Edit: Ring.

“Ta –”

“Vũ Khâm, ngươi sợ ta sao?”

Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng giật mình không nói gì của Bùi Vũ Khâm, không biết dũng khí đến từ đâu mà nàng đột nhiên bước nhanh lên phía trước, cách khoảng cách rất gần ngửa mặt nhìn hắn.

Bùi Vũ Khâm không trả lời, chỉ lắc lắc đầu.

Hắn chính là không sợ nên mới cảm thấy kỳ quái. Bởi vì phản ứng bình thường hẳn là nên sợ hãi, sau đó cứng người quay đầu chạy biến mới đúng. Dù sao trong thân thể biết đi, biết nói, biết suy nghĩ trước mắt đã thay đổi thành một linh hồn khác hắn hoàn toàn xa lạ.

Mượn xác hoàn hồn a, chuyện âm tà đến mức này, bất luận nhìn kiểu nào cũng thấy đây là một điềm xấu.

Nhưng hắn lại không sợ hãi, ngược lại, hắn còn cảm thấy tia sáng linh động cùng trong suốt trong đôi mắt đang ngước lên nhìn hắn này rất hấp dẫn, khiến đáy lòng hắn nhịn không được mà nổi lên tầng tầng gợn sóng.

So với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Yên nhi trước đây, hắn tất nhiên là càng thích ánh mắt ấm áp mang theo luyến mộ đang nhìn hắn này hơn.

Cho nên hắn lắc đầu, bởi vì không thể gật đúng không? “Vậy ngươi cũng biết ta rất thích ngươi?” Giang Mộ Yên thấy hắn lắc đầu thì cũng đánh bạo mà bộc lộ tâm ý.

Lần này Bùi Vũ Khâm không chỉ giật mình sửng sốt mà còn không biết làm sao.

Vốn hắn không biết nàng thích hắn, nhưng từ ánh mắt hôm đó của nàng, còn có bức tranh hắn nhận được hôm nay, hắn mới xác nhận cảm giác của nàng.

Nhưng thân phận, tâm lý cũng không cho phép hắn tại tuổi này, vị trí này, nhận một nữ tử như Yên nhi.

Huống chi loại thích này như thế nào cũng không thể công khai, rất dễ khiến người cười chê.

Hắn cũng đã nghĩ cho dù thích nhưng Yên nhi cũng chỉ để trong lòng, sẽ không nói ra miệng.

Nhưng hắn lại tính sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn, bởi vì Yên nhi liền như vậy mà nói trắng ra với hắn.

Yên nhi này thật sự là lớn mật hơn hắn dự kiến nhiều.

Bùi Vũ Khâm bày mưu tính kế bao nhiêu năm nay, đến giờ vẫn chưa từng lộ sơ hở, chỉ khi đối mặt với nàng mới luôn luôn tính sai phản ứng cùng hành động của nàng.

Hiện tại nàng hỏi hắn như vậy, Bùi Vũ Khâm thật sự không biết nên gật đầu hay lắc đầu mới tốt.

Cũng may hình như Giang Mộ Yên cũng không vội muốn hắn cho đáp án mà tiếp tục nói “Ta từ lần đầu tiên gặp thì đã thích ngươi, ta cũng không biết là vì sao, trước giờ ta chưa từng có cảm giác như vậy.

Nhưng hôm đó, ta đứng ngoài cửa sổ thấy cảnh ngươi ngồi đọc sách bên cửa, trong nháy mắt đó, tim ta đập nhanh như muốn nhảy khỏi cơ thể, ta không thể dời tầm mắt của mình khỏi ngươi, trừ ngươi ra, ta không nhìn thấy gì khác. Ta nghĩ cảm giác này hẳn là thích đi!

Hơn nữa mặc kệ là khi nào, mỗi lần chỉ cần ngươi xuất hiện, suy nghĩ của ta, hành vi của ta đều sẽ trở nên kích động, đầu óc muốn không chế cũng không được. Tất cả bình tĩnh, thong dong đều vì ngươi mà biến mất. Ta nghĩ ta đã lún sâu quá nhanh, cho nên thật xin lỗi, ta không muốn làm ngươi khó xử nhưng ta đã không thể khống chế để mình đừng thích ngươi.

Ta biết, hôm nay, giờ khắc này, lấy thân phận cùng lập trường của ta, nếu ta có chút lý trí thì không nên nói với ngươi những lời này. Nhưng ta chính là không khống chế được bản thân. Ta không mong ngươi sẽ đáp lại những gì ta thổ lộ, chỉ hy vọng ngươi sẽ không vì vậy mà chán ghét ta. Điều này ngươi có thể đáp ứng không?”

Bùi Vũ Khâm không tự chủ được mà gật gật đầu.

Hắn không thể nói với nàng rằng sau khi nghe nàng nói vậy, trong lòng hắn đã nổi lên sóng gió mãnh liệt.

Cảm xúc mấy năm nay chưa từng dao động lại bị những lời này của Gianng Mộ Yên làm cho kích động khó kiểm soát.

Mỗi câu, mỗi chữ của Giang Mộ Yên cũng không phải lời êm tai gì. Hơn mười năm nay, không biết đã có bao nhiêu nữ nhân nói lời càng buồn nôn, càng trực tiếp, cũng càng có thể lay động lòng người hơn với hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ cảm thấy kích động, bởi vì hắn có thể thấy được ý lợi dụng cùng tham lam ẩn sâu trong mắt bọn họ.

Nhưng bây giờ không giống vậy, hắn không thể nhìn ra bất kì ý đồ nào khác trong đáy mắt Yên nhi.

Ánh mắt của nàng trong suốt, sạch sẽ, ngoại trừ sự yêu thích chân thành cũng chỉ có tia sáng thành thục trí tuệ.

Lời nàng nói cũng không phải êm tai nhất, thậm chí còn có thể coi là thật thà vô cùng, nhưng rõ ràng là có thể cuốn hút hắn vào tấm lòng vô cùng chân thật của nàng.

Bùi Vũ Khâm biết cô gái này chính là thích con người hắn, hoàn toàn không liên quan đến cái tên Bùi Vũ Khâm.

Cho dù hôm nay hắn không phải truyền kỳ Đông Vân quốc, không phải đệ nhất ngự dụng hoàng thương, không phải là Bùi Vũ Khâm, yêu thích của nàng đối với hắn cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi.

Một người chỉ đơn thuần thích hắn như vậy, hắn sao có thể chán ghét đây?

Phải biết rằng tình cảm đơn giản thuần túy như vậy, hắn cũng đã từng rất mong muốn, nhưng cũng chỉ có thể thất vọng.

Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, mắt thấy hắn đã sắp đến độ tuổi tứ tuần, Yên nhi nàng lại xuất hiện!

Đây là ông trời thỏa mãn cho nguyện vọng lúc còn trẻ của hắn hay là một loại khảo nghiệm?

Bùi Vũ Khâm không thể đoán được.

Mà Giang Mộ Yên sau khi thấy hắn gật đầu lần nữa thì trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh cùng thỏa mãn. Cứ như vậy đi, không cần tiếp tục che giấu tâm tư, cảm xúc của mình trước mặt hắn nữa, này đối với nàng mà nói đã là một bước tiến lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện