Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===o0o===
Trịnh Bân là một sinh viên thiết kế đồ hoạ tiền đồ xán lạn, điều này có thể xác minh được qua sự ưu ái bởi các giảng viên trong trường cùng bảng điểm cao choáng váng người nhìn của cậu. Nhưng Trịnh Bân lại mắc phải một chứng bệnh tâm lý, mỹ kì danh gọi là chướng ngại giao tiếp xã hội, cụ thể chính là không thể nói chuyện bình thường với người khác. Trên thế giới có không ít người gặp phải chứng bệnh này, mà nguyên nhân phát sinh thường xuất phát từ sự tương tác phức tạp giữa di truyền và môi trường, cụ thể là những nguyên nhân sau:
Đặc tính di truyền: Các rối loạn lo âu có xu hướng đi theo gia đình. Tuy nhiên, vẫn chưa xác định được rõ ràng rằng bao nhiêu trong số này là do di truyền hay do từ hành vi học được.
Cấu trúc bộ não: Một cấu trúc trong bộ não có tên là hạnh nhân (tên tiếng Anh là amygdala) có thể đóng vai trò trong việc kiểm soát sự đáp ứng lại với nỗi sợ. Ở một số người cấu trúc này làm việc quá mức có thể phản ứng lại nỗi sợ mạnh mẽ hơn bình thường, làm tăng sự lo lắng trong một số tình huống xã hội.
Môi trường: Chứng ngại giao tiếp xã hội có thể là một hành vi học được. Bạn có thể xuất hiện tình trạng này sau khi chứng kiến hành vi lo lắng của một ai đó. Hơn nữa, có thể có mối liên quan giữa chứng ngại giao tiếp xã hội và các bậc cha mẹ có xu hướng kiểm soát và bảo bệ con mình.
Những người mắc chứng bệnh này đa số tư vấn tâm lý thì có thể cải thiện và giao tiếp lại bình thường, nhưng với Trịnh Bân lại thuộc trong số những trường hợp hi hữu. Từ khi sinh ra Trịnh Bân đã được bố mẹ ban cho gương mặt bầu bĩnh vô cùng đáng yêu, khiến người nhìn thấy liền không nhịn được muốn cưng nựng mãi. Đến lúc càng lớn những đường nét khuôn mặt càng trổ ra tinh xảo như búp bê, có điều lại phát triển theo chiều hướng nữ tính hoá, cộng thêm giọng nói trẻ con chưa vỡ thanh thanh ngọt ngọt như mật ong khiến mọi người luôn tưởng nhầm cậu là một bé gái chứ không phải bé trai. Ngay cả bố mẹ của Trịnh Bân đôi khi còn tưởng con mình sinh ra bị nhầm lẫn giới tính, đã thế còn đưa cậu đi bệnh viên kiểm tra một hai lần. Không biết có phải vì chuyện này mà Trịnh Bân gặp phải bóng ma tâm lý hay không, cậu trở nên ít nói đi và nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài, thậm chí cũng không đi học nữa.
Đợi phu phụ họ Trịnh phát hiện ra vấn đề thì đã quá muộn. Con trai từ đó đã không còn nói chuyện với họ nữa rồi.
Hai người nhiều lần cố gắng thuyết phục Trịnh Bân đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng Trịnh Bân không chịu, cậu kháng cự đến mức làm ra nhiều hành động cực đoan khiến Trịnh mẫu Trịnh phụ sợ hãi, cuối cùng đành thuận theo ý cậu để cậu trong phòng, đến bữa ăn thì chỉ để đồ bên ngoài cửa gõ hai tiếng rồi rời đi, Trịnh Bân muốn gì đều tận lực đáp ứng cậu. Chuyện cứ thế kéo dài ba năm đến khi Trịnh Bân mười tuổi.
Dường như không thể chấp nhận bố mẹ Trịnh cứ thuận theo tình hình của cháu trai nữa, ông nội Trịnh quyết định tự ra tay giải quyết vấn đề. Ông đã đọc rất nhiều tư liệu về chứng bệnh này, cũng nhờ tư vấn từ bác sĩ tâm lý, nên ông hiểu tình trạng của Trịnh Bân nếu không có ngoại lực tác động thì cậu sẽ càng thu hẹp thế giới của mình, đến lúc đó sẽ không ai bước vào được thế giới đấy nữa. Không quản sự ngăn cản của bố mẹ Trịnh, ông nội Trịnh không nói một lời đá cửa căn phòng suốt ba năm chưa có ai bước vào.
Đập vào mắt ông là một cậu bé nho nhỏ mặt mũi xinh xắn tinh xảo, làn da trắng nhợt vì ít tiếp xúc ánh sáng, cậu bé thấy có "kẻ xấu" tiến vào "lãnh địa" của mình liền vội vàng vứt bỏ bộ bút màu và giấy vẽ đang cầm trên tay rồi chạy về góc tường ôm lấy con gấu to ngang ngửa thân mình, dùng ánh mắt to tròn như ngọc lưu ly sợ hãi nhìn chằm chằm ông. Ông nội Trịnh nhìn thấy cháu trai mình như thế thì vô cùng đau lòng, quay ra trừng mắt với bố mẹ Trịnh như muốn nói các người xem các người biến cháu ta thành ra sao thế này. Mẹ Trịnh sau ba năm trời mới được nhìn thấy con trai thì bịt miệng khóc thút thít. Nếu biết trước mọi chuyện xảy ra như vậy cô đã không làm ra sự tình kia. Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, cô không thể quay ngược lại thời gian. Bố Trịnh trong lòng tự trách nhưng lúc này chỉ có thể tìm cách an ủi vợ mình ngừng khóc.
Không quan tâm tới hai vị cha mẹ vô tâm kia nữa, ông nội Trịnh không tiến đến chỗ Trịnh Bân ngay mà nhặt lên tờ giấy vẽ mà cậu vứt xuống trước đó. Điều khiến ông kinh ngạc là tuy cháu trai mới mười tuổi những lại vẽ rất đẹp, thậm chí còn có phong cách của riêng mình, phải biết là chưa từng có ai dạy cậu bé vẽ cả. Ông nội Trịnh nhìn bức tranh lại nhìn Trịnh Bân vẫn ngồi co ro trong góc, thử ngồi xổm xuống rồi chìa bức tranh về phía cậu, kiểm soát ánh mắt trông có vẻ dịu dàng nhất rồi mở miệng hỏi Trịnh Bân:
"Bức tranh này là con vẽ hả?"
Trịnh Bân nhìn thấy bức tranh trong tay ông nội Trịnh thì khẽ cắn môi, trong mắt ánh lên giãy dụa như muốn cướp bức tranh nhưng lại sợ người trước mắt nên không dám, khi ông hỏi cậu không trả lời, thậm chí nhắm tịt hai mắt, bàn tay ghìm chặt con gấu trong tay như thể nó là chỗ dựa duy nhất của mình.
Ông nội Trịnh biết quá trình tiến vào thế giới cháu trai sẽ rất khó khăn nên không hề tỏ ra chút mất kiên nhẫn nào, chỉ càng thêm dịu giọng hỏi cậu:
"Bức tranh này thật đẹp. Con rất thích vẽ sao? Ông nội có nhiều hộp màu đẹp lắm, nếu dùng nó vẽ thì bức tranh sẽ đẹp hơn nhiều đấy!" Bước đầu tiếp xúc như thế là ổn rồi, nếu tiến tới quá nhanh sẽ khiến thằng bé sợ hãi, phải nới lỏng sự cảnh giác của nó, khiến nó cảm thấy mình không có ác ý, rồi dần tiếp nhận sự hiện diện của mình, như vậy mọi việc mới thuận lợi được.
Quả nhiên Trịnh Bân nghe vậy liền hơi mở mắt ra, tuy e dè nhưng ánh mắt nhìn ông nội Trịnh không còn quá đề phòng sợ hãi như trước, chỉ là vẫn không dám buông lỏng toàn thân. Ông nội Trịnh thấy vậy rất muốn xoa đầu cậu nhưng phải nhịn lại, như có ảo thuật từ sau lưng lấy ra ba hộp màu vẽ khác loại đưa cho cậu. Mấy hộp màu này thực ra là ông nội Trịnh không biết cháu trai thích gì, lại nghe bố mẹ Trịnh nói Trịnh Bân nhiều lần yêu cầu những hộp màu vẽ khác nhau nên ông mới mua, không ngờ lại có tác dụng bất ngờ như vậy.
Trịnh Bân nhìn thấy ba hộp màu cậu chưa từng có trước đây thì vô cùng thích, lại đắn đo phải lấy nó từ tay người kia như thế nào, song không chờ cậu suy nghĩ xong thì ông nội Trịnh đã để hộp màu dưới đất rồi bước ra ngoài.
Trịnh Bân kinh ngạc nhìn hộp màu để dưới đất lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt phía trước, lần đầu tiên nảy sinh ham muốn níu giữ người kia lại. Trong thế giới nhỏ của Trịnh Bân, mọi người đều là những kẻ đáng ghét, không chỉ nhầm lẫn giới tính cậu còn luôn dùng những hành động sỗ sàng với cậu, thậm chí bố mẹ cậu cũng không ngoại lệ. Chỉ có ông nội không giống. Trước kia Trịnh Bân không gặp ông nội được mấy lần, vì ông luôn bận hội thảo ở nước ngoài. Trịnh Bân chỉ biết ông nội là một bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng, cũng cứu được rất nhiều người, bởi thế trong lòng tiểu Trịnh Bân, ông nội như superman vậy. Nhưng chẳng ai biết suy nghĩ này của Trịnh Bân, vì họ còn bận chê cười cậu rồi.
Nhờ sự kiên trì nhẫn nại của ông nội Trịnh, Trịnh Bân bắt đầu mở lòng hơn, không còn quá lạnh lùng với người trong gia đình, cũng đã có thể bước chân ra khỏi nhà. Nhưng quãng thời gian này rất lâu, cho đến khi cậu mười tám tuổi, tuy Trịnh Bân đã có thể tiếp xúc với người ngoài nhưng trừ ông nội ra, cậu không thể nói chuyện thoải mái với ai khác, kể cả bố mẹ. Quãng thời gian đó Trịnh Bân cũng không đi học mà tự học ở nhà, không biết ông trời có phải thương xót cậu không mà tặng cho cậu một bộ não thông minh, Trịnh Bân chỉ mất tám năm học xong chương trình học mười hai năm bắt buộc.
Chiều theo nguyện vọng của Trịnh Bân, nhờ vào tài năng vốn có và quan hệ của ông nội Trịnh, cậu được học trường đại học tốt nhất khoa thiết kế đồ hoạ.
Nhiều người thắc mắc Trịnh Bân vẽ đẹp như vậy sao không vào khoa mỹ thuật hay khoa tạo hình lại vào khoa thiết kế đồ hoạ. Thực tế câu trả lời của cậu rất đơn giản. Trịnh Bân học cái này sau ra trường không cần ra ngoài vẫn có thể nhận việc, cậu cũng không cần phải tiếp xúc với nhiều người. Chứng chướng ngại giao tiếp của Trịnh Bân cải thiện không có nghĩa cậu thích ra ngoài và nói chuyện với người khác, nếu không phải trường hợp bắt buộc, cậu càng muốn ở nhà cày phim kinh dị và ăn mì gói yêu thích hơn.
Nhưng mà Trịnh Bân trăm vạn lần không ngờ rằng, sở thích quái đản đấy của mình sẽ có ngày hại chết cậu.
===o0o===
Trịnh Bân là một sinh viên thiết kế đồ hoạ tiền đồ xán lạn, điều này có thể xác minh được qua sự ưu ái bởi các giảng viên trong trường cùng bảng điểm cao choáng váng người nhìn của cậu. Nhưng Trịnh Bân lại mắc phải một chứng bệnh tâm lý, mỹ kì danh gọi là chướng ngại giao tiếp xã hội, cụ thể chính là không thể nói chuyện bình thường với người khác. Trên thế giới có không ít người gặp phải chứng bệnh này, mà nguyên nhân phát sinh thường xuất phát từ sự tương tác phức tạp giữa di truyền và môi trường, cụ thể là những nguyên nhân sau:
Đặc tính di truyền: Các rối loạn lo âu có xu hướng đi theo gia đình. Tuy nhiên, vẫn chưa xác định được rõ ràng rằng bao nhiêu trong số này là do di truyền hay do từ hành vi học được.
Cấu trúc bộ não: Một cấu trúc trong bộ não có tên là hạnh nhân (tên tiếng Anh là amygdala) có thể đóng vai trò trong việc kiểm soát sự đáp ứng lại với nỗi sợ. Ở một số người cấu trúc này làm việc quá mức có thể phản ứng lại nỗi sợ mạnh mẽ hơn bình thường, làm tăng sự lo lắng trong một số tình huống xã hội.
Môi trường: Chứng ngại giao tiếp xã hội có thể là một hành vi học được. Bạn có thể xuất hiện tình trạng này sau khi chứng kiến hành vi lo lắng của một ai đó. Hơn nữa, có thể có mối liên quan giữa chứng ngại giao tiếp xã hội và các bậc cha mẹ có xu hướng kiểm soát và bảo bệ con mình.
Những người mắc chứng bệnh này đa số tư vấn tâm lý thì có thể cải thiện và giao tiếp lại bình thường, nhưng với Trịnh Bân lại thuộc trong số những trường hợp hi hữu. Từ khi sinh ra Trịnh Bân đã được bố mẹ ban cho gương mặt bầu bĩnh vô cùng đáng yêu, khiến người nhìn thấy liền không nhịn được muốn cưng nựng mãi. Đến lúc càng lớn những đường nét khuôn mặt càng trổ ra tinh xảo như búp bê, có điều lại phát triển theo chiều hướng nữ tính hoá, cộng thêm giọng nói trẻ con chưa vỡ thanh thanh ngọt ngọt như mật ong khiến mọi người luôn tưởng nhầm cậu là một bé gái chứ không phải bé trai. Ngay cả bố mẹ của Trịnh Bân đôi khi còn tưởng con mình sinh ra bị nhầm lẫn giới tính, đã thế còn đưa cậu đi bệnh viên kiểm tra một hai lần. Không biết có phải vì chuyện này mà Trịnh Bân gặp phải bóng ma tâm lý hay không, cậu trở nên ít nói đi và nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài, thậm chí cũng không đi học nữa.
Đợi phu phụ họ Trịnh phát hiện ra vấn đề thì đã quá muộn. Con trai từ đó đã không còn nói chuyện với họ nữa rồi.
Hai người nhiều lần cố gắng thuyết phục Trịnh Bân đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng Trịnh Bân không chịu, cậu kháng cự đến mức làm ra nhiều hành động cực đoan khiến Trịnh mẫu Trịnh phụ sợ hãi, cuối cùng đành thuận theo ý cậu để cậu trong phòng, đến bữa ăn thì chỉ để đồ bên ngoài cửa gõ hai tiếng rồi rời đi, Trịnh Bân muốn gì đều tận lực đáp ứng cậu. Chuyện cứ thế kéo dài ba năm đến khi Trịnh Bân mười tuổi.
Dường như không thể chấp nhận bố mẹ Trịnh cứ thuận theo tình hình của cháu trai nữa, ông nội Trịnh quyết định tự ra tay giải quyết vấn đề. Ông đã đọc rất nhiều tư liệu về chứng bệnh này, cũng nhờ tư vấn từ bác sĩ tâm lý, nên ông hiểu tình trạng của Trịnh Bân nếu không có ngoại lực tác động thì cậu sẽ càng thu hẹp thế giới của mình, đến lúc đó sẽ không ai bước vào được thế giới đấy nữa. Không quản sự ngăn cản của bố mẹ Trịnh, ông nội Trịnh không nói một lời đá cửa căn phòng suốt ba năm chưa có ai bước vào.
Đập vào mắt ông là một cậu bé nho nhỏ mặt mũi xinh xắn tinh xảo, làn da trắng nhợt vì ít tiếp xúc ánh sáng, cậu bé thấy có "kẻ xấu" tiến vào "lãnh địa" của mình liền vội vàng vứt bỏ bộ bút màu và giấy vẽ đang cầm trên tay rồi chạy về góc tường ôm lấy con gấu to ngang ngửa thân mình, dùng ánh mắt to tròn như ngọc lưu ly sợ hãi nhìn chằm chằm ông. Ông nội Trịnh nhìn thấy cháu trai mình như thế thì vô cùng đau lòng, quay ra trừng mắt với bố mẹ Trịnh như muốn nói các người xem các người biến cháu ta thành ra sao thế này. Mẹ Trịnh sau ba năm trời mới được nhìn thấy con trai thì bịt miệng khóc thút thít. Nếu biết trước mọi chuyện xảy ra như vậy cô đã không làm ra sự tình kia. Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, cô không thể quay ngược lại thời gian. Bố Trịnh trong lòng tự trách nhưng lúc này chỉ có thể tìm cách an ủi vợ mình ngừng khóc.
Không quan tâm tới hai vị cha mẹ vô tâm kia nữa, ông nội Trịnh không tiến đến chỗ Trịnh Bân ngay mà nhặt lên tờ giấy vẽ mà cậu vứt xuống trước đó. Điều khiến ông kinh ngạc là tuy cháu trai mới mười tuổi những lại vẽ rất đẹp, thậm chí còn có phong cách của riêng mình, phải biết là chưa từng có ai dạy cậu bé vẽ cả. Ông nội Trịnh nhìn bức tranh lại nhìn Trịnh Bân vẫn ngồi co ro trong góc, thử ngồi xổm xuống rồi chìa bức tranh về phía cậu, kiểm soát ánh mắt trông có vẻ dịu dàng nhất rồi mở miệng hỏi Trịnh Bân:
"Bức tranh này là con vẽ hả?"
Trịnh Bân nhìn thấy bức tranh trong tay ông nội Trịnh thì khẽ cắn môi, trong mắt ánh lên giãy dụa như muốn cướp bức tranh nhưng lại sợ người trước mắt nên không dám, khi ông hỏi cậu không trả lời, thậm chí nhắm tịt hai mắt, bàn tay ghìm chặt con gấu trong tay như thể nó là chỗ dựa duy nhất của mình.
Ông nội Trịnh biết quá trình tiến vào thế giới cháu trai sẽ rất khó khăn nên không hề tỏ ra chút mất kiên nhẫn nào, chỉ càng thêm dịu giọng hỏi cậu:
"Bức tranh này thật đẹp. Con rất thích vẽ sao? Ông nội có nhiều hộp màu đẹp lắm, nếu dùng nó vẽ thì bức tranh sẽ đẹp hơn nhiều đấy!" Bước đầu tiếp xúc như thế là ổn rồi, nếu tiến tới quá nhanh sẽ khiến thằng bé sợ hãi, phải nới lỏng sự cảnh giác của nó, khiến nó cảm thấy mình không có ác ý, rồi dần tiếp nhận sự hiện diện của mình, như vậy mọi việc mới thuận lợi được.
Quả nhiên Trịnh Bân nghe vậy liền hơi mở mắt ra, tuy e dè nhưng ánh mắt nhìn ông nội Trịnh không còn quá đề phòng sợ hãi như trước, chỉ là vẫn không dám buông lỏng toàn thân. Ông nội Trịnh thấy vậy rất muốn xoa đầu cậu nhưng phải nhịn lại, như có ảo thuật từ sau lưng lấy ra ba hộp màu vẽ khác loại đưa cho cậu. Mấy hộp màu này thực ra là ông nội Trịnh không biết cháu trai thích gì, lại nghe bố mẹ Trịnh nói Trịnh Bân nhiều lần yêu cầu những hộp màu vẽ khác nhau nên ông mới mua, không ngờ lại có tác dụng bất ngờ như vậy.
Trịnh Bân nhìn thấy ba hộp màu cậu chưa từng có trước đây thì vô cùng thích, lại đắn đo phải lấy nó từ tay người kia như thế nào, song không chờ cậu suy nghĩ xong thì ông nội Trịnh đã để hộp màu dưới đất rồi bước ra ngoài.
Trịnh Bân kinh ngạc nhìn hộp màu để dưới đất lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt phía trước, lần đầu tiên nảy sinh ham muốn níu giữ người kia lại. Trong thế giới nhỏ của Trịnh Bân, mọi người đều là những kẻ đáng ghét, không chỉ nhầm lẫn giới tính cậu còn luôn dùng những hành động sỗ sàng với cậu, thậm chí bố mẹ cậu cũng không ngoại lệ. Chỉ có ông nội không giống. Trước kia Trịnh Bân không gặp ông nội được mấy lần, vì ông luôn bận hội thảo ở nước ngoài. Trịnh Bân chỉ biết ông nội là một bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng, cũng cứu được rất nhiều người, bởi thế trong lòng tiểu Trịnh Bân, ông nội như superman vậy. Nhưng chẳng ai biết suy nghĩ này của Trịnh Bân, vì họ còn bận chê cười cậu rồi.
Nhờ sự kiên trì nhẫn nại của ông nội Trịnh, Trịnh Bân bắt đầu mở lòng hơn, không còn quá lạnh lùng với người trong gia đình, cũng đã có thể bước chân ra khỏi nhà. Nhưng quãng thời gian này rất lâu, cho đến khi cậu mười tám tuổi, tuy Trịnh Bân đã có thể tiếp xúc với người ngoài nhưng trừ ông nội ra, cậu không thể nói chuyện thoải mái với ai khác, kể cả bố mẹ. Quãng thời gian đó Trịnh Bân cũng không đi học mà tự học ở nhà, không biết ông trời có phải thương xót cậu không mà tặng cho cậu một bộ não thông minh, Trịnh Bân chỉ mất tám năm học xong chương trình học mười hai năm bắt buộc.
Chiều theo nguyện vọng của Trịnh Bân, nhờ vào tài năng vốn có và quan hệ của ông nội Trịnh, cậu được học trường đại học tốt nhất khoa thiết kế đồ hoạ.
Nhiều người thắc mắc Trịnh Bân vẽ đẹp như vậy sao không vào khoa mỹ thuật hay khoa tạo hình lại vào khoa thiết kế đồ hoạ. Thực tế câu trả lời của cậu rất đơn giản. Trịnh Bân học cái này sau ra trường không cần ra ngoài vẫn có thể nhận việc, cậu cũng không cần phải tiếp xúc với nhiều người. Chứng chướng ngại giao tiếp của Trịnh Bân cải thiện không có nghĩa cậu thích ra ngoài và nói chuyện với người khác, nếu không phải trường hợp bắt buộc, cậu càng muốn ở nhà cày phim kinh dị và ăn mì gói yêu thích hơn.
Nhưng mà Trịnh Bân trăm vạn lần không ngờ rằng, sở thích quái đản đấy của mình sẽ có ngày hại chết cậu.
Danh sách chương