Ngày còn nhỏ, cha ta đã bỏ tiền vào thư viện, gán cho ta một vị tiểu tướng công.

Ông hứa chỉ cần hắn chịu cưới ta, sẽ chu cấp cho hắn ăn học, lên kinh ứng thí, lại còn chăm lo cho cả gia đình hắn.

Sau này hắn đỗ cử nhân, nhà ta lại sa sút.

Ta tự giác đưa thư từ hôn, hắn lại chẳng hồi âm một lời.

Về sau, ta làm thuê ở quán đậu hũ trong trấn để kiếm tiền trả nợ.

Hắn mặc quan phục trạng nguyên, cưỡi ngựa cao lớn, giữa tiếng chiêng trống vang trời, dừng chân trước quán đậu hũ.

Cúi đầu gọi ta: "Nương tử, ta đến đón nàng về nhà."

1

Từ sau khi tỷ tỷ nhà họ Lý qua đời vì bệnh, ta chưa từng nghĩ Lý Hành Chu sẽ quay lại trấn Bồ Liễu này.

Đầu ngõ rộng hẹp người qua lại tấp nập, khách dừng chân đông vô kể, quán đậu hũ làm ăn phát đạt, ta bận tối mắt tối mũi, nên cũng không nhìn rõ mặt hắn.

Một người mặc đồ thư sinh, nhưng liếc mắt là biết nữ cải trang nam, gọi ta.

"Tiểu nhị, lau lại cái bàn này đi."

Ta cầm giẻ lau, nghiêng người lau đi lau lại mấy lượt, mới bưng đậu hũ lên bàn.

Trước kia những việc này đều do Lý Hành Chu làm giúp ta, hắn rất kiên nhẫn, lần nào cũng lau sạch thìa rồi đưa cho ta.

Lúc đó ta cứ ngỡ hắn cam tâm tình nguyện ở bên ta.

Sau này ta mới biết, hắn vốn dĩ luôn chu đáo như vậy, dù người được chăm sóc không phải ta, mà là người khác thì hắn cũng đối xử như thế.

Ba năm sớm chiều thay đổi, cảnh còn người mất.

Có vị cử nhân nói: "Lý huynh, nghe nói năm xưa ở trấn có một phú thương nằng nặc muốn gả con gái cho huynh, có thật không?"

Lý Hành Chu khẽ gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Lập tức đám cử nhân ồn ào bàn tán, hóng chuyện.

"Vậy huynh có đồng ý không? Sau này huynh và cô nương đó thế nào?"

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, Lý Hành Chu im lặng không nói, người trêu chọc hắn đợi mãi không thấy trả lời, cũng thấy ngại ngùng.

Mọi người vội vàng chuyển chủ đề, còn chưa kịp náo nhiệt trở lại, Lý Hành Chu đột nhiên lên tiếng:

"Ta đã đồng ý, nhưng sau này nàng ấy không cần ta nữa."

2

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của đám cử nhân ai nấy đều đặc sắc, còn muốn hỏi thêm, thì bị một nữ tử cười mắng cắt ngang:

"Các ngươi lắm lời quá! Chuyện từ đời nào rồi, mấy lời trẻ con đùa giỡn sao có thể coi là thật?"

"Cũng phải, con gái phú thương dù tốt cũng chỉ là con nhà buôn, sao sánh được với thiên kim tiểu thư của quận thủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thôi đi thôi đi, đừng có nói bậy!"

Nữ tử đỏ mặt, mọi người chuyển chủ đề, không khí lại trở nên sôi nổi.

Ta đứng dậy đi tiếp khách, vội vàng va phải góc bàn, đậu hũ nóng hổi đổ hết lên tay, lập tức phồng rộp lên mấy cái, tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người.

"Xin lỗi, xin lỗi, ta đổi bát mới cho ngài!"

Ta vội vàng xin lỗi, chật vật muốn bỏ đi.

Khách bàn bên cạnh hùng hổ nổi giận với ta, một bóng người mảnh khảnh đứng dậy chắn trước mặt ta, che chắn kín mít.

Ta né sang trái, hắn ở đó; ta né sang phải, hắn vẫn ở đó.

Không thể thoát được, trong lòng ta chua xót vô cùng.

Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống:

"Nàng bị thương rồi."

Ta ngây người tại chỗ, không dám ngẩng đầu sợ hắn nhìn rõ mặt, lại lén giấu bàn tay đỏ ửng ra sau lưng.

Tiếng thúc giục của khách liên tục vang lên, bà chủ quán nhìn sang:

"Khách đang gọi kìa, nhanh tay lên!"

Ta vâng một tiếng, chật vật chạy đi.

Bà chủ thấy tay ta, lập tức bảo ta bỏ việc xuống, mau đi ngâm nước lạnh.

"Con bé này, có mắt như mù à? Đồ nóng thế mà cũng dám lấy tay đỡ."

"Lần sau con nhất định sẽ chú ý."

"Haizz, bình thường con lanh lợi lắm mà, hôm nay sao lại bất cẩn thế, mấy người thư sinh ở bàn kia, nhìn là biết không phải người tầm thường, sau này nhất định sẽ làm quan, nếu làm bỏng bọn họ, chúng ta có mà đền không nổi."

Bà chủ tự mình đi bưng đậu hũ cho bọn họ, ta đi vào bếp sau, vùi hai tay vào trong nước giếng, thoải mái thở phào.

Hôm nay dù có làm bỏng ai, ta cũng không đền nổi, nên ta mới dùng tay đỡ.

Không có tiền thì mạng rẻ mạt, bị bỏng cũng không sao, đau rồi cũng quen, rồi sẽ khỏi thôi.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta làm sao có thể không nhận ra bóng dáng của Lý Hành Chu, chỉ là ta không dám nhận hắn, cũng không dám để hắn nhận ra ta.

Con gái của phú thương mà bọn họ nhắc đến chính là ta.

Người đã không cần hắn, cũng là ta.

3

Gia cảnh Lý Hành Chu nghèo khó, tiền đến trấn học đều do bà con lối xóm góp nhặt.

Bộ quần áo vá chằng vá đụp không vừa người dán lên thân hình gầy gò của hắn, lạc lõng giữa đám học trò áo gấm lụa là trong thư viện.

Hắn học hành chăm chỉ hơn bất kỳ ai, quanh năm giữ vững vị trí đầu bảng, đôi mắt lạnh lùng chỉ có sách vở.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện