Đưa ra đề nghị muốn mời Đàm Hữu đi ăn cơm, ngay từ đầu Hạnh Gia Tâm không ôm hy vọng quá lớn.

Đàm Hữu thích tách ra rõ ràng, Hạnh Gia Tâm cũng biết mình hiện tại còn chưa có đạt tới mối quan hệ thân mật có thể tùy tùy tiện tiện cùng ăn cơm với cô.

Nhưng sau khi Đàm Hữu nói nàng là "đồ ngốc" xong, liền đem tất cả các công cụ vừa mới dùng để kiểm tra đồ điện thu hồi vào trong túi, tư thế xách túi sắp đi về. Hạnh Gia Tâm không nhịn được, vẫn quyết định nắm chặt cơ hội.

"Tôi đói bụng." Nàng hỏi như vậy, "Cô đói không?"

Đàm Hữu quay đầu lại nhìn đồ đầu đất này, ước chừng ngừng hai ba giây, mới trả lời một chữ: "Đói."

Có thể không đói bụng sao? Bận việc từ sáng sớm, giờ này đều qua thời gian ăn cơm trưa.

"Chúng ta đây đi ăn cơm đi!" Hạnh Gia Tâm cầm túi liền đi ra ngoài, đi đến bên người Đàm Hữu còn túm túm đồ vật trên tay nàng, "Buông đi, nặng cỡ nào a."

Kết quả túm hai ba lần cũng chưa lay chuyển được, Đàm Hữu thật sự không chút sứt mẻ.

Trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, Hạnh Gia Tâm cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Đàm Hữu đè đè di động, Hạnh Gia Tâm trong túi vang lên "đinh linh" một tiếng.

Đàm Hữu nói: "Trong phòng thiếu một ít đồ vật thông dụng, tôi đã gửi qua cho cô, cô tốt nhất giờ này liền đi ra ngoài mua một chút."

Hạnh Gia Tâm móc di động ra nhìn một lượt, từ dao phay, nồi, chén đến cây lau nhà, bóng đèn cái gì cần có đều có.

"Vì cái gì muốn mua bóng đèn?" Nàng hỏi Đàm Hữu.

"Bóng đèn nhỏ trong phòng ngủ hỏng rồi, buổi tối sẽ không tiện."

"Tôi không biết lắp." Hạnh Gia Tâm lập tức nói.

Đàm Hữu nhìn chằm chằm đầu nàng, Hạnh Gia Tâm tặc hề hề mà cúi đầu, chỉ chừa cho cô một đầu tóc mềm mại thơm tho.

"Tôi còn không biết chọn đồ." Hạnh Gia Tâm lại bỏ thêm một câu.

"Tôi đang trong thời gian đi làm." Đàm Hữu nói.

"Thêm tiền cho cô." Hạnh Gia Tâm không chút do dự.

Đàm Hữu trong nháy mắt cảm thấy mình giống như đang làm giao dịch không thể cho ai biết.

Cô thở dài một hơi, ném xuống túi công cụ đang cầm trên tay, nói: "Đi."

Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ, gắt gao mà đi theo cô: "Đi nơi nào?"

"Siêu thị." Đàm Hữu tức giận mà nói.

Cô đại khái đang tự giận mình, nếu không biết người này chính là bạn học cũ của mình, có thể sau khi cô dọn đồ vật xong căn bản sẽ không ở lại kiểm tra phòng, hoặc là hiện tại cô liền yên tâm thoải mái mà xảo trá lừa gạt vị khách hàng ngốc nghếch lắm tiền này thêm một khoản.

Nhưng hiện tại, có giao tình ở đây, vẫn là giao tình không thể nói toạc ra, đạo đức của Đàm Hữu ngo ngoe rục rịch, khiến cô cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện mà lựa chọn tự mình hy sinh.

Các nàng đi siêu thị, Đàm Hữu không chỉ có nhanh chóng chọn mua vật phẩm trên danh sách, còn đi khu bán thịt cá rau dưa mua một đống lớn đồ ăn thức uống, hai người đẩy hai xe mua sắm chất tràn đầy, Hạnh Gia Tâm vui vẻ đến giống một đứa ngốc.

Tính tiền tự nhiên là cô gái ngốc tính, Đàm Hữu trước tiên bước ra bên ngoài chờ nàng.

Một khi tầm nhìn được mở rộng, liền lại cảm thụ được sự ưu tú của Hạnh Gia Tâm.

Nàng trắng đến sáng lên, lại ăn mặc quần áo xinh đẹp, tư thế quẹt thẻ lưu loát rộng rãi, nhìn kiểu gì đều là tiêu điểm trong đám người.

Cô gái tiêu điểm tính tiền xong, lập tức nhìn qua chỗ cô, thấy cô còn đứng tại chỗ, liền lộ ra tươi cười ngọt ngào.

Đàm Hữu trước kia cảm thấy là do cô nàng dễ ở chung, hiện tại mới biết đây đều là đối xử đặc biệt dành cho mình.

Tươi cười này liền có vẻ càng thêm ngọt ngào, Đàm Hữu ký ức hoảng hốt, thế nhưng không nhớ nổi Hạnh Gia Tâm lớp 9 có từng cười như vậy hay không.

Cảm giác lỗ trống thời gian thật lớn đột nhiên nổi lên, trong đầu Đàm Hữu không chịu khống chế nhảy ra một câu nói làm ra vẻ: Hôm nay lại từ biệt, không biết khi nào có thể gặp lại.

Vì thế cô làm ra một việc ngốc, từ trong túi móc di động ra, lại bấm vào camera, liền chụp một tấm ảnh của Hạnh Gia Tâm.

Hạnh Gia Tâm đang ở trong nháy mắt cúi đầu lại ngẩng đầu, nhìn đến động tác của cô, có hơi kinh ngạc.

Lý trí của Đàm Hữu đã trở lại, hành động chụp lén thế này, xấu hổ đến mặt cô đều nóng lên.

Cô nhanh chóng ném di động vào trong túi, cũng chưa kịp xem một cái bức ảnh chụp được thế nào.

Hạnh Gia Tâm đẩy xe ra tới, Đàm Hữu nhanh chóng tiếp nhận một cái.

Hai người song song trốn tránh, lặng im, sự lặng im làm lòng người hoảng hốt.

Thẳng đến hoàn toàn ra khỏi siêu thị, Đàm Hữu nhấc đồ vật đặt lên trên xe, cho rằng xấu hổ vừa rồi đã qua, Hạnh Gia Tâm đột nhiên nói: "Vừa rồi cô đang làm gì nha?"

Khuôn mặt Đàm Hữu thật vất vả bị gió thổi lạnh...

Cô không để ý đến nàng, lo tự mình sắp xếp đồ vật xong xuôi, lên vị trí điều khiển.

Hạnh Gia Tâm cộp cộp cộp mà chạy tới bên kia kéo cửa ngồi vào: "Vừa rồi có phải cô chụp tôi hay không?"

Đàm Hữu nhìn ngoài cửa sổ xe, khởi động xe.

"Cô cho tôi xem đi." Hạnh Gia Tâm không dứt.

"Tôi không có chụp cô." Đàm Hữu chỉ phải tức giận mà nói dối, "Tôi chụp quầy thu ngân."

Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà nhìn nàng: "Nga."

Sau đó một đường cũng chưa nói gì nữa.

Đàm Hữu thật là đoán không ra tâm tư của cô nàng, bị chụp lén không tức giận, cô không cho xem ảnh chụp thì lại tức giận.

Bất quá cho dù giận dỗi, Hạnh Gia Tâm cũng sẽ không lớn tiếng nói một lời, chỉ biết yên lặng mà oan ức, mà cúi đầu, tựa như một con thỏ.

Xe chạy về tới trước biệt thự, Đàm Hữu một người xách ra ba túi đồ lớn đi vào nhà, Hạnh Gia Tâm mở cửa cho nàng xong, muốn đi cầm túi đồ trong tay nàng, bị Đàm Hữu thoảng qua đi.

Cần đặt trong phòng khách thì để phòng khách, nên cất vào tủ lạnh thì cất tủ lạnh, Đàm Hữu yên lặng mà làm việc, ít nhất hiện tại kết cấu và tình trạng của căn nhà này, nàng chính là so Hạnh Gia Tâm cái kia ngốc tử hiểu biết đến nhiều.

Hạnh Gia Tâm vẫn luôn đi theo sau mông nàng, vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân, vừa không e ngại động tác của nàng, cũng thật sự là giúp không được gì.

Đàm Hữu dọn xong đồ vật rồi đi rửa tay, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc yếu yếu mà mở miệng: "Hiện tại đi ăn cơm chứ?"

Đàm Hữu lắc lắc bọt nước trên tay: "Ăn ở nhà."

"A?" Hạnh Gia Tâm đề cao thanh âm, biểu cảm dại ra, "Tôi, tôi không biết nấu cơm."

"Biết rồi." Đàm Hữu lướt qua nàng, "Mở bếp kiểm tra một chút dụng cụ trong phòng bếp còn có vấn đề gì không, khoai tây sợi chua cay, canh cà chua trứng, đậu nành xào thịt khô, được không?"

Hạnh Gia Tâm quả thật kinh ngạc thành măng đá, nàng vẫn duy trì biểu tình ngây ngốc nhìn Đàm Hữu lấy đồ ăn ra, động tác thành thạo mà cần nhặt thì nhặt, cần lột vỏ thì lột vỏ, nhanh chóng ném vào giỏ rau đặt ở dưới nước để súc rửa.

Thẳng đến Đàm Hữu cầm lấy cây dao mới vừa mua bắt đầu cắt thịt khô, tâm tư cong cong quẹo quẹo của Hạnh Gia Tâm mới rốt cuộc kéo thẳng thành một câu nói vui sướng chói lọi:

Đàm Hữu phải nấu cơm cho ta ăn! Đàm Hữu phải nấu cơm cho ta ăn!

Đàm Hữu vậy mà biết nấu cơm!

Đàm Hữu tự mình nấu cơm cho ta ăn!

Đàm Hữu sao có thể tuyệt đến như vậy!

Hạnh Gia Tâm giơ tay bưng kín miệng, nàng cảm thấy nàng sắp khóc ra tới.

Đàm Hữu nhìn lại đây, tư thế cô khom lưng cầm dao thật là đẹp, hơi hơi nhăn mày lại cũng đẹp.

Hạnh Gia Tâm không chỉ có muốn khóc, còn cảm giác thân thể nóng lên, trái tim lung tung rối loạn mà nhảy, làm nàng không cách nào lại tiếp tục nhìn.

Vì thế vừa nhấc chân, chạy.

Đàm Hữu: Nhiều năm như vậy rốt cuộc nàng làm thế nào sống sót được vậy, không biết nấu cơm thì thôi, để khách nấu cơm còn không biết giúp đỡ một chút sao, đại tiểu thư!

Hạnh Gia Tâm chạy lên lầu muốn ngã quỵ ở trên giường, nhưng giường còn chưa có trải ra.

Vì thế mở bao bọc bắt đầu trải giường chiếu, đệm giường, chăn, khăn trải giường, vỏ chăn, lăn lộn đến sắp đem mình cũng vùi vào, rốt cuộc có cái giường lớn mềm xốp thoải mái.

Nàng một lần nữa đứng lên, sau đó lại ngã người vào giường, thư thái vô cùng.

Ở trong cuộc sống của nàng, hiếm khi vui sướng như vậy, trực tiếp, mãnh liệt, không có bất luận điều kiện phụ gì, đập đến cả người nàng đều sắp bay lên.

Nàng không có bạn bè, nàng không kết bạn với người khác, nhưng cái này cũng không trở ngại nàng biết chuyện "Tự tay vì một người nấu cơm" này, là hành vi thân mật cỡ nào.

Lần này nàng quyết chiến đến cùng thật sự là thu hoạch toàn thắng, nàng cảm thấy ăn bữa cơm ngày hôm nay xong, nàng sẽ không bao giờ cần tìm các loại cớ về công việc để tiếp xúc Đàm Hữu, các nàng là bạn bè, mặc kệ vì sao hôm nay các nàng đột nhiên biến thành bạn bè, kết quả chính là các nàng đã là bạn bè!

Các nàng một lần nữa trở thành bạn bè.

Hạnh Gia Tâm rốt cuộc không nín được nước mắt.

Đàm Hữu nấu đồ ăn dọn cơm xong, bưng tất cả lên bàn, Hạnh Gia Tâm còn không chưa xuống.

Nàng vốn dĩ muốn mở miệng kêu, nhưng tựa như khi còn nhỏ, nàng luôn không cách nào cho Hạnh Gia Tâm một xưng hô thích hợp.

"Hạnh, Gia, Tâm", ba chữ này thật sự là quá chính thức, lúc Đàm Hữu muốn đánh người mới có thể gọi như vậy.

"Đồ ngốc?", trong tình huống đặc biệt nói giỡn kêu như vậy thì được, kêu lúc bình thường, hoặc là giống có như thù oán, hoặc là quá mức thân mật.

"Uông Kỳ?", Đã biết thân phận thật sự, trạng thái lừa mình dối người lại quá xấu hổ.

Đàm Hữu đứng ở bên bàn ăn suy xét chừng một phút đồng hồ, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Nàng đi lên lầu, cố ý làm tiếng bước chân lớn một chút, không đến mức dọa đến cô gái ngốc.

Cửa phòng ngủ mở ra, đệm chăn trên giường lớn đã thay đổi, sạch sẽ tươi mát, mùi hương nước hoa trên người Hạnh Gia Tâm.

Hạnh Gia Tâm chôn đầu vào trong chăn, không biết đang làm gì, thân mình run lên run lên.

Đàm Hữu giơ tay gõ gõ cửa, mở ra, trên giường nức nở một tiếng, thân mình vặn qua vặn lại, đầu nâng lên đến lấy tay lau mặt một phen.

Còn chưa quay đầu, nhưng Đàm Hữu biết nàng đang làm gì.

Trong lòng căng thẳng, cô nhanh tiến lên hai bước chạy qua: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Quả nhiên Hạnh Gia Tâm đang khóc thút thít, khi quay đầu qua tới, tóc cọ đến lộn xộn, đôi mắt toàn bộ hồng hồng, bị nước mắt nhiễm đến sáng như ánh trăng dưới hồ sâu.

Một bàn tay nàng che miệng, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, tư thế này thật là áp lực lại đáng thương.

Không biết tại sao, rõ ràng cảm giác đẹp xấu giữa hai hình ảnh cực khác biệt, Đàm Hữu lại nhớ tới ngày ấy nhiều năm trước Hạnh Gia Tâm ôm cặp sách trong ngõ nhỏ.

Nhớ tới thân ảnh nàng chìm trong ánh nắng chiều rực rỡ, nhớ tới đôi mắt nàng ngây ngốc mà nhìn chằm chằm cô.

Khi đó cô không hiểu, không hiểu cô gái này vì sao không nói lời nào, không hiểu cô gái này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Hiện tại cô vẫn cứ không hiểu, không hiểu vì sao cô nàng này đột nhiên khóc, không hiểu vì sao cô nhìn nàng sẽ khiến lòng mình co rút đau xót.

Nhưng có một chuyện, Đàm Hữu vẫn hiểu được.

Đó chính là, hiện tại, giờ phút này, nàng cần cô.

Nàng giống như cần một anh hùng mà cần cô.

Đàm Hữu đi lên trước, nửa quỳ ở mép giường, giọng nói dịu dàng đến không thể tưởng tượng: "Làm sao vậy? Đừng khóc."

Hạnh Gia Tâm rơi nước mắt càng dữ tợn hơn, nàng sợ mình khóc thút thít sẽ làm cái mũi lộ ra trạng thái không bình thường, cho nên tay che lại cũng chưa buông ra một chút.

Nàng không thể từ bỏ cơ hội này, chỉ có thể thút tha thút thít hỏi ra: "Chúng ta, chúng ta là, bạn bè phải không?"

-----------

Hôm nay thử áp dụng cô - nàng theo kiến nghị của một bạn, thấy cũng ổn phết, cảm ơn bạn 😆

Cô là Đàm Hữu

Nàng là Hạnh Gia Tâm

Lúc trước không edit như vậy vì đọc QT quen thấy nàng - nàng cũng không có vấn đề gì, dựa theo ngữ cảnh vẫn biết nàng đó là chỉ ai, với cô - nàng nghe giống teenfic nên mình không dùng á =))))

Chiều nay 4 tiết học ngồi edit chương này =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện