“Thân thân a, từ giờ ngươi là của ta rồi.” Cơ Diệu Hoa dương dương tự đắc, “Chúng ta có thể ăn cùng nơi, mặc cùng chốn…Ngủ cùng một chỗ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ cứ đùa. Ngài là chủ, ta là tớ, giữa hai ta thiên tiệm hồng câu(một trời một vực) không thể vượt qua. Tôn Ẩn sao dám cùng Phong chủ cùng ăn cùng ngủ?”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Là người của ta, đầu tiên ngươi phải nhớ kỹ, từ nay tuyệt đối nghe lời ta. Ta nói Đông, ngươi không được đi Tây, ta nói ngủ, ngươi không thể không ngủ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân chợt thấy những lời này có chỗ quen tai. Hắn hồi tưởng, nhớ lại hình như lúc giới thiệu quan hệ giữa Cơ Diệu Hoa và Cơ Thanh Lan, A Bội có dùng qua để hình dung, nhưng vì sao thực tế lại kém xa lời nàng nói đến thế! “Di? Thân thân giận rồi ư?” Ngón tay Cơ Diệu Hoa khe khẽ vuốt ve cằm Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân mất kiên nhẫn tránh đầu đi.

“Thân thân đừng giận nga.” Cơ Diệu Hoa ghì cánh tay hắn lại bảo, “Hay là vậy, nếu có việc gì ngươi thực sự không muốn làm, thì… hôn ta một cái. Chỉ cần thân thân hôn ta một cái, ta sẽ nghe ngươi ngay, được không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân rút tay ra khỏi tay y, mặt vô cảm nói: “Nếu Phong chủ không có gì phân phó ta về trước đây.”

Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Thân thân nôn nóng muốn xem phòng mới đến thế sao? Cũng tốt.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lấy làm kinh hãi thốt lên: “Phòng mới?”

Cơ Diệu Hoa nháy mắt nói: “Lẽ nào thân thân đã quên, hiện tại ngươi là người của ta rồi. Đương nhiên ta ở nơi nào, thân thân phải ở nơi nấy.”

Đoan Mộc Hồi Xuân: “…” Hắn không quên, hắn chỉ không hề muốn nhớ.

“Thân thân muốn thu thập đồ đạc sao?” Cơ Diệu Hoa nói, “Kỳ thực ở chỗ ta chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu có mỗi thân thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hít một hơi thật sâu nói: “Thỉnh Phong chủ về trước đi, ta thu thập hoàn tất sẽ dọn qua ngay.”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Ta có thể cùng thu dọn giúp thân thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ thân tựa vạn kim, Tôn Ẩn không dám làm phiền.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thực sự không cần giúp?”

“Thực sự.”

“Vậy thân thân nói mạnh cổ tháp thêm lần nữa nha?” Cơ Diệu Hoa tha thiết nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy hai gò má hơi nóng lên, cố tự trấn định nói: “Tôn Ẩn tư chất kém cỏi, một chữ Tây Khương cũng không biết, hoàn thỉnh Phong chủ chớ làm khó tại hạ!”

“Ai. Thân thân thật là thiếu tình thú quá đi.”  Cơ Diệu Hoa cảm khái xong, liền đắc ý trở lại, “Nha, sau này toàn bộ tình thú của thân thân sẽ do ta khai phá rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân mặt không biểu tình thối lui hai bước, chắp tay hành lễ, đoạn xoay người bỏ đi, dứt khoát như thể sau lưng chẳng hề có hồng thủy mãnh thú gì.

Hắn trở về phòng không lâu, Lục Nhân Nghĩa liền gõ cửa.

Đoan Mộc Hồi Xuân đang phiền tâm loạn ý, cần người bàn luận, bất chấp giữa thanh thiên bạch nhật có ai rình hay không, trực tiếp kéo y vào cửa.

Lục Nhân Nghĩa kinh ngạc hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì?”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: “Như ý ngươi rồi, nhưng lại đẩy ta vào khốn cảnh.”

Lục Nhân Nghĩa vốn là kẻ nói một cái hiểu ngay, vừa ngẫm nghĩ vừa hỏii: “Lẽ nào Cơ Diệu Hoa thực sự tìm Cơ Thanh Lan cầu người?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cơ Diệu Hoa muốn ta dọn qua đó.”

Lục Nhân Nghĩa tức thì mắt sáng rỡ, “Không biết y tính bao giờ trở về Tuyệt Ảnh Phong? Ta sẽ thông tri tốt để Minh Tôn sớm chuẩn bị.” Nguyên bản y cũng định canh lúc Cơ Diệu Hoa đưa Đoan Mộc Hồi Xuân về Tuyệt Ảnh Phong thì cướp người.

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Hiện tại vẫn chưa biết.”

Thấy hắn mặt ủ mày chau, Lục Nhân Nghĩa hỏi: “Có gì không ổn sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cơ Diệu Hoa hành sự quái gở, ta lo lắng…” Lo lắng cái gì hắn lại không nói lên được.

Nhưng dù hắn không xuất ngôn, Lục Nhân Nghĩa cũng nghĩ ra. Tiếc là vấn đề ấy y cũng lực bất tòng tâm. “Nếu Tân Cáp và Cơ Thanh Lan đến hẹn, có thể Cơ Diệu Hoa sẽ lưu lại trấn thủ Thánh Nguyệt giáo, tới đầu tháng tám mới khởi hành. Trong khoảng thời gian này, đành ủy khuất Đoan Mộc trưởng lão.”

Chỉ hai chữ ủy khuất là có thể nói hết sao.

Đoan Mộc Hồi Xuân lặng thinh.

Lục Nhân Nghĩa lại hỏi quá trình Cơ Diệu Hoa cầu người từ Cơ Thanh Lan.

Đoan Mộc Hồi Xuân không muốn nhắc thêm nhiều, chỉ đơn giản kể mấy câu tóm tắt rõ ràng.

Lục Nhân Nghĩa chợt nhớ trên người hắn còn độc cần giải, lo lắng hỏi: “Trấn Tâm hoàn trên người ngươi phải tính sao đây?”

Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ thở dài: “Đành làm tới đâu tính tới đó vậy.”

Lục Nhân Nghĩa nói: “Việc cấp bách là hỏi y chính xác bao giờ thì trở về Tuyệt Ảnh Phong, đặng còn nghĩ cách lấy giải dược.”

Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu.

Lục Nhân Nghĩa thấy hắn vẫn tiếp tục ngồi bất động nhịn không được hỏi: “Ngươi định khi nào thì dọn nhà?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cứ kéo đến khi nào không thể kéo thêm được nữa.”

Lục Nhân Nghĩa: “…”

Nơi Cơ Diệu Hoa ở tên gọi Cổ viên, trong tiếng Tây Khương, nghĩa là cô độc, nhưng được viết bằng chữ Hán.

Vừa bước vào, Hồ Diệp trưởng lão liền nhận ra cửa lớn cửa nhỏ hầu hết đều mở rộng, vừa giống nghênh khách, lại trông như đuổi khách. Hắn dùng tiếng Tây Khương nói: “Bái kiến Phong chủ.” Hắn hiện tại sắc mặt trầm trọng, hoàn toàn không có vẻ hài lòng lúc trò chuyện vui vẻ với Cơ Diệu Hoa ở đài luận võ.

Cơ Diệu Hoa cũng dùng tiếng Tây Khương hồi đáp: “Hồ Diệp trưởng lão, thỉnh.”

Hồ Diệp trưởng lão tiến vào viện, thấy Cơ Diệu Hoa đang ngồi trên rìa mái hiên, váy quần đỏ rực dọc theo mái hiên rủ xuống, tựa tấm vải mành, hai chân thấp thoáng trong tà váy, đong đong đưa đưa theo gió.

Hồ Diệp trưởng lão thầm nghĩ: May mà cấu trúc phòng ốc ở Tây Khương khác với Trung Nguyên, cả mái hiên cũng có xà ngang chống đỡ. Hắn đi vài bước, lại sực nhớ, lấy võ công của Cơ Diệu Hoa, cho dù không có xà ngang, e rằng cũng chẳng ngã xuống.

“Trưởng lão quả là khách hiếm a.” Cơ Diệu Hoa nhè nhẹ phe phẩy quạt, cúi nhìn hắn từ trên cao.

Hồ Diệp trưởng lão nghĩ đến mục đích chuyến đi này, trấn định tinh thần nói: “Kỳ thực mục đích chuyến thăm này của ta hẳn là Phong chủ rất rõ ràng.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thật ư?”

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Thỉnh Phong chủ thả A Cửu về.”

Cơ Diệu Hoa chớp chớp mắt hỏi: “A Cửu? A Cửu là ai?”

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Lời thắp đèn nói, Phong chủ hà tất phải giả ngơ.” Lời thắp đèn nói là tục ngữ Tây Khương, đồng nghĩa với câu minh nhân bất thuyết ám thoại. (người ngay không nói vòng vo)

Cơ Diệu Hoa nhún vai bảo: “Ta thực sự không biết. Ta chỉ nhớ đêm qua hình như nhặt được một con mèo nhỏ trèo bên ngoài cửa phòng thân thân nhà ta.”

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Nàng chính là A Cửu.”

Cơ Diệu Hoa thốt lên: “Di? Hồ Diệp trưởng lão nuôi mèo?”

Hồ Diệp trưởng lão bỏ qua trò đùa của y, nói thẳng: “Hoàn thỉnh Phong chủ thả A Cửu về. Nếu nàng có chỗ nào đắc tội Phong chủ, lúc trở lại nhất định ta sẽ nghiêm khắc quản giáo nàng.”

“Ta nghĩ, leo cửa hẳn là sai đúng không?” Cơ Diệu Hoa nhởn nhơ nói.

Hồ Diệp trưởng lão đáp: “Việc này ta sẽ hỏi rõ ràng.”

“Nửa đêm leo cửa lại càng không được nhỉ?”

“Ta nói rồi, việc này ta sẽ hỏi rõ ràng.”

“Nửa đêm trèo cửa phòng thân thân nhà ta lại càng sai hơn nha?”

“…” Hồ Diệp trưởng lão nói, “Phong chủ có thể xuống đây rồi nói.”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Vì sao?”

Hồ Diệp trưởng lão đáp: “Ngửa đầu, cổ ta mỏi.”

Cơ Diệu Hoa vỗ vỗ mái hiên bên cạnh: “Mời trưởng lão lên đây.”

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Ta tuổi tác đã cao, không ngồi xà nhà được.” Trong lòng hắn thực chất đang nghĩ, với mưu ma chước quỷ của Cơ Diệu Hoa, nói không chừng hắn vừa lên xà nhà sẽ được gán ngay mỹ danh lương thượng quân tử*, ấy mới gọi là âm câu lý phiên thuyền(lật thuyền trong mương). Kỳ thực cả hai câu ‘lương thượng quân tử’ và ‘âm câu lý phiên thuyền’ trong tiếng Hán lẫn tiếng Tây Khương đều thông dụng.

*Lương thượng quân tử: quân tử leo xà nhà (Hán triều, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, TrầnThực gọi hắn là ‘lương thượng quân tử’; tức chỉ đầu trộm đuôi cướp.)

Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Vậy ta phải xuống sao?”

“Thỉnh Phong chủ xuống đây.” Hồ Diệp trưởng lão thối lui vài bước.

Cơ Diệu Hoa rướn cổ ngóng ra xa một chút, rồi phi thân khỏi mái hiên.

Y chưa kịp đứng vững, Hồ Diệp trưởng lão đã sấn vào đề ngay: “Hoàn thỉnh Phong chủ trả A Cửu về.”

Cơ Diệu Hoa khe khẽ lắc cây quạt, ngoài cười trong không cười nói: “Hồ Diệp trưởng lão a.”

Hồ Diệp trưởng lão biết y muốn bàn chính sự, ngẩng đầu nhìn y.

“Ta nhớ rõ ta đã nói, bất kỳ ai cũng không được phép đến quấy rầy Mạn Hoa thân thân nhà ta hết.”

Hồ Diệp trưởng lão thấy y nheo mắt, biết ngay việc này e là chẳng có gì tốt lành.

Cơ Diệu Hoa xác thực đã từng nói với hắn, có điều ngữ khí lúc ấy chỉ là đùa giỡn, tuy hắn nghe thấu, nhưng cứ tưởng hai chữ “quấy rầy” còn có phạm vi sử dụng. Vì thế định để A Cửu ban đêm đột nhập phòng Tôn Ẩn. Lần này không phải uy hiếp, mà là hợp tác. Dựa vào việc Tôn Ẩn có võ công, trong tay bọn họ đã có sẵn lợi thế đàm phán rồi. Ai ngờ A Cửu đi một mạch mất cả buổi tối, hắn chờ tới chờ lui không thấy thì biết ngay đã có chuyện. Không lâu sau Cơ Diệu Hoa phái người dâng đến cho hắn chín cái màn thầu bị tách đôi, hắn liền nhận ra rốt cuộc bản thân đã đánh giá thấp phân lượng của Tôn Ẩn trong lòng Cơ Diệu Hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện