“Vừa rồi chính là bí thuật đồ đằng của Man tộc? Quả nhiên lợi hại, có thể chấn vỡ băng cầu của nàng.” Thạch Mục nhìn Thiên Âm Xá Nữ một cái rồi làu bàu một cách bực bội.

“Do ta đã quá chủ quan không nghĩ đến trong cơ thể Tông Uyên còn có hồn phách của một đầu Lôi Âm Hổ.” Thiên Âm Xá Nữ giẫm chân, bộ dáng có chút không cam lòng.

“Hắn cũng nhờ may mắn mới có thể thoát khỏi tay nàng, không cần để tâm quá mức. Nếu như nàng vẫn thấy khó chịu, chờ ta tiến cấp Tiên Thiên nhất định sẽ ra mặt dạy cho hắn một bài học.” Thạch Mục mở to hai mắt sau đó thình lình cười nói.

“Ta không biết ngươi thật sự ngu ngốc hay là tự tin một cách mù quáng. Cảnh giới Tiên Thiên há lại có thể đạt tới một cách dễ dàng như vậy? Ngươi có biết, Tông Uyên kia, dù đứng trong hàng ngũ Tiên Thiên cũng là kẻ có thực lực rất mạnh. Coi như ngươi may mắn đạt tới cảnh giới này cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, đừng như không tự đi tìm chết.” Thiên Âm Xá Nữ vừa bực mình vừa buồn cười, có điều nội tâm không khỏi sinh ra vài phần cảm đống khiến cho ngữ khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

“Thạch Mục ta đã nói thì nhất định có thể làm được.” Thạch Mục khẳng định một cách nghiêm túc.

“Hừ! Hiện tại đứng lên còn khó khăn mà dám ở đây khoác lác. Xem ra ngươi là đồ đần chính cống rồi.”

Thiên Âm Xá Nữ hừ một tiếng. Ngọc xích trong tay nhẹ nhàng vung lên, tạo thành đám mây màu trắng lơ lửng, nâng đỡ Thạch Mục cùng nữ tử họ Kỳ cất bước về phía trước.

“Chờ một chút, Kha Nhi sư muội vẫn còn bên ngoài. Nàng ấy cũng bị gã Man nhân Tiên Thiên đả thương, hiện giờ không biết sống chết ra sao. Nàng có thể mang muội ấy cùng đi được không?” Thạch Mục nhớ tới một chuyện, vội vàng nói ra.

“Kha Nhi…” Thiên Âm Xá Nữ khẽ cau đôi mi thanh tú, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục thình lình có chút dữ dội.

“Ta cùng nàng ấy không hề có bất cứ quan hệ gì cả, chỉ là đều bị phân phối đến cùng một cứ điểm. Nàng ta là thuật sĩ thuộc tính Mộc của Diệu Âm Tông, đã từng giúp đỡ ta mấy bận.” Thạch Mục nghĩ đến điều gì bèn vội vàng giải thích.

“Hừ, ngươi không cần giải thích với ta! Trên người nữ hài kia có một bảo vật phòng ngự giúp nàng ngăn cản phân nửa công kích, không bị vết thương gì trí mệnh, hiện tại đã tỉnh.” Gương mặt Thiên Âm Xá Nữ thoáng hiện một tia đỏ ửng, lạnh lùng nói ra tiếp theo quay đầu nhìn sang hướng khác.

Thạch Mục khẽ giật mình, thấy vậy bèn gắng gượng quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy Kha Nhi chẳng biết từ lúc nào đã loạng choạng đi tới, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra một vệt máu dài nhưng thấy Thạch Mục không có việc gì lập tức từ hốt hoảng chuyển thành vui mừng.

“Thạch sư huynh, ngươi không có việc gì là tốt rồi. Bái kiến tiền bối!”

Cô gái vốn đang hỏi thăm Thạch Mục lại quay sang thi lễ với Thiên Âm Xá Nữ.

Thiên Âm Xá Nữ nhìn Kha Nhi một cái. Ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, ngọc xích trong tay vung lên tạo thêm một đám mây trắng dưới chân Kha Nhi, nâng đỡ cô gái này lên.

“Nơi đây cũng không an toàn, rời đi trước rồi hãy nói. Ta muốn tìm một chỗ để trị thương cho ngươi.”

Sau khi không nhanh không chậm nói một một câu, Thiên Âm Xá Nữ nhẹ nhàng bay tới, ngồi xuống bên cạnh Thạch Mục. Bàn tay như bạch ngọc lần nữa giơ lên. Sau một khắc, ba đám mây phá không bay đi, hướng về phía xa xa.



Ba người đằng vân giá vũ cấp tốc bay đi hơn một canh giờ, lúc này mới người lại bên trên một ngọn núi cao vút. Thiên Âm Xá Nữ sắp xếp chỗ ở cho ba người trong một sơn động rồi ra tay trị liệu cho nữ tử họ Kỳ. Cô gái này bị thương nhẹ hơn nhiều so với Thạch Mục. Sau khi được Thiên Âm Xá Nữ tặng cho một khỏa đan dược cùng thôi cung hoạt huyết một phen, khí tức nhanh chóng ổn định trở lại. Chẳng qua hai mắt nàng ta vẫn đang nhắm nghiền, dường như vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh.

Thạch Mục nằm trên mặt đất lẳng lặng quan sát Thiên Âm Xá Nữ bận rộn trước mắt, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt. Ngoại thương trên người hắn đã được nàng tiện tay chữa trị, giờ phút này đã không chảy máu nữa. Kha Nhi nhắm nghiền hai mắt ngồi gần đó, trên người lục quang ẩn hiện, giống như đang thi pháp tự chữa trị thương thế cho mình. Lúc này, Thiên Âm Xá Nữ đứng lên đi tới bên cạnh Thạch Mục.

“Nàng vừa mới đại chiến một trận lại dẫn chúng tay bay lâu như vậy, chân khí nhất định tiêu hao không ít, hay là trước hết nghỉ ngơi một chút, dù sao thương thế của ta cũng không bởi vì chậm trễ nhất thời nửa khắc mà trở nên xấu đi.” Thạch Mục nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thiên Âm Xá Nữ bèn nói.

“Không sao, điều trị thương thế cho ngươi cũng không khiến ta tốn nhiều công sức.” Thiên Âm Xá Nữ trả lời một cách hờ hững sau đó vung tay thúc giục mâu trắng nhẹ nhàng nâng đỡ thân thể Thạch Mục.

Tiếp đó tay nàng lóe lên hồng quang. Một cây gậy ngắn màu đỏ sậm xuất hiện, khắc khắc vẽ vẽ lên mặt đất. Động tác của nàng vô cùng thuần thục. Cổ tay run lên, mặt đất liền nhiều thêm một đạo phù văn màu đỏ sậm. Thạch Mục thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thiên Âm Xá Nữ ắt hẳn đang khắc họa pháp trận nào đó. Cô gái này không ngờ lại còn tinh thông trận pháp hơn nữa tạo nghệ tuyệt đối không thấp. Sau một khắc ngắn ngủi, nàng đã vẽ xong một pháp trận phức tạp. Trong lúc Thạch Mục đang còn kinh ngạc, Thiên Âm Xá Nữ lại vung tay lên, đặt thân thể hắn vào giữa pháp trận. Một đạo hồng quang bay ra từ tay Thiên Âm Xá Nữ rồi chui vào bên trong pháp trận.

Ông ông! Pháp trận trên mặt đất lập tức vận chuyển, hình thành một cột sáng màu đỏ, bao phủ thân thể họ Thạch vào trong. Một cỗ nhiệt khí từ phía hồng quang dần dần thấm vào cơ thể khiến hắn cảm thấy ấm áp, thoải mái.

“Xương cốt toàn thân của ngươi gãy vụn, muốn hồi phục như cũ chỉ còn cách phá ra nối lại, duyên kinh tục mạch.”

Thiên Âm Xá Nữ vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp màu đỏ. Chỉ thấy bên trong là một khỏa đan dược đỏ rực như máu, lớn chừng quả trứng bồ câu. Mặt ngoài hồng quang lượn lờ hơn nữa còn có thể lờ mờ thấy được một hư ảnh mãnh hổ tản mát chấn động Pháp lực mãnh liệt.
“Huyền Tẫn Huyết Phách Đan” Một tiếng thét kinh hãi từ bên cạnh truyền đến, Kha Nhi mở mắt ra trông thấy viên đan dược màu đỏ, theo bản năng che miệng hoảng sợ kêu lên.

“Không ngờ tiểu nha đầu nhà ngươi cũng có chút kiến thức. Không sai, đây chính là Huyền Tẫn Huyết Phách Đan, bên trong có phong ấn Huyết Phong Hổ tinh huyết, nếu như ngươi có thể chịu được đau đớn do huyết mạch quán thể gây ra sau khi ăn vào thì hoàn toàn có thể chữa trị những chỗ xương cốt đứt gãy trong người. Không những thế, bên trong đan dược còn chứa một lượng lớn Hỏa nguyên khí thuộc tính, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của ngươi.” Thiên Âm Xá Nữ liếc nhìn Kha Nhi rồi lạnh nhạt nói với Thạch Mục.

Thạch Mục nhìn đan dược trong hộp ngọc mà sắc mặt hơi chút thay đổi.

Đan dược thần kỳ như thế chắc rằng rất quý giá. Thiên Âm Xá Nữ không tiếc chút nào mà cho hắn sử dụng thì có thể thấy được nàng cũng có chút cảm giác đối với mình.

Nghĩ đến điều đó Thạch Mục liền cảm thấy mừng rỡ trong lòng, hít sâu vào một hơi rồi nói.

“Yên tâm, đau đớn cỡ nào ta đều có thể chịu được.”

Thiên Âm Xá Nữ nghe vậy cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt như hoa sen trên sông băng bỗng nhiên nở rộ làm cho Thạch Mục thất thần.

Đến lúc này, cuối cùng Kha Nhi cũng nhìn ra được quan hệ mập mờ giữa Thạch Mục và Thiên Âm Xá Nữ, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, sững sờ.

“Trận pháp trên mặt đất là Cửu Chuyển Quy Nguyên Trận, nó có thể giúp ngươi giảm đi một phần đau đớn.” Nụ cười trên mặt Thiên Âm Xá Nữ ngừng lại, lạnh lùng cất tiếng.

Nói xong nàng lập tức đi tời bên ngoài trận pháp.

Thạch Mục điều tức lại hơi thở, gật đầu với nàng.

Thiên Âm Xá Nữ vung tay lên, Huyền Tẫn Huyết Phách Đan rời khỏi hộp ngọc bay thẳng vào miệng Thạch Mục.

Đan dược vào miệng, Thạch Mục liền biến sắc, cảm giác như đang ngậm một hòn than nóng đỏ, lập tức mất đi tri giác ở miệng.

Hai mắt hắn trừng lớn, ngửa cổ nuốt viên đan dược xuống.

Một luồng lửa nóng bốc lên dọc theo cổ hắn rơi xuống bụng lập tức bùng nổ khuếch tán mạnh mẽ ra toàn thân.

Sắc mặt Thạch Mục trắng bạch ra, mồ hôi trên trán chảy xuống từng hột từng hột to bằng hạt đậu, gân xanh nổi lên, thế nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không phát ra một âm thanh đau đớn nào.

Thiên Âm Xá Nữ nhìn Thạch Mục một cái, môi thơm khẽ mở, từ miệng truyền ra những tiếng niệm chú thanh thúy, hai tay cũng đồng thời bấm bắt một loại pháp quyết nào đó.

Hồng quang của Cửu Chuyển Quy Nguyên Trận lập tức sáng lên mạnh mẽ, từng tia ánh sáng đỏ như có sinh mệnh quấn quanh thân thể Thạch Mục khiến cho đau đớn cháy bỏng trong cơ thể hắn giảm đi phần nào, thế nhưng hiệu quả chỉ có hạn.

Thân thể Thạch Mục không ngừng run rẩy, đan dược trong bụng đã hoàn toàn biến thành lửa đỏ. Thậm chí bụng của hắn bây giờ trông không khác gì một lò lửa cháy bỏng.

Cảm giác nóng rực biến từ nhỏ đến lớn, nhanh chóng lan tràn toàn thân hắn, mỗi ngóc ngách, từng thớ thịt trên người đều bị thiêu đốt hừng hực giống như vô số lưỡi dao sắc bén đang phân thây hắn ra vậy, nỗi đau vạn đao xẻ thịt khiến người ta chỉ muốn chết đi.

“Ổn định tâm thần, nhất quyết không được thả lỏng, nếu không mọi công sức đều đổ xuống sông xuống biển.” Âm thanh của Thiên Âm Xá Nữ vang lên bên tay Thạch Mục.

Thạch Mục cắn răng chịu đựng đau đớn trên thân thể, vận chuyển Uẩn Thần Thuật giữ vững tâm trí, lổn định lại Tinh Thần lực đang chấn động mãnh liệt.

Đau đớn từ thân thể hắn như cơn sóng, từng đợt từng đợt ào tới tấn công tâm trí hắn, nhưng nhờ có Uẩn Thần Thuật bảo vệ tinh thần khiến cho thần trí Thạch Mục dần ổn định lại.

Từng luồng nóng cháy trong bụng hắn đi theo kì kinh bát mạch tràn đến khắp các nơi trong cơ thể hắn, những nơi dòng khí nóng này chảy qua xương cốt bị đứt gãy có xu thế được nối liền lại rõ ràng.

Nội tâm Thạch Mục vui vẻ, càng chuyên chú vận chuyển Uẩn Thần Thuật.

Đôi lông mày Thiên Âm Xá Nữ nhíu lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhẹ, chú ngữ trong miệng không ngừng tuôn ra, đưa một ngón tay lên chỉ vào pháp trận.

Cửu Chuyển Quy Nguyên Trận phản ứng theo, hồng quan lại nhiều hơn quấn lên người Thạch Mục kín mít, dần dần tạo thành một cái kén tằm đỏ như máu, đang dần co rút lại.

Thấy tình hình diễn ra như vậy Thiên Âm Xá Nữ mới thở nhẹ ra một hơi, nhìn về phía cái kén màu đỏ mà chớp mắt phượng không ngừng, không biết là đang nghĩ gì.

Thời gian trôi qua, mới đó mà trời đã sáng rồi.

Bên trong sơn động, Thiên Âm Xá Nữ đang ngồi khoanh chân dưới đất không nhúc nhích chút nào, mắt nhìn huyết sắc kén tằm đang dựng đứng trong trận pháp.

Nữ tử họ Kỳ đã thức tỉnh, đang đứng cùng Kha Nhi bên cạnh.

Lúc này, Cửu Chuyển Quy Nguyên trận vẫn còn vận chuyển vù vù, bên ngoài tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Đột nhiên, sắc mặt Thiên Âm Xá Nữ khẽ đổi, mắt phượng khẽ đảo qua đánh giá kén tằm vài lần khẽ gật đầu, miệng lại niệm vài câu thần chú.

Cửu Chuyển Quy Nguyên trận liền ngừng vận chuyển, hồng quang bên ngoài tiêu tán, nhưng ánh sáng do kén tằm dỏ như máu kia phát ra vẫn không có chút dấu hiệu nào tiêu tan.

“Tiền bói, Thạch đại ca thế nào rồi ạ?” Kha Nhi ngập ngừng hỏi.

“Hắn đã chịu qua được thời điểm hoành hành của dược lực rồi, gân cốt trong cơ thể đã được nối lại, nhưng còn cần một hai ngày tĩnh dưỡng nữa mới hồi phục hoàn toàn được.” Thiên Âm Xá Nữ chuyển ánh mắt về phía Kha Nhi, thờ ơ trả lời.

Kha Nhi nghe vậy thở dài một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện