Xe của Hoắc Ngưỡng dừng bên lề đường trước cổng bệnh viện. Hắn đang rảnh rỗi xem bóng đá, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thoáng qua khóe mắt, hắn lập tức tắt thiết bị đầu cuối, bước xuống xe, cười nói: “Chạy chậm một chút.”

Sầm Chân Bạch bước hai, ba bước xuống cầu thang, đến trước mặt Hoắc Ngưỡng nói: “Xin lỗi, cậu đợi lâu rồi phải không?”

Vỗn dĩ hôm nay cậu có thể tan làm đúng giờ, nhưng vừa bấm thẻ thì đột nhiên có bệnh nhân nguy cấp.

Alpha đã đợi bên ngoài bệnh viện suốt hai tiếng đồng hồ.

Hoắc Ngưỡng lắc đầu, vòng tay ra sau gáy omega, hôn nhẹ một cái: “Không lâu.”

Hai người ngồi vào trong xe, Sầm Chân Bạch vẫn có chút áy náy: “Lần sau nếu đợi mười phút không thấy tôi ra thì cậu tự về nhà trước nhé.”

“Không cần.” Hoắc Ngưỡng nói: “Tôi ở nhà một mình cũng nhàm chán, mà Mj Mi thì cứ hay cắn tôi.”

Khi còn ở nhà họ Hoắc, Mi Mi cư xử khá tốt, cùng lắm là làm lơ Hoắc Ngưỡng. Nhưng từ khi về đây, chẳng hiểu sao nó lại bắt đầu đuổi theo bắt nạt hắn. Có lẽ nó cảm thấy căn nhà nhỏ này vốn là lãnh địa của nó, bỗng nhiên có thêm Hoắc Ngưỡng xuất hiện khiến nó cảm thấy bị đe dọa.

Hơn nữa, Mi Mi không phải mèo nhà mà là mèo rừng, mỗi lần cào đều để lại vết xước chảy máu.

Vì chuyện này, Sầm Chân Bạch từng túm lấy gáy nó lần đầu tiên nghiêm khắc dạy bảo. Kể từ lần đó, Mi Mi mới chịu thu mình lại đôi chút, ít nhất là trước mặt Sầm Chân Bạch.

“Thật sự không sao chứ.” Nhân lúc đèn đỏ, Hoắc Ngưỡng nắm lấy tay Sầm Chân Bạch, nói: “Vốn dĩ chờ đợi người mình thích không bao giờ là uổng phí.”

Sầm Chân Bạch khẽ “ừm” một tiếng, trong lòng không tránh khỏi xao động. Lúc vội vàng đi vào bệnh viện, cậu thậm chí không kịp nói một lời với Hoắc Ngưỡng.

Cậu cảm thấy nếu Hoắc Ngưỡng đợi nửa tiếng không thấy, có lẽ sẽ tự về nhà, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà tưởng tượng, nhỡ đâu hắn vẫn luôn chờ thì sao? Không muốn Hoắc Ngưỡng đợi, nhưng cũng mong rằng hắn sẽ chờ.

Loại cảm xúc mâu thuẫn và vô lý này khiến Sầm Chân Bạch thấy lạ lẫm nhưng cũng rất mới mẻ.

Thế nên, khi cậu từ cổng bệnh viện bước ra, nhìn thấy bóng dáng alpha vẫn luôn đứng đợi, cậu gần như đã chạy vội về phía Hoắc Ngưỡng.

Sầm Chân Bạch siết chặt bàn tay khô ráo ấm áp của Hoắc Ngưỡng: “Muộn rồi, chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

“Được.” Hoắc Ngưỡng nói: “Trên đường tới đây, tôi thấy một con đường có nhiều quán ăn khá thú vị.”

Cuối cùng, hai người họ chọn một nhà hàng ẩm thực ngoại quốc.

Món mì vàng phủ phô mai, súp nấm kem, bít tết, viên khoai tây chiên, cánh gà nướng, thêm chút rượu vang đỏ.

Hương vị cũng không tệ, Sầm Chân Bạch dùng thiết bị đầu cuối chụp vài tấm ảnh.

Hoắc Ngưỡng hỏi: “Làm gì vậy?”

Sầm Chân Bạch đáp: “Gửi cho dì và Vu Tiểu Ngư xem.”

Hoắc Ngưỡng “chậc” một tiếng, trách móc: “Cậu không hề gửi cho tôi.”

Vừa dứt lời, thiết bị đầu cuối rung lên. Hắn mở ra xem, là bức ảnh Sầm Chân Bạch vừa chụp.

“Không phải.” Hoắc Ngưỡng vừa cảm thấy bất lực vừa thấy Sầm Chân Bạch đáng yêu. Hắn bật cười: “Ý tôi là bình thường ấy! Bình thường cậu ăn một bữa cơm đều phải…Từ từ, đừng nói là cậu thường gửi cho mẹ tôi và Vu Tiểu Ngư nhưng không gửi cho tôi nhé?”

“Không có.” Sầm Chân Bạch nghiêm túc phủ nhận: “Tôi có gửi cho cậu mà.”

“Đúng, Chân Bạch giỏi quá! Lúc tôi nhận được thì vui lắm.” Hoắc Ngưỡng nói: “Nhưng sao cậu toàn gửi những món khó ăn cho tôi vậy?”

Có lần nghỉ trưa, hắn mở thiết bị đầu cuối, nhận được tấm ảnh gồm món thịt heo kho với khoai môn và rau cải xào nhạt nhẽo, kèm dòng chữ: Khó ăn.

“Món ngon thì chỉ có vài món thôi.” Sầm Chân Bạch đáp: “Cậu đều ăn hết rồi.”

Cậu từng dẫn Hoắc Ngưỡng đến ăn ở nhà ăn của bệnh viện vài lần.

Hoắc Ngưỡng thở dài: “Mặc kệ, cho dù mỗi ngày cậu chỉ gửi những món giống nhau thì tôi đều vui.”

Hắn có chút tủi thân: “Rõ ràng ngày nào tôi cũng chia sẻ với cậu mà.”

Nhưng Hoắc Ngưỡng không phải đang “chia sẻ,” mà là “tấn công” dồn dập.

Sầm Chân Bạch nhét miếng thịt lớn vào miệng hắn, chặn lại: “Gửi.”

Sau khi ăn xong, hai người trở về nhà.

Chậu cây trên giá sách được Hoắc Ngưỡng dùng keo dán chặt, Mi Mi đang ra sức cào nhưng không làm nó rơi xuống được.

Hoắc Ngưỡng nhìn mà trong lòng hả hê, hắn nói: “Cậu tắm trước nhé?”

Sầm Chân Bạch gật đầu: “Được.”

Cuộc sống thường nhật của họ, đơn giản và bình dị, nhưng lại tràn ngập ấm áp.

Chỉ cần mỗi ngày đều có thể vui vẻ, đó chính là hạnh phúc lớn nhất.

Đến 11 giờ đêm, vì cả hai đều phải đi làm vào ngày mai, nên họ dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ngủ.

Bên mép giường trên tầng hai có đặt một chiếc đèn cây. Trước khi ngủ, Sầm Chân Bạch liếc nhìn lịch trên thiết bị đầu cuối, sau đó quay sang Hoắc Ngưỡng nói: “Hoắc Ngưỡng, lần phát tình tiếp theo của tôi có lẽ sẽ đến trong tuần này.”

Động tác kéo chăn của Hoắc Ngưỡng khựng lại, hắn thấp giọng đáp: “Tôi biết.”

Hắn còn căng thẳng hơn Sầm Chân Bạch, đếm từng ngày trôi qua.

Thị lực ban đêm của Sầm Chân Bạch đã cải thiện hơn nhiều, giờ cậu có thể thấy được đường nét mơ hồ của alpha trong bóng tối.

Hoắc Ngưỡng hỏi: “Cậu thực sự… đã quyết định chưa?”

Sầm Chân Bạch hỏi lại: “Cậu không muốn à?”

“Cậu đang nghĩ gì vậy.” Hoắc Ngưỡng càng nói càng nhỏ, hắn lẩm bẩm trong miệng: “... Tất nhiên là tôi muốn.”

Hắn cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.

Sợ bản thân thay lòng đổi dạ? Không thể nào, cái này hắn có thể đảm bảo trăm phần trăm. Cả đời này, ngoài Sầm Chân Bạch ra, hắn chưa từng nhìn bất kỳ một omega nào khác.

Sợ Sầm Chân Bạch hối hận? Hình như cũng không phải... Sầm Chân Bạch không phải loại người làm điều gì mà không suy nghĩ thấu đáo hoặc thiếu trách nhiệm.

Có lẽ đơn giản là vì quá trân trọng, nên ngược lại trở nên do dự không dám quyết định.

Thời kỳ trưởng thành là thời điểm thích hợp nhất để thực hiện dấu ấn gắn kết cả đời.

Tuyến vị thành niên không cần cưỡng ép mở ra, lại còn có chất bôi trơn, omega cũng không phải chịu đau đớn quá nhiều.

Sầm Chân Bạch lạnh lùng nói: “Muốn thì làm thôi.”

Hoắc Ngưỡng duỗi tay ôm Sầm Chân Bạch vào lòng, sau đó hôn cậu.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đánh thức cả hai người, họ tạm biệt nhau ở tầng dưới rồi đi làm.

Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày.

Tuy nhiên, Sầm Chân Bạch không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.

Vào giờ nghỉ trưa ngày thứ tư, Sầm Chân Bạch đột nhiên cảm thấy một dòng nhiệt cuộn lên trong cơ thể.

Khi đó, alpha cũng đang trong giờ nghỉ trưa, hai người gọi video với nhau.

Hoắc Ngưỡng nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Sầm Chân Bạch, hỏi: "Sao vậy?"

Chỉ là dấu hiệu ban đầu, rất nhanh đã trở lại bình thường. Sầm Chân Bạch nói: "Có lẽ tôi đã đến kỳ phát tình."

Ở bên kia màn hình, alpha lập tức sững sờ.

Sầm Chân Bạch nói: "Bây giờ tôi sẽ về nhà."

Hoắc Ngưỡng nhanh chóng ổn định tinh thần, thấp giọng đáp: "…Ừm, chờ tôi."

Bệnh viện không phải quân đội, không quá nghiêm ngặt. Lo sợ giữa đường không kiểm soát được, Sầm Chân Bạch chỉ gửi tin nhắn thông báo cho trưởng khoa, dự định về nhà rồi mới bổ sung đơn xin nghỉ sau.

Bệnh viện cách nhà nhỏ không xa, Sầm Chân Bạch nhanh chóng trở về, trong nhà vẫn còn vương vấn chút ít mùi pheromone của alpha. Cậu đóng cửa lại, tâm trạng vốn đang căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng.

Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Ngưỡng đẩy mạnh cửa vào, ngực hắn phập phồng kịch liệt, mồ hôi túa ra như mưa. Trên đường về, ngoại trừ lúc ngồi trong xe, gần như hắn đã chạy suốt đoạn đường còn lại.

Trong nhà, mùi pheromone của omega đã nồng đậm đến mức rõ rệt. Hoắc Ngưỡng cảm nhận được, đầu tiên là cảm giác khoan khoái như cơn sóng trào, tiếp theo là đau nhói như kim châm.

Phòng khách không có ai, hắn vội vã chạy lên tầng hai: “Sầm Chân Bạch?”

Omega đang trốn trong chăn.

Một bên mắt cá chân trần trụi của cậu vô tình thò ra ngoài, trên đó có vệt nước lấp lánh dưới ánh sáng, ngón chân co lại, tất cả đều ửng hồng.

Hoắc Ngưỡng bước chậm lại, ngồi xuống bên mép giường, giọng nói rất nhẹ như sợ làm omega hoảng sợ: “Chân Bạch?”

Hắn kéo chăn ra, phát hiện omega đã cởi quần, đôi chân dài thon thả mềm yếu nằm sát nhau, còn trên ga giường, một vệt tối màu cho thấy omega đã tự mình giải quyết một lần.

Sầm Chân Bạch đã lâu không phải chịu đựng cơn giày vò của kỳ phát tình. Bình thường, chỉ cần có dấu hiệu, cậu sẽ ngay lập tức tiêm thuốc ức chế, không bao giờ phải chịu đựng từng đợt sóng dồn dập như lúc này, hoàn toàn không kìm nén nổi.

Hầu kết của Hoắc Ngưỡng liên tục trượt lên trượt xuống.

“Hoắc Ngưỡng…” Sầm Chân Bạch nghiêng đầu áp má lên chăn, đuôi mắt đỏ ửng, nhìn alpha, nói: “Đến đây đi.”

Đầu tiên, Hoắc Ngưỡng đặt tay lên mặt omega, nhiệt độ cơ thể của Sầm Chân Bạch so với hắn còn nóng hơn.

Chiếc quần quân đội hoàn toàn không thể che hết được, phồng lên một mảng lớn.

Hoắc Ngưỡng cúi đầu hôn omega: “Tôi đi rửa tay trước.”

Tay hắn còn ướt, vì quá vội vàng, nên suýt chút nữa trượt chân khỏi cầu thang. Hắn cởi quân phục ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun trắng.

Sầm Chân Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu có chút không tỉnh táo.

Hoắc Ngưỡng xé miếng dán trên tuyến thể, giải phóng một lượng pheromone alpha vừa phải.

Chỉ riêng cái đó đã khiến eo của omega căng cứng, run rẩy như bị kích thích.

Khuôn mặt của Sầm Chân Bạch ửng hồng, nơi cằm đọng lại chút ít nước mắt sinh lý, đầu ngón tay trắng mịn của cậu sờ soạng trong không khí, như đang cố nắm lấy thứ gì đó.

Hoắc Ngưỡng nắm lấy tay cậu, cúi người xuống, chống tay còn lại lên phía trên omega, khàn giọng thì thầm: "Đừng sợ, tôi đã học cách làm rồi."

Dương v*t của Sầm Chân Bạch có kích thước bằng một omega trung bình, nhưng màu sắc của nó rất nhạt, khi sung huyết sẽ chuyển sang màu hồng, đặc biệt là phần đỉnh.

Hoắc Ngưỡng đưa tay nắm lấy, vừa chậm rãi di chuyển, vừa hôn Sầm Chân Bạch. Hắn không biết tại sao, rõ ràng chỉ là đầu lưỡi nhưng hắn lại cảm thấy của omega mềm mại và ngọt ngào hơn nhiều, đầu lưỡi của cậu rất tuyệt.

Hắn cảm giác như mình đang chảy máu mũi. Hắn hít thở sâu hai lần, nhưng chỉ hít thêm nhiều pheromone omega.

Hoắc Ngưỡng cắn vào cằm, dái tai và vành tai.

N/úm v/ú của Sầm Chân Bạch rất nhỏ, đứng run rẩy trong không khí. Khi hắn cắn, chúng cũng run lên.

Trên xương quai xanh có những dấu hôn màu tím đỏ, đầu lưỡi của hắn còn đang vương vấn trên phần bụng mềm mại của omega.

Sầm Chân Bạch không nhịn được nắm chặt tóc Hoắc Ngưỡng, "ừm" một tiếng, bàn tay của alpha lướt qua đùi cậu, khám phá khe hở nơi mông.

Khi chạm vào có cảm giác mềm mại, ấm hơn nhiệt độ cơ thể, giờ phút này nó đang ướt đẫm.

Hoắc Ngưỡng muốn xem, hắn ôm ngực Sầm Chân Bạch, bế lên rồi lật người cậu lại.

Đầu gối của Sầm Chân Bạch bị trượt nhưng cậu nhanh chóng được alpha giữ lại trong tư thế quỳ, mông nhếch lên cao, mở ra hướng về phía Hoắc Ngưỡng.

“Tư thế này ổn chứ?” Hoắc Ngưỡng hỏi cậu: “Mọi người đều nói lần đầu vào ở vị trí này sẽ dễ dàng hơn.”

Cậu đã bị đặt như vậy rồi... Sầm Chân Bạch không còn sức, nếu không chắc chắn sẽ lên tiếng phản đối.

Hoắc Ngưỡng không nhìn thấy chính mình, nhưng hắn biết mặt và ngực hắn nhất định đang đỏ bừng. Hắn sờ vào khe nhỏ nơi mông omega.

Quá mềm.

Hắn dùng đầu ngón tay bóp nhẹ, nơi đó liền lún xuống.

Màu sắc bên trong chỗ đó của Sầm Chân Bạch rất nhạt, có lẽ vì hắn nhìn chăm chú nên nước không ngừng chảy, nhỏ giọt xuống ga trải giường.

Hoắc Ngưỡng dùng đầu ngón tay chạm vào, nước dính lên ngón tay, hắn nhìn một lúc rồi đột nhiên đặt môi lên.

Sầm Chân Bạch mở to mắt, rên rỉ rồi lại xuất tinh.

Sau khi xuất tinh, cơ thể omega càng trở nên rã rời hơn, đầu gối gần như không trụ được nữa, toàn bộ cơ thể đều dựa vào bàn tay của alpha đang giữ chặt eo cậu.

Alpha vẫn đang liếm, mặt vùi vào kẽ mông, không những vậy hắn còn muốn ngậm, muốn mút, muốn đưa đầu lưỡi vào để quậy phá.

Ngọt.

Tất cả chất dịch cơ thể của omega đều chứa nồng độ pheromone cao. Đối với alpha, chúng ngon đến mức uống hoài không đủ.

Sầm Chân Bạch đưa tay cố đẩy đầu của alpha ra: “Đừng, đừng…Ưm!”

Hoắc Ngưỡng giữ chặt đùi của Sầm Chân Bạch, ấn mạnh về phía mình.

Phần mông bị đầu của alpha vùi sâu vào làm cho biến dạng.

Sầm Chân Bạch cảm thấy nơi đó của mình như muốn tan chảy, toàn thân như bị thiêu đốt, đầu óc nặng trĩu, không thể nghĩ được gì.

Cuối cùng, cậu không gượng nổi, cả người ngã sụp xuống giường.

Alpha xoay người cậu lại.

Sầm Chân Bạch nhìn thấy trên chóp mũi của Hoắc Ngưỡng vẫn còn dính nước của mình, khiến cậu xấu hổ đến mức không chịu nổi, chỉ biết nhắm chặt mắt lại.

Giọng nói của Hoắc Ngưỡng khàn hơn sau khi nếm qua nước của cậu, hắn đè lên người cậu, nói: “...Để tôi giúp cậu giãn ra.”

Với kích cỡ của hắn, có lẽ phải đưa bốn ngón tay vào mới được.

Một ngón thì rất dễ, nhưng đến ngón thứ hai thì bắt đầu có chút khó khăn.

Mặc dù rất ướt, nhưng vẫn rất chặt.

Alpha bị chiếc quần quân đội bó chặt đến mức không chịu nổi, hắn kéo khóa quần xuống, gần như muốn xé toạc lớp quần lót.

Sầm Chân Bạch rất muốn giúp, nhưng ngay cả một ngón tay cậu cũng không còn sức để nhấc lên.

Hoắc Ngưỡng đưa ba ngón tay vào trong đường ruột chật hẹp, nhẹ nhàng mở rộng, rồi dọc theo thành trong mà lần mò, tìm kiếm tuyến tiền liệt của omega.

Sầm Chân Bạch như muốn phát điên, cậu buông xuôi, nói: “Ưm… đừng mò nữa, cậu trực tiếp… a… đưa vào đi…”

"Không được." Alpha nói. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt của omega rồi cúi xuống hôn, nuốt trọn mọi âm thanh của Sầm Chân Bạch vào trong bụng.

Sầm Chân Bạch cảm giác như mình vừa trải qua một lần chết đi sống lại, toàn thân đều ướt sũng, mồ hôi, nước bọt, dịch tràng, dịch tuyến tiền liệt… Tựa như tất cả các lỗ trên cơ thể đều đang không kiểm soát được mà tiết nước.

Cuối cùng, alpha rút tay ra, sau đó cởi quần.

“Ư.” Sầm Chân Bạch cảm nhận được thứ gì đó từ bộ phận sinh dục của alpha vỗ nhẹ vào mông mình.

Đau.

Cả người cậu bất giác cứng đờ, nặng quá.

Sầm Chân Bạch tỉnh táo hơn đôi chút, cậu không dám nhìn, giờ như tên đã lên dây, cậu bỗng có ý định muốn bỏ trốn. Thực sự không thể tưởng tượng được thứ to như vậy, làm sao có thể đưa vào được.

Vừa mới chống khuỷu tay lên, Sầm Chân Bạch đã bị alpha ấn mạnh vào sau gáy, đè trở lại gối.

Trên giường, dù alpha có dịu dàng đến mấy thì vẫn mang áp chế mạnh mẽ và ngang ngược.

Huống chi, Hoắc Ngưỡng vốn không phải kiểu người dịu dàng.

Hoắc Ngưỡng trượt dọc theo khe mông của cậu, từ túi tinh lướt lên tới xương cụt, sau đó nhắm ngay cửa huy*t, dùng đỉnh khẽ tách ra một chút, rồi lại rút ra.

Cửa huy*t bị đầu đỉnh chạm vào tạo thành vòng tròn nhỏ, rồi khép lại, rồi mở ra, cứ thế lặp đi lặp lại, từng dòng dịch liên tục trào ra.

Omega bắt đầu tỏ thái độ, giọng nói pha chút nghẹn ngào: "Hoắc Ngưỡng... đừng đùa nữa..."

Nếu không thì để cậu đi tiêm thuốc ức chế đi! Khó chịu quá!

Hoắc Ngưỡng cúi xuống hôn lên bờ vai ửng hồng của cậu.

Lần này, không còn rút ra nữa, Hoắc Ngưỡng kiên quyết tiến sâu vào.

Omega khẽ giãy giụa nhưng nhanh chóng bị áp chế.

Tiếng kêu của Sầm Chân Bạch nghẹn lại trong cổ họng. Đau quá, to quá...

“Đau không?” Hoắc Ngưỡng không do dự mà rút ra ngay lập tức. Hắn thở dốc, vỗ về omega, hôn lên những giọt nước mắt đang rơi của cậu: “Tôi sẽ chậm lại.”

Nhưng lần đầu tiên, chỗ đó của omega quá chật, còn của hắn lại quá lớn, dù cố gắng thế nào cũng không thể vào được.

Phải loay hoay ít nhất hơn mười phút.

Tuy chỉ mới được ôm trọn phần đầu, nhưng hắn đã cảm thấy khó lòng chịu nổi.

Thoải mái, quá sung sướng, cảm giác được ôm chặt lấy khiến hắn phấn khích. Chỉ cần tưởng tượng đến người nằm dưới chính là Sầm Chân Bạch, Hoắc Ngưỡng liền cảm thấy bản thân sắp không kiềm chế nổi.

Toàn thân hắn đầm đìa mồ hôi, như thể sắp nổ tung.

Cuối cùng, sau quá trình lặp đi lặp lại, từng chút một len vào, từng chút một ép vào, chỉ còn lại phần gốc cuối cùng.

Hoắc Ngưỡng nắm chặt tay omega, không còn giữ được bình tĩnh, siết chặt cơ bụng và hông, đẩy mạnh vào.

Toàn bộ, hoàn toàn, khít chặt hòa nhập.

Đại não Sầm Chân Bạch trống rỗng, toàn thân cứng đờ, đùi run rẩy dữ dội, cậu lại xuất tinh.

Tuy nhiên, điều bất ngờ chính là alpha rên lên một tiếng, ngay sau đó liền bất động.

Sầm Chân Bạch: “…?”

Hoắc Ngưỡng muốn giả chết, hắn đã nhịn quá lâu, không nghĩ tới… Trán hắn đỏ bừng, nằm trên người omega, không chịu đứng dậy.

Nhưng hắn đành phải đối mặt, Hoắc Ngưỡng rút ra, lắp bắp giải thích: “Tôi, không phải tôi không làm được…chỉ là do tôi quá kích động, lúc thủ d*m không có như vậy…”

Sầm Chân Bạch có chút buồn cười, đương nhiên cậu biết alpha không tệ, lần trước giúp hắn, lòng bàn tay cậu còn bị rách da.

Nhưng trong mắt alpha, nụ cười đó dường như đang chế giễu.

Hoắc Ngưỡng đỏ bừng từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.

Tuy đã xuất tinh nhưng chỗ đó vẫn không mềm đi chút nào, thậm chí sau mười giây, nó lại to và cứng hơn trước.

Lần này, alpha trở lại trạng thái ban đầu, cố gắng trừng phạt omega vì đã cười nhạo hắn, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Ba ngày sau, Sầm Chân Bạch ở nhà hầu như không mặc quần.

Cậu mặc một chiếc áo phông cỡ lớn của alpha, phía dưới không mặc gì.

Tuyến thể sau cổ đầy vết răng, bị cắn xuyên qua.

Hoắc Ngưỡng uống một ngụm thuốc dinh dưỡng rồi đưa cho omega.

Sầm Chân Bạch theo bản năng nuốt xuống, mút đầu lưỡi của alpha.

Ba ngày này, cậu không có ký ức gì, chỉ nhớ hai người họ vẫn luôn không ngừng làm, khắp nơi từ trên ghế sô pha, cầu thang, đến bàn ăn.

Cậu khàn giọng hỏi: “…Đã đánh dấu chưa?”

Hoắc Ngưỡng cúi xuống hôn cậu: “Vẫn chưa.”

“Ừm…” Bây giờ Sầm Chân Bạch rất nhạy cảm, chỉ hôn thôi cũng khiến cậu không ngừng run rẩy: “Tại sao?”

Hoắc Ngưỡng đưa tay vào trong vạt áo, ấn nhẹ vào bụng nhỏ của cậu: “Cậu tỉnh táo hơn chưa?”

Đã là ngày thứ tư, cơn động dục gần như đã kết thúc, omega cũng tỉnh táo hơn hẳn.

“Bây giờ chỗ đó có bị hỏng không?”

Sầm Chân Bạch yếu ớt lắc đầu.

Hoắc Ngưỡng nói: “Tôi muốn làm khi cậu và tôi…đều tỉnh táo.”

Sầm Chân Bạch mở mắt nhìn hắn.

“Cho cậu xem.” Hoắc Ngưỡng lấy ra một vỉ thuốc nhỏ.

Sầm Chân Bạch chớp mắt một lúc lâu mới thấy rõ, bên trên ghi “thuốc tránh thai alpha”.

Sau đó, Hoắc Ngưỡng ở trước mặt cậu, uống hai viên.

Đến giờ phút này, Sầm Chân Bạch mới có cảm giác chân thực, sinh ra chút sợ hãi đối với dấu ấn vĩnh viễn omega.

“Tôi, lúc đầu tôi cũng đã uống nó rồi…” Cậu nói.

Hoắc Ngưỡng sửng sốt, tiếp tục hôn cậu: “Được, cậu đừng uống nữa, để tôi.”

Liên minh có trình độ công nghệ y học cao, đã nghiên cứu ra các loại thuốc tránh thai giúp giảm thiểu tối đa tác dụng phụ của thuốc. Tuy nhiên, cơ thể omega rất yếu, uống quá nhiều không phải lúc nào cũng tốt.

Alpha thì khác, cường hãn như trâu bò.

Trải qua ba ngày, omega đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Ngay khi dương v*t của alpha tiến vào, âm đ*o bị nó hấp dẫn, không biết xấu hổ mà nuốt chửng.

Hoắc Ngưỡng trực tiếp đẩy xuống phía dưới.

Sầm Chân Bạch kêu lên một tiếng, trải qua cơn đau lúc đầu, cậu cảm thấy rất dễ chịu. Giống như bây giờ, ngay khi tiến vào, cậu thấy dễ chịu đến mức đùi không ngừng run rẩy.

Hoắc Ngưỡng chọc vào, tìm kiếm lỗ nhỏ của khoang sinh sản.

Rõ ràng trước kia mỗi lần ra vào, hắn đều có thể dễ dàng tìm thấy, còn bây giờ hắn rất muốn vào nhưng lại không tìm được.

Ồ, đây rồi.

Nó vẫn đóng kín, chỉ có một khe hở nhỏ đang hé mở.

Hoắc Ngưỡng xoa xoa lỗ nhỏ, hỏi: “Tôi phải làm sao bây giờ? Không phải nói khoang sinh sản của omega sẽ tự động mở khi động dục sao?”

Trên thực tế, trong lúc động dục, nó chỉ dễ mở hơn bình thường. Đáng tiếc là bác sĩ Sầm của chúng ta không thể suy nghĩ được gì, cậu vò nát tấm ga trải giường, lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Hoắc Ngưỡng nghiến răng một lúc, chỉ mở ra thêm một chút, hỏi: “Như vậy có đau không?”

Sao có thể đau được, chỉ có sướng quá mức thôi.

Hoắc Ngưỡng ngập ngừng đẩy nhẹ, omega như cá mắc cạn, cả cơ thể đều nảy lên: “Đợi đã…! A!”

Hoắc Ngưỡng nhếch khóe miệng, hiện tại hắn đã biết chính xác Sầm Chân Bạch như thế nào là sướng, như thế nào là đau.

Hắn liền nhắm về phía lỗ nhỏ, đâm vào. Mỗi lần đi vào, hắn đều mở nó ra thêm một chút, nhét vào sâu hơn.

Nhưng việc đó yêu cầu phải dùng sức.

“Ừm…” Bụng dưới Sầm Chân Bạch co rút lại khiến dương v*t của alpha được bao bọc bởi một lớp bụng mỏng, càng hiện rõ hơn trong bụng cậu.

Hiện tại nó rất đau.

Vốn dĩ khoang sinh sản nhạy cảm hơn ruột gấp chục lần, các đầu dây thần kinh phân bố trong đó nhiều gấp ba lần so với tuyến tiền liệt, bất kỳ cảm giác nào cũng sẽ được khuếch đại vô hạn.

Chưa kể còn bị đối xử thô bạo như vậy.

Nhưng không thể tránh khỏi, cách duy nhất để mở nó ra chính là sử dụng sức mạnh của alpha để cạy mở.

Sở dĩ rất nhiều omega sợ bị đánh dấu vĩnh viễn vì quá trình khai mở quá đau đớn, quá bạo lực và quá tàn nhẫn.

Sầm Chân Bạch kêu lên: “…Đau!”

Hoắc Ngưỡng vô thức dừng lại, nhưng hắn chợt nhớ đến công tác chuẩn bị trước khi thực hiện, hắn đã đặc biệt hỏi ý kiến bác sĩ khoa omega, bác sĩ nói dừng lại rồi mở ra sẽ càng đau hơn, tốt nhất nên cố gắng xong trong một lần.

Hoắc Ngưỡng tàn nhẫn, không dừng lại.

Nó thực sự rất đau.

Omega vốn không còn sức bắt đầu giãy giụa như sắp chết. Hoắc Ngưỡng càng đau lòng hơn, hắn nhắm mắt lại, cúi xuống ôm lấy cậu, cố hết sức an ủi, hôn lên mí mắt và đôi môi đang tróc da của cậu: “Nhanh thôi, sẽ xong nhanh thôi…”

Nước mắt của Sầm Chân Bạch chảy ra như đê vỡ.

Khoang sinh sản thực sự quá nhỏ. Thông thường khi đóng lại, nó chỉ có kích thước bằng ngón tay cái, nhưng giờ đây có một thứ giống như chai Coca đang kẹt lại.

“Được rồi.” Hoắc Ngưỡng ở sau lưng omega, nói: “Đã vào rồi…”

Sâu quá, sâu quá.

Như bị ấn vào bụng, bắp chân cậu không chịu nổi, cọ xuống ga trải giường hai lần. Sầm Chân Bạch có cảm giác như sắp bị xuyên thủng.

Có lẽ do quá đau đớn, môi omega trắng bệch, cậu không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Hoắc Ngưỡng vẫn ở bên trong, dỗ dành cậu, chờ Sầm Chân Bạch thích nghi.

Vài phút sau, dường như Sầm Chân Bạch đã có thể thở được, lồng ngực cậu phập phồng.

Thấy Sầm Chân Bạch đã hồi phục, Hoắc Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm: “Còn đau không?”

Sầm Chân Bạch không thể trả lời hắn.

Nhưng nhìn phản ứng thì chắc không còn đau nữa.

Khoang sinh sản bị mở ra, cảm giác giống như lần đầu tiên bị đút vào lỗ.

Đau đớn, sung sướng và khoái cảm cứ thế tăng lên.

Thực sự rất đau, nhưng cũng thực sự rất sướng.

Thông thường, alpha có thể tạo nút thắt bằng cách đâm vào khoang sinh sản hai đến ba lần, nhưng dường như ngay từ lúc bắt đầu, Hoắc Ngưỡng không vào khoang sinh sản, mà hắn tóm lấy cơ quan mỏng manh đó, đâm vào.

Khoang sinh sản nóng và hẹp hơn ruột, Hoắc Ngưỡng thở hổn hển. Cuối cùng, hắn có chút mất kiểm soát, bàn tay đang dùng sức nắm chặt cổ chân và cổ tay Sầm Chân Bạch nổi đầy gân xanh.

Omega bị đâm liên tục khiến cậu cọ xát vào ga trải giường rồi lùi về phía sau. Cậu hét lên chói tai: “A, chậm lại!...Ưm! Hoắc…”

Hoắc Ngưỡng cúi đầu, lần đầu tiên hắn cảm thấy sự gầy gò của Sầm Chân Bạch cũng có ích.

Giống như hiện tại, mỗi lần hắn tiến vào, đều có thể thấy rõ bản thân đang ở chỗ nào của Sầm Chân Bạch.

Đôi chân của Sầm Chân Bạch đung đưa trong vòng tay của alpha.

“Chân Bạch.” Hoắc Ngưỡng cười: “Sau này cậu có muốn tìm beta cũng không được nhỉ? Hửm? Nếu không đủ cứng sẽ không thể mở được khoang sinh sản của cậu, beta lại mềm yếu như vậy…”

Sầm Chân Bạch không thể nghe thấy, sâu bên trong lỗ tai cậu tất cả đều là tiếng “bạch bạch bạch”.

Dương v*t của alpha thắt lại trong khoang sinh sản của cậu, ngay lúc này, Hoắc Ngưỡng lại cắn vào sau gáy cậu.

Lúc này, đánh dấu vĩnh viễn đã hoàn thành.

Cổ Sầm Chân Bạch bị ngậm lấy, ấn bụng thừa nhận.

Nút thắt của Hoắc Ngưỡng lớn đến mức dần như tăng gấp đôi kích thước khoang sinh sản của cậu.

Cứng… Trước mắt Sầm Chân Bạch không ngừng lóe lên những tia sáng trắng.

Phải mất một thời gian dài để tạo thành nút thắt, thông thường phải mất khoảng mười lăm phút. Trong thời gian này, không thể rút dương v*t của alpha ra vì bị mắc kẹt.

Ngay khi hắn vừa cử động, khoang sinh sản của cậu liền bị kéo đi.

Sầm Chân Bạch khóc đến mức mũi có chút nghẹt, nước mắt ướt đẫm gối. Đây là phản ứng sinh lý, cậu không thể thoát ra được.

Một omega chưa từng khóc dù chỉ một lần trong đời, khi bị đánh dấu vĩnh viễn, sẽ khóc như chú thủy thủ nhỏ bé gặp nạn giữa biển mênh mông.

“Anh yêu em, Chân Bạch…” Hoắc Ngưỡng cẩn thận hôn lên mí mắt omega: “Đừng khóc, không cần sợ…Anh yêu em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện