Sau khi kêu lên vài tiếng, Diêu Kế Tông liền biết tình tình không ổn, bên dưới mặt hồ không biết Nguyễn Nhược Nhược đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Vì vậy hắn không hề do dự nữa mà nhanh chóng nhảy xuống nước. Trong nháy mắt hắn nhảy xuống bỗng có tiếng nước xáo động đâu đây, hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn…là Lý Hơi đã nhảy xuống nước trước hắn.

Mặt hồ dưới ánh trăng là một thế giới lung linh, nửa mơ hồ, nửa trong suốt. Lý Hơi mượn ánh sáng trăng lặn sâu xuống nước tìm kiếm một thân ảnh chập chờn như hoa thủy tiên. Thật xa đằng kia, tại nơi thủy tảo bồng bềnh lay động, có một mảnh bạch y trong nước lẳng lặng phiêu bồng, từ trong cõi địa lam u ám tạo thành một đóa hoa rung động lòng người. Một bức tranh thật đẹp, tiếc là Lý Hơi không dám ngắm nhìn, bỏi vì hắn biết một giây chậm trễ là nàng một bước gần đến cửa tử vong.

Lý Hơi ra sức bơi tới, đem thân ảnh chập chờn như phù dung nhẹ ôm vào lòng…

Đem Nguyễn Nhược Nhược trồi lên mặt nước, trông thấy Tần Mại đã chèo thuyền tới nơi, Lý Hơi mang nữ nhân trong lòng leo lên thuyền. Lúc này Diêu Kế Tống cũng kịp bơi tới, bất chấp có được hoan nghênh hay không, hắn nhanh nhẹn phóng lên thuyền.

Nguyễn Nhược Nhược an tĩnh như đang ngủ nhưng sắc mặt trắng bệch như hàn băng lãnh tuyết, không có nửa điểm sinh khí. Diêu Kế Tông vừa nhìn thấy liền khẩn trương, vội vàng tiến lên hướng môi của nàng cúi xuống.

Lý Hơi một chưởng mạnh mẽ đẩy ra, suýt nữa đem hắn đánh ngã xuống nước. Thuyền đột nhiên chấn động cơ hồ sắp lật, Lô U Tố nhịn không được hét lên một tiếng.

“Ngươi làm gì vậy? Tránh ra, ta phải cứu người!” Diêu Kế Tông điên tiết hướng Lý Hơi hét lên.

Lý Hơi trầm giọng hỏi, “Ngươi cứu thế nào?”

“Hô hấp nhân tạo! Nếu không mau làm hô hấp nhân tạo, nàng sẽ không thở được!” Diêu Kế Tông nóng vội.

“Làm sao ngươi biết hô hấp nhân tạo?” Lý Hơi ngạc nhiên cực kỳ, cái danh từ mới mẻ này hắn chỉ mới nghe một mình Nguyễn Nhược Nhược nói qua.

“Ta làm sao biết hả? Cả Đại Đường này cũng chỉ có ta và nàng biết. Van cầu ngươi mau tránh ra, nếu không chỉ sợ không cứu được nàng.” Diêu Kế Tông vừa nói vừa tiến lên đẩy Lý Hơi ra.

Lý Hơi cũng không chịu nhượng bộ liền ngăn hắn lại. Hắn dùng ngữ khí kiên định nói, “Ta cũng biết phương pháp hô hấp nhân tạo cứu người.”

“Ngươi biết!?” Miệng Diêu Kế Tông há to đến độ có thể nhét luôn một con gà vào.

Lý Hơi mặc kệ hắn, xoay người hướng môi Nguyễn Nhược Nhược cúi xuống, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những lời nàng đã nói với mình về phương pháp “hô hấp nhân tạo”: Người bị ngộp nước vì thiếu không khí nên sinh ra hiện tượng ngừng hô hấp. Lúc này phải dùng phương pháp hít thở bị động, đem dưỡng khí đẩy vào miệng nạn nhân để trợ giúp phổi có đủ thể tích khí trao đồi, cung cấp đủ dưỡng khí. Loại phương pháp này gọi là hô hấp nhân tạo…

Định tâm lại, một tay chạm vào mặt Nguyễn Nhược Nhược, hắn hít một hơi rồi áp vào bờ môi đã lạnh như băng của nàng, đem ngụm khí của mình đẩy vào miệng nàng.

Diêu Kế Tông nhìn ngây người, Lý Hơi biết “hô hấp nhân tạo” là một loại phương pháp cứu người, không giống như…người đời Đường khác, họ đều cho rằng đây chỉ là hôn môi thuần túy. Điều này…hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lô U Tố đứng một bên cũng nhìn ngây người, mặt của nàng so với gương mặt ngộp nước của Nguyễn Nhược Nhược còn tái nhợt hơn, thân thể run rẩy như lá thu trong gió.

Tần Mại càng trợn mắt hốc mồm, đây…đây…đây không phải là biện pháp lần trước Nguyễn Nhược Nhược đã cứu Tiểu vương gia đó sao? Đúng là phong thủy lưu chuyển a! Bây giờ đổi lại thành Tiểu vương gia cứu nàng.

Định thần lại, Diêu Kế Tông đứng một bên chỉ đạo kỹ thuật cho Lý Hơi, “Lý Hơi, ngươi một tay nén xuống ngực nàng, một tay bóp mũi nàng, nếu không làm vậy thì không khí sẽ không thể xuống phổi toàn bộ.”

“Còn nữa, Lý Hơi, ngươi sau mỗi lần hơi phải dùng tay ấn lên ngực nàng một lần, giúp nàng thở khí ra, như vậy mới đảm bảo quá trình hít thở, đây mới gọi là hô hấp nhân tạo.”

Lý Hơi vừa nghe thấy phải áp tay lên ngực nàng, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang hồng. Đôi mắt hắn liếc xuống khuôn ngực đẹp mê hồn liền vội vàng dời đi chỗ khác, làm sao dám làm theo lời Diêu Kế Tông.

Thời khắc mấu chốt, không việc gì cần câu nệ! Diêu Kế Tông vì vậy liền quyết định “tặng” cho hắn một kích, “Ai nha, Lý Hơi, ngươi nếu như không làm được thì ngươi cứ đảm nhận truyền khí đi…ta phụ trách cái kia cho.”

Diêu Kế Tông vừa nói vừa giả vờ đưa tay lên. Không ngoài sở liệu, Lý Hơi một chưởng đem “bàn tay heo” của hắn đẩy ra, “Không cần ngươi lo, ta sẽ cứu sống nàng.”

Nói xong chính hắn toàn quyền chịu trách nhiệm cả quả trình cứu người, trọn vẹn trình tự từ trên xuống tới, vẻ hồng trên gương mặt đã chuyển thành đỏ bừng tựa như mặt trời sắp lặn.

Khi Nguyễn Nhược Nhược tỉnh lại liền cảm thấy cả người lạnh run, chỉ có phía trước ngực là vô cùng ấm áp mềm mại. Là cái gì vậy! Mê mê mang mang nàng mở mắt, liếc mắt nhìn thấy Lý Hơi. Oh My God, là hắn!!! Lập tức hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra, Nguyễn Nhược Nhược cùng lần trước giống nhau như đúc, một tay đẩy mạnh ra hắn, chỉ vào hắn thất thanh nói: “Lý Hơi, tại sao lại là ngươi?”

Lý Hơi còn chưa kịp lên tiếng thì tật xấu của Diêu Kế Tông đã ào ào xông tới, “Nguyễn Nhược Nhược, cái gì gọi là “lại là ngươi” vậy?”

Diêu Kế Tông vừa nói xong, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy hắn liền điên tiết, “Lưu Đức Hoa chết bằm, mới vừa rồi ngươi làm cái quái gì vậy, đem ta đẩy ngã xuống hồ. Nơi đó dù cạn nhưng ta không phòng bị nên rơi xuống, chân lại bị tê, chỉ còn cách trực tiếp chìm xuống đáy hồ hôn mê”.

“Ta còn thắc mắc tại sao ngươi lâu vậy cũng không nổi lên, nguyên lai là nhưng vậy. Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý! Ai biết ngươi bị tê chân đâu, ta bất quá chỉ đẩy ngươi một cái, ngươi tự dưng lăn xuống!”

“Cái gì? Ngươi và ta núp trong bụi rậm lâu như vậy, không tê chân mới lạ, ngươi đẩy một cái dĩ nhiên ta ngã xuống nước rồi!”

Hai người lời qua tiếng lại, gần như không để ý chung quanh còn có người. Kết quả, sau khi Lý Hơi nghe qua một hồi liền nhịn không được chen ngang, “Các ngươi…núp trên bờ đã lâu sao?”

Hai người vốn đang đấu võ mồm vô cùng khí thế, bị Lý Hơi hỏi một câu như vậy liền ngắc ngứ, phảng phất như vừa giở áo cho người ta xem lưng, nhất thời không biết nói thế nào.

Im lặng chưa bao lâu, Lý hơi lại hỏi: “Còn có, mới vừa rồi ngươi gọi hắn là gì? Lưu Đức Hoa? Hắn không phải Diêu Kế Tông sao?”

Vừa đón vừa hỏi, không cho bọn hắn cơ hội thương lượng câu trả lời. Suy nghĩ hồi lâu, Nguyễn Nhược Nhược quyết định…nói đại, “Làm gì có, ta gọi hắn là Diêu Kế Tông a! Lý Hơi, ngươi nghe lầm rồi a!”

“Ta có nghe lầm không?” Ánh mắt Lý Hơi quét sang Lô U tố và Tần Mại đứng bên cạnh, dụng ý không cần nói cũng biết. Vì vậy hai người đều ra mặt làm chứng, “Tiểu vương gia không nghe nhầm, ta cũng nghe thấy nàng la như vậy.”

Bị bắt quả tang rồi, Nguyễn Nhược Nhược không thể không trở mặt, “Đúng, ta gọi hắn là Lưu Đức Hoa, bởi vì cái tên Diêu Kế Tông nghe bất hảo, nên ta sửa lại một chút!”

“Ngưoi có thể tùy tiện đối tên hắn sao? Cứ cho rằng ngươi đổi tên đi, tại sao lại đổi luôn họ của hắn?” Lý Hơi lại càng kỳ quái.

“Có quan hệ gì đâu, dù sao cũng chỉ có ta gọi hắn như vậy. Hắn bên ngoài là Diêu nhị thiếu gia, nhưng ở trước mặt ta hắn chính là Lưu Đức Hoa.” Đây chính là lời nói thật, chỉ tiếc Lý Hơi nghe cũng không hiểu .

Đôi mắt Lý Hơi nghi ngờ hướng Diêu Kế Tông nhìn qua. “Các ngươi…Từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?”

Đây là điều khiến hắn không tài nào lý giải nổi. Rõ ràng vẫn là Diêu Kế Tông giá họa, nhưng lúc ấy Nguyễn Nhược Nhược đối với tên ăn chơi trác táng này tuyệt đối khinh thường. Sau đó không quá vài ngày, nàng và hắn liền giống như lão bằng hữu nhiều năm, cùng đi đi lại lại trên đường. Nếu Nguyễn Nhược Nhược là nữ tử thâm khuê vô tri vô thức thì còn có thể cho rằng nàng nhất thời bị lừa gạt. Nhưng trên thực tế, Nguyễn Nhược Nhược quả thực quá hiểu biết, tâm tư kiên định như sắt, điểm này từ khi nàng cự tuyệt hắn cũng có thể thấy được. Tại sao đột nhiên đối với Diêu Kế Tông lại thay đổi thái độ như vậy? Lý Hơi nhịn không được đem Diêu Kế Tông cao thấp đánh giá một phen, làm hắn cả người không được tự nhiên.

“Ê, ngươi nhìn cái gì vậy! Đều là nam nhân nha, không có gì để ngươi nhìn đâu. Ngươi đừng nhìn có được hay không?” Diêu Kế Tông bị hắn làm cho không thoải mái nên mở miệng kháng nghị.

Lý Hơi nghe được lời này trong lòng chợt động, trực giác cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng đang trong lúc cảm xúc xáo động nên không bắt được trọng điểm. Lúc này Nguyễn Nhược Nhược đã bò dậy, một thân ướt nhẹp, đường cong lộ ra. May là áo váy cũng không phải loại ngấm nước liền trong suốt, nếu không thì chắc chắn xuân quang sẽ lộ hết ra ngoài. “Lý Hơi, cám ơn ngươi đã cứu ta. Chúng ta đi trước, không quấy rầy ngươi và vị cô nương này dưới trăng cầm tiêu hợp tấu.”

Không đợi hắn trả lời, Nguyễn Nhược Nhược đã réo Diêu Kế Tông. “Đến đây đi, chúng ta bơi vào bờ, xem ai tới trước.” Vừa nói vừa làm tư thế nhún nhảy, rõ ràng muốn cùng Diêu Kế Tông tỷ thí. Thật là…sức sống tràn đầy a!

Diêu Kế Tông vừa nghe được lời ấy liền mi phi sắc vũ, “Đến thì đến, ai sợ ai nha! Một hai ba, nhảy.”

Ầm một tiếng, hai đóa hoa thủy tiên thật to nở bung ra, hai người đồng thời từ trên thuyền nhảy xuống hồ, phảng phất như giao long nhập hải, kim lý nhập thủy, chỉ thấy hai đạo thân hình rẽ nước mau lẹ rời đi. Tình cảnh này…sao lại quen quen? Lý Hơi không khỏi chìm vào trầm tư…

Sau khi lên bờ, Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông sợ bị người đuổi theo nên đồng dạng bỏ chạy thật nhanh. Chạy được một đoạn xa mới bắt đầu giảm tốc độ, Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa oán giận Diêu Kế Tông, “Đều là ngươi không tốt, hại ta rơi xuống hồ để Lý Hơi phát hiện chúng ta nhìn lén hắn.”

Diêu Kế Tông cố không hơn thua vấn đề này, hắn vẫn còn một thắc mắc, “Hồi nãy ngươi nói “lại là ngươi”, rốt cuộc là chuyện gì nha? Chẳng lẽ trước đây Lý Hơi đã từng cứu ngươi như vậy? Hắn biết dùng phương pháp hô hấp nhân tạo cứu người, là ngươi dạy hắn có phải không?”

Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nín lặng. Diêu Kế Tông lưu tâm nhìn nàng hồi lâu, nhịn không được liền bật cười. “Ha ha, mặt ngươi đỏ rần kìa, xem ra đã bị ta nói trúng, đây là ngươi và Lý Hơi lần thứ ba tiếp xúc thân mật đúng không?”

Nguyễn Nhược Nhược đỏ mặt hồi lâu, hay là…cứ nói thật, nếu hắn đã đoán được tám chín phần mười rồi thì còn giấu làm gì nữa. Vậy nên nàng đem toàn bộ sự thật kể cho hắn nghe. Diêu Kế Tông nghe xong mày kiếm liền nhướn cao, “Nguyên lai còn có chuyện như vậy nha!”

Nói xong phá ra cười một trận, vừa cười nói: “Nhưng thật ra ngươi và Lý Hơi đúng là hữu duyên nha. Đêm khuya leo tường trốn ra ngoài cũng gặp, sau đó cứ hết lần này tới lần khác thân mật tiếp xúc, như vậy chính là duyên số, hắn không chừng chính là một nửa số phận của ngươi đó.”

“Vấn đề này ngươi nên đi hỏi Nguyệt lão, đừng có hỏi ta.” Nguyễn Nhược Nhược vô tâm đáp lại, từ xa đã nhìn thấy đại môn Nguyễn phủ, “Tốt rồi, ta về nhà đây. Chúng ta chia tay ở đây đi, gặp lại sau!”

Diêu Kế Tông nhìn nàng chạy vào đại môn, đôi mắt đăm chiêu như có điều suy nghĩ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện