Đông Phương Hợp Vân vẫn là dáng vẻ tao nhã đoan trang như vậy. Luồng khí đầu tiên mà Long Quân phun ra khi thành tựu quả vị này, hành sự thường vượt ngoài dự đoán của mọi người, đối với dung mạo của mình lại mang theo một loại chấp niệm, cực kỳ coi trọng, đứng nghiêm chỉnh ở đằng xa, mỉm cười nói:
“Đạo hữu giờ đã tiến bộ nhiều rồi, lần đầu gặp ngươi, một pháp thuật còn phải bấm niệm vài lần, giờ gặp lại, chỉ trong một ý niệm.”
“Tiền bối quá khen rồi!”
Lý Hi Trị cung kính đáp. Đông Phương Hợp Vân vung tay áo, bước tới, chỉ vài bước đã đến trước mặt con hà giao kia, đưa tay nhấc nó lên, lật lại một mặt, liền thấy bụng con hà giao này đẫm máu, mở mắt nhìn chằm chằm.
Đông Phương Hợp Vân khẽ cúi người, nhẹ giọng nói:
“Hung thú này từ phương bắc đến, va vào Hợp Thủy Hải Hành Sơn, mấy con giao thú đang đùa giỡn, đuổi bắt nhau một trận, ta tình cờ đi ngang qua, liền đưa nó đến tay ta.”
“Chuyện Thác Bạt Trọng Nguyên, ngươi cũng có công lao, cũng bị thương, ta tiện tay mang đến, coi như bù đắp.”
Y cười một tiếng, tiếp tục nói:
“Đi một vòng, phát hiện ngươi ở đây…”
Đông Phương Hợp Vân dừng lại, Lý Hi Trị vội vàng từ chối:
"Vãn bối chỉ là phụng mệnh thủ vệ, tận lực mà làm, cũng chỉ là bảo toàn tính mạng mà thôi... Là nhờ tiền bối ra tay giúp đỡ, giải trừ cho ta rất nhiều phiền phức sau này."
Đông Phương Hợp Vân lắc đầu, bước lên, nói:
“Ngươi nhận lấy đi.”
Giọng y dần thấp xuống, một tia nghi hoặc lóe lên, đi đi lại lại hai bước, nhẹ giọng nói:
“Ta có một chuyện muốn hỏi đạo hữu.”
“Tiền bối cứ nói!”
Lý Hi Trị vội vàng đáp, chỉ thấy Đông Phương Hợp Vân từ tốn nói:
“Trong địa uyên này có hai khí một quang, sát khí, hi khí và thiếu dương chi quang tràn ngập, xâm nhập vào pháp thể, lưu chuyển trong kinh mạch, người thường tuyệt đối không thể giải được, ngay cả đám hòa thượng phía bắc kia cũng không thể ở lại đây lâu.”
Y dừng lại, đôi mắt ấy từ từ đối diện với ánh mắt của Lý Hi Trị, nhẹ giọng nói:
“Hi Trị đạo hữu hình như không có gì đáng ngại?”
Lý Hi Trị nghe được một nửa liền biết y muốn hỏi gì, trong lòng đã dấy lên cảnh giác.
Lý Hi Trị hiểu rõ có Tử Phủ chú ý đến mình, nhưng địa uyên là do Thiếu Dương Ma Quân hóa thành, Tử Phủ cùng lắm thì tính ra được hắn ở đâu, không thấy được tình hình cụ thể, thậm chí cũng không cần thiết phải dõi theo hắn mọi lúc mọi nơi.
Ngàn tính vạn tính, ai cũng không tính được Đông Phương Hợp Vân lại ở đây chờ hắn, chờ hắn thì cũng thôi, đằng này còn ở bên cạnh quan sát một lúc lâu… phát hiện hắn không có gì ảnh hưởng, làm lộ ra sự khác thường của bản thân.
“Giải thích thế nào đây… công pháp? pháp quyết? linh vật?…”
Trong đầu hắn suy nghĩ một thoáng, cuối cùng thấp giọng nói:
“Hồi tiền bối, tiên cơ hồng quang trong khí hải của ta có hiệu quả hóa giải sát khí nhập thể… Tuy rằng đối mặt với hai khí một quang nơi đây không có tác dụng lớn, nhưng có thể hóa giải được phần nào.”
“Mà gần đây có một hang động, bên trong không có quang sát xâm nhập, vãn bối thường ẩn náu trong đó, hóa giải pháp lực, từ đó có thể bảo toàn.”
Lý Hi Trị trình bày liền mạch, giọng điệu bình tĩnh và cung kính, Đông Phương Hợp Vân lắng nghe cẩn thận, nhất thời không trả lời.
Tiên cơ tuy rằng mỗi loại có một công hiệu, nhưng ở một số chi tiết thường có khác biệt, Lý Hi Trị chỉ có thể mơ hồ đổ lỗi cho tiên cơ, trong lòng dần dần căng thẳng.
Đông Phương Hợp Vân im lặng một lúc lâu, cười một tiếng, đáp:
"Hi Trị đạo hữu, nếu ngươi đã nói như vậy, chẳng lẽ là vị kia ở Lạc Hà Sơn thu nạp đạo thống phương Bắc, dung hợp trăm sông, bảo tồn phần lớn tiên đạo phương Bắc, cho nên Hà Quang mới có năng lực hóa giải đạo pháp khác?"
Người này nói chuyện luôn thanh lịch tự nhiên, Lý Hi Trị không nghe ra được ý đồ thực sự của y, thậm chí không nghe ra được là y đang chế giễu hay nghiêm túc bổ sung, chỉ có thể nhẹ giọng nói:
“Vãn bối xin tiếp thu.”
Lời này đáp lại cũng mơ hồ, nghe xuôi hay ngược đều không có vấn đề gì, Đông Phương Hợp Vân cười hai tiếng, hai ngón tay khép lại, điểm lên đỉnh đầu con hà giao kia, ngón tay khẽ búng.
Trong quang sát nồng đậm lập tức xuất hiện từng tầng mây mù, mấy đạo quang ảnh mơ hồ xuyên qua, Đông Phương Hợp Vân chỉ niệm chú ngữ vài tiếng, liền hiện ra một thứ lấp lánh, nói:
“Thu lấy đi!”
Thứ này đương nhiên là tính linh của yêu vật này. Bản thân Đông Phương Hợp Vân đã thuộc linh yêu, bắt lấy tính linh rất dễ dàng, nhưng không cần linh vật và trận pháp gì, cứ nhẹ nhàng bắt lấy, còn có thể chuyển giao cho người khác, e rằng đã không phải là chuyện Trúc Cơ có thể làm được.
Lý Hi Trị thu tất cả vào trong mắt, trong lòng lại đánh giá cao thực lực của y thêm một phần, thu nó vào mi tâm, Đông Phương Hợp Vân lại nhìn con hà giao này, cười tươi nói:
“Ngươi nghe rõ rồi chứ, cứ đi theo hắn, ta biết ngươi có không ít thuật pháp, tính linh cũng chưa chắc đã trói buộc được, nhưng nếu đi theo không tốt, Long Quân cũng không thiếu một bữa tiệc cá đâu.”
Con hà giao này gật gật đầu, lật người lại, giọng nói rõ ràng đáp:
“Tiểu yêu đã hiểu.”
Đông Phương Hợp Vân chỉnh lại tay áo, gật đầu hành lễ, lúc này mới nhìn về phía Lý Hi Trị, cười nói:
“Nếu có cơ hội, thay ta gửi lời hỏi thăm Thanh Hồng đạo hữu, ta ở trong động thiên chờ nàng.”
Lý Hi Trị đột nhiên ngẩng đầu, đang định lên tiếng hỏi, Đông Phương Hợp Vân trước mặt đã biến mất, chỉ còn vài đám mây vụn rơi xuống, bị thiếu dương chi quang sáng ngời rửa sạch sẽ.
Đông Phương Hợp Vân vừa biến mất, con hà giao giả chết dưới đất lập tức nhảy lên, hóa thành một thanh niên mặc áo lông vũ đủ màu, khuôn mặt không lớn, hơi tròn trịa, đôi mắt trong veo, hai bên tóc mai là những chiếc lông vũ màu cam mỏng manh, giọng nói rõ ràng:
“Thất Vân bái kiến đại nhân!”
Lý Hi Trị trong lòng nặng trĩu, không có chút vui mừng nào khi thu phục được hà giao Trúc Cơ, lặng lẽ gật đầu, ôn hòa nói:
“Ngươi có vết thương, đừng ở lại đây quá lâu, mau mau trở về cùng ta, đến chỗ không có sát quang nghỉ ngơi một chút, dưỡng thương cho tốt.”
“Vâng.”
Thiếu niên đi theo sau hắn, vận dụng pháp lực ánh sáng toàn thân, dùng để chống lại quang sát xuyên thấu, vẻ mặt Lý Hi Trị bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng, lo lắng không yên.
“Đông Phương Hợp Vân đang chỉ dạy ta… Giải thích như vậy rất hợp lý, nhưng y… đang nghĩ gì đây…”
Hắn một đường xuyên qua địa mạch, suy nghĩ vẩn vơ.
Đến hôm nay, Lý Hi Trị cũng không nhìn rõ Đông Phương Hợp Vân trong đám thuộc long rốt cuộc có địa vị gì, hắn chỉ có thể một đường im lặng bay về, thu dọn lại cảm xúc, hạ xuống trong động phủ.
“Công tử.”
Lý Ô Sao rõ ràng có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, chỉ chào hỏi một tiếng, Lý Hi Trị gật đầu, để thanh niên mặc áo đủ màu trước mặt ngồi xuống, cho hắn phục dụng đan dược, nhẹ giọng nói:
“Bên ngoài không tiện nói nhiều, nơi này yên ổn hơn một chút, thương thế của ngươi có nghiêm trọng không? Nếu như không sao, thì nói ra lai lịch cũng được.”
Thiếu niên gật đầu, cung kính nói:
“Thuộc hạ sinh ra ở Bắc Hải, vốn cùng một đám huynh đệ hái hà phục khí, gặp phải biến cố thiên lậu thủy hàng, có cơ hội đột phá Trúc Cơ.”
“Chúng ta vốn là một quần thể thưa thớt, muốn đột phá Trúc Cơ càng là ngàn con có một, không ngờ thiên phát đại thủy, ứng thế mà thành, chúng ta bay quanh cột nước trên trời một vòng, bị bắt hơn một nửa, còn lại chín huynh đệ đột phá Trúc Cơ.”
“Thuộc hạ là người thứ bảy.”
Lý Hi Trị nhẹ nhàng gật đầu, quả nhiên không khác gì dự đoán của mình, có thể thành tựu hà giao như vậy, mười phần thì có đến tám chín là do thiên lậu, con hà giao này tiếp tục nói:
“Sau khi chúng ta đột phá liền tản ra bỏ chạy, mỗi người đi về một hướng đông nam tây bắc, ta ở Đông Hải lang thang hai năm, nghe nói đại ca trở thành linh thú của Hữu Phu kiếm tiên, trong lòng nảy sinh ý muốn nương tựa, liền một đường tìm đến Bắc Hải.”
"Ai ngờ ở rìa Bắc Hải lại để lộ tung tích, bị truy đuổi, chạy trốn khắp nơi, gặp ai cũng bị đuổi trăm dặm, cuối cùng đụng phải Long tộc... Liền đến ngày hôm nay."
Lý Hi Trị nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói:
“Kiếm Tiên Bắc Hải?”
“Chính là.”
Con hà giao này cung kính nói:
“Đại nhân chắc hẳn đã ở đây một đoạn thời gian rồi, hơn nửa năm trước có tin tức, Hữu Phu ở Hạm Hải Giải Vũ Địa ngộ đạo, từ đó có được kiếm ý, Bắc Hải chấn động, danh truyền tứ hải!”
Lý Hi Trị có chút cảm thán, lặng lẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Kiếm ý… chẳng trách, vị Kiếm Tiên này có tu vi thế nào.”
“Cái này ta không biết…”
Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, lông vũ màu cam theo động tác của hắn khẽ rung động, hắn cung kính nói:
"E rằng sẽ không quá cao, con Giao kia xách ta đi gặp Hợp Vân đại nhân, có nói chuyện này... Nói là hiện nay những người lĩnh ngộ kiếm ý, hầu hết đều là trước khi vào Tử Phủ, trước khi lĩnh ngộ Thần Thông... Không biết có gì huyền cơ trong đó."
Lý Hi Trị nhẹ nhàng gật đầu, tiên bối của hắn quả thực cũng là lĩnh ngộ kiếm ý khi Trúc Cơ, lúc này âm thầm suy đoán:
“Thượng Nguyên Chân Quân thành đạo, Giang Nam hẳn là còn có ba vị Kiếm Tiên, hiện nay đều không lộ tung tích, trừ bỏ Vạn Dục Kiếm Môn vị kia, còn lại ở Ngô Quốc, thiên hạ Kiếm Tiên, sợ rằng không đếm đủ mười ngón tay.”
Hắn đỡ thiếu niên đứng dậy, đánh giá một chút, cẩn thận hỏi thăm, tu vi của con hà giao này chẳng qua mới đến Trúc Cơ trung kỳ, nhưng tốc độ này nhanh đến đáng sợ, nếu như bộc phát toàn lực, sợ rằng có thể đuổi kịp hà quang vân thuyền.
Lý Hi Trị hòa nhã nói:
“Đã ngươi là thứ bảy, lại được tiền bối đưa đến, sau này cứ gọi là Lý Thất Vân đi, sau này đều là người nhà, không cần khách khí.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Lý Thất Vân đáp lời mà bái, rất nhanh lấy ra đan dược lặng lẽ dưỡng thương, Lý Hi Trị thì ngồi xếp bằng bên cạnh vũng nước trong động phủ, lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt nước.
Lý Ô Sao không biết làm sao lại có thêm một thiếu niên, lão xà này cũng không hỏi, lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thương, Lý Hi Trị nhíu mày:
‘Ít nhất Đông Phương Hợp Vân không có ý vạch trần ta… Tử Phủ không nhìn ra manh mối của lục khí, y còn muốn dùng ta, phần lớn cho rằng đó là thủ đoạn của một vị Tử Phủ nào đó…’
Hắn đợi một lát, Lý Ô Sao hỏi:
“Công tử còn ra ngoài không?”
Lý Hi Trị mỉm cười, tuy rằng hắn không hề sợ quang sát bên ngoài, nhưng lời nói dối vừa rồi vẫn phải che đậy, đáp:
“Ta có chút không chịu được rồi, trước hóa giải quang sát trong cơ thể, nghỉ ngơi một lúc, rồi mới quyết định sau.”
Trong động lập tức yên tĩnh trở lại, mấy người yên tâm tu hành, quang sát trong địa mạch càng ngày càng đậm.
Quang sát mãnh liệt xuyên qua địa mạch, lúc sáng lúc tối, thanh niên thanh lịch lặng lẽ ngồi trên tảng đá lớn màu đỏ, bàn tay trắng nõn đặt ở bên kia, khẽ gõ.
Nếu như Lý Hi Trị ở đây, đương nhiên có thể nhận ra người này là Đông Phương Hợp Vân, nhưng y lại không rời đi, vẫn ở lại đây.
“Biến động như vậy… chỉ sợ Tây Yến đang giao thủ với ai đó.”
Ánh mắt lúc này của Đông Phương Hợp Vân mất đi vẻ bỡn cợt che giấu kia, càng lộ ra vẻ sâu xa, dường như có chút khó xử.
“Chuyện của hà giao không ai phát giác… Giao cho Lý Hi Trị là vừa vặn, cũng đỡ cho quân cờ đánh vào Thanh Trì này phải chịu thiệt, cho rằng ta chỉ lợi dụng hắn."
“Chỉ là trên người hắn vẫn còn không ít bí mật… Trường Hà Vụ thực sự có thể hóa giải quang sát sao.”
Đông Phương Hợp Vân tuổi tác khá lớn, tuy rằng loại linh yêu như y tâm tính vẫn duy trì ở tuổi thanh niên, nhưng những chuyện y đã thấy cũng đủ nhiều, công pháp đã đọc đủ để sánh bằng đạo tàng của một tiên môn.
“Trường Hà Vụ của Thanh Trì Tông, năm đó Lân Cốc Hà cũng tu hành, hắn không có công hiệu gì để hóa giải… nhưng tổ tiên của Lý Hi Trị là Ngụy Lý, nhiếp quang tróc diễm, hóa giải quang sát dường như cũng không có vấn đề lớn gì…”
Y do dự một lúc, quả thực cũng không phát hiện Lý Hi Trị có dấu hiệu sử dụng linh dược và pháp thuật gì, chỉ là ngồi xếp bằng mà thôi, mối nghi ngờ kia cuối cùng cũng dần dần lui xuống, đợi một lúc không thấy Lý Hi Trị đi ra, lúc này mới đứng dậy, một đường đi vào sâu trong địa mạch, âm thầm suy nghĩ.
“Doanh Trắc phân khai Khoái Ly ( điển tích Doanh Trắc phân Khoái Ly làm 3 ), nhưng không giết hắn, Thiếu Dương tuy rằng khó phán thiện ác, nhưng Doanh Trắc không phải người cố chấp, chỉ sợ còn có toan tính khác.”
Thân ảnh của Đông Phương Hợp Vân dần dần biến mất, tiếng sấm trên mặt biển càng lớn hơn.
……
Bình Nhai Châu.
Lý Chu Nguy bước vào đại điện, Trần Ương từ thiên điện dẫn ba người lên, hai nữ một nam, nữ tử dẫn đầu mặc áo trắng, thần sắc dịu dàng, tư thái tao nhã, thoạt nhìn gia thế bất phàm, nhẹ giọng nói:
“Giang Bắc Thẩm thị Thẩm Nhạn Thanh, bái kiến gia chủ.”
Thẩm Nhạn Thanh là đệ tử của Tử Bái Chân Nhân, lại là nữ nhi dòng chính của Thẩm gia, thân phận cao quý không cần phải nói, cử chỉ giữa có khá nhiều quy củ, gật đầu với Lý Chu Nguy.
Sau đó một nữ tử mặc áo lông vũ màu vàng, thân hình nhỏ nhắn một chút, nhìn trái nhìn phải, cười nói:
“Vệ Đan Oanh của Tử Yên Môn, bái kiến gia chủ.”
Cuối cùng một nam tử im lặng bái, thoạt nhìn là vai trò hộ vệ, không nói một lời cúi đầu, Lý Chu Nguy đối xử với mấy người cũng khá khách khí, nhẹ giọng nói:
“Quý khách đến nhà, không thể nghênh đón từ xa, là lỗi của ta.”
Nói mấy câu khách sáo, Thẩm Nhạn Thanh ngồi xuống bên cạnh, khen hắn vài câu, lúc này mới nhẹ giọng nói:
“Không biết Thanh Hồng tiền bối ở đâu?”
Thẩm Nhạn Thanh từ sớm đã nói muốn đến Lý gia bái phỏng, chỉ là đụng phải tranh đấu nam bắc, bên bờ sông đánh đến không thể dừng lại, vẫn kéo dài đến hôm nay, Lý Chu Nguy biết nàng đến gặp Lý Thanh Hồng, đáp:
“Đã phái người đi mời, nếu như cô tổ không bế tử quan, đợi một lát sẽ tới.”
Thẩm Nhạn Thanh khẽ gật đầu, mỉm cười nói chuyện khác, trong lòng cũng không sợ chuyến này đi không công:
‘Chuyện của Đông Hải càng ngày càng gần, tiền bối chắc sẽ không bế tử quan.’
Nàng liền tìm một số chủ đề, nhẹ giọng nói:
“Vốn dĩ muốn cùng phụ thân ta đến bái kiến quý tộc, đáng tiếc ông ấy mấy ngày trước đã bế quan đột phá Tử Phủ, không thể đi cùng.”
Thẩm Nhạn Thanh nói chuyện mấy câu, phát hiện Vệ Đan Oanh đệ tử Tử Yên Môn bên cạnh không nói một lời, vội vàng quay đầu nhìn, Vệ Đan Oanh đang nhìn chằm chằm lên trên, vẻ mặt có chút phức tạp.
‘Cái này…’
Nàng không chút biểu cảm đụng vào nữ tử này, Vệ Đan Oanh lúc này mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn.
Vệ Đan Oanh siết chặt tay áo, như tỉnh mộng, ánh mắt từ từ mặt của thiếu niên trên cao chuyển xuống, lúc này trong lòng mới dấy lên một nỗi sợ hãi:
“Nam tử bình thường hấp dẫn người khác phải tốn không ít tâm tư… hắn lại không tốn chút sức nào, hấp dẫn nữ nhân chỉ cần ánh mắt là được, hắn còn trẻ như vậy, rốt cuộc là từ đâu học được bộ dáng khiến người say đắm này đâu..."
Nàng trấn định tâm thần, lần nữa nhìn thiếu niên kia, lại phát hiện loại khí chất đó đã biến mất không còn một chút dấu vết, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một loại ác độc bức người, Vệ Đan Anh toát mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hãi:
“Thật là đáng sợ, thiên hạ lại có người như vậy!”
P/s : Chuy Nguy nhìn phát là gái theo ... kinh vãi chưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương