Sầm Chân Bạch không hiểu sao Hoắc Ngưỡng đột nhiên lại muốn tâm sự với cậu.
Nhưng để đáp lại, cậu cũng thành thật về xu hướng tình cảm của mình.
Thực sự, cậu cảm thấy beta có lẽ phù hợp với mình hơn. Phần lớn beta có cảm xúc ổn định, dù có phần bình thường và tẻ nhạt, nhưng không có kỳ phát tình hay kỳ mẫn cảm, nghĩa là không phải trải qua khoảng thời gian buộc phải gắn bó với ai đó.
Sầm Chân Bạch rất thích điều này.
Trong ký túc xá omega, mọi người cũng từng bàn về chủ đề này. Sau khi nghe cậu nói thích beta, Vư Tiểu Ngư cười lớn: "Tiểu Bạch, với tính cách của cậu mà tìm beta, chắc cũng giống như sống chung với người lạ thôi."
"Còn nữa, omega mà tìm beta thì khổ lắm, beta không có pheromone, trong kỳ phát tình chẳng giúp được gì, một hai lần còn chơi được, nhưng lâu dài thì cậu tự làm hại cơ thể mình thôi! Cả Liên Minh không có trường hợp omega và beta nào bên nhau quá ba năm đâu."
Sầm Chân Bạch cảm thấy không có gì không thể. Giờ khoa học phát triển, cậu có thể đến bệnh viện cách ly trong kỳ phát tình là xong.
Vư Tiểu Ngư nói thêm: "Cậu không phải thích Hoắc Ngưỡng sao?"
Sầm Chân Bạch cảm thấy mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Trại nông nghiệp mỗi năm chỉ có một khóa học sinh, nên trên sân có rất nhiều lá khô, tích lũy cả năm.
Sầm Chân Bạch cầm chiếc chổi lớn làm bằng tre, tiếng quét lá vang lên xào xạc.
Hoắc Ngưỡng nhìn omega từ xa, cúi đầu, mắt cụp xuống, lặng lẽ quét lá sang một bên lặp đi lặp lại một cách máy móc, bóng dáng nhỏ bé hiện rõ nét cô đơn lẻ loi.
Lần đầu tiên, Hoắc Ngưỡng cảm thấy một chút tội lỗi. Omega nhìn quá đáng thương, như thể sắp khóc.
Sầm Chân Bạch quét xong một góc nhỏ của sân, rồi bước về phía alpha.
Cậu theo để an ủi Hoắc Ngưỡng trong chốc lát, hoàn toàn không có ý định thật sự giúp hắn quét dọn, huống hồ tự học là cơ hội học tập hiếm hoi trong hai tuần qua.
Hoắc Ngưỡng không biết đang nghĩ gì, cau mày, gương mặt đầy rối rắm.
Sầm Chân Bạch nói: "Tôi muốn về."
Cậu nghĩ Hoắc Ngưỡng sẽ từ chối và ra lệnh cho cậu quét hết lá ở đây, còn hắn sẽ nghỉ ngơi một bên.
Nhưng không ngờ, Hoắc Ngưỡng chỉ đáp: "Ừ."
Sầm Chân Bạch thật sự rất mạnh mẽ, cố gắng chịu đựng lâu như vậy mới nói ra, dù sao cũng vừa mới thất tình – chắc chắn bây giờ cậu đã khó chịu đến mức không thể giữ được cảm xúc nữa rồi.
Sầm Chân Bạch gật đầu, quay lại lớp học.
Sau đó là giờ tan học và bữa tối, Hoắc Ngưỡng cuối cùng cũng hoàn thành công việc ở sân tập. Khi hắn đến trễ, thấy mọi người đã ngồi vào bàn ăn chờ mình.
Ánh mắt hắn vô thức lướt qua chỗ ngồi của Sầm Chân Bạch, cậu không nhìn hắn, chỉ ngây người ngồi đó.
Hoắc Ngưỡng lặng lẽ ngồi xuống. Hắn nhận thấy trên bàn của mình vẫn có một lon nước mát hạt mã thầy, còn Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn vẫn là nước ngọt.
"Đồ uống ai mua vậy?" Hắn hỏi.
Lâm Tử Bá trả lời: "Tiểu Huấn mua."
An Tĩnh Huấn ngượng ngùng nói: "À, không phải, là Chân Bạch bảo mọi người làm việc nặng nhọc nên mình mới đi mua..."
Hoắc Ngưỡng lại nhìn về phía Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch vẫn im lặng, cúi đầu ăn, khi được gọi tên chỉ đáp một tiếng "ừ."
Buồn đến vậy sao? Hoắc Ngưỡng nhíu mày, đã hai tiếng trôi qua mà cậu vẫn chưa hồi phục.
Dù Sầm Chân Bạch ăn ít nhưng ăn rất chậm, vì vậy mọi người thường kết thúc cùng lúc để cùng nhau rửa bát.
Nhưng hôm nay khác hẳn, cậu chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, đứng dậy: "Hôm nay tôi có việc, đi trước."
Cậu nói mà không nhìn ai, hàng mi dài rủ xuống, như cánh chim sắp rơi xuống.
Hoắc Ngưỡng nhìn omega đi về phía bồn rửa bát bên ngoài, qua một cánh cửa kính, mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, nhộn nhịp, nhưng giữa một đám người "động", Sầm Chân Bạch lại "tĩnh" đến đặc biệt.
Dù có người vô tình va phải cậu, cậu chỉ lặng lẽ đứng lùi sang một bên.
Hà Hạm nói đúng, thật giống một bông tuyết nhỏ.
"Hoắc Ngưỡng, nghĩ gì vậy?" Lâm Tử Bá gọi hắn: "Ngẩn ngơ cơ à? Cơm trên đũa cũng rơi rồi kìa."
- --
Sầm Chân Bạch không quay lại ký túc xá, mà quay lại lớp học. Cậu rời đi sớm là vì còn một bài toán lớn giải dở mà chưa xong.
Tư duy của cậu bị kẹt, tính toán mãi cũng không đúng, vì vậy cậu nghĩ nên thay đổi bối cảnh. Trong lúc ăn cơm, cậu nghĩ mãi, rồi bỗng có một chút cảm hứng.
Lần này làm bài, cậu miệt mài cho đến giờ tập hợp buổi tối.
Thầy giáo đưa cả lớp đi nghe một buổi thuyết giảng kéo dài một tiếng rưỡi, Vư Tiểu Ngư mặt mày đờ đẫn.
Kết thúc, mọi người trở về ký túc xá để rửa mặt.
Trên bàn là túi quần áo Hoắc Ngưỡng vừa đưa và một gói miếng dán ngăn cách mới – miếng dán ngăn cách dâu tây của cậu gần hết rồi.
Sầm Chân Bạch lấy ra, miếng dán chắn mùi của Hoắc Ngưỡng chỉ là loại bình thường nhất, màu trắng tinh, trông giống như một miếng dán cầm máu cỡ lớn.
Cách y tỏa ra pheromone cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là vào nhà tắm, đóng cửa lại rồi giải phóng lượng lớn pheromone.
Lúc 9:50, từ sau lần hai người bị bắt gặp trong rừng nhỏ, cậu luôn đến sớm hơn 5 phút.
Sầm Chân Bạch tựa lưng vào gốc cây, chờ Hoắc Ngưỡng đến.
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe tiếng lá khô bị giẫm lên.
Cậu cảm nhận được alpha đã đứng trước mặt mình, lần này cậu khôn ngoan hơn, đưa quần áo ra trước: "Quần áo."
Trọng lượng trên tay biến mất, cậu nhớ hướng đi ban đầu, vịn vào cây đi vài bước rồi bật đèn pin lên rời đi.
Thời gian không quá ba phút.
Cậu không nhìn thấy, nên không biết Hoắc Ngưỡng vẫn đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ mông lung nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của cậu.
Hôm đó, Sầm Chân Bạch hoàn thành nhiệm vụ học tập vượt mốc, cậu ngủ rất ngon, không mơ, khi bị âm nhạc buổi sáng đánh thức, cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Một ngày mới, bài chạy mới, và những nhiệm vụ mới.
Sầm Chân Bạch ghét chạy bộ, chỉ có thể thả hồn vào không gian trống rỗng mới giảm bớt phần nào khó chịu mà vận động gây ra.
Cậu thở không nổi, thở hổn hển, đùi mỏi nhừ, đầu gối đau nhói, vừa ngột ngạt vừa nóng bức, còn đổ mồ hôi.
Chỉ là cậu luôn cảm thấy có ánh mắt theo dõi mình, mà chỉ khi nào đến gần đội alpha mới có cảm giác đó.
Cậu quay lại nhìn, hầu như tất cả các alpha đều đang nhìn về phía này, có vài người khi thấy cậu nhìn lại thì ngượng ngùng quay đầu đi.
Lâm Tử Bá bỗng nghe thấy Hoắc Ngưỡng bên cạnh mình phát ra tiếng "chậc" đầy khó chịu.
Sau buổi chạy bộ và bữa sáng, cả lớp tập hợp trên mảnh đất vừa nhổ cỏ hôm qua, nghe thầy nông nghiệp phân công: "Sáng nay chúng ta sẽ bón phân, alpha đi lấy phân hóa học mới nhận hôm qua, đóng vào bao nhỏ, omega chịu trách nhiệm rải."
Sầm Chân Bạch đến chỗ Hoắc Ngưỡng, chờ nhận bao phân đã đóng sẵn. Alpha khựng lại, đưa cho cậu ít hơn hai muỗng.
Sầm Chân Bạch kẹp bao phân vào tay trái, tay phải rải đều ra xung quanh.
Ba giờ chiều, nắng gay gắt đến mức rát da, chỉ cần một lát là cảm giác như da bị thiêu đốt.
Đặc biệt là omega, da trắng lại nhạy cảm, dù đã đội nón lá, nhưng gương mặt và khóe mắt vẫn nhanh chóng bị nhuộm đỏ, những cánh tay không mặc áo dài trông như bị bỏng.
Nhiều alpha nhìn thấy không nỡ, liên tục bảo omega vào bóng cây nghỉ ngơi.
Hoắc Ngưỡng liếc nhìn Sầm Chân Bạch phía sau, thấy cậu vẫn đang cần mẫn làm việc, có lẽ vì nóng, đôi môi nhợt nhạt lâu nay giờ đã đỏ hồng, hơi hé ra để thở.
Các omega khác cũng trắng, nhưng trắng của Sầm Chân Bạch lại mang chút sắc thái bệnh tật, làn da tái nhợt, vì vậy chỉ cần liếc qua cũng thấy cậu là người bị cháy nắng nghiêm trọng nhất.
Hoắc Ngưỡng thu lại ánh nhìn.
"Tiểu Bạch!" là Vư Tiểu Ngư đang gọi.
Hoắc Ngưỡng lại vô thức nhìn qua.
Sầm Chân Bạch đang nói gì đó với Vư Tiểu Ngư, cậu đưa tay chạm vào cằm, áo phông trắng ở lưng đã ướt một chút, dính vào cơ thể, để lộ ra hình dáng bờ vai thon gầy màu hồng phấn.
"Phân! Phân!" Lâm Tử Bá hét lên: "Đổ vào giày mày rồi kìa!"
Hoắc Ngưỡng vội rút chân lại, hất một ít phân hóa học ra, rơi đúng vào chân Tống Trì Ngạn.
Tống Trì Ngạn: "..."
Không hiểu sao, Hoắc Ngưỡng đột nhiên tăng tốc, cùng lúc khiêng hai bao phân, vai trái một bao, vai phải một bao. Khi đổ phân, hắn cũng không cần ai hỗ trợ, nhanh chóng chia ra.
Lâm Tử Bá vươn vai, phát ra tiếng "rắc rắc."
Thật ra công việc này không nặng, chỉ là phải cúi người liên tục khiến lưng khá mỏi.
"Lâm Tử Bá." Hoắc Ngưỡng nói: "Cho bọn họ vào kho đổ phân đi."
"Hả?" Lâm Tử Bá ngạc nhiên, "Còn đúng một bao cuối cùng thôi mà, sao lại thế?"
Hoắc Ngưỡng tỏ vẻ khó chịu và bực bội: "Omega làm việc quá chậm, hiệu quả thấp kinh khủng, bọn mình làm nhanh cho xong rồi tao mời mày ăn kem."
Lâm Tử Bá vừa nghĩ ngợi vừa đi về phía nhóm omega: "Ai thèm kem của này chứ..."
Hoắc Ngưỡng thấy Lâm Tử Bá chỉ chỉ về phía nhóm của họ, rồi Sầm Chân Bạch gật đầu, đi về phía này.
Hoắc Ngưỡng ném găng tay đi, lạnh lùng lướt qua Sầm Chân Bạch.
Bây giờ là lượt của ba alpha ra ngoài trời.
Bao phân nặng khoảng 40 cân, với omega thì hơi nặng, ba người cùng nắm chặt để không bị đổ ra ngoài.
Thấy Vư Tiểu Ngư định mở bao thứ hai, Sầm Chân Bạch ngăn lại: "Đổ xong rồi."
"Hả?" Vư Tiểu Ngư ngạc nhiên: "Lâm Tử Bá bảo còn năm bao nữa mà."
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Mỗi nhóm có mười bao, thầy đã nói ngay từ đầu rồi."
Vư Tiểu Ngư nhìn xuống đất, chỉ có mười bao nhỏ vừa được đóng lại, không còn bao bì nào khác: "Sao cậu biết là bọn mình đổ xong rồi?"
Sầm Chân Bạch nói: "Mỗi bao lớn có thể đóng thành mười bao nhỏ, bọn mình đã rải hơn bốn mươi lần, alpha đã chuyển qua hai mươi mấy bao rồi quay lại đóng thêm. Cộng với mười bao ở đây, vừa đủ."
Vư Tiểu Ngư nghe xong mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không hiểu gì cả, chỉ còn biết thể hiện tin tưởng tuyệt đối với Sầm Chân Bạch: "Giỏi ghê, mình còn chẳng thèm đếm nữa, bảo rải bao nhiêu thì rải bấy nhiêu thôi... Mà tại sao Lâm Tử Bá còn bắt bọn mình vào đây đổ nữa nhỉ."
Sầm Chân Bạch nhìn Hoắc Ngưỡng từ xa, alpha cao lớn, đôi chân dài trong đôi ủng cao su khoác lên dáng vẻ của một đôi bốt quân đội.
Tốc độ của hắn thật kinh ngạc, nhanh đến mức như để lại ảo ảnh, chưa đến mười giây là xong một bao.
Sầm Chân Bạch nói: "Có lẽ thấy bọn mình làm quá chậm."
Vu Tiểu Ngư: "... Phục thật."
Ở bên kia, Lâm Tử Bá nói: "Tao muốn ăn kem Mina."
Que kem giá 121 tệ, Hoắc Ngưỡng trợn trắng mắt. Kem thủ công đặt riêng giá cả ngàn tệ thì còn hiểu được, nhưng loại kem đóng gói sản xuất từ nhà máy mà ăn thì chẳng phải là đồ ngốc sao? Hoắc Ngưỡng nhìn Lâm "Đồ ngốc" Tử Bá với ánh mắt đầy thương hại: "Ăn đi."
Lâm Tử Bá: "Ánh mắt của mày thật không dễ chịu chút nào."
"Không dễ chịu mới đúng."
Lâm Tử Bá hỏi vu vơ: "Này, nói thật nhé, mày bây giờ còn ghét Tiểu Bạch không?"
Hoắc Ngưỡng không cần nghĩ: "Tất nhiên."
"Nhưng sao tao thấy." Lâm Tử Bá xoa cằm: "Dạo gần đây thái độ của mày với cậu ấy có vẻ mềm mỏng hơn nhỉ."
Tống Trì Ngạn nói: "Phân dính trên cằm mày kìa."
Lâm Tử Bá hoảng loạn lâu cằm: "A a a a a."
Hoắc Ngưỡng im lặng một lúc.
Đến khi Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn đã chuyển qua chủ đề khác vài lần, hắn mới nói: "Cậu ta đã thích tao đến vậy rồi, thôi bỏ qua đi."
Nhưng để đáp lại, cậu cũng thành thật về xu hướng tình cảm của mình.
Thực sự, cậu cảm thấy beta có lẽ phù hợp với mình hơn. Phần lớn beta có cảm xúc ổn định, dù có phần bình thường và tẻ nhạt, nhưng không có kỳ phát tình hay kỳ mẫn cảm, nghĩa là không phải trải qua khoảng thời gian buộc phải gắn bó với ai đó.
Sầm Chân Bạch rất thích điều này.
Trong ký túc xá omega, mọi người cũng từng bàn về chủ đề này. Sau khi nghe cậu nói thích beta, Vư Tiểu Ngư cười lớn: "Tiểu Bạch, với tính cách của cậu mà tìm beta, chắc cũng giống như sống chung với người lạ thôi."
"Còn nữa, omega mà tìm beta thì khổ lắm, beta không có pheromone, trong kỳ phát tình chẳng giúp được gì, một hai lần còn chơi được, nhưng lâu dài thì cậu tự làm hại cơ thể mình thôi! Cả Liên Minh không có trường hợp omega và beta nào bên nhau quá ba năm đâu."
Sầm Chân Bạch cảm thấy không có gì không thể. Giờ khoa học phát triển, cậu có thể đến bệnh viện cách ly trong kỳ phát tình là xong.
Vư Tiểu Ngư nói thêm: "Cậu không phải thích Hoắc Ngưỡng sao?"
Sầm Chân Bạch cảm thấy mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Trại nông nghiệp mỗi năm chỉ có một khóa học sinh, nên trên sân có rất nhiều lá khô, tích lũy cả năm.
Sầm Chân Bạch cầm chiếc chổi lớn làm bằng tre, tiếng quét lá vang lên xào xạc.
Hoắc Ngưỡng nhìn omega từ xa, cúi đầu, mắt cụp xuống, lặng lẽ quét lá sang một bên lặp đi lặp lại một cách máy móc, bóng dáng nhỏ bé hiện rõ nét cô đơn lẻ loi.
Lần đầu tiên, Hoắc Ngưỡng cảm thấy một chút tội lỗi. Omega nhìn quá đáng thương, như thể sắp khóc.
Sầm Chân Bạch quét xong một góc nhỏ của sân, rồi bước về phía alpha.
Cậu theo để an ủi Hoắc Ngưỡng trong chốc lát, hoàn toàn không có ý định thật sự giúp hắn quét dọn, huống hồ tự học là cơ hội học tập hiếm hoi trong hai tuần qua.
Hoắc Ngưỡng không biết đang nghĩ gì, cau mày, gương mặt đầy rối rắm.
Sầm Chân Bạch nói: "Tôi muốn về."
Cậu nghĩ Hoắc Ngưỡng sẽ từ chối và ra lệnh cho cậu quét hết lá ở đây, còn hắn sẽ nghỉ ngơi một bên.
Nhưng không ngờ, Hoắc Ngưỡng chỉ đáp: "Ừ."
Sầm Chân Bạch thật sự rất mạnh mẽ, cố gắng chịu đựng lâu như vậy mới nói ra, dù sao cũng vừa mới thất tình – chắc chắn bây giờ cậu đã khó chịu đến mức không thể giữ được cảm xúc nữa rồi.
Sầm Chân Bạch gật đầu, quay lại lớp học.
Sau đó là giờ tan học và bữa tối, Hoắc Ngưỡng cuối cùng cũng hoàn thành công việc ở sân tập. Khi hắn đến trễ, thấy mọi người đã ngồi vào bàn ăn chờ mình.
Ánh mắt hắn vô thức lướt qua chỗ ngồi của Sầm Chân Bạch, cậu không nhìn hắn, chỉ ngây người ngồi đó.
Hoắc Ngưỡng lặng lẽ ngồi xuống. Hắn nhận thấy trên bàn của mình vẫn có một lon nước mát hạt mã thầy, còn Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn vẫn là nước ngọt.
"Đồ uống ai mua vậy?" Hắn hỏi.
Lâm Tử Bá trả lời: "Tiểu Huấn mua."
An Tĩnh Huấn ngượng ngùng nói: "À, không phải, là Chân Bạch bảo mọi người làm việc nặng nhọc nên mình mới đi mua..."
Hoắc Ngưỡng lại nhìn về phía Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch vẫn im lặng, cúi đầu ăn, khi được gọi tên chỉ đáp một tiếng "ừ."
Buồn đến vậy sao? Hoắc Ngưỡng nhíu mày, đã hai tiếng trôi qua mà cậu vẫn chưa hồi phục.
Dù Sầm Chân Bạch ăn ít nhưng ăn rất chậm, vì vậy mọi người thường kết thúc cùng lúc để cùng nhau rửa bát.
Nhưng hôm nay khác hẳn, cậu chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, đứng dậy: "Hôm nay tôi có việc, đi trước."
Cậu nói mà không nhìn ai, hàng mi dài rủ xuống, như cánh chim sắp rơi xuống.
Hoắc Ngưỡng nhìn omega đi về phía bồn rửa bát bên ngoài, qua một cánh cửa kính, mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, nhộn nhịp, nhưng giữa một đám người "động", Sầm Chân Bạch lại "tĩnh" đến đặc biệt.
Dù có người vô tình va phải cậu, cậu chỉ lặng lẽ đứng lùi sang một bên.
Hà Hạm nói đúng, thật giống một bông tuyết nhỏ.
"Hoắc Ngưỡng, nghĩ gì vậy?" Lâm Tử Bá gọi hắn: "Ngẩn ngơ cơ à? Cơm trên đũa cũng rơi rồi kìa."
- --
Sầm Chân Bạch không quay lại ký túc xá, mà quay lại lớp học. Cậu rời đi sớm là vì còn một bài toán lớn giải dở mà chưa xong.
Tư duy của cậu bị kẹt, tính toán mãi cũng không đúng, vì vậy cậu nghĩ nên thay đổi bối cảnh. Trong lúc ăn cơm, cậu nghĩ mãi, rồi bỗng có một chút cảm hứng.
Lần này làm bài, cậu miệt mài cho đến giờ tập hợp buổi tối.
Thầy giáo đưa cả lớp đi nghe một buổi thuyết giảng kéo dài một tiếng rưỡi, Vư Tiểu Ngư mặt mày đờ đẫn.
Kết thúc, mọi người trở về ký túc xá để rửa mặt.
Trên bàn là túi quần áo Hoắc Ngưỡng vừa đưa và một gói miếng dán ngăn cách mới – miếng dán ngăn cách dâu tây của cậu gần hết rồi.
Sầm Chân Bạch lấy ra, miếng dán chắn mùi của Hoắc Ngưỡng chỉ là loại bình thường nhất, màu trắng tinh, trông giống như một miếng dán cầm máu cỡ lớn.
Cách y tỏa ra pheromone cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là vào nhà tắm, đóng cửa lại rồi giải phóng lượng lớn pheromone.
Lúc 9:50, từ sau lần hai người bị bắt gặp trong rừng nhỏ, cậu luôn đến sớm hơn 5 phút.
Sầm Chân Bạch tựa lưng vào gốc cây, chờ Hoắc Ngưỡng đến.
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe tiếng lá khô bị giẫm lên.
Cậu cảm nhận được alpha đã đứng trước mặt mình, lần này cậu khôn ngoan hơn, đưa quần áo ra trước: "Quần áo."
Trọng lượng trên tay biến mất, cậu nhớ hướng đi ban đầu, vịn vào cây đi vài bước rồi bật đèn pin lên rời đi.
Thời gian không quá ba phút.
Cậu không nhìn thấy, nên không biết Hoắc Ngưỡng vẫn đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ mông lung nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của cậu.
Hôm đó, Sầm Chân Bạch hoàn thành nhiệm vụ học tập vượt mốc, cậu ngủ rất ngon, không mơ, khi bị âm nhạc buổi sáng đánh thức, cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Một ngày mới, bài chạy mới, và những nhiệm vụ mới.
Sầm Chân Bạch ghét chạy bộ, chỉ có thể thả hồn vào không gian trống rỗng mới giảm bớt phần nào khó chịu mà vận động gây ra.
Cậu thở không nổi, thở hổn hển, đùi mỏi nhừ, đầu gối đau nhói, vừa ngột ngạt vừa nóng bức, còn đổ mồ hôi.
Chỉ là cậu luôn cảm thấy có ánh mắt theo dõi mình, mà chỉ khi nào đến gần đội alpha mới có cảm giác đó.
Cậu quay lại nhìn, hầu như tất cả các alpha đều đang nhìn về phía này, có vài người khi thấy cậu nhìn lại thì ngượng ngùng quay đầu đi.
Lâm Tử Bá bỗng nghe thấy Hoắc Ngưỡng bên cạnh mình phát ra tiếng "chậc" đầy khó chịu.
Sau buổi chạy bộ và bữa sáng, cả lớp tập hợp trên mảnh đất vừa nhổ cỏ hôm qua, nghe thầy nông nghiệp phân công: "Sáng nay chúng ta sẽ bón phân, alpha đi lấy phân hóa học mới nhận hôm qua, đóng vào bao nhỏ, omega chịu trách nhiệm rải."
Sầm Chân Bạch đến chỗ Hoắc Ngưỡng, chờ nhận bao phân đã đóng sẵn. Alpha khựng lại, đưa cho cậu ít hơn hai muỗng.
Sầm Chân Bạch kẹp bao phân vào tay trái, tay phải rải đều ra xung quanh.
Ba giờ chiều, nắng gay gắt đến mức rát da, chỉ cần một lát là cảm giác như da bị thiêu đốt.
Đặc biệt là omega, da trắng lại nhạy cảm, dù đã đội nón lá, nhưng gương mặt và khóe mắt vẫn nhanh chóng bị nhuộm đỏ, những cánh tay không mặc áo dài trông như bị bỏng.
Nhiều alpha nhìn thấy không nỡ, liên tục bảo omega vào bóng cây nghỉ ngơi.
Hoắc Ngưỡng liếc nhìn Sầm Chân Bạch phía sau, thấy cậu vẫn đang cần mẫn làm việc, có lẽ vì nóng, đôi môi nhợt nhạt lâu nay giờ đã đỏ hồng, hơi hé ra để thở.
Các omega khác cũng trắng, nhưng trắng của Sầm Chân Bạch lại mang chút sắc thái bệnh tật, làn da tái nhợt, vì vậy chỉ cần liếc qua cũng thấy cậu là người bị cháy nắng nghiêm trọng nhất.
Hoắc Ngưỡng thu lại ánh nhìn.
"Tiểu Bạch!" là Vư Tiểu Ngư đang gọi.
Hoắc Ngưỡng lại vô thức nhìn qua.
Sầm Chân Bạch đang nói gì đó với Vư Tiểu Ngư, cậu đưa tay chạm vào cằm, áo phông trắng ở lưng đã ướt một chút, dính vào cơ thể, để lộ ra hình dáng bờ vai thon gầy màu hồng phấn.
"Phân! Phân!" Lâm Tử Bá hét lên: "Đổ vào giày mày rồi kìa!"
Hoắc Ngưỡng vội rút chân lại, hất một ít phân hóa học ra, rơi đúng vào chân Tống Trì Ngạn.
Tống Trì Ngạn: "..."
Không hiểu sao, Hoắc Ngưỡng đột nhiên tăng tốc, cùng lúc khiêng hai bao phân, vai trái một bao, vai phải một bao. Khi đổ phân, hắn cũng không cần ai hỗ trợ, nhanh chóng chia ra.
Lâm Tử Bá vươn vai, phát ra tiếng "rắc rắc."
Thật ra công việc này không nặng, chỉ là phải cúi người liên tục khiến lưng khá mỏi.
"Lâm Tử Bá." Hoắc Ngưỡng nói: "Cho bọn họ vào kho đổ phân đi."
"Hả?" Lâm Tử Bá ngạc nhiên, "Còn đúng một bao cuối cùng thôi mà, sao lại thế?"
Hoắc Ngưỡng tỏ vẻ khó chịu và bực bội: "Omega làm việc quá chậm, hiệu quả thấp kinh khủng, bọn mình làm nhanh cho xong rồi tao mời mày ăn kem."
Lâm Tử Bá vừa nghĩ ngợi vừa đi về phía nhóm omega: "Ai thèm kem của này chứ..."
Hoắc Ngưỡng thấy Lâm Tử Bá chỉ chỉ về phía nhóm của họ, rồi Sầm Chân Bạch gật đầu, đi về phía này.
Hoắc Ngưỡng ném găng tay đi, lạnh lùng lướt qua Sầm Chân Bạch.
Bây giờ là lượt của ba alpha ra ngoài trời.
Bao phân nặng khoảng 40 cân, với omega thì hơi nặng, ba người cùng nắm chặt để không bị đổ ra ngoài.
Thấy Vư Tiểu Ngư định mở bao thứ hai, Sầm Chân Bạch ngăn lại: "Đổ xong rồi."
"Hả?" Vư Tiểu Ngư ngạc nhiên: "Lâm Tử Bá bảo còn năm bao nữa mà."
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Mỗi nhóm có mười bao, thầy đã nói ngay từ đầu rồi."
Vư Tiểu Ngư nhìn xuống đất, chỉ có mười bao nhỏ vừa được đóng lại, không còn bao bì nào khác: "Sao cậu biết là bọn mình đổ xong rồi?"
Sầm Chân Bạch nói: "Mỗi bao lớn có thể đóng thành mười bao nhỏ, bọn mình đã rải hơn bốn mươi lần, alpha đã chuyển qua hai mươi mấy bao rồi quay lại đóng thêm. Cộng với mười bao ở đây, vừa đủ."
Vư Tiểu Ngư nghe xong mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không hiểu gì cả, chỉ còn biết thể hiện tin tưởng tuyệt đối với Sầm Chân Bạch: "Giỏi ghê, mình còn chẳng thèm đếm nữa, bảo rải bao nhiêu thì rải bấy nhiêu thôi... Mà tại sao Lâm Tử Bá còn bắt bọn mình vào đây đổ nữa nhỉ."
Sầm Chân Bạch nhìn Hoắc Ngưỡng từ xa, alpha cao lớn, đôi chân dài trong đôi ủng cao su khoác lên dáng vẻ của một đôi bốt quân đội.
Tốc độ của hắn thật kinh ngạc, nhanh đến mức như để lại ảo ảnh, chưa đến mười giây là xong một bao.
Sầm Chân Bạch nói: "Có lẽ thấy bọn mình làm quá chậm."
Vu Tiểu Ngư: "... Phục thật."
Ở bên kia, Lâm Tử Bá nói: "Tao muốn ăn kem Mina."
Que kem giá 121 tệ, Hoắc Ngưỡng trợn trắng mắt. Kem thủ công đặt riêng giá cả ngàn tệ thì còn hiểu được, nhưng loại kem đóng gói sản xuất từ nhà máy mà ăn thì chẳng phải là đồ ngốc sao? Hoắc Ngưỡng nhìn Lâm "Đồ ngốc" Tử Bá với ánh mắt đầy thương hại: "Ăn đi."
Lâm Tử Bá: "Ánh mắt của mày thật không dễ chịu chút nào."
"Không dễ chịu mới đúng."
Lâm Tử Bá hỏi vu vơ: "Này, nói thật nhé, mày bây giờ còn ghét Tiểu Bạch không?"
Hoắc Ngưỡng không cần nghĩ: "Tất nhiên."
"Nhưng sao tao thấy." Lâm Tử Bá xoa cằm: "Dạo gần đây thái độ của mày với cậu ấy có vẻ mềm mỏng hơn nhỉ."
Tống Trì Ngạn nói: "Phân dính trên cằm mày kìa."
Lâm Tử Bá hoảng loạn lâu cằm: "A a a a a."
Hoắc Ngưỡng im lặng một lúc.
Đến khi Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn đã chuyển qua chủ đề khác vài lần, hắn mới nói: "Cậu ta đã thích tao đến vậy rồi, thôi bỏ qua đi."
Danh sách chương