Tần phu nhân thấy con trai mình không chú tâm liền vỗ lung hắn một cái, đợi hắn hồi thần nhìn về phía bà liền giơ tay ra. Tần Liệt lúc này mới nhớ trước đó mẹ có đưa một vật cho mình và kêu giữ cẩn thận, nên hắn đã đem nó cất vào nút không gian tuỳ thân. Nút không gian thông thường dùng để chứa cơ giáp, nhưng cũng có thể dùng để chứa đồ vật khác, không gian bên trong cũng không lớn, đa phần phụ thuộc vào kích thước của cơ giáp chủ nhân điều khiển. Tần Liệt lấy đồ đưa trả cho Tần phu nhân, nhưng bà không nhận mà bảo hắn đích thân mang lên cho Trịnh lão.
Tần Liệt lúc đầu tiện tay cất đồ nên không để ý rõ thứ mẹ mình đưa, chỉ biết nó là một chiếc hộp làm từ gỗ. Hộp gỗ này màu hơi cũ, nhưng những đường vân hay nét chạm khắc vẫn rất rõ nét và tinh tế. Quan trong hơn hộp gỗ có hương thơm dễ chịu, hẳn đây là mùi nguyên bản từ gỗ, nếu không đã không giữ mùi lâu sau bao năm tháng như vậy.
Những cây gỗ thơm ngày nay đã tuyệt tích, như vậy niên đại hộp gỗ này hẳn từ rất lâu trước kia, ít nhất phải hơn nghìn năm. Hộp đã quý, vậy thứ bên trong còn quý giá đến mức nào, Tần Liệt không dám tưởng tượng.
Khi Tần Liệt cầm hộp gỗ tiến lại phía mình Trịnh lão đã không rời nổi mắt, hiển nhiên ông cũng nhìn ra vật này không tầm thường. Ông biết nhìn đồ cổ hơn Tần Liệt, nên càng chấn động hơn khi được cầm nó. Gỗ làm nên chiếc hộp này chắc chắn là gỗ quý. Chỉ tiếc là ông cũng không biết đây là gỗ gì, nhưng không ảnh hưởng đến sự thưởng thức đồ cổ của ông.
Chiếc hộp cầm hơi nặng tay, xem ra bên trong có đồ. Mới đầu Trịnh lão còn nghĩ Tần gia chỉ tặng mình hộp gỗ không, nhưng xem ra không chỉ có vậy. Trịnh lão không chờ được mà gạt chốt nắp hộp ra, liền thấy bên trong đặt một quyển sách dày.
Tinh tế ngày càng phát triển, mỗi công dân đều sở hữu một chiếc thông tấn khí có vai trò như giấy tờ chứng minh thân phận, hơn nữa nó còn có tác dụng thay cả máy tính và điện thoại, truy cập thông tin và lưu trữ tư liệu, dần dần giấy không còn là vật phẩm cần thiết trong đời sống nữa. Lúc bấy giờ Liên Bang và Đế Quốc cũng nêu cao tinh thần bảo vệ môi trường, trong đó có việc hạn chế khai thác gỗ đưa vào sản xuất, cho nên các vật phẩm làm từ gỗ đều trở thành sa sỉ phẩm chỉ lưu dùng trong giới quý tộc, hoàng thất và quân đội, những công dân bình thường không có điều kiện để mua và sử dụng.
Đây cũng là nguyên nhân khi Hình Sinh nhìn thấy Trịnh Bân dùng giấy gấp Origami thì vừa kinh ngạc vừa ghen tị. Đúng là tên phá gia chi tử, giấy quý như vậy mà cậu ta lại đem để nghịch linh tinh, trong khi hắn viết chữ lên một tờ giấy thôi cũng thấy tiếc, thật muốn lôi tiểu tử này tẩn cho một trận.
Nếu chỉ là một quyển sách bình thường thì Trịnh lão đã chẳng kinh ngạc đến thế, nhưng dòng chữ được đề trên bìa khiến ông không bình tĩnh nổi nữa.
“Vân Hà tinh hệ sử ký” – Vân Hà vốn là tên tinh hệ mà họ đang sống của một ngàn năm trước. Thời điểm ấy cũng là lúc Vân Hà tinh hệ lần đầu tiên gặp phải mối đe doạ lớn nhất từ trước đến giờ. Họ bị trùng tộc tấn công.
Trùng tộc là kẻ thù tự nhiên của nhân loại, tuy số lượng nhiều, khả năng sinh sản cao nhưng không kết bày một chỗ mà phân bố khắp vũ trụ. Không biết làm thế nào vùng lân cận Vân Hà lại đột nhiên xuất hiện trùng tộc với số lượng khủng bố, hơn nữa chúng còn vượt qua được lớp phòng thủ của tinh hệ và bắt đầu tiến công vào bên trong. Cuộc chiến kéo dài suốt mười năm, từng lớp thế hệ tinh anh vùng lên lại ngã xuống, nhưng đổi lại họ vén ra bức màn âm mưu phía sau sự tấn công bất ngờ của trùng tộc.
Kẻ chủ mưu là một tổ chức của văn minh cao tầng – Quỷ Khốc, chúng muốn nhiễu loạn Vân Hà tinh hệ nhằm tìm kiếm thứ gì đó nhưng sau cùng vẫn không tìm được. Kết cục của Quỷ Khốc rất thảm, bị anh ninh văn minh cấp cao nhất truy sát khắp nơi bởi lý do vi phạm hiệp ước hoà bình giữa các tầng văn minh, chỉ tiếc là không bắt được kẻ đứng đầu và một số thuộc hạ thân cận.
Để đánh dấu cột mốc lịch sử thảm thiết mà oanh liệt nhất trong lịch sử tinh hệ, Liên Bang và Đế Quốc thống nhất đổi tên tinh hệ từ Vân Hà thành Từ Á – tên của vị anh hùng có chiến công lớn nhất trong trận chiến năm đó.
Chiến tranh kéo dài gây nên thiệt hại quá nhiều, đa phần tài liệu quan trọng đã hư tổn dù đã được bảo vệ, đặc biệt là các tư liệu lịch sử. “Vân Hà tinh hệ sử ký” hiển nhiên là nói về các sự kiện lịch sử của tinh hệ khi được lấy tên Vân Hà, đây là tài liệu quá mức quan trọng, thứ này nên được đặt trong bảo tàng Từ Á mới đúng.
Tuy tiếc nuối nhưng Trịnh lão vẫn trả hộp lại cho Tần Liệt, sau đó quay ra nói với Tần phu nhân:
“Nguyệt Mân, coi như Trịnh thúc nhận tấm lòng của cháu, vật này quá quý trọng, cháu vẫn cầm lại đi.”
Khách nhân không biết trong hộp đựng gì, nhưng nghe thấy Trịnh lão nói vậy thì càng thêm tò mò. Thứ quý trọng đến mức nào mà Trịnh gia chủ cũng không dám nhận? Xem ra Tần phu nhân tặng lễ vật cực kỳ quý giá.
Người tên Nguyệt Mân hay chính là Tần phu nhân đương nhiên không đồng ý, tiến lên đẩy hộp gỗ về phía Trịnh lão:
“Trịnh thúc, lễ vật sao có thể trả lại. Đây chỉ là bản sao, Nguyệt Mân biết ngài thích đọc sử ký, cháu đã nói với phía trên rồi, không vấn đề gì.”
Trịnh lão là người sảng khoái, đây là do nhiễm từ lão gia hoả Mạnh gia, lại trước nay vẫn coi phu phụ Tần gia như hậu bối trong nhà, nghe vậy cũng không khách khí nữa, nên mỉm cười vui vẻ giữ lấy.
Trong lúc Vân gia đang tặng quà Trịnh Hâm cảm thấy mình cũng sắp đến lúc phải thể hiện hình ảnh đứa cháu hiếu thảo, bởi vậy cô đánh mắt ra hiệu cho Hình Sinh đứng cách mình không xa, Hình Sinh nhìn thấy hiểu ý liền rời đi.
Năm phút sau Hình Sinh trở lại, nhưng trong tay hắn lúc này có thêm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hắn đi về phía Trịnh Hâm, lúc người không để ý giả bộ thì thầm vào tai cô, nhưng bàn tay đằng sau lại nhanh chóng chuyển hộp cho Trịnh Hâm.
Thấy làm xong nhiệm vụ Hình Sinh cũng không nán lại thêm nữa, hơi gật đầu với Trịnh Hâm rồi nhẹ nhàng trở lại vị trí cũ.
Mắt thấy khách nhân đã tặng quà xong, Trịnh Hâm đi sang đứng đối diện với Trịnh lão, sau đó quỳ xuống đưa chiếc hộp cho ông:
“Hâm nhi không có gì quý giá tặng gia gia, may mắn tháng trước tìm được chiếc nhẫn ngọc này, cảm thấy nó rất đẹp, hình khắc cũng lạ mắt, cho nên xấu mặt đem tặng cho gia gia. Gia gia đừng chê cười Hâm nhi.”
Trịnh Bân đứng đằng xa nghe thấy thì thầm bĩu môi. Cậu đột nhiên nhớ ra một sự kiện liên quan đến mừng thọ yến này được tiểu thuyết nhắc đến. Đó là quà tặng của Trịnh Hâm. Chiếc nhẫn kia không bình thường. Nó chính xác là một ban chỉ khắc hình rồng ngũ trảo, hơn nữa còn là một vật phẩm không gian lạc từ thế giới khác đến.
Có lẽ lúc này Trịnh Hâm còn chưa nhận ra công dụng thực sự của ban chỉ, nhưng sau cùng nó lại thành thứ cứu cô và Tần Liệt trong khoảnh khắc nguy cấp nhất.
Trịnh Bân vừa nghĩ vừa ghen tị. Sao cậu không phải là nhân vật chính chứ, tiện tay cũng nhặt được bàn tay vàng, thiên lý ở đâu a~
Trịnh lão hôm nay có nhiều chuyện vui, lại thêm đứa cháu gái hiếu thảo khiến ông hài lòng vô cùng, nên ông không mở hộp ra xem mà cứ thế nhận lấy, cười cười xoa đầu Trịnh Hâm:
“Được rồi, gia gia không có chê, Hâm nhi tặng gì gia gia cũng vui hết.”
Trịnh Hâm nghe vậy thì thở phào, lại thấy khách nhân phía dưới luôn miệng chúc mừng rồi khen ngợi mình, điều này khiến cô có chút đắc ý. Lại nhìn về phía Tần Liệt, Trịnh Hâm chưa kịp mừng lâu liền hơi trầm lòng xuống. Hắn không nhìn đến mình. Cả ngày hôm nay đều như vậy, trừ lúc Trịnh Hâm đi ra đón Tần Liệt có gật đầu chào một cái thì không nói không nhìn gì nữa, tầm mắt cứ nhìn đi đâu ấy, cả kể Mạnh Dật Hiên bên cạnh lải nhải hắn cũng chỉ nghe câu được câu chăng. Rốt cuộc Tần Liệt đang nghĩ cái gì? Hoặc là đang tìm ai…
“Trịnh gia chủ, thứ lỗi cho Ninh Duật lắm lời. Hôm nay là ngày vui của ngài, con cháu nên tụ hợp đông đủ, nhưng Ninh Duật không thấy Trịnh đại thiếu đâu cả. Cứ cho là hắn bận công chuyện gì đó không tham dự được, nhưng chẳng lẽ tặng quà cũng không ra mặt hay sao?”
Tần Liệt lúc đầu tiện tay cất đồ nên không để ý rõ thứ mẹ mình đưa, chỉ biết nó là một chiếc hộp làm từ gỗ. Hộp gỗ này màu hơi cũ, nhưng những đường vân hay nét chạm khắc vẫn rất rõ nét và tinh tế. Quan trong hơn hộp gỗ có hương thơm dễ chịu, hẳn đây là mùi nguyên bản từ gỗ, nếu không đã không giữ mùi lâu sau bao năm tháng như vậy.
Những cây gỗ thơm ngày nay đã tuyệt tích, như vậy niên đại hộp gỗ này hẳn từ rất lâu trước kia, ít nhất phải hơn nghìn năm. Hộp đã quý, vậy thứ bên trong còn quý giá đến mức nào, Tần Liệt không dám tưởng tượng.
Khi Tần Liệt cầm hộp gỗ tiến lại phía mình Trịnh lão đã không rời nổi mắt, hiển nhiên ông cũng nhìn ra vật này không tầm thường. Ông biết nhìn đồ cổ hơn Tần Liệt, nên càng chấn động hơn khi được cầm nó. Gỗ làm nên chiếc hộp này chắc chắn là gỗ quý. Chỉ tiếc là ông cũng không biết đây là gỗ gì, nhưng không ảnh hưởng đến sự thưởng thức đồ cổ của ông.
Chiếc hộp cầm hơi nặng tay, xem ra bên trong có đồ. Mới đầu Trịnh lão còn nghĩ Tần gia chỉ tặng mình hộp gỗ không, nhưng xem ra không chỉ có vậy. Trịnh lão không chờ được mà gạt chốt nắp hộp ra, liền thấy bên trong đặt một quyển sách dày.
Tinh tế ngày càng phát triển, mỗi công dân đều sở hữu một chiếc thông tấn khí có vai trò như giấy tờ chứng minh thân phận, hơn nữa nó còn có tác dụng thay cả máy tính và điện thoại, truy cập thông tin và lưu trữ tư liệu, dần dần giấy không còn là vật phẩm cần thiết trong đời sống nữa. Lúc bấy giờ Liên Bang và Đế Quốc cũng nêu cao tinh thần bảo vệ môi trường, trong đó có việc hạn chế khai thác gỗ đưa vào sản xuất, cho nên các vật phẩm làm từ gỗ đều trở thành sa sỉ phẩm chỉ lưu dùng trong giới quý tộc, hoàng thất và quân đội, những công dân bình thường không có điều kiện để mua và sử dụng.
Đây cũng là nguyên nhân khi Hình Sinh nhìn thấy Trịnh Bân dùng giấy gấp Origami thì vừa kinh ngạc vừa ghen tị. Đúng là tên phá gia chi tử, giấy quý như vậy mà cậu ta lại đem để nghịch linh tinh, trong khi hắn viết chữ lên một tờ giấy thôi cũng thấy tiếc, thật muốn lôi tiểu tử này tẩn cho một trận.
Nếu chỉ là một quyển sách bình thường thì Trịnh lão đã chẳng kinh ngạc đến thế, nhưng dòng chữ được đề trên bìa khiến ông không bình tĩnh nổi nữa.
“Vân Hà tinh hệ sử ký” – Vân Hà vốn là tên tinh hệ mà họ đang sống của một ngàn năm trước. Thời điểm ấy cũng là lúc Vân Hà tinh hệ lần đầu tiên gặp phải mối đe doạ lớn nhất từ trước đến giờ. Họ bị trùng tộc tấn công.
Trùng tộc là kẻ thù tự nhiên của nhân loại, tuy số lượng nhiều, khả năng sinh sản cao nhưng không kết bày một chỗ mà phân bố khắp vũ trụ. Không biết làm thế nào vùng lân cận Vân Hà lại đột nhiên xuất hiện trùng tộc với số lượng khủng bố, hơn nữa chúng còn vượt qua được lớp phòng thủ của tinh hệ và bắt đầu tiến công vào bên trong. Cuộc chiến kéo dài suốt mười năm, từng lớp thế hệ tinh anh vùng lên lại ngã xuống, nhưng đổi lại họ vén ra bức màn âm mưu phía sau sự tấn công bất ngờ của trùng tộc.
Kẻ chủ mưu là một tổ chức của văn minh cao tầng – Quỷ Khốc, chúng muốn nhiễu loạn Vân Hà tinh hệ nhằm tìm kiếm thứ gì đó nhưng sau cùng vẫn không tìm được. Kết cục của Quỷ Khốc rất thảm, bị anh ninh văn minh cấp cao nhất truy sát khắp nơi bởi lý do vi phạm hiệp ước hoà bình giữa các tầng văn minh, chỉ tiếc là không bắt được kẻ đứng đầu và một số thuộc hạ thân cận.
Để đánh dấu cột mốc lịch sử thảm thiết mà oanh liệt nhất trong lịch sử tinh hệ, Liên Bang và Đế Quốc thống nhất đổi tên tinh hệ từ Vân Hà thành Từ Á – tên của vị anh hùng có chiến công lớn nhất trong trận chiến năm đó.
Chiến tranh kéo dài gây nên thiệt hại quá nhiều, đa phần tài liệu quan trọng đã hư tổn dù đã được bảo vệ, đặc biệt là các tư liệu lịch sử. “Vân Hà tinh hệ sử ký” hiển nhiên là nói về các sự kiện lịch sử của tinh hệ khi được lấy tên Vân Hà, đây là tài liệu quá mức quan trọng, thứ này nên được đặt trong bảo tàng Từ Á mới đúng.
Tuy tiếc nuối nhưng Trịnh lão vẫn trả hộp lại cho Tần Liệt, sau đó quay ra nói với Tần phu nhân:
“Nguyệt Mân, coi như Trịnh thúc nhận tấm lòng của cháu, vật này quá quý trọng, cháu vẫn cầm lại đi.”
Khách nhân không biết trong hộp đựng gì, nhưng nghe thấy Trịnh lão nói vậy thì càng thêm tò mò. Thứ quý trọng đến mức nào mà Trịnh gia chủ cũng không dám nhận? Xem ra Tần phu nhân tặng lễ vật cực kỳ quý giá.
Người tên Nguyệt Mân hay chính là Tần phu nhân đương nhiên không đồng ý, tiến lên đẩy hộp gỗ về phía Trịnh lão:
“Trịnh thúc, lễ vật sao có thể trả lại. Đây chỉ là bản sao, Nguyệt Mân biết ngài thích đọc sử ký, cháu đã nói với phía trên rồi, không vấn đề gì.”
Trịnh lão là người sảng khoái, đây là do nhiễm từ lão gia hoả Mạnh gia, lại trước nay vẫn coi phu phụ Tần gia như hậu bối trong nhà, nghe vậy cũng không khách khí nữa, nên mỉm cười vui vẻ giữ lấy.
Trong lúc Vân gia đang tặng quà Trịnh Hâm cảm thấy mình cũng sắp đến lúc phải thể hiện hình ảnh đứa cháu hiếu thảo, bởi vậy cô đánh mắt ra hiệu cho Hình Sinh đứng cách mình không xa, Hình Sinh nhìn thấy hiểu ý liền rời đi.
Năm phút sau Hình Sinh trở lại, nhưng trong tay hắn lúc này có thêm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hắn đi về phía Trịnh Hâm, lúc người không để ý giả bộ thì thầm vào tai cô, nhưng bàn tay đằng sau lại nhanh chóng chuyển hộp cho Trịnh Hâm.
Thấy làm xong nhiệm vụ Hình Sinh cũng không nán lại thêm nữa, hơi gật đầu với Trịnh Hâm rồi nhẹ nhàng trở lại vị trí cũ.
Mắt thấy khách nhân đã tặng quà xong, Trịnh Hâm đi sang đứng đối diện với Trịnh lão, sau đó quỳ xuống đưa chiếc hộp cho ông:
“Hâm nhi không có gì quý giá tặng gia gia, may mắn tháng trước tìm được chiếc nhẫn ngọc này, cảm thấy nó rất đẹp, hình khắc cũng lạ mắt, cho nên xấu mặt đem tặng cho gia gia. Gia gia đừng chê cười Hâm nhi.”
Trịnh Bân đứng đằng xa nghe thấy thì thầm bĩu môi. Cậu đột nhiên nhớ ra một sự kiện liên quan đến mừng thọ yến này được tiểu thuyết nhắc đến. Đó là quà tặng của Trịnh Hâm. Chiếc nhẫn kia không bình thường. Nó chính xác là một ban chỉ khắc hình rồng ngũ trảo, hơn nữa còn là một vật phẩm không gian lạc từ thế giới khác đến.
Có lẽ lúc này Trịnh Hâm còn chưa nhận ra công dụng thực sự của ban chỉ, nhưng sau cùng nó lại thành thứ cứu cô và Tần Liệt trong khoảnh khắc nguy cấp nhất.
Trịnh Bân vừa nghĩ vừa ghen tị. Sao cậu không phải là nhân vật chính chứ, tiện tay cũng nhặt được bàn tay vàng, thiên lý ở đâu a~
Trịnh lão hôm nay có nhiều chuyện vui, lại thêm đứa cháu gái hiếu thảo khiến ông hài lòng vô cùng, nên ông không mở hộp ra xem mà cứ thế nhận lấy, cười cười xoa đầu Trịnh Hâm:
“Được rồi, gia gia không có chê, Hâm nhi tặng gì gia gia cũng vui hết.”
Trịnh Hâm nghe vậy thì thở phào, lại thấy khách nhân phía dưới luôn miệng chúc mừng rồi khen ngợi mình, điều này khiến cô có chút đắc ý. Lại nhìn về phía Tần Liệt, Trịnh Hâm chưa kịp mừng lâu liền hơi trầm lòng xuống. Hắn không nhìn đến mình. Cả ngày hôm nay đều như vậy, trừ lúc Trịnh Hâm đi ra đón Tần Liệt có gật đầu chào một cái thì không nói không nhìn gì nữa, tầm mắt cứ nhìn đi đâu ấy, cả kể Mạnh Dật Hiên bên cạnh lải nhải hắn cũng chỉ nghe câu được câu chăng. Rốt cuộc Tần Liệt đang nghĩ cái gì? Hoặc là đang tìm ai…
“Trịnh gia chủ, thứ lỗi cho Ninh Duật lắm lời. Hôm nay là ngày vui của ngài, con cháu nên tụ hợp đông đủ, nhưng Ninh Duật không thấy Trịnh đại thiếu đâu cả. Cứ cho là hắn bận công chuyện gì đó không tham dự được, nhưng chẳng lẽ tặng quà cũng không ra mặt hay sao?”
Danh sách chương