Thời gian quay trở lại ngày Vu Tiểu Ngư đến tìm Hoắc Ngưỡng.
“Cậu có biết là, chính cậu đã làm vỡ món quà tốt nghiệp tôi tặng cho Tiểu Bạch không?”
Tất nhiên Hoắc Ngưỡng không biết, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, vô thức hỏi: “...Khi nào?”
Vu Tiểu Ngư đứng dựa vào tường: “Làm sao tôi biết được, chỉ biết là không lâu sau khi trường y liên hợp khai giảng, Tiểu Bạch gọi cho tôi qua thiết bị đầu cuối, xin lỗi vì đã vô ý làm hỏng món quà tôi tặng.”
“Sau đó không lâu, tin hai người hủy hôn lan ra, lúc ấy tôi mới thấy có gì đó không đúng.” Vu Tiểu Ngư nói: “Cậu biết tính cách của Tiểu Bạch mà, bình thường cậu ấy thậm chí cũng không làm rơi một chiếc bút xuống đất, sao có thể làm vỡ cặp kính mà tôi tặng được? Thế là tôi đi hỏi Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch…” Vu Tiểu Ngư dường như nhớ lại điều gì đó thú vị, cười khẽ: “Hoàn toàn không đoán được tôi đang dò hỏi, ngây ngốc một hồi rồi hỏi tôi làm sao biết được?”
Hoắc Ngưỡng im lặng, hắn nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian có khả năng làm vỡ món quà nhất — đó là khi Sầm Chân Bạch đề nghị hủy hôn, hắn đã xông lên tầng ba, lật tung hành lý của cậu.
Hoắc Ngưỡng kéo khóe miệng, cười một cách yếu ớt rồi tự giễu.
Những khoảnh khắc bên Sầm Chân Bạch, suốt ba năm ấy, hắn đã tua đi tua lại như tự hành hình chính mình, đặc biệt là khi hắn bị nhốt trong bệnh viện vì hội chứng đứt gãy liên kết. Hắn bật cười khi nhớ lại Sầm Chân Bạch tặng dưa hấu lúc hắn còn học nông nghiệp, nhớ đến lúc trên khoang chiến đấu vì cắn vào tuyến thể của Sầm Chân Bạch mà đau lòng, nhớ đến những nụ hôn trộm giữa hai người họ trên giường mà cảm thấy hạnh phúc.
Thế nhưng khi tỉnh giấc, phòng bệnh lạnh lẽo chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Các bác sĩ nhìn qua màn hình giám sát, thấy hắn lúc thì cười như kẻ ngốc, lúc lại khóc như kẻ điên.
Giang Gia Năng nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Nó như vậy, tinh thần có thật sự ổn không?”
Bác sĩ đáp: “Bệnh nhân mắc hội chứng đứt gãy liên kết đều như thế cả.”
Xin lỗi, lại xin lỗi sao? Nên nỗ lực bù đắp mới phải.
Hoắc Ngưỡng thương lượng với Vu Tiểu Ngư: “Cậu có thể tặng lại món quà đó cho cậu ấy được không? Tôi sẽ trả tiền.”
Vu Tiểu Ngư khoanh tay, nhìn alpha đang chán nản ngồi trên giường bệnh.
Thật hiếm có, đúng là hiếm có.
Cậu ta là con trai hiệu trưởng trường Đại học Tinh tế, từ nhỏ đã lớn lên cùng Hoắc Ngưỡng trong khu nhà giàu, dù không ở quân đội nhưng đã được nghe nói không ít về tên alpha ngạo mạn này.
Vu Tiểu Ngư nói: “Tôi không thiếu tiền, nhưng… này, cậu nghĩ thế nào?”
Hoắc Ngưỡng: “Cái gì?”
“Tôi nói.” Vu Tiểu Ngư từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như muốn thẩm vấn Hoắc Ngưỡng: “Bây giờ cậu nghĩ thế nào về Tiểu Bạch?”
Hoắc Ngưỡng hạ ánh mắt, khí chất trầm xuống, hắn nói: “Tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.”
Chết tiệt, Vu Tiểu Ngư cảm thấy mình điên rồi, cậu ta nhìn thấy được một sự chín chắn nào đó ở Hoắc Ngưỡng: “Cậu nghiêm túc chứ?”
Hỏi thừa.
Cậu ta và Lâm Tử Bá đều biết Hoắc Ngưỡng đã phải lâm vào tình trạng nguy kịch bốn lần để cứu Sầm Chân Bạch.
Số ngày đến chiến khu bao nhiêu, thì cậu ta đã theo chân Sầm Chân Bạch đến kiểm tra bấy nhiêu ngày, mục đích chỉ để xem Hoắc Ngưỡng đã thay đổi đến mức nào.
Cách Hoắc Ngưỡng kiềm chế và nhẫn nhịn trước Sầm Chân Bạch khiến Vu Tiểu Ngư cảm thấy ấn tượng.
Một hai ngày thì còn nghi ngờ, nhưng hơn một tháng, có lẽ không cần thiết nữa.
“Nghiêm túc.” Hoắc Ngưỡng đáp.
“Được rồi.” Vu Tiểu Ngư gật đầu, đồng ý sẽ giúp hắn, nhưng khi rời đi, cậu ta bất ngờ quay đầu lại, nói: “À đúng rồi, Tiểu Bạch cũng thường xuyên tặng quà cho tôi, cậu không có nhỉ?”
Hoắc Ngưỡng không phát cáu, hắn im lặng một lúc rồi nói: “Trước khi phi thuyền xuất phát, tôi sẽ báo cho cậu.”
Đúng là đã thay đổi, Vu Tiểu Ngư thầm nghĩ, biến đổi đến mức đáng kinh ngạc.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Hoắc Ngưỡng rũ mắt, hắn yêu cầu người khác điều tra thêm về bạn bè của Sầm Chân Bạch, ngón tay trượt trên thiết bị đầu cuối, máu chảy từ rìa móng tay, thấm vào kẽ tay.
Ghen tị, tự trách, áy náy, oán hận.
Vừa rồi hắn mới mạnh tay bóc lớp da bị rách, cảm giác đau nhói tận xương, ngược lại lại mang đến sự dễ chịu.
Bên kia nhanh chóng gửi danh sách đến, Sầm Chân Bạch vẫn cô độc ít nói, cậu học tại trường y liên kết được hai năm, số người từng nói chuyện chỉ vài chục người, bình thường gần như chỉ thân thiết với bạn cùng phòng.
Hoắc Ngưỡng không thích nói chuyện điện thoại với người lạ, hắn bấm nút gọi.
Chuông reo lần thứ nhất, không ai bắt máy.
Lần thứ hai, có người nhận, Hoắc Ngưỡng cân nhắc mở lời: “Xin chào, cậu biết Sầm Chân Bạch đúng không?"
Bên kia nghi ngờ: “Cậu là…”
“Tôi là bạn của Sầm Chân Bạch, chuyện là thế này, tôi muốn tạo cho cậu ấy một bất ngờ, các cậu có thể mua quà tặng cậu ấy, tôi sẽ trả tiền, ngoài ra còn thưởng thêm cho cậu một khoản, năm mươi ngàn, được không...”
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã chửi thẳng: “Cút mẹ mày đi, lừa đảo chết cả nhà mày đi, chắc là định bảo tao chuyển tiền trước chứ gì, biến!”
Cậu chủ nhà họ Hoắc chưa từng bị ai mắng chửi như vậy, lại còn lôi cả gia đình vào. Hắn siết chặt điện thoại, những lời sắp thốt ra khỏi miệng chợt khựng lại, hắn nhớ ra mình đang dùng danh nghĩa của Sầm Chân Bạch.
Điều này có làm ảnh hưởng xấu đến cậu không? Có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu và bạn bè không?
Hắn ngẩn người, đầu dây bên kia không chút thương tiếc mà cúp máy.
...
Hoắc Ngưỡng nghiến chặt răng, nhịn mấy chục giây, đành thôi vậy.
Bạn của Sầm Chân Bạch được chia làm hai thái cực, một bên tính tình rất tốt, bên còn lại tính tình cực kỳ xấu.
Nhìn xem, người này tính khí chẳng khác gì Vu Tiểu Ngư.
Lần thất bại thứ hai khiến Hoắc Ngưỡng lo lắng, nhưng hắn không lùi bước, may mắn là người thứ ba đã đồng ý.
Hoắc Ngưỡng không nghĩ nhiều, lập tức chuyển mười vạn vào tài khoản của người đó.
Người đó thốt lên: “Ôi trời, anh bạn, cậu làm thật à? Tôi tưởng cậu đùa nên mới nói giỡn là đồng ý thôi.”
Hoắc Ngưỡng nói: “Làm phiền cậu, hy vọng cậu giữ kín chuyện này, nếu Sầm Chân Bạch hỏi thì cứ nói là vì lo lắng cho cậu ấy nên cậu mới tặng quà.”
“Được thôi, tiền trên trời rớt xuống, cảm ơn nhé!”
Hoắc Ngưỡng gọi từng người một, mất cả buổi chiều, nhưng phần lớn mọi người vẫn không tin tưởng hắn.
Hắn bị nghi ngờ, bị cúp máy, bị chửi mắng.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có thể Sầm Chân Bạch sẽ vui thì hắn lại cảm thấy chuyện này chẳng sao cả.
Cuối cùng chốt được chín người, không biết có ai cho hắn leo cây hay không.
———
Sợi dây chuyền trên cổ Sầm Chân Bạch cực kỳ mỏng manh, nằm gọn trên xương quai xanh, không đến gần sẽ chẳng ai chú ý.
Trên đường về phòng, cậu gặp một bác sĩ khác: “Hôm nay vui thế à bác sĩ Sầm?”
Sầm Chân Bạch cười, thở ra làn hơi trắng: “Rõ ràng vậy sao?”
“Ái chà, so với thường ngày thì khác hẳn đấy! Nhìn một cái là thấy ngay!”
Sầm Chân Bạch mỉm cười.
Trong phòng, Hoắc Ngưỡng đang gấp chăn cho cậu, chiếc chăn được gấp gọn như một khối đậu phụ vuông vức.
Hoắc Ngưỡng nhìn thoáng qua mấy cái hộp trong tay cậu, hỏi: “Là gì vậy?”
Sầm Chân Bạch cười nói: “Là quà bạn tặng.”
Hoắc Ngưỡng quý trọng mà nhìn nụ cười của omega, hắn bước đến, tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: “Vui không?”
Sầm Chân Bạch cẩn thận đặt mấy hộp rỗng xuống dưới gầm bàn: “Vui lắm.”
Hoắc Ngưỡng cũng mỉm cười, nói khẽ: “Cậu vui là tốt rồi.”
Dưới gầm bàn có vài cái chén, Sầm Chân Bạch đem chén đặt lên bàn nhưng lỡ tay làm đổ chiếc đèn nhỏ mà alpha vừa lấy về sáng nay.
Chỉ là... cậu nhìn cái trên sàn rồi lại nhìn hai cái trên bàn, không phải mỗi người chỉ được lấy một cái thôi sao? Sao Hoắc Ngưỡng lại mang thêm về?
Lúc này, cậu nghe thấy Hoắc Ngưỡng đứng sau nói: “... Tôi cũng có một món quà cho cậu.”
Alpha hơi ngập ngừng, như thể thấy quà của mình không đáng để tặng.
Sầm Chân Bạch đứng dậy.
Hoắc Ngưỡng lấy từ trong túi quân trang ra một nhành hoa, đưa đến trước mặt omega.
Alpha cao lớn đứng trước mặt cậu, bên trong ngón tay đầy vết thương nhỏ nhưng Sầm Chân Bạch không nhìn thấy được, hắn nói: “Tôi tự làm đấy, mài rất mịn, không làm đứt tay đâu.”
Đó là một bông hoa hồng kim loại to bằng lòng bàn tay, toàn thân màu bạc đen, cánh hoa dày dặn, xếp chồng từng lớp, phản chiếu ánh sáng băng lạnh đặc biệt, giống như lớp cánh của loài bọ cánh cứng, rất đẹp, chắc chắn không phải kim loại bình thường, sáng lấp lánh như kim cương.
Cũng rất quen thuộc, Sầm Chân Bạch cảm thấy đã từng xem qua ở đâu đó...
Cơ giáp, giống màu của cơ giáp.
Cậu không dám tin vào phỏng đoán của mình: “Cái này là từ cơ giáp sao?”
Hoắc Ngưỡng “ừ” một tiếng: “Cơ giáp của tôi hỏng rồi.”
Hỏng đến mức như vậy, dù có tốn nhân lực và vật lực đem về cũng khó mà sửa chữa. Lính kỹ thuật chỉ lấy đi các bộ phận quan trọng, rồi cơ giáp trở thành một khối sắt vụn lớn bị bỏ lại trên căn cứ của Nhị Tinh.
A17 đứng đầu ba năm liền trong cuộc thi cơ giáp, đã hạ 683 kẻ địch, bắn rơi 79 chiếc cơ giáp, bảo vệ hắn 12 lần, cứu mạng người hắn yêu thương.
Hoắc Ngưỡng nhìn chiến hữu cùng mình vào sinh ra tử vài lần, cuối cùng dùng dao cắt lấy một phần cánh.
Sau đó, hắn ở bệnh viện, dùng đôi tay băng bó kia mài từng chút một, lén lút lúc không có ai kiểm tra, trốn vào phòng công cụ, từng chút một hàn gắn.
Kim loại vốn đã sắc, huống hồ là trên cơ giáp, ngón tay hắn rách rồi lành, lành rồi lại rách.
Khi ngủ vô tình chạm vào làm rách ra, để lại vết máu nhỏ trên giường bệnh, sau đó hắn đã lén lút mang đi giặt sạch.
Sầm Chân Bạch hiểu ra, chẳng trách vài lần cậu bắt gặp alpha vội vàng giấu diếm thứ gì đó, cậu nghĩ là hắn trốn đi hút thuốc nên cũng không để ý.
Có vài lần cậu đến khám, thấy ngón tay của alpha đầy vết thương nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ bôi cồn sát trùng rồi thoa kem cho hắn.
Nói không có cảm xúc thì là nói dối, đôi mắt cậu cụp xuống tạo thành nếp nhăn nhỏ, cậu nở một nụ cười nhạt với Hoắc Ngưỡng: “Cảm ơn cậu, tôi rất thích.”
Có lẽ đây là nụ cười đầu tiên dành riêng cho hắn, khóe môi của Hoắc Ngưỡng cũng cong lên, hắn cười.
“... Cậu thích là được rồi.” Hắn nói.
Sau đó, hắn nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.
Sầm Chân Bạch cảm thấy có thể mình đã nhìn nhầm, nếu không thì vì sao viền mắt của alpha thoáng qua lại có chút đỏ?
Cậu nhìn thấy Hoắc Ngưỡng cúi xuống, nhặt từng món quần áo rơi trên giường lên, gấp gọn.
Alpha quay lưng lại với cậu, giọng nói thêm vài phần trầm đục và ngột ngạt: “Chăn của tôi cũng để lại đây, ba cái chăn, đủ cho cậu chứ? Còn có đèn, lò sưởi và miếng dán giữ ấm, tôi đều để ở đây.”
Động tác của alpha rất gọn gàng, chỉ trong vài chục giây, Hoắc Ngưỡng đã ôm đống quần áo của mình rồi mở cửa, nói rất nhanh: “Tôi về trước đây, nếu cậu thấy lạnh thì cứ...”
“Hoắc Ngưỡng.” Sầm Chân Bạch gọi hắn lại.
Bước chân của Hoắc Ngưỡng khựng lại nhưng hắn vẫn không quay đầu.
Một lúc sau, hắn nghe thấy omega hỏi: “Tối nay, cậu không qua sao?”
“Cậu có biết là, chính cậu đã làm vỡ món quà tốt nghiệp tôi tặng cho Tiểu Bạch không?”
Tất nhiên Hoắc Ngưỡng không biết, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, vô thức hỏi: “...Khi nào?”
Vu Tiểu Ngư đứng dựa vào tường: “Làm sao tôi biết được, chỉ biết là không lâu sau khi trường y liên hợp khai giảng, Tiểu Bạch gọi cho tôi qua thiết bị đầu cuối, xin lỗi vì đã vô ý làm hỏng món quà tôi tặng.”
“Sau đó không lâu, tin hai người hủy hôn lan ra, lúc ấy tôi mới thấy có gì đó không đúng.” Vu Tiểu Ngư nói: “Cậu biết tính cách của Tiểu Bạch mà, bình thường cậu ấy thậm chí cũng không làm rơi một chiếc bút xuống đất, sao có thể làm vỡ cặp kính mà tôi tặng được? Thế là tôi đi hỏi Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch…” Vu Tiểu Ngư dường như nhớ lại điều gì đó thú vị, cười khẽ: “Hoàn toàn không đoán được tôi đang dò hỏi, ngây ngốc một hồi rồi hỏi tôi làm sao biết được?”
Hoắc Ngưỡng im lặng, hắn nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian có khả năng làm vỡ món quà nhất — đó là khi Sầm Chân Bạch đề nghị hủy hôn, hắn đã xông lên tầng ba, lật tung hành lý của cậu.
Hoắc Ngưỡng kéo khóe miệng, cười một cách yếu ớt rồi tự giễu.
Những khoảnh khắc bên Sầm Chân Bạch, suốt ba năm ấy, hắn đã tua đi tua lại như tự hành hình chính mình, đặc biệt là khi hắn bị nhốt trong bệnh viện vì hội chứng đứt gãy liên kết. Hắn bật cười khi nhớ lại Sầm Chân Bạch tặng dưa hấu lúc hắn còn học nông nghiệp, nhớ đến lúc trên khoang chiến đấu vì cắn vào tuyến thể của Sầm Chân Bạch mà đau lòng, nhớ đến những nụ hôn trộm giữa hai người họ trên giường mà cảm thấy hạnh phúc.
Thế nhưng khi tỉnh giấc, phòng bệnh lạnh lẽo chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Các bác sĩ nhìn qua màn hình giám sát, thấy hắn lúc thì cười như kẻ ngốc, lúc lại khóc như kẻ điên.
Giang Gia Năng nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Nó như vậy, tinh thần có thật sự ổn không?”
Bác sĩ đáp: “Bệnh nhân mắc hội chứng đứt gãy liên kết đều như thế cả.”
Xin lỗi, lại xin lỗi sao? Nên nỗ lực bù đắp mới phải.
Hoắc Ngưỡng thương lượng với Vu Tiểu Ngư: “Cậu có thể tặng lại món quà đó cho cậu ấy được không? Tôi sẽ trả tiền.”
Vu Tiểu Ngư khoanh tay, nhìn alpha đang chán nản ngồi trên giường bệnh.
Thật hiếm có, đúng là hiếm có.
Cậu ta là con trai hiệu trưởng trường Đại học Tinh tế, từ nhỏ đã lớn lên cùng Hoắc Ngưỡng trong khu nhà giàu, dù không ở quân đội nhưng đã được nghe nói không ít về tên alpha ngạo mạn này.
Vu Tiểu Ngư nói: “Tôi không thiếu tiền, nhưng… này, cậu nghĩ thế nào?”
Hoắc Ngưỡng: “Cái gì?”
“Tôi nói.” Vu Tiểu Ngư từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như muốn thẩm vấn Hoắc Ngưỡng: “Bây giờ cậu nghĩ thế nào về Tiểu Bạch?”
Hoắc Ngưỡng hạ ánh mắt, khí chất trầm xuống, hắn nói: “Tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.”
Chết tiệt, Vu Tiểu Ngư cảm thấy mình điên rồi, cậu ta nhìn thấy được một sự chín chắn nào đó ở Hoắc Ngưỡng: “Cậu nghiêm túc chứ?”
Hỏi thừa.
Cậu ta và Lâm Tử Bá đều biết Hoắc Ngưỡng đã phải lâm vào tình trạng nguy kịch bốn lần để cứu Sầm Chân Bạch.
Số ngày đến chiến khu bao nhiêu, thì cậu ta đã theo chân Sầm Chân Bạch đến kiểm tra bấy nhiêu ngày, mục đích chỉ để xem Hoắc Ngưỡng đã thay đổi đến mức nào.
Cách Hoắc Ngưỡng kiềm chế và nhẫn nhịn trước Sầm Chân Bạch khiến Vu Tiểu Ngư cảm thấy ấn tượng.
Một hai ngày thì còn nghi ngờ, nhưng hơn một tháng, có lẽ không cần thiết nữa.
“Nghiêm túc.” Hoắc Ngưỡng đáp.
“Được rồi.” Vu Tiểu Ngư gật đầu, đồng ý sẽ giúp hắn, nhưng khi rời đi, cậu ta bất ngờ quay đầu lại, nói: “À đúng rồi, Tiểu Bạch cũng thường xuyên tặng quà cho tôi, cậu không có nhỉ?”
Hoắc Ngưỡng không phát cáu, hắn im lặng một lúc rồi nói: “Trước khi phi thuyền xuất phát, tôi sẽ báo cho cậu.”
Đúng là đã thay đổi, Vu Tiểu Ngư thầm nghĩ, biến đổi đến mức đáng kinh ngạc.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Hoắc Ngưỡng rũ mắt, hắn yêu cầu người khác điều tra thêm về bạn bè của Sầm Chân Bạch, ngón tay trượt trên thiết bị đầu cuối, máu chảy từ rìa móng tay, thấm vào kẽ tay.
Ghen tị, tự trách, áy náy, oán hận.
Vừa rồi hắn mới mạnh tay bóc lớp da bị rách, cảm giác đau nhói tận xương, ngược lại lại mang đến sự dễ chịu.
Bên kia nhanh chóng gửi danh sách đến, Sầm Chân Bạch vẫn cô độc ít nói, cậu học tại trường y liên kết được hai năm, số người từng nói chuyện chỉ vài chục người, bình thường gần như chỉ thân thiết với bạn cùng phòng.
Hoắc Ngưỡng không thích nói chuyện điện thoại với người lạ, hắn bấm nút gọi.
Chuông reo lần thứ nhất, không ai bắt máy.
Lần thứ hai, có người nhận, Hoắc Ngưỡng cân nhắc mở lời: “Xin chào, cậu biết Sầm Chân Bạch đúng không?"
Bên kia nghi ngờ: “Cậu là…”
“Tôi là bạn của Sầm Chân Bạch, chuyện là thế này, tôi muốn tạo cho cậu ấy một bất ngờ, các cậu có thể mua quà tặng cậu ấy, tôi sẽ trả tiền, ngoài ra còn thưởng thêm cho cậu một khoản, năm mươi ngàn, được không...”
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã chửi thẳng: “Cút mẹ mày đi, lừa đảo chết cả nhà mày đi, chắc là định bảo tao chuyển tiền trước chứ gì, biến!”
Cậu chủ nhà họ Hoắc chưa từng bị ai mắng chửi như vậy, lại còn lôi cả gia đình vào. Hắn siết chặt điện thoại, những lời sắp thốt ra khỏi miệng chợt khựng lại, hắn nhớ ra mình đang dùng danh nghĩa của Sầm Chân Bạch.
Điều này có làm ảnh hưởng xấu đến cậu không? Có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu và bạn bè không?
Hắn ngẩn người, đầu dây bên kia không chút thương tiếc mà cúp máy.
...
Hoắc Ngưỡng nghiến chặt răng, nhịn mấy chục giây, đành thôi vậy.
Bạn của Sầm Chân Bạch được chia làm hai thái cực, một bên tính tình rất tốt, bên còn lại tính tình cực kỳ xấu.
Nhìn xem, người này tính khí chẳng khác gì Vu Tiểu Ngư.
Lần thất bại thứ hai khiến Hoắc Ngưỡng lo lắng, nhưng hắn không lùi bước, may mắn là người thứ ba đã đồng ý.
Hoắc Ngưỡng không nghĩ nhiều, lập tức chuyển mười vạn vào tài khoản của người đó.
Người đó thốt lên: “Ôi trời, anh bạn, cậu làm thật à? Tôi tưởng cậu đùa nên mới nói giỡn là đồng ý thôi.”
Hoắc Ngưỡng nói: “Làm phiền cậu, hy vọng cậu giữ kín chuyện này, nếu Sầm Chân Bạch hỏi thì cứ nói là vì lo lắng cho cậu ấy nên cậu mới tặng quà.”
“Được thôi, tiền trên trời rớt xuống, cảm ơn nhé!”
Hoắc Ngưỡng gọi từng người một, mất cả buổi chiều, nhưng phần lớn mọi người vẫn không tin tưởng hắn.
Hắn bị nghi ngờ, bị cúp máy, bị chửi mắng.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có thể Sầm Chân Bạch sẽ vui thì hắn lại cảm thấy chuyện này chẳng sao cả.
Cuối cùng chốt được chín người, không biết có ai cho hắn leo cây hay không.
———
Sợi dây chuyền trên cổ Sầm Chân Bạch cực kỳ mỏng manh, nằm gọn trên xương quai xanh, không đến gần sẽ chẳng ai chú ý.
Trên đường về phòng, cậu gặp một bác sĩ khác: “Hôm nay vui thế à bác sĩ Sầm?”
Sầm Chân Bạch cười, thở ra làn hơi trắng: “Rõ ràng vậy sao?”
“Ái chà, so với thường ngày thì khác hẳn đấy! Nhìn một cái là thấy ngay!”
Sầm Chân Bạch mỉm cười.
Trong phòng, Hoắc Ngưỡng đang gấp chăn cho cậu, chiếc chăn được gấp gọn như một khối đậu phụ vuông vức.
Hoắc Ngưỡng nhìn thoáng qua mấy cái hộp trong tay cậu, hỏi: “Là gì vậy?”
Sầm Chân Bạch cười nói: “Là quà bạn tặng.”
Hoắc Ngưỡng quý trọng mà nhìn nụ cười của omega, hắn bước đến, tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: “Vui không?”
Sầm Chân Bạch cẩn thận đặt mấy hộp rỗng xuống dưới gầm bàn: “Vui lắm.”
Hoắc Ngưỡng cũng mỉm cười, nói khẽ: “Cậu vui là tốt rồi.”
Dưới gầm bàn có vài cái chén, Sầm Chân Bạch đem chén đặt lên bàn nhưng lỡ tay làm đổ chiếc đèn nhỏ mà alpha vừa lấy về sáng nay.
Chỉ là... cậu nhìn cái trên sàn rồi lại nhìn hai cái trên bàn, không phải mỗi người chỉ được lấy một cái thôi sao? Sao Hoắc Ngưỡng lại mang thêm về?
Lúc này, cậu nghe thấy Hoắc Ngưỡng đứng sau nói: “... Tôi cũng có một món quà cho cậu.”
Alpha hơi ngập ngừng, như thể thấy quà của mình không đáng để tặng.
Sầm Chân Bạch đứng dậy.
Hoắc Ngưỡng lấy từ trong túi quân trang ra một nhành hoa, đưa đến trước mặt omega.
Alpha cao lớn đứng trước mặt cậu, bên trong ngón tay đầy vết thương nhỏ nhưng Sầm Chân Bạch không nhìn thấy được, hắn nói: “Tôi tự làm đấy, mài rất mịn, không làm đứt tay đâu.”
Đó là một bông hoa hồng kim loại to bằng lòng bàn tay, toàn thân màu bạc đen, cánh hoa dày dặn, xếp chồng từng lớp, phản chiếu ánh sáng băng lạnh đặc biệt, giống như lớp cánh của loài bọ cánh cứng, rất đẹp, chắc chắn không phải kim loại bình thường, sáng lấp lánh như kim cương.
Cũng rất quen thuộc, Sầm Chân Bạch cảm thấy đã từng xem qua ở đâu đó...
Cơ giáp, giống màu của cơ giáp.
Cậu không dám tin vào phỏng đoán của mình: “Cái này là từ cơ giáp sao?”
Hoắc Ngưỡng “ừ” một tiếng: “Cơ giáp của tôi hỏng rồi.”
Hỏng đến mức như vậy, dù có tốn nhân lực và vật lực đem về cũng khó mà sửa chữa. Lính kỹ thuật chỉ lấy đi các bộ phận quan trọng, rồi cơ giáp trở thành một khối sắt vụn lớn bị bỏ lại trên căn cứ của Nhị Tinh.
A17 đứng đầu ba năm liền trong cuộc thi cơ giáp, đã hạ 683 kẻ địch, bắn rơi 79 chiếc cơ giáp, bảo vệ hắn 12 lần, cứu mạng người hắn yêu thương.
Hoắc Ngưỡng nhìn chiến hữu cùng mình vào sinh ra tử vài lần, cuối cùng dùng dao cắt lấy một phần cánh.
Sau đó, hắn ở bệnh viện, dùng đôi tay băng bó kia mài từng chút một, lén lút lúc không có ai kiểm tra, trốn vào phòng công cụ, từng chút một hàn gắn.
Kim loại vốn đã sắc, huống hồ là trên cơ giáp, ngón tay hắn rách rồi lành, lành rồi lại rách.
Khi ngủ vô tình chạm vào làm rách ra, để lại vết máu nhỏ trên giường bệnh, sau đó hắn đã lén lút mang đi giặt sạch.
Sầm Chân Bạch hiểu ra, chẳng trách vài lần cậu bắt gặp alpha vội vàng giấu diếm thứ gì đó, cậu nghĩ là hắn trốn đi hút thuốc nên cũng không để ý.
Có vài lần cậu đến khám, thấy ngón tay của alpha đầy vết thương nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ bôi cồn sát trùng rồi thoa kem cho hắn.
Nói không có cảm xúc thì là nói dối, đôi mắt cậu cụp xuống tạo thành nếp nhăn nhỏ, cậu nở một nụ cười nhạt với Hoắc Ngưỡng: “Cảm ơn cậu, tôi rất thích.”
Có lẽ đây là nụ cười đầu tiên dành riêng cho hắn, khóe môi của Hoắc Ngưỡng cũng cong lên, hắn cười.
“... Cậu thích là được rồi.” Hắn nói.
Sau đó, hắn nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.
Sầm Chân Bạch cảm thấy có thể mình đã nhìn nhầm, nếu không thì vì sao viền mắt của alpha thoáng qua lại có chút đỏ?
Cậu nhìn thấy Hoắc Ngưỡng cúi xuống, nhặt từng món quần áo rơi trên giường lên, gấp gọn.
Alpha quay lưng lại với cậu, giọng nói thêm vài phần trầm đục và ngột ngạt: “Chăn của tôi cũng để lại đây, ba cái chăn, đủ cho cậu chứ? Còn có đèn, lò sưởi và miếng dán giữ ấm, tôi đều để ở đây.”
Động tác của alpha rất gọn gàng, chỉ trong vài chục giây, Hoắc Ngưỡng đã ôm đống quần áo của mình rồi mở cửa, nói rất nhanh: “Tôi về trước đây, nếu cậu thấy lạnh thì cứ...”
“Hoắc Ngưỡng.” Sầm Chân Bạch gọi hắn lại.
Bước chân của Hoắc Ngưỡng khựng lại nhưng hắn vẫn không quay đầu.
Một lúc sau, hắn nghe thấy omega hỏi: “Tối nay, cậu không qua sao?”
Danh sách chương