lướt sang, khiến chiêu thức của y giữa đường bị buộc phải cải biến phương hướng, thành ra gãi gãi cái đầu của chính mình.
Chỉ nhất khắc đình lại như thế, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã liên thủ bức Cơ Diệu Hoa rời khỏi gian phòng, lùi về phía hành lang.
Di Nhiên tuy không chen tay vào được, nhưng vẫn cắm đầu theo sau giúp Phùng Cổ Đạo đoạt trận.
Mạc Cư xoay người vào nhà, vừa lúc gặp Hoắc thái y và Đoan Mộc Hồi Xuân từ trên giường bước xuống, “Các ngươi?”
Hoắc thái y thong dong nói: “Ta đang tái khám.”
Mạc Cư vội hỏi: “Thế nào?”
Hoắc thái y bảo: “Độc tố đã tiêu, cần tĩnh dưỡng thêm.”
Mạc Cư nói: “Lần nào ngươi cũng phán như vậy.”
Hoắc thái y nói: “Điều đó chứng tỏ không hề chẩn nhầm.”
Tiếng đánh nhau càng lúc càng xa.
Mạc Cư nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, lại nhìn Hoắc thái y, chung quy vẫn không nén nổi sự hiếu kỳ lẫn lo lắng hỏi: “Để ta ra xem thì hơn.”
Lão rời đi, Hoắc thái y thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn đứng yên không động đậy, hỏi: “Ngươi không ngồi sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, vội kéo ghế qua ngồi xuống.
Hoắc thái y thấy hắn bồn chồn không ngớt, thuận miệng bảo: “Nếu ngươi lo lắng cho Hầu gia và Minh tôn, chi bằng hãy ra xem, vẫn tốt hơn cứ ngây người ở chỗ này.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Nếu ta ra ngoài, ai sẽ bảo hộ ngươi?”
Hoặc thái y vội đáp: “Chí phải chí phải.”
Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân không rời khỏi phòng, nhưng nhịn mãi không xong bèn đứng dậy bước đến cửa sổ.
Cơ Diệu Hoa cùng Tiết Linh Bích, Phùng Cổ Đạo ba người đã truy kích nhau ra tận cửa khách điếm.
Chúng nhân trong khách điếm gặp biến không nề, nhiều kẻ còn đặc biệt đến để xem náo nhiệt.
Hoắc thái y đứng phía sau Đoan Mộc Hồi Xuân, đột nhiên hỏi: “Di? Mạc trưởng lão đã bị người ta áp về, vậy còn Lô trưởng lão đâu?”
Nghe lão nhắc tới, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng không khỏi lo lắng. Bất quá hắn nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lô trưởng lão gặp nguy hiểm, người đầu tiên lo lắng nhất định phải là Mạc trưởng lão, nhưng từ nãy đến giờ y vẫn chưa nói, có thể thấy Lô trưởng lão cũng không nguy kịch: “Chắc là sẽ đến sau.”
Hắn đang yên chí, chợt nghe Mạc trưởng lão hướng Phùng Cổ Đạo hô lớn: “Minh tôn. Y đã bắt Lô trưởng lão đi mất rồi!”
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng bồn chồn, không khỏi ngoái nhìn Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa điều khiển sợi xích múa như ngân xà, thân pháp linh hoạt sát sao bám lấy Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích mấy lần muốn hạ thủ, đều vì cố kỵ Phùng Cổ Đạo mà phải thu tay. Phùng Cổ Đạo dường như đoán được ý đồ của Cơ Diệu Hoa, đột ngột lao người về phía Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích vươn tay, mở thế sẵn sàng đón lấy hắn.
Cơ Diệu Hoa ở phía sau Phùng Cổ Đạo, bụng mơ hồ cảm giác được có bẫy, dây thừng trong tay hướng bên hông Phùng Cổ Đạo quấn lấy.
Tiết Linh Bích mắt lạnh lùng, một tay bắt đầu vai Phùng Cổ Đạo, thình lình kéo hắn vào lòng.
Chẳng ngờ chiêu vờn vừa rồi của Cơ Diệu Hoa chỉ là hư chiêu, cả người lại phóng về phía khung cửa có Đoan Mộc Hồi Xuân, “Thân thân!”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y cười đến độ bột phấn lất phất rơi khỏi mặt, vô thức rướn người ra thăm dò, tức thì thấy Phùng Cổ Đạo phát một đòn cảnh cáo, vừa tấn công Cơ Diệu Hoa, vừa quát: “Mau giao Lô trưởng lão!”
Cơ Diệu Hoa không hề quay đầu, thuận tay phất dây xích lại.
Phùng Cổ Đạo chẳng kiêng chẳng dè, ngọc tiêu thả ra mặc cho dải xích quấn, hắn thừa cơ trở người lách đến trước mặt Cơ Diệu Hoa, ra sức kéo xích.
Ở đầu khác, Tiết Linh Bích đã cầm sẵn một cành cây không biết bẻ từ bao giờ, công kích vào mặt sau của Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa cố sức xả dây xích ra.
Kiếm khí vô hình của Tiết Linh Bích giáng lên sợi xích, phát một tiếng đinh. Cơ Diệu Hoa lùi ra sau nửa bước, phất tay về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo định dùng ngọc tiêu đỡ, lại bị Cơ Diệu Hoa giật mạnh.
Trông thấy bàn tay Cơ Diệu Hoa sắp đánh xuống vai Phùng Cổ Đạo, Đoan Mộc Hồi Xuân mặt biến sắc, mắt đầy lo âu.
Cơ Diệu Hoa mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, từ lúc Đoan Mộc Hồi Xuân xuất hiện, đường nhìn vẫn chưa hề rời khỏi hắn, nghiễm nhiên thu hết mọi biểu hiện của hắn vào tầm mắt. Thấy thế, nhãn thần y ảm đạm, bàn tay đang đánh tới bỗng nhiên buông xuống.
Phía sau y lại chính là Tiết Linh Bích vốn định giải vây cho Phùng Cổ Đạo.
Chỉ nghe phập một tiếng, kiếm khí vô hình đã cắm vào thân thể Cơ Diệu Hoa.
Huyết hoa như tuyết hoa, bắn lên tung tóe, từng giọt nhỏ xuống.
Bàn tay bám vào khung cửa của Đoan Mộc Hồi Xuân bỗng chôc xiết chặt, rắc một tiếng, bấu gãy thanh gỗ. Dằm nơi đầu gỗ găm vào lòng bàn tay hắn, đau buốt tái tê.
Tiết Linh Bích một đòn đắc thủ nhưng vẫn không truy kích, mà chỉ tiện tay ném cành cây xuống đất, “Ta thắng không đáng.”
Cơ Diệu Hoa không để tâm đến hắn, ánh mắt vẫn ngây dại hướng về phía Đoan Mộc Hồi Xuân.
Tiết Linh Bích và Cơ Diệu Hoa đã dừng tay, Phùng Cổ Đao hiển nhiên cũng không đánh tiếp. Hắn đảo mắt qua vết thương của y, “Hoàn thỉnh Phong chủ nói ta hay Lô trưởng lão đang ở đâu?”
Cơ Diệu Hoa dường như rốt cuộc cũng ý thức được trước mặt y còn có những người khác, “Qua một hồi, khi huyệt đạo của hắn giải khai, tự hắn sẽ trở về.”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Võ lâm Tây Khương đang thời buổi loạn thế, làm sao Phong chủ có thể đoan chắc trong khoảng thời gian ấy không xảy ra biến cố?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ngươi có hứng thú, chi bằng cứ đi thẳng đường này mà tìm.”
Mạc Cư và Di Nhiên nghe xong, đồng loạt theo hướng đó phóng đi ngay.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Phong chủ không xử lý vết thương sao?”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Ta muốn gặp Đoan Mộc Hồi Xuân.” Đôi mắt y thẫm xanh như biển, thế nhân nhìn vào liền lãng quên cõi trần, đến khuôn mặt điểm tô lòe loẹt cũng chẳng còn khó coi như trước.
Phùng Cổ Đạo nói: “Phong chủ cầm giữ Đoan Mộc trưởng lão mấy tháng trời, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao?”
Cơ Diệu Hoa phán như đinh đóng cột: “Không đủ.”
Phùng Cổ Đạo nhướn nhướn mày, “Đã vậy, ta sẽ hỏi giùm Phong chủ một câu. Nhưng nếu Đoan Mộc trưởng lão không muốn gặp Phong chủ, ta đây cũng vô phương.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân nhất định sẽ gặp ta.”
Phùng Cổ Đạo không giấu giếm cười bảo: “Người Trung Nguyên khác với người Tây Khương, chúng ta luôn xem thường việc cường mãi cường mại (miễn cưỡng mua bán).”
Vẻ mặt của Cơ Diệu Hoa giấu sâu dưới lớp phấn dày, nhìn không thấu biểu hiện chân thực, nhưng Phùng Cổ Đạo vẫn thấy được nỗi hoang mang lóe lên rồi vụt tắt trong mắt y.
Phùng Cổ Đạo lên lầu, đem lời Cơ Diệu Hoa nói thuật lại không sót một chữ cho Đoan Mộc Hồi Xuân.
Kỳ thực vừa rồi Cơ Diệu Hoa nói to tiếng như vậy, Đoan Mộc Hồi Xuân đã sớm nghe rõ một chín một mười. Nhưng hắn vẫn trầm mặc.
Phùng Cổ Đạo thở dài nói: “Nếu ngươi không muốn gặp, thì thôi đừng gặp. Song y bị thương, mất không ít máu, chẳng biết có chịu để Hoắc thái y xem không.”
Quá hồi lâu, Đoan Mộc Hồi Xuân mở miệng bảo: “Ta đi.”
Phùng Cổ Đạo nhìn theo bóng lưng hắn, chậm rãi nhếch lên một nét cười.
Sau khi đích thân giao thủ với Cơ Diệu Hoa, mới biết võ công y cao, thực sự cùng một cảnh giới với Viên Ngạo Sách, Tiết Linh Bích. Thế mới hay, lúc Mạc Cư và nhóm người của Hoa Tượng vây công y, y vẫn chưa xuất hết toàn lực, bằng không nhóm Hoa Tượng khó có thể lông tóc vô thương. Nhưng việc Ma giáo huy động tới hàng cao thủ trong giáo mà vẫn để người ta đoạt mất trưởng lão nhà mình quả là tổn thất lớn cho thể diện của Ma giáo, nhát kiếm hôm nay của Tiết Linh Bích có thể xem như đòi lại thể diện đồng thời thành toàn để y cố ý tự bại cầu chút cảm thông.
Phùng Cổ Đạo quay quay ngọc tiêu một vòng trong tay, xoay người chợt thấy Tiết Linh Bích đang sầm mặt nhìn hắn.
“…”
Từ lúc Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích lên lầu, mắt Cơ Diệu Hoa vẫn luôn chăm chú nhìn về cửa chính của khách điếm, bấy giờ thấy Đoan Mộc Hồi Xuân xuống tới đôi mắt lập tức sáng rỡ, không màng vết thương trên vai đứng phắt dậy nghênh tiếp: “Thân thân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lấy thuốc trị thương xin được từ Hoắc thái y ra khỏi người, nói: “Ngồi xuống, ta băng vết thương lại cho ngươi.”
“Nha nha nha, trên đời này quả nhiên chỉ có thân thân thương ta thôi.” Cơ Diệu Hoa chớp chớp mắt, mẫu mực ngồi xuống.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng cẩn thận tách vải áo ra khỏi vết thương.
Cơ Diệu Hoa hai mắt chăm chăm nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm tĩnh xử lý kỹ vết thương, đắp thuốc trị thương lên, sau đó lấy băng vải buộc chặt.
Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân, đã lâu rồi chúng ta không câu cá.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thu tay đứng dậy bảo: “Ta phải trở về Trung Nguyên.”
Phùng Cổ Đạo sợ ném chuột vỡ đồ, xuất thủ không khỏi chùng tay vướng chân, ngọc tiêu mấy lượt lướt qua sát mặt Mạc Cư.
Cơ Diệu Hoa đột nhiên đẩy Mạc Cư tới trước người Phùng Cổ Đạo, một bước sấn vào giữa phòng, “Thân thân…” Y còn chưa dứt lời, liền cảm thấy một trận sát khí mãnh liệt ập thẳng vào mặt, khiến y phải rụt lại bước chân đang tiến.
Phía sau, Phùng Cổ Đạo tức tốc giải khai huyệt đạo của Mạc Cư, rồi nhắm ngọc tiêu vào mấy vị trí đại huyệt sau lưng Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa đành phải thối lui ra ngoài.
Mạc Cư duỗi gân duỗi cốt, nguyên bản cũng toan ra trận, nhưng còn chưa kịp xuất thủ thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiết Linh Bích lướt sang, khiến chiêu thức của y giữa đường bị buộc phải cải biến phương hướng, thành ra gãi gãi cái đầu của chính mình.
Chỉ nhất khắc đình lại như thế, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã liên thủ bức Cơ Diệu Hoa rời khỏi gian phòng, lùi về phía hành lang.
Di Nhiên tuy không chen tay vào được, nhưng vẫn cắm đầu theo sau giúp Phùng Cổ Đạo đoạt trận.
Mạc Cư xoay người vào nhà, vừa lúc gặp Hoắc thái y và Đoan Mộc Hồi Xuân từ trên giường bước xuống, “Các ngươi?”
Hoắc thái y thong dong nói: “Ta đang tái khám.”
Mạc Cư vội hỏi: “Thế nào?”
Hoắc thái y bảo: “Độc tố đã tiêu, cần tĩnh dưỡng thêm.”
Mạc Cư nói: “Lần nào ngươi cũng phán như vậy.”
Hoắc thái y nói: “Điều đó chứng tỏ không hề chẩn nhầm.”
Tiếng đánh nhau càng lúc càng xa.
Mạc Cư nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, lại nhìn Hoắc thái y, chung quy vẫn không nén nổi sự hiếu kỳ lẫn lo lắng hỏi: “Để ta ra xem thì hơn.”
Lão rời đi, Hoắc thái y thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn đứng yên không động đậy, hỏi: “Ngươi không ngồi sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn, vội kéo ghế qua ngồi xuống.
Hoắc thái y thấy hắn bồn chồn không ngớt, thuận miệng bảo: “Nếu ngươi lo lắng cho Hầu gia và Minh tôn, chi bằng hãy ra xem, vẫn tốt hơn cứ ngây người ở chỗ này.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Nếu ta ra ngoài, ai sẽ bảo hộ ngươi?”
Hoặc thái y vội đáp: “Chí phải chí phải.”
Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân không rời khỏi phòng, nhưng nhịn mãi không xong bèn đứng dậy bước đến cửa sổ.
Cơ Diệu Hoa cùng Tiết Linh Bích, Phùng Cổ Đạo ba người đã truy kích nhau ra tận cửa khách điếm.
Chúng nhân trong khách điếm gặp biến không nề, nhiều kẻ còn đặc biệt đến để xem náo nhiệt.
Hoắc thái y đứng phía sau Đoan Mộc Hồi Xuân, đột nhiên hỏi: “Di? Mạc trưởng lão đã bị người ta áp về, vậy còn Lô trưởng lão đâu?”
Nghe lão nhắc tới, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng không khỏi lo lắng. Bất quá hắn nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lô trưởng lão gặp nguy hiểm, người đầu tiên lo lắng nhất định phải là Mạc trưởng lão, nhưng từ nãy đến giờ y vẫn chưa nói, có thể thấy Lô trưởng lão cũng không nguy kịch: “Chắc là sẽ đến sau.”
Hắn đang yên chí, chợt nghe Mạc trưởng lão hướng Phùng Cổ Đạo hô lớn: “Minh tôn. Y đã bắt Lô trưởng lão đi mất rồi!”
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng bồn chồn, không khỏi ngoái nhìn Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa điều khiển sợi xích múa như ngân xà, thân pháp linh hoạt sát sao bám lấy Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích mấy lần muốn hạ thủ, đều vì cố kỵ Phùng Cổ Đạo mà phải thu tay. Phùng Cổ Đạo dường như đoán được ý đồ của Cơ Diệu Hoa, đột ngột lao người về phía Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích vươn tay, mở thế sẵn sàng đón lấy hắn.
Cơ Diệu Hoa ở phía sau Phùng Cổ Đạo, bụng mơ hồ cảm giác được có bẫy, dây thừng trong tay hướng bên hông Phùng Cổ Đạo quấn lấy.
Tiết Linh Bích mắt lạnh lùng, một tay bắt đầu vai Phùng Cổ Đạo, thình lình kéo hắn vào lòng.
Chẳng ngờ chiêu vờn vừa rồi của Cơ Diệu Hoa chỉ là hư chiêu, cả người lại phóng về phía khung cửa có Đoan Mộc Hồi Xuân, “Thân thân!”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y cười đến độ bột phấn lất phất rơi khỏi mặt, vô thức rướn người ra thăm dò, tức thì thấy Phùng Cổ Đạo phát một đòn cảnh cáo, vừa tấn công Cơ Diệu Hoa, vừa quát: “Mau giao Lô trưởng lão!”
Cơ Diệu Hoa không hề quay đầu, thuận tay phất dây xích lại.
Phùng Cổ Đạo chẳng kiêng chẳng dè, ngọc tiêu thả ra mặc cho dải xích quấn, hắn thừa cơ trở người lách đến trước mặt Cơ Diệu Hoa, ra sức kéo xích.
Ở đầu khác, Tiết Linh Bích đã cầm sẵn một cành cây không biết bẻ từ bao giờ, công kích vào mặt sau của Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa cố sức xả dây xích ra.
Kiếm khí vô hình của Tiết Linh Bích giáng lên sợi xích, phát một tiếng đinh. Cơ Diệu Hoa lùi ra sau nửa bước, phất tay về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo định dùng ngọc tiêu đỡ, lại bị Cơ Diệu Hoa giật mạnh.
Trông thấy bàn tay Cơ Diệu Hoa sắp đánh xuống vai Phùng Cổ Đạo, Đoan Mộc Hồi Xuân mặt biến sắc, mắt đầy lo âu.
Cơ Diệu Hoa mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, từ lúc Đoan Mộc Hồi Xuân xuất hiện, đường nhìn vẫn chưa hề rời khỏi hắn, nghiễm nhiên thu hết mọi biểu hiện của hắn vào tầm mắt. Thấy thế, nhãn thần y ảm đạm, bàn tay đang đánh tới bỗng nhiên buông xuống.
Phía sau y lại chính là Tiết Linh Bích vốn định giải vây cho Phùng Cổ Đạo.
Chỉ nghe phập một tiếng, kiếm khí vô hình đã cắm vào thân thể Cơ Diệu Hoa.
Huyết hoa như tuyết hoa, bắn lên tung tóe, từng giọt nhỏ xuống.
Bàn tay bám vào khung cửa của Đoan Mộc Hồi Xuân bỗng chôc xiết chặt, rắc một tiếng, bấu gãy thanh gỗ. Dằm nơi đầu gỗ găm vào lòng bàn tay hắn, đau buốt tái tê.
Tiết Linh Bích một đòn đắc thủ nhưng vẫn không truy kích, mà chỉ tiện tay ném cành cây xuống đất, “Ta thắng không đáng.”
Cơ Diệu Hoa không để tâm đến hắn, ánh mắt vẫn ngây dại hướng về phía Đoan Mộc Hồi Xuân.
Tiết Linh Bích và Cơ Diệu Hoa đã dừng tay, Phùng Cổ Đao hiển nhiên cũng không đánh tiếp. Hắn đảo mắt qua vết thương của y, “Hoàn thỉnh Phong chủ nói ta hay Lô trưởng lão đang ở đâu?”
Cơ Diệu Hoa dường như rốt cuộc cũng ý thức được trước mặt y còn có những người khác, “Qua một hồi, khi huyệt đạo của hắn giải khai, tự hắn sẽ trở về.”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Võ lâm Tây Khương đang thời buổi loạn thế, làm sao Phong chủ có thể đoan chắc trong khoảng thời gian ấy không xảy ra biến cố?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ngươi có hứng thú, chi bằng cứ đi thẳng đường này mà tìm.”
Mạc Cư và Di Nhiên nghe xong, đồng loạt theo hướng đó phóng đi ngay.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Phong chủ không xử lý vết thương sao?”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Ta muốn gặp Đoan Mộc Hồi Xuân.” Đôi mắt y thẫm xanh như biển, thế nhân nhìn vào liền lãng quên cõi trần, đến khuôn mặt điểm tô lòe loẹt cũng chẳng còn khó coi như trước.
Phùng Cổ Đạo nói: “Phong chủ cầm giữ Đoan Mộc trưởng lão mấy tháng trời, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao?”
Cơ Diệu Hoa phán như đinh đóng cột: “Không đủ.”
Phùng Cổ Đạo nhướn nhướn mày, “Đã vậy, ta sẽ hỏi giùm Phong chủ một câu. Nhưng nếu Đoan Mộc trưởng lão không muốn gặp Phong chủ, ta đây cũng vô phương.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân nhất định sẽ gặp ta.”
Phùng Cổ Đạo không giấu giếm cười bảo: “Người Trung Nguyên khác với người Tây Khương, chúng ta luôn xem thường việc cường mãi cường mại (miễn cưỡng mua bán).”
Vẻ mặt của Cơ Diệu Hoa giấu sâu dưới lớp phấn dày, nhìn không thấu biểu hiện chân thực, nhưng Phùng Cổ Đạo vẫn thấy được nỗi hoang mang lóe lên rồi vụt tắt trong mắt y.
Phùng Cổ Đạo lên lầu, đem lời Cơ Diệu Hoa nói thuật lại không sót một chữ cho Đoan Mộc Hồi Xuân.
Kỳ thực vừa rồi Cơ Diệu Hoa nói to tiếng như vậy, Đoan Mộc Hồi Xuân đã sớm nghe rõ một chín một mười. Nhưng hắn vẫn trầm mặc.
Phùng Cổ Đạo thở dài nói: “Nếu ngươi không muốn gặp, thì thôi đừng gặp. Song y bị thương, mất không ít máu, chẳng biết có chịu để Hoắc thái y xem không.”
Quá hồi lâu, Đoan Mộc Hồi Xuân mở miệng bảo: “Ta đi.”
Phùng Cổ Đạo nhìn theo bóng lưng hắn, chậm rãi nhếch lên một nét cười.
Sau khi đích thân giao thủ với Cơ Diệu Hoa, mới biết võ công y cao, thực sự cùng một cảnh giới với Viên Ngạo Sách, Tiết Linh Bích. Thế mới hay, lúc Mạc Cư và nhóm người của Hoa Tượng vây công y, y vẫn chưa xuất hết toàn lực, bằng không nhóm Hoa Tượng khó có thể lông tóc vô thương. Nhưng việc Ma giáo huy động tới hàng cao thủ trong giáo mà vẫn để người ta đoạt mất trưởng lão nhà mình quả là tổn thất lớn cho thể diện của Ma giáo, nhát kiếm hôm nay của Tiết Linh Bích có thể xem như đòi lại thể diện đồng thời thành toàn để y cố ý tự bại cầu chút cảm thông.
Phùng Cổ Đạo quay quay ngọc tiêu một vòng trong tay, xoay người chợt thấy Tiết Linh Bích đang sầm mặt nhìn hắn.
“…”
Từ lúc Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích lên lầu, mắt Cơ Diệu Hoa vẫn luôn chăm chú nhìn về cửa chính của khách điếm, bấy giờ thấy Đoan Mộc Hồi Xuân xuống tới đôi mắt lập tức sáng rỡ, không màng vết thương trên vai đứng phắt dậy nghênh tiếp: “Thân thân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lấy thuốc trị thương xin được từ Hoắc thái y ra khỏi người, nói: “Ngồi xuống, ta băng vết thương lại cho ngươi.”
“Nha nha nha, trên đời này quả nhiên chỉ có thân thân thương ta thôi.” Cơ Diệu Hoa chớp chớp mắt, mẫu mực ngồi xuống.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng cẩn thận tách vải áo ra khỏi vết thương.
Cơ Diệu Hoa hai mắt chăm chăm nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm tĩnh xử lý kỹ vết thương, đắp thuốc trị thương lên, sau đó lấy băng vải buộc chặt.
Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân, đã lâu rồi chúng ta không câu cá.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thu tay đứng dậy bảo: “Ta phải trở về Trung Nguyên.”
Danh sách chương