Edit: Ring.

“Lão gia, hộp quà mà thiếu phu nhân, ắc, Mộ Yên tiểu thư đưa, Thanh Thư đã cho người mang đến chỗ lão gia, cũng không có đưa đến khố phòng kiểm kê.”

Thanh Thư vẫn quen miệng gọi Giang Mộ Yên là thiếu phu nhân, đợi nói ra rồi mới ý thức được nàng bây giờ đã giải trừ hôn ước với đại thiếu gia, lập tức sửa lại thành bốn chữ Mộ Yên tiểu thư.

“Ngươi mang hộp quà của Yên nhi về phòng rồi?” Bùi Vũ Khâm có chút kinh ngạc.

“Dạ, Thanh Thư nghĩ lão gia hẳn sẽ có hứng thú nhìn xem lễ vật Mộ Yên tiểu thư đưa nên liền tự chủ trương để người đừng mang đến khố phòng. Lễ vật của tiểu thư, Thanh Thư cũng đã dặn bất luận kẻ nào cũng không được mở ra, chỉ chờ lão gia ngài tự mình mở!”

Bản thân Thanh Thư cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, dù sao lễ vật Giang Mộ Yên đưa mấy năm rồi, hắn cũng cho người mang đến khố phòng kiểm kê trước rồi mới báo lại với lão gia. Sau đó căn cứ theo yêu cầu của lão gia mà lại đến khố phòng lấy đồ vật tương ứng ra sử dụng, tỷ như nghiên mực này nọ Giang Mộ Yên tặng.

Nhưng là năm nay hắn lại luôn có cảm giác Giang Mộ Yên thay đổi rất nhiều, không còn giống nàng trước đây nữa.

Hơn nữa lão gia hình như rất thích Giang Mộ Yên sau khi thay đổi này. Trước đây tuy cũng có yêu thương, nhưng không đến mức sủng nịch như mấy ngày nay.

Thậm chí lúc này, vì để Giang Mộ Yên đạt được tâm nguyện mà lão gia còn quyết định đồng ý cho nàng cùng đại thiếu gia giải trừ hôn ước. Chuyện như vậy, trước đây hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cho nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào, sau khi hắn tiếp nhận hòm lễ vật Giang Mộ Yên đưa lên thì liền phân phó người đưa đến phòng lão gia, không cho bất kì ai mở ra, đây hoàn toàn là hành động theo bản năng.

Giờ bị lão gia hỏi lại như vậy, Thanh Thư mới hoảng hốt thấy mình cư nhiên không hói ý trước mà đã làm, hắn lập tức trở nên sợ hãi “Lão gia thứ tội, là Thanh Thư vượt quá khuôn phép!”

“Thanh Thư, không cần kích động, chuyện này ngươi làm đúng rồi, ta không phải đang trách cứ ngươi. Được rồi, trở về đi, lát nữa không cần đến hầu hạ ta, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Dạ, lão gia!”

~

Trong căn phòng vắng lặng chỉ có ánh nến lay động, ngọn đèn le lói làm bạn, nhưng Bùi Vũ Khâm cũng không cảm thấy cô đơn. Hắn chậm rãi mở cái hộp Giang Mộ Yên đưa ra, bên trong là một bộ tranh đã cuốn lại được đặt ngay giữa.

So với bộ tranh, cái hộp này ngược lại có vẻ quá lớn cùng phô trương.

Bùi Vũ Khâm sửng sốt. Hắn đã sớm đoán được có thể là tranh, nhưng lại không ngờ bức tranh này đơn giản đến vậy, ngay cả bồi* cũng chưa? (R: bạn nào hay vẽ màu nước thì biết, giấy mỏng quá thì phải bồi thêm để đừng bị cong).

Sau đó hắn lại nghĩ đến nếu bức tranh này chính là bức Yên nhi vẽ vào trưa hôm trước, nguyên ngày hôm qua hắn không cho phép nàng xuống giường, nàng hứa với hắn sẽ nghe lời, như vậy cũng có thể giải thích vì sao bức tranh này lại đơn giản vậy.

Nhẹ nhàng đặt cái hộp xuống, hắn cầm lấy bức tranh cuộn tròn bên trong mở nhẹ ra. Nhưng mới mở được một nửa, trên mặt Bùi Vũ Khâm đã hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nam tử trong tranh dung mạo tuyệt trần, đang chuyên tâm đọc sách bên cạnh cửa sổ. Gió thổi mái tóc đen dài của hắn bay bay, trang phục tuyết trắng tôn lên nước da như ngọc. Trong đôi mắt phượng đen như mực lộ ra tia sáng nhu hòa, thanh nhã.

Cơ trí, thành thục, lại lộ ra vẻ đẹp không thuộc nhân gian khiến toàn bộ bức họa càng có vẻ ý cảnh thoát tục.

Người này là hắn sao?

Thì ra trong mắt Yên nhi, hắn lại tốt đẹp như vậy.

Bùi Vũ Khâm biết bức tranh này là vẽ cảnh hôm đó Yên nhi được hắn gọi đến Vị Vũ lâu, chuẩn bị nói với nàng về chuyện cửu thiếp của Dạ Tập tới cửa gây hấn.

Bởi vì hôm đó, hắn ngồi cạnh cửa sổ trong thư phòng ở Vị Vũ lâu xem sổ sách.

Mà cũng là hôm đó, hắn phát hiện đủ loại hành động kỳ lạ của Yên nhi.

Nay nghĩ kĩ lại, ngày kia nàng nhìn đến hắn thì liền đỏ mặt, ánh mắt đờ đẫn, những dấu hiệu này kỳ thật rất không bình thường.

Bộ dáng của nàng như là hoàn toàn bị hắn làm kinh diễm, trong mắt không có vẻ quen thuộc, chỉ có xa lạ cùng vô số hảo cảm……..

Tất cả những điều này nói lên cái gì?

Bùi Vũ Khâm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn bức tranh vẽ chính mình, đưa tay nhẹ vuốt nhẹ lên hình ảnh đó. Bức tranh này được vẽ rất tinh tế, có nhiều bút pháp hắn thậm chí chưa bao giờ gặp qua, thần thái cùng vẻ sinh động trên khuôn mặt của nhân vật thì lại càng không cần phải nói.

Tất cả những điều này đều cho thấy dụng tâm của người vẽ.

Bùi Vũ Khâm cơ hồ khó có thể tưởng tượng được bức tranh như vầy mà lại do Yên nhi lúc đang sốt cao kiên trì vẽ ra.

Mà cũng chính vì bức tranh này, Yên nhi sốt đến thiếu chút nữa khiến bản thân chết cháy. Nếu không có phương thuốc hạ nhiệt nàng nói ra lúc nửa tỉnh nửa mê, bây giờ Yên nhi có thể đã không còn.

Nàng trả giá sinh mệnh của mình chỉ để vẽ một bức tranh đưa hắn làm quà sinh nhật?

Yên nhi a Yên nhi, ta rốt cuộc nên nói con ngốc hay nên nói con quá chân thành đây?

Một chút ngụy trang cũng không biết, con thật sự vẫn là Yên nhi trước đây sao? Nếu phải, vì sao con lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?

Trong lòng Bùi Vũ Khâm không ngừng tự hỏi, cảm xúc vốn không mấy rõ ràng trước đây, lúc này hình như hắn đã hiểu được.

Tuy Yên nhi bây giờ vẫn có thể nói ra một ít chuyện chứng minh nàng vẫn là nàng, nhưng tính tình một người có thay đổi đến đâu đi nữa thì sở thích cùng bút pháp này nọ cũng không thể nào hoàn toàn khác hẳn.

Nhất là Yên nhi thân là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, nàng từ nhỏ đã đọc sách luyện chữ, lối viết Thảo phiêu dật kia đã hoàn toàn trở thành phong cách của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện