Hoắc Ngưỡng đặt cháo lên góc bàn hơi sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài hỏi người bác sĩ vừa giúp hắn gọi cho Sầm Chân Bạch: "Xin hỏi, anh là beta phải không?"
Bác sĩ đó trả lời: "Đúng vậy."
Hoắc Ngưỡng gật đầu: "Các anh có bác sĩ omega phải không? Bác sĩ Sầm bị bệnh, có thể nhờ anh ấy giúp một chút không?"
Bác sĩ do dự nói: "Tôi beta... cũng được chứ?"
Ở bệnh viện, có việc gì cũng kêu beta bọn họ làm! Beta không khác gì một viên gạch!
Hoắc Ngưỡng lịch sự nói: "Hình như không được lắm."
Bác sĩ không biết phải nói gì, cảm thấy người quân nhân này rất coi trọng đạo đức, có lẽ là từ thế kỷ nào đó xuyên qua, gã xoay người đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Tùng Kim thò đầu ra, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Bọn họ giải thích lý do, Tùng Kim lập tức đi theo vào trong: "Trời ơi, Sầm Chân Bạch, sao anh sốt nặng thế này!"
Sầm Chân Bạch được Tùng Kim đỡ dậy, bên ngoài cậu khoác áo khoác quân đội, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Hoắc Ngưỡng thấy Tùng Kim mở cúc áo trên cùng của Sầm Chân Bạch thì thu hồi ánh mắt, im lặng đóng cửa cho hai người họ.
Khi cánh cửa vừa khép lại, hắn còn nghe thấy Sầm Chân Bạch nói: "Tóc tôi cũng bẩn."
Hoắc Ngưỡng đứng ở cửa như một người lính gác.
Một quân nhân đi ngang nhìn thấy hắn cũng không dám hỏi, chỉ hô "thiếu tá Hoắc" rồi cúi đầu đi nhanh qua.
Một lúc sau, Tùng Kim đi ra, nói sẽ lấy chút thuốc ở phòng y tế.
Hoắc Ngưỡng nhẹ gật đầu, thấy Tùng Kim dùng hai ngón tay cầm chiếc áo bẩn của Sầm Chân Bạch, liền nói: "Đưa cho tôi."
Tùng Kim không nghĩ ngợi gì, thuận tay đưa cho hắn.
Hoắc Ngưỡng gập lại một chút, kẹp dưới cánh tay.
Tùng Kim nhìn hành động này, cảm thấy hình như thiếu tá Hoắc không chỉ đơn giản là làm cây treo đồ trong vài phút, nên hỏi: "Anh lấy áo của bác sĩ Sầm làm gì?"
Hoắc Ngưỡng trả lời rất tự nhiên: "Đi giặt sạch."
Tùng Kim ngơ ngác: "Máy giặt đến rồi sao?"
Không phải nói vài ngày nữa mới đến à? Cậu ta vừa mới giặt một chiếc áo khoác lớn, vắt khô mà mệt muốn chết.
Hoắc Ngưỡng nói: "Chắc là chưa."
Tùng Kim càng ngơ ngác hơn: "Vậy làm sao giặt sạch?"
Hoắc Ngưỡng nhìn Tùng Kim một cái, nói: "Giặt tay."
Tùng Kim cảm thấy ánh mắt của Hoắc Ngưỡng nhìn cậu ta như đang nhìn một kẻ ngốc, liền vội vàng nói: "Không phải, ai giặt tay, anh à?"
Hoắc Ngưỡng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Mắt Tùng Kim từ từ mở to.
Không thể nào, không phải là kiểu quan hệ đó, một alpha sao có thể giúp omega giặt quần áo chứ? Đây là chuyện riêng tư biết bao nhiêu???
Hoắc Ngưỡng thấy Tùng Kim vẫn chưa đi, hắn nhắc nhở: "Lấy thuốc."
Vì vậy, Tùng Kim như một con gà mẹ, vừa "ô ô ô" vừa đi về phía phòng y tế.
Chưa đi được mấy bước, Hoắc Ngưỡng lại gọi: "Bác sĩ Sầm có mặc quần áo không?"
Tùng Kim như con robot bị kích hoạt, trả lời một cách khô khan: "À, có mặc."
Hoắc Ngưỡng gật đầu, hắn đặt chiếc áo bẩn xuống đất rồi tìm một miếng vải sạch, làm ẩm. Hắn gõ nhẹ cửa, bên trong không có tiếng động.
Sau khoảng mười giây, hắn nói: "Tôi vào đây."
Omega nằm trên giường, đắp chăn, tóc ẩm ướt ở ngọn, mày hơi nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Rõ ràng đang sốt nhưng mặt vẫn tái xanh, có lẽ là vì nóng, cánh tay mảnh khảnh của cậu thò ra ngoài chăn.
Hoắc Ngưỡng nhìn chằm chằm vào cánh tay đó một lúc lâu mà vẫn không dám chạm vào, chỉ có thể kéo chăn lên một chút để che lại.
Tùng Kim từ phòng y tế trở về, mang theo nhiệt kế và thuốc, vừa bước vào đã thấy thiếu tá Hoắc cúi người, rất tỉ mỉ lau chùi bàn ghế bẩn.
Thực ra, cậu ta có hơi sợ Hoắc Ngưỡng, chỉ cần gặp mặt, người kia không phải làm mặt lạnh thì cũng đang nhíu mày.
Theo lý thuyết, alpha khi khống chế tốt pheromone sẽ không làm người khác cảm thấy khó chịu, nhưng Hoắc Ngưỡng lại không giống vậy, khí chất của hắn khiến người khác cảm thấy bị áp lực.
Nhiệt kế cần đo ở miệng nhưng Tùng Kim lại không biết bắt đầu từ đâu, vặn không vặn ra, đẩy cũng không đẩy vào được.
Sầm Chân Bạch sốt hơi mê man, vì khó chịu nên hàm răng vô thức khép chặt, không chịu mở ra.
Không biết từ lúc nào, Hoắc Ngưỡng đã đến bên giường, nhẹ nhàng nói: "Để tôi làm."
Tùng Kim cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không biết nói gì, chỉ ngớ ngẩn tránh ra một bên.
Hoắc Ngưỡng đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào đường viền dưới hàm của omega, ngón tay kẹp lấy cằm, dùng chút lực kéo xuống.
Tùng Kim không thể không cảm thán, tay của alpha thật to, khác hẳn với họ, có thể phủ kín toàn bộ khuôn mặt của Sầm Chân Bạch.
Miệng cậu mở ra một khe nhỏ, để lộ những chiếc răng trắng sáng.
Nhưng cái nhiệt kế hơi to, vẫn chưa nhét vào được.
Hoắc Ngưỡng rũ mắt, ngón cái kẹp vào răng của omega, ấn xuống.
Màu hồng nhạt.
Được rồi, đầu kim loại của nhiệt kế chạm vào vách miệng của Sầm Chân Bạch.
Tùng Kim vô thức liếc nhìn thiếu tá Hoắc đang ở bên cạnh.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, alpha giúp mở miệng của omega đang nằm trên giường và mất ý thức, nhìn thế nào cũng thấy...
Tuy nhiên đừng nói là nhìn, Hoắc Ngưỡng căn bản không nhìn lấy một cái, mặt hắn quay sang một bên, hướng về phía cửa.
Diễn tả rõ ràng ba chữ "không được nhìn" một cách hoàn hảo, thể hiện đủ sự phân định và có chừng mực của người trưởng thành.
"Tích" một tiếng, Tùng Kim rút nhiệt kế ra, 38.2 độ, sốt nhẹ.
Cháo nóng hổi vừa đúng nhiệt độ có thể ăn được.
Hoắc Ngưỡng nói: "Tôi nấu cháo, có thể cho cậu ấy ăn một chút không?"
Tùng Kim đáp: "Được."
Hoắc Ngưỡng lấy cái chén trong túi ra: "Cậu cũng ăn một chút nhé, cảm phiền cậu."
Tùng Kim vội vàng cảm ơn: "A, cảm ơn nhiều, đúng lúc tôi cũng thấy đói."
Hoắc Ngưỡng gật đầu rồi rời đi. Hắn đến phòng tắm công cộng, cho quần áo của Sầm Chân Bạch vào bồn của mình, đổ chất tẩy rửa, ngâm một lúc rồi bắt đầu giặt.
Một chiếc áo khoác, một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần dài và một đôi tất.
Hắn sờ chất liệu của chiếc áo sơ mi, có chút thô ráp.
Vết thương trên cánh tay đáng lẽ phải đau nhói, nhưng lúc này hắn lại không cảm nhận được, như thể chẳng có gì.
Cảm giác khi khâu mà không dùng thuốc tê cũng chỉ đau đến thế này thôi.
Trong lúc đang giặt, đột nhiên, một miếng vải trắng nhỏ từ trong túi quần rơi ra, nằm dưới bồn giặt.
Hoắc Ngưỡng trừng mắt, nhanh chóng nhặt lên, nắm chặt trong tay rồi giấu đi. Hắn nhìn quanh một vòng, may mà không có ai.
Sao Tùng Kim lại nhét cả... cả cái đó vào đây?
Hoắc Ngưỡng khẩn trương nuốt một cái, cảm thấy lòng bàn tay mình không còn là của mình, cầm cũng không được mà bỏ đi cũng không xong.
Ngồi đối diện tường suy nghĩ một hồi, hắn ôm bồn, vào trong buồng tắm.
Hai mươi phút sau, có vài quân nhân bước vào: "Tôi nhớ cái buồng đó trước giờ vẫn luôn đóng cửa mà?"
"Chắc ai đó đang tắm."
"...... Giặt như vậy cũng khá sạch, chắc da đã nhăn hết cả rồi."
Lại thêm mười phút nữa, Hoắc Ngưỡng từ trong đi ra, mang theo quần áo đã giặt xong.
Bây giờ ở dưới lòng đất không thể phơi quần áo ra ngoài, nên tạm thời đã dựng một cái giá phơi ở hành lang.
Hắn quay lại trước cửa phòng của Sầm Chân Bạch, treo quần áo ở đó.
Nếu không, phơi những bộ quần áo rõ ràng không vừa kích cỡ ngoài ký túc xá của alpha, ảnh hưởng đến Sầm Chân Bạch thì không hay.
Hắn treo bốn món đồ lên, nhưng thiếu mất một món.
——
Sầm Chân Bạch bị tiếng báo động không kích làm cho thức giấc, gần như ngay lập tức, vòng tay mà Hoắc Ngưỡng đeo cho cậu bắt đầu rung lên dữ dội.
Cậu bừng tỉnh, vô số quả đạn rơi xuống đất nơi họ đang ở, cả căn phòng bắt đầu rung chuyển, cậu bị lật ra khỏi giường, vội che tai đợi đợt tấn công qua đi.
Các bác sĩ và nhân viên văn phòng vẫn có thể tránh né, nhưng quân nhân đã sẵn sàng, nhanh chóng tập hợp.
Trong tiếng nổ ầm ầm của đạn pháo, Sầm Chân Bạch nghe thấy tiếng khởi động, đó là các binh sĩ ở hành tinh hai của họ đang lái cơ giáp ra chiến đấu.
Họng cậu đau nhức, Sầm Chân Bạch khẽ ho khan, nhớ lại tối qua, có lẽ cậu đã bị bệnh.
Hoắc Ngưỡng gọi Tùng Kim đến, bảo cậu ta giúp cậu thay quần áo... Cậu liếc quanh một vòng, không thấy quần áo đâu, chỉ phát hiện cái nhiệt kế rơi trên bàn.
Cậu cầm lên đo, 37.6 độ, sốt nhẹ.
Khi không kích ngừng lại, Sầm Chân Bạch đứng dậy, nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, bước ra ngoài.
Liếc mắt một cái liền thấy quần áo được treo ngay ngắn trước cửa, vết máu lâu ngày khó giặt sạch nhưng chiếc áo sơ mi trắng này lại sạch sẽ như mới, không một dấu vết nào, khó có thể tưởng tượng nó đã được giặt trong bao lâu.
Sầm Chân Bạch chạm vào, vẫn còn hơi ẩm, thoang thoảng mùi bột giặt.
Dù không ở trong chiến khu, nhưng việc bác sĩ đến bệnh viện làm việc khi đang bệnh là chuyện rất bình thường.
Mấy lần trước quy mô tấn công không lớn, nhiều lắm chỉ ba bốn quân nhân bị thương.
Nhưng hôm nay có vẻ khác biệt hơn một chút, từ sáng đến chiều đã có mười một quân nhân bị thương nặng, bảy mươi hai người bị thương nhẹ, người bị thương nặng nhất thì chết ngay trên cơ giáp.
——
Tạm thời ngừng bắn.
Hoắc Ngưỡng cũng bị thương, viên đạn từ cơ giáp của địch lướt qua người hắn, đánh trúng mặt đất, suýt chút nữa hắn đã chết trên chiến trường.
Hắn thở hổn hển, nhảy xuống từ cơ giáp, vết thương trên cánh tay trái nứt ra, bên hông và ngực bị va đập, tay phải rách một mảng da lớn.
Phòng y tế chật kín người, những người bị thương kêu la đau đớn bên trong, hắn không định chen vào gây thêm rắc rối, chỉ đơn giản là muốn xử lý vết thương một chút.
Adrenalin dâng cao, trong trạng thái vừa hưng phấn vừa mệt mỏi, Hoắc Ngưỡng không thấy Sầm Chân Bạch ở trong đám đông, cũng không biết cậu đã hạ sốt hay chưa.
Hắn rửa tay sạch sẽ, không có thời gian rảnh, từ trong tủ đồ ở ký túc xá lấy ra một cái vỏ chăn màu xanh quân đội mới.
Tối qua hắn không lắp ga trải giường để ngủ mà gấp lại cất vào, chờ hôm nay thay cho omega.
Sầm Chân Bạch bận rộn cả ngày, đương nhiên vừa vào phòng sẽ nằm nghỉ ngơi trên giường, chứ ngồi trên chiếc ghế cứng rắn kia thì mệt mỏi biết bao.
Mảng da thịt lộ ra ở tay phải vẫn không ngừng chảy máu, hắn sợ vỏ chăn bị bẩn nên tìm một cái băng quấn qua loa vài vòng.
Hoắc Ngưỡng đến trước cửa phòng omega, cửa không khóa nhưng nếu không hỏi qua ý kiến của Sầm Chân Bạch thì có vẻ không tốt lắm.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn đặt vỏ chăn xuống, chọn đi một chuyến đến phòng y tế.
Phòng y tế rất lớn, như phòng khám nhỏ dưới lòng đất.
Nhưng dù có lớn đến đâu cũng không thể tiếp nhận hàng chục người bị thương cùng một lúc, chưa kể hiện tại chỉ có hai mươi mốt bác sĩ.
Giường điều trị không đủ, những người bị thương không nghiêm trọng sẽ nằm trên sàn nhà.
Hoắc Ngưỡng định hỏi một câu rồi rời đi, hắn liên tục né tránh, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của omega.
Rất dễ nhìn thấy các bác sĩ, bởi vì bọn họ đều mặc đồ trắng.
Bên trái không có, hắn chuyển ánh mắt sang bên phải, nhìn từ trước ra sau.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy omega đang ngồi xổm trên đất giữa đám quân phục màu xanh quân đội, Sầm Chân Bạch quay lưng về phía hắn, đang xử lý vết thương cho người khác.
Hoắc Ngưỡng tiến vào, đi được vài bước, bước chân của hắn dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.
Sầm Chân Bạch không phải đang ngồi xổm mà là quỳ trên đất, chỉ có điều, alpha bị thương đang nằm trên đùi của Sầm Chân Bạch.
Người bị thương mất ý thức suýt chút nữa trượt xuống, Sầm Chân Bạch cẩn thận đỡ lại, giúp người đó nằm vững hơn.
Cảnh tượng này giống hệt như lúc Sầm Chân Bạch giúp hắn làm sạch vết thương trên cơ giáp.
Hoắc Ngưỡng không bước tiếp, hắn dừng lại vài giây rồi quay người rời đi.
Cũng không cảm thấy buồn, không có gì để buồn cả, chỉ là...
Cánh tay trái, đau quá.
Bác sĩ đó trả lời: "Đúng vậy."
Hoắc Ngưỡng gật đầu: "Các anh có bác sĩ omega phải không? Bác sĩ Sầm bị bệnh, có thể nhờ anh ấy giúp một chút không?"
Bác sĩ do dự nói: "Tôi beta... cũng được chứ?"
Ở bệnh viện, có việc gì cũng kêu beta bọn họ làm! Beta không khác gì một viên gạch!
Hoắc Ngưỡng lịch sự nói: "Hình như không được lắm."
Bác sĩ không biết phải nói gì, cảm thấy người quân nhân này rất coi trọng đạo đức, có lẽ là từ thế kỷ nào đó xuyên qua, gã xoay người đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Tùng Kim thò đầu ra, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Bọn họ giải thích lý do, Tùng Kim lập tức đi theo vào trong: "Trời ơi, Sầm Chân Bạch, sao anh sốt nặng thế này!"
Sầm Chân Bạch được Tùng Kim đỡ dậy, bên ngoài cậu khoác áo khoác quân đội, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Hoắc Ngưỡng thấy Tùng Kim mở cúc áo trên cùng của Sầm Chân Bạch thì thu hồi ánh mắt, im lặng đóng cửa cho hai người họ.
Khi cánh cửa vừa khép lại, hắn còn nghe thấy Sầm Chân Bạch nói: "Tóc tôi cũng bẩn."
Hoắc Ngưỡng đứng ở cửa như một người lính gác.
Một quân nhân đi ngang nhìn thấy hắn cũng không dám hỏi, chỉ hô "thiếu tá Hoắc" rồi cúi đầu đi nhanh qua.
Một lúc sau, Tùng Kim đi ra, nói sẽ lấy chút thuốc ở phòng y tế.
Hoắc Ngưỡng nhẹ gật đầu, thấy Tùng Kim dùng hai ngón tay cầm chiếc áo bẩn của Sầm Chân Bạch, liền nói: "Đưa cho tôi."
Tùng Kim không nghĩ ngợi gì, thuận tay đưa cho hắn.
Hoắc Ngưỡng gập lại một chút, kẹp dưới cánh tay.
Tùng Kim nhìn hành động này, cảm thấy hình như thiếu tá Hoắc không chỉ đơn giản là làm cây treo đồ trong vài phút, nên hỏi: "Anh lấy áo của bác sĩ Sầm làm gì?"
Hoắc Ngưỡng trả lời rất tự nhiên: "Đi giặt sạch."
Tùng Kim ngơ ngác: "Máy giặt đến rồi sao?"
Không phải nói vài ngày nữa mới đến à? Cậu ta vừa mới giặt một chiếc áo khoác lớn, vắt khô mà mệt muốn chết.
Hoắc Ngưỡng nói: "Chắc là chưa."
Tùng Kim càng ngơ ngác hơn: "Vậy làm sao giặt sạch?"
Hoắc Ngưỡng nhìn Tùng Kim một cái, nói: "Giặt tay."
Tùng Kim cảm thấy ánh mắt của Hoắc Ngưỡng nhìn cậu ta như đang nhìn một kẻ ngốc, liền vội vàng nói: "Không phải, ai giặt tay, anh à?"
Hoắc Ngưỡng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Mắt Tùng Kim từ từ mở to.
Không thể nào, không phải là kiểu quan hệ đó, một alpha sao có thể giúp omega giặt quần áo chứ? Đây là chuyện riêng tư biết bao nhiêu???
Hoắc Ngưỡng thấy Tùng Kim vẫn chưa đi, hắn nhắc nhở: "Lấy thuốc."
Vì vậy, Tùng Kim như một con gà mẹ, vừa "ô ô ô" vừa đi về phía phòng y tế.
Chưa đi được mấy bước, Hoắc Ngưỡng lại gọi: "Bác sĩ Sầm có mặc quần áo không?"
Tùng Kim như con robot bị kích hoạt, trả lời một cách khô khan: "À, có mặc."
Hoắc Ngưỡng gật đầu, hắn đặt chiếc áo bẩn xuống đất rồi tìm một miếng vải sạch, làm ẩm. Hắn gõ nhẹ cửa, bên trong không có tiếng động.
Sau khoảng mười giây, hắn nói: "Tôi vào đây."
Omega nằm trên giường, đắp chăn, tóc ẩm ướt ở ngọn, mày hơi nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Rõ ràng đang sốt nhưng mặt vẫn tái xanh, có lẽ là vì nóng, cánh tay mảnh khảnh của cậu thò ra ngoài chăn.
Hoắc Ngưỡng nhìn chằm chằm vào cánh tay đó một lúc lâu mà vẫn không dám chạm vào, chỉ có thể kéo chăn lên một chút để che lại.
Tùng Kim từ phòng y tế trở về, mang theo nhiệt kế và thuốc, vừa bước vào đã thấy thiếu tá Hoắc cúi người, rất tỉ mỉ lau chùi bàn ghế bẩn.
Thực ra, cậu ta có hơi sợ Hoắc Ngưỡng, chỉ cần gặp mặt, người kia không phải làm mặt lạnh thì cũng đang nhíu mày.
Theo lý thuyết, alpha khi khống chế tốt pheromone sẽ không làm người khác cảm thấy khó chịu, nhưng Hoắc Ngưỡng lại không giống vậy, khí chất của hắn khiến người khác cảm thấy bị áp lực.
Nhiệt kế cần đo ở miệng nhưng Tùng Kim lại không biết bắt đầu từ đâu, vặn không vặn ra, đẩy cũng không đẩy vào được.
Sầm Chân Bạch sốt hơi mê man, vì khó chịu nên hàm răng vô thức khép chặt, không chịu mở ra.
Không biết từ lúc nào, Hoắc Ngưỡng đã đến bên giường, nhẹ nhàng nói: "Để tôi làm."
Tùng Kim cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại không biết nói gì, chỉ ngớ ngẩn tránh ra một bên.
Hoắc Ngưỡng đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào đường viền dưới hàm của omega, ngón tay kẹp lấy cằm, dùng chút lực kéo xuống.
Tùng Kim không thể không cảm thán, tay của alpha thật to, khác hẳn với họ, có thể phủ kín toàn bộ khuôn mặt của Sầm Chân Bạch.
Miệng cậu mở ra một khe nhỏ, để lộ những chiếc răng trắng sáng.
Nhưng cái nhiệt kế hơi to, vẫn chưa nhét vào được.
Hoắc Ngưỡng rũ mắt, ngón cái kẹp vào răng của omega, ấn xuống.
Màu hồng nhạt.
Được rồi, đầu kim loại của nhiệt kế chạm vào vách miệng của Sầm Chân Bạch.
Tùng Kim vô thức liếc nhìn thiếu tá Hoắc đang ở bên cạnh.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, alpha giúp mở miệng của omega đang nằm trên giường và mất ý thức, nhìn thế nào cũng thấy...
Tuy nhiên đừng nói là nhìn, Hoắc Ngưỡng căn bản không nhìn lấy một cái, mặt hắn quay sang một bên, hướng về phía cửa.
Diễn tả rõ ràng ba chữ "không được nhìn" một cách hoàn hảo, thể hiện đủ sự phân định và có chừng mực của người trưởng thành.
"Tích" một tiếng, Tùng Kim rút nhiệt kế ra, 38.2 độ, sốt nhẹ.
Cháo nóng hổi vừa đúng nhiệt độ có thể ăn được.
Hoắc Ngưỡng nói: "Tôi nấu cháo, có thể cho cậu ấy ăn một chút không?"
Tùng Kim đáp: "Được."
Hoắc Ngưỡng lấy cái chén trong túi ra: "Cậu cũng ăn một chút nhé, cảm phiền cậu."
Tùng Kim vội vàng cảm ơn: "A, cảm ơn nhiều, đúng lúc tôi cũng thấy đói."
Hoắc Ngưỡng gật đầu rồi rời đi. Hắn đến phòng tắm công cộng, cho quần áo của Sầm Chân Bạch vào bồn của mình, đổ chất tẩy rửa, ngâm một lúc rồi bắt đầu giặt.
Một chiếc áo khoác, một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần dài và một đôi tất.
Hắn sờ chất liệu của chiếc áo sơ mi, có chút thô ráp.
Vết thương trên cánh tay đáng lẽ phải đau nhói, nhưng lúc này hắn lại không cảm nhận được, như thể chẳng có gì.
Cảm giác khi khâu mà không dùng thuốc tê cũng chỉ đau đến thế này thôi.
Trong lúc đang giặt, đột nhiên, một miếng vải trắng nhỏ từ trong túi quần rơi ra, nằm dưới bồn giặt.
Hoắc Ngưỡng trừng mắt, nhanh chóng nhặt lên, nắm chặt trong tay rồi giấu đi. Hắn nhìn quanh một vòng, may mà không có ai.
Sao Tùng Kim lại nhét cả... cả cái đó vào đây?
Hoắc Ngưỡng khẩn trương nuốt một cái, cảm thấy lòng bàn tay mình không còn là của mình, cầm cũng không được mà bỏ đi cũng không xong.
Ngồi đối diện tường suy nghĩ một hồi, hắn ôm bồn, vào trong buồng tắm.
Hai mươi phút sau, có vài quân nhân bước vào: "Tôi nhớ cái buồng đó trước giờ vẫn luôn đóng cửa mà?"
"Chắc ai đó đang tắm."
"...... Giặt như vậy cũng khá sạch, chắc da đã nhăn hết cả rồi."
Lại thêm mười phút nữa, Hoắc Ngưỡng từ trong đi ra, mang theo quần áo đã giặt xong.
Bây giờ ở dưới lòng đất không thể phơi quần áo ra ngoài, nên tạm thời đã dựng một cái giá phơi ở hành lang.
Hắn quay lại trước cửa phòng của Sầm Chân Bạch, treo quần áo ở đó.
Nếu không, phơi những bộ quần áo rõ ràng không vừa kích cỡ ngoài ký túc xá của alpha, ảnh hưởng đến Sầm Chân Bạch thì không hay.
Hắn treo bốn món đồ lên, nhưng thiếu mất một món.
——
Sầm Chân Bạch bị tiếng báo động không kích làm cho thức giấc, gần như ngay lập tức, vòng tay mà Hoắc Ngưỡng đeo cho cậu bắt đầu rung lên dữ dội.
Cậu bừng tỉnh, vô số quả đạn rơi xuống đất nơi họ đang ở, cả căn phòng bắt đầu rung chuyển, cậu bị lật ra khỏi giường, vội che tai đợi đợt tấn công qua đi.
Các bác sĩ và nhân viên văn phòng vẫn có thể tránh né, nhưng quân nhân đã sẵn sàng, nhanh chóng tập hợp.
Trong tiếng nổ ầm ầm của đạn pháo, Sầm Chân Bạch nghe thấy tiếng khởi động, đó là các binh sĩ ở hành tinh hai của họ đang lái cơ giáp ra chiến đấu.
Họng cậu đau nhức, Sầm Chân Bạch khẽ ho khan, nhớ lại tối qua, có lẽ cậu đã bị bệnh.
Hoắc Ngưỡng gọi Tùng Kim đến, bảo cậu ta giúp cậu thay quần áo... Cậu liếc quanh một vòng, không thấy quần áo đâu, chỉ phát hiện cái nhiệt kế rơi trên bàn.
Cậu cầm lên đo, 37.6 độ, sốt nhẹ.
Khi không kích ngừng lại, Sầm Chân Bạch đứng dậy, nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, bước ra ngoài.
Liếc mắt một cái liền thấy quần áo được treo ngay ngắn trước cửa, vết máu lâu ngày khó giặt sạch nhưng chiếc áo sơ mi trắng này lại sạch sẽ như mới, không một dấu vết nào, khó có thể tưởng tượng nó đã được giặt trong bao lâu.
Sầm Chân Bạch chạm vào, vẫn còn hơi ẩm, thoang thoảng mùi bột giặt.
Dù không ở trong chiến khu, nhưng việc bác sĩ đến bệnh viện làm việc khi đang bệnh là chuyện rất bình thường.
Mấy lần trước quy mô tấn công không lớn, nhiều lắm chỉ ba bốn quân nhân bị thương.
Nhưng hôm nay có vẻ khác biệt hơn một chút, từ sáng đến chiều đã có mười một quân nhân bị thương nặng, bảy mươi hai người bị thương nhẹ, người bị thương nặng nhất thì chết ngay trên cơ giáp.
——
Tạm thời ngừng bắn.
Hoắc Ngưỡng cũng bị thương, viên đạn từ cơ giáp của địch lướt qua người hắn, đánh trúng mặt đất, suýt chút nữa hắn đã chết trên chiến trường.
Hắn thở hổn hển, nhảy xuống từ cơ giáp, vết thương trên cánh tay trái nứt ra, bên hông và ngực bị va đập, tay phải rách một mảng da lớn.
Phòng y tế chật kín người, những người bị thương kêu la đau đớn bên trong, hắn không định chen vào gây thêm rắc rối, chỉ đơn giản là muốn xử lý vết thương một chút.
Adrenalin dâng cao, trong trạng thái vừa hưng phấn vừa mệt mỏi, Hoắc Ngưỡng không thấy Sầm Chân Bạch ở trong đám đông, cũng không biết cậu đã hạ sốt hay chưa.
Hắn rửa tay sạch sẽ, không có thời gian rảnh, từ trong tủ đồ ở ký túc xá lấy ra một cái vỏ chăn màu xanh quân đội mới.
Tối qua hắn không lắp ga trải giường để ngủ mà gấp lại cất vào, chờ hôm nay thay cho omega.
Sầm Chân Bạch bận rộn cả ngày, đương nhiên vừa vào phòng sẽ nằm nghỉ ngơi trên giường, chứ ngồi trên chiếc ghế cứng rắn kia thì mệt mỏi biết bao.
Mảng da thịt lộ ra ở tay phải vẫn không ngừng chảy máu, hắn sợ vỏ chăn bị bẩn nên tìm một cái băng quấn qua loa vài vòng.
Hoắc Ngưỡng đến trước cửa phòng omega, cửa không khóa nhưng nếu không hỏi qua ý kiến của Sầm Chân Bạch thì có vẻ không tốt lắm.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn đặt vỏ chăn xuống, chọn đi một chuyến đến phòng y tế.
Phòng y tế rất lớn, như phòng khám nhỏ dưới lòng đất.
Nhưng dù có lớn đến đâu cũng không thể tiếp nhận hàng chục người bị thương cùng một lúc, chưa kể hiện tại chỉ có hai mươi mốt bác sĩ.
Giường điều trị không đủ, những người bị thương không nghiêm trọng sẽ nằm trên sàn nhà.
Hoắc Ngưỡng định hỏi một câu rồi rời đi, hắn liên tục né tránh, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của omega.
Rất dễ nhìn thấy các bác sĩ, bởi vì bọn họ đều mặc đồ trắng.
Bên trái không có, hắn chuyển ánh mắt sang bên phải, nhìn từ trước ra sau.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy omega đang ngồi xổm trên đất giữa đám quân phục màu xanh quân đội, Sầm Chân Bạch quay lưng về phía hắn, đang xử lý vết thương cho người khác.
Hoắc Ngưỡng tiến vào, đi được vài bước, bước chân của hắn dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.
Sầm Chân Bạch không phải đang ngồi xổm mà là quỳ trên đất, chỉ có điều, alpha bị thương đang nằm trên đùi của Sầm Chân Bạch.
Người bị thương mất ý thức suýt chút nữa trượt xuống, Sầm Chân Bạch cẩn thận đỡ lại, giúp người đó nằm vững hơn.
Cảnh tượng này giống hệt như lúc Sầm Chân Bạch giúp hắn làm sạch vết thương trên cơ giáp.
Hoắc Ngưỡng không bước tiếp, hắn dừng lại vài giây rồi quay người rời đi.
Cũng không cảm thấy buồn, không có gì để buồn cả, chỉ là...
Cánh tay trái, đau quá.
Danh sách chương