Edit: Ring.
Tuy biết Vũ Khâm cũng không bị ho ra máu mà chết như nhị ca hắn, nếu không lúc này cũng đã chẳng bình yên vô sự đứng đây, nhưng khi nghe được chuyện mạo hiểm này, nàng vẫn nhịn không được mà thay hắn đổ mồ hôi lạnh một phen.
“Rốt cuộc ả muốn làm gì? Vì sao phải làm như vậy? Chàng là vị hôn phu của ả cơ mà!”
“Vì sao? Vì kho báu!” Bùi Vũ Khâm nở một nụ cười lạnh sắc bén.
“Cha hồ đồ, đại ca, nhị ca cũng hồ đồ theo. Bọn họ đều bị tấm bản đồ mơ hồ không biết từ đâu ra kia làm cho điên cuồng.
Bùi gia tuy mấy đời kinh thương, cha và đại ca, nhị ca cũng đều là kỳ tài kinh doanh, nhưng vì thương nhân vẫn luôn bị cho là một loại dân đen cho nên không biết bắt đầu từ khi nào, cha lại có suy nghĩ muốn dùng tiền của đổi lấy công danh.
Nhưng bằng trình độ Bùi gia lúc đó, nếu muốn tiêu trừ hộ tịch dân đen cho cả nhà, trở thành quan viên triều đình có công danh cũng không phải việc dễ dàng. Hoặc là nói không phải chút tài sản của Bùi gia khi đó có thể làm được.
Vì thế, cha bắt đầu kỳ vọng vào bản đồ kho báu. Mà tấm bản đồ đó, người biết đầu tiên là nhị ca và cha, đại ca không hề biết. Lúc đó nhị ca nổi lòng riêng, không muốn nói chuyện này cho đại ca. Nhưng dù sao cha cũng mềm lòng, nghĩ đều là con của mình, vì thế nên mới lén nói cho đại ca biết.
Sau khi đại ca biết được lòng riêng của nhị ca, giữa huynh đệ với nhau tự nhiên xuất hiện hiềm khích. Cho nên khi đó, ba người bắt đầu khắc khẩu. Mà xét thấy tình huống như vậy cho nên cha và đại ca, nhị ca sau đó đều nhất chí không nói ta biết, sợ lại có thêm một người gia nhập hàng ngũ cạnh tranh.
Kho báu có bao nhiêu, không ai biết. Cụ thể kho báu được giấu ở chỗ nào, trên bản đồ cũng chỉ có một nơi đại khái, không có dấu hiệu gì cụ thể. Nhưng như vậy cũng không thể diệt được quyết tâm tìm kho báu của đại ca và nhị ca. Buồn cười là kho báu còn chưa thấy đâu, hai người cũng đã ngầm đấu với nhau!
Ngay khi đó, Lục Tử Yên cùng người gọi là phụ thân của nàng xuất hiện. Người bọn họ liên lạc đầu tiên chính là nhị ca. Ta không biết nhị ca quen biết bọn họ từ khi nào, bí mật này, năm xưa khi nhị ca chết cũng mang đi theo.
Sau này ta lại biết, chủ ý để Lục Tử Yên giả mạo làm tiểu thư nhà quan, cố ý gặp gỡ ta một cách tình cờ chính là do nhị ca bày ra. Gia nghiệp Bùi gia khi đó không nhỏ, bất quá thân thích cũng rất nhiều. Ý của cha là cả Bùi thị đều thoát khỏi tiện tịch chứ không chỉ một nhà mấy người chúng ta. Nhưng nhị ca lại không nghĩ vậy. Nhị ca thông minh, mưu kế cũng rất nhiều. Chuyện như có được bản đồ kho báu, huynh ấy tất nhiên là hy vọng càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa dù có muốn mua chức quan thì huynh ấy cũng chỉ nguyện ý tiêu tiền cho vài người trong nhà thôi. Muốn huynh ấy giúp cả những người thuộc chi của thúc thúc bọn họ thoát luôn tiện tịch là không thể nào.
Trước mặt lợi ích và tài phú khổng lồ, tính ích kỷ của con người cũng bại lộ, khiến người ta khó có thể chấp nhận. Bọn họ càng đi càng xa, càng đi càng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nhị ca liên thủ với đám người đứng sau Lục Tử Yên, khiến đại ca vất vả không ít. Đại ca vì cũng là người trong cuộc, tất nhiên là biết thân phận Lục Tử Yên không đơn giản, cho nên huynh ấy mới phản đối ta thành thân với Lục Tử Yên. Mà sau khi ta cố ý cưới nàng, đại ca rõ ràng lạnh lùng với ta hơn hẳn, chỉ sợ là đại ca nghĩ ta đã đứng về phía nhị ca.
Sau khi Lục Tử Yên thành thân với ta, nhị ca ngoài mặt thì chỉ ra ngoài một chuyến, nhưng thật ra trước sau có hết thảy tận bốn lần, lần nào cũng là đi với phụ thân Lục Tử Yên.
Sau này ta lại hỏi Lục Tử Yên, nàng nói bọn họ thật ra cũng không phải không thu hoạch được gì. Bọn họ đã tìm đến của vào một kho báu, chỉ là trong thông đạo đó tràn ngập cạm bẫy cùng khí độc, đi được nửa đường đã chết hơn nửa số người. Nếu không phải nhị ca có Lục Quán đi theo, lần đó có thể đã không ra được. Nhưng bọn họ đều đã thấy được kho báu bên trong, cho nên họ liền khẳng định phương hướng đó là đúng.
Vì vậy mà sau khi trở về, nhị ca hứng phấn đến có khó thể che dấu. Nhưng nhị ca lại không biết, nếu đám người Lục Tử Yên đã thấy được kho báu rồi thì đối với chúng, huynh ấy còn có giá trị gì nữa? Cho nên nhị ca bị bệnh, độc mà Lục Tử Yên hạ trên người huynh ấy bắt đầu phát tác. Nhị ca ho đến chết đi sống lại, đến nỗi cuối cùng phải ho ra máu mà chết. Tất cả đại phu đều nói nhị ca chết do di chứng ho lao, nhưng bệnh ho lao ta biết, tuyệt đối không giống như tình trạng của nhị ca. Nhưng ta khi đó vì không nghĩ là Lục Tử Yên hạ độc thủ nên chỉ cho là đại phu chẩn nhầm.
Sau đó, khi cũng bắt đầu ho ra máu, ta mới cảm thấy chuyện này không đơn giản. Nhưng mọi chuyện đã giống như một con thuyền lớn, đáy thuyền bị người ta đục một lỗ, nước đã tràn vào nửa khoang. Giờ khi thuyền sắp chìm mới phát hiện có người đục thuyền thì có tác dụng gì?
Sau khi nhị ca mất, đám người Lục Tử Yên lại đến nơi gọi là cửa vào kho báu kia một lần nữa nhưng cũng không được gì, còn đi lầm vào một đường có càng nhiều cạm bẫy hơn, toàn quân bị diệt, chết càng nhiều người.
Lần này nguyên khí của bọn họ cũng bị tổn thương nặng nề mà lại không được gì, ngược lại sự tham lam đối với kho báu lại càng tăng.
Mà ngược lại, sau khi nhị ca mất, đại ca cũng ra ngoài ba bốn lầm. Bên huynh ấy đã có phát hiện mới, thật ra cái gọi là phát hiện mới đó cũng chỉ là lạc lối mà thôi. Đại ca nếu bước vào cái gọi là đường đến kho báu kia hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ, cho nên chính huynh ấy cũng không dám chắc, cần có người đi cùng nhìn đường xem.
Dù sao nhị ca đi rồi, trong cảm nhận của đại ca thì người tranh kho báu với huynh ấy cũng đã không còn. Sau đó Lục Tử Yên lại chủ động tìm tới đại ca, chủ động nói với đại ca con đường mà nhị ca đã tìm được, xem như là cho thấy thành ý để bọn họ hợp tác. Cái cớ Lục Tử Yên dùng để lung lạc đại ca chính là khi tìm được kho báu, bọn họ không cần tiền tài gì hết, thứ họ muốn chính là bí tịch võ công có thể thống trị võ lâm!”
Tuy biết Vũ Khâm cũng không bị ho ra máu mà chết như nhị ca hắn, nếu không lúc này cũng đã chẳng bình yên vô sự đứng đây, nhưng khi nghe được chuyện mạo hiểm này, nàng vẫn nhịn không được mà thay hắn đổ mồ hôi lạnh một phen.
“Rốt cuộc ả muốn làm gì? Vì sao phải làm như vậy? Chàng là vị hôn phu của ả cơ mà!”
“Vì sao? Vì kho báu!” Bùi Vũ Khâm nở một nụ cười lạnh sắc bén.
“Cha hồ đồ, đại ca, nhị ca cũng hồ đồ theo. Bọn họ đều bị tấm bản đồ mơ hồ không biết từ đâu ra kia làm cho điên cuồng.
Bùi gia tuy mấy đời kinh thương, cha và đại ca, nhị ca cũng đều là kỳ tài kinh doanh, nhưng vì thương nhân vẫn luôn bị cho là một loại dân đen cho nên không biết bắt đầu từ khi nào, cha lại có suy nghĩ muốn dùng tiền của đổi lấy công danh.
Nhưng bằng trình độ Bùi gia lúc đó, nếu muốn tiêu trừ hộ tịch dân đen cho cả nhà, trở thành quan viên triều đình có công danh cũng không phải việc dễ dàng. Hoặc là nói không phải chút tài sản của Bùi gia khi đó có thể làm được.
Vì thế, cha bắt đầu kỳ vọng vào bản đồ kho báu. Mà tấm bản đồ đó, người biết đầu tiên là nhị ca và cha, đại ca không hề biết. Lúc đó nhị ca nổi lòng riêng, không muốn nói chuyện này cho đại ca. Nhưng dù sao cha cũng mềm lòng, nghĩ đều là con của mình, vì thế nên mới lén nói cho đại ca biết.
Sau khi đại ca biết được lòng riêng của nhị ca, giữa huynh đệ với nhau tự nhiên xuất hiện hiềm khích. Cho nên khi đó, ba người bắt đầu khắc khẩu. Mà xét thấy tình huống như vậy cho nên cha và đại ca, nhị ca sau đó đều nhất chí không nói ta biết, sợ lại có thêm một người gia nhập hàng ngũ cạnh tranh.
Kho báu có bao nhiêu, không ai biết. Cụ thể kho báu được giấu ở chỗ nào, trên bản đồ cũng chỉ có một nơi đại khái, không có dấu hiệu gì cụ thể. Nhưng như vậy cũng không thể diệt được quyết tâm tìm kho báu của đại ca và nhị ca. Buồn cười là kho báu còn chưa thấy đâu, hai người cũng đã ngầm đấu với nhau!
Ngay khi đó, Lục Tử Yên cùng người gọi là phụ thân của nàng xuất hiện. Người bọn họ liên lạc đầu tiên chính là nhị ca. Ta không biết nhị ca quen biết bọn họ từ khi nào, bí mật này, năm xưa khi nhị ca chết cũng mang đi theo.
Sau này ta lại biết, chủ ý để Lục Tử Yên giả mạo làm tiểu thư nhà quan, cố ý gặp gỡ ta một cách tình cờ chính là do nhị ca bày ra. Gia nghiệp Bùi gia khi đó không nhỏ, bất quá thân thích cũng rất nhiều. Ý của cha là cả Bùi thị đều thoát khỏi tiện tịch chứ không chỉ một nhà mấy người chúng ta. Nhưng nhị ca lại không nghĩ vậy. Nhị ca thông minh, mưu kế cũng rất nhiều. Chuyện như có được bản đồ kho báu, huynh ấy tất nhiên là hy vọng càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa dù có muốn mua chức quan thì huynh ấy cũng chỉ nguyện ý tiêu tiền cho vài người trong nhà thôi. Muốn huynh ấy giúp cả những người thuộc chi của thúc thúc bọn họ thoát luôn tiện tịch là không thể nào.
Trước mặt lợi ích và tài phú khổng lồ, tính ích kỷ của con người cũng bại lộ, khiến người ta khó có thể chấp nhận. Bọn họ càng đi càng xa, càng đi càng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nhị ca liên thủ với đám người đứng sau Lục Tử Yên, khiến đại ca vất vả không ít. Đại ca vì cũng là người trong cuộc, tất nhiên là biết thân phận Lục Tử Yên không đơn giản, cho nên huynh ấy mới phản đối ta thành thân với Lục Tử Yên. Mà sau khi ta cố ý cưới nàng, đại ca rõ ràng lạnh lùng với ta hơn hẳn, chỉ sợ là đại ca nghĩ ta đã đứng về phía nhị ca.
Sau khi Lục Tử Yên thành thân với ta, nhị ca ngoài mặt thì chỉ ra ngoài một chuyến, nhưng thật ra trước sau có hết thảy tận bốn lần, lần nào cũng là đi với phụ thân Lục Tử Yên.
Sau này ta lại hỏi Lục Tử Yên, nàng nói bọn họ thật ra cũng không phải không thu hoạch được gì. Bọn họ đã tìm đến của vào một kho báu, chỉ là trong thông đạo đó tràn ngập cạm bẫy cùng khí độc, đi được nửa đường đã chết hơn nửa số người. Nếu không phải nhị ca có Lục Quán đi theo, lần đó có thể đã không ra được. Nhưng bọn họ đều đã thấy được kho báu bên trong, cho nên họ liền khẳng định phương hướng đó là đúng.
Vì vậy mà sau khi trở về, nhị ca hứng phấn đến có khó thể che dấu. Nhưng nhị ca lại không biết, nếu đám người Lục Tử Yên đã thấy được kho báu rồi thì đối với chúng, huynh ấy còn có giá trị gì nữa? Cho nên nhị ca bị bệnh, độc mà Lục Tử Yên hạ trên người huynh ấy bắt đầu phát tác. Nhị ca ho đến chết đi sống lại, đến nỗi cuối cùng phải ho ra máu mà chết. Tất cả đại phu đều nói nhị ca chết do di chứng ho lao, nhưng bệnh ho lao ta biết, tuyệt đối không giống như tình trạng của nhị ca. Nhưng ta khi đó vì không nghĩ là Lục Tử Yên hạ độc thủ nên chỉ cho là đại phu chẩn nhầm.
Sau đó, khi cũng bắt đầu ho ra máu, ta mới cảm thấy chuyện này không đơn giản. Nhưng mọi chuyện đã giống như một con thuyền lớn, đáy thuyền bị người ta đục một lỗ, nước đã tràn vào nửa khoang. Giờ khi thuyền sắp chìm mới phát hiện có người đục thuyền thì có tác dụng gì?
Sau khi nhị ca mất, đám người Lục Tử Yên lại đến nơi gọi là cửa vào kho báu kia một lần nữa nhưng cũng không được gì, còn đi lầm vào một đường có càng nhiều cạm bẫy hơn, toàn quân bị diệt, chết càng nhiều người.
Lần này nguyên khí của bọn họ cũng bị tổn thương nặng nề mà lại không được gì, ngược lại sự tham lam đối với kho báu lại càng tăng.
Mà ngược lại, sau khi nhị ca mất, đại ca cũng ra ngoài ba bốn lầm. Bên huynh ấy đã có phát hiện mới, thật ra cái gọi là phát hiện mới đó cũng chỉ là lạc lối mà thôi. Đại ca nếu bước vào cái gọi là đường đến kho báu kia hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ, cho nên chính huynh ấy cũng không dám chắc, cần có người đi cùng nhìn đường xem.
Dù sao nhị ca đi rồi, trong cảm nhận của đại ca thì người tranh kho báu với huynh ấy cũng đã không còn. Sau đó Lục Tử Yên lại chủ động tìm tới đại ca, chủ động nói với đại ca con đường mà nhị ca đã tìm được, xem như là cho thấy thành ý để bọn họ hợp tác. Cái cớ Lục Tử Yên dùng để lung lạc đại ca chính là khi tìm được kho báu, bọn họ không cần tiền tài gì hết, thứ họ muốn chính là bí tịch võ công có thể thống trị võ lâm!”
Danh sách chương