Đương giấc mộng đẹp thì chợt có người lay gọi, âm thanh vội vội vàng vàng bên tai: “Tiểu thư, tiểu thư người mau tỉnh lại a!”

Nguyễn Nhược Nhược mơ màng nửa tỉnh nửa ngủ nhìn người trước mắt một hồi mới có phản ứng: “Hạnh Nhi nha! Tại sao đánh thức ta? Để ta ngủ tiếp một chút đi, “Nữ Giới” để một giờ nữa chép cũng không sao mà.”

“Tiểu thư, không phải gọi người dậy để chép sách. Là người của Tĩnh An vương phủ tới, lão gia đang chuẩn bị tiếp khách.”

Tĩnh An vương phủ? Cái tên nghe quen tai nhưng Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nhớ không nổi là ai tới, “Tĩnh An vương phủ?”

Hạnh Nhi dậm chân nói: “Trời ơi, Tam tiểu thư của ta ơi, là Tĩnh An vương gia, đây chính là hoàng thân quốc thích đó nha! Bọn họ phái người trong phủ đến, gọi tên muốn gặp tiểu thư người kìa!”

Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới tỉnh hồn lại, “A, ra là cái tên tiểu vương gia kia phái người tới. Tới liên hệ thế nào? Người ta đang làm gì vậy?”

“Người tới là một vị thái y, nói là đến xem vết thương ở chân của tiểu thư. Ngoài ra còn có một vị nãi nãi quản gia họ Từ mang theo hai người tỳ nữ dâng quà lễ. Họ hiện giờ đang đợi ở ngoài phòng.” Hạnh Nhi thấp giọng nói.

A! Để nhiều người như vậy ở ngoài phòng chờ nàng, Nguyễn Nhược Nhược lo lắng, “Để bọn họ vào, nhanh lên.” Vừa nói một bên tay vừa vén rèm trắng, chuẩn bị bò xuống giường lại bị Hạnh Nhi ấn trở xuống, “Tiểu thư, ngươi không cần vội vàng xuống giường, thái y muốn vào xem vết thương nê chiếc rèm này phải…thả xuống.”

Đúng là nhiều quy củ, Nguyễn Nhược Nhược bị nàng ta chặn lại trong tấm rèm trắng, chỉ trông thấy một thân ảnh mờ mờ từ ngoài cửa bước tới. Mà người tiến vào đâu chỉ là người của Tĩnh An vương phủ, Nguyễn gia toàn thể những cá nhân đã tham gia “hội nghị gia đình” đêm qua một người cũng không thiếu. Đúng là bình thương chẳng thấy đâu, khi có chuyện thì tò mò kéo đến xem náo nhiệt.

Cách một mảnh rèm, Nguyễn Nhược Ngược vươn đôi chân ngọc ra để cho vị lão thái y râu bạc trắng xem xét một phen. Lão thái y rất nhanh hạ phán đoán, bất quá chỉ là một vết thương nhỏ không đáng lo ngại, chỉ cần trích máu rồi uống thuốc, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.

Sau khi lão thái y rời khỏi phòng Hạnh Nhi mới kéo rèm lên. Từ thị quản gia bước lên nói: “Nguyễn tam tiểu thư, đêm qua là Tiểu vương gia của chúng ta đánh xe ngựa nhất thời không cận thận đã làm kinh động đến tiểu thư. Hôm nay đặc mệnh giao phó nô tỳ đến dâng lễ vật tạ lỗi với Tam tiểu thư” Nói xong khẽ nâng tay trái ý bảo hai người tỳ nữ lập tức đem hộp đang cầm trên tay mở ra.

Nắp hộp mở ra, mặc dù Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nhìn chưa ra đó là thứ gì. Trong hộp mơ hồ có bảo quang lưu động, trong lòng cũng đoán được lễ vật này không tệ. Mà đám nữ nhân Nguyễn thị đứng một bên đã không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.

Nguyễn lão gia sợ hãi bước tới, “Tiểu vương gia thật…tiểu nữ bất quá chỉ bị thương nhẹ, không dám nhận hậu lễ như vậy. Xin hãy Từ quản gia hãy thu hồi lại.”

Từ quản gia vẻ mặt cười nhạt, “Đây là tâm ý của tiểu vương gia, Nguyễn lão gia không cần từ chối”. Rồi ý bảo hai tỳ nữ đem hộp lễ vật đặt lên chiếc bàn lớn, “Nếu Tam tiểu thư không còn điều chi đáng ngại, ta đây cũng không dám ở lại, xin phép trở về phủ phục mệnh.”

Nguyễn lão gia và phu nhân nói vài lời khách sáo sau đó tự mình tiễn khách. Hôm nay vương phủ phái tới một vị quản gia lại càng không thể chậm trễ. Bọn họ đúng là khách khí đem đám người này tiễn khỏi đại môn mới lặn lội quay trở về.

Nguyễn Nhược Nhược trong phòng liền vây bắt hai người kia bình luận về lễ vật.

“Một hộp đầy trân châu.” Hạnh Nhi con mắt vừa nhìn thấy đã không nhịn được mà hô to. Nàng coi như đã diện kiến qua bộ mặt của nha đầu này. Đối với đống trân châu, mỗi viên đều là oánh bạch thượng phẩm, nàng không không thể không tấm tắc.

“Đây là phỉ thúy trạc tử, đã lên nước nha! Những phỉ thúy thành sắc như vậy quả thực không gặp nhiều lắm.” Nguyễn Nhược Phượng cầm lấy trạc tử yêu thích không buông tay.

Tam di nương Hà thị cầm lên một bức tượng ngọc “Vô lượng thọ phật” mà tấm tắc, “Đây chính là điền dương chi mỹ ngọc điêu khắc thành, cũng chỉ có vương phủ mới có thể đem báu vật như vậy mà tiện tay biếu tặng. Tam tiểu thư ngươi thật là có phúc nha!” Trong lời nói không phải là không có ý hâm mộ.

“Các ngươi nhìn cái chén thú thủ mã não này đi, trong suốt côi lệ, trạm khắc tinh tế, quả là khác biệt!” Trong số ngọc ngà châu báu, thứ duy nhất thu hút ánh mắt của Nguyễn Nhược Long chính là một…cái chén.

“Hừ, đúng là không có mắt!”, Nguyễn phu nhân và Nguyễn lão gia cùng nhau bước vào cửa, nàng nhanh tay cầm lên một món lễ vật mà nói, “Trong số những món này, quý giá nhất phải kể đến tử ngọc như ý…có vậy mà cũng nhìn không ra.” Miệng nói mắt hướng về ngọc như ý lưu luyến không nỡ dời đi.

Nguyễn Nhược Nhược dĩ nhiên biết mình phải làm gì, đây chính là thời cơ tốt nhất để thu mua lòng người. Số bảo bối mà Tĩnh An vương phủ đưa tới đây vừa lúc để ta mượn hoa dâng phật.

“Phụ thân, đại nương, tử ngọc như ý này nữ nhi hiếu kính dâng lên hai người. Xin phụ thân mẫu thân nhận lấy để nữ nhi vui lòng” Nàng lời vừa nói ra, Nguyễn lão gia còn không biết ra sao thì Nguyễn phu nhân đã mi cười mắt cười vui vẻ nhận lấy.

Nhận ra xung quanh nhiều ánh mắt chiếu vào mình liên tục, Nguyễn Nhược Nhược thập phần hào sảng quơ tay nói, “Những món đồ trong hộp, mọi người thích gì chọn nấy đi”.

Trong phòng lập tức dấy lên một thanh âm hoan hỉ không tự kìm hãm được, e sợ cho nàng có thể đổi ý, Nguyễn Nhược Phượng lập tức đem tay nhón lấy phỉ thúy trạc tử áp vào lòng thốt lên: “Tam muội, ta đây muốn trạc tử này.”

“Cầm đi cầm đi, đừng để ý gì mà cầm đi. Còn trân châu thì sao, Nhị tỷ không muốn lấy vài viên sao?” Nguyễn Nhược Nhược vô cùng hào phóng. Nguyễn Nhược Phượng cười đến không thấy mắt, “Đúng nha, ta cầm thêm mấy viên trân châu nữa. Cám ơn Tam muội nhé.”

“Tam muội, ta lấy…cái chén này.” Nguyễn Nhược Long nói.

“Đại ca, huynh hãy chọn thêm đi.” Nguyễn Nhược Nhược đối với vị ca ca đã “cứu nàng trong biển lửa” rất hài lòng, vui vẻ tặng hắn cái chén.

“Không cần đâu, ta đây chỉ thích cái chén này, dùng để uống rượu nhất định so với cái chén đêm qua…thú vị hơn nhiều.” Hắn nửa điểm cũng không tham, Nguyễn Nhược Nhược càng cảm thấy yêu thích vị ca ca này hơn.

Tam di nương chọn tượng ngọc “Vô lượng thọ phật”, lại cầm thêm một đôi đích dương chi bạch ngọc giống nhau, còn nói nếu mang kỳ lân bội thì sẽ thiên ân vạn tạ. Nguyễn Nhược Long, Nguyễn Nhược Phượng cũng rời đi, Hạnh Nhi cũng mang tử ngọc như ý tặng Nguyễn phu nhân và Nguyễn lão gia đem về phòng.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai mẫu tử Nguyễn Nhược Nhược, “Mẫu thân, ngươi thích cái gì thì chọn đi.” Nếu như nàng đã mượn thân xác của Nguyễn Nhược Nhược thì dĩ nhiên muốn thay nàng ta hiếu thuận thật tốt vị mẫu thân này.

“Nhược Nhược, mẫu thân muốn những thứ này để làm gì, chỉ cần ngươi mạnh khỏe ở bên cạnh mẫu thân là ta đã mãn nguyện lắm rồi. Hai ngày qua ngươi toàn gặp chuyện không may, lòng ta vì ngươi mà lo lắng mãi.”

“Mẫu thân yên tâm đi, những chuyện sau này người không cần quan tâm nữa”. Nguyễn Nhược Nhược mạnh miệng nói, “Mấy phần hậu lễ này một khi đã tặng đi, những ngày thái bình còn dám không tới sao.”

Lời này cũng không sai. Cổ nhân nói rất hay: Được nhân tiền tài thế nhân tiêu tai (nhận tiền của người thì thay người chịu tai). Những phu nhân tiểu thư này vừa nhận đồ của nàng, sau này có không vừa ý với nàng thì cũng phải méo miệng mà cười. Không nghĩ tới đêm đó cùng xe ngựa của Tiểu vương gia tông phải nhau, một chút vết thương nhẹ lại buôn bán lời đến như vậy, đánh đổi được cả bộ mặt tươi cười của đám người trong Nguyễn phủ. Lão tổ tông từng nói: Tắc ông thất mã, yên biết phúc họa. Quả nhiên là danh ngôn a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện