Nơi trống trải gió thổi càng mạnh hơn. Sầm Chân Bạch đã quen với cái lạnh không hề co người lại. Cậu quay đầu, ánh mắt phải ngước thêm khoảng mười centimet nữa mới có thể nhìn thấy mặt của người đi đến.

Một alpha xa lạ đứng ngay sau lưng cậu, gương mặt anh tuấn mang nét trẻ trung, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt rất phiền. Rõ ràng là mùa đông, nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, tay đút vào túi, cúi đầu nhìn Sầm Chân Bạch. Sau lưng là một ống đựng tên chứa vài mũi tên, đôi giày thể thao trắng dưới chân còn có một vết bẩn đen sì.

Sầm Chân Bạch không có nhiều quần áo, mỗi cái đều đã giặt đi giặt lại nhiều lần, vá rồi lại vá, mặc từ tiểu học đến giờ, giờ đã ngắn hơn rất nhiều.

Lúc này, omega đang mặc một chiếc quần jeans bạc màu và áo khoác đen bị tuột chỉ, thêm vào vừa lăn lộn dưới đất rồi chui vào thùng giấy, mặt và người đều dính đầy bụi bẩn.

Nhìn thảm hại nhất có lẽ là đầu của cậu, chỗ nào cũng dán băng gạc trắng, trán một miếng, má một miếng, đầu cũng có một miếng dán lên da đầu, khiến mái tóc vốn mềm mại bị dựng ngược lên.

Hai má và khu vực quanh mắt sưng phù, gần như không thể nhận ra diện mạo ban đầu.

Trên mặt còn có vết máu, rõ ràng đã cố gắng xử lý nhưng do máu đã khô lại nên dù có lau bao nhiêu cũng chỉ để lại một vết đỏ đen, trông như một vết bớt lớn hằn trên má.

Đúng là nhìn giống ăn mày thật.

"Không nghe thấy à?" Alpha cáu kỉnh nói: "Cút ngay, đừng chắn đường."

Ngay lúc đó, hệ thống nhận diện trước cửa phát ra tiếng bíp, kèm theo giọng nói máy móc: "Nhận diện võng mạc thành công, chào mừng về nhà." Sắc mặt của alpha lập tức thay đổi.

Quản gia Trần Thúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài qua camera, vội vã chạy ra đón: "Thiếu gia, cậu về rồi, vị này là..."

"À..." Alpha nhếch mép, "Hóa ra là mày."

Gì? Sầm Chân Bạch khó hiểu, đột nhiên cậu ngửi thấy một mùi khói nồng nặc, giống như khi vào mùa thu, lửa rừng bùng phát, ngọn lửa thiêu đốt những cành cây khô, vang lên tiếng lách tách, rất khó chịu.

Ban đầu cậu nghĩ có lửa ở đâu đó, cho đến vài giây sau, Sầm Chân Bạch mới nhận ra mùi này phát ra từ alpha trước mặt.

Việc alpha không kiểm soát tốt pheromone của mình trước một omega xa lạ thực sự là một hành động rất thiếu tôn trọng. Nếu lượng pheromone thả ra nhiều hơn, Sầm Chân Bạch đã có thể hét lên "xâm phạm" rồi.

Alpha trẻ tuổi này đang dùng cách này để cho Sầm Chân Bạch biết hắn ghét cậu ra mặt, đồng thời cũng muốn gây áp lực, ép cậu tự giác mà cút đi.

Pheromone được gọi là pheromone vì không cần nói ra, người khác có thể qua pheromone này mà tiếp nhận nhiều thông tin khác nhau như vui vẻ, ghét bỏ, ác ý, quyến rũ...

Theo nghiên cứu khoa học, omega nhạy cảm với cảm xúc và tiếp nhận pheromone gấp ba lần so với alpha và gấp 16 lần so với beta.

Đã từng có hơn mười omega mô tả rằng, khi họ cảm nhận được ác ý từ pheromone của alpha, đầu tiên là tim đập nhanh, sau đó là cảm giác sợ hãi tột độ, như thể có một ngàn cân đặt lên vai họ, nặng đến mức ngay cả việc nhấc ngón tay cũng trở nên khó khăn.

Huống chi cả hai người này còn có độ tương thích 100%, nên kết nối cảm giác giữa họ càng nhạy bén hơn.

Tim của Sầm Chân Bạch đột nhiên đập nhanh hơn, cơ thể yếu ớt của omega nhận ra nguy hiểm phát ra tiếng báo động, pheromone tỏa ra khiến cậu bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi.

Alpha chưa trưởng thành trước mặt đã đủ đáng sợ, hắn lạnh lùng nói: "Cút."

Sầm Chân Bạch thấy alpha siết chặt tay nắm đấm, cậu suy nghĩ, nếu đối phương đánh tới, cậu có nên tránh hay không.

Quản gia nói: "Thiếu gia, đây là chỉ thị của ngài chủ tịch."

Alpha chẳng thèm nghe, nét mặt cứng rắn càng thêm lạnh lùng, nhìn Sầm Chân Bạch đầy khinh miệt: "Tao bảo cút."

Pheromone càng ngày càng nặng, như một ngọn núi đè xuống, Sầm Chân Bạch vẫn cảm thấy tim đập loạn, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh. Sau khi đối diện với alpha vài giây, cậu xoay người định bỏ đi.

Chú Trần không thể để cậu đi, vội vàng bước lên chặn đường Sầm Chân Bạch.

Đúng lúc đó, điện thoại của alpha reo lên. Dựa vào biểu cảm, ban đầu hắn không muốn nghe, nhưng sau khi nhìn rõ người gọi thì miễn cưỡng đưa điện thoại lên tai.

Người ở đầu dây bên kia dường như đã nói cái gì đó khiến hắn không hài lòng, sắc mặt của alpha càng lúc càng tệ.

Phải mất một lúc lâu, cuộc gọi mới kết thúc.

"Má nó." Alpha lạnh lùng, bực bội vò tóc, rồi không thèm nhìn Sầm Chân Bạch mà quay người đi vào cửa.

Khi đi ngang qua, vai của alpha va mạnh vào người Sầm Chân Bạch.

Sầm Chân Bạch cảm thấy như một khối sắt cứng đập thẳng vào mình, cú va chạm khiến nửa người cậu tê dại, cậu loạng choạng lùi lại vài bước. Cổ chân vốn đã bị trẹo, giờ cậu còn không đứng vững, ngã xuống đất.

Alpha chẳng buồn quay lại.

Vai đau âm ỉ, nhưng biểu cảm của omega không hề thay đổi. Cậu rũ mắt phủi bụi bám trên quần áo rồi tự mình đứng dậy.

Chú Trần theo phản xạ đưa tay ra muốn đỡ: "Cháu không sao chứ?"

Sau khi alpha rời đi, áp lực nặng như ngàn cân cũng biến mất. Sầm Chân Bạch thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ tránh đi, lắc đầu.

"Thiếu gia tính tình không tốt." Chú Trần nói: "Cộng thêm sau khi mắc bệnh, có nhiều omega cố ý tiếp cận cậu ấy..."

Sầm Chân Bạch không mấy để ý, lời của Trần Thúc lọt vào tai trái rồi ra tai phải, không hề đi vào đầu.

Chú Trần nói: "Chủ tịch bảo chúng ta vào trong luôn, chân cháu ổn chứ?"

Sầm Chân Bạch gật đầu, nhưng cổ chân càng đau hơn, bước đi khập khiễng.

Cánh cổng sắt từ từ đóng lại sau lưng cậu, im lặng không một tiếng động.

Trước biệt thự là một bãi cỏ lớn, cỏ xanh mướt, được chăm sóc rất tốt, đủ rộng để xây dựng một sân vận động 400 mét.

Chú Trần dẫn cậu lên một chiếc xe tự động, xe chạy êm qua bãi cỏ rồi dừng lại trước cửa chính.

Căn biệt thự rộng lớn nhưng yên tĩnh, không một bóng người, alpha cũng không thấy đâu, có lẽ đã về phòng rồi.

Căn nhà khác hẳn với những gì Sầm Chân Bạch tưởng tượng, không xa hoa lộng lẫy cũng không tối giản lạnh lẽo. Phong cách trang trí có thể nói là ấm cúng, sàn nhà và nội thất phần lớn đều làm từ gỗ tự nhiên, gỗ màu óc chó sáng màu, tông màu rất dễ chịu.

Nhìn quanh, không gian còn có nhiều điểm nhấn với những màu sắc tươi mát, như vài nhánh hoa lan trên bàn ăn, một cây nhỏ gần cửa, hay những khóm tre không tên bên cạnh tivi.

Những dấu vết của cuộc sống thường nhật khiến cho tinh thần căng thẳng của omega vô thức thả lỏng một chút.

Chú Trần tuân theo sự sắp xếp của Giang Gia Năng, gọi bác sĩ riêng đến để xử lý lại vết thương cho omega và kiểm tra vết thương ở mắt cá chân.

May mắn chỉ là bị trẹo chân.

Ban đầu còn định kiểm tra toàn thân một lượt, nhưng khi Sầm Chân Bạch nhìn thấy những thiết bị không quen thuộc đầy khắp phòng, cậu lập tức từ chối, không chịu thả lỏng cảnh giác.

Trong tình thế căng thẳng đó, chú Trần đành từ bỏ, dẫn omega lên tầng ba giới thiệu từng phòng cho cậu.

"Tầng hai là phòng chơi game, phòng karaoke và các khu vui chơi khác, tầng ba là phòng của cậu và thiếu gia, tầng bốn là phòng họp, thư viện và các phòng làm việc, còn tầng năm là phòng của thượng tướng Hoắc Khải và Chủ tịch Giang Gia Năng."

Sầm Chân Bạch đi theo chú Trần lên tầng ba, phòng đầu tiên cửa đóng chặt, có lẽ là phòng của alpha, cậu tiếp tục đi khoảng sáu, bảy bước nữa.

"Đây là phòng của cậu." Chú Trần nói.

Omega ngẩng lên nhìn, một không gian màu kem nhạt với ánh đèn ấm áp, thảm trải sàn trắng êm ái, rèm cửa màu vàng nhạt, giường trải mềm mại sạch sẽ, chỉ nhìn thôi đã khiến Sầm Chân Bạch cảm thấy buồn ngủ.

Bố cục và cách bài trí của căn phòng giống hệt với phòng của Hoắc Ngưỡng, sau khi vào phòng còn được chia thành ba khu vực riêng biệt, bên trái là nhà vệ sinh, bên phải là tủ quần áo.

Chú Trần không làm phiền cậu nữa, chỉ dặn rằng lát nữa sẽ gọi cậu xuống ăn tối.

Tầng ba chỉ còn lại một mình cậu, Sầm Chân Bạch đứng im một lúc rồi mới đặt chiếc túi bẩn thỉu đang cầm trong tay xuống gần cửa. Cậu tháo dép ra, để chân trần giẫm lên tấm thảm dày màu kem, lớp len lông cừu thượng hạng nhẹ nhàng bao bọc lấy chân cậu, mỗi bước đi như giẫm lên mây.

Cậu chậm rãi vuốt ve chăn gối, từ đầu giường đến cuối giường, cảm giác đúng như cậu đã nghĩ.

Sầm Chân Bạch lớn lên trong khu ổ chuột, ở đó không có những căn nhà đẹp như vậy, càng không có những tấm vải thượng hạng. Ở đó chỉ có những mặt sàn bẩn thỉu đầy dầu mỡ, giường gỗ mục rữa bốc mùi, những con gián và rết bò lổn ngổn khắp nơi.

Nhiều người ở khu ổ chuột vật lộn, không dám mơ đến khu nhà giàu, mà chỉ cố gắng cả đời để mua được căn nhà ở khu bình dân, nhưng mãi mãi cũng không thể thoát ra được.

Sầm Chân Bạch nằm úp mặt xuống chiếc giường lớn ở giữa phòng, nệm chìm xuống, nhưng vẫn đủ độ đàn hồi. Cả căn phòng ngập tràn mùi hương dễ chịu, cậu vô thức cọ xát mặt vài lần vào chăn gối.

Rõ ràng chỉ cần cho cậu một kho chứa đồ thôi là cậu đã đủ biết ơn rồi.

Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy có người lên gõ cửa phòng bên cạnh: "Thiếu gia, đến giờ ăn tối rồi."

Ngay sau đó đến lượt cậu.

Sầm Chân Bạch ở trong phòng chờ một phút rồi mới bước ra, không muốn gặp mặt alpha.

Không ngờ Hoắc Ngưỡng không xuống ăn tối.

Sầm Chân Bạch không hỏi gì, từ đầu đến cuối chỉ im lặng ăn phần của mình.

Đồ ăn rất ngon, nhưng vì đau đớn và môi trường xa lạ cậu không có hứng ăn.

Ngay khi cậu đặt đũa xuống, alpha từ tầng trên bước xuống, đã thay bộ quần áo khác, áo khoác thể thao đơn giản cùng với quần công sở màu đen. Mặc dù vẻ mặt nhìn cau có, nhưng cũng không thể che giấu được sự tự do và khí chất kiêu ngạo trên người chàng trai trẻ.

Hoắc Ngưỡng phớt lờ mọi người, đi thẳng ra cửa.

Chú Trần nói: "Thiếu gia, giờ giới nghiêm là tám giờ."

"Đừng quan tâm đến tôi:" Alpha nói đầy khó chịu: "Bây giờ đã tám giờ chưa?"

Sau đó là tiếng đóng cửa mạnh "rầm" một cái.

Cả phòng im phăng phắc.

Sầm Chân Bạch cũng không thể ăn tiếp, nói một câu rồi trở về phòng, lấy ra đề thi trong cặp bắt đầu giải.

Alpha có về trước tám giờ hay không cậu cũng không biết, cậu quá mệt, chẳng biết mình đã ngủ gục trên bàn từ khi nào.

"Két."

Sầm Chân Bạch nhíu mày.

"Két két két..."

Chuột đến rồi, Sầm Chân Bạch mệt mỏi động đậy, tiếng động biến mất.

Cậu ngửi thấy mùi hôi thối từ sàn nhà bốc lên, có lẽ do Sầm Chí Bân say rượu rồi nôn khắp sàn, hoặc là làm đổ mấy thùng mì gói đã để đó cả tuần trước.

Sột sột soạt soạt, sột sột soạt soạt.

Người không nhúc nhích, lũ chuột lại xuất hiện, có vẻ như ba con đang cọ vào tóc của Sầm Chân Bạch, bò qua bò lại khắp người cậu như đang tìm thứ gì để ăn.

Vừa ngứa vừa kinh tởm.

Ngón tay đau nhói, lũ chuột không tìm được thức ăn, bắt đầu cắn người. Chúng cắn xuyên qua ngón tay của Sầm Chân Bạch, cậu cảm nhận rõ những chiếc răng nhọn bẩn thỉu đang cắn vào ngón tay mình, từng chút một nhai nuốt máu thịt.

Một con còn bò lên mặt cậu, chân nó đạp vào nhãn cầu, mùi hôi thối tràn ngập mũi, khiến cậu khó thở.

Con chuột ngửi ngửi, chiếc mũi ướt của nó chạm vào khắp nơi trên mặt cậu, như đang tìm chỗ cắn.

À, nó tìm thấy rồi, bắt đầu gặm từ mí mắt.

"Cạch."

Một chiếc bút bị cậu gạt xuống bàn.

Sầm Chân Bạch giật mình tỉnh dậy, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào đèn bàn trước mặt mấy giây.

Cậu ngẩn người mất vài phút mới nhận ra, mình đã không còn ở trong căn nhà thuê nữa.

Omega từ từ đưa tay lên sờ mí mắt trái, cậu cảm nhận được có vết hằn trên đó, có lẽ là do ngủ quên đè lên nắp bút.

Hoảng sợ khiến Sầm Chân Bạch tỉnh hẳn, cậu cố gắng tập trung hoàn thành năm tờ đề. Ban đầu còn định làm thêm, nhưng thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần cậu mệt mỏi vô cùng.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng, chú Trần đứng ngoài gõ cửa gọi cậu dậy ăn sáng.

Sầm Chân Bạch khàn giọng đáp một tiếng, nhanh chóng xuống giường rửa mặt, sau đó mang theo cặp sách đã chuẩn bị sẵn từ tối qua xuống lầu.

Vẫn chỉ có mình cậu.

Cậu thấy chú Trần đang bận rộn trong bếp, suy nghĩ một chút rồi không nói gì, ngồi xuống ghế.

Bữa sáng rất thịnh soạn, có trứng chiên, cuộn rau, bánh thịt heo và một ly sữa nóng đầy tràn.

Đột nhiên, chú Trần nói: "Sầm Bạch, ống nước trong bếp bị rò rỉ, ta không tiện rời đi, ta có thể nhờ cháu lên gọi thiếu gia dậy được không? Sắp muộn rồi."

Sầm Chân Bạch không muốn.

Cậu đứng lên: "Được."

Cậu đi lên tầng ba, phòng của alpha rất yên tĩnh, không nghe thấy một âm thanh nào từ bên trong.

Mọi hy vọng cuối cùng tan biến, Sầm Chân Bạch không phải sợ Hoắc Ngưỡng, chỉ thấy phiền phức.

Ngón tay cậu khẽ co lại, gõ cửa, không ai đáp lại.

Sầm Chân Bạch dùng một chút sức, cánh cửa "cạch" một tiếng, từ trạng thái khép hờ mở ra một khe nhỏ, rồi theo đà, cánh cửa với chất liệu tuyệt hảo trượt nhẹ mở ra hơn một nửa.

Cậu không thể ngờ, alpha có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ như vậy, khi ngủ lại không khóa cửa.

Chiếc giường nằm giữa phòng, vì vậy Sầm Chân Bạch có thể nhìn thấy ngay, alpha để trần nửa thân trên ôm lấy chiếc chăn, bị làm phiền khi đang ngủ, nhíu chặt mày trừng mắt về phía cậu đầy vẻ khó chịu.

Sầm Chân Bạch: "Chào cậu, chú Trần gọi cậu dậy..."

Ban đầu ánh mắt của alpha còn chưa tập trung, nhưng khi nhìn rõ người đang đứng ở cửa là ai, sắc mặt của hắn thay đổi, như thể có ai đó vừa đổ phân vào phòng, hắn đột nhiên nổi giận.

Sầm Chân Bạch chỉ thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, theo phản xạ, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, ngay sau đó là một cơn đau dữ dội ở trán.

Chiếc gối ném mạnh vào mặt cậu, nhưng bên trong lại có thứ gì đó sắc nhọn, vừa cứng vừa lạnh.

"Keng" một tiếng, một chiếc chìa khóa xe rơi xuống đất.

Tất cả xảy ra chỉ trong ba giây, Sầm Chân Bạch hoàn toàn không kịp phản ứng.

"Cút ra ngoài! Ai cho mày vào đây hả?!"

Khứu giác của omega rất nhạy, Sầm Chân Bạch ngửi thấy một chút mùi máu có hơi ẩm ướt. Cậu đưa tay lên sờ vào trán, hình như vết thương do Sầm Chí Bân đánh trước đó lại bị rách ra.

Đôi mắt của alpha đen kịt, sáng rực lên trong căn phòng tối tăm, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, đầy hung hãn: "Tao bảo mày cút, không nghe thấy hả?"

Sầm Chân Bạch không nói gì, cậu quay lưng rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện