Edit: Ring.

“Còn nữa, thương nhân là gì? Người kinh doanh cũng là người gian xảo. So với dân chúng bình thường, bọn họ lại càng giỏi bày mưu tính kế, giởi về bảo hộ lợi ích cá nhân của họ hơn. Hôm nay Hoàng Thượng có thể động đến Bùi gia, những thương nhân khác nào biết lần sau Hoàng Thượng có động đến họ hay không?”

“Khốn kiếp! Bọn họ là gì chứ, bọn họ có tiền như Bùi gia sao? Hay là có núi vàng núi bạc đáng để trẫm dòm ngó?” Đông Vân đế nghe vậy liền giận tím mặt.

Thái Hậu lắc lắc đầu: “Hoàng Thượng, đó là suy nghĩ của con thôi, đám thương nhân này lại không nghĩ vậy. Nếu không bây giờ cũng đã chẳng rơi vào cảnh trên đường không một cửa hàng nào buôn bán!

Hoàng Thượng, cứ tiếp tục như vậy, lòng dân sẽ bất an. Mà lòng dân bất an tắc sẽ sinh nhiễu loạn! Đây là làm gì? Hai năm nay không phải quốc khố vẫn rất đầy đủ sao? Không đến nỗi túng quẫn tới mức phải dùng cách này chứ? Huống chi thương nhân cũng là con dân của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng càng nên bảo hộ họ mới phải. Bây giờ Hoàng Thượng nói vậy, nếu để ngàn vạn con dân nghe được thì sẽ nghĩ sao đây? Nhưng bây giờ lời đồn đã càng ngày càng thái quá. Một ngày các thương nhân chưa mở cửa buôn bán thì dân chúng lại lo lắng thêm một ngày. Hoàng Thượng cũng biết nếu triều đình không đứng ra giải quyết thỏa đáng thì chưa đến mấy ngày, không nói đâu xa, chỉ Phỉ Thúy thành thôi cũng đã gặp phải nguy cơ lớn.”

“Mẫu hậu, người quá lo lắng rồi. Chẳng lẽ dân chúng sẽ tạo phản chỉ vì một Bùi gia sao? Mẫu hậu, người suy nghĩ nhiều quá.”

“Xem ra Hoàng Thượng không muốn nghe mẫu hậu. Thôi, thôi, như vậy tùy Hoàng Thượng đi. Mẫu hậu già rồi, đúng là có một số lời nói không cần phải nghe. Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, ai gia về Phật Tâm Các.”

“Mẫu hậu, người chớ đi a. Nhi thần không có ý đó. Nhi thần chỉ cảm thấy chuyện đã đến nước này rồi, cho dù bây giờ thu tay, trả lại cửa hàng cho Bùi Vũ Khâm thì trong lòng Bùi Vũ Khâm vẫn sẽ hận trẫm, hận triều đình, sau này nhất định cũng không chịu tận tâm cống hiến cho triều đình nữa.

Trước sau gì hắn cũng hận, thay vì trả lại cho hắn để rồi trắng tay thì khi không trả, ít nhất triều đình còn có được đất đai cùng phòng ốc mấy cửa hàng đó, không phải sao? Chỉ cần đem bán hết chúng chính là một lượng tài sản không nhỏ a.”

“Hoàng Thượng à, vậy ai gia hỏi con, con định bán mấy cửa hàng đó cho ai? Là bán cho cùng một người hay là chia ra bán lẻ?

Nếu là lựa chọn trước thì bây giờ Bùi gia chính là đệ nhất Đông Vân quốc, cũng sở hữu nhiều cửa hàng nhất. Trừ phi cũng có một người tài lực tương đương với Bùi gia ra mặt, nếu không thì ai có bản lĩnh mua nổi nhiều cửa hàng như vậy? Đừng nói là không có người đó, cho dù có đi nữa thì tại thời điểm Bùi gia đang gặp nạn thế này, người có thực lực cũng sẽ hoàn toàn che dấu đi tài sản của mình, chỉ sợ bị Hoàng Thượng chú ý đến. Ai còn dám đứng ra mua các cửa hàng tại tời điểm mấu chốt thế này? Đó là thứ nhất.

Vậy nói đến lựa chọn thứ hai, bán lẻ từng cửa hàng một. Lần này triều đình chiếm đoạt không dưới trăm cửa hàng của Bùi gia đi? Ba vị thượng thư có thể lập tức tìm được hơn trăm người mua sao? Cho là có người mua đi nữa, bọn họ có thể đồng thời giao dịch ư?

Còn nữa, Hoàng Thượng ngài không tự mình ra mặt, ngài xác định giá bán đi của các cửa hàng tương xứng với giá thực tế sao? Có câu ‘tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân*‘, ba vị thượng thư đại nhân mang danh nghĩa vì triều đình, vì Hoàng Thượng sẽ thật sự chí công vô tư mà không mưu lợi cho bản thân một chút hay sao?

*R: ba năm làm tri phủ thanh liêm, kiếm được mười vạn lượng: đại loại là chỉ tham ô.

Tất cả, tất cá những điều đó, chỉ cần xử lý không tốt một cái đều có thể dẫn đến thất bại thảm hại, đồng thời còn để lại ảnh hưởng tiêu cực trong dân gian. Những điều đó Hoàng Thượng chưa nghĩ qua sao?”

“Mẫu hậu… người nói ba vị thượng thư đại nhân dám lấy công làm tư?”

“Bọn họ có dám hay không, ai gia không khẳng định. Nhưng mà Hoàng Thượng, đặt mình vào trường hợp của người ta, hành động của con chẳng khác nào cưỡng bức, chiếm đoạt sản nghiệp Bùi gia, đó giống như một nồi thịt thơm ngào ngạt. Con là Hoàng Thượng, con ăn thịt. Bọn họ là thần tử, chẳng lẽ không muốn húp miếng canh sao?

Ai gia nói hết lời như vậy, còn lại Hoàng Thượng liền tự suy nghĩ đi! Ai gia cũng mệt rồi, nên trở về cung thôi.”

Thái Hậu chậm rãi đứng lên. Những gì có thể nói, bà đã nói hết rồi. Còn lại chỉ có thể do hoàng nhi tự mình quyết định. Bà biết trong lòng Hoàng Thượng đã bắt đầu lung lay, hắn đang đợi người làm mẫu thân là bà đưa chủ ý hoặc vạch ra cách giải quyết. Nhưng mà bà là mẫu thân, một ngày nào đó cũng sẽ đi trước, không thể nào giải quyết hết mọi chuyện cho hắn được.

Chuyện lần này xem như một bài học, cũng nên để hắn ngẫm lại xem chuyện gì một đế vương nên làm, chuyện gì là không nên.

~

Khi Thái Hậu đang phân tích tốt xấu cho Đông Vân đế trong cung thì trong thư phòng Bùi gia cũng đang tiến hành một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ.

Trải qua mấy tháng rèn luyện, Bùi Dạ Tập rõ ràng trầm ổn không ít, cũng lõi đời không ít. Lời nói không nhiều như trước kia, nhưng bây giờ mỗi câu hắn nói ra, trình độ sắc bén và kích thích người ta chỉ tăng chứ không có giảm, khiến Giang Mộ Yên không thể không thầm cảm thán. Quả nhiên trâu kéo lên Bắc Kinh vẫn là trâu, sẽ không biến thành thứ gì khác.

Sự ngây thơ, không đầu óc của Bùi Dạ Tập, tuy giờ nhìn thì như có cải thiện nhưng thật ra bên trong căn bản một chút cũng không thay đổi.

Cũng khó trách, rõ ràng là đuổi khỏi nhà để chính hắn đi rèn luyện, kết quả Vũ Khâm vì không nỡ để con chịu khổ nên ngầm an bày một phen.

Thế nên bây giờ, tiểu tử vốn không biết trời cao đất dày này trải qua một phen ‘tôi luyện’ lại càng thêm không coi ai ra gì.

Giang Mộ Yên nhíu mày nhìn Bùi Dạ Tập kiêu ngạo ngồi trên ghế, thậm chí còn không liếc nhìn nàng lấy một cái, nhẫn nhịn hỏi lại lần nữa: “Dạ Tập, những lời ta nói ngươi có nghe được không?”

“Nghe! Câu trả lời của ta vẫn như vậy, thì sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện